← Quay lại trang sách

- 3 -

ĐÁM MÂY XÁM LOANG RỘNG THẬT NHANH CHÓNG TRONG BẦU trời. Qua khung cửa, Thúy thấy mây âm u vần vũ trên cao. Nàng chép miệng, tiếc không có buổi chiều đẹp để thơ thẩn trong vườn.

- Chắc mưa lớn quá.

Hồng đứng cạnh Thúy nói khe khẽ. Thúy lặng im, gật đầu nhè nhẹ.

Hồng tiếp:

- Nhưng mưa tao cũng đi.

Thúy quay lại:

- Khiếp, sao bà ham đi thế?

Hồng nhún vai:

- Khỏi uổng công tao trang điểm cả giờ. Vả lại, tên Hoan lái xế đến tận cửa đón đi thì có gì phải ngại ngùng?

Thúy lại nhìn ra vườn. Hai chị em tính nết ít hợp nhau dù chỉ cách nhau mấy tuổi. Thúy hầu như hoàn toàn xa lạ với Hồng, đến nỗi khó có thể nghĩ hai người là chị em.

Hồng thường chê Thúy là bà cụ non và gàn dở. Trong lúc đó, Thúy chỉ lặng lẽ ngắm nhìn chị như một người nào xa lạ và tìm thấy ở Hồng đầy những dị biệt với nàng. Với Hồng, cái gì cũng trở thành đổi khác trong con mắt nàng. Giống như phần đông con gái, Hồng hay chủ quan cho mình là đẹp. Thực ra – theo Thúy – Hồng không đặc sắc lắm, trừ tấm thân nẩy nở hơi quá mức của nàng. Và trong niềm tự tin đó, Hồng cảm thấy đàn ông ai cũng muốn quen nàng, và đôi khi, muốn … chiếm đoạt nàng nữa. Tâm sự vụn với hai người em gái, lần nào Hồng cũng kể lể một cách kiêu hãnh:

- Tụi nó mê tao như điếu đổ. Thằng nào cũng trồng cây si tao, chỉ tìm cách … gần tao. Nhưng còn lâu mới dụ được tao.

Phượng nhăn mặt quay đi, dù vẫn tò mò muốn nghe. Tuổi mười tám cho phép Phượng nghĩ mình đã lớn, nhưng vẫn thích được thấy mình thơ ngây. Trong lúc đó Thúy im lặng ngồi nghe Hồng khoe thành tích với những ngạc nhiên nối tiếp. Nàng tự hỏi tại sao Hồng lại có thể tự tin đến độ ấy.

Hồng kết luận:

- Đàn ông tên nào cũng … thế cả. Phải đề phòng và biết lợi dụng.

Sau đó, Hồng dạy cho hai cô em một lô kinh nghiệm để sai khiến, bắt địa, nhờ vả bọn đàn ông con trai. Thúy muốn bỏ đi chỗ khác nhưng lại e ngại một cuộc cãi vã nên đành ngồi chịu, trong lúc Phượng luôn miệng kêu:

- Eo ơi, bà này ghê quá. Đầu độc người ta không à.

Hồng bĩu môi:

- Cứ làm như tụi mày trong trắng lắm vậy.

Phượng tròn mắt:

- Chứ sao. Tụi em có gì đâu?

Hồng nhún vai:

- Ừ. Mày thì chỉ có mấy thằng tán phó mát, chưa tới đâu. Nhưng con Thúy thì cả đống đeo theo đó thôi.

Thúy chậm rãi:

- Kệ họ. Quyền của người ta.

- Và mày cũng lửng lơ con cá vàng cho tụi nó tưởng bở, phải không?

Thúy nhếch môi cười vô nghĩa. Hồng nhìn em và chợt thấy mình trẻ con trong mắt Thúy. Cụt hứng, Hồng đứng lên bỏ đi chỗ khác.

Cơn mưa đổ ập đến như thác lũ, nhưng cũng dứt thật nhanh. Mùi đất ẩm bốc lên làm Thúy khó chịu hắt hơi luôn mấy cái. Phượng đang nằm đọc truyện, quay ra nói:

- Ai nhắc chị Thúy rồi.

Thúy mỉm cười cố tìm tên một người quen có thể đang làm việc đó nhưng không nghĩ ra. Hồng đã quay trở vào bàn trang điểm, ngồi sửa lại chiếc nịt ngực cho ôm sát vào mình. Hồng nghiêng qua nghiêng lại trước gương, tự hào với bộ ngực của mình lồ lộ trong chiếc mini soutien kiểu mới nhất.

Có tiếng còi xe hơi quen thuộc trước cổng nhà. Hồng nói khơi khơi:

- Tên Hoan đến.

Nàng choàng vội chiếc robe lên người. Vài phút sau Thúy đã nghe tiếng chào hỏi kiểu cách loáng thoáng vọng đến, rồi tiếng xe rồ mạnh, vụt đi.

Ngôi nhà trở về yên lặng. Thúy nhớ đến quyển sổ, định đứng lên tìm để viết. Phượng bỗng quay ra, buông sách xuống giường, nhìn Thúy hỏi:

- Thúy không đi chơi sao?

- Không.

- Ở nhà chán chết.

- Sao Phượng không đi?

- Chẳng ai rủ em hết.

- Tao cũng vậy.

- Nếu có ai tới rủ Thúy đi liền hả?

- Còn tùy. Mà có lẽ không.

- Sao vậy?

- Chẳng thích ai cả.

- Anh Hải?

- Không.

- Anh Tâm, anh Chính?

- Không và không.

- Ông Phú chắc được?

- Chưa chắc đâu.

Phượng cười khẽ:

- Lối quá ta.

- Chả lối gì cả. Tại tao không thích, thế thôi …

Phượng đăm chiêu nhìn chị:

- Thúy kén quá.

- Tao không có ý đó.

- Thúy không yêu ai sao?

Thúy nhìn bâng quơ ra vườn. Nắng đã lại xuất hiện trên những chiếc lá xanh mơn mởn. Nàng nói:

- Tao đang tìm.

- Người trong mộng?

- Ừ.

Phượng trêu đùa:

- Chúc công chúa tìm được hoàng tử của lòng.

Thúy nhăn mặt:

- Cải lương quá.

Phượng lại chúi đầu vào quyển truyện. Gian phòng chìm trong vắng lặng. Thúy hết muốn viết lách gì, ngồi bó gối nhìn vơ vẩn.

Tiếng giầy nện cồm cộp và dừng lại ở cửa phòng. Phượng nhìn ra:

- Gớm, đi chơi kỹ thế?

Lân đứng tựa cửa, điếu thuốc lập lòe trên môi. Thúy nhìn lên. Trên khuôn mặt hai mươi non choẹt còn đầy trứng cá, điếu thuốc như một sự lấc cấc đáng cho ăn tát.

Thúy mắng:

- Ranh con mà học đòi.

Lân cười hề hề bước tới cù vào nách chị:

- Sao cứ gặp tôi là bà kê vậy?

- Tao dạy mày chứ tao thèm kê mày à.

- Người ta người lớn rồi chứ bộ.

Lân đứng khuỳnh tay khệnh khạng bước qua bước lại trước mắt Thúy:

- Mẹ này dữ quá. Nên biết, ở bên ngoài ai cũng nể tôi.

- Biết rồi, nói mãi. Mày còn khoe tức là mày còn con nít, chả người lớn với ai được. Người lớn và học thức cao thì luôn nhũn nhặn, kín đáo. Mày thì trái lại …

Lân di di mẩu tàn thuốc dưới chân, nhìn Thúy đầy thân mến:

- Bà chê thì được. Nhưng con nhỏ kia mà chê thì ăn đòn.

Phượng bĩu dài môi. Lân tiếp:

- Và bà Hồng chê cũng không được. Bà ấy chỉ biết đi rước đèn và cặp kè với mấy ông già không trót đời ở cái xứ Sài Gòn này thì không đủ tư cách dạy ai.

Thúy định mắng Lân nhưng lại thôi. Đó là lỗi tại Hồng đã để cho em mình coi thường. Quả thực Lân nói đúng, trên vài phương diện. Nhiều người đàn ông chỉ cần tán tỉnh vớ vẩn vài câu hay lịch sự theo xã giao là cũng có thể bị Hồng xếp vào loại mê nàng. Nhiều lúc Thúy tự hỏi không biết Hồng có dối mình để dối người không nữa?

Lân nằm dài ra giường, bên cạnh Phượng. Nhà người ta, dù là anh em, không được nằm như vậy. Trai gái lớn, trông chướng mắt lắm. Nhưng nhà này thì không.

Thúy thấy đôi lúc không chấp nhận được mà vẫn phải lặng im. Gia đình này vốn dĩ là như vậy, khó thay đổi được gì.

Chuông cổng reo vang. Thúy đến sát khung cửa, nhìn xuyên qua vườn cây. Một dáng người xa lạ đứng lom khom trước cánh cổng nhà. Thúy tự hỏi không hiểu là ai.

Chị người làm ra mở cửa. Khách lạ bước vào sân. Qua những cành cây, Thúy nhìn thấy người đàn ông này có vài điệu bộ quen thuộc mà Thúy đã bắt gặp ở đâu rồi.

Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa và chị người làm bước vào:

- Thưa cô, có khách.

- Ai thế?

- Dạ, ông ấy không nói tên, chỉ xưng là bạn cô.

Thúy nhăn mặt. Ai thế. Nàng hồi tưởng nhanh lại những ngày vừa qua. Trong đó có một người đàn ông nàng đã gặp với Phú hôm nào.