← Quay lại trang sách

- 11 -

HUY TRỞ LẠI BỆNH VIỆN BUỔI TRƯA ĐỂ ĐÓN THÚY. CHÀNG ĐẬU XE dưới bóng mát một cây bàng lớn và đi theo con đường hẹp dẫn vào khu bệnh. Trong căn phòng nhỏ các bệnh nhân nằm im lìm trong hôn mê hay đau đớn. Thúy đang ngồi bóc cam cho Lân ăn. Nhìn khuôn mặt xanh mét của Lân, Huy thấy tội nghiệp. Thấy Huy vào, gương mặt Lân thoáng tươi lên. Thúy quay ra mỉm cười với chàng. Huy dừng lại bên giường nhìn xuống cánh tay và một bên chân bó bột trắng xóa của Lân, vồn vã hỏi han.

Lân mệt mỏi đáp:

- Có lẽ khá hơn chút chút, anh ạ. Em cứ bị mệt ban đêm.

Huy vỗ về:

- Vết thương nặng không thể khỏe nhanh được. Điều cần là cậu đừng sốt ruột, cứ an tâm tĩnh dưỡng.

Thúy càu nhàu:

- Đã bảo đi xe đò, đừng đi xe máy đường xa nguy hiểm. Lại không nghe, ra nông nỗi này.

Lân ậm ừ:

- Đi xe đò qua phà qua bắc, bao giờ mới về tới nhà? Đi xe máy phóng nhanh mới khỏe thân. Ai dè cái thằng chạy phía sau vọt lên bất tử muốn ăn thua …

Thúy bĩu môi:

- Anh hùng tính của những kẻ mới lớn!

- Thì chính chị từng nói là yêu tốc độ đó thôi.

Thúy mắng:

- Lại ngu. Tao nói vậy vì tao thích vậy. Nhưng tao có bảo mày làm thế đâu, cho gia đình khổ sở vì mày. Thằng con nít!

Lân cười nhẹ, phân bua với Huy:

- Anh xem chị ấy có chướng không chứ, nói ngược nói xuôi thế nào cũng được. Em phát điên đầu lên được vì chị Thúy lúc nào cũng chê em là con nít hết. Mà thực ra em cũng biết là em sai rồi.

Huy nghĩ thầm:

- Cả hai chị em đều trẻ con cả.

Chàng nhìn đám ria lơ thơ trên mép Lân, mỉm cười:

- Cậu người lớn vì đã biết nghĩ như thế.

Huy tiếp, giọng trêu chọc:

- Muốn làm người lớn thì đừng giống tính chị cậu là đươc.

Lân nhìn Thúy đắc thắng trong lúc Thúy lườm Huy một cái thật dài.

Huy xoa nhè nhẹ lớp bột bó chân Lân:

- Cậu cũng nên mừng là đã đổi lấy sự hiểu biết của người lớn bây giờ bằng một giá không quá đắt. Chỉ là một vết thương, rồi sẽ lành. Nhiều cậu đã đổi bằng sự tật nguyền hay cả mạng sống nữa kìa.

Lân mơ hồ hiểu ý nghĩa câu nói bóng gió của Huy. Dù sao Lân cũng đã thấm thía tất cả những cảm giác của một vết thương khá nặng.

Thúy hỏi:

- Mấy con bồ mày biết mày bị thương không?

Lân lắc đầu:

- Em không cho đứa nào biết tin cả. Dẹp hết.

- Chì nhỉ.

- Bồ cặp chơi ấy mà. Em còn trẻ quá đâu muốn ràng buộc lôi thôi.

Thúy gật gù:

- Nghe được. Vả lại không nên để mối lo thêm cho kẻ khác. Từ hôm mày bị tai nạn cả nhà mất ăn mất ngủ vì buồn đấy.

Có tiếng lao xao bên ngoài. Ba mẹ Thúy và Phượng vào thăm. Huy cúi đầu chào. Ba Thúy kín đáo nhìn người đàn ông trước mặt, người đang muốn cưới con gái ông và nghĩ mình có làm bố vợ hắn cũng không đến nỗi trẻ quá, không đến nỗi kỳ cục. Sự tận tâm của Huy trong bẩy ngày qua khi gia đình được tin Lân bị tai nạn, đi đưa từ bệnh viện dưới tỉnh về đây đã làm trong ông có ít nhiều thiện cảm. Huy săn sóc lo lắng cho Lân rất nhiều, gửi gấm bạn quen để Lân và gia đình được yên lòng hơn nữa.

Ông gật đầu chào lại ông “chuẩn rể” và hỏi bằng giọng vui vẻ:

- Anh mới đi làm về đấy à?

Huy dạ thật lễ độ. Thúy bỡ ngỡ nhận ra ba nàng đã đổi cách xưng hô, từ tiếng ông xa lạ ra tiếng anh thân mật. Nỗi vui len lén trào lên trong lòng nàng.

Bà cụ tíu tít hỏi han Lân, rồi quay sang Thúy:

- Con Phượng ở lại săn sóc anh cho con Thúy về nghỉ, chiều còn đi học.

Thúy đứng lên nhường chỗ cho mẹ ngồi:

- Con chờ ba mẹ về luôn thể.

- Khỏi cần. Mẹ về taxi với ba cũng được.

Huy đưa ý kiến:

- Em ở nán lại chờ hai … cụ về luôn thể. Anh rảnh từ giờ đến chiều, đưa cả nhà về được mà.

Phượng bụm miệng cười. Ông thanh niên râu này khéo gớm, nàng muốn nghẹn thở vì tiếng “hai cụ” Huy gọi ba mẹ nàng đầy vẻ khôi hài. Phượng nhìn lén ba mẹ và nghĩ xem có thể gọi bằng cụ được chưa. Ba mẹ nàng còn trẻ, tuổi mẹ nàng chỉ hơn Huy một giáp.

Thúy đưa mắt nhìn mẹ. Ông bà cụ lặng im, như vậy có nghĩa là đồng ý với Huy, nhưng Thúy vẫn hỏi:

- Được không mẹ?

Bà cụ gật đầu:

- Thế cũng được, nếu không có gì phiền cậu Huy.

Thúy nghĩ:

- Mẹ lúc nào cũng mau mắn. Gọi Huy bằng cậu dễ nghe hơn gọi bằng anh như ba.

Mọi người xúm quanh giường Lân. Thúy đùa:

- Y tá vào mà thấy cảnh gia đình đi thăm bệnh thế này chắc cũng xỉu luôn.

Phượng thêm:

- Chắc mình lại phải nuôi bệnh anh y tá đó mất.

Hai chị em cười khúc khích. Mẹ mắng:

- Khẽ chứ chúng mày. Con gái mà chẳng ý tứ gì cả.

Thúy ngước nhìn Huy, chàng mỉm cười hóm hỉnh. Trên gương mặt chàng thoáng nét thú vị. Thúy đưa ngón tay trỏ lên xoa xoa chóp mũi trêu chàng. Huy vẫn nhìn nàng mỉm cười.

Mẹ hỏi Lân:

- Bao giờ thì lành?

Lân ngơ ngác:

- Làm sao con biết được?

- Thì hỏi bác sĩ chứ.

Ba gắt:

- Họ cũng không biết nổi đâu. Vết thương chứ đâu phải đau ốm gì mà biết rõ được.

- Không biết rõ cũng độ chừng được.

Ông cụ quay nhìn ra sân rợp bóng cây, lẩm bẩm:

- Đàn bà!

Thúy nhìn Huy, nhún vai như thầm nói:

- Anh thấy không, gia đình em vậy đấy.

Huy cố gắng giữ nét mặt thản nhiên. Chàng nghĩ tới Hồng, cô chị ăn chơi của Thúy. Một chàng của Hồng đã xin được cho nàng việc làm tại một hãng ngoại quốc ở Biên Hòa, mỗi tháng Hồng về nhà một lần, lương khá cao. Chỉ có tiền bạc và ăn chơi mới thích hợp với Hồng. Cả nhà không ai tán thành hay phản đối quyết định của cô con gái lớn. Coi như đã giải quyết xong một vấn đề khó nghĩ. Thúy đã nói với Huy:

- Gia đình em vậy đó. Cho nên nhiều khi em cũng muốn thoát ra ngoài bay nhẩy thử xem có thay đổi gì không.

Huy lắc đầu:

- Gia đình cũng giống như một cái nhà mà cha mẹ là cái mái, cái cột chính. Mái có thể giột, cột có thể mục nhưng vẫn rất cần thiết để làm chốn nương thân. Từ chối sống trong gia đình là chối bỏ hạnh phúc.

Chàng buồn buồn tiếp:

- Như anh, không có cả đến mái nhà giột để nương nhờ. Cha mẹ anh bỏ anh quá sớm.

Thúy rưng rưng cảm động. Nàng nghĩ Huy có lý và bỗng chốc những khó chịu, những bức xúc về ba mẹ, về gia đình mà nàng đã có trước đây biến đi rất nhanh. Nàng cảm thấy đúng như Huy đã nói, không đâu an toàn và đáng sống bằng dưới cánh tay che chở của mẹ cha, dù cho các bậc ấy có là thế nào, có làm cho mình hãnh diện được không hoặc tủi hổ …

Ba bảo khẽ:

- Thôi đi về cho anh Huy khỏi chờ. Thằng Lân chịu khó một chút, phải chịu đựng cho quen.

Lân lặng thinh. Thúy vỗ vai Phượng:

- Ở lại nghe cô nương.

Phượng dặn Thúy:

- Chiều để phần cơm em ít thôi. Chắc em không ăn được mấy đâu. Chả có ai ăn cùng buồn chết được.

Mẹ càu nhàu:

- Lúc nào cũng chỉ vui với buồn, ăn với chơi. Lớn rồi, lo học lo hành để lấy chồng được ấm tấm thân …

Phượng kêu lên nhõng nhẽo:

- Mẹ kỳ. Ở đâu mẹ cũng la được.

Huy ân cần:

- Cần gì không, anh lo cho?

Lân lắc đầu:

- Em đầy đủ quá rồi.

Mọi người chuẩn bị ra về. Huy mỉm cười ngẫm nghĩ khi quay đi:

- Cậu cả đang tập làm người lớn.

Thúy chậm rãi từng bước cạnh người tình. Trong thoáng chốc, những chuyện vụn vặt về Hồng, về Lân, về Lan … trong cuộc sống những ngày qua ào ạt trở lại với Thúy. Nhưng Thúy không cảm thấy bực dọc. Nàng tặc lưỡi:

- Không nghĩ gì nữa cả. Ta đang sung sướng.

Nàng bất chợt ôm lấy cánh tay Huy, siết nhẹ. Huy quay sang, dường như chàng mỉm cười với nàng đầy âu yếm.