← Quay lại trang sách

- 4 -

HUY NGỒI GỌN TRONG CHIẾC GHẾ BÀNH RỘNG. THÚY CHỈ NHÌN thấy mái tóc bồng bềnh cao khỏi thành ghế, khói thuốc loang nhẹ lên cao. Nghe tiếng chân, Huy ngồi thẳng dậy, bắt gặp đôi mắt tròn to của cô gái đang tiến về phía chàng với nụ cười thoáng hiện trên môi. Huy nói:

- Tôi giữ đúng lời hứa.

Thúy mở to mắt:

- Hứa gì ạ?

- Đến thăm Thúy, theo lời mời hôm nào.

Thúy bật cười:

- Ông làm như đó là bổn phận.

Huy cười theo:

- Một bổn phận phải sốt sắng thi hành.

Thúy ngồi xuống trước mặt chàng. Huy kín đáo ngắm người con gái thon nhỏ dễ thương. Chàng nghĩ thầm:

- Cô bé xinh kinh khủng. Nhưng đôi mắt quá sáng, quá long lanh khiến nàng có vẻ trẻ con đến tội nghiệp.

Thúy mời, khi chị người làm mang ra tách nước trà nóng:

- Mời ông dùng nước.

- Cám ơn Thúy.

Chàng hỏi:

- Thúy không đi chơi đâu sao? Tôi cứ sợ đến không gặp.

Thúy lắc đầu:

- Tôi ít đi chơi.

Huy cúi mình tới trước, dập điếu thuốc vào cái gạt tàn thủy tinh lớn trên mặt bàn. Thúy nghĩ người đàn ông này ít nhất cũng đã ngoài ba mươi tuổi. Chàng có vẻ già dặn và từng trải, nhưng nụ cười hơi cao ngạo. Khi Huy nhìn lên Thúy thấy như chàng định nói gì với mình, nhưng lại ngồi im.

Nàng nói:

- Ông có vẻ rảnh rỗi nhỉ?

- Nghề nghiệp của tôi rất rảnh mà cũng rất bận.

- Hôm nay ông không đi làm?

- Tôi vừa từ tòa soạn đến đây.

Ánh mắt chàng như xoáy thẳng vào Thúy và dừng lại trên mắt nàng khiến Thúy thấy nhột nhạt phải cúi xuống. Huy nhỏ nhẹ:

- Tôi đến thăm Thúy …

- Ông nói rồi.

- Và đến rủ Thúy đi chơi.

Đến rủ đi chơi, làm như quen mình lâu rồi vậy. Thúy nghĩ.. Nhưng lối nói … đốt giai đoạn đó khiến nàng thấy lạ lạ, hay hay.

Huy nhắc lại:

- Thúy bận gì không? Nhận lời nhé?

Thúy ngẩng lên:

- Ông có vẻ tự tin.

- Sao?

- Ông tin là tôi sẽ nhận lời?

Huy tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Có gì quan trọng, một lời mời đi chơi? Chúng ta quen nhau mà.

- Tôi chỉ đi chơi với bạn bè.

- Tôi làm bạn với Thúy được chứ?

Thúy ngồi im. Nhìn Thúy, Huy bắt gặp nét bối rối trong ánh mắt nàng. Huy cười:

- Đùa Thúy một chút cho vui. Tôi xin nói lại ý nghĩ của tôi. Tôi đến thăm Thúy và rất hân hạnh nếu được Thúy nhận lời mời.

Thúy lắc đầu cười nhẹ:

- Tôi e rằng câu này cũng là lời đùa nốt.

Huy nghiêm trang:

- Không, tôi nói đúng đắn mà.

Thúy nhìn ra cửa. Nắng đã nhạt, trời này mà đi chơi thật tuyệt. Nhưng Thúy vẫn không cảm thấy hứng thú nếu nàng nhận lời mời của Huy. Vì vậy Thúy trả lời:

- Ông không thích ở đây sao? Tôi nghĩ cần gì phải đi chơi đâu nữa?

Huy cười cười không đáp. Chàng châm một điếu thuốc khác và đổi câu chuyện, hỏi Thúy vài chuyện bâng quơ. Đang từ nhạt nhẽo, ngượng ngập không khí trở nên vui vẻ và Thúy thấy Huy thật tếu nhộn. Một lát Huy hỏi:

- Đã đủ để Thúy coi tôi là bạn được chưa?

Thúy cười ngượng ngập. Huy tiếp:

- Và đã đủ để Thúy thay đổi tiếng ông xa lạ rồi chứ?

Hai người cùng cười. Như thế đó, Thúy và Huy trở thành bạn nhau.

Thúy nheo mắt bảo Huy:

- Người ta nói mấy ông nhà báo giỏi khoa ăn nói, quả không sai.

Huy lắc đầu:

- Nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Có anh nhà báo nói không nên lời. Cũng có anh nói năng dấm dớ chẳng đâu vào đâu.

- Nhưng anh chắc chắn không liên can gì đến hai loại ấy?

Huy ngả lưng vào thành ghế:

- Hy vọng là Thúy nói đúng.

Câu chuyện giữa hai người chỉ quanh quẩn những mẩu chuyện như vậy. Huy ngồi chơi khá lâu, khi nắng tắt hẳn chàng mới đứng dậy:

- Thúy vẫn không nhận lời mời của anh sao?

Thúy mỉm cười, nàng muốn bằng lòng nhưng trả lời ngược lại:

- Thôi anh, để lần khác đi.

Huy lắc đầu ngao ngán:

- Cô bé cứng đầu ghê.

Thúy mở mắt to phản đối:

- Ơ! Nói Thúy vậy đó hở?

Huy đi cạnh Thúy ra sân. Dưới ánh đèn, đôi cánh tay trần của Thúy trông mơn mởn. Huy bỗng ao ước được đặt môi lên làn da đó.

Hai người chia tay nhau ở cổng. Huy nhắc:

- Lần sau anh trở lại rủ, Thúy không từ chối chứ?

Thúy gật đầu, tủm tỉm cười:

- Vâng.

- Chắc chắn?

- Chắc chắn.

Huy nở một nụ cười ranh mãnh:

- Cảm ơn Thúy. Giờ cơm rồi đấy. Thúy vào ăn cơm sớm kẻo đói, hay trễ giờ hẹn đi chơi tối mất.

Thúy hồn nhiên:

- Cảm ơn anh. Thúy nhịn đói quen rồi, mà cũng chẳng hẹn hò với ai.

Huy cười cười quay đi:

- Lần sau anh đến rủ đi chơi đấy.

Thúy đứng im nhìn theo Huy. Anh chàng lì ghê, nhắc đi lại câu nói ấy. Cái tính lắm lời, hiếu động, ồn ào của Huy hình như hợp với nàng, nên đã đem đến cho Thúy những phút giây thoải mái, vui tươi.

Thúy quay trở vào nhà. Lân đang ngồi ăn cơm một mình và Phượng vẫn ở trong phòng ngủ. Thúy hỏi:

- Sao Lân không chờ mọi người cùng ăn cho vui?

Lân nhún vai:

- Ông bà bô đi vắng biết lúc nào mới về. Bà Hồng chắc không ăn. Chị với con Phượng thì người có khách, người giữ eo không ăn nhiều. Em ăn trước còn đi chơi cho đỡ phí mấy ngày phép chứ?

Thúy ngồi vào bàn réo tên Phượng ầm ầm, Phượng chạy ra uể oải ngồi xuống cạnh chị. Lân hỏi:

- Kép Thúy đấy à?

Thúy lắc đầu:

- Mới quen.

- Hơi già.

Phượng bĩu môi:

- Già gì. Trông ông ấy chững chạc đàng hoàng thôi chứ không già. Quen cỡ đó còn hơn quen mấy tên lóc nhóc …

Phượng ngừng một chút rồi trêu:

- Như anh.

Lân trợn mắt với em:

- Đừng có lối. Tao hai mươi, người lớn rồi nhé.

Thúy nói to:

- Tuổi đó con gái nó gọi bằng chú em.

Lân hừ một tiếng. Thúy tiếp:

- Tao nói thật đấy. Con gái bây giờ khiếp lắm. Mười lăm mười sáu đã cặp bồ, mà cặp toàn ông già không à.

Lân móc lại:

- Còn Thúy thì sao?

- Chả sao cả.

- Chắc Thúy thích chơi với mấy người cỡ ông khách vừa rồi?

Thúy bướng bỉnh nhìn vào mắt Lân:

- Có lẽ vậy.

Vừa nói Thúy vừa hồi tưởng lại khuôn mặt người đàn ông vừa gặp. Huy chưa già nhưng quả thật cũng không còn trẻ nữa. Người đàn ông ấy như toát ra một sức quyến rũ ngấm ngầm khiến Thúy cảm thấy không thể không nhớ đến chàng với những cảm xúc dịu dàng, nhè nhẹ như sợi tơ rung. Thúy và Phượng ngồi vào bàn thì Lân đã ăn xong, đang nhấm nháp quả chuối tiêu. Lân than:

- Quả chuối gầy như con Phượng.

Phượng lườm anh, không lên tiếng phản đối. Lân không chịu thôi:

- Trông mày ăn mà tao phát nản. Gẩy từng hột vào miệng y như người chê cơm.

- Chê thật đấy chứ. Cơm chả ngon gì hết.

Lân rên lên:

- Trời ơi, còn muốn gì nữa. Công nhân mà được ăn thế này mỗi ngày chắc không còn ai nghĩ đến chuyện xin đi nơi khác nữa.

Phượng nhăn mặt:

- Bỏ đi. Làm như có mình anh đi làm vậy.

- Mày thì biết gì.

- Không biết gì, nhưng cũng không dễ để người khác nói gì tin nấy.

Thúy la lên:

- Hai đứa này lạ ghê. Lúc nào cũng cãi nhau được.

Lân cười hề hề, ném vỏ chuối lên mặt bàn ăn, đứng dậy:

- Ai thèm cãi nhau với con nhỏ ưa lý sự cùn.

Phượng xí một tiếng. Thúy bật cười:

- Thôi đi chơi đi Lân, để cho tao yên một lúc.

Lân bước ra khỏi phòng, nói trống không:

- Sửa soạn đi thăm đào một chút mới được.

Hai chị em gái nhìn nhau, Phượng châm biếm:

- Thúy thấy em nói đúng không. Đàn ông con trai lấc cấc kiểu đó còn lâu con gái mới mê.

Thúy dí dỏm:

- Vậy mà nó có đứa mê đấy.

Phượng bĩu môi:

- Chắc đứa đó điên.

Thúy buông bát dứng dậy. Hai bát cơm vơi cũng làm nàng no bụng. Niềm vui nào nhè nhẹ dâng lên trong lòng khiến Thúy không thấy đói. Phượng cũng thôi ăn, hai chị em đi rửa miệng, uống nước rồi vào phòng nằm dài ra giường một cách lười biếng. Phượng nói:

- Ông bà bô mình đi chơi … kỹ ghê.

Thúy gật đầu:

- Chắc ba mẹ đi ăn cơm khách.

Phượng chép miệng:

- Nản quá, chẳng biết làm gì cho hết buổi tối.

Thúy lăn mình nằm sấp, áp má trên gối. Hơi mát làm lạnh một bên má nàng.

- Ừ, phí cả buổi chiều đẹp.

Phượng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Kể cũng lạ. Mọi ngày thiên hạ đến rủ Thúy đi chơi như đi chợ mà hôm nay không có người nào.

Thúy co hai chân đong đưa trong khoảng không:

- Có chứ.

- Ai thế?

- Người bạn mới đến hồi nãy.

Phượng lại cạnh chị:

- Ừ, ai vậy?

- Tao mới quen ở nhà anh Phú.

- Anh chàng làm gì?

- Ký giả, nhà báo gì đó.

- Chắc đấu láo giỏi lắm nhỉ.

- Cũng khá.

Phượng tò mò:

- Tên gì thế?

- Huy.

- Cái tên ghe cũng thường.

- Ừ.

- Nhưng có vẻ hấp dẫn phụ nữ lắm.

Thúy nhìn em, thân mật:

- Phượng cũng nghĩ thế à?

Phượng gật đầu:

- Ừ anh chàng đó có đôi mắt lẳng lơ lắm.

Thúy ngạc nhiên:

- Sao Phượng biết?

Phượng cưới cười:

- Em với ông Lân núp trong này quan sát anh chàng mà. Anh Lân cứ đề quyết đó là ông bồ già của chị.

Thúy nhăn nhó:

- Thằng nhảm ghê.

- Em thì cho là bạn … thân của chị.

Thúy lắc đầu:

- Chưa thân chút nào.

Phượng tinh quái:

- Nhưng chắc sẽ thân rất nhanh, nhỉ?

Thúy tủm tỉm:

- Có lẽ.

- Ông ta đâu có già. Anh Lân bảo chỉ thua ba độ … năm, sáu tuổi. Em thì cho là hơn một chục.

Thúy la lên:

- Gì mà hạ người ta thế?. Tao thì cho là ngoài ba mươi.

Hai chị em cãi qua cãi lại vì số tuổi của người đàn ông. Sau cùng cả hai đồng ý Huy khoảng ba mươi ba, ba mươi tư gì đó.

Thúy nói, giọng làm ra vẻ tự nhiên:

- Đâu có già, phải không?

Phượng gật đầu:

- Tuổi đó lý tưởng nhất để lập gia đình, đối với những người đàn ông đã gây dựng xong sự nghiệp.

Thúy đùa:

- Nhà báo nghèo kiết xác.

Phượng bênh:

- Trông anh chàng hào hoa đấy chứ? Lần sau ông ta đến giới thiệu cho em làm quen với.

- Làm gì vậy?

Phượng nhún vai, quay đi:

- Yên trí, không có vụ cua ẩu đâu mà lo. Chỉ có nhờ đăng mấy bài thơ để giật le với tụi bạn thôi à.

Thúy lắc đầu:

- Trẻ con.

Phượng gật gù:

- Đúng. Em thích làm trẻ con.

Lân bất ngờ bước vào phòng, oang oang:

- Bà Thúy, có khách.

- Ai vậy?

- Tên bồ già của Thúy.

- Bồ già nào?

Thúy ngạc nhiên. Lân cười nham nhở:

- Tên mới đến lúc chiều, giờ trở lại.

Thúy đứng lặng người không hiểu gì. Sao lại là Huy. Lân tiếp:

- Mới đi đã trở lại, khiếp, nhớ nhung gì mà ghê thế?

Thúy trợn mắt:

- Này, đừng có nham nhở chứ. Mà mày nói thật không đó?

Lân chìa hai bàn tay ra như phân bua:

- Ai đùa chị làm gì? Chờ hỏi chị bếp coi.

Tiếng chị bếp eo éo bên cạnh Thúy:

- Cô ơi, ông hồi chiều trở lại hỏi cô kìa.