← Quay lại trang sách

Chương 12

Jin Seong đưa YeEun về nhà mình. Những âu lo dường như tan biến khi chàng nghe giọng nói vui vẻ của YeEun đang vang lên lúc chàng đậu xe trước sân nhà.

- Nhà anh đẹp quá! Có nhiều cây lớn nữa! Chắc phải mướn người chăm sóc hả anh?

Jin Seong cười gượng gạo khi trả lời nàng:

- Nhà của ba mẹ anh thì đúng hơn! Đây là ngôi nhà anh đã ở suốt từ nhỏ cho đến khi khôn lớn. Đàng sau nhà có vườn rộng và nhiều cây cối nên phải mướn người chăm sóc.

Chàng mở cửa trước đưa YeEun vào nhà.

Nàng nhìn quanh bên trong rồi trầm trồ:

- Bên trong còn đẹp hơn nữa! Anh thật may mắn lớn lên trong một căn nhà đẹp như vậy!

Jin Seong không biết phải nói như thế nào vì hiện tại chàng đang thấy mình là một kẻ bất hạnh chứ không phải là may mắn như YeEun vừa nói! Sao chàng không thể lớn lên một cách bình thường như những người khác, rồi lấy vợ, sinh con… sống như mọi người?

- Đưa em vào phòng riêng của anh đi! Em muốn biết anh sống như thế nào.

Jin Seong đưa tay chỉ lên lầu:

- Phòng anh trên kia!

YeEun nắm tay Jin Seong. Bàn tay nhỏ bé mềm mại níu lấy tay chàng như muốn giữ chặt.

Cầu thang uốn cong đưa Jin Seong và YeEun lên lầu.

Jin Seong mở cửa phòng ngủ của mình. Bên trong chăn gối, quần áo bừa bộn khắp nơi. Chàng hơi ngượng:

- Thêm một tính xấu của anh!... Anh không phải là người ngăn nắp… mà cũng lười nữa!

YeEun dụi đầu vào ngực của Jin Seong:

- Em thích sự bừa bãi của anh! Em là người gọn gàng và ngăn nắp nhưng em thích.. những gì khác biệt với mình!

Jin Seong xoa đầu YeEun như trêu chọc:

- Em đang nói đùa phải không để cho anh đỡ ngượng chứ có ai thích người bừa bộn bao giờ!

YeEun ngoan cố cãi:

- Em thích anh như vậy thật mà!

Nói xong nàng lại ôm chặt lấy Jin Seong thầm thì:

- Bởi vì đó là anh! Em thích những gì thuộc về anh!

Jin Seong bỗng dưng lúng túng ngay trong căn phòng ngủ của mình khi không thể tách rời sự thật về liên hệ giữa chàng và YeEun. Cùng với nhắc nhở đó, chàng bỗng thấy đau xót đến nghẹn lời. Chàng và YeEun còn bao nhiêu giây phút cho nhau?

Vừa lúc đó điện thoại của Jin Seong reo.

YeEun không buông Jin Seong ra và khẽ nói:

- Đừng nghe điện thoại! Mặc kệ!

Jin Seong không bắt máy nhưng lòng chàng không yên. Chắc là Yang Areum gọi!

Chàng khẽ nói với YeEun:

- Hãy để anh xem ai gọi!

YeEun nói như ra lệnh:

- Nếu là mẹ em gọi thì anh đừng trả lời! Em nói rồi đó, không trả lời!

Vậy thì xem điện thoại làm gì, Jin Seong nghĩ thầm như vậy. Chàng đánh trống lảng:

- Xem hình anh hồi nhỏ không?

YeEun vui vẻ như không có chuyện gì xẩy ra:

- Ừ, em thích lắm! Để xem hồi nhỏ anh ra sao?

Jin Seong tìm album hình. YeEun vắt mấy cái áo của chàng đang ở trên giường lên ghế gần đó, rồi lấy mấy chiếc gối để chồng lên nhau cho cao dựa vào đầu giường, nàng ngồi xuống trên giường, đầu dựa vào gối cao nhìn Jin Seong rồi đưa tay nói:

- Đâu, đưa em xem!

Jin Seong lấy chiếc ghế trong góc phòng mang lại gần giường ngủ rồi ngồi xuống đưa album hình cho YeEun.

Nàng phụng phịu nói:

- Không thích!

Jin Seong nhìn nàng ngỡ ngàng. YeEun đập tay lên mặt giường ngay sát chỗ nàng rồi nói:

- Lên đây! Em không muốn anh ngồi trên ghế! Làm vậy giống như là em ốm mà anh ngồi ở ghế bên cạnh! Không thích!

Jin Seong như người bị bỏ bùa mê, YeEun nói gì chàng cũng làm theo.

YeEun kêu lên:

- Bộ em làm sao mà anh ngồi xa như vậy chứ? Xích lại gần đây… Hôm nay anh sao vậy? Ngồi sát vào đây! Ừ như vậy đó! Bây giờ mình cùng xem hình.

Chàng như người bị á khẩu, đầu óc thì mê muội, chỉ thấy mơ hồ một nỗi đau nhẹ nhàng ở lồng ngực bên trái nơi trái tim chàng vẫn đang đập những nhịp đập mê sảng, hình như là thế!

YeEun chỉ vào một tấm hình rồi cười khúc khích:

- Nhìn anh kìa! Sao trong ảnh anh không cười? Hình chụp lúc nào vậy?

- Anh ghét chụp hình! Ảnh này chụp lúc anh 10 tuổi! Trông anh khờ quá phải không?

YeEun căn vặn:

- Vậy lúc anh đóng phim thì sao? Anh cũng ghét như vậy ư?

- Lúc đó là công việc nên khác! Cũng có những cảnh phải quay đi quay lại mấy lần đạo diễn mới hài lòng!

YeEun chun mũi rồi cúi đầu xuống hôn vào ảnh hồi nhỏ của Jin Seong:

- Em thích chú bé này!

Jin Seong bật cười. YeEun cũng cười theo. Có lẽ họ đều tạm quên những chuyện không muốn nhớ đến!

YeEun chỉ từng tấm hình và liến thoắng hỏi Jin Seong. Nhưng khi nhìn thấy ảnh Jin Seong lúc nhỏ đứng với gia đình, người con trai cao hơn cạnh Jin Seong có lẽ là… YeEun không muốn nghĩ đến. Nàng đóng quyển album hình lại không muốn xem tiếp, rồi ngẩng đầu lên nói nhỏ với Jin Seong:

- Anh à..

Jin Seong âu yếm nhìn nàng khi nói:

- Bây giờ em hiểu vì sao lần mình ở trên Lake Conroe, anh đã nói là anh muốn chết ngay lúc đang được hạnh phúc như thế! Em hiểu chứ?

YeEun lại dụi đầu vào ngực Jin Seong:

- Em đã hiểu.. Nhưng anh à.. chúng ta vẫn thế, em vẫn là YeEun của anh và anh vẫn là Jin Seong của em. Những thứ gì khác áp đặt lên chúng ta thì cứ mặc kệ nó đi, có được không?

Jin Seong không trả lời được ngay. Một lúc sau chàng nói với YeEun mà mỗi một chữ được thốt ra nặng nề như những buồn bã bất lực đang xô dạt đến bất chấp tình yêu của chàng dành cho YeEun cao vời và mãnh liệt đến đâu đi nữa.

-.. Chúng ta nhỏ bé và yếu đuối… rồi cả anh và em đều sẽ bị nghiền nát mà không thể chống trả. YeEun à.. em là tất cả với.. Yang Areum..

Jin Seong không muốn dùng chữ “mẹ” mà chỉ nhắc đến tên Yang Areum. Chàng nói tiếp không đợi YeEun phản kháng:

- Nỗi đau đớn và nhục nhã mà một mình Yang Areum phải chịu đựng bao năm qua trong hổ thẹn! Chỉ có em là người đã giúp Yang Areum sống tiếp và được như bây giờ. Làm sao anh có thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân và tình yêu của mình mà đoạt em khỏi tay Yang Areum chứ? Vả lại.. sự liên hệ đau lòng thực sự giữa anh và em là một điều chúng ta.. không thể chối cãi được! Nếu anh cứ cố chấp làm theo ước muốn của mình thì anh có phải là con người nữa không? Lúc biết được sự thật.. anh đã không muốn chấp nhận vì nếu bắt anh phải lìa xa em thì thà anh chết cho xong! Em có biết anh đã trôi bềnh bồng trong cuộc đời này bao năm qua mà không tìm thấy một ý nghĩa nào cho cuộc sống cho đến khi em xuất hiện. YeEun đã thổi sự sống vào anh, cho anh biết thế nào là yêu và được yêu. Em đã cho anh hạnh phúc trân quý, cho anh sự sống.. làm sao anh xa em được? Nhưng.. YeEun.. chúng ta không thể chống cự lại được! Chúng ta không thể..

YeEun ôm choàng lấy Jin Seong và khóc òa lên:

- Em không làm được! Anh là tất cả của em! Em sẽ chết mất nếu phải xa anh! Càng ngày em càng yêu anh nhiều hơn.. Em mong nhớ đến anh từng phút giây.. Sao lại bắt em phải xa anh? Em không tin những điều mẹ đã nói! Em nhất định không tin! Mẹ em đã từng nói với em là cha ruột của em đã chết rồi! Em muốn tin như vậy hơn! Anh à! Anh đừng tin những gì mẹ em nói, không đúng đâu! Em nhất định không tin! Mẹ có lý do khác khi nói như vậy!

Jin Seong ôm nàng vỗ về:

- Chẳng có lý do nào khác mà Yang Areum phải làm như vậy cả! Khi Yang Areum kể cho anh nghe nỗi ô nhục của cô ấy phải chịu đến độ ngất xỉu trong khu rừng năm xưa nơi mà bao năm qua anh đã bị dầy vò với nỗi ám ảnh là mình đã xúc phạm đến Yang Areum khi anh bị lên cơn động kinh và không kiểm soát được bản thân, anh đã thấy và cảm nhận được nỗi đau của Yang Areum. Nỗi đau này không phải giả tạo, vả lại tại sao cô ấy phải làm như thế? Cô ấy yêu con gái mình nên không thể bịa chuyện được! Còn nếu em nghĩ gì khác thì không đúng đâu! Mối tình đầu năm xưa của Yang Areum và anh đã chết trong khu rừng đó hơn hai mươi năm trước! Yang Areum nói ra sự thật này chỉ vì em thôi YeEun à!

Những lời nói rõ ràng của Jin Seong làm YeEun phải nghĩ lại. Điều này càng làm nàng khóc nhiều hơn nữa vì hối hận đã kết án mẹ ghen với mình!

Jin Seong lại vỗ về YeEun rồi tìm cách khỏa lấp khi nói với nàng:

- Đừng khóc nữa! Thấy em khóc anh đau lòng lắm! Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười vui! Mình xuống nhà ra vườn sau chơi không?

YeEun gượng gạo đáp:

- Ừ…

Jin Seong vuốt tóc YeEun rồi tìm cách trêu nàng nhưng cũng là để xoa dịu chính mình:

- Còn giây phút nào bên nhau thì chúng ta phải vui mới được!

Jin Seong nắm tay YeEun dắt nàng ra vườn sau. Cả phần vườn phía sau rộng lớn có thể đủ chỗ để xây thêm một ngôi nhà nữa. Ngoài hai cây cổ thụ ở cuối vườn, còn có một mái chòm được dựng lên ở góc vườn với bàn và ghế gỗ. Quanh đó nhiều hoa được trồng sát bờ rào và trong nhiều chậu hoa kiểng thật đẹp và mát mắt.

YeEun hỏi Jin Seong:

- Anh có hay ra ngồi ngoài này không? Nơi này thích quá!

- Cũng thỉnh thoảng từ khi về lại đây!

Nàng tò mò:

- Còn nhà của anh ở bên Nam Hàn thì ra sao? Có đẹp như đây không?

Jin Seong cười đáp:

- Ở bên đó đất không rộng như nơi này. Nhà thì kiểu tân thời và nhỏ hơn!

- Anh mua hay xây?

- Anh mua sẵn! Vả lại nhà cũng chỉ là chỗ để nghỉ và ngủ! Anh không xem trọng lắm!

- Tại ở bên đó anh bận bịu quá!

- Chắc là vậy! Nhưng mà em muốn ngồi đây hay đi ăn ngoài? Trong nhà anh chẳng có gì ăn ngoài nước ngọt và trái cây.

- Ngồi đây một lúc rồi hãy đi ăn!

Khi ngồi xuống ghế gỗ bên dưới chòm mái gỗ, Jin Seong chợt hỏi YeEun:

- Chậu hoa anh mua tặng em ra sao rồi?

YeEun lấy lại được vẻ hồn nhiên tinh nghịch:

- Em để ở cửa sổ phòng ngủ của em, ánh sáng vừa phải nên nó thích lắm và nở nhiều hoa. Mỗi sáng nhìn chậu hoa em lại nhớ đến anh.

Jin Seong cười không nói gì nhưng lòng chàng nhẹ hơn. Càng phản kháng càng mệt, chấp nhận những điều phải chấp nhận rồi sẽ chịu được! Chàng nhất định sẽ dành nguyên ngày hôm nay cho YeEun để rồi ngày mai…

YeEun ngả đầu vào vai Jin Seong:

- Mỗi sáng vừa ngủ dậy là em nghĩ ngay đến anh, sau đó là em mở điện thoại ra xem hình anh và em chụp bên nhau. Những lúc như vậy cho em cảm giác là anh đang ở bên cạnh em… Rồi anh biết sao nữa không?

Jin Seong âu yếm nhìn nàng:

- Rồi sao nữa?

YeEun chợt nói khẽ:

- Thôi… không nói đâu! Anh sẽ cười em… mà em cũng thấy mắc cở nữa…

Jin Seong dụi trán của chàng vào trán YeEun, dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt YeEun. Sự gần gũi cận kề làm chàng mất tự chủ và cũng quên đi những nghiệt ngã áp đặt lên cả hai nhưng khi Jin Seong cúi xuống trước bờ môi hồng đang mời gọi thì chàng tỉnh ra và chỉ nhẹ nhàng ôm lấy YeEun và hỏi:

- Anh muốn nghe điều em định nói.

YeEun có vẻ như giận dỗi và hờn giận vì biết Jin Seong định hôn mình nhưng dừng lại.

- Không nói!

Vẫn ôm YeEun, chàng hỏi nhỏ vào tai nàng:

- Giận anh ư? Đừng giận mà!

YeEun vùng vằng:

- Em giận anh đó! Giận thật đó!

Những giọt buồn và đau xót trong trái tim chàng như đang tìm ngõ ngách để thoát ra. Jin Seong như nghẹn lời, mắt chàng sóng sánh và toàn thân như như chao đảo. Chàng xiết chặt lấy thân hình mềm mại của YeEun như dồn hết mọi yêu thương vào trên từng phần thân thể của nàng đang bị ngăn trở bằng những lớp vải mỏng. Sự xiết chặt đó của Jin Seong cũng như để bám víu lấy YeEun vì chàng sắp ngã gục và mặc cho số phận đưa đẩy. Hai vai chàng run lên cho dù đang cố gắng chế ngự cảm xúc của mình. Những giọt buồn đậm mầu đó trong Jin Seong đã hóa thân thành những giọt nước mắt trong veo tuôn ra chẩy dài trên má chàng dính vào má YeEun, trôi xuống thấm vào môi nàng.

YeEun khóc òa lên, hôn tới tấp trên mặt Jin Seong. Môi nàng tìm môi Jin Seong, YeEun hôn chàng cuồng nhiệt và tha thiết. Nụ hôn vượt trên những ngăn trở và bất chấp những thách đố. Đó là nụ hôn dài nhất hai người đã giành cho nhau. Nụ hôn không chỉ ngọt ngào mà còn có vị mặn của nước mắt hòa lẫn tan chẩy trong nhau.

YeEun vẫn khóc khi nói với Jin Seong:

- Em… không giận anh… Em yêu anh nhiều như vậy làm sao có thể giận anh được chứ?

Jin Seong lịm đi trong hoan lạc và đau đớn. Chàng không tìm được lời nào để nói với YeEun. Không ngôn ngữ nào trên thế giới này có thể được dùng để nói ra lời yêu thương dành cho YeEun của chàng. Tất cả những tiếng nói trở thành nghèo nàn chật hẹp và tầm thường…

Họ ở bên nhau trong khu vườn với thảm cỏ xanh, hoa lá tươi đẹp cho đến khi mặt trời lên cao hơn và tỏa hơi nóng chan hòa. Khi những tiếng chim rúc rích thưa đi cũng là lúc Jin Seong dục YeEun:

- Em đói chưa? Mình đi ăn trưa nhé?

Nàng gật đầu.

*

Jin Seong và YeEun trở lại tiệm ăn Việt Nam hôm trước đã ghé đến. Buổi trưa khá đông, Jin Seong hỏi YeEun:

- Em muốn đợi hay đi chỗ khác?

- Em thích ăn ở đây, hay mình đi loanh quanh một lúc đi!

Jin Seong nói đùa với nàng:

- Em muốn là trời muốn!

YeEun khoác tay chàng cười vui vẻ:

- Nhớ đấy! Anh mà nuốt lời là chết với em!

Jin Seong đề nghị:

- Tới tiệm sách mà anh đã gặp em đi cùng với Ara đi!

YeEun gật đầu nhưng nàng không hề biết rằng Jin Seong muốn đi cùng với nàng đến những nơi mà họ từng gặp gỡ vì sau ngày hôm nay có lẽ cả hai sẽ phải chia tay thôi.

Vào đến tiệm sách, Jin Seong như người bước đi trong giấc mộng. Nơi này chàng đã ngoái lại và nhìn thấy YeEun xinh đẹp. Nàng đã thay đổi cả cuộc đời mình, Jin Seong nghĩ thầm như vậy!

YeEun liến thoắng:

- Anh chọn sách cho em đi!

Jin Seong bật cười:

- Làm sao anh biết em thích loại nào mà chọn?

- Anh cứ chọn và em sẽ thích, nhất định là như vậy! Em sẽ mở từng trang sách để đọc và rồi sẽ nhìn thấy hình ảnh anh.

Không phải cả hai đang đi dần đến đoạn cuối của cuộc chia ly hay sao? Nỗi nghẹn ngào lại dâng lên trong lòng Jin Seong và ngập đầy mắt chàng, long lanh chan chứa như tất cả tình cảm chàng đang cố cầm giữ.

Những bước chân của Jin Seong và YeEun như chậm hẳn lại. Ước muốn cùng biến mất với nhau lại trở lại như một điều huyền hoặc đang cám dỗ và mời gọi một sa chân lỡ bước để rồi bất kể muốn ra sao thì ra!

Có lẽ có cùng những linh cảm như thế, YeEun nhón chân lên nói với Jin Seong:

- Nếu cùng phải đi xuống địa ngục, em sẽ hân hoan đi với anh, không rời nửa bước!

YeEun của ngày hôm nay đã khác YeEun của những ngày trước. Đây là một YeEun trưởng thành hơn, thiết tha hơn, cuồng nhiệt hơn, và buông thả trong tình yêu đam mê hơn, một YeEun mà suốt đời Jin Seong không bao giờ có thể quên! Nghĩ như vậy và chàng thấy đau lòng, hai chân hơi khuỵu xuống! YeEun như thế này làm sao chàng có thể rời xa nàng được?

Jin Seong nhìn YeEun, ánh mắt chàng đã nói lên tất cả! Họ yêu nhau nhiều hơn và tình yêu đó được biểu tỏ bằng những rung động kết nối vô hình mà chỉ có Jin Seong và YeEun mới cảm nhận được.

Chàng chọn một quyển sách văn chương của một tác giả Mỹ nổi tiếng.

- Anh chưa đọc tác giả này bao giờ nhưng ông ta rất nổi tiếng. Hy vọng là hay và em sẽ thích. Nhưng mà.. em cũng phải chọn cho anh một quyển sách nữa chứ?

YeEun nghiêng đầu suy nghĩ:

- Vậy thì.. em sẽ cũng chọn cho anh một quyển sách khác của tác giả này. Chúng ta cùng đọc.. và nhớ đến nhau..

Jin Seong cười gượng gạo:

- Ừ.. mình làm như vậy đi!

Mọi hành động đều nhắc nhở Jin Seong đây là ngày cuối cùng chàng được ở bên YeEun! Chàng bước đi như người đang đi trong một giấc mơ.

YeEun cứ nắm chặt tay Jin Seong như sợ chàng biến đi.

*

Bữa ăn trưa tuy thức ăn ngon và Jin Seong cố gượng vui nhưng cả chàng lẫn YeEun đều ăn không hết vì nuốt không trôi.

YeEun đề nghị:

- Hôm nay em muốn đi cho đến chiều tối!

Jin Seong ngần ngừ nhưng cũng gật đầu.

Khi YeEun vào restroom rửa tay, Jin Seong vội xem những tin nhắn. Có hai tin nhắn từ Yang Areum. Một tin Yang Areum nhắn: “Anh có đang ở cùng với YeEun không?”. Tin nhắn thứ hai: “Em van nài anh hãy chia tay với YeEun!”.

Jin Seong trả lời ngắn gọn;

“Cho anh chút thời gian để chia tay! Chỉ ngày hôm nay nữa thôi”

Khi chàng vừa nhấn nút để gửi tin nhắn thì cũng là lúc YeEun quay trở ra.

Vừa ngồi xuống ghế, YeEun hỏi ngay:

- Anh à! Bây giờ mình đi đâu?

- Đi lên Conroe không? Lần trước mình chưa ghé thăm thành phố cổ ở đó!

YeEun hoan hỉ:

- Mình đi đi! Đi và không phải thắc mắc mấy giờ phải về. Để em nhắn tin cho mẹ em!

Nàng nhắn tin qua điện thoại ngắn gọn:

“Con xin lỗi mẹ! Hôm nay con sẽ về muộn”

Lời xin lỗi qua tin nhắn đó làm YeEun dễ chịu hơn là phải đối diện với mẹ và nói ra những lời này. Nhưng YeEun nhất định không chia tay với anh Jin Seong đâu!

Ngồi trên xe suốt dọc đường đến thành phố cổ Conroe, thỉnh thoảng YeEun và Jin Seong lại nắm tay nhau như xác nhận sự hiện diện có nhau.

Ngang qua bao nhiêu thành phố nhỏ san sát nhau tiếp nối với những thương hiệu của đủ mọi dịch vụ cũng không khác nhau bao nhiêu. Những bảng hiệu mọc như nấm sau cơn mưa. Dần dần bắt đầu thưa đi, nhường chỗ cho những cây xanh và núi đồi, đồng cỏ và không gian chợt loãng ra trống trải.

YeEun kêu lên:

- Sắp đến nơi rồi phải không anh?

- Ừ, còn khoảng hơn 10 phút nữa thì mình đến Conroe.

Họ theo bảng chỉ dẫn vào khu Phố Cổ của Conroe. Con đường chính vào trung tâm thành phố cho cảm giác đi về vùng quê của tỉnh nhỏ. Hàng quán cũ kỹ theo kiến trúc cổ, thỉnh thoảng mới thấy tòa nhà 2 tầng. Những cửa hàng sát nhau tuy không cùng một kiểu nhưng cùng một dáng vẻ xưa cũ lỗi thời. Người đi bộ trên hè phố hẹp thưa thớt.

Jin Seong quay sang nói với YeEun:

- Thành phố buồn quá hả?

YeEun không đồng ý:

- Chưa biết chừng bên trong mấy cửa hàng này lại có nhiều bất ngờ!

Jin Seong gật gù cười nhẹ:

- Để xem!

Chàng tìm chỗ đậu xe dễ dàng vì vắng vẻ.

Nắm tay YeEun sang đường, chàng pha trò:

- Anh có cảm tưởng mình đi lùi lại thời gian trong thành phố này! Anh phải nắm chặt tay em mới được chứ lỡ như em lạc mất vào thời gian đó thì anh làm sao đây?

YeEun có vẻ hào hứng. Những buồn phiền của sáng nay chợt tan biến theo nhịp bước của hai người.

Jin Seong chỉ vào tiệm kem:

- Ăn kem không? Em thích ăn kem mà!

YeEun nhanh nhẩu:

- Mình vào đi! Em hãy còn no nhưng em muốn thử kem ở đây xem ra sao!

Khi đẩy chiếc cửa gỗ đã nhiều tuổi, Jin Seong e rằng cánh cửa sẽ trật khớp nhưng tiếng chuông kêu leng keng được buộc từ trên cửa bên trong mang lại niềm vui và bất ngờ cho người bước vào tiệm.

Tiệm bán kem nhỏ xíu với hai bàn nhỏ nhưng bà chủ tiệm thì không nhỏ tí nào! Có lẽ vì nếm kem nhiều quá mỗi ngày, Jin Seong nghĩ như vậy và không thể nhịn cười.

YeEun ngạc nhiên hỏi chàng:

- Anh sao vậy? Tại sao anh cười?

- Anh sẽ kể cho em nghe sau!

Cửa hàng kem xinh xắn không có nhiều loại kem để lựa chọn như thành phố lớn nhưng có kem dâu cho YeEun.

Jin Seong nói nhỏ với YeEun:

- Mình em ăn nhé! Còn nếu em ăn không hết… anh sẽ ăn thừa của em!

YeEun liếc chàng thật dài:

- Anh thật!

- Anh đâu có nói đùa mà là nói thật!

- Được rồi, em sẽ chọn hộp kem loại trung bình!

Bà bán kem mập ú cười đon đả, hai má phính đầy thịt núng nính rung rinh theo tiếng cười:

- Hai người ăn chung có một hộp kem thôi sao?

Jin Seong hơi ngượng khi nói:

- Chúng tôi thích.. san sẻ với nhau!

- Ôi thôi! Chỉ có tình nhân mới như thế! Nhìn cô cậu tôi lại nhớ thời còn trẻ…

Cả Jin Seong và YeEun đều cười phụ họa sung sướng.

Ngồi xuống bàn ở góc khuất, YeEun hỏi Jin Seong:

- Anh ăn với em nhé? Lần này em đút cho anh!

Jin Seong ngồi lặng đi. Chàng đắm đuối nhìn YeEun. Chưa bao giờ chàng nhìn ngắm nàng kỹ như vậy. YeEun có đôi mắt to, nhiều tròng đen, lông mi rất dài và cong vút khi nàng cúi xuống xúc kem. Mũi nàng cao vừa phải, rất thanh tú và hợp với khuôn mặt thon hình trái soan. Đôi lông mày cong vòng tự nhiên, không phải như những cặp chân mày ngày nay cùng kiểu và cùng thợ xâm. Môi nàng mọng và phớt hồng hình trái tim khi hé mở để ăn kem lộ ra hàm răng trắng nuốt xinh xắn. Không có một điểm nào là không đẹp. Mọi thứ hòa hợp thanh tao nhẹ nhàng cho đến khi ánh mắt đổi sang tia nhìn tinh nghịch hay miệng cười rộn rã làm thay đổi khuôn mặt khi đó vẫn thanh tú nhưng nghịch ngợm và bướng bỉnh!

Thìa kem đút vào miệng Jin Seong từ bàn tay xinh xắn của nàng làm chàng ngây ngất.

Vừa liếm môi YeEun vừa hỏi khẽ:

- Ngon anh hả? Không ngờ ở đây lại có tiệm kem ngon như vậy!

- Ừ.. ngon! Nhưng ngon vì em.. cho anh ăn! Anh chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn em không chớp mắt! Như vậy là đủ cho anh rồi!

YeEun của chàng không còn ngượng nghịu nữa mà tiếp tục xúc kem cho Jin Seong:

- Em chưa hề xúc kem cho ai cả! Không bao giờ làm như vậy! Chỉ mình anh thôi! Thành ra nếu anh bỏ đi, em sẽ như cây lá thiếu nước mà chết dần.. Anh đâu muốn như vậy phải không?

Jin Seong sững sờ! Chàng phải làm sao bây giờ? Phải trả lời YeEun như thế nào?

- Sao anh không trả lời?

Jin Seong ngồi lặng đi như sắp biến thành tượng.

YeEun dùng chiếc thìa nhựa vét nốt chỗ kem còn lại bỏ vào miệng một nửa, còn một nửa đưa sang đụng đậy vào đôi môi đang khép kín của Jin Seong mà nói:

- Trả lời em đi!

Chàng ăn hết nửa phần kem mà YeEun đút cho mình. Khi vị ngọt và thơm của chút kem đã tan biến, chàng buồn bã cúi đầu khi nói:

- Không phải anh đang chết dần đây sao?

YeEun nắm tay chàng:

- Em cứ nắm chặt tay anh, rồi anh cũng thế! Không thể chia lìa!

- Anh không bao giờ muốn buông tay em!... Không hề muốn.. nhưng không thể biết được… giông tố gió bão bứt chúng ta và lôi đi…

YeEun thản nhiên nói với Jin Seong:

- Có chết em cũng không chia tay với anh!... Mình ăn hết kem rồi.. Đi chơi tiếp anh hả?

Jin Seong gật đầu. Mọi niềm vui đã trốn đi đâu mất. Chàng gượng gạo đứng lên.

Jin Seong hỏi thăm bà chủ tiệm kem những chỗ nào nên thăm viếng ở đây cho du khách. Bà ta nhắc đến một vài nơi như Crighton Theatre, The Heritage Museum of Montgomery County, The Cagle Recreation Area gần Lake Conroe, Isaac Conroe Farmers Market.

Họ đứng lên rời tiệm kem, vẫn tay trong tay như cố níu giữ mọi giây phút đang trôi qua.

Vẻ hồn nhiên lại nhanh chóng trở lại với YeEun khi nàng chỉ tay về phía bên kia đường:

- Anh! Bên kia có rạp hát kìa! Sang coi đi!

Rạp hát cổ Crighton Theatre khá khiêm tốn nhưng cao gấp hai lần so với những cửa hàng chung quanh. Dù là kiến trúc xưa nhưng chắc được tu bổ sửa sang nên vẫn còn đẹp. Toàn thể rạp hát có mầu vàng nhạt, mặt tiền trên cao có nhiều hoa văn được chạm trổ. Vòm chính giữa của rạp hát có vòm hình vòng cung. Ở ngay giữa là tên rạp hát, hai bên là quảng cáo tên của chương trình được trình diễn.

YeEun suýt xoa:

- Rạp hát này chắc phải cả trăm năm tuổi anh hả?

Jin Seong nhìn qua cửa kính ra vào vì rạp hát đóng cửa rồi trả lời:

- Chắc vậy! Anh nhìn thấy họ chỉ mở cửa vào cuối tuần!

- Uổng quá! Cuối tuần mình trở lại đây anh nhé!

Jin Seong ừ ào nhưng không tin rằng còn có ngày mai cho cả chàng và YeEun! Nỗi buồn bã và sợ hãi rằng sẽ mất YeEun và không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa làm những bước chân của Jin Seong nặng nề, ngay cả từng cử động nhấc bàn chân lên rồi đặt xuống lề đường cũng khó khăn. Sự tuyệt vọng càng lúc càng xâm chiếm lấy chàng như những bàn tay vô hình đang bao phủ Jin Seong và đẩy chàng xa khỏi YeEun!

Giọng YeEun trong trẻo vang lên lôi Jin Seong về thực tại:

- Mình đi đến The Cagle Recreation Area gần Lake Conroe nhé anh? Em thích nhìn lại hồ đó, anh có vậy không?

- Anh cũng thích trở lại đó!

Ngồi trên xe, cả YeEun và Jin Seong đều ít nói hẳn cho dù cả hai có gắng gượng quên những khó khăn đang ngăn chặn họ đến với nhau đi nữa.

YeEun cứ miên man nghĩ đến chuyện biến mất cùng với Jin Seong. Nếu quả thực làm được như thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu!

Không nghe rõ Jin Seong nói gì, nàng hỏi lại:

- Anh vừa nói gì, em nghe không rõ?

Jin Seong quay sang nhìn YeEun, nét buồn bã trên khuôn mặt nàng như đám mây chợt kéo đến, chàng hiểu YeEun cũng có cùng những ý nghĩ như mình.

- Anh nói là… muốn đến đó, mình phải vào Sam Houston National Forest.

- Có xa đây không?

- Không xa!

- Mình đi được không?

- Dĩ nhiên là được chứ! Chỉ sợ em mỏi chân!

YeEun vênh mặt trêu chàng:

- Còn lâu em mới mỏi chân!.. Em sẽ đi cùng với anh đến tận cùng trái đất!

Jin Seong nắm lấy tay nàng bóp mạnh:

- Em thử xem trong internet về nơi này đi! Anh đã biết đường đến đó!

YeEun cắm cúi tìm địa điểm qua điện thoại. Bỗng nàng kêu lên:

- Không được!

Jin Seong ngạc nhiên:

- Sao thế?

- Không giản dị như mình tưởng! Phải giữ chỗ 48 tiếng đồng hồ trước mới được vào!

- Tại sao lại khó khăn như vậy?

YeEun trả lời:

- Vì người ta có thể đem lều vào cắm trại ở đây, ngủ đêm, câu cá, đi bộ và nhiều thứ khác nữa… Uổng quá!

Jin Seong không nói gì, tìm đường quay trở về.

YeEun thất vọng:

- Anh à!... Em buồn quá.. tính gì cũng không được… Tại sao vậy?

Jin Seong an ủi nàng:

- Vì mình không tính trước! Nhưng chẳng sao cả! Về lại Houston, mình đi chơi nơi khác.

*

YeEun chăm chú tìm tòi trên điện thoại trong lúc Jin Seong lái xe.

Nàng bỗng reo lên:

- Em muốn bay!

Jin Seong quay sang hỏi lại:

- Em nói gì?

YeEun chìa màn hình điện thoại cho Jin Seong:

- Ngay ở Woodlands có một chỗ gọi là iFLY! Em nghĩ sẽ vui lắm! Mình tới đó nhé?

- Ừ! Nhưng chắc phải giữ chỗ!

- Để em xem… À đúng rồi… em giữ 2 chỗ.. Được rồi.. Từ đây về Houston mình sẽ đi ngang chỗ này…

Jin Seong vui lây với sự hào hứng của YeEun:

- Vậy là giữ chỗ được rồi sao? Sao em hên thế?

YeEun cười:

- Ừ may thật!.. Đến đó mình sẽ phải chờ một lúc… Nhưng 7 giờ tối mới đóng cửa!

Jin Seong đập tay lên mu bàn tay của YeEun:

- Được rồi! Chắc sẽ là một trải nghiệm thú vị! Nhưng phải chỉ đường cho anh!

YeEun tiếp tục tìm hiểu rồi nói cho Jin Seong nghe:

- Gần tới nơi em sẽ chỉ đường cho anh qua Google maps… Sẽ có người dậy mình học cách bay… Chắc sẽ thích lắm!

Jin Seong hỏi ngay:

- Thầy dậy là đàn ông hay đàn bà?

- Đâu cần biết! Em không quan tâm!

Jin Seong trêu YeEun:

- Em không quan tâm nhưng anh quan tâm!

Vẫn tiếp tục tìm hiểu về iFLY, YeEun nói:

- Anh đừng nói lung tung… Em thích được bay… Anh đã nói là em muốn gì anh cũng chiều mà..

Jin Seong không nói gì.

*

Đến iFLY ở Woodlands, họ phải chờ 1 tiếng đồng hồ. Sau đó là ghi danh, xếp lớp để được hướng dẫn.

Khi mọi thủ tục được hoàn tất, mỗi người đều có bộ quần áo bay riêng. Jin Seong chọn quần áo bay mầu xanh da trời, YeEun mầu đỏ.

Jin Seong ngắm nhìn YeEun với nụ cười trên môi.

YeEun hỏi chàng:

- Trông em thế nào?

- Đẹp và… oai hùng!

YeEun liếc chàng rồi chun mũi chọc Jin Seong:

- Em không thích mầu đỏ nhưng mầu đỏ là mầu của chiến thắng!

Jin Seong chỉ cười và đưa ngón tay cái lên!

Quả thật cả Jin Seong và YeEun đều đã rất thích thú với iFLY! Đó đúng là Indoor Skyping! Người thầy chỉ dẫn từng bước một cho đến khi cả Jin Seong và YeEun thoải mái bay trong lồng gió! Cảm giác ở một nơi không trọng lực thật tuyệt vời!

Thời gian chỉ dẫn lâu hơn lúc bay nên khi ra khỏi lồng gió, YeEun tiếc nuối nói với Jin Seong:

- Bay ít quá!

Jin Seong cười với cùng cảm nghĩ như nàng.

- Khoan đã!

- Sao anh?

- Phải chụp hình!

Họ đã chụp nhiều hình ảnh riêng và chung. Đó là kỷ niệm của những giây phút hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Trên đường về dù đã 7 giờ tối nhưng trời mùa hè vẫn còn nắng.

Jin Seong hơi băn khoăn:

- Về đến nhà phải hơn 8 giờ tối! Em có sao không?

YeEun lắc đầu:

- Em nói với mẹ rồi!

Quãng đường đi trở về, Jin Seong nói với nàng:

- Em mệt không? Ngủ đi!

YeEun lại chồm sang hôn má Jin Seong rồi nói:

- Ừ.. em ngủ một lúc!

Nụ hôn của YeEun dành cho Jin Seong vẫn còn đọng lại trên má chàng. Làm sao chàng có thể rời bỏ YeEun yêu quý? Nhưng khoảng cách của điểm phải đến càng lúc càng thu ngắn và đưa Jin Seong về với thực tại! Chàng đã text cho Yang Areum nói hôm nay là ngày cuối! Jin Seong đã nợ Yang Areum, không phải là một món nợ mới đây nhưng món nợ đã kéo dài hơn 20 năm! Jin Seong phải trả món nợ đó bằng cách… buông tay YeEun! Trả lại YeEun cho Yang Areum! Vả lại mối liên hệ về huyết thống oan nghiệt chính là đầu dây mối nhợ cho sự chia cắt này! Không thể thay đổi!

Mắt chàng cay xé! Bỗng dưng Jin Seong thấy chán chường và không còn muốn.. sống tiếp!

Khi xe về đến tận công viên nơi YeEun để xe, mặt trời đã lặn. Chung quanh nhá nhem tối. Jin Seong tắt máy xe cũng vừa lúc YeEun tỉnh giấc.

Nàng nói với Jin Seong:

- Em đi về, mai mình gặp nhau! Tối em không gọi điện thoại đâu!

Jin Seong mở cửa xe và theo chân YeEun tới nơi nàng đậu xe.

- Tối rồi, anh sẽ lái xe theo em về tới tận nhà!

- Em không sao đâu! Anh không cần phải làm vậy!

Jin Seong dịu dàng nhìn nàng:

- Anh muốn như vậy!

YeEun gật đầu nhoẻn miệng cười xinh.

Từng giây phút lái xe theo sau YeEun, nỗi buồn bã nặng nề đeo đuổi Jin Seong như trì kéo chàng lại muốn chàng thoái lui trở lại những ngày trước khi được hạnh phúc bên YeEun!

Khi YeEun đậu xe ở trước sân nhà, Jin Seong ngừng ở một khoảng cách xa xa.

Nàng ra khỏi xe, quay lại tìm kiếm. Nhìn thấy xe Jin Seong, YeEun mỉm cười giơ tay lên rồi vào nhà.

Jin Seong không đi ngay nhưng còn nán lại. Chàng tắt máy xe, ngồi im trong bóng tối đang bao phủ và nghe văng vẳng đâu đây tiếng cười rộn rã của YeEun trong lòng mình.

Chàng nói thầm với YeEun: “Cứ ở yên trong tim anh! YeEun nhé!”