NGHỆ THUẬT THƯƠNG THẢO CÁCH CÓ ĐƯỢC ĐIỀU BẠN MUỐN TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Cha mẹ tôi kết hôn được 64 năm.
Có một cách lý giải đơn giản cho cuộc hôn nhân trường tồn của họ.
Cha tôi, Slick Harvey, nhận thấy ông không phải là trụ cột gia đình và luôn hành động tương xứng với điều đó. Hành động của ông đã giữ nụ cười luôn hiện lên trên khuôn mặt mẹ tôi, cha tôi cảm thấy hạnh phúc và cuộc hôn nhân không bị sứt mẻ. Theo bản năng, cha tôi biết rằng để được làm những điều ông muốn làm, ông sẽ phải để cho mẹ tôi có không gian để làm điều bà muốn làm, nói những điều bà muốn nói, đi những nơi bà muốn đi và trở thành người mà bà muốn trở thành. Ông làm điều đó bằng cách thực hành một cách tinh tế và điêu luyện nghệ thuật đàm phán - nghệ thuật thương thuyết.
⚝ ⚝ ⚝
Chẳng hạn, có lần mẹ tôi tuyên bố bà muốn đi mua tạp phẩm ở Trung tâm Thương mại Southland, có một chi nhánh mới mở ở thị trấn. Bà biết thông tin về buổi khai trương trên báo và tìm hiểu kỹ danh mục các mặt hàng rồi quyết định mua một hộp trứng hiệu Eagle mà họ đang bán với giá 39 xu một tá ở đúng chuỗi cửa hàng đó. Bà không phải nhắc điều đó tới lần thứ hai, cha tôi đã vơ giày, áo khoác và mũ, vớ lấy chìa khóa. Là tài xế trung thành của bà, ông luôn lái xe đưa bà đi nhà thờ vào thứ Hai, Ba, Sáu và Chủ nhật, cũng như đưa bà đi làm tóc khi bà cần, và tới thị trấn khi bà nhìn thấy một chiếc váy muốn mua hay cần mua cho chúng tôi vài bộ quần áo mặc tới trưòng. Và giờ, mẹ tôi đang thêm Trung tâm Thương mại Southland vào danh sách những nơi bà thường xuyên ghé qua mua sắm.
Điều mà anh trai và tôi, ở tuổi 19 và 8, không hiểu là tại sao cha tôi không đặt ra câu hỏi quá hiển nhiên: tại sao ai đó lại phải lái xe từng ấy chặng đường xuyên qua thị trấn để mua một tá trứng với giá 39 xu khi mà cửa hàng tạp hóa ngay trên phố đang bán đúng thùng trứng hiệu Eagle đó chỉ hơn có 20 cent? Với chúng tôi thì việc đó đúng là vô nghĩa, mặc dù chỉ mỗi anh tôi đã ngốc nghếch nói ra suy nghĩ đó.
“Mẹ muốn tới Southland vì họ có loại trứng mà mẹ muốn,” mẹ tôi trả lời.
“Nhưng tới đó mất tận 15 phút, và mẹ có thể mua trứng với giá hợp lý ở ngay dưới phố,” anh tôi cãi lại, còn tôi đứng sau gật đầu hưởng ứng.
“Mẹ không muốn trứng ở dưói phố - mẹ muốn trứng ở Southland con trai ạ,” mẹ tôi khăng khăng, trùm áo khoác lên và đi ra cửa. Mẹ tôi đã sẵn sàng lên đường, và rõ ràng không muốn tranh cãi.
Thế là, hậm hực và hoài nghi, anh tôi nhìn cha và không chịu buông tha. “Đợi đã, cho con nói thẳng nhé: cha định đốt chừng ấy xăng để đưa mẹ sang bên kia thị trấn ạ? Và mất cả hai tiếng đồng hồ lang thang trong cái cửa hàng đó khi cha có thể mua được đúng mấy món đó ngay dưới phố, chỉ mất thêm tí tiền sao? Chuyện đó thì nghĩa lý gì chứ?”
Cuối cùng, cha ngắt lời anh tôi. “Con nói xong chưa?” cha tôi chậm rãi hỏi.
Anh tôi nhanh chóng im lặng lắng nghe.
“Cha có thể đưa mẹ xuống cửa hàng và để cho mẹ mua trứng giá 59 cent, nhưng đó không phải cái mẹ muốn. Mẹ muốn đi tới Southland, và cha sẽ đưa mẹ tới Southland. Và nếu con không thôi phàn nàn thì con sẽ đưa mẹ đi thay cha đấy.”
Cha đợi cho mẹ tôi đi ra cửa và yên vị trong xe trước khi tiếp tục: “Con không biết gì về phụ nữ hết,” cha nói, giọng trầm hẳn xuống. “Đây không phải là vấn đề logic, con trai ạ. Đó là điều mẹ muốn. Sẽ mất gì nếu cha mang lại cho mẹ điều mẹ muốn chứ? Cha đang tìm cách đi tới trạm xăng đằng kia mà chơi bài, vậy nếu cha muốn làm điều đó, cha sẽ đưa mẹ đi đây đó cả ngày hôm nay, đưa mẹ đi bất cứ nơi đâu mẹ muốn để tối nay cha có thể đi đến nơi mình muốn.”
Đó chính là nghệ thuật thương thảo.
Chính trong ngày hôm đó, tôi học được một trong những bài học quan trọng nhất mà cha tôi có thể dạy tôi: vợ vui vẻ, đời hạnh phúc. Đàn ông chúng tôi đã điều chỉnh bản thân để hành xử như thể chúng tôi điều hành mọi thứ, nhưng người đàn ông thông minh thì biết chính phụ nữ mới là người cầm trịch mối quan hệ và những gì xảy ra trong nhà. Chắc chắn là, chúng tôi biết hầu hết phụ nữ không ngại ngần khoe với bạn mình: “Đây là chồng tớ, anh ấy là chủ gia đình.” Thậm chí hầu hết các bạn còn lấy họ của chúng tôi và chiều lòng chúng tôi trong một số quyết định. Ý tôi là, nếu bạn làm những điều đó thì, bù lại, bạn sẽ có được hầu hết những gì trái tim bạn khao khát. Người phụ nữ sẽ thể hiện sự trân trọng với người đàn ông, miễn là anh ta đặt cô ấy lên bệ thờ và mang lại điều cô ấy muốn. Không phụ nữ nào tình nguyện gọi người đàn ông là người chủ gia đình nếu anh ta không hành xử như người chủ gia đình - bao gồm cả việc khiến cô ấy cảm thấy được trân trọng, bảo vệ và tôn trọng - và mang lại cho cô ấy, như cách tôi thích nói, hầu hết những gì cô ấy cần và rất nhiều những điều cô ấy muốn. Nhưng đoán xem? Điều tương tự cũng đúng với đàn ông - thậm chí còn hơn thế nữa.
Chúng tôi hiểu, tôn trọng và sống theo nghệ thuật thương thảo. Mọi việc đối với chúng tôi đều là một sự trao đổi; tôi sẽ cho bạn thứ gì đó nếu bạn cho lại tôi thứ gì đó. Chúng tôi đã biết cách thương thảo từ khi còn rất nhỏ. “Tớ thích hòn bi đen có mắt da cam ở trong,” một đứa bạn nói. “Tớ sẽ đổi cho cậu hòn bi xanh với các chấm vàng, thêm một thẻ bóng chày Hank Aaron nữa nếu cậu cho tớ cái đó, thỏa thuận không?” Bước vào bất cứ phòng ăn nào trong bất cứ ngôi trường nào ở Mỹ, bạn cũng nghe thấy đủ kiểu thương thảo đang được tiến hành: “Cậu có khoai tây hộp Pringles không? Thế này nhé, tớ cho cậu hai đô la và kẹo Reese Peanut Butter Cups đổi lại chỗ Pringles đó.” Chuyện tương tự cũng diễn ra trên sân chơi sau giờ học: “Tớ cá mình có thể ném nhanh hon cậu 20 rổ. Tớ chấp cậu 5 điểm. Nếu tớ thắng, cậu phải cho tớ hai gói Hubba Bubba khi gặp tớ vào ngày mai. sẵn sàng chưa?”-
Thương thảo trở thành tiêu chuẩn đối với chúng tôi - nó hoàn toàn hợp với logic của chúng tôi: bạn cho đi, bạn sẽ được nhận lại. Đó dần dần trở thành phong cách làm việc của chúng tôi, đó là cách chúng tôi cư xử với anh chị em ruột, anh chị em họ và những thành viên khác trong gia đình, những người không ngừng vỗ vai chúng tôi xin được giúp đỡ, và chắc chắn đó là một phần quan hệ của chúng tôi với bạn bè. Tôi không nói chúng tôi là một đám người ích kỷ, không một chút nào hết: tôi nghĩ nguyên lý chủ yếu của phẩm cách đàn ông - đặc biệt là những ông chồng, người cha và những nguôi đàn ông đang ở trong mối quan hệ gắn bó - là cho đi mà không kỳ vọng được đáp trả; chúng tôi chu cấp và bảo vệ gia đình mình bằng mọi cách dù lớn hay nhỏ vì theo bản năng, chúng tôi biết rằng đây là điều mà một quý ông đương nhiên phải làm. Chúng tôi cũng biết rằng, chúng tôi thường phải làm những điều này mà không trông chờ được nhận lại bất cứ điều gì. Nhưng tôi sẽ vươn tay thật cao và tóm lấy một sự thật đơn giản: người đàn ông chắc chắn sẽ có động lực làm những việc anh ta không muốn nếu anh ta nhận được điều gì đó từ việc ấy.
Cũng như bạn có thể sử dụng lòng biết ơn để khuyến khích một người đàn ông làm nhiều hơn nữa cho bạn và gia đình (như đã lý giải trong chương 10, “Thể hiện lòng biết ơn”), bạn có thể đạt được điều tương tự bằng cách ghi nhận và thực hành những nguyên tắc thương thảo trong mối quan hệ của mình. Nguyên tắc ấy rất đơn giản: nếu bạn muốn điều gì đó từ người đàn ông của mình, hãy trao đi thứ gì đó. (Không, tôi không chỉ nói về tình dục thôi đâu, dù bạn có thể khiến phần lớn đàn ông đi rửa chén đĩa, dọn hết các giường, chải tóc cho con gái và lau tủ lạnh mỗi tuần nếu họ nghĩ họ sẽ nhận lại được bánh quy.) Đừng hỏi vì sao bạn phải khéo léo thương lượng để khiến chồng mình làm những công việc của phụ nữ mà không cần phải thúc giục. Bất kể bạn có bực mình vì chuyện đó tới đâu, bất kể bạn yêu cầu được giải thích bao nhiêu lần, đó là cách mà phần lớn chúng tôi được lập trình rồi. Đó là cách đàn ông thực hiện công việc. Việc của bạn là khai thác điều đó phục vụ lợi ích của chính bạn - để tìm ra cách chiến thắng trong những giới hạn đó. Chuyện này thì hãy tin tôi: hiểu được cách thương lượng với người đàn ông của mình sẽ mang lại cho bạn niềm vui khôn xiết. Cứ hỏi vợ tôi, Marjorie - bậc thầy trong nghệ thuật thương lượng ở nhà Harvey mà xem.
Marijorie và tôi có bảy đứa con; cô ấy đến với tôi và thêm ba đứa con của mình vào bốn đứa con riêng của tôi. Gia đình như thế là hơi quá đông, bất kể bạn có nhìn nhận thế nào, bất kể tim bạn bao la đến đâu, bất kể bạn có trong tay bao nhiêu thời gian đi nữa. Là bậc cha mẹ - cha mẹ tốt - trong hoàn cảnh này đôi lúc cũng thật nản lòng. Khi về đến nhà, tôi không muốn phải đối phó với tất cả những ì xèo trong nhà, nhất là trong vòng mưòi phút bước chân vào cửa trước. Trong đầu, tôi gào lên: “ Anh biết là chúng ta cần nói chuyện về điểm học của thằng bé, rõ ràng là không ổn, và anh hiểu rằng đứa nhỏ muốn đến nhà bạn chơi và ngủ lại mà chúng ta lại không tin tưởng lắm vào cha mẹ con bé ấy, và anh biết đứa kia muốn bạn mình tới chơi nghĩa là anh sẽ phải nói chuyện nửa tiếng với ông bố khó ưa của nó. Nhưng anh không muốn giải quyết chuyện đó. Anh muốn ngồi xuống, hút điếu thuốc và kệ tuốt!” Tuy thế, dù đôi khi tôi cũng cảm thấy quá tải vì nuôi dạy lũ nhóc, vợ tôi còn vất vả hơn về chuyện đó vì cô ấy là sếp trưởng đội chăm sóc trong gia đình Harvey. Với mỗi giờ tôi dành để đi làm, cô ấy đang phải quyết định, hạ lệnh cho tất cả những chuyện xảy ra trong nhà. Vì thế nên nếu tôi nghĩ chăm sóc lũ trẻ là một nhiệm vụ bất khả thi, tôi càng không thể hiểu cô ấy đã phải gánh vác tất cả những chuyện này như thế nào, nhất là khi tôi không có ở bên.
Tuy nhiên, không nhất thiết rằng biết được điều đó sẽ khiến tôi chăm sóc lũ trẻ. Điều tôi muốn nói ở đây chính là kỹ năng thương thuyết của Marjorie - khả năng thỏa thuận đặc biệt của cô ấy. Cô ấy thường rất rành mạch khi đề cập vấn đề: “Cưng à, nếu anh dành chút thời gian với bọn trẻ trong lúc em đi mua sắm thì em sẽ không thấy khó chịu nếu ngày mai anh đi đánh golf đâu.”
Đột nhiên, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô ấy cần, để tâm vào mọi cuộc trò chuyện, nghiêm khắc với tất cả con cái.
Đó là một sự trao đổi. Tôi sẽ làm mọi thứ dù đó không hẳn là điều tôi muốn, cô ấy nhận được kết quả và nguồn lực mà cô ấy cần, còn tôi nhận được phần thưởng. Cô ấy yêu cầu, tôi đáp ứng đòi hỏi, chúng tôi đều hạnh phúc. Đây là một ví dụ khác về cách Marjorie thực hành nghệ thuật đàm phán: tôi không thích nhạc kịch. Ý tôi là, tôi căm ghét chúng. Mọi người lên sân khấu lảm nhảm về những điều tôi chẳng quan tâm và rồi bỗng nhiên họ òa lên hát hò và nhảy nhót? Không. Với tôi đó không phải là trải nghiệm dễ chịu.
Còn đối với Marjorie, đa phần cô ấy dành thời gian xem những vở nhạc kịch cùng mấy cô bạn thân và rồi ra ngoài ăn tối, làm những điều họ muốn khi tụ tập bạn bè. Nhưng đôi lúc, vợ tôi sẽ yêu cầu tôi cùng đi xem một hay hai vở kịch với cô, ngay cả khi cô biết rằng tôi thà nằm trên ghế và bị nha sĩ rút tủy cùng một lúc cả 32 cái răng còn hơn. Nhưng tôi vẫn sẽ đi bởi vì Marjorie sử dụng đến nghệ thuật đàm phán: cô ấy sẽ dụ dỗ tôi chui vào bộ com lê rồi vào rạp hát và sau đó là thưởng thức sushi bằng cách hứa sẽ đền bù xứng đáng khi chúng tôi về tới nhà. Để tôi nói cho bạn hay, khi nghe thấy đề nghị đó, tôi có thể vượt qua bất cứ việc gì. Tôi có thể ngồi nghe hết cả 40 bài hát trong vở kịch dài năm tiếng đồng hồ nếu vợ tôi gieo rắc vào đầu tôi hình ảnh cô ấy đang nói: “Tuyệt!” khi chúng tôi trở về giường mình đêm đó. Tôi để ngoài tai mọi bản nhạc, và tôi không thể kể lại với bạn bất cứ chuyện gì xảy ra trên sân khấu dù chỉ một chi tiết rất nhỏ; tất cả những gì tôi tập trung vào là món khoản đãi Marjorie sẽ dành cho tôi khi trở về nhà.
Và khi cô ấy tỏ bày - không chỉ với bánh quy mà cả lòng cảm kích chân thành - rằng cô ấy rất trân trọng tôi đã nỗ lực thích thú với đam mê của cô ấy, tôi biết mình có thêm thứ để trao đổi khi muốn tận hưởng những thú vui của chính mình và khoảng thời gian rảnh ít ỏi mà tôi có. Nếu cô ấy cho tôi biến vào văn phòng mình trong chốc lát và xem kịp chương trình truyền hình hoặc lật qua cuốn tạp chí hay chỉ ngồi yên lặng mà thôi, tôi cũng sẽ cố gắng dành cho Marjorie một khoảng thời gian riêng tư để cô ấy có thể đi làm móng tay hay sửa lại kiểu tóc hoặc đi uống nước với bạn bè.
Nói cách khác, chứng tôi đã trò chuyện và trao đổi để đi đến thỏa thuận giúp cho cuộc hôn nhân của chúng tôi diễn ra êm đẹp hơn. Tôi hứa với bạn, việc nói ra và đồng ý thực hiện một loạt các trao đổi để có được điều bạn muốn sẽ mang lại hiệu quả kỳ diệu, nhưng chỉ khi bạn sẵn sàng trò chuyện thẳng thắn với người bạn đòi của mình, để anh ta biết chính xác những điều bạn muốn. Bạn không thể mong anh ta nhận ra những điều bạn muốn bằng trực giác, muốn anh ta ngay khi buớc qua cửa và chưa kịp tháo cà vạt là đã nhận ra rằng bạn đã ở trong nhà với lũ trẻ cả buổi chiều, giặt hai mớ đồ, đưa Cậu Ấm đi đá bóng và Cô Chiêu đi học múa ba lê, và rồi bạn có thể cần, không, bạn tuyệt đối cần phải dành chút thời gian cho bản thân. Hãy trò chuyện với người đàn ông của mình, nói với anh ta những điều bạn sẵn sàng mang lại để đổi lại những điều bạn cần, đưa ra thỏa thuận, và rồi hưởng thụ thành quả lao động của mình. Điều tương tự cũng có thể áp dụng cho hai người trong những mối quan hệ hợp tác cá nhân, mang tính xã hội hơn. Chẳng hạn, bạn và cô bạn quyết định cùng đứng ra tổ chức một bữa liên hoan họp mặt nho nhỏ với những người bạn khác của mình. Cô bạn có thể nấu ăn ngon hơn và tổ chức các món khai vị giỏi hơn, bạn có thể là chuyên gia lựa chọn rượu phù hợp với đồ ăn và pha chế các loại đồ uống đặc biệt. Để có một buổi tiệc thành công, mỗi người các bạn phải bàn bạc nên tổ chức như thế nào, định mời những ai, rồi hai người phải thống nhất phần việc mình phải làm để buổi gặp gỡ được thành công. Bạn của bạn có thể không muốn tự mình nấu tất cả đồ ăn, nhất là nếu cô ấy phải nấu sau một ngày dài làm việc vất vả. Và bạn có thể không muốn suốt cả bữa tiệc cứ phải đứng sau quầy bar, pha đồ uống cho một đám bạn say xỉn. Nhưng cả hai bạn đi đến thỏa thuận đó - bạn sẽ làm đồ uống nếu cô ấy lo chuyện đồ ăn – bởi vì bạn biết rằng rốt cuộc, công việc của bạn sẽ góp phần làm cho mọi người có được khoảng thời gian tuyệt vời.
Mỗi lần bạn đưa mấy đứa nhỏ tới cửa hàng, bạn lại thỏa thuận: “Nếu con trật tự và ngoan ngoãn trong lúc mẹ con mình ở trong cửa hàng tạp hóa, mẹ sẽ mua cho con một gói kẹo dẻo khi ra quầy thanh toán nhé.” Khi bạn đi làm, bạn thỏa thuận: “Nếu anh tập hợp số liệu thống kê từ báo cáo năm trước, tôi thay số vào và tính toán, như thế hai ta có thể đưa ra một bản báo cáo mới cho quản lý.” Khi bạn đang theo học đại học, với mục tiêu ngày nào đó bước lên bục nhận bằng tốt nghiệp, bạn thỏa thuận: “Tớ sẽ giúp cậu tra cứu tài liệu và viết một luận đề tử tế nếu cậu giúp tớ tìm ra cách tốt nhất để hiểu được mấy vấn đề toán học hóc búa này.” Khi bạn ở tiệm làm tóc hay đi làm móng hoặc mát xa, bạn thỏa thuận: “Làm cho tôi kiểu đầu giống Halle Berry hay Meg Ryan nhé, tôi sẽ bo hậu hĩ và chuyển chồng danh thiếp của anh đến tất cả các chị em tôi quen!”
Thấy chưa, chúng ta lúc nào cũng thỏa thuận - trong mọi việc dù nhỏ nhất – với hy vọng mỗi người tham gia đều hài lòng ra về. Tại sao lại không mang điều đó vào mối quan hệ của bạn chứ?
Chúng tôi biết phần lớn các bạn không muốn đêm nào cũng ân ái và tất cả những vai trò mà các bạn gánh trong cả một ngày - nhân viên, vợ, người dọn nhà, bảo mẫu, bạn, tình nguyện viên - khiến bạn kiệt sức. Các bạn đều biết chúng tôi không muốn thay tã và rửa bát đĩa, đọc truyện trước giờ đi ngủ và làm mọi việc theo cách của bạn. Nhưng trong những mối quan hệ thành công nhất, các đối tác sẵn sàng thay đổi và làm những việc họ không hẳn là muốn làm để cố gắng mang đến điều tốt đẹp hơn cho mối quan hệ.
Đối với một số người thì đạt được thỏa thuận dễ như ăn bánh. Bạn là một nhà ngoại giao đích thực. Nhưng cũng có một số người không bao giờ được coi là người tinh tế cả. Hãy mở đầu cuộc trò chuyện mà không đẩy người đàn ông của bạn vào thế bị động. Bạn không nên bắt đầu cuộc trò chuyện sao cho khiến anh ta nghĩ trong đầu mình sắp bị buộc tội vì không làm tốt công việc. Không anh chàng nào muốn lựa chọn thương lượng với bạn nếu anh ta cảm thấy như thể mình sắp bị đạp một cú vào mông. Bạn biết câu nói “Mật ngọt chết ruồi” rồi chứ? Chậc, điều này hoàn toàn đúng khi người phụ nữ cố gắng thương lượng với người đàn ông của mình; không một người đàn ông nào muốn bị tấn công bởi những lời cáo buộc vì những gì anh ta làm và không làm. Hơn nữa, làm như thế chỉ khiến anh ta tìm cách chống đối hoặc bỏ trốn. Thay vào đó, hãy khởi động cuộc nói chuyện bằng cách đặt vấn đề về anh ta: hỏi xem bạn có thể làm thêm gì nữa để giúp anh ta. Hãy cho anh ta biết rằng bạn hạnh phúc vì anh ta là của bạn và bạn là của anh ta, nhưng hãy thừa nhận rằng bạn không hoàn hảo và biết rằng bạn có thể làm gì đó khiến anh ta hạnh phúc hơn nữa. Tôi biết, tôi biết - bạn luôn hoàn hảo. Nhưng người đàn ông của bạn không nghĩ vậy đâu. Anh ta chỉ không dám nói với bạn thôi. Tuy nhiên, nếu bạn cởi mở và để cho anh ta thể hiện cảm xúc thật của mình mà không hề e sợ, thì anh ta sẽ liệt kê ra một danh sách dài những thứ anh ta hằng muốn được thấy nhiều hơn ở bạn - những điều bạn có thể sử dụng để thương thảo. Vì vậy hãy bình tĩnh, thoải mái và tự chủ, sẵn sàng đón nhận bất cứ câu trả lời nào mà anh ta đưa ra cho bạn mà không giãy nẩy lên. Anh ta có thể mong muốn có thêm thời gian riêng tư, nhiều lần ân ái hơn, nhiều tiền trong tài khoản tiết kiệm hơn, nhiều thời gian hơn để đi chơi golf cuối tuần hay chơi bóng rổ với đám bạn. Dù có là gì đi nữa, hãy chăm chú lắng nghe, và thật cởi mở.
Và rồi khiến anh ta kinh ngạc: nói với anh ta bạn đồng ý rằng anh ta nên có thêm mấy thứ đó - thêm khoảng thời gian riêng tư, thêm thời gian với bạn bè, thêm thời gian ở trên giường cùng bạn - và bạn sẵn sàng cho anh ta tất cả những điều đó nếu anh ta đồng ý làm một vài thứ cho bạn. Giờ bạn sẽ có được sự chú ý của anh ta bởi vì anh ta sẽ ngửi thấy mùi “đền bù”. Đó là lúc bạn có thể đặt ra những thứ mình cần với anh ta. Có thể bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu có thêm chút thời gian cho bản thân, hoặc có thể bạn cần được giúp chăm sóc lũ trẻ hay làm việc nhà thêm chút nữa. Có thể bạn muốn anh ta chăm chỉ giúp đỡ những việc vặt buổi sáng hơn, hoặc chủ động hơn khi cần lên kế hoạch và đưa bạn đi hẹn hò buổi tối. Dù đó là gì, hãy sẵn sàng nói về nó một cách thật khách quan.
Một khi anh ta đã đưa ra cho bạn danh sách của mình và bạn cũng làm như vậy, bạn đã thực hiện cuộc trao đổi. Giờ, cả hai đều hiểu rõ mình cần đáp ứng điều gì cho người bạn đời để có được điều mình cần - sự thỏa hiệp mà bạn sẵn sàng thực hiện. Đó là khi bạn cần đưa ra thỏa thuận.
Marjorie và tôi làm điều này ngay cả khi chúng tôi đi nghỉ. Chỉ mới mùa xuân vừa rồi thôi, chúng tôi đi nghỉ ở Cabo San Lucas ở Mexico, chỉ có hai người chúng tôi, để có thể tận hưởng chút thời gian quý báu bên nhau. Nhưng chúng tôi thống nhất cả hai cũng cần có khoảng thời gian riêng tư cần thiết. Dù không thể chịu được mùi xì gà, nhưng Marjorie biết tôi rất thích xì gà; nó khiến tôi thư giãn hơn tất cả những thứ khác. Tôi hít khói thuốc xì gà vào và giữ trong miệng, cẩn thận không để khói thuốc lọt xuống phổi. Và sau đó tôi thổi ra ngoài, rồi làm một hơi nữa. Nếu là một điếu xì gà ngon - không đắng, có vị êm - tôi sẽ thỏa mãn, sung sướng. Biết được điều đó, Marjorie đã chuẩn bị cho tôi những điếu xì gà để đảm bảo tôi có ngay mỗi khi cần thư giãn. Đổi lại, tôi đảm bảo cho cô ấy có dâu tây và đồ uống yêu thích được bổ sung mỗi khi gần hết, vì thứ hoa quả và thức uống đó khiến cô thư giãn. Chúng tôi cũng đều đưa ra thỏa thuận dành cho nhau không gian riêng; cô ấy cho phép tôi đi chơi golf, đổi lại, tôi để cô ấy dành một ngày một mình ở trung tâm chăm sóc sắc đẹp. Khi chúng tôi trở về với nhau, thời gian ở cùng nhau như nhiều hơn và hồ hởi hơn. Nói cách khác, chúng tôi trò chuyện, chúng tôi trao đổi, chúng tôi thỏa thuận, và chúng tôi nhận được thành quả to lớn trong mối quan hệ của mình.
Bạn không cần phải tới Cabo, đặt hàng mấy điếu xì gà đắt tiền, hay chuẩn bị dư dả những thứ đồ uống xa xỉ để có được điều bạn muốn từ anh chàng của mình. Tất cả những gì bạn phải làm là thực hành nghệ thuật thương thảo, thương lượng thật khéo léo. Hãy sử dụng một vài đầu mối từ chính những cuộc trò chuyện cụ thể sau để khởi động một vài thỏa thuận cho riêng bạn.
Ví dụ 1
CUỘC TRÒ CHUYỆN: Anh biết đấy, anh yêu, em biết rằng anh không thích đọc truyện cho lũ trẻ trước giờ đi ngủ và kéo chăn cho chúng. Sau một ngày dài làm quá nhiều việc vì tất cả mọi người khác - xoay xở với sếp, lái xe từ xa về, chạy tới cửa hàng tạp phẩm lấy sữa - thật khó để về nhà làm bất cứ gì khác ngoại trừ buông người xuống chiếc ghế thoải mái nhất anh có thể tìm thấy và lờ hết mọi thứ đi. Em hoàn toàn hiểu. Mặc dù thế, em cũng ước có cách nào đó để buổi tối em được thảnh thơi tắm rửa, dù chỉ là một hai tối trong tuần, chỉ để em có thể thư giãn sau những ngày dài làm việc, đi đi về về, chuẩn bị bữa tối và giúp các con làm bài tập.
TRAO ĐỔI: Nếu anh đảm nhiệm việc cho bọn trẻ đi ngủ hai tối một tuần - cho chúng mặc đồ ngủ, đọc truyện và đặt chúng vào giường - em có thể chuẩn bị nước tắm và thắp mấy ngọn nến rồi tự thưởng cho mình một ly rượu, thư giãn. Em có thể làm giống như thế cho anh vào một tối khác khi anh đi làm về, để anh có thể tận hưởng chút thời gian của riêng mình trước khi lên giường đi ngủ.
THỎA THUẬN: Em càng có nhiều thời gian để nghỉ ngơi thư giãn và có thời gian yên tĩnh mà không phải trông chừng lũ trẻ, thì em sẽ càng hào hứng hơn khi dành chút thời gian quý báu bên anh.
KẾT QUẢ: Bạn sẽ được nghỉ ngơi không phải trông lũ trẻ; chồng bạn sẽ có nhiều bánh quy hơn.
Ví dụ 2
CUỘC TRÒ CHUYỆN: Anh yêu, bọn mình dành quá nhiều thời gian với nhau nhưng khi gặp gỡ bạn bè, bọn mình lại trở lại tươi mới hơn và lại tìm kiếm sự bầu bạn của nhau. Chẳng phải thật hay nếu chúng ta được dịp gắn bó hơn với những người khác trong đời mà chúng ta yêu quý hay sao? Anh biết câu nói “Sự vắng bóng khiến con tim nồng nàn hơn” rồi đấy.
TRAO ĐỔI: Nếu anh để em ra ngoài gặp mấy cô bạn một tối thứ Sáu mỗi tháng, em sẽ để anh đi tụ tập với đám bạn một tối thứ Bảy mỗi tháng, và vào Chủ nhật, chúng ta có thể dành thời gian bên nhau - chỉ có anh và em thôi.
THỎA THUẬN: Chúng ta càng dành nhiều thời gian để gắn bó với bạn bè hơn và tìm thấy niềm vui khi không ở bên nhau, chứng ta sẽ càng có thể gắn kết hơn khi lại bên nhau.
KẾT QUẢ: Hai người các bạn cuối cùng sẽ được tận hưởng thời gian tuyệt vời ở bên nhau.
Ví dụ 3
CUỘC TRÒ CHUYỆN: Anh biết đấy, chúng mình đã tiêu quá nhiều tiền vào các hóa đơn và tiền trả góp mua nhà, chi phí cho ô tô và tất cả những thứ khác phải chi trả để duy trì cuộc sống, chúng mình chẳng để ra được gì cả. Chẳng phải sẽ thật dễ chịu nếu thi thoảng chúng ta tận huỏng thành quả lao động của mình sao?
TRAO ĐỔI: Nếu em tập trung thanh toán hết một trong các thẻ tín dụng của bọn mình, còn anh mang cơm hộp theo thường xuyên hơn và bắt tàu điện vào thành phố đi làm thay vì lái cái xe chỉ tổ uống xăng, chúng ta có thể tiết kiệm được những 300 đô la một tháng từ chi phí thực phẩm và lãi thanh toán thẻ tín dụng đấy.
THỎA THUẬN: Bọn mình có thể chia các phần tiền tiết kiệm ra - một phần từ số đó anh sẽ chi tiêu theo ý anh muốn; một phần từ em có thể dành làm gì em thích, và chúng mình có thể tiết kiệm phần còn lại để mua gì đó đặc biệt cho cả hai.
KẾT QUẢ: Cả hai bạn sẽ có thêm chút tiền chi tiêu trong các tài khoản riêng của mình, và cùng nhau làm việc vì một mục tiêu chung.
Thấy chưa? Ai cũng thắng cả. Tuy nhiên, hãy luôn nhớ lấy điều này: bạn không thể đi đến thỏa thuận rồi nuốt lời. Đàn ông chúng tôi là những người rất khắt khe với những yêu cầu “nhưng em nói là em sẽ thực hiện cơ mà”, vậy nên bạn không thể quay lưng đi sau khi đã có được điều bạn muốn mà không trao lại cho anh ta điều anh ta muốn. Tất nhiên, điều tưong tự cũng đúng đối với đàn ông. Để thỏa thuận phát huy tác dụng, cả hai bên đều phải tôn trọng thỏa thuận đó; phải có trách nhiệm với những gì mình nói ra. Đây chính là lúc các tiêu chuẩn và yêu cầu của bạn - những điều tôi đã viết trong cuốn Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông - phát huy tác dụng. Cũng giống như khi đang hẹn hò bạn để cho người đàn ông biết trước những điều bạn muốn, cần và mong đợi từ mối quan hệ, tất cả những điều bạn đòi hỏi từ một người đàn ông để anh ta giành được thời gian, sự chú ý và tình cảm của bạn, thì nay bạn phải yêu cầu anh ta sống đúng theo thỏa thuận của anh ta. Bạn không thể để anh ta cho lũ trẻ đi ngủ hai ngày một tuần trong ba tuần liên tiếp, và ngồi im thụ động khi anh ta giảm xuống còn một lần một tuần trong hai tuần tiếp theo, và rồi ngừng giúp tất cả những việc hằng ngày với bọn trẻ, trong khi bạn vẫn phải dành ra tối thứ Bảy thành thơi và màn xiếc khỉ vào thứ Ba cho anh ta. Bạn không phải làm như vậy trừ phi anh chàng giữ đúng thỏa thuận đã đặt ra. Nếu không, cả hai bạn sẽ đối mặt với sự thất vọng trước khi học được cách thương thảo.
Bạn xứng đáng với điều tốt hơn.
DÀNH RIÊNG CHO CÁC BÀ CÁC CÔ
SỬ DỤNG NGHỆ THUẬT THƯƠNG THẢO ĐỂ DUY TRÌ TIÊU CHUẨN VÀ YÊU CẦU TRONG MỘT MỐI QUAN HỆ
Lúc mới bắt đầu mối quan hệ, bạn không trao bánh quy cho người đàn ông nào không cư xử đúng đắn với bạn; bạn trao nó cho anh ta nếu anh ta đáp ứng được các tiêu chuẩn và yêu cầu của bạn, làm những điều tốt đẹp cho bạn. Nhưng khi mối quan hệ trở nên gắn bó hơn, người đàn ông của bạn sẽ dần dần rút lại những chiến lược, sự yêu chiều và chú ý mà anh ta từng sử dụng để giành được bạn. Đó là cách của chúng tôi; chinh phục được bạn thật vất vả, thế nên một khi đã có được bạn rồi, chúng tôi thấy thoải mái khi bớt lãng mạn hóa mọi thứ vì chúng tôi còn bận chu cấp và bảo vệ bạn, và chúng tôi sẽ sớm nhận ra rằng kể cả nếu chúng tôi không vắt kiệt sức đáp ứng những tiêu chuẩn và yêu cầu của bạn trong phòng ngủ, bạn cũng không phàn nàn gì. Bạn trao bánh quy dựa trên xúc cảm của bạn, không phải do hành động của người bạn đời. Và thế là anh ta trở nên thờ ơ. Tuy không xoa bóp chân cho bạn nữa và không âu yếm bạn từ rất lâu rồi, nhưng anh ta sẽ vẫn hiện diện ở đó, đòi hỏi bạn trao tất cả - và điều đó dẫn đến sự chán nản, chủ yếu từ phía bạn.
Làm thế nào để đưa anh ta trở lại như ban đầu? Hãy nói chuyện. Đàn ông không phải là những người biết đọc suy nghĩ, và chúng tôi sẽ tiếp tục như cũ nếu bạn không vỗ vai chúng tôi mà nói rõ những điều bạn muốn - cũng giống như bạn làm khi chúng tôi tiếp cận bạn lần đầu. Nếu muốn được hạnh phúc, đơn giản là bạn không được phép hạ thấp cảnh giác. Hãy mở đầu cuộc nói chuyện với một lời khen tặng; hãy nói chuyện với anh ta một cách quyến rũ và tinh quái rằng bạn cảm kích vì những gì anh ta đang làm - giữ cho gia đình ổn định, nuôi sống cả nhà, là một người đàn ông mạnh mẽ cho bạn dựa vào. Nhưng rồi thả vào đó sự thẳng thắn: nói với anh ta bạn đã lâu không nhận được những điều anh ta đã từng làm cho bạn và khiến bạn phát cuồng. Hồi tưởng lại đôi chút - nhắc anh ta nhớ về lần các bạn đu từ đèn treo xuống, hay lần bạn về nhà và thấy cánh hoa hồng trên giường, hay những cảm xúc nóng bỏng từng trải qua trong khách sạn những lần đi xa chớp nhoáng, lãng mạn. Tôi hứa với bạn, anh ta sẽ chăm chú lắng nghe suốt cả cuộc nói chuyện. Dẫu sao thì được ăn bánh quy ngon lành là chủ đề yêu thích của chúng tôi. Chúng tôi nghe thấy: “ừm, cô ấy đang nói đến việc mình đẩy cô ấy vào tường - tối nay chuyện ấy phải xảy ra mới được. Được đấy!” Và anh ta sẽ bắt đầu nghĩ xem mình có thể làm gì để mang lại cho bạn những cảm xúc như vậy.
Kết thúc thỏa thuận bằng cách cho anh ta biết bạn thích làm gì cho anh ta để đổi lại điều bạn muốn. Giờ, anh ta đang tự nhủ: “Nếu mình làm cái này, mình sẽ được cái kia. Phải ký ở đâu nhỉ?” Đó là hệ thống tưởng thưởng - lúc nào cũng có tác dụng, ngay cả trong khía cạnh lãng mạn của cuộc sống. Bạn không thể cứ thế bắt đầu câu chuyện này mà nói: “Anh không còn ôm em nữa, anh không nhìn em như ngày xưa nữa!” bởi vì bạn sẽ nhận được: “ô thế à? Chà, em chỉ sẵn sàng nửa vời, cả hai chục năm nay em chưa từng mặc áo hai dây đầy khiêu khích lần nào, và tất cả áo giờ đã cũ sờn hết cả. Ai mà muốn cái đó chứ?”
Đó là cách nói của tôi, hãy sử dụng “mỹ nhân kế” theo cách mang lại lợi ích cho bạn, ngay cả sau khi bạn có được anh chàng rồi.