← Quay lại trang sách

Chương 9

Nhìn con gái hớn hở xách ví ra cửa, một chút hoài nghi chợt dấy lên trong đầu người mẹ luôn luôn yêu quý con và lúc nào cũng muốn bảo vệ con mình. Hay là YeEun đã có bồ? Ngày nào nó cũng đi chơi với bạn là Ara. Lúc đi cũng vui vẻ mà lúc về cũng thế! Trước đây YeEun đâu có vui vẻ quá như vậy! Thật lạ!

Nhưng không chỉ bị quấy rối với những suy nghĩ đó mà người mẹ còn vào phòng con gái xem xét. YeEun rất ngăn nắp và sạch sẽ, mọi sự đều được sắp xếp rất thứ tự.

Mẹ YeEun ngồi xuống ghế trước bàn học của con gái. Ý tưởng muốn lục lọi cũng gây sự khó chịu! Tại sao mình phải làm như thế, người mẹ tự trách mình! Không tin tưởng con gái sao? Yêu thương và tin tưởng chứ! Nhưng.. YeEun đã lớn, đã vào tuổi muốn kết bạn trai thì chuyện đó cũng bình thường! Nhưng lỡ như nó có những chọn lựa nông nổi hay gặp phải người xấu thì sao? Lỡ như… nó gặp một mối tình mang đầy gió bão thì khổ cho YeEun! Phải tìm hiểu mới được! Mục đích chỉ để bảo vệ con gái của mình!

Những ngăn kéo được mở ra dưới bàn tay của người mẹ. Không thấy có gì! Đến ngăn kéo cuối cùng có một chiếc hộp xinh xắn nằm đó. Không phải YeEun giữ nhật ký trong chiếc hộp này chứ?

Khi nắp chiếc hộp được mở ra, một lô những tấm thiệp nằm trong đó nhưng không phải là nhật ký. Người mẹ tò mò mở từng tấm thiệp xem xét, nào là thiệp Giáng Sinh, thiệp mừng sinh nhật và rồi lẫn trong đó một tấm hình!

Vừa nhìn thấy tấm hình, mẹ của YeEun như muốn ngất đi! Jin Seong… Jin Seong.. Tấm ảnh chụp YeEun cười tươi hơi nghiêng đầu bên cạnh Jin Seong như đang trêu ghẹo! Tại sao lại như thế này, Yang Areum bật khóc nức nở! Nhưng rồi Yang Areum đưa cả hai bàn tay lên bịt miệng mình. Những ngón tay như căng ra và gồng lên bịt kín để không một tiếng động nào được thoát ra, chỉ có nước mắt lã chã tuôn rơi. Nàng như muốn ngộp thở trong nỗi nghẹn ngào đau đớn và bất ngờ không kịp chuẩn bị để đối phó!

Một tấm thiệp nhỏ nằm ngay gần tấm hình. Bên trong là hàng chữ: “Để tặng YeEun! Một cầu vồng rực rỡ tuyệt đẹp sau cơn mưa mà tôi là kẻ đang đứng dưới chân cầu vồng để chiêm ngưỡng”. Ký tên Jin Seong và thêm số điện thoại bên dưới.

Thêm một xác định về người đàn ông trong ảnh chụp chung với YeEun! Jin Seong! Đúng là Jin Seong!

Mình phải làm gì, Yang Areum tự hỏi?

Sau bao nhiêu năm Yang Areum không hề quên Jin Seong! Làm sao quên được mối tình đầu đã kết thúc mà không một lời giải thích! Nàng đã bắt gặp Jin Seong nhiều lần trên màn ảnh của những video phim bộ nhiều tập mà Jin Seong có mặt trong đó. Có những bộ phim mà Yang Areum đã lén lút xem đi xem lại nhiều lần chỉ bởi vì muốn nhìn lại hình ảnh của Jin Seong. Nhìn để làm gì nàng cũng không biết! Nhưng đã có những lúc Yang Areum thấy có lỗi với chồng mình và YeEun khi đã nghĩ đến Jin Seong, người tình đầu tiên trong đời!

Người mang đến những nụ cười cho YeEun khi đi ra khỏi nhà hay khi trở về nhà là do Jin Seong mang đến! Tại sao lại như thế được? Không phải anh ấy đang ở bên Nam Hàn hay sao? Tại sao Jin Seong lại gặp gỡ và quen con gái mình? Người yêu của YeEun chính là Jin Seong! Không thể được, không thể để xẩy ra như vậy được! Hy vọng là YeEun mới chỉ quen biết anh ấy và chưa có gì sâu đậm! Làm sao YeEun có thể có tình cảm với một người lớn tuổi hơn nó nhiều như vậy được?

Yang Areum nhìn lại tấm hình. Quả thật Jin Seong nhìn rất trẻ! Làm như thời gian không hề chạm tới anh ấy! Vẫn nụ cười hiền hòa trong sáng đó! Đôi mắt ma mị kia vẫn thu hút!

Không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa! Mình phải làm gì, Yang Areum tự hỏi? Nhưng làm sao để YeEun không đau khổ?

Yang Areum ghi số điện thoại của Jin Seong vào máy của mình. Phải can thiệp thôi!

Yang Areum cất hết mọi thứ vào chiếc hộp rồi để lại vị trí cũ. Nước mắt nàng vẫn tuôn rơi như hồ lệ trong nàng đang dâng cao và tràn ngập ra bên ngoài. Cứ tràn ra như ve vuốt cho những căng thẳng sầu khổ chất chứa bao lâu nay được dịp thoát ra! Ai có hiểu cho những nỗi tủi nhục và đớn đau mà bao năm qua Yang Areum phải chịu đựng! Nàng những tưởng đã quên nhưng vết thương đang bị bung ra, đau đớn như những ngày tháng đó! Có kêu gào khóc lóc thì cũng không vơi! Chỉ có thời gian… Thời gian đã chữa lành vết thương của nàng! Để rồi bây giờ Yang Areum lại bị buộc phải trở lại với nỗi đau đó! Nàng không còn chọn lựa nào khác! Jin Seong! Tại sao anh lại xuất hiện?

Yang Areum nhủ thầm trong lòng mình như nói với con gái yêu quý: “YeEun! Mẹ xin lỗi con!.. Rồi sẽ có ngày con sẽ hiểu cho mẹ.. và không trách mẹ nữa…”

Ra bên ngoài ngồi suy nghĩ tính toán cách giải quyết. Giờ này chắc Jin Seong và YeEun đang đi chơi với nhau! Chẳng lẽ lại gọi cho anh ta vào buổi tối? Lúc đó ba của YeEun về nhà rồi cũng không tiện! Hay để lại lời nhắn? Được đấy! Nên làm như vậy! Mình sẽ hẹn gặp Jin Seong!

Yang Areum đưa tay quẹt nước mắt chưa khô trên hai gò má và gửi tin nhắn cho Jin Seong như sau:

“Đây là Yang Areum. Em cần gặp anh. Có chuyện rất quan trọng. Phải gặp nhau. Gọi lại em sáng mai sau 8 giờ”

Khi nhấn nút để gửi đi tin nhắn cho Jin Seong, Yang Areum thấy nhẹ nhàng hơn.

Cả ngày hôm đó Yang Areum như người ngồi trên lửa, đứng ngồi không yên và mong đến ngày mai xem Jin Seong có liên lạc lại hay không!

*

Tối hôm đó sau một ngày đi chơi với YeEun, rồi lại nối tiếp với những lời thủ thỉ với nàng suốt cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn là chưa đủ, Jin Seong tắt điện thoại nhưng vẫn còn thấy dư âm của những hạnh phúc mà YeEun đã mang đến cho chàng! YeEun đáng yêu! Thật đáng yêu quá sức!

Trước khi đi ngủ, Jin Seong định xem những tin nhắn nhưng nghĩ chỉ có agent của mình lại nhắn tin thúc giục nên chàng lại chán không muốn xem! Có lẽ phải trả lời thẳng để anh ta không quấy rầy mình nữa mới được! Nhưng… Có thật sự là chàng muốn chấm dứt không muốn dính líu gì đến thế giới điện ảnh không? Tại sao câu hỏi này lại dấy lên hôm nay? Thật là buồn cười cho mình! Đã nhất định ở lại đây vì YeEun mà!

Nhưng không hiểu sao đầu thì nghĩ như vậy nhưng tay Jin Seong lại bấm để xem những tin nhắn trong điện thoại. Có một tin nhắn ở đây! Số điện thoại lạ! Ai vậy nhỉ? Sao lại biết số điện thoại của mình?

Jin Seong nhấn vào số lạ để xem tin nhắn đó là gì.

Những hàng chữ trên màn hình điện thoại nhẩy múa như đùa dỡn với Jin Seong. Chàng không tin vào mắt mình! Môi Jin Seong hơi hé mở như sửa soạn cho một tiếng nói nào đó sắp được thoát ra. Nhưng không có tiếng nào được thoát ra cả!

Trên những hàng chữ trước mặt Jin Seong, chỉ có hai chữ đang đập vào mắt chàng là Yang Areum! Không chỉ đập vào mắt chàng mà còn đập vào ngực Jin Seong làm chàng chới với không còn biết bám víu vào đâu! Yang Areum! Hơn hai mươi năm đã qua.. bây giờ lại xuất hiện và đòi gặp chàng vì có chuyện quan trọng! Sau khi đã trốn mất tăm bây giờ lại xuất hiện! Yang Areum hiện ra giữa những lúc Jin Seong đang được sống trong hạnh phúc tràn ngập! Cái tên gọi đó đã làm chàng trăn trở bao nhiêu năm qua bây giờ mới trở lại! Để làm gì? Chuyện rất quan trọng là chuyện gì? Chẳng lẽ… Jin Seong đã thực sự xúc phạm đến Yang Areum trong quá khứ ở khu rừng.. năm nào? Thật như vậy sao?

Chỉ nghĩ đến điều này thôi là toàn thân Jin Seong lạnh toát và nổi gai ốc đầy người!

Nhưng làm sao Yang Areum lại có số điện thoại của mình? Jin Seong nghĩ đến nát óc mà cũng không tìm được câu trả lời! Ai là người cho Yang Areum số điện thoại của mình?

Jin Seong đi tìm thuốc uống! Làm sao biết được vì chuyện này mà chàng có thể bị lên cơn động kinh bất thình lình thì sao!

Yang Areum bây giờ ra sao? Chắc chắn là nàng đã lập gia đình! Em có hạnh phúc không Yang Areum? Nghĩ đến Yang Areum và hình ảnh của năm nào nhưng bây giờ Jin Seong phải cố gắng để nhớ lại hình ảnh đó! Từ khi yêu YeEun, chàng không còn nhớ đến Yang Areum nữa! Chỉ nhớ là… YeEun rất giống Yang Areum! Chỉ nhớ có thế! Nếu gặp nàng lại bên ngoài, liệu Jin Seong có thể nhận ra Yang Areum không?

Nhưng chuyện Yang Areum muốn nói với mình là chuyện gì?

Jin Seong đã thức trắng suốt đêm vì không ngủ được. Chàng đã thức cho tới sáng với muôn vàn câu hỏi kèm với nỗi sợ hãi của những nghi hoặc.

*

Đúng 8 giờ 5 phút Jin Seong gọi số điện thoại của Yan Areum vì chàng không thể chờ đợi hơn được nữa.

Sau 2 tiếng chuông reo thì Yang Areum bắt máy. Giọng của nàng có vẻ rất xúc động khi trả lời.

- Hello!

Jin Seong cũng xúc động không kém:

- Seong đây!

Nghe tiếng Jin Seong, Yang Areum suýt chẩy nước mắt nhưng nàng cố kìm hãm. Tuy nhiên giọng của nàng vẫn sũng nước mắt:

- Mình cần nói chuyện… càng sớm càng tốt! Sáng nay được không?

Jin Seong hơi phân vân vì chàng hẹn với YeEun sẽ đi ăn trưa.

- Được! 9 giờ được không? Hay sớm hơn cũng được! Nhưng gặp nhau ở đâu?

- Công viên Memorial Park Eastern Glades! Chín giờ!

Cái tên này lại càng làm Jin Seong nao núng! Địa điểm mà chàng không muốn trở lại nhưng làm sao được!

- Được rồi, gặp nhau ở đó! Anh sẽ đứng ngoài cửa công viên chờ em!

Yang Areum tắt máy. Mắt nàng nhòe đi! Không còn đường lui nữa rồi!

Yang Areum thay quần áo và viết giấy để trên bàn cho YeEun: “Sáng nay mẹ cần xe có việc phải đi. Khoảng gần 12 giờ trưa mẹ sẽ về”.

*

Vừa lái xe Yang Areum vừa suy nghĩ và sắp xếp những điều phải nói. Nhưng đầu óc nàng loạn lên rối bời không còn có thể nghĩ ra được câu nói nào.

Đã rất nhiều năm sau ngày đó, Yang Areum không bao giờ trở lại công viên Memorial Park Eastern Glades! Đó không phải là một cơn ác mộng đối với nàng sao? Yang Areum ước gì đó chỉ là một cơn ác mộng và khi nàng tỉnh lại thì đấy chỉ là một giấc mơ! Nhưng sự thật đó không phải là một ác mộng mà là một thảm kịch đen tối đã đổ xuống nàng như vũ bão.. và chôn vùi Yang Areum..

Nước mắt nàng cứ thi nhau chẩy dài hai bên má mặc cho Yang Areum cố gắng trấn tĩnh thế nào đi nữa!

Khi Yang Areum lái xe vào sân đậu của công viên, nàng nghĩ mình đã nhìn thấy Jin Seong vì chung quanh rất vắng vẻ cho một ngày thường. Nàng đậu xe, lấy giấy lau sạch nước mắt. Chắc trông mình kinh khủng và tiều tụy lắm, Yang Areum nghĩ thầm như vậy!

Những động tác tắt máy xe, mở cửa xe, khoác ví lên vai sẵn sàng đối diện với Jin Seong của Yang Areum làm nàng bỗng dưng cứng rắn hơn.

Yang Areum đi về phía Jin Seong đang đứng chờ. Vẫn vóc dáng cao lênh khênh đó, không thay đổi! Có thể anh ấy sẽ không nhận ra mình vì bây giờ Yang Areum đã già đi nhiều, tóc cắt ngắn, qua bao nhiêu đổi thay không còn là Yang Areum của ngày xưa nữa!

Khi nàng tiến đến gần cũng là lúc Jin Seong nhận ra Yang Areum.

Jin Seong nhìn nàng với ánh mắt nhận biết có chút ngỡ ngàng. Yang Areum thay đổi quá nhiều, trông nàng như đang bị ốm:

- Yang Areum!

Nàng gật đầu thay cho câu trả lời.

Jin Seong mỉm cười:

- Không ngờ gặp lại em sau bao nhiêu năm! Em khỏe không?

Yang Areum cười gượng gạo:

- Cũng không ngờ!.. Anh khỏe chứ?

- Anh khỏe! Mình đi đâu nói chuyện đây? Em có muốn đến một quán nào không hay chỉ muốn ở đây? Nẫy anh đến sớm thấy phía bên kia có chỗ ngồi, có bàn ghế, mái che gần những xích đu cho trẻ con. Mình đi bộ tới đó nhé?

- Được!

Hai người đi lững thững bên nhau. Cả hai đều không biết phải bắt chuyện như thế nào.

Jin Seong hỏi trước:

- Sao em có số điện thoại của anh vậy?

Yang Areum trả lời lấp lửng:

- Cũng tình cờ thôi!

Câu trả lời của Yang Areum càng làm cho Jin Seong tò mò hơn vì đó không phải là câu trả lời rõ ràng.

Họ yên lặng đi bên nhau giữa một khoảng cách vừa phải. Thời gian dài đã đẩy cả Jin Seong và Yang Areum trôi dạt về hai phía, chỉ còn khoảng trống mênh mang giữa hai người mà trong giây phút này những bước chân đang bước đi với gượng gạo và phân vân.

Gần những xích đu và sân chơi cho trẻ con có một mái vòm khá lớn, không có vách mà rộng mở với bàn ghế gỗ. Có lẽ để dành làm nơi ăn uống, nghỉ ngơi ngoài trời.

Jin Seong chọn một chiếc bàn rồi giơ tay như mời Yang Areum ngồi. Suốt từ nẫy giờ bao nhiêu phút trôi qua nhưng vẫn không làm cho hai người được tự nhiên hơn chút nào. Thực sự đã lỗi nhịp và bản đàn năm xưa đã tắt hay những giây đàn đã đứt cho một cuộc tình không trọn vẹn?

Jin Seong không kiên nhẫn nổi nữa, chàng lên tiếng trước:

- Chúng ta… Cuộc sống của em bây giờ ra sao?

Yang Areum nhìn Jin Seong. Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó.. nhưng cả nàng và anh ấy đã khác.

- Em đã lập gia đình, sống.. hạnh phúc với chồng và con gái… Còn anh thì sao?

Tuy hỏi như vậy nhưng Yang Areum thấy mình ngớ ngẩn vì có lẽ là Jin Seong đã lập gia đình và đã ly dị nên mới hẹn hò với YeEun chứ?

Jin Seong nhìn Yang Areum cười khi trả lời:

- Anh vẫn độc thân.. chưa bao giờ lập gia đình!

- Tại sao? Khó tính đến như vậy ư?

- Anh không khó tính đâu nhưng… sau mối tình đầu là em… anh có nhiều băn khoăn trăn trở, rồi công việc quá bận rộn… Chắc là như vậy!

Yang Areum mềm lòng và thoáng xúc động trước những lời nói chân thành của Jin Seong. Điểm này anh ấy không thay đổi! Nhưng phải bắt đầu nói như thế nào đây?

Jin Seong thu hết can đảm để hỏi thẳng Yang Areum:

- Nhưng Yang Areum.. hôm nay có chuyện gì mà em nói là rất quan trọng?

Chưa nói được lời nào về những điều muốn nói mà nước mắt của Yang Areum đã giàn dụa. Hai vai nàng run lên trong sự bất lực không thể kềm chế.

Jin Seong sợ hãi. Hay những điều chàng hồ nghi suốt bao năm qua đã thành sự thật? Thực sự chàng đã làm gì Yang Areum vào ngày hôm đó sao? Chàng chỉ biết kêu khẽ tên nàng:

- Yang Areum!... Ngày hôm đó anh đã xúc phạm đến em sao? Hãy nói cho anh biết đi! Em đã tránh anh và cắt đứt mọi liên lạc không một lời giải thích hay từ biệt! Cứ nói cho anh biết vì quả thật đúng như thế thì anh phải chịu mọi sự trừng phạt vì đã xúc phạm đến em! Yang Areum..!

Những lời bộc bạch của Jin Seong còn làm Yang Areum khóc lớn tiếng và nhiều hơn.

Jin Seong đứng lên sang ngồi bên cạnh nàng và ôm lấy đôi vai của Yang Areum mà vỗ về. Chưa bao giờ chàng thấy mình sẵn sàng để đối mặt với quá khứ như lúc này. Jin Seong cần phải biết! Chỉ có Yang Areum mới cho chàng câu trả lời về những nghi hoặc đè nặng Jin Seong suốt hơn hai mươi năm qua!

Yang Areum dường như nguôi ngoai hơn với những vỗ về nhẹ nhàng của Jin Seong. Nàng không khóc nữa rồi ấp úng nói với chàng:

- Xin lỗi.. Em không kềm chế được mình!

Yang Areum khẽ đẩy Jin Seong ra. Chàng biết ý buông vòng tay ôm, đứng lên trở về chỗ ngồi đối diện với Yang Areum.

Nàng nhìn thẳng vào mặt Jin Seong và không giấu nổi ánh mắt thương yêu của mình dành cho anh ấy vì không ngờ Jin Seong đã bị dằn vặt lâu như thế vì mình.

- Em xin lỗi anh vì đã cắt đứt liên lạc với anh.. sau ngày đó. Nhưng anh không có lỗi gì cả! Anh không hề xúc phạm đến em…

Nói đến đây, Yang Areum phải ngừng lại. Nói về những điều kinh hoàng đã xẩy ra ngày đó là một cái gì quá sức chịu đựng của nàng! Nhưng vì YeEun, vì con gái yêu của nàng, Yang Areum phải nói ra…

Jin Seong thấy nhẹ như được trút ngàn cân nhưng vẫn thắc mắc:

- Vậy tại sao em lại cắt đứt với anh? Em sợ vì thấy anh bị lên cơn động kinh sao?

- Lúc anh bị lên cơn động kinh thì em sợ và hoảng hốt lắm. Em không biết anh bị gì nhưng em đã lo cho anh khi thấy anh co quắp và không nói năng gì cho dù em có gọi tên anh đến bao nhiêu lần đi nữa! Nên em đi tìm người giúp cho anh và em đã bị đi lạc…

Không thấy Yang Areum kể tiếp, Jin Seong chỉ biết nói lời xin lỗi:

- Anh xin lỗi đã để cho em hoảng sợ.. Khi đó anh chẳng còn biết gì nữa!

Không biết sức mạnh nào từ đâu đến đã mở lòng, mở miệng Yang Areum cho nàng nói tiếp mà không chẩy nước mắt nữa. Hay nước mắt đã cạn kiệt?

- Em bị lạc trong rừng.. Thời đó nơi này còn hoang vu… Em càng sợ hãi thì càng không tìm ra phương hướng. Đang lúc hoang mang thì một cái túi hay một mảnh vải nhưng sau này em mới biết đó là một cái áo khoác từ đâu đến không biết trùm lên đầu em rồi cột chặt… Em đã bị đẩy ngã xuống đất! Em đã khóc đã la hét và ngộp thở…nhưng kẻ lạ đó rất mạnh và y đã… cưỡng hiếp em! Em đã vùng vẫy trong đau đớn kinh hoàng và cố đẩy hắn ra nhưng tên đó mạnh hơn em nhiều và em đã ngất đi…

Jin Seong ngồi sững. Toàn thân chàng căng ra, những mạch máu như nở ra muốn bể tung trước những lời kể của Yang Areum về những điều đã xẩy ra cho nàng ngày hôm đó! Yang Areum bị cưỡng hiếp bởi một thằng khốn nạn. Nàng đã bị tước đoạt đi những gì quý giá nhất của một người con gái! Yang Areum đã bị chà đạp đến nỗi ngất xỉu đi! Hèn gì lúc Jin Seong tỉnh dậy, thấy nàng ngồi bên cạnh mà cứ khóc mãi!

Mãi Jin Seong mới nói nên lời:

- Anh.. xin lỗi em.. nếu anh không đưa em vào khu rừng đó thì không có chuyện bất hạnh xẩy ra cho em! Anh thật đáng chết! Đáng chết lắm! Xin lỗi em!

Khi đã nói ra được rồi thì không khó khăn cho Yang Areum nữa nên nàng kể tiếp:

- Anh chẳng có lỗi gì cả! Đừng xin lỗi em!.. Khi em tỉnh lại thì hiểu là điều gì đã xẩy ra cho mình! Em đã đau đớn đến muốn được chết đi vì bị làm nhục.. Em ngồi dậy nhìn quanh. Kẻ cưỡng hiếp em đã bỏ đi.. Nhưng em nhìn thấy một vật trên mặt đất. Anh biết đó là gì không?

Jin Seong ngưỡng mộ sự can đảm của Yang Areum khi nàng kể lại biến cố đau lòng đó cho mình nghe. Sao nàng có thể kể về một hồi ức kinh khủng như vậy được?

- Đó là gì?

Yang Areum cười buồn trên khuôn mặt tiều tụy của nàng:

- Một cái khuy áo! Trong lúc bị trùm đầu giằng co chắc em đã giựt đứt chiếc khuy áo đó của kẻ làm bậy em! Anh biết không, em đã giữ chiếc khuy áo đó như một bảo vật vì đó là chứng cứ ô nhục!

- Tại sao lúc đó em không kể cho anh nghe?

- Làm sao em có thể kể cho anh biết được! Nỗi nhục nhã đó chỉ mình em gánh chịu!

- Sau đó em có ra cảnh sát tường trình vụ việc không?

- Không!

- Tại sao chứ?

- Để em kể nốt cho anh nghe. Anh có nhớ sau đó mình đi ra khỏi khu rừng không?

- Anh nhớ chứ!

- Anh có nhớ mình đã gặp ai khi đi ra khỏi đó không?

- Jin Dae! Anh của anh!

Yang Areum cúi đầu khi kể tiếp:

- Ngày hôm đó Jin Dae… mặc một áo jacket bằng len nhưng chiếc áo đó bị.. mất một khuy áo! Khuy áo đó rất đặc biệt!

Câu nói đó của Yang Areum như tiếng sấm nổ mặc dù trời đang trong sáng, không có mưa. Mặt của Jin Seong lúc đó trông rất đáng sợ, chàng như một con chó điên. Jin Seong đứng phắt dậy, hai bàn tay nắm lại, chàng đấm tay xuống bàn gỗ khá mạnh, hét lớn tiếng:

- Thằng khốn nạn! Anh giết nó!

Yang Areum cũng đứng lên nắm lấy tay Jin Seong van nài:

- Anh ngồi xuống đi! Đừng Seong!.. Bao năm qua em đã chôn chặt nỗi ô nhục này không hề nói với bất cứ ai. Mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi..

Jin Seong run rẩy, mắt nhắm nghiền nhưng hai gò má chàng căng ra. Chàng nghiến răng nhưng sự tức giận điên cuồng không thể không phát tiết ra ngoài!

Yang Areum bóp tay chàng:

- Đừng anh! Em chịu được!

Jin Seong mở bừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt dữ dội của Jin Seong chợt dịu đi và chàng ngồi sụp xuống ghế, khóc như một đứa trẻ.

Yang Areum tiến sang ôm chặt lấy Jin Seong. Nàng vuốt ve tấm lưng chàng như an ủi, miệng nói khe khẽ:

- Em xin lỗi anh.. Seong! Em đã không kể với ai cả.. nhưng ngày hôm nay em kể cho anh vì có lý do! Em xin lỗi đã làm anh đau khổ như vậy!

Jin Seong vùng lên, đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Yang Areum:

- Tại sao em lại xin lỗi anh vì việc làm khốn nạn của thằng anh của anh chứ? Em có biết em đang nói gì không? Em mới là người chịu bao nhiêu ô nhục, uất ức và đau đớn như vậy mà không hề chia sẻ với ai!

Yang Areum buồn bã nói:

- Kể với anh để làm gì? Chuyện đã xong rồi! Kể để anh có phản ứng quyết liệt để trừng trị Dae rồi chẳng may anh phải vào tù thì sao? Còn nếu như kể ra thì Dae sẽ bị vào tù, cả gia đình em và gia đình anh đều bị những tiếng xấu.. rồi em và anh cũng phải chia tay khi đối diện với chuyện này.. Không, không bao giờ em hé môi!

- Vậy tại sao ngày hôm nay em lại kể ra cho anh nghe?

Yang Areum dịu dàng kéo tay Jin Seong:

- Ngồi xuống đi! Bình tĩnh lại rồi nghe em nói tiếp! Chuyện em phải nói ra ngày hôm nay ngoài ý muốn của em! Cuộc đời đã bóp nghẹt mối tình đầu của chúng ta chưa đủ… mà nay còn làm khổ hai chúng ta hơn nữa!

Jin Seong ngồi xuống nhìn Yang Areum với cái nhìn thương cảm. Tất cả chỉ vì mình, Jin Seong nghĩ như thế!

- Cuộc đời con gái của em đã bị vùi dập vì Jin Dae! Nhưng anh có biết tại sao không? Tại sao Dae lại làm như vậy với em không cho dù đó là một tội ác? Năm em 16 tuổi, Jin Dae đã ngỏ ý thích em nhưng bị em từ chối. Em nghĩ sự từ chối này đã làm Dae giận dữ vì anh ấy rất kiêu căng, bao nhiêu cô gái sẵn sàng đưa tay cho anh ấy nắm. Jin Dae học giỏi nhất trường, chơi thể thao cũng nhất, cái gì cũng hơn người vậy mà bị em từ chối! Dae không bao giờ chịu khuất phục! Đến khi thấy anh và em yêu nhau chắc Dae chịu không nổi nữa! Chuyện xâm phạm tiết hạnh là đòn cuối cùng mà Dae làm để thỏa mãn cho sự kiêu ngạo của anh ấy! Không chiếm được trái tim của em thì Dae cũng chiếm được thân xác non dại thơ ngây của em!

Jin Seong nhắm mắt lại không còn dám nhìn vào gương mặt Yang Areum nữa! Tại sao nàng có thể bị đọa đầy như vậy chứ? Tại sao những điều cay nghiệt này lại xẩy đến cho Yang Areum? Nàng đã làm gì mà phải chịu những đớn đau như thế chứ? Thực sự chàng muốn giết anh của mình vì tội ác mà Dae đã làm! Dae phải trả giá cho tội ác đã gây ra!

Nhưng những điều Yang Areum vừa kể chưa phải là những vết thương chí mạng cho Jin Seong. Yang Areum ngậm ngùi kể tiếp vì nàng không còn lý do nào khác để câm nín như đã từng im lặng hơn hai mươi năm qua.

- Cái ngày bão tố dập vùi đời con gái em để rồi kết quả là một đứa con gái xinh đẹp ra đời! Em đã đặt tên cho con bé là YeEun! Đứa bé xinh đẹp đó chính là niềm hy vọng của em, là chiếc cầu vồng sáng lạng êm ả sau cơn mưa bão! Em đã vực dậy và tiếp tục sống vì con bé đó! YeEun là tất cả của em.. anh có hiểu không? YeEun chính là lý do mà chúng ta gặp gỡ ngày hôm nay. Và cũng chính YeEun là nguyên cớ mà em phải kể cho anh nghe câu chuyện ở khu rừng ngày hôm đó!.. Em xin lỗi anh khi phải kể ra.. Em tình cờ đã nhìn thấy bức ảnh anh và YeEun chụp chung với nhau! Em nghĩ là anh hiểu cho nỗi lòng một người mẹ! Jin Seong!

Jin Seong ngồi đó như ngây dại. Những lời nói của Yang Areum vừa nói là nói với ai? Không phải cho chàng nghe! Chàng không muốn nghe! Đó là những lời nói giả trá, không có thật! Không phải chàng vừa mới được hồi sinh sau bao nhiêu năm lạc lõng với trái tim khô quắt! YeEun, chính nàng đã mang lại sự sống cho Jin Seong! Chính nàng đã cho chàng biết thế nào là tình yêu, thế nào là cuộc sống bên cạnh người mình yêu! Thế nào là được yêu! Thế nào là tuổi xuân mà chàng đã bị cướp đi từ bao năm qua! YeEun! YeEun là của chàng! Không ai có thể cướp nàng đi được! Ngay cả.. Yang Areum!

Nhìn Jin Seong ngồi ngay đơ như tượng, mắt nhìn vào khoảng không, như một người.. đã chết! Yang Areum quay mặt đi! Nàng phải nói với Jin Seong gì nữa đây? Rời xa YeEun? Điều này tự anh ấy phải biết! Nhưng nếu như… Yang Areum không muốn nghĩ tiếp. Còn với YeEun, nàng cũng sẽ phải kể cho con bé nghe những chuyện như vừa kể với Jin Seong sao? Phản ứng của YeEun sẽ như thế nào? Tất cả vì lỗi của mình hay sao?

Nghĩ như vậy và Yang Areum lại sụt sùi khóc! Không biết nàng khóc cho thân phận mình hay cho Jin Seong và YeEun? Nàng nghĩ đến bao năm qua sự đau đớn chỉ mình mình gánh chịu, không bao giờ ngờ có ngày nỗi đau này lại còn lôi thêm Jin Seong và YeEun vào nữa! Oán trách sự vô tình của cuộc đời ư? Có oán trách thì nhận được gì?

Cả Jin Seong và Yang Areum đều im lặng bên nhau và theo đuổi những ý nghĩ khác nhau. Riêng Yang Areum nghĩ rằng mình đã nói hết những điều cần nói. Nếu như Jin Seong không quyết định rời xa YeEun nàng sẽ phải làm gì? Không! Nàng tin rằng Jin Seong mà nàng đã từng biết cho dù có yêu YeEun đến đâu đi nữa rồi cũng phải chấp nhận sự thật về mối liên hệ ruột thịt chú cháu nghiệt ngã mà rời xa con gái mình đi! Chắc chắn là như vậy không cần nàng phải nài ép!

Jin Seong như tỉnh lại! Chàng bắt buộc phải chấp nhận sự thật này sao? Phải nói với YeEun như thế nào? Chia tay ư? Jin Seong không làm được! Chàng nói thầm với YeEun cho dù nàng không có đây: “Em là một phần của anh! Không, em là tất cả của anh! Rời xa em thì bắt anh chết đi cho xong! Cuộc đời này với anh lâu nay đã chán ngắt cho đến khi em xuất hiện! Em đã như một nàng tiên đánh thức anh và thổi vào anh hơi thở của sự sống! Nếu không còn em nữa thì.. mọi sự chấm dứt với anh!”.

Yang Areum đứng lên nói với Jin Seong:

- Những điều phải nói thì em đã nói hết với anh! Nhưng.. YeEun là tất cả đối với em!

Nói xong Yang Areum quay lưng bỏ đi. Jin Seong không đáp lại mà cũng không níu kéo hay đi theo. Chàng chỉ nhìn hình bóng phía sau lưng của Yang Areum rời xa dần dần và rẽ sang một góc khuất đi về bãi đậu xe. Cái bóng đó không phải đi dần trở lại về dĩ vãng nhưng đang đi về một tương lai bất định nơi mà Jin Seong cùng YeEun cũng đang bị cuốn hút vào và vô phương chống cự!

Jin Seong nhìn đồng hồ tay. Đã đến giờ hẹn với YeEun. Chàng phải làm gì? Jin Seong mở điện thoại vì lúc nẫy chàng tắt máy khi gặp Yang Areum.

YeEun gọi cho chàng hai lần và cuối cùng để tin nhắn: “Hôm nay em không có xe. Mẹ lấy xe đi công việc. Chắc ngày mai mình mới gặp nhau được. Tối nói chuyện nhé”.

Chàng cũng phải trả lời chứ? Jin Seong nhắn tin cho YeEun: “Tiếc quá! Mình gặp nhau sau. Anh nhớ em”.

Jin Seong đi loanh quanh trong công viên suy nghĩ. Chàng quên không hỏi nhưng chắc chắn Yang Areum sẽ nói sự thật này cho YeEun biết. YeEun sẽ ra sao khi biết được Jin Seong là chú ruột của nàng? Hàng bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh xoáy vào tận cùng cho một quyết định mà Jin Seong không muốn nghĩ đến! Chưa bao giờ chàng mong ước như điên dại là được ôm YeEun trong công viên này dưới những tàn cây của những cây cổ thụ còn sót lại và rồi cả hai tan biến vào nhau, không một quyền lực nào có thể tách rời cả hai ra được! Nếu YeEun khóc thì chàng sẽ liếm cho hết những vị mặn đó vào lưỡi của mình để rồi biến những mặn đắng đó trở thành những ngọt ngào cất dấu trong tim chàng mà không một ai có thể cướp đi được!

Đến khi nắng nóng soi trên đầu và mặt chàng vã mồ hôi, Jin Seong mới tìm đường ra bãi đậu xe. Nhưng chàng phải gặp thằng khốn kiếp Jin Dae đã! Đúng như vậy! Trước khi gặp gỡ YeEun, chàng phải gặp anh của mình để giải quyết!