← Quay lại trang sách

Chương 81

Đây là một thời đại mà hắn chẳng biết gì về nó, không quan tâm và cũng không đánh giá cao.

Những năm sáu mươi ở Mỹ. ít nhất phần này của những năm sáu mươi.

Antioch March tin rằng nó được gọi là phản văn hóa và, vì một vài lý do, đặc vụ CBI TJ Scanlon yêu thích nó.

Khi họ đứng trong phòng khách của một căn nhà ba phòng ngủ theo phong cách trang trại ở Thung lũng Carmel, Antioch và Christopher thăm dò nơi này. Màu chủ đạo là cam và nâu. Thảm, nội thất, khăn trải bàn. Trên tường là những tấm áp phích - những bức hình đẹp, được đóng khung - của Jimi Hendrix ở Woodstock, nhóm The Mamas and the Papas, và nhóm Jefferson Airplane. Những cánh cửa là những chuỗi hạt màu sắc, chúng phát ra tiếng động khi bạn đẩy chúng, phải nắm chắc súng trong tay, để chắc chắn rằng bạn chỉ có một mình. Và, đúng, một chiếc đèn đối lưu giọt dầu.

"Làm cho khó chịu, phải không?" Christopher hỏi.

Đúng là thế.

Trong chiếc găng tay Antioch bấm vào chiếc đèn màu đen. Những tia cực tím thắp sáng một cách ngoạn mục những gì từng là một tấm hình buồn tẻ về một con tàu không thể lướt trên bầu trời.

Hắn lại tắt đèn.

Liếc nhìn một biểu tượng hòa bình lớn, gợi nhớ biểu tượng của thương hiệu Mercedes Benz trên chiếc xe hắn lái ở quê nhà. Biểu tượng của thập niên sáu mươi được tạo từ vỏ sò.

Khó chịu...

Hắn bảo con Quỷ thư giãn; hắn đoán rằng nó vẫn còn tức giận rằng gia đình người châu Á trên những mỏm đá đã lỡ mất cơ hội để chết một cách ngoạn mục trong vùng vịnh băng giá đó.

Ai đó không vui.

Mày sẽ vui sớm thôi.

Họ đã đỗ xe cách hai dãy nhà và đi tới nhà của Scanlon qua những đám cây, tránh ánh nhìn của bất cứ người hàng xóm nào. Antioch, là kỹ thuật viên, đã kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà của người này từ xa. Sau đó, khi đã xác định rằng không có ai ở nhà, hắn rướn lên và nhìn vào bên trong qua các cửa sổ. Không báo động, không có camera an ninh. Khóa dễ dàng bị phá. Họ sẵn sàng bỏ chạy trong trường hợp bỏ sót hệ thống báo động nào trước đó, nhưng giờ họ sẽ đợi trước khi chuẩn bị phòng cho những sự kiện tối nay.

Antioch đã không còn chú ý đến cái lối nội thất kỳ quái của căn nhà và nhìn qua cái cũi họ vừa dựng lên. Nơi nghỉ ngơi cuối cùng của TJ Scanlon. Chàng trai trẻ sẽ bị cột xuống và bị tra tấn. Bạn không cần nhiều. March có một con dao và hắn còn thấy một cặp kìm. Sự đau đớn thì đơn giản. Bạn không cần làm gì công phu cả.

Hắn nghĩ rằng mình đã dàn dựng hiện trường khá tốt. Họ đã mua một lọ cồn tẩy rửa, để tăng thêm sự đau đớn của chàng đặc vụ, từ một cửa hàng tiện lợi trên phố ở Salinas, một nơi nổi tiếng với những băng đảng, và họ còn nhặt một ít rác và giẻ rách bỏ đi quanh đó. Một nghiên cứu nhỏ đã tiết lộ về những màu sắc và dấu hiệu của K-101, đó là một nhóm mà CBI từng vài lần đụng độ, bắt giữ một vài tên giang hồ đầu sỏ. Antioch đã gắn những dấu hiệu vào tường của Scanlon, ngay bên trên chỗ mà cậu ta sẽ chết. Có lẽ là sau khi khai ra đủ loại thông tin hữu ích về những cuộc điều tra băng đảng đang diễn ra.

Antioch phân vân từ "TJ" là viết tắt của cái gì. Hắn không thèm lần mò đống giấy tờ để tìm ra.

Thomas Jefferson chăng?

Christopher đang hỏi, "Nếu cậu ta không về nhà tối nay thì sao. Có lẽ...."

Vừa lúc đó có tiếng xe đi trên đường rải sỏi đang đến gần.

"Cậu ta kia à?"

Antioch hé cửa sổ nhìn ra ngoài.

Điều đó cho Jenkins co hội để đặt tay lên cột sống của Antioch.

Không sao cả.

"Đúng."

Scanlon ở trong xe một mình. Và không có chiếc xe nào khác đi cùng.

Bỗng nhiên con Quỷ ném một sự tiếc nuối vào đầu Antioch rằng kẻ mà hắn chuẩn bị xử lý đây lại không phải là Kathryn Dance.

Antioch phản đối ý tưởng đó. Không. Đây mới là cách xử lý nó.

Điều này khiến con Quỷ bực bội, và trong chốc lát March cảm thấy kích động và bồn chồn.

Mẹ kiếp, hắn nghĩ. Tôi cũng phải được góp ý chứ.

Hai người đàn ông lặng lẽ bước ra nấp đằng sau cánh cửa trước. Antioch nhìn phía ngoài lỗ nhìn trộm, siết chặt cây búa mà hắn sẽ dùng để đập vào cánh tay của Scanlon ngay khi cậu ta bước vào bên trong, đoạt lấy súng của cậu ta.

Hắn thấy cậu ta bước đi, đầu cúi xuống, tới chỗ cánh cổng ở hàng rào đằng trước nhà. Cậu ta mở nó và bắt đầu đi bộ loanh quanh, chú ý từng bước chân. Nếu TJ có đèn ở hiên trước thì cậu ta cũng đã không bật chúng lên.

TJ bước lên bậc hiên thấp, rồi bước sang một bên. Họ nghe thấy tiếng hộp thư mở. Một nụ cười nhẹ, có lẽ là trước cái gì đó mà cậu ta vừa nhận được - hoặc không nhận được. Sau đó là tiếng những bước chân cứng cỏi trên ván gỗ màu đỏ, di chuyển tới phía trước cửa.

Tiếng chìa tra vào ổ khóa.

Rồi... không có gì hết.

Jenkins quay lại, cau mày. Antioch siết chặt cây búa hơn. Hắn nhìn lén ra bên ngoài qua tấm rèm cửa sổ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào hiên nhà trống không.

"Chuồn thôi!" Antioch nói khẽ một cách nghiêm khắc. "Ngay!."

Jenkins nhíu mày nhưng vẫn đi theo March theo bản năng. Họ chỉ vừa lùi trở lại phòng khách được khoảng một mét thì có đến năm, sáu cảnh sát thuộc Phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey, trong bộ đồ tác chiến, tràn vào bên trong từ đằng sau đám rèm bằng hạt ở lối vào nhà bếp. "Giơ tay lên nơi chúng tôi có thể nhìn thấy chúng! Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống! Ngay!."

Và cửa trước bị đạp tung vào phía trong. Hai cảnh sát tác chiến khác cũng ập vào. Scanlon, tay cầm vũ khí, theo sát phía sau.

"Chúa ơi!" Christopher khóc. "Không, không, không...."

Antioch lùi lại, giơ tay lên, và dần khuỵu xuống. Christopher cũng vừa định làm theo nhưng hai tay ông ta buông thõng hai bên, như thể để ổn định bản thân khi ông ta gục xuống.

Antioch nhìn vào mắt ông ta. Hắn từng nhìn thấy biểu hiện này trước đó. Ánh mắt không hề thách thức. Nó là sự cam chịu. Và hắn biết điều gì sắp đến.

Hắn nói với Christopher một cách bình tĩnh, "Không, Chris."

Nhưng những gì sắp xảy ra là lẽ dĩ nhiên.

Một khẩu súng lục nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay rám nắng của người đàn ông đó, được rút ra một cách thong thả từ túi hậu của ông ta. Ông ta vừa định giơ nó lên thì ngay lập tức hai người cảnh sát liên tiếp nổ súng. Đầu và ngực. Những tiếng nổ lớn khiến Antioch điếc tai. Christopher co rúm lại, đôi mắt nhắm hờ, và đổ sập thành một đống trên sàn.

"Súng nổ. Kẻ tình nghi bị bắn hạ. Cứu thương, cứu thương, cứu thương!" Một trong hai cảnh sát đã nổ súng hạ bộ đàm của anh ta xuống và nhanh chóng tiến lên phía trước, khẩu súng vẫn chĩa vào Jenkins, nhưng từ vết bắn đó rõ ràng rằng ông ta không còn là một mối đe dọa nữa. Cảnh sát còn lại còng tay Antioch.

Người cảnh sát tước lấy khẩu súng nhỏ từ tay của Christopher, gỡ hết đạn và khóa nắp trượt lại.

Những người khác nhanh chóng đi qua chỗ này, mở các cánh cửa. Những tiếng hô "An toàn!" liên tiếp vang lên.

Antioch vẫn đang nhìn chằm chằm ông chủ của mình.

Có lẽ Christopher thực sự tin rằng ông ta có thể liều mình tìm được đường thoát khỏi tình huống này. Nhưng cũng không hẳn. Ông ta đã chọn cách tự kết liễu mạng sống của mình. Điều này không phải không phổ biến; tự sát nhờ cảnh sát, người ta gọi thế. Đối với những ai thiếu dũng khí để tự chĩa súng vào đầu và bóp cò.

Hắn nhìn Christopher đang nằm trên sàn, máu chảy loang ra tấm thảm lông, một ngón tay co giật.

Những cảnh sát khác tràn vào bên trong, cùng với hai nhân viên y tế. Họ cúi xuống bên người đàn ông vừa ngã xuống. Nhưng một cuộc kiểm tra nhanh về dấu hiệu sự sống chỉ xác nhận một sự thật hiển nhiên.

"Ông ta chết rồi. Tôi sẽ nói với Đội Cấp cứu."

Một người đàn ông khác, trong bộ áo chống đạn, bước vào bên trong và nhìn xuống những tù nhân của mình. Hắn nhận ra anh ta từ bên ngoài rạp chiếu phim vào buổi sáng hôm đó và lúc ở Trung tâm Bay View. Đồng nghiệp của Kathryn Dance.

"Thanh tra O'Neil," một viên cảnh sát gọi. "Chúng ta không còn mối đe doạ nào cả." Người cảnh sát đưa cho Michael chiếc ví của Antioch. Cả của Christopher nữa. Michael giở qua chúng.

Anh ta bước tới cánh cửa và nói, "Kathryn, an toàn rồi."

Cô ta bước vào bên trong, điềm nhiên liếc nhìn thi thể. Rồi đôi mắt xanh biếc của cô ta dán vào March. Hắn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào cô ta. Nó có phải là sự thoải mái? Hắn cho là như vậy. Thật mãnh liệt, trong tình huống này. Nhưng là thế đó. Hắn suýt thì mỉm cười. Cô ta thậm chí còn đẹp hơn những gì mà hắn nghĩ. Và trông cô ta thật giống Jessica làm sao!

Michael đưa cho cô ta thẻ căn cước của những người đàn ông này. "Tên đã chết là Christopher Jenkins." Rồi hất hàm. "Và em đã đoán đúng, Kathryn. Hắn là Antioch March."

Đã đoán đúng?

Hắn không hề ngạc nhiên rằng Kathryn xinh đẹp của hắn đã nhanh trí hơn hắn.

"Đọc cho hắn những quyền của hắn và đưa tới CBI."