← Quay lại trang sách

PHẦN I Thấu hiểu đàn ông 1: ĐIỀU LÀM NÊN MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Khi kết hôn ở tuổi 24, tôi chưa hề có sự chuẩn bị.

Vâng, tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào hôn nhân; bởi cha mẹ tôi đã kết hôn được 64 năm trước khi mẹ tôi qua đời. Và tôi thực sự muốn lặp lại những gì họ đã làm: một mối quan hệ bền vững trong một gia đình tràn đầy tình yêu, sức mạnh, lòng kiên trì và sự thông thái. Tôi chỉ biết làm có thế. Cho nên điều hoàn hảo nhất là trao chiếc nhẫn cho người phụ nữ mình yêu và nói: “Tôi đồng ý.”

Và đó chính là khởi điểm của rắc rối.

Trong những tuần chuẩn bị cho hôn lễ, tôi không có thu nhập ổn định để chăm lo cho vợ sắp cưới. Sâu thẳm trong tim, tôi biết điều này không ổn chút nào. Tôi thậm chí đã nói đúng như vậy với mẹ; tôi nói với bà sẽ hoãn đám cưới bởi vì tôi chưa có việc làm và cảm thấy như vậy không ổn. Mẹ tôi muốn nhìn thấy con trai bé bỏng kết hôn và bà biết vợ chưa cưới của tôi sẽ suy sụp đến nhường nào nếu đám cưới trong mơ của cô ấy bị hủy bỏ, nên bà khuyên tôi hãy từ bỏ ý định hủy hôn. Thiệp mời đã gửi rồi. Mọi người đang mong chờ hôn lễ. Tôi là ai mà dám phá hỏng cuộc vui này?

Vài năm sau, mẹ tôi xin lỗi và thừa nhận rằng bà sẽ không bao giờ dỗ dành tôi kết hôn nếu bà biết tôi chưa sẵn sàng trở thành một người chồng tốt. Lúc này chúng tôi đã khám phá ra điều gì thực sự còn thiếu - điều đã phá hỏng cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi trước cả khi nước bọt dùng để dán tem lên thiệp mời kịp khô: tôi còn chưa biết mình là ai, tôi sẽ làm gì với cuộc đời mình, và tôi sẽ kiếm được bao nhiêu. Như tôi đã giải thích trong Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông , tất cả những gì một người đàn ông làm đều được nhìn nhận qua chức danh của anh ta (anh ta là ai), bằng cách nào anh ta có được vị trí đó (anh ta làm gì), và phần thưởng anh ta đạt được vì đã nỗ lực (anh ta kiếm được bao nhiêu). Đây chính là ba điều mà mỗi người đàn ông phải đạt được trước khi cảm thấy mình đã thực sự làm tròn số mệnh là người đàn ông, và nếu chưa đạt được chỉ một trong ba điều trên, anh ta sẽ bận rộn tìm kiếm nó đến độ không còn thời gian chú ý đến bạn. Anh ta sẽ không có tâm trí đâu mà ổn định cuộc sống, có con hay xây dựng gia đình với ai đó.

Trong lần kết hôn đầu tiên, tôi đã không hề có sự chuẩn bị nào cho những điều đó. Tôi bỏ đại học và đi làm tại công ty Ford Motor. Rồi tôi bị buộc thôi việc và mãi sau khi đã kết hôn được một tháng tôi mới có việc làm. Công việc mới này là một cách để kiếm tiền, nhưng tôi biết đây không phải là cuộc sống mình mong muốn, đó không phải là công việc hợp với tôi. Và nó làm tôi chán nản. Làm sao tôi có thể khiến vợ mình tin tưởng và tin vào những kế hoạch tương lai nếu như ngay cả chính tôi cũng không sốt sắng với chúng? Làm sao cô ấy có thể hiểu tôi nếu chính tôi cũng không hiểu bản thân mình? Làm sao cô ấy có thể được lợi từ những gì tôi làm và số tiền tôi kiếm được khi tôi chẳng làm gì hay kiếm được gì? Tôi đã thất vọng, viễn cảnh tài chính của chúng tôi bấp bênh, và chúng tôi luôn trong tình trạng đó - luôn tranh cãi vì điều gì đó.

Bởi vì tôi không phải một người đàn ông.

Ừ thì, cô ấy đã kết hôn với một trong số những kẻ thuộc giống đực và tôi có một vài điểm tốt. Tôi tử tế và tin cậy; là người che chở rất tốt cho cô ấy; và tôi không ngại ngần tuyên bố với bất kỳ ai rằng cô ấy là của tôi và tôi là của cô ấy. Cũng có một vài điều tốt, rất nhiều điều tốt, đã sinh ra từ cuộc hôn nhân của chúng tôi: các con gái tôi Karli và Brandi và con trai tôi Steve. Nhưng tôi chưa thực sự là đàn ông. Và chúng tôi phải trả giá về điều đó.

Ước gì cha tôi đã đưa ra những cảnh báo, bảo tôi ngồi xuống và chỉ dạy tôi những thực tế của hôn nhân. Hẳn ông có thể cho tôi biết rằng tới một thời điểm nào đó người ta cần phải dừng tất cả những điều xuẩn ngốc - những rắc rối trong trường học, quan hệ với một lố những cô gái khác nhau. Ước gì ông đã nói với tôi rằng nếu đến một độ tuổi nhất định mà tôi không thôi cư xử dại dột, tôi sẽ phải trả giá vì thiếu tập trung, cũng như ước mơ trở thành người làm nghề giải trí của tôi sẽ khó mà thực hiện được. Giá ông làm vậy, mọi người xung quanh tôi sẽ không phải chịu nhiều đau khổ. Ông đã không chia sẻ với tôi suy nghĩ về việc khi nào một cậu bé cần tập trung vào chuyện trở thành người đàn ông thực thụ. Ông đã không nói với tôi, “Steve, nghe này: con đã có vài năm hẹn hò với vài cô gái để có thể hình dung được về hôn nhân, và khi con đã biết được con là ai, con muốn làm gì, con muốn kiếm tiền bằng cách nào, hãy tìm một người bạn đời có thể giúp con thực hiện những việc đó.”

Nếu cha tôi dạy cho con trai như vậy, đó sẽ là một bài học tuyệt vời. Nhưng đó không phải là cách làm của đàn ông.

Đàn ông chúng tôi vốn chẳng giỏi giang gì trong việc chia sẻ thông tin hoặc nói với nhau những điều cần nói. Không có sách hướng dẫn nào dạy chúng tôi biết ở tuổi 25 đến 27 chúng tôi cần làm gì với cuộc đời mình, và ở tuổi 28 đến 30, chúng tôi cần dứt khoát chọn một phụ nữ, người đã cam kết giúp đỡ chúng tôi đạt được mục đích và ước mơ của mình cũng như chúng tôi sẽ giúp họ đạt được mục đích và ước mơ của họ. Thay vào đó, những gì luôn được nghe là: “Bạn còn trẻ, cứ thả phanh đi, hưởng thụ cuộc sống, chơi vui vẻ, đừng để bị ràng buộc, đừng quá nghiêm túc với bất kỳ cô nào.” Và đến khi có thể tự chủ về tài chính và tự thuyết phục bản thân rằng mình đã sẵn sàng ổn định cuộc sống thì chúng tôi đã dò dẫm qua vô số “mối quan hệ”, bỏ nhiều phụ nữ lại bên đường, vài người trong số họ tan vỡ và đau đớn bởi vì chúng tôi nghĩ rằng có thêm một chiến tích trong chuỗi dài chiến tích của mình còn quan trọng hơn việc cư xử ngay thẳng, chính trực. Chúng tôi thậm chí còn đánh giá cao những ai trong bọn tôi có nhiều hơn một bạn gái cùng một lúc. Còn những rắc rối của phụ nữ các bạn thì sao? Chúng tôi được vỗ vai khích lệ, hết lần này tới lần khác, rằng đó là điều chúng ta phải làm nếu chúng ta là đàn ông đích thực.

Đàn ông rất khó được vỗ vai khích lệ khi họ kết hôn.

Thêm nữa, những người đàn ông đã kết hôn, cho dù có hạnh phúc hay không, liên tục chia sẻ với chúng tôi những chuyện kinh hoàng của hôn nhân, luôn luôn chỉ ra rằng sự tự do người đàn ông độc thân được hưởng sẽ lập tức biến mất một khi chân anh ta đã bị xích vào xiềng - rằng hôn nhân chính là một kiểu án tử hình. Thật vậy, giữa đàn ông với nhau, những cuộc chuyện trò về những zích zắc sâu xa của hôn nhân thường hay trở thành chuyện trò dựa trên phẩm cách nam nhi và những cợt đùa chứ không phải dựa trên sự thật, và sự thật ấy là: hôn nhân - một cuộc hôn nhân xây dựng trên cơ sở tình yêu, sự tôn trọng, lòng chung thủy và sự tin tưởng - là điều tuyệt vời nhất đối với một người đàn ông. Hill Harper đã chỉ ra điều này trong một buổi đối thoại bàn tròn về quan hệ nam nữ trên chương trình Nightline ; Hill, một diễn viên đã viết vài cuốn sách đáng chú ý về giao tiếp giữa nam giới và nữ giới, nhấn mạnh rằng đàn ông độc thân sẽ được hưởng lợi rất lớn nếu những người đã lập gia đình công khai thừa nhận rằng đằng sau cánh cửa đóng kín, họ luôn tự nói với mình và với vợ mình rằng:

“Tạ ơn Chúa vì cuộc sống vợ chồng. Tạ ơn Người vì cuộc sống gia đình. Tạ ơn Người đã cử ai đó hỗ trợ con và xốc lại thể xác cũng như tinh thần con, nhờ đó mà hôm sau con có thể tiếp tục đi làm. Cuộc hôn nhân này thật tuyệt vời.”

Chắc chắn, hôn nhân là thứ hoàn thiện phẩm cách đàn ông.

Đã đến lúc chúng ta phải sớm chỉ dạy điều này cho lứa thanh niên trẻ. Ta cần kéo chúng ra một bên mà giải thích rằng đã đến lúc chúng phải thôi xuẩn ngốc. Bởi vì khi làm vậy chúng ta có thể quay trở lại với nhiệm vụ tìm kiếm nửa kia của mình, yêu thương, tạo dựng gia đình, và suốt đời cùng nâng đỡ cho nhau, mơ ước cùng nhau, lớn mạnh cùng nhau. Điều này phụ nữ không thể dạy được; các bà mẹ không thể bảo một người đàn ông 22, 23 tuổi ngồi xuống để bà dạy cho anh ta biết phải làm gì để trở thành đàn ông; bà không biết chúng tôi đang phải ganh đua như thế nào, điều gì thúc đẩy chúng tôi, và những gì chúng tôi phải đối mặt mỗi khi ra khỏi cánh cửa gia đình để bước vào thế giới - cũng như đàn ông thì chẳng thể nào biết được phụ nữ cần phải làm gì. Chúng tôi vô cùng yêu quý và ngưỡng mộ mẹ của mình, nhưng họ không ở trong hoàn cảnh giống như chúng tôi; đàn ông và phụ nữ có quá nhiều khác biệt, cho nên bà mẹ sẽ không thể nói đúng điều cần nói - từ những điều nhỏ nhặt nhất, như là làm sao rẩy cho sạch sau khi đi tiểu, cho tới những tình huống phức tạp nhất, như xử trí như thế nào khi đối đầu với người đàn ông khác, sao cho không ai bị mất mặt và sau đó ta vẫn có thể bước đi trong tư thế ngẩng cao đầu.

Tất nhiên, nếu nói phụ nữ không thể dạy cho con trai họ trở thành đàn ông thì hơi phiến diện; thế giới đầy những bà mẹ đơn thân trong khi người cha chạy trốn trách nhiệm tuyệt vời là nuôi dưỡng lũ trẻ. Và cũng có nhiều người đàn ông dù đã cam kết tiếp tục gắn bó với cuộc sống gia đình song lại thường quá bận rộn với công việc mà sao nhãng trách nhiệm chăm sóc con cái. Nhưng điều quan trọng là những cậu bé không có sự hướng dẫn chỉ bảo của người cha phải được làm quen với các mẫu đàn ông năng động, thông minh, mạnh mẽ - ông chú, nhà tư vấn giáo dục, huấn luyện viên, thầy giáo, bác hàng xóm - để có người nói chuyện cùng, để có người đứng ra đảm bảo rằng những cậu bé học được những bài học quan trọng nhất.

Hẳn nhiên, tôi đã và đang dạy điều này cho các con trai mình, Wynton, Jason và Steve. Và việc rèn luyện bắt đầu ngay khi tôi thức giấc vào buổi sáng. Hằng ngày, các con tôi phải thức giấc cùng lúc với tôi - dù cho thời gian đó có bất tiện đến thế nào. Nếu tôi chạy bộ và tập tạ vào lúc 4:30 sáng, các con tôi cũng sẽ như vậy. Nếu tôi phải đến văn phòng lúc 5:30 sáng và làm việc lúc 6:00 sáng, thì chúng cũng ăn vận chỉn chu và đang trên đường đi đâu đó. Nếu chúng phải đến trường hay lượng bài vở hơi nhiều, chúng vẫn phải thức dậy và, trước khi chuẩn bị các thứ xong, phải nhắn cho tôi kế hoạch trong ngày của chúng - chúng dự định làm gì, sẽ hoàn thành những việc vặt nào trước khi ngồi xuống dùng bữa sáng. Những tin nhắn hằng sáng của chúng thường như thế này:

Ngày 22 tháng Năm

7:06 sáng (JASON): sắp tới, con sẽ chính thức tốt nghiệp Học viện Harvey. Tuần sau con cần làm thêm một bài kiểm tra nữa và con sẽ tốt nghiệp để cho ba có thể tự hào. Hôm nay con sẽ quét sân trước và học bài. Con yêu ba, nói chuyện với ba sau nhé.

7:10 sáng (TÔI): Ba đã tự hào lắm rồi. Chỉ cần cho ba một lý do nào đó để có thể khoe khoang với mọi người. Con hãy làm những năm xế chiều của đời ba tươi sáng lên nhé.

7:11 sáng (JASON): Vâng thưa ba. Con mong làm được điều đó.

Và khi chúng không làm theo đúng kế hoạch, tôi cũng cho chúng biết tay. Giống như sáng hôm nay, mấy đứa phải tập trung tại phòng gym của gia đình vào lúc 4:00 sáng để tập thể dục cùng nhau. Này, nếu tôi thức giấc và bắt đầu lịch làm việc hằng ngày trước khi mặt trời mọc để có thể chu cấp cho cuộc sống của chúng thì ít nhất điều chúng có thể làm là bầu bạn cùng tôi trong khi tôi làm công việc đó. Vậy mà, tới 4:10 sáng trong khi tôi đã thực hiện bài tập thể dục một lúc rồi thì tất cả con trai tôi vẫn đang say ngủ; khi tôi gọi điện thoại cho Steve, nó nói với tôi rằng cả bọn đã “quên mất” kế hoạch đó rồi. Đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho Jason, nhắc nhở nó rằng giống như ở trong rừng, đại tinh tinh (tôi) luôn luôn đạt phong độ tốt nhất và những con linh dương (những cậu con trai của tôi) không đủ nhanh nhạy hay mạnh mẽ để theo kịp:

7:59 sáng (TÔI): Đại tinh tinh tóc bạc, 2, Nhóm linh dương, 0.

8:00 sáng (JASON): Sao ba lại được hai điểm?

8:01 sáng (TÔI): Đại tinh tinh muốn gì được nấy. Ba đã được hai điểm.

8:02 sáng (JASON): Con sẽ lấy lại một điểm vào chiều nay. Cuốn Kinh Thánh của ba đang trong phòng con - ha ha...

8:02 sáng (TÔI): Ba đã bảo bà Anna để nó ở đó. Giờ con đã biết được lý do tại sao. Đại tinh tinh, 3, Nhóm linh dương, 0.

8:06 sáng (JASON): Ba à, sao ba cứ ghi điểm mãi thế?

8:15 sáng (TÔI): Ba không bao giờ ngừng đi tới. Đó là những gì phải nằm sâu bên trong con, trong cật ruột con, con nghe chưa? Nghị lực của con. Ý chí giành chiến thắng của con. Mong muốn thể hiện bản thân và được công nhận của con. Lòng tự trọng của con. Lòng tự trọng để làm những gì con đã hứa, nó đâu rồi? Nếu ba không làm những điều ba đã nói, tất cả các con sẽ không tôn trọng ba. Mong muốn được tôn trọng trong ba mãnh liệt tới mức thúc đẩy ba làm tốt mọi việc. Lòng tự trọng của con đâu rồi?

Tôi cần cho các con biết rằng ba của chúng đang bực mình - rằng trong khi chúng còn đang ngủ tôi đã ở tầng dưới tập chạy và tập cơ bụng, sau đó tới chỗ làm để kiếm tiền trả các hóa đơn nhằm đảm bảo rằng tất cả chúng tôi có một mái nhà trên đầu, có giường để ngủ, có thức ăn trên bàn - có một tổ ấm. Cho tôi. Cho mẹ của chúng. Cho chúng.

Cho tất cả chúng tôi.

Tôi nói với chúng - liên tục nói với chúng - cần làm gì để trở thành người đàn ông đích thực. Nếu nhiều đàn ông thực sự hiểu được ý nghĩa của việc này, nó sẽ giúp loại bỏ rất nhiều vấn đề tiêu cực chúng ta đang phải đối mặt trong các mối quan hệ - trẻ không cha, tỷ lệ kết hôn thấp, ly hôn, v.v. Cha tôi không nói nhiều với tôi, nhưng ông là hình mẫu một người chồng và người cha tận tụy, dạy tôi phải làm việc chăm chỉ để có thể chăm lo cho gia đình; tôn trọng người bạn đời và yêu cầu con cái cùng làm vậy; trở thành người cha tốt nhất có thể. Có phải tôi đã làm đúng? Không phải mọi lúc. Tôi đã thất bại trong hai lần kết hôn truớc khi các quan hệ được cải thiện. Đó mới là con người. Nhưng mỗi lần, tôi đều rút ra được những bài học từ sự tăm tối - từ những thất bại. Sau đó tôi thề sẽ không để thất bại xảy ra một lần nữa, không chỉ vì vợ tôi và cuộc hôn nhân của chúng tôi, mà đó còn là tấm gương cho các con tôi - cả con trai lẫn con gái - những người đang dõi theo tôi và, giống như tôi đã dõi theo cha mình, coi tôi là hình mẫu để tìm ra cách ứng xử với người chúng yêu thương, và cách chúng muốn được người yêu đáp lại.

Đứng đầu danh sách những đặc tính mà người đàn ông nên có là: “Đã Nói Là Làm”. Đó là phẩm chất tạo nên phẩm cách đàn ông. Đó là cách mà mọi người đánh giá bạn - đó là cách mà những người khác xác định mức độ tôn trọng họ sẽ dành cho bạn. Cánh đàn ông chúng tôi lúc nào cũng lớn tiếng về những điều chúng tôi sẽ làm - “Ô, cậu đừng lo, tớ luôn hỗ trợ cậu mà”, và “Đừng lo lắng, tớ sẽ yểm trợ cậu”, và “Tớ hứa với cậu, tớ sẽ ở bên cậu” - nhưng nếu những lời này không đi kèm với hành động, chúng là những lời vô nghĩa. Với con cái. Với bạn bè. Và đặc biệt là với phụ nữ.

Phụ nữ không muốn nghe những lời thanh minh vì sao bạn không thực hiện lời hứa, đặc biệt là khi nó liên quan đến hạnh phúc của cọn cái họ. Nhưng người đàn ông đã nói sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình thì cần phải sẵn sàng làm những gì cần thiết để đảm bảo cô ấy được an toàn. Người đàn ông hứa chu cấp cho người phụ nữ của anh ta hằng ngày sẽ làm việc chăm chỉ để có đồng lương đủ đáp ứng những điều họ cần và có thể một phần những điều họ muốn cho cô ấy và gia đình cả hai cùng tạo dựng. Người đàn ông đã hứa yêu người phụ nữ của mình sẽ không bao giờ lừa dối cô ấy, đánh đập cô ấy hay làm cô ấy héo hơn về tinh thần và cảm xúc; thay vào đó anh ta yêu cô theo cách mà người phụ nữ muốn được yêu - chung thủy, tôn trọng và quan tâm đến những như cầu của cô ấy.

Thực hiện thành công các điều trên cần dựa trên nguyên tắc đơn giản nhất trong phẩm chất đàn ông: đã nói là làm. Nếu bạn nói mà không làm, mọi người xung quanh có quyền nghĩ bạn chỉ là một tên rác rưởi - người phụ nữ của bạn có quyền nói với con gái: “Con à, bố con là kẻ chẳng ra gì.”

Tôi học được điều này lần đầu tiên trong đời ở tuổi 30, sau khi bị đá khỏi trường đại học, mất việc làm tại nhà máy và hôn nhân tan vỡ. Tôi sống trên ô tô, lái xe xuôi ngược để đi diễn hài kịch, cố gắng tự khẳng định mình trong vai trò diễn viên hài, độc thoại trên mọi nẻo đường, từ thành phố này đến thành phố khác, thị trấn này tới thị trấn khác, câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác. Tôi kể thành lời mọi mẩu chuyện cười của mình; tôi nói về cuộc sống, về chuyện làm thế nào tôi đã lâm vào tình cảnh nay đây mai đó. Khi bạn ở một mình, bạn có thể tìm ra cách giải quyết một vài vấn đề. Đã có dạo suốt ba tuần liền, tôi không nói chuyện với ai ngoại trừ câu cửa miệng: “Xin chào, bạn khỏe chứ?” Ý tôi là, tôi bước vào một câu lạc bộ, tìm người quản lý, và anh ta sẽ nói, “Anh bạn, cảm ơn vì đã đến. Anh sẽ diễn trong vòng hai mươi phút, anh có một suất đồ uống ở quầy bar,” và tiếp đó tôi lên sân khấu, kể chuyện cười mình tự nghĩ ra, sau đó, khi tôi đã xuống khỏi sân khấu, người quản lý sẽ tiến đến chỗ tôi mà nói: “Tiền của anh đây, anh làm tốt đấy.” Tôi quay trở lại xe và lại làm như thế ở một chỗ khác. Nếu tôi chỉ kiếm được 75 đô la cho một lần trình diễn, tôi không thể thổi bay số tiền đó vào một khách sạn, và chắc chắn không thể phí tiền gọi điện cho bất kỳ ai, vì thế tôi cất kỹ tiền đi, ở luôn trong xe mà đợi đến suất diễn kế tiếp. Bạn hãy thử không nói chuyện với bất kỳ ai chỉ hai ngày xem. Tôi cược rằng bạn sẽ không làm được. Nhưng tôi đã làm thế trong vòng ba tuần và bắt đầu tự vấn và cũng tự trả lời những câu hỏi đó. Tôi đã phát hiện ra rất nhiều điều về bản thân và nhận ra rằng tôi không phải mẫu người chồng mà vợ tôi cần hay là mẫu người có thể chu cấp cho vợ con, thậm chí cho cả bản thân mình. Nói đơn giản: tôi không làm được những gì đã nói. Và chừng nào còn chưa làm được, tôi còn chưa thể trở thành đàn ông thực sự.

Tôi không phải người đàn ông duy nhất suy nghĩ như vậy. Trong khi tôi đi đây đi đó quảng bá cho cuốn Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông , hết lần này tới lần khác, nhiều người đàn ông đã đứng lên giãi bày những lý tưởng và cảm nghĩ giống nhau. Tôi sẽ không bao giờ quên cái người đàn ông đã tiến đến cầm micro và nói về trường hợp của mình tại một sự kiện như vậy: đầu hói, có bộ râu kiểu cách, mặc áo choàng kiểu cách và sơ mi trắng. Các phụ nữ trong phòng chú ý đến ông; ông nói về những điều xảy ra trong mối quan hệ cuối cùng của mình,

ông xấu hổ vì đã không thành công - không đạt được sự nghiệp và vị thế tài chính mà ông mong đợi. Nhưng, ông nói thêm, từ đó đến nay ông không ngừng tự sửa đổi bản thân, đã hiểu mình có khả năng gì và nay ông ổn. “Tôi là một gã tốt bụng,” ông nói, “nhưng, lại là một người đàn ông chết tiệt. Tôi không có lắm tiền, nhưng tôi có tất cả những tính cách để trở thành một người chồng tốt. Nếu bạn cần được bảo vệ, tôi sẽ đứng ra bảo vệ. Nếu bạn cần tiền, dù không có nhiều nhưng tất cả tiền kiếm được, tôi sẽ mang về nhà. Tôi sẽ để bạn mang họ của tôi. Tôi có thể làm hầu như mọi thứ bằng chính đôi tay mình, vì vậy nếu bạn cần sửa chữa gì đó xung quanh nhà, tôi cũng sửa giúp. Và tôi nghĩ gì nói nấy và đã nói là làm.” Tiếp đó ông nói thẳng vào đề: “Thứ tôi đang thiếu là một người phụ nữ phù hợp. Nếu tôi có được đúng người phụ nữ như vậy, một lực mang đến sự ổn định cho ngôi nhà tôi, đúng cái chỗ dựa mà tôi cần ấy, tôi thậm chí sẽ còn tốt hơn.”

Rốt cuộc, người đàn ông đó cũng biết điều mà cuối cùng tất cả chúng tôi đều biết: trước hết chúng tôi phải học cách để trở thành đàn ông, rồi sau đó mới mong mình xứng đáng với những ai muốn đem lòng yêu chúng tôi, và nhất là chỉ sau đó chúng tôi mới có thể đáp lại tình yêu của họ. Nhưng một khi chúng tôi đã hiểu đúng thì sao? Chúng tôi tiến rất gần tới sự hoàn thiện, điều làm cho người đàn ông muốn mình trở nên tốt hơn, không chỉ cho bản thân, mà còn cho những người chúng tôi yêu mến. Tôi không thể đong đếm hết được những điều diệu kỳ đã đến với tôi khi trở thành một doanh nhân, trụ cột gia đình, một người chồng, người cha và người đàn ông kể từ lúc người phụ nữ thích hợp bước vào cuộc đời mình; chỉ đến khi Marjorie và tôi bắt đầu chung một hành trình, tôi mới đạt được những giải thưởng và thành tích như vậy. Tôi đã có mặt trên chương trình Oprah , Ellen , làm khách mời của chương trình Chào buổi sáng nước Mỹ ; tôi được mời đến nói chuyện tại nhà thờ. Một nhà thờ . Cả đời tôi chưa bao giờ được ai mời làm diễn giả chính trong ngôi nhà của Chúa. Không thể tin nổi. Những gì tôi đạt được không chỉ do tôi đã quyết định làm việc tốt hơn, mà còn bởi có một người đã thấy được những điều tốt đẹp hơn trong tôi. Những người biết tôi nhiều năm đã nhận ra điều này. Quỷ tha ma bắt, tôi có một bức ảnh chính mình từ năm 1995, trong ảnh tôi có thể thấy cái hậu quả nhãn tiền mà lối sống và lựa chọn của tôi đã gây ra cho thể xác mình, bởi lúc đó tôi không phải mẫu đàn ông mà tôi cần trở thành, và không có người phụ nữ nào phù hợp để hoàn thiện phẩm cách đàn ông ở tôi. Mặt chảy xệ, thừa cả tấn thịt, tôi trông như đã tiêu rồi; thật khó mà tin được tôi đã từng thảm hại như thế.

Bây giờ tôi đã đưa gia đình mình vào nề nếp. Tôi dọn sạch khỏi cuộc đời mình tất cả những tàn tích sao cho khi phước lành xảy đến, bao gồm trước nhất là mối quan hệ của tôi với Chúa, cùng phát hiện về điều khiến tôi hạnh phúc - thành công trong sự nghiệp và một người phụ nữ đầy yêu thương, mạnh mẽ bên cạnh mình - tôi có thể nhận được những phước lành đó và bắt đầu làm điều đúng đắn.

Và tôi đang truyền lại thông điệp này cho các con trai của mình, sao cho chúng cũng biết điều bí mật ấy: trước hết phải học cách trở thành người đàn ông. Sau đó tìm người phụ nữ thích hợp, người có thể khiến cho những điều tốt đẹp nhất ở bên trong bạn bộc lộ ra, giúp bạn trở nên hoàn thiện hơn. Hôn nhân không phải là bản án tử hình. Nó chính là sự bổ khuyết.

Các cậu con trai tôi.

Steve và Jason đã vượt qua các bài kiểm tra cuối và đậu đại học hồi mùa xuân năm ngoái. Cùng với nhau, chúng tôi sẽ xây dựng một truyền thống. Tôi là người đầu tiên trong gia đình đi học đại học, nhưng đã bị đuổi khỏi trường. Nhưng các con trai tôi đã được nhận vào trường Morehouse. Khi chúng nhận được thư chấp thuận, tôi ngồi trong văn phòng mình mà khóc; con trai tôi sẽ học tại một trường đại học uy tín với một di sản phong phú đáng tự hào, và tôi không thể hài lòng hơn nữa. Khi Jason nhìn thấy tôi, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, nó liền hỏi tại sao ba lại buồn, chúng đã làm gì khiến tôi có phản ứng như vậy.

“Con không thể biết điều này có ý nghĩa thế nào với ba đâu, con trai ạ,” tôi nói chân thành. “Ba đã không mang đến cho đời những tội phạm, không có đứa con nào từ trên trời rơi xuống, và hai đứa con sẽ tới Morehouse. Cho ba một lúc để tự ăn mừng điều này được chứ. Con không có lỗi gì cả.”

Tôi nhận ra rằng công việc của mình chưa chấm dứt - rằng Jason, Wynton và Steve có khá nhiều việc để làm trước khi chúng trở thành người đàn ông hoàn thiện. Nhưng chúng đang đi đúng hướng.

Và tôi cầu nguyện sao cho chúng tiếp thu được những bài học mà tôi đưa ra, cả những bài học chúng sẽ được học trên đường đời, và nhanh chóng trở thành mẫu người đàn ông có khả năng mang đến hạnh phúc cho người nào đó - bản thân chúng và bạn đời tương lai của chúng. Đành rằng vậy, nhưng liệu chúng có thể phạm sai lầm không? Có. Và công việc của tôi là hạn chế những sai lầm đó.