Chương 16
Ngồi ở khoang hạng nhất thật thoải mái và rộng rãi, họ được phục vụ chu đáo và đặc biệt.
Khi người nữ tiếp viên hàng không mang hai ly cà phê đến như yêu cầu của Jin Seong và YeEun, chàng hít hà mùi thơm của cà phê rồi nói với YeEun:
- Đã thật!.. YeEun à…
- Sao anh?
- Anh không cần biết ngày mai sẽ ra sao nhưng hiện tại anh thấy hạnh phúc quá đỗi!
YeEun khoác chặt tay của Jin Seong như sợ chàng biến đi mất:
- Em cũng vậy!..
Nàng vuốt ve cánh tay của Jin Seong như đó là một thứ gì quý giá rồi không rời ra.
Jin Seong dịu dàng hỏi nàng:
- Có muốn ngủ nữa không? Tối hôm qua em không ngủ mấy mà?
- Không cần đâu! Nhưng nếu một lúc nữa mà em ngủ thiếp đi thì anh sẽ làm gì? Anh có ngủ cùng em không? Anh không được đi đâu hết đó!
Nghe mấy chữ “ngủ cùng em” của YeEun mà Jin Seong thấy xốn xang! Có hạnh phúc vui sướng đến đâu thì sự thật về liên hệ giữa Jin Seong và YeEun cứ như một bóng ma quái ác cứ lởn vởn trêu chọc và thách thức! Chàng đã tự nhủ là sẽ dành trọn vẹn 7 ngày chỉ để sống và yêu như mình và YeEun muốn! Nhất định chàng sẽ làm được!
Không thấy Jin Seong trả lời, YeEun lại lập lại câu hỏi khi nẫy.
Jin Seon đáp:
- À.. ly cà phê này làm anh tỉnh táo quá, không ngủ được đâu!
- Vậy nếu em ngủ thì anh sẽ làm gì trong lúc em ngủ? Vào internet hay đọc sách?
- Như vậy thì phí quá! Anh sẽ ngắm nhìn em suốt đi…!
YeEun có vẻ hài lòng với câu trả lời này:
- Đừng đi đâu đó!
- Không.. không đi đâu cả!
Với câu trả lời đó, Jin Seong cố chỉ nghĩ đến những giây phút hiện tại êm đềm bên cạnh YeEun.
Nhưng người ngủ thiếp đi trong chuyến đi là Jin Seong chứ không phải là YeEun. Nàng dựa vào vai Jin Seong mà thấy yên bình, một cảm giác chưa bao giờ được hưởng như thế! YeEun lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người. Nhìn ảnh Jin Seong ngủ rất dễ thương! Nàng tự nhủ và cười một mình: “Em sẽ không để cho anh rời bỏ em đâu! Đừng hòng!”
YeEun lấy quyển truyện mà Jin Seong đã mua tặng nàng trong tiệm sách hôm nào ra đọc. Nàng đọc miên man mà không biết là Jin Seong đã thức dậy. Chàng ngắm những ngón tay thon nhỏ của YeEun đang giữ hờ những trang sách. Jin Seong sẽ ghi nhớ tất cả về YeEun, không sót một chi tiết nhỏ nhặt nào của người con gái chàng yêu.
Jin Seong dụi đầu vào mái tóc thơm hương của YeEun và nhủ thầm: “Anh yêu và nhớ em đến hết đời anh!”
YeEun ngừng đọc sách khi biết Jin Seong đã tỉnh giấc. Nàng cười lém lỉnh:
- Anh ngủ đã chưa?
Jin Seong cười:
- Chưa bao giờ trong đời anh lại được ngủ ngon giấc như vậy! Nhờ có em đấy!
YeEun chun mũi, trề môi trêu chọc Jin Seong. Chàng thích điệu bộ này của nàng, rất trẻ con nhưng đáng yêu và đầy vẻ nghịch ngợm!
- Sách truyện có hay không?
- Hay! Rất hay!.. Nhưng anh chưa đề tặng em đó!
- Ừ nhỉ, anh quên!.. Nhưng không có bút!
YeEun tìm trong ví của mình rồi đưa bút cho Jin Seong:
- Đây!
Jin Seong ngẫm nghĩ rồi nói:
- Anh sẽ đề tặng em như thế nào nhỉ?
- Không biết! Nhưng phải nói cho hay đó!
Jin Seong đã viết lời đề tặng đúng như chàng đã nghĩ thầm lúc nẫy: “Anh yêu và nhớ em đến hết đời anh!”
Đọc những lời đề tặng đó của Jin Seong, YeEun bỗng bật khóc.
Jin Seong hốt hoảng:
- Sao vậy? Anh làm gì sai sao? Nếu anh nói gì sai và làm em buồn thì anh xin lỗi YeEun!
YeEun vẫn không nói gì. Jin Seong quay sang ôm lấy nàng dỗ dành:
- Đừng khóc mà! Sao vậy..?
YeEun nghẹn ngào nói:
- Anh viết.. như một lời chia tay!
Jin Seong nghĩ thầm mình phải làm sao bây giờ? YeEun có vẻ như không muốn chia tay! Chàng đâu có muốn như vậy đâu!
Chàng chối biến:
- Đâu có! Tại em nghĩ như vậy thôi!
- Đừng nói dối!
Jin Seong nắm tay YeEun:
- Hãy nghĩ đến 7 ngày mình ở bên nhau và sống thật hạnh phúc! Đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác! YeEun.. em làm được như vậy không?
YeEun nhìn chàng gật đầu. Jin Seong đưa tay lau những giọt nước mắt trên má nàng. Chàng cố làm ra vẻ vui vẻ và trêu chọc YeEun:
- Khóc là xấu lắm đó!
Nàng nép đầu vào vai Jin Seong phụng phịu:
- Tại anh đó!
- Ừ tại anh cả!.. Cứ trách anh đi… tại anh cả!
Có tiếng nói vang lên qua máy phóng thanh:
- Chỉ vài phút nữa là chúng ta sẽ hạ cánh đáp xuống phi trường Ashville Regional đúng như theo chương trình. Thời tiết bên ngoài rất lý tưởng, 75 độ, không có tiên đoán sẽ mưa trong ngày hôm nay. Mời quý hành khách trở về chỗ ngồi và thắt giây an toàn. Cám ơn quý vị!
YeEun và Jin Seong làm theo lời nhắc nhở. Nàng lấy lại được vẻ tươi vui hồn nhiên:
- Đến nơi rồi! Thích quá!
Nhìn thấy YeEun như vậy, Jin Seong nghĩ thầm là nàng sẽ vượt qua được mọi khó khăn… dù có chia tay!
Vì ngồi ở hàng ghế đầu nên khi phi cơ đã hạ cánh, trong lúc mọi hành khách sửa soạn lấy hành lý mang theo thì YeEun và Jin Seong là hai hành khách đi ra khỏi máy bay đầu tiên.
Trông Jin Seong và YeEun như một đôi vợ chồng trẻ trong tuần trăng mật vì họ không rời nhau, tay trong tay bước ra ngoài.
Họ tìm đến chỗ thuê xe. Chiếc xe mà Jin Seong thuê được là một chiếc SUV rất tốt mầu xanh đậm, mileage rất ít, đây đúng là một chiếc xe mới toanh! Chàng rất vui vì mọi sự khởi đầu cho chuyến đi 7 ngày đã diễn ra suông sẻ và tốt hơn dự tính! Hy vọng như vậy!
Jin Seong nói với YeEun:
- Mọi sự tốt đẹp hơn anh mong đợi!
- Từ phi trường về khách sạn có xa không anh?
- Hai mươi lăm phút nếu không kẹt xe!
- Vậy cũng gần đây thôi!
Lên xe và ra khỏi phi trường với YeEun bên cạnh háo hức với mọi sự mới mẻ chung quanh, Jin Seong đón nhận hạnh phúc với… lòng biết ơn đến cuộc đời đã cho chàng được sống mọi phút giây bên người con gái mà chàng yêu.
Ngồi trên xe, YeEun chỉ chỏ khắp nơi với sự rộn rã không thể cầm giữ.
Khi xe bắt đầu vào đường vòng đến khách sạn hạng nhất và nổi tiếng ở đây là Omni Grove Park, cảnh vật bên ngoài với nhiều cây cối xanh tươi và những bồn hoa muôn sắc như chào đón.
YeEun thích thú rõ rệt:
- Khách sạn này trông cổ kính nhưng đẹp quá! Anh nhìn kìa! Chưa bao giờ thấy mái nhà nào đỏ đẹp như vậy! Còn những tảng đá vách tường bên ngoài nữa kìa! Em có cảm tưởng mình đang ở bên Âu Châu chứ không phải đang ở bên Mỹ! Anh chọn giỏi thật!
Jin Seong chỉ biết cười. Chàng đã chọn đúng nơi. Từ khách sạn này có thể nhìn thấy Blue Ridge Mountains nơi mà chàng muốn đến cùng với YeEun.
Chàng ngừng xe trước cửa khách sạn và đưa chìa khóa xe cho người phục vụ bên ngoài để anh ta mang xe đi, không quên dúi tiền tip vào tay anh ta. Đến một nơi sang trọng và nổi tiếng như ở đây, Jin Seong đã hành xử đúng như vai trò một người nổi tiếng và giầu có! Mình như vậy mà! Jin Seong nghĩ thầm và mỉm cười với YeEun.
Vào bên trong làm thủ tục nhận phòng trong khách sạn. Đã giữ chỗ trước và cũng đến đúng lúc nên mọi chuyện nhanh chóng.
Chàng nói với người làm việc ở quầy lễ tân:
- Chúng tôi không có nhiều đồ cho lắm nên không cần giúp!
Cô nhân viên mỉm cười nói với Jin Seong:
- Chào mừng ông bà đến Omni Grove Park! Chúc ông bà qua những giây phút vui tươi và hạnh phúc ở đây! Cần gì xin nhấc điện thoại gọi, chúng tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của quý khách nhanh chóng.
- Cám ơn cô!
Quay sang YeEun, chàng cho phép mình đùa với nàng:
- Em có nghe cô ấy gọi mình là “ông bà” không?
- Em thích như vậy! Anh à.. mình ở đây cho đến ngày về sao?
- Không! Mình chỉ ở một đêm thôi! Em quên là mình tính đi nhiều nơi mà!
- Ừ nhỉ! Em quên mất!
Lên phòng ở tầng thứ nhì. Jin Seong đã chọn một phòng đặc biệt rộng rãi, có hai giường ngủ và cả phòng khách riêng. Mặc dù đã xem hình khi đặt chỗ nhưng khi vào đến nơi, toàn thể căn phòng còn đẹp hơn chàng mong mỏi.
YeEun kêu lên:
- Trời!.. Đẹp quá!
Jin Seong kéo màn cửa. Tất cả những cửa sổ của suite này đều nhìn ra Blue Ridge Mountains! Chàng gọi YeEun:
- Em đến đây xem!
YeEun ngẩn người ra ngắm nhìn cả khung cảnh hùng vĩ xa xa trước mắt. Núi non và rừng cây đủ mầu… xanh đỏ và vàng.. Mùa thu đã đến nơi đây rồi!
Nàng ôm lấy Jin Seong:
- Cám ơn anh!
Sau câu nói đó YeEun đã nhón chân lên hôn Jin Seong. Môi chạm môi và họ đã mở lòng đón nhận nhau không dè giữ! Cả hai đều quên những chuyện làm ngăn trở tình yêu dành cho nhau.
Buông YeEun ra, Jin Seong nói với nàng:
- Em có muốn nghỉ ngơi một chút không hay đi chơi luôn?
- Em muốn đi chơi!
Jin Seong đồng ý:
- Anh cũng nghĩ như em! Chúng ta sẽ đi những nơi mà chúng ta định đến.
Jin Seong và YeEun đợi ở ngoài cửa khách sạn. Khi xe được mang đến, cả hai nhanh chóng lên xe để đi đến Biltmore Estate, chỉ cách đây chừng 6 miles.
Jin Seong nói với YeEun:
- Anh đã mua ticket online để đến nơi này rồi!
- Anh giỏi thế!
- Đương nhiên!
Đến Biltmore Estate ở Ashville, lâu đài George Vanderbilt nằm trên 8 ngàn mẫu đất mênh mông là ngôi nhà lớn nhất nước Mỹ. Đây không thể gọi là nhà mà là lâu đài thì đúng hơn! Được xây từ năm 1889, lâu đài này mang âm hưởng của thời kỳ phục hưng Pháp và được dành riêng cho ông George Vanderbilt II.
Cả Jin Seong và YeEun đều bị choáng ngợp vì vẻ lộng lẫy và vĩ đại của lâu đài. Gia đình Vanderbilt làm gì với lâu đài 250 phòng? Những vườn cảnh chung quanh lâu đài rập khuôn kiểu nghệ thuật. Nhưng khu vườn Ý mới đặc biệt với những hồ nước khảm văn hoa cầu kỳ cùng nhiều bức tượng điêu khắc nghệ thuật. Vườn hồng lại là một nơi khác với trên 200 loại hồng khác nhau được mang từ khắp thế giới về trồng chỉ để cho chủ nhân được chiêm ngắm. Sự sang trọng cổ điển dành cho vua chúa được nhìn thấy khắp nơi bên trong lâu đài. Ngoài những bức họa chân dung của chủ nhân lâu đài, còn nhiều họa phẩm danh tiếng khác của những tên tuổi như Renoir và John Singer Sargent. Chủ nhân lâu đài quả đúng là người sưu tập và am hiểu nghệ thuật cộng thêm với tài sản khổng lồ để có thể thỏa mãn những ước muốn của ông ta khi xây dựng một lâu đài như thế!
Đứng ở trên tầng cao của lâu đài, Jin Seong và YeEun còn nhìn thấy toàn thể khung cảnh xung quanh của lâu đài. Đó đúng là một lâu đài giữa những cánh rừng bạt ngàn. Họ chụp với nhau nhiều ảnh kỷ niệm ở nơi đây.
Trở lại vào bên trong lâu đài, Jin Seong dắt YeEun đi tìm banquet hall nơi có sàn khiêu vũ với trần cao bằng 7 tầng.
YeEun ngạc nhiên:
- Nẫy mình xem rồi mà?
Jin Seong ra vẻ bí mật:
- Đúng rồi! Nhưng lúc đó có đông du khách, bây giờ anh nghĩ không có ai!
- Anh định làm gì?
- Khiêu vũ cùng em!
YeEun cười:
- Thật sao? Nhưng đâu có nhạc cho chúng ta?
Jin Seong giơ điện thoại lên:
- Nhạc trong này!
Quả thật phòng khiêu vũ rộng mênh mông trong lâu đài lúc này không có một bóng người. Chung quanh sàn nhẩy rộng thênh thang được giăng những dây nhung đỏ để ngăn không cho ai bước vào mà chỉ đứng bên ngoài để nhìn thôi. Jin Seong tìm một bản nhạc valse cổ điển.
Nhưng YeEun phản đối:
- Em không biết nhẩy điệu nhạc này! Vả lại người ta chăng giây như vầy mình đâu có vào được?
Jin Seong ngoan cố:
- Thì mình trèo qua! Dễ không mà!
- Nhưng lỡ người ta biết thì sao?
Jin Seong cương quyết:
- Cùng lắm thì họ đuổi mình ra ngoài thôi! Nhưng chúng ta hãy cởi giầy ra.
- Nhưng.. em không biết nhẩy như thế nào..
- Có sao đâu! Mình cứ đi theo điệu nhạc! Em là công chúa của anh! Anh muốn nhớ lại kỷ niệm anh đã lạc vào lâu đài và gặp gỡ một nàng công chúa đẹp nhất trên cõi đời này là em!
YeEun ngửa cổ lên cười:
- Hãy làm em trở thành công chúa đi!
Họ lướt trên sàn nhẩy rộng không một ai như đang bay vào cổ tích huyền thoại. Jin Seong ôm YeEun trong vòng tay với thương yêu ngút ngàn. Chàng ghi lại những hình ảnh đó trong hạnh phúc ngập tràn ngập châu thân.
Một lúc sau, Jin Seong nói với YeEun:
- Đủ chưa? Mình còn đi nơi khác nữa! Em có mỏi chân không?
- Không, em chẳng sao! Mình đi chơi tiếp đi! Nhưng.. em đói rồi!
- Mình ghé về dowtown Ashville ăn trưa nhé? Em thích ăn gì? Bữa ăn trưa này là bữa ăn muộn đó!
- Anh chọn đi! Em đang đói nên ăn gì cũng ngon!
- Em thử tìm trong điện thoại của em đi trong lúc anh lái xe!
- Ừ… Ở ngay downtown phải không.. À tiệm này được đây.. Tiệm kia cũng được…
- Cứ chọn tiệm em thích!
YeEun say sưa tìm kiếm.
- Mình ăn ở tiệm này đi! Carrabba’s Italian Grill!
Jin Seong hoan hỉ:
- Tốt! Anh cũng thích ăn đồ Ý! Chỉ đường cho anh!
Vào đến tiệm ăn Carrabba’s Italian Grill cũng 2 giờ 30 giờ trưa. Giờ này tiệm vắng hoe như chỉ dành riêng cho Jin Seong và YeEun.
Thức ăn ngon, khung cảnh ấm cúng, cả hai rất thoải mái bên nhau.
YeEun hỏi Jin Seong:
- Rồi mình sẽ đi đâu nữa hả anh? Khách sạn mình ở có spa và hồ nước nóng ngoài trời thật thích quá! Tối về mình ghé thử nhé?
- Em muốn là Trời muốn! Anh tìm hiểu thấy Ashville đặc biệt có truyền thống là có những màn biểu diễn và âm nhạc ngoài trời khi mặt trời lặn nên mình sẽ đến đó xem sao. Anh nghĩ là sẽ vui. Mình cứ vui chơi ở đây rồi ăn tối, khi về lại khách sạn vào spa cũng chưa muộn. Còn bây giờ mình có thể đi tìm chiếc xe bus mầu tím LaZoom để nó đưa đi mình đi một vòng xem thành phố.
Ra khỏi tiệm ăn, YeEun khoác chặt tay Jin Seong rồi nói:
- Ở bên cạnh anh thích thật! Em ước gì cứ được như thế này mãi!
Chiếc xe bus LaZoom mầu tím không chỉ đưa du khách đi xem thành phố mà còn có chương trình giải trí cho du khách với những diễn viên hài vui nhộn ngay trên xe bus. Không những thế xen kẽ còn có màn kể về lịch sử thành phố Ashville.
Rời khỏi xe bus LaZoom, Jin Seong và YeEun tay trong tay đi dạo khắp nơi ở downtown Ashville.
Jin Seong ân cần hỏi YeEun:
- Em muốn mua gì không? Bất cứ thứ gì để làm kỷ niệm chuyến đi!
Họ đã mua sắm, không nhiều nhưng chỉ để lưu lại kỷ niệm. YeEun có mua thêm 2 bộ đồ tắm.
Jin Seong nói với YeEun:
- Tất cả những bước chân của em và anh đều lưu lại dấu ấn ở khắp nơi chúng ta đã đi ngang qua. Mấy chục năm nữa do một tình cờ nào đó sẽ có ai đó khám phá ra là Jin Seong và YeEun đã từng có mặt ở đây! Những kỷ niệm của chúng ta không bao giờ mất… không bao giờ!
Vẫn khoác tay Jin Seong như một níu kéo hay trói buộc, YeEun nhìn chàng rồi nói bằng cái giọng rất dễ thương của nàng:
- Em thích nghe anh nói! Những điều anh nói em chẳng bao giờ quên!
Mặt trời ở đây lười lĩnh như muốn đi ngủ sớm. Ánh nắng cứ nhạt dần, chìm xuống và đèn ở đường phố bắt đầu sáng lên. Thoạt tiên không thấy sáng lắm nhưng khi bầu trời bắt đầu đậm mầu dần thì những ngọn đèn đường có mầu vàng ấm áp đó tỏa sáng hơn. Cùng với sự chuyển đổi đó, những sinh hoạt về đêm bỗng xuất hiện.
Jin Seong đưa tay chỉ cho YeEun:
- Nhìn kìa YeEun! Đó chính là chương trình hòa nhạc ngoài trời buổi tối nổi tiếng “Downtown after 5” kìa!
YeEun có vẻ hào hứng khi nói với Jin Seong:
- Vui thật! Em không cần ngủ! Dắt em đi chơi suốt đêm đi!
Jin Seong bật cười:
- Họ chỉ trình diễn đến 9 giờ tối thôi! Em không cần ngủ nhưng người ta cần ngủ!
Số người tham dự xem hòa nhạc miễn phí rất đông đảo. Mọi người xem ra rất thoải mái thư giãn thưởng thức chương trình. Không biết số người tham dự toàn là du khách hay cả dân địa phương nữa nhưng nói chung rất thân thiện và vui vẻ. Chương trình hòa nhạc còn được xen kẽ bằng những màn nhẩy múa rất hay!
Khi chương trình chấm dứt lúc 9 giờ tối trong tiếc nuối của mọi người cũng là lúc Jin Seong nhắc nhở YeEun:
- Mình phải ăn tối một chút chứ?
- Cũng được nhưng em chẳng thấy đói gì cả!
- Ăn nhẹ thôi!
- Ừ..
Lúc ngồi ăn tối, Jin Seong sực nhớ và nhắc YeEun:
- Em đã gửi tin nhắn cho nhà chưa?
- Chưa! … Em quên!
Nói xong, YeEun miễn cưỡng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ.
Thực sự đang lúc vui, Jin Seong không muốn nhắc đến Yang Areum nhưng chàng không có cách nào khác! Có bay lên đến trời đi nữa rồi thì chàng cũng phải trở về đối mặt với thực tại phũ phàng!
Jin Seong áy náy nắm tay YeEun:
- Anh xin lỗi..!
Đang rầu rĩ, nghe Jin Seong nói như thế, YeEun tươi ngay nét mặt, nhoẻn miệng cười với chàng:
- Có gì đâu, đừng bao giờ xin lỗi em cả!
Nói xong nàng đánh trống lảng:
- Anh đừng quên về đến khách sạn là đi spa nhé! Em chưa trải qua cảm giác đó như thế nào! Em muốn được tận hưởng…
Jin Seong cũng vui vẻ trở lại:
- Đương nhiên! Lúc nẫy em mua mấy bộ đồ tắm cũng tốt vì chúng ta sẽ ra biển ở chặng đường cuối. Còn bây giờ vào spa thì em sử dụng được rồi. Đến vùng biển mua thêm. Dễ quá mà! Nhưng em xem lại giờ mở cửa của spa cũng như hồ nước nóng ngoài trời trong khách sạn mình ở đi.
YeEun tìm tòi. Bỗng nàng kêu lên với vẻ thất vọng:
- Không được rồi!
Jin Seong ngạc nhiên:
- Sao vậy? Đóng cửa rồi sao?
YeEun phụng phịu:
- Đóng cửa sớm lắm và phải gọi trước!
- Thật sao?
Nói xong chàng đùa:
- Biết vậy anh mua khách sạn này và dành riêng cho em có thể đến bất cứ lúc nào!
YeEun liếc Jin Seong:
- Anh thật là…! Nhưng thôi không sao. Nhưng bù lại buổi tối còn lại anh phải làm em vui đó!
- Được rồi! Mình xem phim trong phòng cũng đươc vậy! Ngày mai mình còn nhiều chỗ để đi lắm!
*Về đến khách sạn, Jin Seong dục YeEun:
- Em đi tắm trước đi! Anh sẽ tắm sau. Anh muốn nghiên cứu chương trình cho ngày mai.
Nàng nói với Jin Seong:
- Không được vào hồ nước nóng bên ngoài thì ngâm người ở bồn tắm trong này vậy. Anh phải chờ hơi lâu đó!
- Cứ làm như em muốn! Anh không sao cả! Cứ thoải mái đi!
YeEun ở trong phòng tắm khá lâu như muốn hưởng mọi giây phút thoải mái ở một nơi sang trọng như nơi đây.
Có lẽ nàng đã ngâm người trong nước nóng cả nửa giờ đồng hồ. YeEun thấy khỏe khoắn. Lúc thay quần áo, nàng nhìn mình trong gương rồi nghĩ đến anh Jin Seong! Không bao giờ có thể nghĩ rằng có chuyến đi này, rồi ở bên cạnh anh ấy ngày đêm! Chuyện gì sẽ xẩy ra?
YeEun lắc đầu một mình tự nhủ: Sẽ không có chuyện gì xẩy ra cả! Nhưng.. lỡ như… nếu như… thì mình phải làm sao? Nàng không biết nữa và cũng không muốn biết!
Hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc hãy còn ướt, từ toàn thân YeEun bay thoang thoảng trong không gian kín. Đang chăm chú tìm kiếm trên laptop, Jin Seong bị mùi hương chi phối, chàng ngẩng đầu lên nhìn. YeEun đang đến gần chàng, đẹp như một giấc mơ! Chàng nhìn sững nàng như muốn thôi miên hay chính chàng đang hóa thành tượng?
YeEun ngồi xuống cạnh Jin Seong nhỏ nhẹ hỏi:
- Em xong rồi, tới phiên anh!
Jin Seong cứ ngơ ngẩn nhìn YeEun mà không tìm được một lời nào. Tất cả huyền diệu và lạ lùng như những điều không có thật và chàng đang bềnh bồng trong giấc mơ đó.
- Anh à..
Jin Seong bừng tỉnh, ngượng ngập:
- Ừ.. tới lượt anh!
YeEun còn nói:
- Anh ngâm người trong nước ấm như em đi, thích lắm!
Jin Seong ừ ào và chậm rãi đi vào phòng tắm như một kẻ nửa mê nửa tỉnh! Nhưng rồi chàng ngoái cổ lại nói với YeEun:
- Em đi ngủ trước đi vì đã muộn lắm rồi! Xem phim thì sẽ khuya quá! Anh cũng sẽ ngâm người trong bồn tắm như em… Em ngủ ngon nhé..
Hình như YeEun có nói điều gì nhưng Jin Seong nghe không rõ vì đầu óc chàng đang lơ mơ và cố gắng chống cự những cám dỗ rất ngọt ngào từ người con gái chàng yêu… yêu đến điên cuồng!
Lúc đóng cửa phòng tắm, chàng dựa lưng vào cửa và nghĩ thầm: YeEun! YeEun yêu quý!.. Anh không phải là Thánh!
Jin Seong đã ngâm người trong bồn tắm ngập đầy nước khá nóng. Độ nóng của nước bao phủ toàn thân chàng. Những lỗ chân lông như nở ra mang lại cảm giác thật dễ chịu. Một lúc sau chàng đã thiu thiu ngủ và những ước muốn lúc nãy chợt tan biến thật nhẹ chàng.
Không biết là bao lâu nhưng khi nước nguội thì Jin Seong tỉnh dậy. Chàng ươn ái ra khỏi bồn tắm, làm nốt những chuyện vệ sinh khác rồi sẽ sàng ra bên ngoài.
YeEun đã ngủ. Jin Seong rón rén đi ngang qua và không thể không nhìn nàng đang say ngủ. Một cảm giác bình yên chợt dấy lên, chàng mỉm cười.
Jin Seong ra ngoài phòng khách thông với phòng ngủ, nằm xuống ghế sofa ôm chiếc gối dựa vào lòng. Chàng ngủ đây được rồi! Nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng như lúc ngâm người trong nước nóng. Trằn trọc một lúc vì nằm trên sofa không thoải mái như trên giường nhưng rồi Jin Seong cũng ngủ được.
*Khi ánh sáng của ngày bắt đầu he hé hiện ra ở phần cửa sổ mà màn cửa không được khép kín là lúc YeEun tỉnh giấc. Nàng trở mình nhưng chưa muốn dậy. Nhìn sang giường bên cạnh. Không nhìn thấy anh Jin Seong! Mà giường ngủ cũng còn nguyên vẹn như chưa hề có ai đã nằm. Nàng hốt hoảng ngồi dậy. Anh ấy đi đâu rồi?
YeEun tung chăn ngồi dậy, xuống giường đi ra phòng ngoài. Anh Jin Seong đang nằm ngủ trên ghế sofa! Tội nghiệp quá, không có cả chăn nữa kìa!
Nàng lại gần, ngồi dưới thảm nhìn người đàn ông mà nàng yêu biết bao nhiêu đang ngủ say sưa. Chắc anh ấy đã mệt lắm! Nhìn mãi và chưa bao giờ thấy yêu anh Jin Seong như thế! Nàng muốn vuốt ve gương mặt kia, úp mặt vào lòng anh ấy như tìm một chỗ trú ẩn! Khi không còn anh nữa thì em sẽ ra sao? Chúng ta đã mất đi một ngày rồi! Chỉ còn 6 ngày nữa thôi!
Có lẽ hương thơm và hơi nóng từ người YeEun toát ra đã đánh thức Jin Seong tỉnh dậy. Vẫn nằm nguyên trong vị thế đó, Jin Seong lười biếng mở mắt với đôi mi vẫn còn sụp như muốn níu kéo thêm vài giây phút.
Nhìn thấy YeEun đang ngồi dưới thảm và âu yếm nhìn mình, Jin Seong tỉnh hẳn, chàng ngồi dậy hỏi nàng:
- Em dậy từ bao giờ?
YeEun ngồi lên ghế và ôm lấy Jin Seong:
- Được một lúc! Anh có ngủ được không? Cho dù nằm ở đây nhưng cũng phải mang chăn ra đắp chứ?.. Em đâu biết anh nằm ở đây!
Jin Seong lấp liếm:
- Anh ngồi đây xem mấy chỗ mình sẽ đi ngày hôm nay rồi buồn ngủ và nằm đây luôn!
YeEun lườm Jin Seong:
- Anh nói dối dở lắm anh biết không! Nhưng lần sau nhớ mang chăn ra đắp nếu không sẽ bị cảm lạnh đó!
Jin Seong ôm vai YeEun khi nói:
- Ừ.. anh sẽ nhớ! Nhưng mình phải sửa soạn để đi thôi! Mấy giờ rồi? Đêm qua em ngủ ngon không?
- Em ngủ rất tốt!
- Anh nghĩ mình sửa soạn rồi xuống ăn sáng!
- Được rồi! Cho em 15 phút thôi!
Cả hai sửa soạn rất nhanh như không muốn uổng phí thì giờ quý báu.
Vì còn sớm nên Jin Seong đã chọn được nơi ăn sáng ngay trong khách sạn và có chỗ ngồi bên ngoài thoáng mát có thể nhìn thấy xa xa rặng núi Blue Ridge Mountains hùng vĩ.
YeEun suýt xoa:
- Khung cảnh ở đây đẹp thật! Mùa đông chắc cũng đẹp lắm anh nhỉ? Anh nhìn kìa, họ để bao nhiêu là lò sưởi ngoài trời ngay đây! Thức ăn hy vọng là sẽ ngon!
Jin Seong nhìn ra rặng núi Blue Ridge Mountains:
- Mình sẽ được tận mắt ngắm nhìn nơi đó gần gũi hơn!
Dù muốn ngồi đây lâu hơn khi ăn sáng nhưng cả YeEun và Jin Seong đều háo hức với chương trình của ngày hôm nay.
Trả phòng xong, YeEun và Jin Seong đứng đợi người phục vụ mang xe đến. Jin Seong hỏi YeEun:
- Em không để quên gì trong khách sạn chứ?
YeEun chợt kêu lên:
- Em quên đồ charge điện thoại! Làm sao bây giờ?
- Có sao đâu! Đợi anh! Để anh lên phòng lấy cho em. Anh sẽ xem xét cẩn thận một lần nữa!
Jin Seong ra quầy tiếp tân mượn lại chìa khóa phòng. Trong thang máy chàng không thể không nín cười khi nhớ lại khuôn mặt yêu kiều của YeEun hốt hoảng vì để quên đồ! Cô bé này lơ đễnh thật! Chàng sẽ nhớ hết mọi chi tiết về YeEun!
Lúc đưa cho YeEun đồ charge điện thoại, Jin Seong nói thầm vào tai nàng như sợ ai nghe mất:
- Anh yêu cả sự lơ đễnh của em! Nó cũng đáng yêu như em vậy!
YeEun khúc khích cười nói:
- Em như vậy đó!