← Quay lại trang sách

- 10 -

NGƯỜI BẢO VỆ CHỈ TAY VÀO CĂN PHÒNG CỬA SƠN MÀU XANH NHẠT:

- Ông ấy ở trong đó.

Thúy cám ơn ông già, rồi nhẹ nhàng bước vào. Sau chiếc bàn Macadi, Huy đang cắm cúi viết. Ở một đầu, một người khác ngồi đọc báo, hai chân gác lên bàn.

Thúy đến gần, gọi khẽ:

- Anh.

Huy ngẩng lên, buông bút mừng rỡ:

- A, em. Sao không gọi điện thoại báo tin trước để anh đón?

Thúy cầm chiếc ví đong đưa, cười tủm tỉm:

- Em sợ anh bận.

Người đàn ông rút hai chân xuống đất, xoay người lại nhìn. Huy giới thiệu:

- Cô Thúy, bạn tôi. Còn đây là anh Luân.

Luân cười ồn ào:

- Nhìn cô Thúy tôi không nghĩ cô là bạn Huy.

Thúy ngạc nhiên:

- Vì sao, thưa ông?

- Huy nhiều bạn thật, nhưng cô không giống bất cứ người nào quen Huy.

Thúy cười duyên:

- Chả lẽ anh Huy không có cô bạn nào trong giới nữ sinh, sinh viên sao?

- Có chứ, nhưng cô vẫn khác tất cả những người đó.

Thúy vuốt mái tóc làm điệu. Luân tiếp:

- Nên tôi nghĩ là cô… khác hơn lời Huy giới thiệu.

- Sự thực là như thế, ông ạ.

Luân quay sang Huy đang xếp gọn giấy tờ, miệng cười cười:

- Thầy bói nói đúng không, Ngài…ký giả?

- Chắc không sai.

Luân giơ tay về phía Thúy:

- Thấy chưa, đương sự đã thú tội.

- Biết thế thì đừng mở máy tán.

Thúy kêu lên:

- Anh, kỳ!

Luân cũng làm bộ nhăn nhó:

- Tao đúng đắn mà. Mày đã thấy tao tán câu nào chưa?

- Chưa, nhưng sắp.

- Kể cũng khá thông minh. Nhưng tao chỉ định khen một câu: mày chọn “nhà tôi” đẹp quá.

Thúy đỏ mặt, còn Huy thì cười ròn rã:

- Nói nghe được.

- Rồi, bây giờ xác định dùm tao với cô Thúy là tao chưa vợ đi.

Huy nheo mắt:

- Để làm gì vậy?

- Để hỏi cô Thúy có còn cô em gái nào không, cho tao xin được làm quen.

Huy phì cười:

- Nham nhở.

- Tội nghiệp tao.

- Còn một chị, một em gái.

Huy làm bộ ngắm Luân:

- Nhưng tao e rằng không được.

Luân tròn mắt:

- Sao vậy?

- Nửa người, nửa ngợm nửa đười ươi thế kia thì ai chịu quen.

Thúy tưởng là Luân sẽ giận, nhưng trái lại, Luân cười hô hố:

- Đùa, tao đâu đến nỗi nào.

Quay sang Thúy, Luân hỏi:

- Tôi đâu đến nỗi họ hàng với Quasimodo phải không cô?

Thúy cười duyên dáng:

- Các ông đùa nhả ghê.

- Thằng này cũng gốc ký giả mới chuyển nghề làm ăn đấy em ạ.

- Nghề này đói lắm cô ơi.

- Sang lái buôn dễ xoay hơn phải không?

- Đừng có đùa, ông là một đấng kinh doanh nhiệt tâm và trong sạch nhất nước đấy nhé.

Thúy lắng nghe hai người đùa bỡn nhau, cảm thấy vui vui. Huy chợt nói:

- Thôi, đi chỗ khác chơi cho người ta tiếp khách.

Luân đứng dậy, dài giọng:

- Đuổi heng, đuổi tui heng?

- Ừa.

- Hết tình anh em từ đây à nghe.

- Hết thì hết.

Luân gật đầu chào Thúy:

- Mong bà chị đổi ý, giới thiệu cô em gái cho Luân này.

Thúy cười thành tiếng. Đúng là một anh chàng… nham nhở. Luân bước đi:

- Có cần khép cửa không?

- Để đó, ai khiến.

- Đề nghị đóng cửa đi, không có tao nghe lén à.

-Vừa phải thôi, cái miệng mày không khá được.

Luân ra ngoài. Huy đứng lên nhắc ghế lại sát bàn chàng:

- Ngồi đây em.

Thúy ngoan ngoãn ngồi xuống, Huy hỏi:

- Có gì lạ không Thúy?

Thúy tần ngần:

- Không, nhớ anh thì đến thăm.

Huy ngẩng lên, giọng cảm động:

- Em yêu anh đến thế sao?

Thúy thẹn thùa ngó ra cửa sổ. Huy quăng chiếc kéo và hộp bút vào ngăn bàn máy tính:

- Chúng mình đi chơi nghe.

- Anh đang bận mà.

- Xong rồi, mọi việc còn lại anh sẽ nhờ anh bạn lo.

Thúy nhìn quanh:

- Phòng anh sang nhỉ?

- Tiện nghi tối thiểu của một phòng làm việc. So với ngoại quốc, căn phòng này chưa bằng phòng tờ báo hạng bét của họ.

Thúy nhăn mặt:

- Thế này cũng đẹp rồi.

- Cũng được. Nếu mình không nhìn thấy của họ và không so sánh.

Huy bước sang phòng bên dặn dò người bạn lo giúp những việc còn lại. Rồi chàng quay vào gọi Thúy:

- Mình đi em.

Buổi trưa nắng chói chang. Thấy Thúy nheo nheo mắt Huy hỏi:

- Sao em không đeo kính mát?

Thúy cười:

- Em không có. Vả lại em cũng ghét mang.

Huy choàng tay ngang lưng nàng, hai người băng qua đường:

- Anh sẽ mua tặng em một cái. Dù không thích cũng coi như … bổn phận phải đeo.

- Chưa chi đã độc tài.

- Không đúng. Anh ưa chuộng tự do. Nhưng đừng làm yếu đôi mắt đẹp dành cho anh.

Thúy hứ một tiếng nhỏ, ngúng nguẩy.

Huy tiếp:

- Đôi mắt em thật lạ. Gần hai mươi ba tuổi mà trông chỉ như mắt con gái mười lăm mười sáu.

- Vậy là sao?

- Nó sáng quá, long lanh quá. Và tròn to, ngơ ngác đến tội nghiệp.

Thúy đưa tay làm bộ che đôi mắt:

- Xấu lắm phải không?

Huy nghiêm mặt:

- Bậy. Anh mê nhất đôi mắt đó.

Thúy cười:

- Em cứ tưởng anh không biết nịnh.

- Anh đâu có nịnh.

- Vậy thì anh nói dối.

- Xưa nay em thấy anh nói dối lần nào chưa?

- Chưa. Nhưng biết đâu đấy.

- Anh vẫn là anh, trước hay sau khi quen em. Anh không hề nói những gì không có.

- Xạo nữa.

- Trừ phi nói dối để khỏi làm buồn lòng người khác. Đó là nói dối một cách vô hại.

- Vậy thì anh sợ em buồn lòng?

Huy phì cười cốc lên đầu Thúy:

- Nhỏ này lém quá. Anh không ngờ em thế đấy.

- Em cũng không ngờ anh thế đấy.

- Chuyên môn nói lại câu người ta đã nói.

Thúy nở rộng nụ cười trên môi. Huy lái xe rẽ ra đường Lê Lợi.

- Em còn giờ học buổi chiều phải không?

- Da,ï hai tiếng.

- Vậy mình đi ăn trưa nhé. Khỏi mất công về nhà, nắng lắm.

Thúy ngần ngại:

- Mất thì giờ của anh.

- Em đến hay không anh cũng phải đi ăn trưa mà.

- Mọi ngày em về thẳng nhà, tại hôm nay ra sớm em nẩy ý đến thăm nơi anh làm việc chơi. Em có làm phiền anh không?

Huy làm bộ bực mình:

- Không bao giờ được hỏi anh như thế nhé.

- Thật đấy chứ.

- Anh không trả lời, đừng hỏi nữa.

- Cứ.

Huy nhếch môi cười. Con gái thật là hay. Khi thân mật rồi người con gái tự cảm thấy mình người lớn, dễ dàng thích ứng với vai trò ngang hàng người tình, dù tuổi tác chênh lệch đến mấy. Huy thường khó chịu khi thấy những đứa bé gái độ mười lăm mười sáu anh em ngọt sớt hay đỏng đảnh với những thanh niên lão tuổi ngang … ông nội ở nhà. Nhưng với chàng, Thúy thật dễ thương trong hành động đó. Chàng tự nhủ:

- Mình hơn nàng có mười hai tuổi.

Huy đưa Thúy đi ăn cơm canh chua dưa muối.

Bữa cơm ngon miệng nhưng nắng nóng làm thoáng mỏi mệt. Huy nhìn khuôn mặt hơi phờ phạc của người yêu chợt thấy thương hại:

- Anh đưa em về nghỉ nhé.

- Vậy mà lúc nẫy không cho em về nhà sớm.

Huy lắc đầu:

- Không, về nhà anh cơ.

Thúy mở to mắt nhìn Huy, bối rối. Huy cười hiền hậu, ngó Thúy đăm đăm:

- Em ngại gì. Em không tin anh?

Thúy nhè nhẹ lắc đầu:

- Không phải thế. Nhưng kỳ kỳ làm sao ấy.

Huy trả tiền, kéo nhẹ Thúy đứng lên:

- Đi em. Thử gan một lần xem nào.

Thúy đành thụ động. Huy thong thả lái xe qua những con đường vắng. Chàng nói:

- Anh thích đi trên những con đường này. Rợp mát bóng cây, thỉnh thoảng mưa lá me bay kín cả mắt, thật đẹp.

Thúy thấy yên lòng trước dáng vẻ thành thật và tự nhiên của Huy. Người con gái chợt xấu hổ vì một giây qua đã nghĩ đến những chuyện “ghê gớm” sẽ xẩy ra khi nàng bước chân vào ngôi nhà xa lạ.

Huy đàng hoàng đúng đắn mà, sao mình lại nghi ngờ chàng như thế.

Nhà Huy nằm ngay đầu một con ngõ nhỏ tráng xi măng sạch sẽ. Chàng tra chìa vào ổ khóa, mở rộng cửa. Cánh cửa đóng xập lại sau lưng Thúy, nàng không muốn nghĩ nhưng cảm giác kỳ cục kia lại trở lại với nàng.

Huy xếp đặt trong nhà khá ngăn nắp và đẹp. Thúy kín đáo quan sát và nghĩ thầm:

- Ông này cũng mode ra gì.

Huy mời:

- Em ngồi đây.

Thúy ngồi xuống ghế salon duỗi hai chân thoải mái. Nắng đổ lửa làm Thúy đỏ hồng da mặt và lấm tấm mồ hôi trên trán. Huy mang cho nàng một ly nước lạnh:

- Em uống cho mát.

Thúy nói:

- Cám ơn anh.

Huy nhăn mặt mắng yêu:

- Đừng nói kiểu đó. Khách sáo quá.

Chàng vào trong, lát sau trở ra gọn gàng trong bộ đồ ngủ:

- Anh nhường cho em gian trong. Trên giường có bộ pyjama sạch để em thay và đi rửa mặt hay tắm tùy ý. Sau đó em nằm nghỉ một lúc cho khỏe rồi anh đưa đến trường. Đồng hồ reo trên đầu giường, em để chuông cho khỏi ngủ quên.

Huy nói như người anh săn sóc em. Giọng chàng thành thật, cử chỉ chàng tự nhiên. Thúy thấy tin cẩn chàng hơn lúc nào hết.

- Còn anh?

- Anh nằm ở salon đọc sách.

- Anh không ngủ trưa?

- Không bao giờ anh ngủ trưa, chỉ nhắm mắt để đấy.

Thúy cười khúc khích, bước vào trong. Huy đã xếp đặt chu đáo, đầy đủ các thứ cần dùng cho Thúy. Nàng mở nước ra bồn rửa mặt, úp mặt trong làn nước mát. Xong, Thúy chải lại đầu gọn gàng rồi thay bộ quần áo của Huy lên người. Một lát Thúy xúng xính bước ra. Huy đang đọc cuốn truyện dầy, ngẩng lên cười ngặt nghẽo:

- Tếu quá, trông em giống …

Chàng bỏ câu nói, nhưng Thúy cũng hiểu chàng định nói gì. Nàng dẩu môi:

- Anh diễu em bé con phải không? Ai bảo anh cao lớn làm gì.

Huy nói:

- Thôi, em vào ngủ đi.

- Em muốn ở ngoài này với anh cho vui.

Huy cười tinh quái:

- Cứ yên tâm. Anh không … ăn thịt em đâu, bé con của anh.

Thúy lúng túng bào chữa:

- Em có nghĩ gì đâu. Tại em không muốn ngủ đấy chứ.

Huy ôn tồn:

- Đừng, mệt lắm.

Chàng đứng dậy:

- Hay anh nhường cho em nằm đây, anh kê chiếc ghế vải ở góc kia nằm vậy. Như thế em sẽ thấy anh và có quyền nói chuyện, nếu thích.

Thúy gật đầu tình tứ. Nằm xuống, Thúy cảm thấy yên ổn và một chút lãng mạn đến với nàng.

Bây giờ mà kể cho bất cứ ai nghe chuyện này, họ sẽ không tin là không có gì giữa hai đứa. Vậy mà không có gì thực.

Thúy nhìn sang Huy. Chàng quay lưng về phía nàng, cuốn truyện giơ xa tầm mắt. Thúy khép mi, mơ màng vào giấc ngủ.