← Quay lại trang sách

Chương 1

Jin Seong tìm chỗ đậu xe rồi đi bộ vào tiệm cà phê Starbucks quen thuộc.

Trời mưa suốt đêm qua nhưng vẫn chưa tạnh hẳn. Rả rích những hạt mưa li ti như bụi vẫn lất phất bay. Cây lá hoa cỏ ướt đẫm trong hoan lạc đón nhận những ân sủng từ trời cao, thấm nhuần và dường như đang đổi mới. Bầu trời có vài chỗ quang đãng hơn nhưng chưa thấy có dấu hiệu là những đám mây xám kia sẽ biến đi. Đất trời đang chuyển mình theo những cơn gió lạnh từ phương bắc thổi về. Những lúc như thế này ngồi quán cà phê là tuyệt nhất, Jin Seong nghĩ thầm.

Cầm ly cà phê Frappucino về chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ. Jin Seong lẩm bẩm một mình: “Chỗ ngồi này tốt quá!”.

Đặt ly cà phê xuống bàn như để giữ chỗ, anh ta quay trở lại quầy gọi thêm một Ham & Swiss Panini. Không đói nhưng Jin Seong muốn ngồi ở đây lâu hơn. Trả tiền rồi chờ lấy thức ăn.

Jin Seong để mắt nhìn quanh quẩn trong tiệm. Lác đác vài bàn có người. Phần lớn người ta chỉ mua cà phê hay bánh ngọt để mang đi chứ ít ai ngồi lại. Jin Seong thấy người Mỹ không mấy người tận hưởng cái thú ngồi uống cà phê nhàn nhã. Tất cả dường như đều vội vã! Ăn, Uống, Ngủ, Nghỉ và ngay cả.. mọi chuyện khác! Sao phải như thế? Thời gian đang trôi qua quá nhanh chóng, tại sao mình không nên níu kéo cho nó chậm bớt lại? Hãy từ từ thở, chậm bước, và.. lắng nghe.

Khi ngồi xuống bàn với món ăn còn nóng, Jin Seong tự nhủ: “Sẽ nhai chậm và tận hưởng những giây phút này!”.

Ngụm cà phê ưa thích là một mời gọi không tên tuổi và lan tỏa làm Jin Seong mỉm cười một mình. Món Ham & Swiss Panini lần đầu tiên mua, ăn cũng được lắm.

Bên ngoài vẫn ướt sũng, mưa và mưa nhưng trời sáng. Cửa kính như đổ lệ. Ngồi đây ấm áp thả mắt nhìn buông lơi qua làn cửa kính phân cách, vài người che dù thả bộ đi ngang qua trong những bước chân vội vã. Jin Seong chợt chú ý đến một chiếc dù mầu đỏ tươi. Vì mầu sắc chăng? Có lẽ vậy! Chiếc dù đỏ và thân người thanh mảnh của một thiếu nữ dưới mưa! Thơ mộng nhỉ? Không phải chỉ một chiếc dù đỏ mà còn thêm một chiếc dù khác mầu xanh. Hai chiếc dù đi song song với nhau. Dưới chiếc dù mầu xanh lại một thân người mảnh dẻ khác. Họ ngừng trước cửa tiệm Starbucks. Đứng dưới mái hiên của tiệm cà phê Starbucks, hai thiếu nữ hạ dù xuống. Họ mở bung dù rồi lại kéo khép lại như để rũ bỏ mọi hạt mưa còn đọng lại. Cả hai thiếu nữ cùng lập lại những động tác như vậy vài lần rồi cùng nhau bước vào tiệm.

Thiếu nữ tóc mầu nâu ngắn cao hơn và nhanh nhẹn vào trước. Còn người thiếu nữ đi sau đó một chút có mái tóc dài đen, dáng đi uyển chuyển. Đến quầy để order, hai cô dường như có điều gì thích thú mà cứ cười rúc rích.

Jin Seong nhìn theo dõi mà không hiểu lý do vì sao mình làm như vậy?

Hai cô gái quay người tìm kiếm chỗ ngồi. Cô gái tóc ngắn chỉ một chiếc bàn cũng gần cửa sổ không xa chỗ ngồi của Jin Seong là bao nhiêu, cách khoảng chừng 1 bàn và là bàn trống. Có lẽ ai ai cũng thích ngồi gần cửa sổ để nhìn ra ngoài thoáng mát hơn.

Cô gái tóc ngắn ngồi quay lưng với Jin Seong. Người thiếu nữ tóc dài đen ngồi xuống ghế đối diện với Jin Seong và tháo cặp kính râm không đậm mầu ra đặt xuống bàn đồng thời cũng nhoẻn miệng cười với câu nói gì đó của cô bạn. Cô ta không hề biết với nụ cười vừa qua của mình đã làm cho một người lạ tên Jin Seong ngồi cách đó chết trân! Họ uống cà phê, nói chuyện và cười đùa hồn nhiên.

Jin Seong không thể rời mắt mình khỏi khuôn mặt người thiếu nữ đó. Yang Areum! Đúng là Yang Areum… đang ngồi đó! Nụ cười kia… cả mái tóc.. khuôn mặt thon nhỏ.. Jin Seong không còn nhìn thấy gì khác chung quanh chàng. Chuyện gì đang xẩy ra?

Người thiếu nữ tóc dài, chống tay lên bàn, một tay đỡ khuôn mặt mình rồi nghiêng đầu nói điều gì. Những nét trên gương mặt cô gái đủ để cho Jin Seong khẳng định cô ta là một thiếu nữ Đại Hàn!

Yang Areum.. với những cử chỉ quen thuộc như thế! Jin Seong không chỉ níu kéo cho thời gian trôi qua chậm bớt lại như những suy nghĩ mới đây nhưng chàng đang nhìn thấy thời gian có lẽ ở một chiều song song đang trôi dạt về quá khứ của 22 năm trước.. Yang Areum với chiếc cằm thon, mũi kín và thon gọn, đôi môi luôn luôn đỏ không cần son môi, cặp mắt và cái nhìn tinh nghịch luôn luôn là những lôi kéo và thu hút Jin Seong đến gần hơn.

Jin Seong không còn nhớ đến ly cà phê đang uống dở dang. Chàng không còn nhớ đến gì nữa cả! Chỉ nhìn thấy Yang Areum đang ngồi đối diện với mình ở chiếc bàn kia. Yang Areum đang vui cười trò chuyện với bạn gái. Nàng đang nói chuyện gì? Thỉnh thoảng nàng lại lắc đầu hay đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt. Nàng đang làm những cử chỉ quen thuộc. Yang Areum của năm lên 17 tuổi!

Đây là quá khứ hay hiện tại? Jin Seong đang ở thời gian nào? Nhưng rồi chàng nhận ra mình đang ngồi trong quán cà phê Starbucks.. Không chỉ những hình ảnh của quá khứ hiện về mà còn những cảm xúc xưa cũ bùng lên ào ạt xô đến như như những dồn nén lâu ngày được dịp trào ra trước sự bất lực của Jin Seong. Hình như Jin Seong còn ngửi thấy mùi thuốc gội đầu thoang thoảng từ mái tóc mới gội của Areum, dịu ngọt và nhẹ nhàng thanh tao như giọng nói của nàng. Mái tóc dài của Yang Areum bay nhẹ trong gió theo những bước chân xinh xắn chạy trên còn đường mòn dẫn vào khu rừng. Jin Seong chạy theo Areum với cả tâm hồn bừng cháy với ước muốn cùng ngã xoài với nàng xuống mặt cỏ để cùng hoan lạc với những nụ hôn vụng về trẻ dại đầy yêu thương.

Cứ như thế không biết là bao lâu, Jin Seong cứ ngồi đó, không đổi tầm nhìn. Cho đến khi hình ảnh trước mặt chàng thay đổi với cử động của cả hai người thiếu nữ. Họ đứng dậy và đi ra. Jin Seong vội vã đứng dậy và đi theo ra bên ngoài.

Hai chiếc dù, một xanh một đỏ lại được giương lên. Trời vẫn lấm tấm mưa. Jin Seong không có dù và rảo bước theo hai cô gái ở một khoảng cách xa xa. Chàng đi như một kẻ mộng du hay Jin Seong đang quay trở về quá khứ, một quá khứ có đủ cả hạnh phúc, tuổi trẻ, hoan lạc hồn nhiên và cả đau đớn. Những mất mát của một thời mới lớn chỉ để lại những tiếc nuối vô vọng. Chỉ thế thôi sao? Ẩn sâu kín dưới những năm tháng của dĩ vãng còn là những hoài nghi, sợ hãi và nhiều câu hỏi không được giải đáp cho đến.. ngày hôm nay... hay cho đến tận cùng của những ngày tháng trước mặt?

Jin Seong nhìn thấy họ đi vào rạp chiếu phim Regal Edwards. Chàng đi nhanh hơn để bắt kịp. Khi Jin Seong đẩy cửa vào bên trong rạp xi-nê đã thấy khá đông người. Chàng tìm kiếm hai cô gái nọ trong đám đông. Có đến 4, 5 quầy bán vé. Nhưng Jin Seong nhìn thấy hai thiếu nữ đó ngay. Họ đang xếp hàng ở quầy thứ 3. Jin Seong vội vã đến xếp hàng nhưng chàng phải đứng sau đến 6 người! Jin Seong không thể biết hai cô gái mua vé để xem phim nào. Chàng thở dài thầm! Có đến 20 rạp chiếu phim ở đây biết tìm họ ở đâu?

Khi đến phiên Jin Seong mua vé chàng hỏi người bán vé là 2 thiếu nữ lúc nãy chọn phim nào nhưng vô ích, nhiều người đang xếp hàng chờ đợi và người bán vé với gương mặt lạnh nhạt đã nhìn Jin Seong với cặp mắt kỳ dị thay vì trả lời câu hỏi của chàng. Bà ta chỉ nhún vai. Jin Seong chọn đại một phim rồi đi như chạy vào bên trong tìm kiếm.

Jin Seong đi rất nhanh hết tầng dưới rồi lại lên tầng thứ nhì nhưng chỉ tìm thấy được sự thất vọng! Họ đã biến mất vào một trong những rạp chiếu phim ở đây. Chàng quên không nghĩ ra khi nhìn đồng hồ tay. Sự tìm kiếm sẽ được thu hẹp lại với những rạp sắp sửa chiếu phim hay vừa mới bắt đầu! Tốt nhất là cứ thò đầu vào từng chỗ tìm kiếm!

Nhưng chỉ có sự thất vọng mỗi lúc một dâng cao. Jin Seong không thể tìm thấy hai thiếu nữ ấy trong đám đông khi chung quanh đèn đã tắt hết, chỉ còn ánh sáng của màn hình và lác đác vài ngọn đèn nhỏ lắp ở dưới chân tường!

Vừa chán chường vừa mệt mỏi, Jin Seong dừng lại ở phòng chiếu phim cuối cùng. Chàng tìm được một chỗ ngồi ở sau hết. Tốt! Jin Seong không thể ngồi gần sát màn ảnh được. Phim chiếu gì Jin Seong cũng không hay! Mắt chàng nhìn vào màn ảnh rộng nhưng xuyên qua màn ảnh đại vĩ tuyến ấy, Jin Seong chỉ nhìn thấy khu rừng thuộc công viên Memorial Park Eastern Glades cách nhà chàng không xa lắm. Jin Seong đã lớn lên cùng nhiều kỷ niệm trong cánh rừng âm u nơi mà mãi sau này nhiều năm qua hơn 100 mẫu rừng mênh mông hoang vu đó mới được kiến tạo và sửa sang theo nhu cầu của dân chúng muốn được vui hưởng thiên nhiên ngay trong thành phố Houston. Nhưng tuổi thơ của Jin Seong và anh em chàng đã gắn bó với khu rừng khi chưa được mang tên công viên Memorial Park Eastern Glades. Đã nhiều lần Jin Seong và anh của chàng là Jin Dae đã bị lạc trong khu rừng nhưng rồi hai đứa trẻ cũng tìm được đường về. Sau nhiều lần, cả hai anh em không còn bị lạc nữa mà còn khám phá ra nhiều nơi để vui chơi và nghịch ngợm.

Lúc nhỏ Jin Seong luôn luôn đi theo anh mình là Jin Dae. Hơn chàng có 2 tuổi nhưng Jin Dae mạnh mẽ hơn nhiều và cũng vì rất thông minh nên Jin Dae cũng rất kiêu căng. Hầu như khi muốn điều gì Jin Dae cũng tự tin là mình có thể có được hoặc bằng tài năng hay đôi khi bằng cách chiếm đoạt với trí óc hay sức mạnh. Jin Seong rất ngưỡng mộ anh mình. Jin Dae có được tất cả những thứ anh ấy muốn! Cuộc đời đối xử với Jin Dae rất rộng lượng nếu không muốn nói là đã và đang chúc lành anh ấy. Không phải Jin Dae đang là một bác sĩ giỏi, giầu có ở đây sao? Kết hôn với một đồng nghiệp cũng tài giỏi và xinh đẹp, hai đứa con ra đời, chắc rồi chúng nó cũng sẽ theo nghiệp của cha mẹ mình thôi.

Những hình ảnh của khu rừng năm xưa và hai đứa bé trai đã lấn chiếm dần những khắc khoải về dĩ vãng với khuôn mặt thiên thần của Areum ngày mới lớn, rồi cả người thiếu nữ vô danh che dù mầu đỏ đi dưới mưa giống hệt Yang Areum của những giây phút mới đây! Nhưng.. Cứ mỗi lần nhớ đến khu rừng đó thì dường như có một bức tường cao và vĩ đại chắn tầm mắt của Jin Seong và ngăn chàng không cho nhìn xa hơn vào sâu trong đó! Jin Seong không hiểu tại sao? Nhiều lần như thế chứ không phải chỉ lần này trong rạp chiếu phim ngày hôm nay! Đó là cái gì?

Khi đèn trong rạp bật sáng, Jin Seong như người tỉnh ngủ sau một giấc mộng dài. Chàng là người sau cùng rời khỏi rạp chiếu phim.

Ra đến bên ngoài, Jin Seong lững thững nhập vào đám đông, chàng không còn hối hả dáo dác kiếm tìm thiếu nữ xa lạ đó nữa, đấy chỉ là một khuôn mặt và vóc dáng tình cờ làm khơi dậy quá khứ!

Biết đâu có một hôm nào đó Jin Seong sẽ gặp lại cô gái che dù mầu đỏ đi trong mưa lần nữa! Cuộc đời đầy những tình cờ, chúng ta không bao giờ có thể biết được điều gì hay sự việc nào đang chờ đón trước mặt hay rình rập sau lưng!

Tuy nhiên nhất định là Jin Seong sẽ trở lại gặp người cố vấn tâm lý. Chàng tin là bà ta sẽ giúp mình mở được những cánh cửa đã bị đóng lại từ bao năm qua. Cùng với niềm tin đó, Jin Seong lại sợ hãi.. Thực sự chàng có muốn mở những cánh cửa khép kín đầy hoài nghi đó không nữa hay chỉ muốn tiếp tục sống với hiện tại và quay lưng với những ký ức nào đó đã được chôn vùi. Liệu Jin Seong có muốn đối diện với những câu trả lời cho dù có phũ phàng và tàn nhẫn đến đâu không? Jin Seong đã sẵn sàng chưa? Chàng không biết! Người bác sĩ tâm lý tên Hoài Nguyễn có thể giúp Jin Seong được không?

*

Jin Seong đến quán cà phê Starbucks hầu như mỗi ngày và dần dần trở thành một thói quen dường như không thể bỏ. Thoạt đầu, đúng là Jin Seong mong sẽ gặp lại người thiếu nữ hôm nào nhưng đó chỉ là ước muốn. Vài ngày trôi qua, sự mong mỏi đó nhạt dần và chàng chỉ ngồi ở quán cà phê như một kiểu thư giãn và không còn chờ đợi nữa.

Tae, agent của Jin Seong, gọi điện thoại cho Jin Seong nhiều lần thúc dục chàng quay trở lại với điện ảnh vì nhiều hợp đồng đang chờ đón. Tae còn khuyến cáo Jin Seong đừng rời ra điện ảnh quá lâu trong khi danh vọng đang lên như vậy. Mặc dù biết đó là những lời khuyên và cảnh cáo xác đáng nhưng Jin Seong vẫn thấy mình vẫn có những vướng mắc chưa thể giải quyết. Chàng đang tìm lại dần từng chút một con người thật của mình. Nỗi sợ hãi sẽ mất mình trong những giả tạo của đời sống làm diễn viên và những nhân vật trong phim cứ níu kéo lấy chàng! Không hiểu những người khác trong nghề có như Jin Seong hay không? Chàng không dám đặt câu hỏi đó với những bạn diễn vì sợ mình khác biệt và không ai như chàng cả!

Hôm nay khi ra khỏi quán cà phê Starbucks, thay vì vào xe, Jin Seong đi lang thang quanh khu vực này. Để làm gì chàng cũng không biết nữa nhưng với những bước chân tản bộ không mục đích đã làm những băn khoăn của chàng tan biến dần.

Jin Seong ghé vào một tiệm sách mà không có chủ ý là để mua sách. Có lẽ chỉ để đi loanh quanh nhìn hết kệ sách này đến kệ sách khác mà không hề đụng tay lấy sách mở ra xem như những người khác chung quanh chàng. Jin Seong chợt nghĩ là mình đang sống một cách rời rạc, không bám víu vào đâu, và cũng không còn muốn một thứ gì. Hình như chàng đang trôi bồng bềnh trong thế giới này và không phương hướng! Mình sao vậy nhỉ?

Phải ra khỏi nơi này thôi, Jin Seong nghĩ thầm như vậy! Khi chàng quay người, rời khỏi những kệ sách trong tiệm cũng là lúc Jin Seong nghe tiếng nói cười rúc rích trong trẻo của mấy thiếu nữ. Những tiếng nói của ai đó nghe thật hồn nhiên và trong sáng. Họ đang thảo luận về một quyển sách của tác giả mà Jin Seong không hề biết đến. Nhưng những tiếng nói đó càng lúc nghe càng rõ và ở phía sau lưng chàng.

Tò mò, Jin Seong quay lại nhìn phía sau. Và có phải cái quay lưng tò mò đó đã thay đổi cuộc đời của Jin Seong ngay trong giây phút chàng nhìn thấy thiếu nữ hôm nào che dù mầu đỏ dưới mưa! Chỉ khác là bây giờ không có mưa, không có dù mầu đỏ, không phải trên hè phố mà là trong tiệm sách. Yang Areum!

Người thiếu nữ giống hệt Yang Areum đang ở ngay trước mặt Jin Seong! Có lẽ cái nhìn ngây dại của Jin Seong làm cô gái chú ý. Cô ta dừng bước nhìn Jin Seong! Hình như trong giây phút đó mọi sự trong tiệm sách đều đóng băng như giữ lại sự tình cờ và giây phút gặp gỡ này đã trở thành thiên thu!

Đôi mắt si dại kỳ lạ và cả khuôn mặt của Jin Seong như dán chặt vào cô gái. Cái nhìn của Jin Seong ẩn chứa sự kiếm tìm, nhận biết, và là nhiều lời nói thầm kín nào đó chưa thố lộ! Cô ta hơi luống cuống trước cái nhìn của Jin Seong nhưng rồi tiếp tục bước đi. Bạn của cô gái nói cái gì đó nhưng không thấy cô ta trả lời. Như có một hấp lực nào đó thu hút Jin Seong bước theo họ. Chàng đi theo như một cái bóng của thiếu nữ kia.

Họ đến quầy trả tiền rồi đi ra ngoài. Jin Seong giữ một khoảng cách nhưng vẫn đi theo.

Đi bộ một quãng, cô gái quay lại nhìn đàng sau. Thấy Jin Seong vẫn lẽo đẽo theo sau, cô ta dừng bước lại rồi đột ngột đi ngược trở lại về phía Jin Seong. Chàng hơi sững sờ và đứng yên nhìn khoảng cách giữa hai người đang được thu ngắn lại.

Khi đến đối diện với Jin Seong, cô gái nhìn thẳng vào mặt Jin Seong và hỏi:

- Tại sao ông đi theo chúng tôi mãi như vậy? Ông là ai?

Jin Seong ấp úng trả lời:

- Tên tôi là.. Jin Seong..

Nghe cái tên của Jin Seong, cô ta có vẻ đỡ căng thẳng hơn rồi hỏi tiếp:

- Ông là người Hàn quốc?

Câu hỏi thứ nhì này làm Jin Seong đỡ lúng túng hơn, chàng trả lời:

- Đúng vậy! Chắc cô cũng vậy phải không?

Cô ta nghiêm mặt. Với vẻ trang nghiêm không cười cợt trông cô ta có vẻ lớn hơn:

- Phải! Nhưng tại sao ông lại đi theo chúng tôi?

- Cô.. giống hệt một người quen của tôi..

Nét mặt cô gái dịu lại nhưng không cho một nụ cười nào. Cô ta nói tiếp:

- Chắc chỉ là người giống người. Tôi không hề quen biết ông! Tôi chưa bao giờ gặp ông!

- Tôi đã gặp cô một lần ở quán cà phê Starbucks.

Cô ta nhìn Jin Seong với cái nhìn khó hiểu:

- Thật sao?

- Hôm đó trời mưa lất phất.. cô và bạn cô che dù. Hai chiếc dù, một xanh một đỏ.. tôi không quên! Không thể quên được!

Han YeEun hơi nhếch miệng cười. Nàng nhớ ngày hôm đó. Và.. người đàn ông này đã ngồi đối diện với nàng. Đúng rồi!

Nhìn thấy nụ cười chỉ thoáng trên môi cô ta, Jin Seong bỗng thấy hoan hỉ như chợt bắt được một niềm vui thật tình cờ! Chàng hỏi cô ta:

- Cô nhớ ra rồi phải không?

Câu trả lời của cô ta là nụ cười cởi mở làm trái tim Jin Seong rộn rã.

Cô gái hóm hỉnh hỏi Jin Seon:

- Tôi giống một người bạn gái nào của ông sao?

Nụ cười ranh mãnh của cô ta làm Jin Seong thấy tự nhiên hơn, chàng nói:

- Giống y như hệt..!

- Lâu lắm ông không gặp cô ấy sao?

Jin Seong mỉm cười, nụ cười trẻ thơ rất dễ mến của chàng:

- Đã lâu lắm rồi..

Cô ta nhìn Jin Seong như trêu chọc chàng. Có lẽ nụ cười của Jin Seong đã làm cô ta bớt nghi ngại:

- Trông ông giống tài tử Hàn quốc!

Jin Seong cười lớn tiếng:

- Thật sao? Tôi cũng mới từ Nam Hàn trở về Mỹ không lâu.

Cô gái tò mò:

- Sao ông nói tiếng Anh giỏi thế?

- Tôi sinh ra và lớn lên ở Mỹ, ở ngay Houston. Sau này sang Nam Hàn sống một thời gian. Mới trở lại đây.

Cô gái có vẻ hiếu kỳ khi nghe Jin Seong nói như thế nhưng không hỏi gì thêm. Cô ta nói với Jin Seong:

- Thôi chào ông nhé! Bạn tôi đang chờ.

Jin Seong muốn hỏi tên cô ta nhưng nghĩ mình không có lý do gì để hỏi như vậy nên chỉ đáp lại:

- Chào cô.. Tôi không biết tên cô là gì nhưng tôi sẽ nhớ mãi người thiếu nữ che dù mầu đỏ dưới mưa trước hiên quán cà phê Starbucks một ngày.. mới đây!

Cô gái quay lưng đi nhưng rồi ngoái lại nhìn Jin Seong như trêu chọc với nụ cười:

- Tên tôi là Han YeEun!

Jin Seong đứng yên đó lẩm bẩm một mình:

- Han YeEun! Han YeEun! Không phải YeEun có nghĩa là cầu vồng sao? Cầu vồng 7 sắc.. tuyệt đẹp như người thiếu nữ này vậy!

Nhìn theo hình ảnh người thiếu nữ tên Han YeEun và cô bạn xa dần, Jin Seong ngẩn ngơ tự hỏi biết đến bao giờ lại gặp lại.. Han YeEun? Han YeEun chứ không phải.. Yang Areum của một ngày mới lớn!

Ara Lee, bạn của Han YeEun tò mò hỏi:

- Nói gì với người đó vậy?

Han YeEun cười:

- Tại thấy anh ta cứ đi theo nên mới hỏi vì sao anh ta theo đuôi bọn mình.

- Rồi anh ta nói gì?

- Nói YeEun giống bạn gái cũ của anh ta.

Ara Lee chép miệng:

- Vô duyên! Chắc nói xạo!

YeEun cãi:

- Không! Nói thật đấy!

- Tin một người lạ sao? Con nhỏ này khờ quá!

- Trông anh ta có vẻ rất thành thật! Mà.. mình đã gặp anh ta lần trước rồi trong quán cà phê Starbucks.

Ara Lee hồ nghi:

- Hồi nào?

- Tuần trước hôm trời mưa nhớ không?

- Sao nhớ được! Tào lao quá! Nhưng anh ta có đẹp trai không? Người gì?

Han YeEun cười:

- Hàn quốc.. nhưng như Mỹ! Trông rất giống tài tử! Đẹp trai lắm!

- Ôi trời! Con nhỏ này khùng rồi!

Hai cô gái cùng khúc khích cười. Khi đi một quãng khá xa, Han YeEun quay lại nhìn phía sau. Người đàn ông vẫn đứng đó! Tự dưng nàng thấy có chút xao động! Ara Lee bảo mình khùng, chắc vậy rồi!

*

Từ hôm đó nhìn đâu Jin Seong cũng thấy hình ảnh của.. Han Yeun. Nụ cười tinh nghịch của cô ta và Yang Areum không khác gì nhau! Giọng nói thì khác. Giọng của Yang Areum cao hơn nhưng nhỏ nhẹ còn Han YeEun cũng thanh nhưng sắc. Làm sao để quên cô gái che dù mầu đỏ dưới mưa này đây? Không quên được!