← Quay lại trang sách

Chương 10

Jin Seong nhắn tin cho Jin Dae mà tay run rẩy khi bấm vào từng chữ: “Mình gặp nhau chiều nay đi! Anh tới nhà em đi! Có chuyện quan trọng”.

Chàng sắp đặt trong đầu những điều phải nói với Dae. Càng sắp đặt những ý nghĩ, câu nói với Dae thì đầu Jin Seong càng như muốn nổ tung vì tức giận và oán hận anh mình! Nếu chàng có lấy mạng của Dae thì cũng không trả được tuổi xuân ngây thơ của Yang Areum cho nàng!

Hơn bao giờ hết Jin Seong mới thấy thấm thía những điều Yang Areum đã nói với mình! Nếu ngày đó nàng kể cho Jin Seong nghe về những chuyện Dae đã làm với nàng thì có lẽ chàng sẽ bóp cổ Dae cho đến khi mặt Dae tím tái và hết sự sống thì mới hả giận. Và kết cục chàng sẽ vào tù! Yang Areum đã hy sinh tất cả, một mình gánh chịu!

Jin Seong ngồi ôm mặt, cúi đầu, hai vai chàng run lên như gió bão đang lay động dữ dội chàng khiến Jin Seong nghiêng ngả. Yang Areum đã nói với chàng YeEun là tất cả đối với cô ấy! Những đớn đau tủi nhục Yang Areum phải chịu bao năm qua chưa đủ hay sao mà bây giờ… lại mất YeEun? Làm sao chàng có thể nói lời chia tay với YeEun? Chỉ có sự im lặng… như Jin Seong đã chết, đã biến mất khỏi cõi đời này! Chàng chỉ có thể làm như vậy được thôi!

YeEun! Anh làm gì được bây giờ? Jin Seong thì thầm nói với khoảng không mà tưởng như YeEun đang trước mặt chàng! YeEun yêu dấu của anh… anh sẽ sống với hình ảnh của em cho đến hết đời! Hình ảnh đáng yêu mượt mà của em sẽ nuôi dưỡng anh những ngày tháng còn lại…

Chàng sẽ trút hết giận dữ và đau đớn lên đầu Dae! Nhất định phải làm một lần!

*

Jin Dae nhận được tin nhắn của em trai mình mà ngạc nhiên! Từ hồi về lại đây, anh em chỉ gặp nhau có một lần, ăn tối chung với gia đình vợ con của Dae còn thì mất tăm! Chuyện gì là chuyện quan trọng chứ? Mẹ mất rồi, cha thì đi đi về về, hết ở Nam Hàn rồi lại về Mỹ. Sức khỏe cha cũng được! Vậy thì chuyện gì chứ?

Nhưng rồi Jin Dae mỉm cười đoán chắc Jin Seong muốn thông báo sắp lấy vợ? Bốn mươi rồi mà vẫn còn độc thân! Người nổi tiếng khó lấy vợ như thế sao? Nhưng nếu đúng là như vậy thì mừng cho em mình!

Về đây Jin Seong ở nhà của cha mẹ. Ngôi nhà cũ kỹ nhưng còn đẹp vì cha chịu sang sửa. Giữ ngôi nhà mang nhiều kỷ niệm với gia đình và nhất là với mẹ. Jin Dae biết cha mình vẫn còn nặng tình với mẹ nên không lấy ai khác. Tìm đâu được một phụ nữ tuyệt vời như mẹ chứ?

Jin Dae gửi lại tin nhắn cho em trai: “Được rồi, 7 giờ gặp nhau. Muốn đi ăn tối không?”

Một lúc sau Jin Dae nhận được trả lời của Jin Seong: “Gặp nhau thôi. Không ăn tối”.

Hôm nay tương đối không bận lắm đối với Jin Dae. Nhưng nghĩ đến chuyện gặp gỡ Seong vào buổi chiều tối làm Dae thấy vui vui. Tại sao nó không chịu đi ăn tối chứ? Chắc lại có hẹn với ai khác? Bạn gái chăng?

*

Jin Seong bồn chồn suốt buổi chiều. Jin Dae, thần tượng của chàng đã sụp đổ một cách thảm thương! Tất cả những gì đẹp đẽ nhất về người anh của mình bao năm qua bỗng chốc tan rã như đó chỉ là một ảo ảnh, không có thực! Chàng chưa hề biết đến con người tồi tệ gớm ghiếc đó của Dae! Đó là mặt trái của sự kiêu ngạo ở anh ấy đó hay sao? Hay chỉ vì yêu bản thân đến độ mù quáng mà Jin Dae đã hành động như vậy? Hay chẳng lẽ Dae đã yêu Yang Areum đến mất lý trí như thế?

Khi đồng hồ tay chàng chỉ đúng 7 giờ 14 phút nhưng vẫn chưa thấy Dae đến là lúc Jin Seong càng nóng nẩy hơn! Đón Jin Dae bằng những cú đấm xối xả ngay hay bằng những lời cay nghiệt trước? Điều nào sẽ làm Dae đau đớn và thức tỉnh hơn?

Nhìn thấy xe của Jin Dae vào đậu trước sân, Jin Seong bỗng dịu lại. Dae vẫn là anh của mình! Nghĩ như thế và chàng bỗng ứa nước mắt! Jin Seong đưa tay chùi đuôi mắt. Ngay lúc này không thấy giận dữ như trước mà chỉ thấy đau đớn! Hai hàm của chàng như đông cứng lại không cho Jin Seong mở miệng!

Jin Dae mở cửa vào nhà vì có chìa khóa. Thấy Jin Seong đang đứng chờ mình, Dae cười vồn vã:

- Từ hôm về, gặp nhau có một lần rồi trốn biệt!

Jin Seong đứng đó nhìn anh mình như nhìn thấy một người xa lạ! Sao vậy? Jin Dae không còn là hình ảnh của người thanh niên tuấn tú giỏi giang đẹp trai năm xưa! Trước mặt chàng, Jin Dae đã lên cân nhiều, hơi có bụng phệ, đôi kính trên mặt làm khác đi hình tượng trong trí nhớ của Jin Seong!

Jin Dae không thấy em mình nói gì nên ngạc nhiên vỗ vai hỏi:

- Sao? Khỏe không? Có chuyện gì mà nói là quan trọng?

Jin Seong cuối cùng cũng tìm ra được tiếng nói của mình. Chàng nói cộc lốc:

- Vào bên trong này!

Nói xong Jin Seong đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế.

Càng lúc Jin Dae càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy thái độ kỳ lạ nếu không muốn nói là nghiêm trọng của Jin Seong:

- Có chuyện gì vậy Seong? Không ốm đau đó chứ?

Vẫn với cái giọng nhát gừng, Jin Seong nói với Dae nhưng không nhìn mặt anh mình:

- Ngồi xuống đi!

Dae ngồi xuống ghế nhìn em mình ngỡ ngàng nhưng không hỏi thêm nữa.

Phần Jin Seong, chàng không bắt đầu nói như đã tính hay suy nghĩ nẫy giờ. Giọng chàng lạnh như băng:

- Còn nhớ Yang Areum không?

Jin Sae có vẻ hơi choáng váng khi nghe thấy tên của Yang Areum! Nhưng không trả lời ngay.

Không thấy Jin Dae trả lời, Jin Seong tiếp tục nói:

- Không nhớ sao? Thế còn khu rừng năm xưa của anh em chúng ta ở gần đây, cũng không nhớ sao?

Jin Dae lấy lại bình tĩnh:

- Nhớ chứ! Nhưng…

Không để cho Jin Dae nói thêm, Jin Seong cắt ngang:

- Yang Areum đã chết rồi!

Dae sững sờ hỏi lại:

- Yang Areum chết rồi sao? Hồi nào vậy? Sao em biết?

Jin Seong nhìn thẳng vào mặt anh mình với ánh mắt lạnh tanh khinh miệt:

- Yang Areum đã chết hơn hai mươi năm trước trong khu rừng đó!

Dae hỏi ngay:

- Trong khu rừng đó? Thật sao?

- Anh đã giết Yang Areum! Chính anh đã giết cô ấy!

Jin Dae nóng mặt cãi:

- Seong! Nói cái gì bậy bạ vậy? Anh đâu có dính dáng gì đến cái chết của Yang Areum! Tại sao lại nói như vậy? Em có điên không?

Jin Seong gằn giọng nói lớn tiếng:

- Không điên! Rất tỉnh, không điên chút nào! Chính anh đã giết Yang Areum! Tại sao anh làm như vậy?

Jin Dae vẫn cãi:

- Anh không dính líu đến cái chết của Yang Areum! Tại sao anh lại giết cô ta chứ? Đâu có lý do nào để anh làm như vậy? Jin Dae này mà là kẻ sát nhân ư? Không đời nào! Không bao giờ có chuyện đó! Em đang nói những chuyện hoang đường! Jin Seong! Em không đang diễn kịch đó chứ? Cứ coi như anh không nghe những điều em vừa nói.

- Anh có biết anh có một người con gái ngoại hôn không?

Jin Dae tức giận nhưng cũng hoang mang:

- Nói bậy thêm gì nữa vậy Seong? Kết tội anh giết người rồi lại còn đổ cho anh là có con hoang? Jin Dae này là người như thế nào chứ? Jin Dae là người đặt ra những nguyên tắc cho chính mình, không bao giờ xẩy ra như vậy được! Chị dâu của em mà nghe thì em tiêu đời!

- Người con gái đó rất xinh đẹp! Trên đời này không một thiếu nữ nào khác xinh đẹp như thế! Tên cô ấy là Han YeEun! YeEun 18 tuổi đẹp như một giấc mơ! Nhưng giấc mộng đẹp đó bị hoen ố khi YeEun có một người cha khốn nạn là anh!

Jin Dae ngồi sững sờ và mất bình tĩnh khi hỏi lại:

- Anh.. thì có liên quan gì đến cô gái đó! Em đừng nói những lời vu khống như thế với anh mình!

Jin Seong cười chua chát:

- Như vậy xem ra anh bắt đầu mắc bệnh mất trí nhớ thật rồi! Xem nào.. hãy trở lại khoảng thời gian đó đi! Jin Dae kiêu hãnh, ngôi sao sáng, thông mình tài giỏi là ước mơ của mọi cô gái mới lớn, từ những thiếu nữ da trắng đến những thiếu nữ da mầu đều thích Jin Dae. Nhưng Jin Dae lại bị Yang Areum khi đó mới 16 tuổi từ chối! Phũ phàng quá cho anh của tôi! Điều này đúng hay sai nói đi Jin Dae cao ngạo?

Dae gượng gạo đáp:

- Cũng không hẳn là từ chối! Yang Areum còn nhỏ quá chưa nghĩ đến chuyện yêu đương!

Jin Seong hừ một tiếng:

- Jin Dae cao ngạo của chúng ta đã tự ái và rắp tâm trả thù! Sự trả thù bẩn thỉu của anh là kết quả một đứa con ngoại hôn ra đời!

Tất cả những điều Jin Seong vừa nói ra làm Jin Dae như chết sững! Không muốn tin là mình có một đứa con gái ngoại hôn! Cũng không muốn nhớ lại những ngày đó. Jin Dae của ngày hôm nay không liên quan gì đến.. Jin Dae của năm xưa! Nhưng còn chuyện Yang Areum chết rồi là sao chứ?

Jin Dae hỏi lại Jin Seong:

- Yang Areum chết trong khu rừng rồi lại có con là sao? Chẳng nghĩa lý gì cả! Em đang nói nhảm nhí! Có gì chứng minh những điều em vu khống cho anh không? Em điên thật rồi!

Jin Seong gầm lên, đứng dậy xấn đến nắm cổ áo Jin Dae:

- Đừng chối nữa! Ai là người chụp áo trùm lên đầu Yang Areum trong khu rừng đó năm xưa? Ai là người có cái áo khoác bị mất một chiếc khuy áo khi nạn nhân chống trả lúc bị hãm hiếp giựt đứt mất? Ai? Ai đã làm chuyện đồi bại đó với một thiếu nữ mới lớn chưa đầy 18 tuổi? Ai đã cướp đi tuổi xuân của cô ấy? Yang Areum đã chết đi vào đúng ngày hôm anh làm chuyện khốn nạn đó! Chỉ còn thân xác của cô ấy sống mà thôi! Sống trong ô nhục, tủi nhục và đau đớn nhưng không bỏ đứa trẻ do anh tạo nên mà nuôi dưỡng nó cho đến khôn lớn!

Jin Dae ngồi yên không nói được gì. Mặt tái đi, Jin Dae nhắm nghiền mắt lại, môi mím chặt để đè nén làn môi đang run rẩy.

Không chỉ như thế, Jin Seong dùng hết sức đấm vào mặt Dae, miệng hét lớn:

- Cái này cho Yang Areum đáng thương!

Cú đấm mạnh đầy hận thù để lại trên khóe môi Dae một giòng máu đang rỉ ra trên gương mặt tái nhợt của anh ta.

Sau khi bị Jin Seong tấn công bằng cú đấm, Jin Dae đưa hai tay lên che mặt nhưng không chống trả lại.

Jin Seong càng điên cuồng nói lớn:

- Đánh lại đi! Đánh đi thằng khốn nạn kia! Có chết đi thì cũng không rửa được tội lỗi đáng khinh mà anh đã gây ra! Chết đi! Chết đi!

Dae vẫn lấy hai tay che mặt và đầu nhưng không nói gì mà cũng không đánh trả lại Jin Seong.

Đôi mắt Jin Seong sáng rực nhưng đỏ ngầu, những thớ thịt trên mặt chàng giật liên hồi, hàm bạnh ra, cú đấm thứ nhì vào vai Dae khá mạnh làm anh ta bật ngửa người ra sau.

Jin Seong gào lên:

- Lần thứ nhì này là cho YeEun tội nghiệp! Tội nghiệp vì có một người cha ghê tởm như vậy!

Jin Dae chưa ngồi lên lại thì Jin Seong bồi thêm cú đấm thứ ba vào ngực Dae:

- Lần thứ ba này vì anh đã cướp đi người yêu đầu đời của tôi… rồi lại tiếp tục cướp đi tình yêu mà hiện tại tôi mới có được…

Jin Seong ngồi phục xuống ghế, vừa nói vừa khóc:

- Không những đã cướp đi tình yêu đầu đời của tôi làm tôi khốn khổ trăn trở bao năm qua vì cứ tưởng ngày đó trong khu vườn lúc bị động kinh tôi đã xúc phạm đến Yang Areum. Tôi cũng đã sống dở chết dở với những nghi hoặc và hối hận vì không biết sự thật như thế nào.. Để rồi bây giờ khi gặp YeEun.. để được sống lại, được yêu, yêu như điên cuồng anh biết chưa?.. Và bây giờ anh lại cướp đi YeEun của tôi…! Thà là anh giết tôi đi còn hơn…

Nói xong Jin Seong gục đầu xuống khóc thành tiếng, không còn cầm giữ được nữa!

Jin Dae vẫn nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt chẩy chan hòa trên mặt anh ta. Miệng Jin Dae như bị khâu kín, không một tiếng thổn thức nào thoát ra được.

Trong căn phòng khách yên lặng, mặt trời đã lặn, ánh sáng của một ngày hè đang tan loãng dần và đổi sang một thứ mầu u buồn khi đã chập choạng bước vào cuối ngày để chuyển sang một thời khắc khác. Jin Dae trước mặt Jin Seong đang bị bóng tối xâm chiếm. Thoạt đầu chỉ là một phần bên mặt nhưng không lâu sau đó, cả khuôn mặt của Dae lẫn vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau đó Jin Seong đứng dậy nói với Jin Dae:

- Tình anh em của chúng ta chấm dứt kể từ ngày hôm nay! Tôi còn quên không nói thêm một điều đã làm tôi đau lòng vô cùng.. Đó là thần tượng Jin Dae ngày nào của tôi đã sụp đổ! Mọi niềm tin và sự ngưỡng mộ cũng như thương yêu tôi đã dành cho người anh của mình đã tan biến như chưa hề có. Chưa hề có! Chưa hề tồn tại! Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!

Jin Dae bất lực nhìn em trai mình. Trong ánh mắt và đôi môi hơi mấp máy, Dae định hỏi về YeEun nhưng không có lời nào được thoát ra khỏi miệng. Jin Dae sẽ giữ chặt Yang Areum và YeEun trong trái tim ăn năn của mình.

Jin Seong buồn bã nói:

- Đi đi!

Vài phút sau, Jin Dae đứng lên chậm rãi đi ra ngoài, cũng không quay lại khóa cửa. Cánh cửa chính ra vào vẫn mở nhưng trái tim của cả hai người đàn ông đã đóng lại, ẩn núp trong bóng đêm đang đậm dần.

Hình như mọi sức lực của Jin Seong đã cho đi hết cùng với những giận dữ oán hận đổ lên đầu Dae những giây phút vừa qua, chàng đóng cửa, khóa lại và vào phòng ngủ nằm vật xuống và thiếp đi.

*

Jin Seong chạy chân trần trên cánh đồng cỏ đầy hoa dại. Không phải hoa dại nhiều mầu mà là loài hoa có người đã gọi là hoa Mỹ Nhân đỏ rực như trong bức tranh “Champ de coquelicots” của Vincent Van Gogh ngày nào chàng đã nhìn thấy trong bảo tàng viện. Francois Morin đã vinh danh cho hoa Coquelicots Mỹ Nhân, loại hoa được nhìn rải rác trên những bức tranh của Van Gogh, Monet.. Đó là những cái đẹp được lưu lại trên vải, hình thành bằng cọ sơn dầu, trưng bầy trong những bảo tàng viện nổi tiếng trên thế giới. Thiếu những cái đẹp mong manh như hoa Mỹ Nhân cuộc đời sẽ trở nên vô nghĩa, Francois Morin đã nói như thế. Những bông hoa Mỹ Nhân đó khác với những ruộng hoa Poppy ở Afghanistan hay còn gọi là opium poppy mà người ta gọi là hoa Thuốc Phiện vì được trồng để làm thuốc phiện! Hoa Mỹ Nhân là một cái đẹp để chiêm ngắm còn Opium Poppy là một cái đẹp để gây nghiện và tương tư! Trong giấc mơ, đồng cỏ xanh đó tràn ngập những hoa Mỹ Nhân với bốn cánh đỏ rực, sống mạnh trên đồng cỏ nhưng một khi được ngắt khỏi cành là tàn úa nhanh chóng như những mối tình nồng nàn nhưng dang dở.

YeEun chạy trước mặt chàng, thỉnh thoảng quay lại cười như dục giã chàng chạy nhanh hơn. Nàng chạy len qua cánh đồng đầy hoa Mỹ Nhân hay chính YeEun là Mỹ Nhân sống động đang mời gọi Jin Seong đuổi theo bắt kịp nàng. Vạt váy dài của nàng cuốn vào những bông hoa Mỹ Nhân, vô tình kéo đi những cánh hoa bị bứt khỏi cành.. Nhưng rồi bỗng dưng nàng biến đi, chỉ còn mình Jin Seong hoang mang trong kiếm tìm và ngơ ngẩn giữa cánh đồng hoa Mỹ Nhân.

Tiếng chuông điện thoại làm Jin Seong tỉnh giấc. Chàng chớp mắt. Phòng ngủ tối om. Jin Seong lấy điện thoại mở ra xem. YeEun gọi! Tim chàng chợt đập sai nhịp!

Chàng ngồi choàng dậy trên giường, bấm nút nghe điện thoại. Giọng chàng nhỏ nếu không muốn nói là sợ sệt:

- Hello!

Giọng YeEun reo vui:

- Anh đang làm gì?

Như vậy là YeEun chưa biết gì hết! Yang Areum chưa nói gì cả! Mình phải làm sao đây? Nhưng nghe giọng nàng đáng yêu quá như đang lan tỏa tình yêu đến chàng. Jin Seong nói không suy nghĩ như không bao giờ còn được nói ra lời yêu thương với YeEun nữa:

- Anh nhớ em… YeEun! Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời này! Yêu em hơn yêu bản thân anh. Vì em.. anh có thể làm tất cả..

YeEun nũng nịu:

- Em cứ muốn nghe anh nói như vậy mãi. Những lời nói ngọt ngào của anh sẽ làm em ngủ ngon! Cứ như đường, như kẹo thấm vào lưỡi em làm em… thích lắm anh à!

Không thấy Jin Seong nói gì, YeEun hỏi:

- Ngày hôm nay mình không gặp nhau thì anh đi đâu, làm những gì? Kể cho em nghe!

Jin Seong chới với tìm câu trả lời:

- À… anh có vài chuyện phải làm..

YeEun không tha:

- Chuyện phải làm là chuyện gì? Kể cho em nghe!

- Những chuyện này.. chẳng muốn kể cho em nghe.

- Nhưng em vẫn muốn nghe! Không kể được sao? Thôi được rồi, em tha cho anh đó! Nhưng ngày mai anh sẽ đưa em đi đâu?

Thật khó khăn cho Jin Seong quá! Chàng phải làm gì? Dĩ nhiên chàng muốn gặp YeEun cho dù trời có gió bão đến đâu đi nữa!

- Mai mình gặp nhau ở công viên như mọi lần… Còn đi đâu thì anh chưa nghĩ ra..

YeEun nũng nịu:

- Đêm nay anh phải nghĩ ra đó! Anh à..

Nghe giọng nàng dễ thương hết sức. Những tiếng nói của nàng làm Jin Seong xúc động đến run rẩy.

Chàng hỏi nhỏ:

- Sao hả em.. của anh?

- Em nhớ anh! Cả ngày hôm nay em nhớ anh rồi cứ xem những hình ảnh trong điện thoại để nhớ đến những lúc mình bên nhau… Ngày mai gặp nhau nhé!

- Ừ.. ngày mai gặp. Em ngủ ngon! Em yêu của anh..

Điện thoại đã tắt, không còn giọng nói ngọt ngào của YeEun nữa, chỉ còn lại nỗi bàng hoàng đang rỉa rói chàng. Khi với tay bật đèn, Jin Seong mới nhìn thấy những vết trầy rướm máu nhưng đã khô ở bàn tay phải của mình! Jin Seong đã đấm mạnh xuống bàn gỗ khi ở trong công viên cùng với Yang Areum! Những cú đấm hận thù vào Dae cũng đã lưu lại những vết trầy trụa này! Mọi chuyện là có thật! Không có gì có thể thay đổi sự thật đó! Chàng phải làm gì? Jin Seong sẽ gọi cho Yang Areum ngày mai! Chàng không muốn mình là người phải nói ra sự thật đau lòng đó cho YeEun biết!