Chương 15
Han Junki nói với Yang Areum:
- Để anh đưa con đi cho! Tối rồi!
Yang Areum nhìn chồng, người đã thương yêu hai mẹ con nàng suốt bao năm qua và bỗng dưng thấy áy náy vì phải nói dối Han Junki!
- Cả em và anh cùng đưa con đi! Như vậy anh yên tâm hơn phải không?
- Ừ, đúng đấy! Nhưng quả thật hai đứa con gái đi với nhau, anh chẳng yên tâm chút nào!
Yang Areum trấn an chồng:
- Chúng nó đã trưởng thành cả rồi! Em đã dặn con gọi điện thoại về mỗi ngày, anh đừng lo!
Lúc ngồi trên xe, Han Junkin vừa lái xe vừa nhắc nhở YeEun:
- Đây là lần đầu tiên con xa nhà nên phải cẩn thận đó! Gọi điện thoại về nhà mỗi ngày cho ba mẹ yên tâm nhé!
YeEun nghĩ thầm cứ phải báo cáo mỗi ngày thì chán quá! Nàng sẽ chỉ nhắn tin cho mẹ thôi. Nhưng nàng cũng phải vui vẻ nói:
- Ba đừng lo! Con sẽ làm như vậy mà! Đến mùa thu Ara nó còn lên Austin học xa nhà, còn bây giờ con chỉ đi xa nhà có 7 ngày thôi mà! Không có sao đâu!
Yang Areum ngồi cạnh chồng không nói gì nhưng thực sự nàng rất nôn nóng và lo âu. Liệu nàng có thể tin Jin Seong được không? Nàng rất muốn tin! Và nàng sẽ phải lo âu suốt đi trong những ngày đó! Rồi sau 7 ngày, YeEun và Jin Seong có nhất quyết chia tay không? Thật mệt mỏi quá sức!
Khi gần đến nhà Ara, YeEun gọi điện thoại cho bạn. Ara nghe máy ngay và ra ngoài chờ sẵn.
Xe dừng trước cửa nhà Ara. YeEun nói với ba mẹ nàng:
- Con xuống đây được rồi! Ba mẹ không cần phải vào trong nhà Ara đâu!
Han Junki tần ngần:
- Để ba mẹ vào chào ba mẹ Ara một chút!
YeEun hoảng hốt ngăn lại.
- Không cần đâu ba!
Vừa lúc đó nàng nhìn thấy Ara, YeEun nhanh nhẩu nói với ba:
- Ara kia rồi!
Nói xong nàng đưa tay ngoắc Ara. Cô bạn thân của YeEun đến gần vui vẻ chào hỏi ba mẹ YeEun.
Ara nói với ba mẹ YeEun:
- Chào hai bác! Hai bác khỏe không ạ?
Han Junki dặn dò:
- Các con đi chơi cho vui nhưng phải cẩn thận nhé.
Ara nhanh nhẩu:
- Hai bác cứ an lòng!
YeEun nói thêm vào:
- Ara khôn lanh và giỏi lắm, ba đừng lo!
Yang Areum ôm con gái nói thầm:
- Nhớ giữ lời hứa với mẹ!
YeEun ôm chặt mẹ nói:
- Mẹ an lòng! Con là đứa con ngoan của mẹ! Sẽ không có chuyện gì cả!
Đến khi xe của Han Junki và Yang Areum đi rồi, YeEun mới kéo hành lý vào nhà Ara.
YeEun hỏi nhỏ Ara:
- Ba mẹ của Ara sẽ nói gì khi thấy YeEun đến đây ngủ lại buổi tối?
Ara thầm thì:
- Để va li trong góc kia ở đàng sau nhà. Chốc nữa Ara sẽ mang vào sau. Ba mẹ Ara không biết gì đâu. Cứ xem như đến chơi thôi. Mình sẽ ở trong phòng cho đến khuya. Ba mẹ Ara đi ngủ sớm lắm và không để ý gì đâu! Sáng sớm mai Ara sẽ cùng YeEun ra ngoài.
Ara giấu chiếc va li của YeEun sau nhà, khuất sau lò nướng thịt vĩ đại.
Ara nháy mắt với YeEun:
- Được rồi! Bây giờ mình đi vào cửa trước đàng hoàng! Cứ tỉnh bơ đi nghe! Không có gì phải hồi hộp cả!
Hai cô gái đóng nốt màn kịch khi vào trong nhà của Ara. Mẹ của Ara cũng đã gặp YeEun vài lần nên không xa lạ gì. Nếu có ngạc nhiên thì chỉ là tối rồi mà sao YeEun còn đến chơi.
Ara nói ngay khi đoán được suy nghĩ của mẹ mình:
- Mấy ngày nay tụi con không gặp nhau. Con nhớ YeEun nên bắt nó đến đây! Tối rồi không đi chơi đâu được nữa!
Mẹ Ara đùa:
- Nhớ nhau đến thế thì ngủ lại đây với Ara tối nay đi YeEun!
YeEun cười và hỏi lại:
- Cháu ngủ lại tối nay với Ara được không bác?
- Dĩ nhiên là được chứ! Thôi hai đứa vui với nhau đi!
YeEun nói gọn lỏn:
- Hai bác đi nghỉ!
Ara hỏi bạn:
- Ăn tối chưa?
- Ăn rồi! Đừng lo!
YeEun đi theo Ara vào phòng riêng của cô ấy.
Ara trêu bạn:
- Tối nay chắc YeEun sẽ háo hức và không ngủ được!
YeEun mơ màng trả lời:
- Chắc là vậy…!
- Này.. có muốn tâm sự gì không? Bộ nhất định sẽ chia tay sau 7 ngày sao? Dễ dàng vậy ư?
- YeEun không muốn như vậy đâu! Nhưng để chờ xem sao.
- Anh Jin Seong thì sao?
- Tội nghiệp anh ấy lắm… Anh Jin Seong rất khổ sở…
Ara không nén được sự tò mò:
- Nhưng làm sao mẹ YeEun lại cho phép đi với anh Jin Seong trong 7 ngày như vậy chứ? Chuyện này thật khó tin!
- Ừ khó tin thật! Nhưng mẹ YeEun cho phép với điều kiện là sau đó phải chia tay.
- Cho dù là có điều kiện như thế nhưng vẫn kỳ lạ thật!
YeEun hơi mỉm cười khi kể với Ara:
- Vì tụi này dọa sẽ trốn đi với nhau luôn!
Ara bật cười:
- Hay! Chiêu này được lắm! Như vậy thì phải cho phép là đúng rồi! Hay! Nhưng mà hai người sẽ đi đâu với nhau?
- North Carolina!
- Tại sao lại đi xa như vậy?
- Anh Jin Seong chọn North Carolina vì đây là nơi có nhiều thắng cảnh đẹp nhất nước Mỹ. YeEun đã từng mơ được ngắm hoàng hôn trên biển… rồi cũng mơ được sống trong một căn nhà gỗ nào đó trong rừng… Anh Jin Seong muốn giúp YeEun được sống thật sự với những mong ước đó!
Ara kêu lên:
- Jin Seong đúng là một người tình tuyệt vời!
YeEun đồng ý với bạn:
- Đúng như vậy! Anh ấy thật tuyệt vời! Tình yêu này tuyệt diệu như vậy mà bắt chia ly là sao? YeEun không thể làm được!
- Không thể chia tay được thì YeEun sẽ làm gì?
- Không biết… Nhưng nhất định không muốn chia tay với anh ấy đâu!
Ara suy nghĩ rồi hỏi bạn:
- Nhưng nếu anh ấy bỏ về Nam Hàn thì sao?
YeEun khẳng định:
- Anh ấy không đi đâu!
- Làm sao biết được! Nhưng này YeEun, đi tắm rồi thay quần áo đi ngủ thôi!
- Này! Va li của YeEun thì sao?
- Ờ nhỉ! Cứ đi tắm đi, chuyện đó để Ara lo!
Ara nhìn đồng hồ. Giờ này chắc ba mẹ đã đi ngủ. Ara rón rén xuống nhà, dưới nhà tắt đèn tối om. Ba mẹ đã đi ngủ, chắc chắn là như vậy!
Nàng mở cửa sau, mang va li của YeEun lên gác. Có lẽ YeEun mang toàn quần áo mùa hè nên không nặng.
Ara để chiếc va li của YeEun ngay trong phòng ngủ của mình, sau chiếc ghế bành nhỏ.
Mùi xà phòng thơm từ phòng tắm tỏa ra thật dễ chịu! Ara nghĩ đến YeEun, rồi Jin Seong! Nếu hai người này cùng trốn đi với nhau và không trở về đây nữa thì sao nhỉ? YeEun chắc sẽ không làm như vậy! Nhưng càng suy nghĩ về chuyện tình giữa Jin Seong và YeEun, nàng càng thấy nhức đầu và đâm ra e dè khi nghĩ đến chuyện hẹn hò với một ai đó! Ôi thôi! Yêu đương làm chi cho khổ chứ!
Đêm đó YeEun đã không chợp mắt chút nào, nàng chỉ sợ ngủ quên và lỡ chuyến đi cùng với anh Jin Seong! Nhưng cũng một phần vì những nôn nóng và háo hức trước chuyến đi. Ở bên cạnh anh ấy trong suốt 7 ngày? Còn hạnh phúc nào hơn? Miên man trong những mơ tưởng cũng đủ làm YeEun thấy vui sướng! Nàng nhất quyết không rời xa anh ấy!
*
Có lẽ một lúc nào đó YeEun cũng ngủ thiếp đi nhưng chắc chỉ vài phút vì nàng cứ liên tục xem giờ.
Khi nhìn thấy đồng hồ trong điện thoại hiện lên 4 giờ 35 phút sáng, YeEun rón rén ngồi dậy và mở cửa vào phòng tắm ngay sát bên cạnh. Nàng cố giới hạn mọi tiếng động vì sợ Ara hay ba mẹ cô ta tỉnh giấc.
YeEun muốn gọi điện thoại cho anh Jin Seong nhưng nàng đổi ý chỉ nhắn tin để nhắc nhở: “Em dậy rồi! Năm giờ sáng em sẽ có mặt bên ngoài cửa trước nhà của Ara. Địa chỉ của Ara em đã gửi tin nhắn cho anh rồi”
Jin Seong cũng không ngủ được cả đêm, tâm trạng của chàng cũng chẳng khác gì YeEun bao nhiêu. Chàng mỉm cười khi nhận được tin nhắn của YeEun. Nàng đáng yêu biết bao!
Chàng nhắn tin lại cho YeEun an lòng: “ Anh đã sửa soạn xong. Anh sẽ đến nhà Ara trước 5 giờ sáng”.
YeEun đọc tin nhắn của Anh Jin Seong với bao nhiêu cảm xúc đang trào dâng để đón nhận hạnh phúc đang chờ đón trước mặt. Nàng nghĩ thầm trước khi đi cũng phải nói gì với Ara chứ.
Nàng sẽ sàng vào phòng Ara lại và thay quần áo. Nhưng không cần YeEun đánh thức Ara, cô bạn nàng đã thức dậy và đang giơ tay che miệng ngáp với vẻ ngái ngủ.
Ara hỏi khẽ YeEun:
- Mấy giờ rồi?
- Bốn giờ 50 sáng!
- Đi bây giờ sao?
- Ừ..
- Anh ấy đến chưa?
- Không biết nhưng anh Jin Seong nói sẽ đến trước 5 giờ.
Không đợi Ara nói gì thêm, YeEun hỏi khẽ bạn:
- Liệu giờ này ba mẹ của Ara thức dậy không?
Ara lại giơ tay che miệng ngáp:
- Không đâu, đừng lo! Ba mẹ Ara không thức dậy sớm như vậy!
YeEun mừng thầm nhưng vẫn cứ hỏi Ara:
- Nhưng lỡ ba mẹ Ara thấy thì sao?
Ara trấn an bạn:
- Đừng lo, Ara sẽ có cách nói! Đi thôi!
Ara và YeEun khẽ khàng đi xuống nhà. YeEun xách va li mà hồi hộp quá sức!
Dưới nhà im phắc và tối. Hai cô gái mở cửa ra bên ngoài như hai bóng ma trong màn đêm vẫn còn sẫm mầu.
Jin Seong đã đậu xe chờ nhưng tắt đèn. Chàng mở cửa xuống xe xách va li cho YeEun rồi nói với Ara:
- Cám ơn cô nhiều lắm!
Ara đùa:
- Phải hối lộ đó!
Jin Seong cười:
- Đương nhiên! Sẽ mua quà cho Ara!
Ara ôm lấy YeEun:
- Đi chơi cho vui!
- Cám ơn Ara!
Ara chờ xe của Jin Seong đi rồi mới trở vào nhà. Chắc chắn nàng sẽ không ngủ lại được! Không biết hai người này rồi sẽ ra sao? Tội nghiệp quá!
*Mới rời khỏi khu nhà Ara được một quãng ngắn, Jin Seong đã tắp xe vào lề và ngừng xe lại.
YeEun ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy anh?
Jin Seong quay sang nhìn YeEun. Trời còn tối không cho chàng nhìn rõ mặt nàng nhưng đúng là YeEun đang bên cạnh chàng đây.
- Anh.. anh tưởng như mình đang mơ.. Anh phải ngừng lại để nhìn thấy rõ là em…
YeEun cười tươi, chồm qua dí sát mặt nàng vào mặt Jin Seong:
- Em đây! Không phải là em thì là ai chứ?
Jin Seong đưa hai bàn tay đỡ lấy khuôn mặt của YeEun rồi nói nhỏ:
- Đúng là YeEun… của anh!
- Em là của anh! Mọi sự của em đều thuộc về anh!
Jin Seong cười khi nói với YeEun:
- Thôi mình đi!
- Ừ..
Trên đường ra phi trường tương đối là vắng lặng vì vẫn chưa phải là giờ nhiều người đi làm.
Jin Seong chợt nhớ YeEun rất dễ ngủ trên xe nên chàng hỏi:
- Tối qua em có ngủ được không?
- Em không ngủ được! Em cứ thấp thỏm sợ trễ giờ! Anh thì sao?
- Anh cũng vậy!
YeEun lo lắng:
- Anh có mệt không?
- Không mệt! Anh ngủ ít quen rồi! Em ngủ đi dù một chút thôi cũng tốt!
YeEun âu yếm nhìn Jin Seong rồi nhỏ nhẹ nói:
- Không biết có ngủ được không nhưng bây giờ em thấy an lòng và dễ chịu lắm!
- Vậy thì cứ nhắm mắt và thư giãn rồi sẽ ngủ được!
- Có anh đây rồi, em sẽ ngủ được!
Quả thật với nhịp động lắc lư đều đặn của chiếc xe đang vận chuyển, YeEun đã chìm vào giấc ngủ dễ dàng.
Sự có mặt của YeEun bên cạnh đã quá đủ cho Jin Seong! Phải chi nếu không vì liên hệ ác nghiệt, YeEun và Jin Seong sẽ được ở bên nhau đến trọn đời! Chàng sẽ được thức dậy mỗi sáng với YeEun bên cạnh và rồi mỗi đêm trước khi ngủ cũng được ôm YeEun trong vòng tay và đi vào giấc ngủ cùng nhau! Phải chi…
Jin Seong thấy mình đã đòi hỏi quá nhiều! Nhưng thôi cứ mơ đi… không ai có thể cấm Jin Seong mơ mộng… dù chỉ là hão huyền!
*Đến phi trường, tìm chỗ đậu xe dài hạn, lúc đó YeEun mới tỉnh dậy.
Nàng nhìn quanh hỏi Jin Seong:
- Đến rồi sao anh?
- Đến nơi rồi!
Khi lấy va li của cả hai người ra, Jin Seong khóa cửa xe rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
YeEun ngạc nhiên:
- Anh làm gì vậy?
- Để nhớ mình đậu xe chỗ nào, lúc về dễ tìm!
YeEun gật gù khi thấy anh Jin Seong rất cẩn thận!
- Mấy giờ rồi anh?
- Sáu giờ! Mọi sự hoàn hảo như mình tính!
Hai người đi bộ vào bên trong tìm quầy của hãng máy bay mà mình sẽ đi rồi chờ để làm thủ tục.
Jin Seong ân cần hỏi YeEun:
- Em mang đi đủ đồ dùng cho 7 ngày chứ? Anh thấy xách tay của em nhẹ quá!
- Em mang toàn quần áo mỏng nên nhẹ.
- Vậy mình sẽ mang theo lên máy bay, không cần phải gửi. Đến đó thiếu gì sẽ mua sau, dễ dàng thôi!
Chẳng bao lâu sau họ đã hoàn tất mọi sự, ngay cả chuyện khám xét an ninh cũng đã hoàn tất. Chỉ còn đi vào đúng nơi chỉ định cho chuyến bay và hãng máy bay rồi ngồi chờ thôi.
YeEun tay phải kéo va li, tay trái nắm chặt tay Jin Seong. Bàn tay nhỏ bé của nàng nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Jin Seong. Chàng bóp chặt tay nàng khi nói:
- Chúng ta có nhau rồi…
Lúc ngồi chờ lên máy bay, Jin Seong hỏi YeEun:
- Giờ này còn sớm quá chắc chưa có tiệm nào mở cửa!
- Anh định mua gì?
Jin Seong cười:
- Cà phê!
YeEun trêu cợt:
- Em là cà phê của anh đây! Thiếu em là anh sẽ nhớ vì ghiền!
Jin Seong nhìn YeEun với ánh mắt chất chứa hàng triệu lời nói yêu thương đang tràn ngập và lan tỏa khắp mọi châu thân chàng:
- Em còn hơn là cà phê.. Em là phù thủy… Em hớp hồn anh và mang trái tim anh đi.. Trái tim anh sẽ bị vỡ vụn và bóp nát hay sẽ được em cất giữ nâng niu là tùy em hết thôi..
YeEun cười khúc khích trước ví von của Jin Seong.
- Khi nào anh chọc giận em thì em sẽ dầy vò nó nhưng thường ra thì em cưng nó lắm. Anh coi chừng đó! Nhưng mà anh à, đến đó mình sẽ làm gì và đi đâu?
Jin Seong lấy laptop mỏng dính ra đưa cho YeEun xem.
- Mình làm gì sao? Bây giờ anh và em cùng tìm hiểu xem chúng ta sẽ làm gì và đi đâu khi đến Ashville! Khách sạn anh đã giữ chỗ rồi, xe cũng thuê rồi. Bây giờ chỉ tính chuyện đi chơi thôi!
Cả hai châu đầu tìm kiếm qua chiếc laptop loại tối tân và mắc tiền nhất của Jin Seong.
Nghe tiếng cười trong trẻo và nhìn vẻ liến thoắng hồn nhiên của YeEun, Jin Seong hạnh phúc quá đỗi! Chàng cũng không còn nhớ đến ly cà phê đầu ngày nữa!
Thời gian chờ đợi đã qua nhanh chóng. Khi chìa tấm vé để lên máy bay lúc đó cả Jin Seong và YeEun đều thầm nghĩ giống nhau là bây giờ họ mới thực sự có chuyến đi bên nhau trong thời gian 7 ngày!
Jin Seong và YeEun vào ngay hàng ghế đầu hạng nhất. YeEun kêu lên:
- Mình ngồi đây sao?
Jin Seong cười hỏi:
- Sao hả? Em không thích ư?
YeEun ấp úng:
- Tại sao anh phung phí như vậy? Đâu cần như vậy đâu!
- Anh đâu có phung phí nhưng muốn đi ngay ngày hôm nay thì chỉ còn chỗ hạng nhất mà thôi!
Nói xong chàng ghé sát vào tai YeEun thầm thì:
- Với YeEun của anh thì mọi sự phải là hạng nhất và hoàn hảo thì mới xứng đáng với em!
YeEun cười sung sướng:
- Cám ơn anh!... Anh lúc nào cũng ngọt ngào…