❖ 2 ❖
Hiện trường là một căn hộ hai phòng ngủ thuộc khu chung cư nọ. Phòng khách dễ phải rộng đến hơn hai mươi lăm mét vuông. Hai phòng ngủ kiểu Tây còn lại cũng rộng rãi không kém. Cùng là con gái sống một mình nhưng cũng có nhiều kiểu ghê, Utsumi Kaoru vừa mường tượng lại căn hộ của mình vừa nhủ bụng. Song, cô thấy nhà mình chật chội như thế có lẽ cũng vì cái tính lười dọn dẹp của bản thân. Cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình dọn nhà là từ bao giờ nữa.
Căn hộ bày biện vô cùng tối giản. Trên chiếc xô pha nom có vẻ cao cấp chỉ đặt hai chiếc gối ôm dáng tròn, quanh ti vi và trên kệ sách rất ngăn nắp. Nhưng đến cả bàn ăn cũng trống trơn thì Kaoru thật không tài nào hiểu nổi.
Dĩ nhiên, sàn nhà cũng sạch bong. Cạnh cửa kính trổ ra ban công có một cái máy hút bụi. Phải chăng người này ngày nào cũng dùng cái máy hút bụi đó dọn dẹp phòng ốc? Nhưng lạ là, một cái quánh lại rơi cạnh chiếc máy hút bụi kia. Nắp quánh thì văng tới tận gần ti vi.
Hay khi đó cô ấy đang chuẩn bị nấu ăn nhỉ, nghĩ vậy Kaoru nhòm vào trong bếp. Bên cạnh bồn rửa có một chai dầu ô liu. Trên kệ úp bát đĩa thì để nào âu nhôm, dao, đĩa nhỏ. Vỏ cà chua vứt đầy trong rổ đựng rác hình tam giác đặt trong bồn.
Kaoru thử mở tủ lạnh. Đập vào mắt cô trước nhất là một đĩa to đựng đầy cà chua và pho mát. Bên cạnh còn có một chai vang trắng.
Có lẽ cô ấy đã định làm vài ly với ai đó chăng, Kaoru nghĩ bụng.
Chủ nhân căn hộ này là Ejima Chinatsu, ba mươi tuổi, một nhân viên ngân hàng. Ảnh trên bằng lái xe cho cảm giác đây là một người hiền lành, điềm đạm song Kaoru lại đoán cô ta thuộc kiểu người hiếu thắng và chi li. Không phải cứ mặt tròn, mắt cụp thì sẽ là người nhẹ dạ cả tin.
Kaoru trở lại phòng khách. Mấy viên cảnh sát liên tục ra vào ngoài ban công. Cô quyết định đợi cho tới khi công việc của họ hòm hòm. Cô đã đúc kết ra rằng, không phải cứ cố xem cho nhanh thì sẽ thu được kết quả. Chưa kể cái kiểu sốt sắng đi đầu như thế chẳng khác nào một cậu bé.
Kaoru lại gần chiếc tủ búp phê kê sát tường. Cạnh đó là kệ để báo, bên trên có vài cuốn tạp chí. Kaoru chỉ liếc qua một cái, rồi mở ngăn kéo tủ búp phê ra. Bên trong có hai cuốn album ảnh. Cô đeo găng tay, thận trọng mở chúng. Một album là ảnh Chinatsu tham dự lễ thành hôn của đồng nghiệp. Album còn lại thì nhét ảnh chụp từ những buổi nhậu rồi sự kiện ở chỗ làm. Hầu hết trong số ảnh đó Chinatsu đều chụp cùng nữ giới, không có ảnh nào chụp riêng cùng đàn ông cả.
Kaoru nhét album về lại chỗ cũ, đóng ngăn kéo, đúng lúc ấy đàn anh của cô, Kusanagi Shunpei quay lại, mặt khó đăm đăm.
“Thế nào rồi ạ?” Cô hỏi.
“Chưa thể nói được gì.” Kusanagi trề môi. “Nhưng có khi là cô ta tự gieo mình xuống cũng nên, không thấy có dấu vết giằng co gì.”
“Nhưng cửa nhà để mở đấy ạ.”
“Cái đó thì tôi biết.”
“Nếu cô ấy ở nhà một mình thì phải khóa cửa chứ?”
“Trạng thái tinh thần của người muốn tự tử đâu có như bình thường được.”
Kaoru nhìn viên cảnh sát đàn anh, đoạn lắc đầu.
“Trạng thái tinh thần nào cũng vậy thôi, đã là thói quen thì khó đổi lắm. Mở cửa rồi đi vào, đóng cửa xong thì khóa cửa, trình tự này chắc chắn đã trở thành thói quen.”
“Không phải ai cũng vậy.”
“Nhưng đã là nữ giới sống một mình thì chẳng ai lại không có thói quen đó cả, tôi nghĩ vậy.”
Thấy Kaoru nói giọng cả quyết, Kusanagi bặm môi vẻ không mấy thoải mái. Rồi như xốc lại tinh thần, anh gãi gãi mũi.
“Vậy nói ý kiến của cô cho tôi nghe xem nào. Tại sao cửa lại để mở?”
“Rất đơn giản. Hẳn là ai đó đã ra khỏi đây mà không khóa cửa. Tức là còn có một người khác ở trong phòng này lúc ấy. Đó có lẽ chính là người yêu của người phụ nữ đã chết.”
Một bên lông mày của Kusanagi khẽ nhướng.
“Một suy luận táo bạo đấy.”
“Vậy ư. Anh đã xem bên trong tủ lạnh chưa?”
“Tủ lạnh? Tôi chưa xem.”
Kaoru đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, lôi cái đĩa to cùng chai rượu ra, mang tới trước mặt Kusanagi.
“Tôi không nói phụ nữ sống một mình thì sẽ không uống rượu ở nhà. Nhưng họ sẽ không bày biện một món khai vị đẹp đẽ như thế này chỉ để cho mình ăn đâu.”
Kusanagi chau mày, gãi mặt.
“Ngày mai bên sở tại sẽ họp đấy, tóm lại, ta cũng sẽ tham gia luôn. Đến lúc đó chắc cũng có kết quả giải phẫu rồi. Sau đấy mọi người sẽ cùng thảo luận.” Nói đoạn làm động tác như đang đuổi ruồi trước mặt.
Kusanagi Kaoru đi theo viên cảnh sát đàn anh, đúng lúc hai người chuẩn bị rời khỏi căn hộ thì cô để ý thấy một hộp các tông để trên tủ giày gần cửa ra vào, Kaoru dừng đi giày.
“Đây là gì vậy nhỉ?”
“Chắc là đồ gửi đến chăng.”
“Tôi mở ra xem được không ạ?”
Hộp các tông vẫn đang dán băng dính.
“Cô đừng tự tiện động vào. Kiểu gì bên sở tại chẳng kiểm tra bên trong.”
“Nhưng giờ tôi muốn xem luôn. Bên sở tại đồng ý là được đúng không ạ?”
“Utsumi,” Kusanagi chau mày. “Chớ có làm mấy việc gây sự chú ý. Bình thường cô đã ‘nổi’ lắm rồi.”
“Tôi ‘nổi’ ấy ạ?”
“À, ý tôi không phải vậy. Tóm lại là đừng thu hút sự chú ý. Cô cũng phải nể mặt họ chút chứ.”
Gì vậy, Kaoru vừa nghĩ bụng vừa gật đầu. Cô phải miễn cưỡng chấp nhận những chuyện khó hiểu như vậy cũng chẳng phải một hai lần.
Sáng hôm sau, Kaoru vừa tới phòng cảnh sát sở tại Fukagawa thì đã thấy Kusanagi mặt mày cau có chờ mình. Cấp trên của họ là Mamiya cũng ở cùng anh.
Vừa thấy Kaoru, Mamiya liền bảo “Vất vả cho cô rồi”, mặt hết sức nghiêm nghị.
“Đội trưởng… Sao anh cũng ở đây vậy ạ?”
“Họ gọi tôi tới. Chúng ta sẽ nhận vụ này.”
“Nhận...”
“Đây có thể là một vụ giết người. Họ tìm thấy hung khí bị nghi đã gây ra thương tích ở đầu nạn nhân trong căn hộ đó. Có lẽ một chuyên án điều tra chung sẽ sớm được thành lập thôi.”
“Hung khí? Đó là gì vậy ạ?”
“Cái quánh. Loại có cán dài ấy.”
“Ồ,” Kaoru nhớ lại cái quánh nằm lăn lóc dưới sàn nhà. “Ra là thế...”
“Dưới đáy của cái quánh có dính máu của nạn nhân, dù chỉ là một lượng rất nhỏ. Nạn nhân bị đẩy xuống khỏi lan can sau khi bị đánh chết, hoặc cũng có thể là sau khi bị đánh cho ngất xỉu. Nhiều kẻ cũng độc ác lắm.”
Vừa nghe chuyện, Kaoru vừa lén nhìn sang phía Kusanagi. Anh quay sang ngang như để tránh ánh mắt cô, đoạn ho khan một tiếng.
“Hung thủ là nam giới ạ?” Kaoru hỏi Mamiya.
“Hẳn là thế rồi. Phái nữ thì sao có thể ra tay như thế được.”
“Họ chỉ tìm thấy hung khí thôi ạ?”
“Có dấu vết cho thấy hung thủ đã xóa dấu vân tay ở cán cầm của hung khí, mặt bàn rồi tay nắm cửa.”
“Vân tay bị xóa thì không phải là trộm cướp rồi.”
Nếu là trộm cướp thì đã đeo găng tay.
“Ta có thể nghĩ theo hướng hung thủ là người quen của nạn nhân chăng. Dù sao hắn cũng đã dùng luôn đồ vật trong nhà làm hung khí, ví hay thẻ đều còn nguyên, chỉ duy có điện thoại là bị lấy mất.”
“Điện thoại à... Hẳn là hắn sợ sẽ bị tra ra lịch sử cuộc gọi.”
“Nhưng nếu đúng như thế thì câu chuyện thành ra khá ngốc nghếch đấy.” Kusanagi lên tiếng. “Lịch sử cuộc gọi thì hỏi bên nhà mạng là ra ngay. Thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tự thú nhận mình là người quen của nạn nhân.”
“Chắc là do hoảng quá đấy mà. Đây rõ ràng không phải một vụ phạm tội có kế hoạch. Tóm lại, giờ ta cứ hỏi bên nhà mạng lịch sử cuộc gọi rồi tập trung điều tra từ các mối quan hệ nam nữ trước đã.” Mamiya kết luận.
Ngay sau đó họ có một cuộc họp điều tra. Trong buổi họp này chủ yếu mọi người báo cáo về lời khai của các nhân chứng.
“Ngay sau khi nạn nhân rơi xuống, mọi người đã tụ tập quanh khu chung cư rất đông, nhưng không ai trong số họ trông thấy kẻ nào tình nghi cả. Phòng của Ejima Chinatsu ở trên tầng bảy; sau khi nghe thấy tiếng động rồi ngó xuống từ cửa sổ, một người sống ở tầng sáu đã chạy ngay ra khỏi phòng rồi đi thang máy lên đó. Khi người này vào thang máy thì không thấy ai cả nhưng trước đó thang máy đã dừng ở tầng bảy. Giả sử nếu kẻ nào đó đã đẩy Ejima Chinatsu rơi từ ban công xuống rồi bỏ trốn thì vào thời điểm ấy thang máy không thể dừng ở tầng bảy được. Chưa kể chung cư đó chỉ có một chiếc thang máy.” Một điều tra viên quãng năm mươi tuổi chịu trách nhiệm điều tra hiện trường nói giọng điềm đạm.
Họ cũng tính tới khả năng hung thủ đã dùng cầu thang thoát hiểm để bỏ chạy. Song một điều tra viên của phòng cảnh sát Fukagawa lại đưa ra ý kiến rằng, cầu thang thoát hiểm nằm cùng phía với hiện trường nơi nạn nhân rơi xuống, lại là cầu thang lộ thiên, nếu hung thủ xuống bằng lối đó thì chắc chắn sẽ bị người trong đám đông tò mò kia trông thấy.
Bí ẩn lớn nhất tính cho tới thời điểm hiện tại là, sau khi đẩy nạn nhân rơi xuống, hung thủ đã biến đi đâu mất?
“Vậy còn giả thuyết này thì sao?” Mamiya nêu ý kiến. “Hung thủ là người sống cùng tòa nhà đó? Chẳng phải nếu thế, sau khi gây án y chỉ cần về lại phòng mình mà không lo bị ai bắt gặp à?”
Ai nấy đều gật gù tán thành ý kiến của đội trưởng đội điều tra số Một sở cảnh sát.