← Quay lại trang sách

Chương 44

Antioch March gần như đang ở trung tâm của công viên chủ đề, gần một trong những trò tàu lượn - một trò lượn lòng vòng cho bọn trẻ con, chúng ngồi ép chặt vào những chiếc lá sợi thủy tinh, giống như loại lá xà lách cuốn ở một nhà hàng Trung Hoa. Trò tàu lượn này hẳn sẽ khiến hắn phát ói.

Gần đó là một trò đi du lịch trong rừng - nơi khách tham quan sẽ bị dọa cho giật mình bởi sự xuất hiện đáng sợ của những loại động vật ăn thịt to lớn. Chúng là những nhân vật trong một bộ phim cực nổi tiếng, một bộ phim bom tấn. Hắn đã xem bộ phim đó. Nó khá ghê rợn và giản đơn. Nhưng có tác dụng gây sốc cho người xem. Vẫn như cách những bộ phim ghê rợn và giản đơn thường sử dụng để thu hút khán giả.

Hắn đi ngang qua một khẩu pháo giả, nhắc hắn nhớ về Harrison Gorge. Nó giống một cách kỳ lạ. Hắn có thể ngửi thấy mùi ẩm của đá, lá ướt, đất sét, mùi bẩn và mùi nước. Hắn có thể nhìn thấy Todd một cách rõ ràng. Còn rõ hơn những chiếc lá đầy màu sắc. Rõ hơn nhiều những chiếc lá kia.

Tập trung lại nào, hắn tự nhủ. Mày cần phải thoát ra ngoài, và nhanh chóng. Trong một giờ sẽ có một nghìn cảnh sát lùng sục bên dưới mọi con khủng long ba sừng làm bằng nhựa polyvinyl và bụi cây đang hát ở đây.

Và rồi hắn thấy họ.

Hai thanh niên ăn vận giống như du khách nhưng rõ ràng là bảo vệ, đang nhìn vào những tờ giấy in và quét mắt khắp đám đông.

Chết tiệt. Có phải họ đã có hình của hắn khi hắn chạy qua cánh cổng? Hắn nhìn thấy hàng tá camera an ninh ẩn trong những cái cây và trong những tảng đá giả dùng để trang trí.

Hắn hiện giờ đã có một diện mạo khác - hắn đã nhanh chóng thay đồ, không phải trong một nhà vệ sinh mà ngay giữa một đám đông đang xếp hàng đợi lên những chiếc tàu lượn điên rồ mang tên Lốc Xoáy. Nhưng liệu chúng đã chụp được hình của hắn sau khi hắn thay đổi chưa?

Thoát khỏi đây. Mày cần phải thoát khỏi...

Rồi hắn rẽ và, choáng váng, khi thấy một cảnh sát khác đang đi về hướng của mình, nhìn vào tờ giấy của anh ta rồi lại nhìn vào những người xung quanh - những người đàn ông, cao. Anh ta còn cách hơn chín mét nữa.

Lối đi ở đây khá hẹp và lựa chọn duy nhất của hắn là tiếp tục bước đi, một cách thờ ơ, trà trộn vào đám đông mà hắn đang theo cùng. Hoặc quay người và bước đi, mà chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.

Khẩu súng lục của hắn đang được để trong chiếc túi mua đồ. Dù không muốn nhưng có lẽ là hắn sẽ phải dùng tới nó. Hắn tiếp tục đi theo hướng đã định ban đầu, nhìn vào tấm bản đồ mà hắn đã lấy ở công viên. Hắn dừng lại và hỏi đường một cặp vợ chồng. Người chồng nhìn vào tấm bản đồ, rồi chỉ tay sang một con đường gần đó.

Người cảnh sát tiếp tục hướng đi của họ, một cách bình thường, quá bình thường, và nhìn quanh.

Hắn trò chuyện với cặp vợ chồng đó - một cặp đôi thân thiện nói giọng miền nam - và cảm nhận được ánh mắt của cảnh sát đang nhìn, rồi lại quay đi chỗ khác. Hắn ngó qua vai và thấy người cảnh sát đang rời đi, không cầm lấy bộ đàm hay điện thoại.

À, ra thế, họ đang cố đánh lừa hắn. Họ không hề có manh mối về diện mạo của hắn. Tờ giấy đó hoàn toàn trắng trơn hoặc là một tờ rơi quảng cáo. Họ nghĩ rằng hắn nhìn thấy nó, rồi quay đi và bỏ chạy, tự nộp mình.

Giỏi lắm.

Hắn phân vân liệu đó có phải là trò do Kathryn Dance bày ra. Chứ sao nữa, hắn nói với con Quỷ bên trong hắn.

Antioch quay sang người chồng, người đã rất tốt bụng, rồi nói, "Thật lạ kỳ."

"Sao vậy?"

"Đằng kia. Những cảnh sát ở trong công viên. Với những tờ giấy in thì phải?"

Hai vợ chồng này nheo mắt nhìn. Người chồng lên tiếng, "Ồ, phải đấy. Và có một vài người đằng kia cũng cầm tờ rơi. Thấy không?."

"An ninh mặc thường phục," Antioch nói.

"Họ đang làm gì vậy?," người vợ hỏi.

"Chắc không có gì. Tôi chỉ... Tôi hy vọng đó không phải liên quan tới những kẻ khủng bố hay gì đó."

"Khủng bố," người vợ nói khẽ.

"Đúng, cô nghe gì trên Fox chưa? Hay CNN? Có nhiều tin tức về khả năng tấn công khủng bố ở LA đấy."

"Ôi, không!"

"Tất cả chỉ là những lời đồn thôi. Cô biết cách mà cảnh sát luôn nói thế và rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Hầu như lần nào cũng thế." Hắn nhún vai. "Dù sao thì, chúc hai người vui vẻ nhé."

Xuôi xuống đoạn đường quanh co khoảng bốn trăm mét, Antioch thấy một cặp đôi khác trông đầy hứa hẹn. Hắn đi tới chỗ họ, mở bản đồ ra và giả vờ gật gật.

"Xin chào, xin lỗi làm phiền hai người chút."

"Không sao," người chồng nói. Anh ta và vợ đi cùng ba đứa con, khoảng từ tám đến mười hai tuổi.

Hắn cũng nhờ người đàn ông này chỉ đường. Một nhà hàng cụ thể nào đó ở đâu. Hắn sẽ gặp gia đình của mình ở đó. Cặp vợ chồng xem xét bản đồ.

Người chồng trả lời, "Chúng tôi cũng đang đi hướng đó đây. Đi bộ hơi xa một chút, nhưng anh đang đi đúng đường rồi đấy."

Antioch biết nhà hàng đó ở đâu và việc đi tới đó sẽ giúp hắn có một cái cớ để đi cùng với cặp đôi này.

"Cảm ơn." Tất cả họ bắt đầu di chuyển theo hướng đó.

"Chúng tôi tới đây hàng năm," người chồng nói khi họ đang đi bộ. "Còn anh?."

Hắn nói, "Không, đây là lần đầu tiên. Josh còn bé quá. Giờ nó được năm tuổi rồi." Họ quẹo qua hai người cảnh sát đang xem những tờ rơi quảng cáo. Những người đó thậm chí còn không nhìn qua phía hắn.

"Tôi hiểu ý anh, Beth và Richard nhà tôi," người vợ nói, gật đầu với những đứa con của cô, "tôi đã đưa chúng tới Disney khi chúng mới ba và bốn tuổi. Khóc thét khi gặp chú chó Goofy. Chúng cũng không chắc chắn về Tinker Bell luôn."

Antioch cười lớn.

Người chồng nói: "Hãy đợi tới khi chúng có thể nhận thức được. Cho dù giá vé trẻ em thì thật nực cười. Phải cướp nhà băng mới đủ mất."

Khi Antioch đi cùng họ, trò chuyện về những trò tàu lượn, thì hắn nhìn quanh. Nhìn vào những cành cây, hòn đá - những hòn đá giả - những cột đèn, vườn hoa. Xem xét một cách cẩn thận. Hắn đang học được điều gì đó về công viên chủ đề. Thực ra, hắn chưa từng tới một chỗ thế này bao giờ. Ý tưởng đến công viên như một trò giải trí với bố mẹ hắn là một điều không tưởng. Đi xuống dưới nhà, chơi trò chơi điện tử, Andy. Đi chơi đi.

Thú vị đấy, những gì mà hắn đang để ý.

Và rồi hắn nói với cặp vợ chồng kia, "Có thêm một người nữa kìa." Hắn nhíu mày.

"Gì cơ?"

"Một tên cảnh sát nữa. Hoặc là ai đi chăng nữa. Với mảnh giấy. Tôi đã nhìn thấy được mười người như họ rồi."

Người vợ lên tiếng: "Đúng thế, tôi cũng thấy vài người. Chuyện này là sao vậy?."

Antioch: "Giống như là họ đang truy lùng ai đó."

"Có lẽ là ai đó đã xông vào mà không trả tiền."

"Tôi không nghĩ thế," Antioch chậm rãi nói, "họ sẽ không bày vẽ ra lắm trò thế kia chỉ vì một việc vặt vãnh như thế đâu."

"Chắc là không thật," người vợ nói. "Hừm. Nhìn kìa, thêm hai người nữa."

"Kỳ thật," người chồng đáp.

"Tôi mong là chuyện không quá nghiêm trọng," Antioch nói. "Có lẽ... Xin lỗi chút... có tin nhắn." Hắn nhíu mày khi nhìn vào điện thoại, giữ màn hình vì vậy cặp vợ chồng kia không thể thấy. Hắn giả vờ đọc tin nhắn. "Ồ, ra vậy." Hắn gần như nói, "Chúa ơi."

Nhưng hăn để ý thấy người vợ đeo một cây thánh giá và hắn cần những người bạn mới này đi cùng với hắn. Hoàn toàn theo hắn.

"Cái gì?"

"Đó là tin nhắn từ vợ tôi. Cô ấy đang ở nhà hàng. Cô ấy vừa nhận được tin nhắn từ mẹ. Ỏ trên bản tin. Họ đang nói về một vụ khủng bố nào đó ở công viên."

"Khủng bố?," người vợ đột ngột thốt lên. "Ỏ đây sao?" Sáu hay bảy người quanh đó quay ra nhìn họ.

Antioch không trả lời. Hắn nhìn quanh, cau mặt. Hắn bắt đầu nhắn tin. Tuy nhiên, tin nhắn không phải gửi tới người vợ tưởng tượng. Nó được gửi tới nhiều trang blog khác nhau, và cả những trang tin tức chính thống, Twitter chẳng hạn.

Những lời đồn rằng khủng bố đã đâm thẳng vào công Công viên Phiêu lưu Toàn cầu. Kẻ đánh bom liều chết đang lẩn trong công viên.

Antioch nhìn lên. "Tôi phải tới chỗ vợ và con tôi." Nhưng hắn lại nhìn vào điện thoại của mình. "Không, không!."

"Này anh, chuyện gì vậy?"

"Anh trai tôi. Ỏ Seattle. Anh ấy đang xem CNN và, dường như là có ai đó đã đâm vào cổng chính công viên. Hắn đeo ba lô. Hắn đang ở trong công viên này."

"Ôi, Bill. Bọn trẻ! Lại đây nào! Các con, dừng lại, lại đây ngay."

"Sandy và Dwight đang chơi trò nào thế?," người chồng hỏi. Vừa nói vừa thở hắt ra.

"Một trong những trò tàu lượn kia, em không biết. Gọi chúng đi và báo cho chúng biết."

Một giọng nói vang lên sau anh ta. Một cặp vợ chồng khác. "Mọi người vừa nói về khủng bố hay gì đấy đúng không? Tôi nhìn thấy cảnh sát. Với những tờ giấy in."

Antioch nói, "Tôi vừa nghe nói, ai đó đã đâm vào cổng chính và vào trong công viên với một quả bom và một khẩu súng máy."

"Có cả súng sao?," người chồng của cặp đầu tiên hỏi.

Antioch vung điện thoại của hắn lên. "Anh trai tôi. Chuyện là thế này. Một kẻ đánh bom liều chết, họ đang nói thế đấy. Hắn có vũ khí. Và có thể có những người khác nữa."

"Chết tiệt, không."

Người vợ theo đạo không chỉnh đốn cách nói của chồng mình.

"Đó là những gì anh ấy nghe được. Trên CNN và Fox."

Giờ thì tất cả mọi người đều đang gọi điện và nhắn tin. Có người thì đang tìm kiếm sự xác nhận. Nhưng những người khác sẽ lan truyền lời nói dối này.

Một người phụ nữ nói một cách tuyệt vọng vào chiếc iPhone của mình: "Anh yêu, anh và bọn trẻ đang ở đâu? Hãy ra khỏi đây thôi. Đi ngay bây giờ. Có khủng bố trong công viên!... Phải, bọn em cũng đã nhìn thấy họ! Nếu có nhiều cảnh sát thì có điều tồi tệ đang xảy ra. Ra khỏi đây thôi!. Em biết. Em sẽ ra đó nhanh nhất có thể."

Antioch quay đi.

A, thật tuyệt! Một hướng dẫn viên du lịch đi qua, đang giơ cao một chiếc ô gấp để cho đoàn của anh ta có thể nhìn thấy. Khoảng sáu mươi học sinh, đến từ một trường tư ở Ohio, theo như những chiếc áo thun đồng phục của chúng cho thấy.

Hắn định nói chuyện với trưởng đoàn nhưng hắn không cần phải nói gì cả. Người vợ của cặp đầu tiên nói, "Anh đã nghe tin gì về khủng bố ở trong công viên này chưa? Anh có biết chỗ nào an toàn không?."

Người hướng dẫn viên chớp mắt, hạ thấp chiếc ô. "Không, ý chị là sao?."

Lời nói lan tới chỗ đám học sinh như lửa cháy khắp đám bụi khô ở California. "Khủng bố." Vài nữ sinh trong đoàn bắt đầu khóc. Một vài nam sinh cũng thế. Những cuộc điện thoại khẩn. Tin nhắn và gọi thoại.

Antioch hổn hển nói thêm, "Trong công viên này. Hắn đã đâm vào cổng. Kẻ đánh bom liều chết. Nhưng hắn cũng có cả súng. Có thể có nhiều hơn một người." Hắn giơ điện thoại lên làm bằng chứng.

Ôi, những tiếng khóc, tiếng la hét tuyệt vọng của những đứa trẻ vị thành niên.

Con Quỷ thấy hài lòng.

Giờ đây đã có một đám đông với số lượng đủ lớn ở khu vực này trong công viên. Mọi người không biết phải đi đâu. Tất cả đều đang bàn tán, xem điện thoại, gọi điện hoặc nhắn tin. Đi tìm những đứa trẻ.

Và tìm kiếm xem ai đang đeo ba lô có bom, mặc một chiếc áo vest chứa đầy thuốc nổ, mang một khẩu súng máy và súng chống tăng RPG.

Một người đàn ông xông thẳng tới một viên cảnh sát đang cầm một trong những tờ nhận diện và chất vấn anh ta. Những người khác cũng lao vào.

"Các anh đang xử lý kiểu quái quỷ gì thế?"

"Tại sao không có bất kỳ thông báo nào hết?"

"Các anh có biết?"

Tay cảnh sát bối rối. Nhìn quanh. Một người khác, rồi hai người khác bồi thêm vào, rằng tại sao cảnh sát lại che đậy vụ tấn công mà không cho sơ tán. Có phải làm thế để tránh cho công viên giải trí bị mất mặt - hay để không phải mất số tiền thuế mà công viên sẽ trả cho ngân khố quận? Tay cảnh sát đó phủ nhận có khủng bố. Nhưng không ai chịu nghe.

Antioch đứng sang một bên, quan sát đám đông đang ngày càng kích động. Hiện có khoảng hai trăm người đang vây quanh, la hét vào những nhân viên đang đứng ở quầy đồ ăn, những người canh gác, những diễn viên hóa trang.

Đã tới lúc để khớp mọi thứ rồi, Antioch quyết định. Hắn bấm số gọi 911.

"Cảnh sát và cứu hỏa đây, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?"

"Gia đình tôi đang ở Công viên Phiêu lưu Toàn cầu. Có kẻ đã đâm vào cổng chính và hắn vẫn đang tự do. Đó là một tên khủng bố. Mọi người đều thấy hắn. Hắn có bom!"

Điều phối viên đáp: "Chúng tôi có nhận được báo cáo về một vụ tai nạn đâm xe, nhưng không có báo cáo nào về khủng.."

"Chúa ơi, hắn ở đây! Hắn có bom! Và có cả súng!"

"Xin anh cho biết tên và địa chỉ. Làm ơn."

Hắn cúp máy và bước tránh ra xa khỏi vòng ngoại vi công viên, vòng lại và trở ra cổng chính. Nhìn vào những cái cây, nhìn ra sau những tòa nhà.

Hắn thực hiện một cuộc gọi khác, tới một kênh tin tức địa phương. "Làm ơn, các anh phải giúp! Chúng tôi đang ở Công viên Phiêu lưu Toàn cầu. Quận Cam. Chúng tôi đang ẩn nấp. Gia đình tôi đang trốn nhưng hắn ở gần đây. Đó là một tên khủng bố. Hắn có một khẩu súng máy. Và một tên khác có bom! Làm ơn. Có một vụ khủng bố đang diễn ra! Một vụ đánh bom liều chết. Hắn đã đâm qua cổng chính và đang ở trong công viên. Tôi đang nhìn thấy hắn ngay lúc này."

"Anh làm ơn cho biết tên?"

"Chúa ơi, hắn đang tới đây."

Hắn ngắt máy và tiếp tục đi xuyên qua công viên, thấy số lượng người đang nói chuyện điện thoại, đứng thành từng nhóm phòng vệ đang tăng lên. Một số người đi tách khỏi đường và chui vào các bụi cây, nhìn ra - như thể trong một cảnh của một trong những bộ phim do công ty mẹ của công viên giải trí này sản xuất: người vô tội sắp bị người ngoài hành tinh nuốt chửng.

Antioch nhanh chóng bước vội dọc theo con đường. Hắn sắp diễn lại cảnh đó lần nữa, tới chỗ một gia đình khác và làm cho họ hoảng loạn, thì người chồng đó đã nắm lấy cánh tay của hắn.

"Này!"

Ông ta trợn mắt, nói, "Này anh, anh có gia đình đang ở đây không?."

"Có, họ đang ở trên trò tàu lượn Lốc Xoáy. Sao vậy?"

"Có khủng bố trong công viên. Khoảng năm, sáu tên. Chúng đang chuẩn bị bắn hạ một vài chiếc tàu lượn."

Người vợ khóc nức lên.

"Không!" Antioch nói. Hắn nhìn vào điện thoại. "Chết tiệt, anh nói đúng. Vợ tôi. Đang nhắn tin. Trên CNN có đưa tin. Cảnh báo khủng bố. Đánh bom liều chết trong công viên."

"Đó là lý do vì sao có cảnh sát. Họ có mặt khắp mọi nơi."

"Vậy mà họ không nói bất cứ điều gì!" Antioch phát cáu.

Hắn đã nghĩ sẽ phải lan truyền tin này thêm năm, sáu lần nữa nhưng, không, không cần thiết nữa rồi. Những câu chuyện lan nhanh như dịch bệnh. Một kẻ đánh bom, một tá. Những khẩu súng máy. Al Qaeda. ISIS. Pakistan, Syria.

"Chúng ta phải làm gì đây? Làm sao để thoát ra?"

Antioch hét lên, "Tôi biết có một cách. Cổng chính. Họ không có lối thoát hiểm nào, tôi nghe nói thế."

"Không có cửa thoát hiểm ư? Họ không nghĩ rằng một chuyện như này có thể xảy ra sao?"

"Chúng ta sắp bị nhốt ở đây!"

Antioch vẫy cánh tay hắn. "Không, chúng ta không bị nhốt. Đi thôi nào!."

Đám đông giờ đang đi về hướng cổng chính công viên. Ban đầu là một nhóm khoảng một trăm người, giờ con số đã tăng lên gấp ba, bốn hoặc năm lần. Hắn đi cùng với họ một đoạn, rồi rẽ vào chỗ bụi rậm và để cho "đàn gia súc" hoảng sợ tiếp tục đi theo lối mà chúng hy vọng tìm thấy sự an toàn.