Chương 43
Kathryn Dance từng đưa bọn trẻ tới đây vài năm trước.
Thế giới Phiêu lưu Toàn cầu là một công viên chủ đề ở Quận Cam, một phiên bản quy mô nhỏ hơn của Universal và Disney gần đó. Nơi này có những trò chơi tàu lượn tiêu biểu, nhân vật hoạt hình máy, mô hình kỳ quan ba chiều, cụm rạp nổi chiếu những chương trình trực tiếp và phim ảnh, các nhân vật được hóa trang từ những bộ phim và chương trình truyền hình của công ty mẹ. Còn có rất nhiều những quầy phục vụ đồ ăn, sẵn sàng giúp bạn chỉ trong một ngày tăng lại số cân mà bạn đã cố sức giảm cả kỳ nghỉ trước đó.
Khi họ phóng tới cổng trước, nơi có một tá xe cảnh sát đang đỗ, Kathryn nói, "Một lựa chọn đường tẩu thoát kỳ lạ."
Michael gật đầu tán thành. An ninh ở những công viên như này thuộc loại tốt nhất cả nước. Những hàng rào cao. Camera CCTV có độ phân giải cao được ngụy trang thành những hòn đá hoặc cành cây, hay ẩn trong những cột đèn và tàu lượn, còn có bảo vệ mặc thường phục, không có vũ khí nhưng được trang bị những thiết bị kết hợp công nghệ cao, đi xung quanh khuôn viên, đóng giả làm du khách. Và cũng không phải là nghi phạm bí mật trà trộn vào bên trong để hoà vào đám đông. Không, hắn đã có một màn xuất hiện bùng nổ nhất có thể, đâm thẳng vào cổng chính, làm bị thương hai nhân viên trong bộ đồ hóa trang, rồi chui qua lỗ thủng và chạy thẳng vào bên trong.
Hàng trăm du khách đứng túm tụm thành một đám đông rời rạc, cách một khoảng so với chiếc xe. Nhìn qua phía chiếc xe bị bẹp nát, có khói đang bốc lên. Một nửa số người đó đang ung dung quay phim, chụp ảnh.
Kathryn và Michael gặp người giám sát sự cố tới từ Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Cam, Trung sĩ George Ralston, một người Mỹ gốc Phi có thân hình cao to.
Michael hỏi, "Có quan sát được gì không?."
George Ralston đáp, "Không có gì. Này, Herb. Cậu biết được những gì?."
Một người đàn ông khác chạy tới chỗ họ. Anh ta trông cao ráo và rắn chắc, Kathryn nghĩ, hẳn là một cựu cảnh sát. Hai bên làm quen nhau. Anh ta là đội trưởng đội an ninh của công viên này, tên là Herbert Southern.
"Chưa có dấu hiệu gì."
Kathryn hỏi, "Các anh theo dõi hắn trên camera an ninh?."
Herbert nói, "Có chứ - còn cử người theo sau. Nhưng hắn đã biến mất. Lạc vào đám đông đang đứng đợi tàu lượn Lốc Xoáy. Hình như nó được đặt tên theo một bộ phim hoạt hình? Một trong những trò được ưa thích ở đây. Hàng trăm người xếp hàng chờ đến lượt. Đội an ninh đi qua đám đông nhưng không tìm thấy hắn."
Kathryn cho rằng họ không thực sự hăng hái. Không muốn làm phiền khách hàng. Cô tưởng tượng ra từ khóa chính là tế nhị. Miễn là khách hàng cảm thấy an toàn.
"Đặc điểm nhận dạng như nào?" Kathryn hỏi.
George đáp, "Đàn ông da trắng, cao trên mét tám. Tóc vàng hơi dài, đội mũ bóng chày màu xanh lá, không rõ logo. Đeo kính râm. Mặc quần sẫm màu, áo sáng màu, cùng với áo khoác màu xám tro. Bằng len hoặc cotton. Đeo túi tập thể thao. Màu trắng."
Tóc vàng. Dĩ nhiên là hắn đã nhuộm tóc sau khi Steve Foster làm lộ tin tức với báo chí.
"Nhân viên của anh có kịp nhìn rõ mặt hắn không?" Michael hỏi thêm.
"Chưa. Hắn luôn cúi đầu."
Kathryn lên tiếng, "Có lẽ hắn không còn mặc bộ đồ đó nữa đâu. Nếu hắn không có quần áo thay thế trong túi, nhưng tôi cá là hắn có, thì hắn sẽ mua một chiếc áo khoác lưu niệm, quần cộc và giày thể thao. Và hiện giờ chiếc túi tập có thể đang được nhét trong một chiếc túi mua đồ nhãn hiệu Global. Hắn không thể thay đổi màu tóc vì vậy hắn sẽ đội một kiểu mũ khác. Mũ cao bồi chẳng hạn."
Một trong những tác phẩm nổi tiếng của xưởng phim năm ngoái, bộ phim hoạt hình Miền Tây hoang dã đã giành giải Oscar cho mảng gì đó.
"Và một vài người nghĩ là hắn đã đeo găng tay. Một đôi găng sáng màu."
"Đúng thế," Michael nói. "Tránh để lại dấu vân tay."
"Chuyện này là sao?" Herbert hỏi.
"Hắn bị truy nã vì liên quan tới một vụ giết người ở Monterey," Kathryn giải thích.
"Vụ quán bar ven đường sao?" George hỏi. "Và một vụ khác nữa, phải không? Trên mạng nội bộ. Tối qua."
"Đúng vậy," Michael xác nhận.
Kathryn nói thêm, "Chúng tôi xuống đây để tìm kiếm một nhân chứng. Nghi phạm đã nhanh chân hơn chúng tôi. Hắn tới căn hộ ở Tustin và sát hại nhân chứng ngay trước khi chúng tôi tới nơi."
Mặt của Michael căng lên. "Phó cảnh sát trưởng của các anh bị thương. Rick Martinez. Anh ấy sẽ không sao, tôi nghe được như vậy, nhưng bị trúng một viên đạn vào bắp tay."
"Ricky." George gật đầu. "Vâng, tôi biết anh ấy."
Người bảo vệ nhận điện thoại, nghe một lúc. "Cảm ơn." Anh ta cúp máy và nói, "Không có gì. Chúng tôi đã chặn tất cả các lối thoát. Đây là lối ra duy nhất nhưng còn các lối vào dịch vụ có cổng."
George nói, "Tôi vừa cử cảnh sát sang đó. Hắn có vũ khí. Tôi không muốn người của các anh tới gần," anh ta nói với người đội trưởng an ninh.
"Không. Chúng tôi sẽ làm việc cùng với người của các anh. Hãy gọi họ nếu họ nhìn thấy bất cứ điều gì. Tôi đã nói với họ rồi."
George nói thêm với Kathryn và Michael: "Tôi vừa cử một vài đội thám thính phạm vi bên ngoài. Không có lý nào mà hắn có thể ra ngoài mà không bị nhìn thấy."
Herbert lắc đầu, nhìn qua đám đông những người đang vào công viên ngày càng tăng. Đây là người của anh, những người mà anh có nhiệm vụ bảo vệ. Chán chường, anh hỏi, "Con tin?."
Nhưng, với Kathryn, việc bắt con tin dường như không có khả năng. Việc thương lượng chỉ để kéo dài thời gian nói chuyện lý lẽ với kẻ bắt giữ con tin hoặc để một tay súng bắn tỉa vào vị trí cho phát súng kết liễu. Không được để hắn tự tung tự tác. Tên này thông minh - không, là tài giỏi. Hắn sẽ đoán được rằng tóm lấy một con tin là một hành động vô ích.
Cô giải thích điều này, quay sang nhìn Michael, người cũng tán thành.
Rồi cô nói, "Tôi có ý này. Chúng ta không có thông tin nhận diện khuôn mặt chắc chắn nhưng hắn không biết điều đó. Chúng ta có thể... " Kathryn nhìn quanh và thấy một văn phòng kinh doanh gần đó. "Chúng ta có thể in ra một trăm bản được không?."
"In cái gì?"
Michael đang gật gù. Anh đã hiểu ý cô. "Khuôn mặt của một người đàn ông bất kỳ. Phát chúng cho các sĩ quan cảnh sát và đội bảo vệ, để họ đi bộ khắp công viên này, thỉnh thoảng nhìn vào mấy tờ giấy in và nhìn lướt khắp đám đông."
"Và để mắt tới những ai cao với mái tóc vàng, dù người đó đang mặc gì. Những ai quay mặt đi hoặc tránh giao tiếp bằng mắt, đó có thể là hắn."
Herbert đi tới văn phòng đó và quay lại sau một vài phút cùng với một tập giấy. Anh ta giơ một tờ lên và nói "Lời nhắn từ quản lý mới của chúng ta. Chỉ cần nói xin chào với tất cả nhân viên, rất vui khi làm việc với các bạn, đại loại thế."
"Tuyệt vời," Kathryn nói. Tập giấy có hình chụp mặt một người đàn ông từ khoảng cách hơn một mét, nhìn sẽ rất giống như ảnh chụp qua camera an ninh của nghi phạm.
Herbert và George chia tập giấy phát cho các sĩ quan và bảo vệ rồi yêu cầu họ toả về các hướng.
Kathryn lấy một tờ và đưa một tờ khác cho Michael.
Người trung sĩ nói, "Mọi người cần bộ đàm không?."
"Điện thoại là được rồi."
Michael cũng gật đầu đồng ý và cả hai đều bấm lưu số của George vào điện thoại của mình.
Sau đó: "Còn nữa, Đặc vụ Dance cần một khẩu súng."
"Cái gì?," cô hỏi. "Không."
"Kathryn," Michael nghiêm nghị nói.
Trung sĩ Quận Cam nhìn cô một cách tò mò.
"Tôi bị điều sang Phòng Dân sự của Cục Điều tra California nên không được phép mang súng," cô giải thích.
"Ồ ra thế," George đáp. Điều đó không thể thay đổi. Sẽ là bất hợp pháp nếu chuyển giao một khẩu súng.
Michael thở dài và nói, "Vậy thì em nên ở gần lối vào và...."
Đợi ở đây.
Nhưng Kathryn đã đi qua một cái cửa quay đang mở, ngay bên dưới mũi của một con gấu xám to lớn đáng gờm đội một chiếc mũ chiến binh Viking và nhìn chằm chằm xuống cô một cách tức giận