Chương 13
YeEun mở cửa vào nhà. Ba mẹ nàng đang xem TiVi.
Ba nàng nhìn con gái hỏi:
- Sao hôm nay về trễ thế YeEun?
YeEun hơi cúi đầu nhưng rồi ngẩng lên cười với ba:
- Con đi chơi với bạn… nên về hơi muộn!
Yang Areum nhìn con gái không nói tiếng nào. Ba nàng tiếp tục hỏi với giọng ân cần:
- Ăn tối chưa?
YeEun đáp, giọng nhỏ xíu:
- Dạ chưa!
Lúc này Yang Areum mới lên tiếng:
- Mẹ để phần cho con trong tủ lạnh!
YeEun áy náy nhìn mẹ. Nàng lại gần ôm vai mẹ:
- Cám ơn mẹ… Xin lỗi mẹ!
Chỉ có thế mà mắt Yang Areum long lanh. Yang Areum không nói gì thêm chỉ gật đầu vì cổ họng nàng như thắt chặt. Mắt nhìn vào Ti Vi nhưng đầu Yang Areum để tận đâu! Yang Areum tự hỏi thầm không biết ngày hôm nay có đích thực là ngày cuối cùng của cuộc tình con gái nàng với Jin Seong hay không?
YeEun thay quần áo rồi ra bếp tìm thức ăn. Lần đầu tiên nàng thấy ngượng nghịu ngay trong chính căn nhà của mình. Nàng phải đối mặt với mẹ ra sao? YeEun hối tiếc đã nói nặng lời với mẹ của mình! Nhưng… đấy chính là những lời phát xuất từ trái tim đang yêu cuồng nhiệt của YeEun!
Vừa ăn YeEun vừa nghĩ là cả nàng và anh Jin Seong đã quên không hẹn nhau ngày mai ở đâu? Nàng dặn lòng, trước khi đi ngủ nàng sẽ gửi tin nhắn hỏi anh Jin Seong.
Yang Areum không nói một lời nào với YeEun khi ra bếp lấy ly nước. Giữa hai mẹ con, một bức tường vô hình đã được dựng lên. Bức tường mang hình ảnh của Jin Seong!
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, YeEun đã gửi tin nhắn cho anh Jin Seong.
Trước khi tắt đèn ngủ, YeEun xem lại điện thoại. Anh ấy không nhắn tin lại mà cũng không chúc YeEun ngủ ngon như mọi lần. Chắc anh Jin Seong mệt quá và đi ngủ sớm!
*Jin Seong tắt điện thoại, ra ngồi ngoài sân sau, nơi mà lúc buổi trưa chàng và YeEun đã ngồi với nhau.
Lúc nãy chàng đã xem điện thoại, thấy tin nhắn của YeEun mà không trả lời.
Không gặp, không nghĩ đến YeEun nữa là điều khó khăn hơn chàng tưởng nhiều! Càng cố tránh né, càng cố gắng không nhớ đến YeEun thì chàng lại càng nhớ đến nàng nhiều hơn! YeEun ở khắp mọi nơi! YeEun! Giờ này em đang làm gì, em đã ngủ chưa? Em có biết ngày hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau không? Em có trách anh không? Cứ trách đi cho em được nhẹ lòng và tiếp tục với cuộc sống mới… Rồi em sẽ quên anh một ngày nào đó… Và chỉ còn những kỷ niệm giữa chúng ta… nhưng rồi mọi sự sẽ chìm dần vào quên lãng.. Nhưng anh không bao giờ quên YeEun!
Chàng ước gì được ở bên cạnh YeEun thêm vài ngày nữa! Chỉ vài ngày thôi!
Khi quanh chàng đêm ướt sũng với những hạt sương nhỏ li ti đậu trên mọi cành lá và mọi tiếng động của đêm dường như đang nhỏ dần rồi chỉ còn thinh lặng đang bầu bạn với Jin Seong, chàng thẫn thờ uể oải đi vào trong nhà mang theo trái tim không còn thuộc về mình mà thuộc về một thiếu nữ xinh đẹp nhất trên đời này vừa tinh nghịch, vừa e thẹn, vừa sôi nổi, vừa đáng yêu tên YeEun.
Jin Seong biết mình không thể ngủ được đêm nay nhưng chàng không muốn uống thuốc ngủ. Tắt đèn, nằm yên. Nhưng rồi chàng lại trở mình, hết bên này sang bên kia rồi đột nhiên chàng ngửi thấy một mùi thơm kỳ diệu như không có thực. Bỗng Jin Seong nhớ đến YeEun đã nửa ngồi nửa nằm trên giường này lúc sáng. Chàng với tay bật đèn, ngồi dậy. Jin Seong ngửi từng chiếc gối để tìm mùi hương mà YeEun đã bỏ lại. Khi tìm được, chàng ôm chiếc gối vào lòng, cúi xuống hít mùi thơm của YeEun còn đọng lại trên mặt gối. Dù chỉ còn thoang thoảng nhưng đã làm Jin Seong xúc động đến ứa nước mắt.
Chàng gọi khẽ tên nàng:
- YeEun! YeEun của anh… Anh sẽ phát điên lên mất… Anh sẽ điên lên vì phải xa em..
Ôm chiếc gối mềm mại mà tưởng như đang ôm lấy YeEun!
Một lúc sau, Jin Seong bật điện thoại, xem lại những hình chụp YeEun và chàng. Nàng đang nhìn Jin Seong với những nụ cười đáng yêu.
Jin Seong nói như thể YeEun đang có mặt và sát bên chàng:
- Hãy mang trái tim của anh đi cùng với em bất cứ ở nơi đâu!
Nỗi nhớ vô hình nhưng rất gần, rất thật, đang bóp chặt trái tim Jin Seong!
Chàng nằm xuống ôm lấy chiếc gối mang mùi hương của YeEun và cố đi tìm giấc ngủ.
*YeEun tỉnh dậy muộn. Với tay lấy điện thoại, mở ra xem tin nhắn. Không có tin nhắn nào của anh Jin Seong cả! Sao vậy? YeEun không tin là nàng và anh ấy sẽ phải rời xa nhau! Không thể được! Nhưng sao anh ấy không trả lời? Hay anh ấy bị ốm? Hay có chuyện gì đã xẩy ra?
Vẫn còn nằm trong giường, YeEun gọi điện thoại cho Jin Seong. Nàng để chuông reng rất lâu nhưng anh ấy không bắt máy!
Nàng sốt ruột, tung chăn dậy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, làm mọi việc vệ sinh cá nhân.
Trở ra nàng xem lại điện thoại. Jin Seong không gọi lại! Nàng thử gọi thêm 3, 4 lần nhưng anh ấy vẫn không nghe!
YeEun kêu thầm khi gọi điện thoại lần nữa: “Jin Seong! Anh nghe máy đi! YeEun đây! Có chuyện gì xẩy ra cho anh sao? Đừng mà!”
Nàng gọi không được nên để tin nhắn: “Anh có sao không? Đừng làm em lo! Gọi lại cho em nhé!”
YeEun thấy bứt rứt không yên. Ra khỏi phòng không thấy mẹ. Nhưng lúc thấy mẹ trong bếp, nàng lại ngần ngại.
Nghe tiếng động, Yang Areum quay lại. Nhìn thấy con gái, Yang Areum chợt thấy bồi hồi và thương cảm cho YeEun! Nhưng làm sao được?
Biết là YeEun còn e dè nên Yang Areum cố mỉm cười như không có chuyện gì đã xẩy ra:
- Ngủ dậy rồi ư? Có ăn gì không?
YeEun ấp úng:
- Con không đói..
Yang Areum ôn tồn nói với con gái:
- Phải ăn một chút! Bữa sáng quan trọng!
- Con.. không sao.. không thấy muốn ăn..
- Hôm nay không đi đâu đấy chứ?
Câu hỏi này làm YeEun tự dưng bực bội:
- Con sẽ ra ngoài một lúc!
Biết là YeEun bực tức, Yang Areum lại gần vỗ vai con gái:
- Mẹ nghĩ con đã hiểu mọi chuyện.. Hôm qua Jin Seong có gửi tin nhắn cho mẹ nói là xin thêm ít thời gian để chia tay với con và hứa ngày hôm qua là ngày cuối cùng.
YeEun bật khóc nức nở nhưng cố kìm hãm không nói gì với mẹ. Nàng chạy nhanh vào phòng ngủ và đóng cửa lại, nằm xuống giường giữa đống gối chăn hãy còn bừa bộn và khóc mãi không thôi! Hèn gì anh ấy không nghe điện thoại mà cũng không trả lời mình!
Tại sao nàng và anh Jin Seong lại bị trói buộc trong mối quan hệ ác nghiệt này? Nàng và anh ấy có làm gì đâu để phải chịu đau khổ như vậy? Tình yêu mới chớm mà đã bị bóp nghẹt! Mặc dù đêm qua đã nói lời xin lỗi với mẹ nhưng lúc này đây YeEun không thể không thể thừa nhận là nàng đang oán hận mẹ mình! Tất cả chỉ bởi vì mẹ…!
Khóc một lúc rồi cũng nguôi ngoai, YeEun lại xem điện thoại với hy vọng sẽ nhận được một tin nhắn nào đó của anh Jin Seong. Nhưng nàng chỉ thêm thất vọng!
Nhất định YeEun không thể chia tay với anh ấy ngay được! Nàng lại gởi tin nhắn lần nữa:
“Anh trả lời em đi! Em không thể chia tay anh ngay được! Trả lời em đi! Nói cái gì cũng được cho dù chỉ là một tiếng gọi tên em!”
YeEun cứ ôm lấy điện thoại chờ đợi. Nàng đóng cửa ở trong phòng và không đi đâu cả.
*Điều đầu tiên Jin Seong làm khi mở mắt thức dậy là tìm điện thoại và mở máy. Nhìn mặt hình điện thoại sáng lên với hình ảnh screen name là YeEun đang cười tươi và hồn nhiên làm Jin Seong có cảm tưởng như mình đang được hồi sinh.
Chàng xem tin nhắn và những điện thoại gọi đến mà chàng đã không trả lời. Chỉ toàn từ YeEun! Tối hôm qua chàng đã không dám xem nhưng ngày hôm nay.. làm sao không xem được?
Jin Seong đọc từng tin nhắn của YeEun với yêu thương tràn ngập. Chàng cũng không thể chia tay ngay được! Chàng trả lời tin nhắn cho YeEun:
“YeEun… Anh nhớ em… Anh gửi nỗi nhớ đến phát điên lên được đến em..”
Khi bấm nút gửi, Jin Seong nhắm mắt lại và tự nhủ mình sẽ không gặp lại YeEun nữa nhưng… chỉ một vài lời nói qua tin nhắn này không được sao? Chỉ một vài lời yêu thương thôi mà!
Nhận được tin nhắn của Jin Seong, YeEun ôm sát điện thoại và hôn túi bụi trên màn hình với lời tin nhắn ngọt ngào của anh ấy.
Nàng gửi tin nhắn tiếp khi nước mắt vẫn còn ràn rụa nhưng trong vui sướng: “Em nhớ anh quá! Đừng chia tay ngay mà! Em sẽ ra sao khi không còn anh nữa? Mình cứ gặp nhau đi!”
Jin Seong đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần mà không biết phải trả lời YeEun như thế nào! Chàng không thể từ chối mà cũng không thể nhận lời!
Chàng mở laptop xem những emails. Jin Seong đọc lướt qua rồi xóa sạch. Chàng tìm vé máy bay để về lại Nam Hàn. Phải làm như vậy thôi! Nhưng rồi Jin Seong cũng không muốn tìm vé máy bay về lại Nam Hàn!
Cả ngày hôm đó Jin Seong không ra khỏi nhà. Chàng như tự giam cầm mình để tránh những cám dỗ ngọt ngào của tình yêu tuyệt diệu mà YeEun mang đến!
Jin Seong mang quyển sách đã mua cùng với YeEun ra vườn sau. Đặt quyển sách lên chiếc bàn gỗ nhỏ, chàng vào nhà tìm chiếc võng. Jin Seong nhớ là mẹ có cái thú nằm võng ngoài vườn sau và ngủ trưa. Không biết chiếc võng đó có còn hay không nữa?
Lục lọi tìm tòi một lúc lâu, Jin Seong tìm được chiếc võng. Chỗ để treo võng ở ngoài vườn vẫn còn nguyên. Jin Seong treo võng lên và thấy dễ chịu dù chưa nằm xuống võng.
Nằm đong đưa trên võng và đọc sách! Ý kiến hay!
Dù hôm nay trời không nóng lắm, dưới tàn cây bóng mát, thật lý tưởng để thư giãn và đọc sách, nhưng cái đầu của Jin Seong không yên! Chàng không thể chuyên tâm đọc sách và đọc cũng không hiểu vì đầu óc lang thang ở đâu đâu! Ý nghĩ đi tìm điện thoại cứ réo gọi làm Jin Seong bứt rứt! Thật đúng là chàng đang bị tình yêu hành hạ! Phải làm gì bây giờ?
Jin Seong xua đuổi mọi ý nghĩ để tập trung đọc sách nhưng chàng chịu thua! Chiếc điện thoại ở trong nhà như một thỏi nam châm vĩ đại đang cuốn hút Jin Seong và buộc chàng phải tìm đến nó!
Chàng đi vào trong nhà như một kẻ đang đi trong cơn mộng du! Jin Seong cầm điện thoại lên mà ngẩn ngơ! Mình như thế thì YeEun ra sao? Nếu khi chàng rời khỏi đây rồi thì nàng sẽ ra sao? Chia tay thế nào để đỡ đau khổ nhất? Ước muốn lúc nãy được ở bên cạnh YeEun thêm vài ngày, chỉ vài ngày nữa thôi lại trở lại ám ảnh chàng như thúc giục! Jin Seong ước gì… có thể được như vậy!
Jin Seong mang điện thoại ra vườn sau. Nằm xuống võng, chàng tần ngần mở điện thoại. Điều gì sẽ xảy ra sau màn hình kia?
Đã cố gắng không xem tin nhắn nhưng rồi Jin Seong không thể làm gì khác, chàng bất lực với ước muốn của mình.
Vẫn là YeEun. Nhưng lần này…
“Tại sao anh không trả lời em? Em chưa muốn mình chia tay đâu!”
Một tin nhắn kế tiếp:
“Tại sao anh có thể làm như vậy với em! Em khổ sở biết chừng nào với sự im lặng của anh! Sự im lặng đó đồng nghĩa là anh nhất quyết rời bỏ em? Em không là gì với anh sao? Em cho anh hết ngày hôm nay. Nếu ngày mai anh không trả lời hay gọi cho em, em sẽ tự kết liễu đời mình để chứng minh tình yêu của em dành cho anh như thế nào!”
Jin Seong lịm đi! YeEun.. đáng yêu và cuồng nhiệt trong tình yêu! Không phải bây giờ chàng cũng đang khắc khoải và chết dần trong đau đớn khổ sở đó sao?
Chàng gọi điện thoại cho YeEun thay vì nhắn tin vì muốn nghe được giọng nói của nàng.
YeEun nghe ngay sau tiếng chuông thứ nhất.
Jin Seong gọi tên nàng:
- YeEun.. YeEun…
Nàng vừa khóc vừa nói:
- Bây giờ anh mới gọi cho em sao? Anh biết em buồn bã và đau đớn đến chừng nào không?
Tất cả những yếu đuối trong Jin Seong khi muốn ngã gục trước nghịch cảnh đã được chàng nói ra với giọng nói nghẹn ngào:
- Anh… anh… cũng đau đớn và khổ sở như em.. Anh ước gì có thể được ở bên em suốt trong mấy ngày liền… Bảo anh phải chia tay với em thà bảo anh chết đi cho xong!
YeEun khóc lớn tiếng:
- Em… cũng vậy! Em không làm được! Mình phải làm sao?
Bao nhiêu dồn nén được buông thả và như một người vừa vượt thoát khỏi nơi giam cầm, Jin Seong cứ cố chạy đến trước mặt mà không muốn ngoái lại phía sau cho dù trước mặt có là vực thẳm hay những nguy hiểm đang chờ đợi, chàng cũng bất kể.
Chính Jin Seong cũng không tin vào những điều chàng sắp nói với YeEun! Tình yêu đã cho chàng sức mạnh để vượt qua, để nói với trái tim thổn thức đang kêu gào:
- YeEun… YeEun… em có muốn đi cùng anh đến một nơi nào đó trong mấy ngày không? Chỉ mấy ngày thôi rồi mình… sẽ buông tay nhau ra! Em có muốn như vậy không?
YeEun nói ngay không suy nghĩ:
- Em muốn! Em vẫn nói với anh là mình đi đi mà! Đi bất cứ nơi nào! Làm như vậy đi!
Jin Seong ngần ngừ:
- Nhưng.. để anh.. nói chuyện với Yang Areum đã…
YeEun phản đối:
- Đừng! Mẹ sẽ không cho chúng ta đi!
- Mình không thể trốn đi được! Cho dù như thế đi nữa thì những ngày chúng ta ở bên nhau cũng không thấy yên ổn đâu YeEun à!
- Nhưng nhất định là mẹ sẽ không để em đi đâu!
Jin Seong dịu dàng nói với YeEun:
- Để anh thử! Anh sẽ thuyết phục Yang Areum! Anh sẽ cố gắng hết sức!
- Nhưng nếu không được thì sao? Mình vẫn trốn đi phải không anh?
Jin Seong trấn an nàng:
- Anh nghĩ là sẽ được nhưng với điều kiện..
YeEun hỏi chàng ngay;
- Điều kiện gì?
- Điều kiện là sau đó chúng ta nhất định phải rời xa nhau…
YeEun lại hỏi với giọng nhỏ xíu dễ thương của nàng:
- Phải.. như vậy sao?
Jin Seong an ủi YeEun:
- Tuy chúng ta… không ở bên nhau được bao lâu nhưng thời gian hạnh phúc đó còn nhiều hơn những người khác ở cả đời bên nhau.
Những lời nói của Jin Seong làm YeEun nguôi ngoai:
- Ừ.. thì anh cứ làm thử đi! Nhưng em vẫn không tin là mẹ em sẽ bằng lòng!
- Còn ba em thì sao?
- Từ trước đến giờ những gì dính líu đến em đều do mẹ quyết định. Nếu như mẹ em bằng lòng thì chắc mẹ cũng sẽ phải nại ra một lý do nào đó.. hay là lại nói rằng em đi chơi với Ara… Em không biết nữa!
Jin Seong cương quyết:
- Anh sẽ gọi cho Yang Areum bây giờ!
YeEun nài ép:
- Em không biết anh làm gì thì làm nhưng em phải được ở bên anh vài ngày. Anh nhớ đó! Đừng trả lời em bằng sự im lặng của anh!
- YeEun.. của anh!.. Cứ tin vào anh!
- Em đợi anh!