← Quay lại trang sách

Chương 2

Han YeEun mở cửa vào nhà. Nghe tiếng động trong phòng khách từ chiếc Ti vi, nàng biết là mẹ đang xem phim. Độ này mẹ mê xem K Dramas quá! Không biết có cái quái gì mà làm mẹ say mê như vậy! Mẹ chỉ xem khi ba không có nhà.

- Mẹ ơi! Con về rồi!

Mẹ của YeEun quay lại nhìn con gái:

- Đi chơi với Ara về đấy ư?

- Đang mùa hè mà mẹ!

Ngồi xuống bên cạnh mẹ, YeEun cười:

- Phim hay không mẹ? Mẹ xem mãi không chán sao?

- Không chán vì kéo dài và rất ly kỳ éo le!

YeEun dựa đầu vào vai mẹ cười:

- Con thấy mẹ ghiền rồi đó!

- Chắc vậy! Xem thử với mẹ coi sao! Phim mẹ đang xem hay lắm!

YeEun thỉnh thoảng cũng ghé mắt nhìn một chút nhưng không thích thú gì. Thật ra những diễn viên cũng đẹp, diễn xuất cũng được nhưng ngoài việc học còn có nhiều thứ giải trí thu hút YeEun hơn.

- Con không kiên nhẫn xem hết tập này sang tập khác được! Mất thì giờ quá! Mà sao hình như tập phim này mẹ xem rồi mà? Mẹ thích xem lại sao?

Mẹ của YeEun có vẻ luống cuống khi trả lời con gái:

- À.. phim này hay nên mẹ thích xem lại!

Mắt YeEun nhìn màn hình Ti vi với mẹ nhưng tâm trí để đâu! Thật kỳ lạ!

Chợt hình ảnh trên màn hình làm YeEun chú ý. Đây là một phim cổ trang của Nam Hàn mang tính lịch sử, YeEun đoán vậy. Nam diễn viên trên màn hình trong trang phục cổ đại truyền thống.. Trời, nhìn kìa! Giống quá! Giống y như hệt! YeEun ngẩn ngơ nhìn màn hình.

YeEun quay sang hỏi mẹ mình:

- Nam tài tử này tên gì vậy mẹ?

Người mẹ có vẻ ngạc nhiên:

- Tên là gì hả? Wang So.

YeEun lẩm bẩm một mình:

- Wang So.. Wang So sao! Tại sao có thể giống như vậy được!

YeEun đứng lên vào phòng mình. Nàng tìm trên Google tên nam tài tử Wang So. Một loạt tin tức về người này hiện ra cùng với hình ảnh. Wang So từng đoạt nhiều giải diễn xuất cao quý và danh giá của điện ảnh Hàn quốc. 40 tuổi. Tên thật là Jin Seong! Tốt nghiệp tại New York Film Academy tại New York. Sinh trưởng ở Mỹ. Có một người anh trai.

Nàng đọc đi đọc lại vài lần. Không thể tưởng tượng được! Đúng là người đàn ông đó! Chắc chắn là như vậy!

YeEun gọi điện thoại cho Ara Lee liền:

- Có tin sốt dẻo!

Ara Lee có vẻ ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy?

YeEun nói với bạn bằng một giọng hào hứng:

- Không thể tưởng tượng nổi!

- Nhưng là cái gì mới được chứ?

- Cái người đàn ông đi theo mình khi nãy là một tài tử Nam Hàn nổi tiếng!

- Nói gì vậy? Làm gì có chuyện đó! Mơ ngủ hả?

- Vào Google xem đi! Tên anh ta là Wang So.

Ara hỏi lại với vẻ hiếu kỳ:

- Thật hả? Nhưng bộ nhớ mặt anh ta sao?

- Nhớ chứ! Đặc biệt quá mà!

Ara vào Google tìm tên Wang Soo. Ara kêu lên:

- Đẹp trai quá! Ở ngoài có như vậy không?

- Đẹp trai hơn!

Ara suýt xoa:

- Coi bảnh thật! Xem nào… Nhưng mà 40 tuổi.. Già quá!

- Nhìn chỉ chừng không đến 30 tuổi!

- Thật à?.. Coi nào.. Tốt nghiệp từ New York Film Academy. Cũng được đó chứ! Sinh trưởng ở Mỹ.. Houston.. Ở ngay đây sao? Chà.. lại được nhiều giải thưởng danh giá.. đóng nhiều phim có chiếu trên Netflix nữa! Vậy mà lại theo đuôi tụi mình! Hết xẩy! Chúng ta có giá quá!!

Hai cô gái rũ ra cười thích thú trước sự khám phá mới mẻ này!

Ara hỏi YeEun:

- Kể chi tiết coi anh ta nói gì lúc nãy? Anh ta có ánh mắt nhìn ra sao? Phải kể hết không bỏ sót chi tiết nào đó nghe chưa.

YeEun cười:

- Thấy chưa? Tò mò rồi phải không?

- Nhưng làm sao biết anh ta là tài tử Hàn quốc? Bộ anh ta khai ra như vậy sao?

- Đâu có! Tại về nhà thấy mẹ đang xem phim bộ Hàn, nhìn thấy mặt anh ta trong video nên mới vào Google tìm hiểu!

- Hay thật! Nhưng có khi nào chỉ là người giống người thôi! Chuyện người này giống người kia có chứ! Chắc như vậy thì đúng hơn! Cứ nghĩ mà coi một tài tử nổi tiếng như vậy mà lại đi theo tụi mình thì vô lý quá! Thiếu gì con gái chạy theo anh ta! Vả lại anh ta ở bên Nam Hàn chứ về đây làm gì?

- Anh ta nói ở bên Nam Hàn nhưng mới về lại đây.

- Rồi anh ta nói những gì?

YeEun kể từ đầu:

- Lúc YeEun hỏi anh ta vì sao lại đi theo mình thì anh ta nói là YeEun rất giống một người bạn gái xa xưa. Mặt anh ta rất kỳ lạ. Không biết phải diễn tả thế nào.. chỉ biết là rất lạ lùng! Rõ ràng là anh ta đã nhìn thấy YeEun giống một người con gái nào mà anh ta quen nhưng lâu ngày không gặp. Rồi anh ta còn nói là đã gặp tụi mình trong quán cà phê Starbucks hôm trời mưa. Còn nhắc đến 2 cái dù xanh và đỏ. Nhưng đâu chỉ có thế thôi đâu.. còn nói không thể quên hình ảnh YeEun và Ara ngày đó! Kỳ lạ chưa?

- Còn gì nữa? Cố nhớ xem!

- Để coi.. Chỉ vậy thôi. À.. YeEun có nói với anh ta là trông anh ta giống tài tử Hàn quốc.

- Anh ta trả lời sao?

- Anh ta cười nói mới từ Nam Hàn trở về Mỹ. Còn nói tên anh ta là Jin Seong. Hình ảnh trong Google đúng là người đàn ông này. Tài tử Wang So tên thật là Jin Seong. Đúng quá rồi còn gì!

Ara cười lớn tiếng:

- Thật là hy hữu! Mình sẽ còn gặp anh ta nữa không nhỉ?

YeEun cười với bạn:

- Chẳng biết! Nhưng hay quá thấy không?

- Ờ hay thật! Nhưng nếu mình gặp lại anh ta, chúng ta sẽ xin chụp hình chung để làm kỷ niệm!

- Ừ đúng đấy!

Khi đã cúp điện thoại, YeEun lại vào Google tìm kiếm những tin tức về Jin Seong. Một phần vì tò mò nhưng cũng có phần vì một duyên cớ khác mà nàng chưa thể hiểu ra vì sao mình lại như vậy?

Chuyện sửa soạn vào đại học trong mùa thu chiếm nhiều thời gian cho Han YeEun và nàng không nhớ đến người đàn ông tên Jin Seong nữa. YeEun sẽ học ở đây, cha mẹ nàng có mình YeEun nên không muốn nàng đi học xa nhà. Bù vào đó nàng đã có xe riêng để đi học. Tuy là xe cũ nhưng còn rất tốt. Chiếc xe trở thành đôi chân cho nàng bay nhẩy. Ara, người bạn thân thiết của YeEun sẽ lên Austin học. YeEun thèm được đi học xa nhà và tự do hơn như Ara. Nhưng làm sao được! Mỗi người một hoàn cảnh. Nàng sẽ có những người bạn mới. Nhưng nàng biết không ai được như Ara. YeEun có thể nói bất cứ chuyện gì với Ara mà bạn nàng cũng vậy!

*

Trời Houston vẫn còn là mùa hè nhưng mới chỉ là tháng 7. Có thể nói là chớm hè. YeEun và Ara hầu như ngày nào cũng gặp nhau. Họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, toàn là những chuyện không tên mà nói hoài không hết và không chán. Cả hai đều chưa có bạn trai. Không thể nói là hai thiếu nữ đang kiếm tìm một nửa kia của mình nhưng họ rất chú ý đến nam giới. Lúc còn học trung học, nhiều bạn trai trong lớp để ý đến YeEun vì nàng rất xinh đẹp nhưng YeEun không quan tâm. Đối với nàng những bạn cùng trang lứa chỉ như những đứa trẻ mới lớn, không có gì hấp dẫn hay thú vị. Đó là những đứa trẻ chưa trưởng thành!

Những ngày tháng sắp tới như đang đón chờ và mở ra những cánh cửa của nhiều cơ hội và là lực đẩy để cả Ara và YeEun đều thấy mình đang trưởng thành và bước vào một giai đoạn mới với tự tin và sẽ đương đầu với những chọn lựa cũng như quyết định của chính mình.

Ara kéo YeEun vào tiệm kem Baskin-Robbins. Ara chọn kem Mint Chocolate Chip còn YeEun vẫn chọn loại kem quen thuộc là Pralines’n Cream.

Ara kêu:

- Vừa đi bộ vừa ăn kem thì thích thật nhưng trời nóng quá! Hôm nay không muốn ăn kem dâu sao?

YeEun đề nghị:

- Kem Praline’s Cream thích hơn! Mình vào công viên gần đây đi! Kiếm chỗ nào mát ngồi ăn kem chứ ngồi trong này chán lắm!

- Đúng vậy!

YeEun lái xe đến công viên gần đó. Ngày thường ít người, vả lại trời nóng cũng không thu hút người đi tản bộ bao nhiêu.

Trận mưa hiếm hoi cách đây mấy tuần mang chút hơi lạnh trái mùa thổi về đây nay đã mất tăm!

YeEun vừa xúc kem ăn vừa nói với bạn:

- Trời nóng ăn kem ngon quá hả?

- Ừ.. mai mốt mỗi đứa một nơi buồn quá nhỉ?

- Mình sẽ phải học trối chết trong môi trường lạ chắc sẽ không có thì giờ để buồn đâu!

Ara nói với YeEun:

- Để xem đứa nào có bạn trai trước đây!

- Sẽ tự nhiên xẩy đến thôi!

- Nhưng mà người đó sẽ phải như thế nào nhỉ?

YeEun vét cho hết chỗ kem còn sót lại trong hộp rồi bỏ chiếc hộp không vào túi giấy khi nói với Ara:

- Phải trưởng thành hơn YeEun nhiều. Phải là người dẫn dắt mình vào tình yêu. Phải biết mình muốn gì, thích gì. Phải chiều chuộng, phải biết ý. Còn nữa phải dịu dàng, ngọt ngào và..

Ara phá lên cười:

- Nhiều chữ “phải” thế? Và phải sao nữa?

YeEun mơ màng nói với bạn:

- Phải đầy đam mê! Ừ đúng là đam mê! Phải có như thế thì mới nồng cháy, sôi nổi! Mình thích một tình yêu sôi nổi, bất chấp hậu quả!

Ara tiếp lời:

- Yêu cho chết luôn hả? Thôi đừng dại nhỏ ơi! Làm việc gì mà không nghĩ đến hậu quả thì chỉ có chết!

YeEun nhìn Ara rồi nghiêng đầu hỏi:

- Ara thì sao?

- Sao hả? Với Ara thì người đó phải có tương lai trước nhất. Kế đến là người đó phải tử tế và rộng lượng, không được dối gạt. Đẹp trai thì tốt còn nếu không thì đừng xấu quá. Nhưng quan trọng là phải có sự nghiệp. Không có tương lai vững chắc thì thôi đi!

- Vậy thì tính toán quá!

- Phải tính chứ! Yêu bậy bạ là chết à! Yêu thằng tướng cướp là tiêu đời!

YeEun ngẫm nghĩ những điều Ara vừa nói. Phải tính rồi mới yêu sao? Vậy đâu phải là tình yêu! Rồi bỗng dưng YeEun lại nhớ đến.. người đàn ông hôm nào tên là Jin Seong! Tại sao vậy? Không biết nữa nhưng nàng nghĩ đến anh ta hơi nhiều! Người con gái nào đó mà anh ta nhắc đến bộ giống mình lắm sao? Chắc Jin Seong phải yêu người thiếu nữ đó lắm! Anh ta là một người chung tình thật?

Ara chợt đánh vào tay YeEun:

- Này! Nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn như vậy hả?

YeEun cười:

- Ờ.. có nghĩ gì đâu!

Ara lại nói với bạn:

- Khi mình vào đại học sẽ có nhiều cơ hội gặp người này người kia. Lúc đó tha hồ chọn!

- Nè, vào đó để đi học chớ bộ!

- Thì đương nhiên nhưng mà được thả vào trong một môi trường mà con trai con gái đầy ra thì làm sao tránh khỏi! Nhớ lựa cho kỹ đó!

YeEun nhìn Ara và cười ngất:

- Để coi Ara lúc đó ra sao. Bây giờ thì nói ngon lắm!

Cả hai cô gái cùng cười thỏa thuê.

Ara lại đề nghị:

- Đi lòng vòng chơi đi! Trong này cũng nhiều cây lớn không đến nỗi nóng lắm!

Hai thiếu nữ đi dưới những tán cây lớn trong công viên. Vừa đi vừa trò chuyện như thế giới này là của riêng họ. Hết chuyện này đến chuyện khác vì cả hai cùng nghĩ sẽ không có nhiều dịp để gặp gỡ nhau thường xuyên như bây giờ.

YeEun đưa Ara về nhà. Sau đó trước khi về nhà, YeEun ghé chợ ở khu vực sang trọng gần dowtown nơi bán nhiều trái cây tươi ngon và đặc biệt. Hoa ở đây cũng đẹp nhưng mắc tiền, nàng chỉ ghé ngang để ngắm và ao ước ngày nào ra trường có việc làm tốt sẽ mua hoa ở nơi này.

Sau khi lựa ít trái cây và rau tươi, YeEun đẩy xe đến chỗ bán hoa, nghiêng đầu ngắm hết chậu hoa này đến chậu hoa khác nhưng không xem giá tiền vì biết mình không thể mua được!

Đang cúi gần sát một chậu hoa để hít hương thơm mát rượi của loại hoa mà nàng không biết tên, YeEung chợt nghe có tiếng người nói:

- Cô thích hoa này không?

Nàng đã nghĩ câu hỏi này dành cho một ai đó nhưng không biết vì sao YeEun lại ngửng đầu đứng thẳng lên tìm kiếm xem câu nói đó từ đâu.

Đứng bên cạnh nàng là..

YeEun thẫn thờ nhìn người đó! Jin Seong!

Nàng như bị câm, không nói được một lời nào! YeEun bị sao vậy?

Đôi mắt của người đàn ông đó thoạt tiên sắc bén nhưng rồi lại dịu dàng đang nhìn YeEun như muốn thôi miên, như muốn.. kéo nàng sát gần anh ta hơn. Cái nhìn và toàn thể con người anh ta như tỏa ra sức nóng thật ấm áp dịu ngọt hàm chứa một sự che chở lạ kỳ!

Jin Seong mỉm cười nói với YeEun:

- Chúng ta lại gặp nhau!

Hình như Jin Seong muốn nói nhiều hơn là chỉ một câu nói đó.

Nhưng hai chữ “chúng ta” mà anh ta vừa nói đã vô tình hay cố ý nối kết YeEun và Jin Seong lại với nhau, nàng nghĩ như vậy và thấy xao xuyến. YeEun vẫn chưa tìm lại được chính mình. Nàng cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn Jin Seong. Có phải nàng đã thầm kín ao ước gặp lại anh ta? Chỉ với câu hỏi này cho chính mình mà đã làm ửng hồng hai gò má của YeEun.

Nét vẻ thẹn thùng của YeEun làm nàng thêm xinh đẹp. Jin Seong cầm chậu hoa lên rồi vẫn với nụ cười như trẻ thơ hiền hòa, chàng nói với YeEun:

- Cho phép tôi được mua chậu hoa này tặng cô nhé!

Sự yên lặng và nụ cười mới hé nở trên gương mặt của YeEun là sự đồng ý thay vì một câu hay một chữ trả lời xác nhận.

YeEun luống cuống đẩy xe. Nàng cũng không còn hiểu mình ra sao nữa! Sự linh hoạt, bạo dạn và tinh nghịch của nàng đi đâu mất rồi?

- Để tôi đẩy xe cho cô nhé!

YeEung nói khẽ khàng:

- Không.. Không.. để tôi!

Vẫn nụ cười đó, Jin Seong tay cầm chậu hoa đi bên cạnh YeEung như là.. Chàng không dám nghĩ tiếp.

Jin Seong nhỏ nhẹ hỏi YeEung:

- Cô còn mua gì nữa không?

- Không.. không cần gì nữa cả.

YeEun đẩy xe ra quầy tính tiền. Cả hai phải xếp hàng đứng chờ.

Jin Seong gợi chuyện:

- Cô ở gần đây sao?

YeEun lấy lại bình tĩnh khi trả lời:

- Tôi không ở gần đây nhưng thích đi chợ này. Còn.. ông ở gần đây ư?

Jin Seong tự khai:

- Gần đây lắm! Nhưng trông tôi già lắm sao mà cô gọi như vậy?

YeEun khúc khích cười:

- Không già nhưng mà.. người lạ thì phải xưng hô như vậy!

- Chúng ta gặp nhau lần này là lần thứ ba! Tôi không nghĩ là ngẫu nhiên. Phải có một cái gì đó cô có nghĩ như vậy không?

Bây giờ YeEun không còn ngượng nghịu nữa, nàng nhìn Jin Seong và nghĩ thầm: “Tôi biết anh là ai rồi!”. Nàng hỏi lại:

- Cái gì đó là cái gì?

Nói xong YeEun hơi hất mái tóc và ngửa cổ lên cười. Tiếng cười trong trẻo tươi vui làm tim Jin Seong rộn rã.

Chàng nghiêm mặt trả lời:

- Tôi muốn tìm hiểu xem đó là gì? Hay cả hai chúng ta cùng tìm hiểu đi!

YeEun liếc nhìn Jin Seong không nói gì.

Jin Seong muốn trả tiền hết cho nàng nhưng biết là YeEun sẽ không bằng lòng nên thôi.

- Cô đợi tôi trả tiền chậu hoa này để tặng cô rồi hãy đi nhé!

YeEun cười:

- Được rồi! Tôi chờ.

Khi đi cùng với YeEun ra bãi đậu xe, tay cầm chậu hoa, lòng hoan lạc, Jin Seong có cảm tưởng mình đang là cậu học trò trung học năm nào lần đầu tiên để ý đến con gái và bắt đầu.. biết yêu!

YeEun ngừng lại nơi nàng đậu xe. Jin Seong vẫn còn dùng dằng như không muốn rời đi. Chàng nhẹ nhàng nói với YeEun:

- Tôi mong cô thích chậu hoa này! Tên hoa này là gì vậy?

- Tôi không biết! Chắc chắc là tôi thích chậu hoa này. Tôi sẽ chăm sóc cho nó cứ tiếp tục nở hoa đẹp như vậy.

- Cô yêu nó thì nó sẽ không làm cô thất vọng và tiếp tục nở hoa.

YeEun lại nghiêng đầu cười với Jin Seong:

- Thật sao? Cám ơn.. anh!

Jin Seong cười vui:

- Cô làm tôi vui quá! Cám ơn người con gái xinh đẹp tên YeEun! Một cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa mà tôi là kẻ đang đứng dưới chân cầu vồng để chiêm ngưỡng.

YeEun nghĩ thầm không những anh ta đẹp trai mà còn khéo nói, lại chân tình nữa!

Nàng buột miệng nói với Jin Seong:

- Anh có thể nào..

Thấy YeEun bỏ lửng câu nói, Jin Seong vặn hỏi:

- Cô định nói gì?

YeEun ngượng ngập nói:

- Chậu hoa này có tấm thiệp nhỏ.. anh có thể nào ký tặng được không?

Jin Seong cười lớn:

- Đó là một vinh hạnh cho tôi, đương nhiên là được! Nhưng mà tôi không có bút!

YeEun nhanh nhẹn mở thùng sau của xe. Backpack của nàng bỏ trong đó. Nàng tìm bút đưa cho Jin Seong.

Chàng viết đúng những lời nói khi nãy: “Để tặng YeEun! Một cầu vồng rực rỡ tuyệt đẹp sau cơn mưa mà tôi là kẻ đang đứng dưới chân cầu vồng để chiêm ngưỡng”. Ký tên Jin Seong và thêm số điện thoại của chàng.

YeEun để bình hoa ở chỗ ngồi đàng trước cạnh nàng.

- Cám ơn anh!

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

Ánh mắt van nài của Jin Seong làm YeEun luống cuống. Nàng khẽ gật đầu mà không kiểm soát được mình.

Jin Seong chợt gọi nhỏ tên nàng:

- YeEun!

YeEun vẫn chưa vào xe, nàng nhìn Jin Seong chờ đợi. Chờ đợi gì nàng cũng không biết!

- Tôi có thể có số điện thoại của YeEun không?

Không thấy nàng trả lời, Jin Seong lại nói tiếp rất từ tốn:

- Nếu không làm sao chúng ta lại có thể gặp lại? Sự tình cờ đã xảy ra 3 lần, tôi không dám tin rằng sẽ có lần tình cờ kế tiếp. Tôi.. không muốn vuột mất cơ hội được gặp lại YeEun.

YeEun nhìn Jin Seong. Nàng đang bị người đàn ông này thu hút. Nhìn ánh mắt kỳ lạ của anh ta kìa! Chiều cao nữa! Cao hơn nàng cả cái đầu! Trông anh ta vừa hiền hòa nhưng lại.. nghiêm trang dữ dằn.. Không cười thì rất nghiêm nghị và hơi đáng sợ nhưng.. nụ cười thì dễ thương quá! Rất nhiều bí ẩn trong con người này!

Jin Seong đưa điện thoại của mình cho YeEun.

Nàng cầm lấy rồi ngoan ngoãn đánh số điện thoại của mình vào. Nàng tự hỏi mình đang làm gì? Có nghĩ đến hậu quả không? Nhưng YeEun muốn gặp lại anh ta! Không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?

Khi đưa trả lại điện thoại cho Jin Seong nàng muốn nói một điều gì nhưng cứ ngẩn ngơ!

Jin Seong cầm chiếc điện thoại rồi cười nói với YeEun:

- Tôi gọi điện thoại cho YeEun buổi tối được chứ?

Nàng gật đầu thay vì phải nói gì đó.

YeEun ngồi vào trong xe. Jin Seong đóng cửa xe cho nàng, nụ cười vẫn trên môi anh ta. Đôi môi thật đỏ, thật đẹp và nụ cười thật trong sáng!

Nàng lái xe như đang trong một giấc mơ! Có khi nào đây chỉ là một giấc mơ không?

*

Khi đậu xe trước sân nhà, điều đầu tiên YeEun làm là tháo chiếc thiệp nhỏ đang móc vào một cành lá trong chậu hoa và cẩn thận cất vào xắc tay. Nàng không muốn ai trong nhà biết là chậu hoa này có người đã tặng YeEun.

YeEun mang backpack và hai túi đựng trái cây cùng rau vào nhà trước.

Mẹ nàng hỏi:

- Đi chợ mua gì đấy?

- Con mua ít trái cây và rau tươi.

- Nhà còn nhiều mà?

- Con ghé ngang thấy tươi ngon thì mua thôi!

- Mua nhiều thì phải ăn cho hết đó!

- Mẹ đừng lo, con không phí phạm đâu!

YeEun ra xe mang chậu hoa vào nhà sau khi đã bóc giá tiền của chậu hoa. Năm mươi mấy đô la! Mắc thật!

Vừa thấy YeEun cầm chậu hoa, mẹ nàng kêu lên:

- Con lại phí phạm rồi! Mắc không?

YeEun nói dối dễ dàng:

- Rẻ lắm mẹ à! Không phí phạm đâu, nó sẽ ra hoa quanh năm.

Người mẹ âu yếm nhìn con gái và nghĩ thầm “Nó cũng như mình ngày xưa thôi!”.

YeEun để chậu hoa trong phòng ngủ của nàng, ngay trên kệ cửa sổ. Nơi này có nắng sớm rất tốt cho bất cứ loại cây hoa nào.

YeEun tự nói thầm với mình: “Mỗi lần nhìn chậu hoa này.. tôi sẽ nhớ tới anh!”. Nhưng hình như nàng đang nghĩ tới anh ta nhiều quá! Phải kể cho Ara “tin động trời” này mới được! Chắc chắn là Jin Seong thích mình! Nàng mỉm cười một mình với sự khẳng định đó.

Ăn tối, giúp mẹ dọn dẹp xong YeEun vào phòng riêng. YeEun gọi điện thoại cho Ara. Bạn nàng trả lời:

- Sao đây? Mới gặp nhau cả buổi chiều chưa đủ sao? Còn nói gì nữa hả con nhỏ khùng?

YeEun cười rộn rã:

- Có chuyện mới gọi chứ! Có muốn nghe không? Rất hấp dẫn!

Ara tò mò:

- Chuyện gì mà hấp dẫn? Nói nghe coi!

YeEun lấy tấm thiệp trong xắc tay ra rồi nói với Ara:

- Nghe đây nhé! Đây là một lời đề tặng tuyệt vời nhất! “Để tặng YeEun! Một cầu vồng rực rỡ tuyệt đẹp sau cơn mưa mà tôi là kẻ đang đứng dưới chân cầu vồng để chiêm ngưỡng”.

Ara kêu lên:

- Trời! Ai vậy? Ở đâu ra vậy?

- Hay quá phải không?

- Ờ, nhưng mà ai tặng? Món quà đó là món quà gì? Gửi tới nhà sao?

YeEun khúc khích cười:

- Từ từ! Hỏi gì mà hỏi nhiều thế?

Ara bực dọc:

- Cái con nhỏ này! Nói đại ra đi! Hồi chiều đâu có thấy nói gì đâu?

YeEun nói thật nhỏ để đủ mình Ara nghe:

- Là một chậu hoa do Jin Seong tặng!

- Trời! Jin Seong? Thật hả?

- Ừ, thật đấy!

- Sao lại có thể tuyệt diệu như vậy được! Ghen tị quá! Nhưng làm sao..?

- Gặp trong chợ! Thấy YeEun đang đứng ngắm hoa nên.. anh ấy đến gần nói chuyện rồi mua tặng!

Ara hỏi dồn dập:

- Vậy là chịu rồi hả? Thích không?

YeEun cười ngất:

- Được tặng hoa thì đương nhiên là thích rồi!

- Còn nói gì nữa?

- Cũng không nói gì nhiều nhưng mà anh ấy hỏi xin số điện thoại.

- Cho chứ hả?

YeEun thú nhận:

- Ờ.. lúc đó cứ như có ai đang xui khiến.. Không hiểu nữa!

- Có hẹn gặp lại không?

- Chắc là sẽ có vì xin số điện thoại mà!

- Jin Seong có biết là mình biết anh ta là ai không?

- Không! Chưa biết!

- Tại sao không nói?

- Ai nói gì kỳ vậy!

- Lúc được tặng hoa, cảm xúc thế nào?

YeEun suy nghĩ rồi mới trả lời:

- Cũng bất ngờ.. Cũng xúc động.. Thích.. Nói vậy được chưa?

- Thích anh ta rồi đó!

YeEun hoang mang nói với Ara:

- Không biết nữa!

- Không biết mà cứ nghĩ tới anh ta hoài!

- Ừ.. như vậy đó!

- Coi chừng đó! Đây là người đàn ông từng trải!

YeEun cãi với bạn:

- Có gì mà coi chừng chứ! Đâu có gì đâu!

- Không có gì mà lại tặng hoa?

YeEun lại khúc khích cười nói với bạn:

- Thôi nói chuyện sau nhé!

YeEun hồi tưởng lại từng giây phút vừa qua, nụ cười, ánh mắt, những lời nói ngọt ngào của Jin Seong.. Mình sao thế này? Không hiểu nữa!

*

Khi chiếc xe của YeEun đã đi xa, Jin Seong vẫn còn bàng hoàng. Chàng đang nghĩ đến sự tình cờ lần thứ ba này. Lần này sẽ dẫn dắt đến đâu? Nhưng chàng đã không nhớ đến YeEun với hình bóng năm nào của Yang Areum nữa. Hình ảnh của YeEun đã chiếm hết, nhìn đâu cũng làm chàng nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Hình như Yang Areum đã bị tan biến và bỏ lại trong quá khứ mờ nhạt. Và YeEun chỉ là YeEun, một cầu vồng xinh đẹp sau cơn mưa. Jin Seong muốn gặp lại YeEun, không chỉ là một lần nữa nhưng là nhiều lần… vì nàng đáng yêu quá!

Tối hôm đó Jin Seong đã nhiều lần cầm điện thoại lên nhìn vào số của YeEun nhưng không gọi. Sự ngần ngại này không phải là vì Jin Seong đã bước vào tuổi 40 sao? Hay vì không biết YeEun bao nhiêu tuổi? Mười tám, mười chín, mười bẩy hay chỉ mới mười sáu tuổi, còn vị thành niên? Chàng muốn đùa với lửa hay sao đây?

Nhưng ngọn lửa dịu dàng đó cứ rực sáng trong trí nhớ và nằm gọn trong trái tim rộn rã của Jin Seong.

Khuôn mặt yêu kiều của YeEun khơi dậy những cảm xúc lạ lùng và huyền ảo đang dấy lên và như những đợt sóng ngoài biển khơi dồn dập xô đến, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác. Jin Seong chìm ngập trong những đợt sóng và mặc cho cát đang làm lún chân chàng. Jin Seong có thể làm gì được trước sự cám dỗ mời gọi ngọt ngào đó? YeEun, em là ai mà làm tôi phải thao thức như vậy?

Jin Seong lại lấy điện thoại, tìm số của YeEun. Những con số trước mặt như đùa dỡn trêu cợt chàng. Chàng bấm một số, rồi hai số.. Nhưng rồi lại thôi! Nhìn đồng hồ. Đã qua 11 giờ tối! Giờ này chắc nàng đang ngủ, đang mơ. Trong giấc mơ có sự xuất hiện của Jin Seong không? Chắc là không! Hay là text cho YeEun? Đừng làm rộn giấc ngủ của nàng!

Càng trăn trở với nhiều câu hỏi liên quan đến YeEun, chàng càng không thấy buồn ngủ! Nhưng Jin Seong chợt khám phá ra chàng đã và đang thoát khỏi sự ám ảnh của những vai trò trong điện ảnh! Không phải điều này quá tuyệt diệu sao? Jin Seong đang trở về với đời thường với chính con người mình. Chàng đã rũ bỏ được những giả tạo trong các vai trò trong phim ảnh mà không cần đến sự giúp đỡ của người bác sĩ tâm lý hôm nào. Chỉ vì YeEun hay sao? Còn có lý do nào khác nữa đâu?

Jin Seong ngồi bật dậy, khoác áo len mỏng rồi ra ngoài sân sau ngồi vì đàng nào chàng cũng không ngủ được!

Mặt trăng đã lên cao lắm. Ánh sáng huyền hoặc của đêm dịu dàng lướt trên từng ngọn cỏ, cành cây, đem theo chút sương lạnh như ấp ủ ve vuốt thật êm đềm. Jin Seong có cảm tưởng mình đang nghe rõ từng tiếng thở của đêm, đều đặn nhưng kín đáo và sẽ sàng như sợ tỉnh giấc. Jin Seong tưởng tượng YeEun cũng đang ngồi cạnh chàng lúc này. Nàng ngả đầu vào vai Jin Seong. Chàng vòng tay ôm nàng như che chở. Sương đêm nhẹ nhàng đáp xuống trên mái tóc nàng. Những giọt sương lấp lánh dưới ánh trăng như những hạt kim cương óng ánh từ trời cao tỏa sáng làm nàng đẹp như thiên thần. Khuôn mặt ngây thơ của nàng đang nép vào vai Jin Seong. Hương thơm từ nàng cũng huyền diệu lan tỏa trong đêm, len vào khắp mọi tứ chi của Jin Seong và ở lại trú ngụ như tìm một nơi chốn bình yên của cái gọi là.. tình yêu!

Thật sao? Tình yêu ư hay là cái gì khác? Jin Seong đã yêu YeEun thật rồi sao! Yêu với trái tim cuồng nhiệt của tuổi mới lớn, của đôi mắt chỉ đi tìm những cái đẹp non dại và không nhìn thấy gì khác nữa. Tất cả mọi sự chung quanh đều vô nghĩa. Chỉ có chàng và YeEun! Yêu và không cần lý giải! Không muốn dừng lại! Chỉ muốn cho đi, cho hết những gì mà Jin Seong có! Không chướng ngại vật nào có thể ngăn chặn được trái tim đang bừng cháy như muốn thiêu đốt chàng. Jin Seong mơ được áp mặt vào gương mặt như thiên thần của YeEun, vào làn da mềm mại có hơi ẩm của sương đêm với những lông tơ mơn mởn trên gò má luôn ửng hồng. Chàng sẽ tìm được gì sau những nụ hôn dịu ngọt và khẽ khàng? Đó là những lời nói không thể thốt lên vì đang êm đềm luồn lách vào trái tim đang thao thức của Jin Seong!

Có tiếng rúc của con vật gì làm Jin Seong bừng tỉnh. Chàng vừa mơ sao?

Jin Seong lại nghĩ đến YeEun! Chàng sẽ nói gì khi gặp lại nàng? Liệu cô thiếu nữ xinh đẹp đó có thấy sự cách xa về tuổi tác giữa hai người không? Nhưng mà YeEun đâu có biết chàng bao nhiêu tuổi! Liệu nàng có đáp ứng những tình cảm dạt dào của Jin Seong hay không? Hay nàng sẽ cười nhạo, cười cho những sôi nổi điên khùng của một người lạ?

Jin Seong đứng lên vào nhà. Không biết bây giờ là mấy giờ?

Chàng đã ước thầm sẽ nằm mơ thấy YeEun. Jin Seong gọi tên YeEun nhiều lần chỉ bằng những mấp máy của đôi môi cho đến khi chìm vào giấc ngủ lúc gần sáng.