Chương 80
Antioch March đang tận hưởng một ly nước ép dứa nữa và chăm chú nhìn vào màn hình ti vi ở nhà nghỉ Cedar Hills. Noi này quá sang chảnh đến nỗi nó lắp đặt một ti vi quá đặc biệt - một chiếc với độ phân giải 4K. Chiếc ti vi này nổi tiếng với độ phân giải cực cao. Nó gần như gấp đôi tiêu chuẩn hiện tại: 1920 X 1080 pixels. Chất lượng hình ảnh thật chi tiết và sống động. Hắn hiện tại đang xem một đoạn phim quay dưới nước, được quay bằng tiêu chuẩn 4K, chuyển sang từ máy tính của hắn, qua cổng cáp HDMI, đi vào màn hình 54-inch. Thật đáng kinh ngạc. Tảo biển trông như thật. Cá thái dương. Lươn. San hô. Tất cả đều rất thật. Đặc biệt là những con cá mập, với màu da xám mềm mại, những đôi mắt đặc biệt, vũ đạo chuyển động của chúng giống như những người đấu kiếm thanh lịch. Quá đẹp. Quá trù phú. Bạn ở đó, là một phần của đại dương. Một phần của chuỗi thiên nhiên. Nhưng vẫn chưa có nhiều nội dung quay ở dạng 4K - bạn cần một chiếc máy quay đặc biệt nữa - nhưng rồi sẽ sớm có thôi. Giá mà gia đình ở trên mỏm đá ở Asilomar nán lại thêm một phút nữa thì hắn đã có thể trao cho con Quỷ cái chết ở độ phân giải cao của họ rồi: chiếc điện thoại Samsung Galaxy của hắn được trang bị một camera như thế. Ai đó không vui... Chiếc điện thoại bàn vang lên và hắn chộp lấy nó, đôi mắt vẫn dán vào đám tảo biển đang đung đưa, quá chân thực như thể nó đang nổi trong phòng xung quanh hắn. Nhân viên lễ tân báo rằng một người tên Fred Johnson đã tới. "Cảm ơn. Hãy đưa ông ấy lên." Đang phân vân tại sao lại là cái tên đó. Một vài phút sau Christopher Jenkins xuất hiện ở cửa. Antioch để ông chủ của mình bước vào. Một cái bắt tay và khi cửa đóng lại, là một cái ôm. Hắn đáp lại một cách nhẹ nhàng. Người có tên Jenkins, đúng là giống March ở điểm gì đó, ngoài năm mươi tuổi, vai rộng, người chắc nịch - thấp hơn khoảng ba mươi phân so với nhân viên của mình - và làn da rám nắng. Mái tóc màu vàng, cắt sát và ép vào hộp sọ. Giống vẻ ngoài của một người lính vì ông ta từng ở trong quân đội. Ông ta liếc nhìn chiếc đầu cạo trọc của March. "Hừm." "Bắt buộc." "Trông được đấy." Christopher không thực sự nghĩ vậy, Antioch có thể nhìn ra, nhưng ông ta chưa từng chê một lời nào về ngoại hình của nhân viên yêu quý của mình. Đối với Antioch, Chirstopher dường như không già hơn là mấy so vói cách đây sáu năm khi hai người gặp nhau. Ông ta trông nặng nề hơn, cường tráng hơn. Chirstopher có con Quỷ của chính ông ta, nhưng nó không phải là của Antioch. Tích lũy tiền chính là điều làm hài lòng con Quỷ của Chirstopher. Dù là mua một chiếc Ferrari cho bản thân hay đưa nhân viên ra ngoài ăn một bữa tối trị giá cả nghìn đô hay tìm một món đồ trang sức hiệu Cartier... là những gì giúp kiểm soát con Quỷ của ông ta. Kỳ quặc, cách mà những sự ép buộc tương ứng của họ hoạt động. Cộng sinh. "Carole gửi lời chào." "Và gửi lại lời chào cô ấy giúp tôi." Một trong những cô gái mà Jenkins từng thỉnh thoảng hẹn hò. Antioch không chắc tại sao ông ta lại phải giữ thể diện. Ngày nay ai còn quan tâm nữa? Ngoài ra, bạn không thể lừa dối con Quỷ, thứ biết chính xác những gì bạn muốn và khi nào bạn muốn, vì thế sao phải phức tạp mọi thứ? Đời ngắn lắm. "Ông đi xe có mệt không?" "Ổn." Chirstopher nói với một giọng Boston kéo dài. Ông ta từng sống ở ngoại ô Bean Town trước khi vào quân đội. Antioch đã đặt những thứ tốt nhất - ờ thì, những thứ đắt nhất - rượu vang trên danh sách, một chai Chateau từ Pháp. Một chai từ năm 1995. Chắc phải ngon: trị giá sáu trăm đô. Nó đã được khui. Hắn đã thử. Cũng được. Không ngon bằng chai Dole. "Ồ. Thật tuyệt!" Jenkins nói, khi nhìn qua nhãn hiệu - tất cả đều là tiếng Hy Lạp đối với hắn, một trò đùa riêng của hai người, đối với nguồn gốc của Antioch. Hắn để Christopher rót cho một chút thứ rượu sánh đặc và họ cụng ly chúc mừng thành công. Trong vài ngày vừa rồi, họ đã kiếm được vài trăm nghìn đô la. "Luôn luôn thích ở đây, nhà nghỉ Cedar Hills này." Christopher Jenkins gợi cho Antioch nhớ về những người trong quảng cáo: người đàn ông điển trai, cạnh một phụ nữ xinh đẹp, trên hiên nhà kiểu Florida hay Hawaii, những con thuyền ở phía sau, những cây cọ ở gần đó. Họ đang trò chuyện về việc làm sao kiếm được hàng triệu đô mà hầu như không cần bỏ ra bất kỳ nỗ lực nào trên thị trường bất động sản hay phát minh ra các thứ. Trong trường hợp của Jenkins, đó là bán thứ gì đó rất, rất, rất hiếm và giá trị. Hai người cùng ngồi trên hiên. Họ nhìn vào màn hình pha lê của chiếc ti vi, trên đó có những chú cá đang bơi, tảo biển đung đưa, đầy mê hoặc. "Ảnh đẹp đấy. Trời ơi, 4K, nó thật đẹp. Chúng ta sẽ mãi nhớ hình ảnh này." Christopher đặt ly xuống. "Giờ chúng ta sao rồi?." "Tất cả đều tốt." "Còn về lão Otto Grant? Tôi đã nghe tin tức. Họ dường như đã tin nó." "Đúng thế." Antioch dừng đoạn băng hình ở cảnh con cá mập và chuyển sang một tệp video khác trên máy tính của hắn. Video này, độ phân giải cao (nhưng chỉ là 2K), hiển thị hình ảnh ông Otto Grant đang giãy đạp vào những giây phút cuối đời, cố gắng có được đòn bẩy để nâng chính mình lên và bằng cách nào đó tháo chiếc dây thừng khỏi nơi mà March đã cột nó để thực hiện màn giả tự sát. Ông ta vật lộn một hồi, rồi rùng mình và trở nên mềm nhũn. "Lão ta có xuất không?" Có một lời đồn rằng khi bị treo cổ, đàn ông thi thoảng sẽ xuất tinh. Không thể xác nhận chắc chắn điều này. "Chỉ vãi đái." "À." "Tôi đã để lại bằng chứng trong căn nhà lán là người đàn ông mà lão thuê đến từ Chicago và đã quay lại đó ngay sau vụ việc ở bệnh viện. Những đầu mối chắc chắn. Những cuộc gọi, những ủy quyền, những email. Họ sẽ bận rộn với chỗ đó trong một thời gian." "Tốt." "Giờ, ông đang đề cập tới một việc mới." Antioch biết rằng Christopher tới Carmel vì một lý do nữa, nhưng hắn không bịa hoàn toàn phần về công việc mới. "Khách hàng ở Lausanne, vì thế ông ta muốn nó xảy ra ở bất kỳ đâu trừ châu Âu. Ông ta đề cập tới vùng Mỹ Latinh." "Có bất kỳ sở thích nào không?" "Ông ta đang nghĩ về một sự rơi, có thể là một cái cáp treo." Antioch cười. Hắn có thể nối bộ phận đánh lửa, hắn còn có thể làm vô hiệu hóa một cái thang máy. Đó là sự mở rộng các kỹ năng cơ khí của hắn. "Tôi không nghĩ vậy. Một chiếc xe buýt thì sao?." "Cũng được, tôi nghĩ thế." "Hãy gửi chi tiết cho tôi." Cụng ly lần nữa. March nhâm nhi ly rượu. Hắn cũng để mắt tới ly nước dứa ép. Christopher cười và đưa cốc nước dứa cho Antioch, đảm bảo những ngón tay của họ chạm nhau thêm một lần nữa. "Chỉ đừng pha nó với rượu Saint Estèphe." Antioch để ông chủ của mình nắm tay một lát. "Dùng bữa nhé?" Christopher hỏi. "Không thấy đói." Antioch chưa bao giờ thấy đói, không phải vào những lúc như thế này. Mọi công việc, hy vọng nó sẽ có kết quả. Cái cách mà hắn vạch kế hoạch cho những công việc, nó rất mong manh. Có rất nhiêu thứ có thể trở thành sai lầm. Lãng phí tất cả thời gian và tiền bạc, cả rủi ro. Dù sao thì, vấn đề luôn là: khi nào thì con Quỷ đói, chứ không phải Antioch. "À, đây. Tôi có mua cho cậu một thứ." Christopher lục trong chiếc túi Vuitton của mình. Ông ta chìa ra một chiếc hộp nhỏ. March mở nó ra. "Chà." "Victoria Beckham." Đó là chiếc kính mát, mắt kính màu xanh biển. Christopher nói, "Của Ý đó. Và màu mắt kính sẽ thay đổi dưới ánh mặt trời. Hoặc trở nên tối đi. Tôi không rõ. Tôi nghĩ là nó có hướng dẫn. Cậu sẽ thích nó." "Cảm ơn. Chúng thực sự rất ra gì đấy." Nhưng suy nghĩ đầu tiên của Antioch là: đeo chiếc kính màu xanh sáng này khi làm việc, ở nơi cần kín đáo nhất có thể sao? Có lẽ thỉnh thoảng mình nên đi tới bãi biển. Vào kỳ nghỉ. Mày có để tao làm thế không, con Quỷ? Chỉ là thư giãn thôi? Hắn thử đeo kính lên. "Rất hợp với cậu," Christopher nói khẽ và bóp chặt bắp tay của Antioch. Hắn cất cặp kính đi và cầm điều khiển lên. Click. Hình ảnh điệu múa ba lê đầy mê hoặc của những sinh vật biển hiện lên màn hình ti vi. "Thật phi thường. 4K," hắn nói một cách cung kính. "Ai quay cái này thế?." "Bọn thiếu niên đấy, tin được không." "4K. Hừm. Xu thế của tương lai." Christopher hỏi, "Kế hoạch là gì?." "Chúng ta cần phải chặn cô ta." "Người thanh tra? Dance?" "Đúng thế." Hắn giải thích vụ cố tình làm tổn thương tên bạn trai cô ta, một gã tên là Jon, đã không thành. Giờ họ cần phải làm gì đó hiệu quả hơn. "Chúng ta sẽ rời đi vào ngày mai. Sao phải mất công làm thêm gì nữa? Trưa mai là chúng ta đã cách nơi này hơn một ngàn sáu trăm cây số rồi." "Không. Chúng ta phải ngăn chặn cô ta. Cô ta sẽ không ngồi yên cho tới khi tóm được chúng ta." "Cậu chắc không?" "Chắc," Antioch nói, nhìn chằm chằm vào những con cá mập. "Cậu có ý gì?" Kathryn, như hắn đã thấy khi chui vào trong chiếc Pathfinder của cô ta ở hiện trường vụ Bay View, hiện đang tham dự một buổi biểu diễn âm nhạc ở Trung tâm Trình diễn Nghệ thuật ở Monterey. Hắn đã thoáng nghĩ trong giây lát về việc dựng nên một cuộc tấn công cuối cùng ở đó, cùng với cơ hội rằng cô ta sẽ bị thương nghiêm trọng hoặc chết. Nhung thực hiện nó ngay sau vụ tự sát của ông Grant thì sẽ bị nghi ngờ. Ngoài ra, còn một lý do khác nữa mà hắn không muốn để cô ta chết. Hắn nhìn vào những ghi chép của mình sau khi có được thông tin về biển số xe của người đàn ông đó. "Có một cộng sự thân thiết. Tên là TJ Scanlon. Sống ở Thung lũng Carmel. Chúng ta sẽ giết tên đó, làm cho nó có vẻ liên quan tới bọn giang hồ. Nó sẽ làm chệch hướng của cô ta. Cô ta sẽ bỏ mọi thứ và theo dấu chúng." "Tại sao không giết cô ta đi?" Antioch không thể nghĩ ra câu trả lòi. Chỉ: "Thế này mói là tốt hơn hết." Một lý do khác... Hắn chỉ tay lên màn hình ti vi. "À, xem đi. Nó đây." Trên màn hình là một con cá mập đầu búa, vụng về nhưng thanh lịch, bơi về phía máy ảnh, rồi hướng lên trên và, tình cờ chỉ như người ta đang đuổi muỗi, mở miệng của nó ra và gọn lẹ lấy đi chân của một người lướt sóng ở làn nước bên trên. Con cá mập và chiếc cẳng chân biến mất khi đám mây khổng lồ của một dòng nước màu đỏ giống như khói bay vào khung hình, cuối cùng che khuất chàng trai trẻ bị cắt xẻ, đang quằn quại tới chết. "Chà," Christopher nói. "4K. Thật tuyệt vời." Ông ta nâng ly rượu lên. March gật đầu. Hắn nhìn chăm chú vào hình ảnh đó một lúc lâu rồi tắt ti vi. Hắn cầm lên chiếc túi Louis Vuitton, kiểm tra thấy con dao găm và khẩu súng vẫn còn bên trong, và chỉ cho ông chủ về phía cửa. "Mời đi trước."