❖ 3 ❖
Người đàn ông tên Okazaki Mitsuya tới trình báo tại phòng cảnh sát Fukagawa vào tối ngày hôm đó. Vừa hay Kaoru và Kusanagi đi thu thập lời khai về nên đã gặp anh ta luôn.
Okazaki khoảng ba nhăm tuổi, dáng người mảnh khảnh. Mái tóc ngắn được rẽ ngôi thẳng thớm. Kaoru đoán người này là một nhân viên kinh doanh, đến khi hỏi nghề nghiệp của Okazaki thì quả nhiên đúng thế thật. Anh ta đang làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng nội thất lớn và có tiếng.
Okazaki khai rằng tối hôm qua anh ta có tới căn hộ của Ejima Chinatsu.
“Cô ấy là đàn em chung hội yêu tennis thời đại học của tôi. Tuy cách nhau tận năm khóa nhưng sau khi tốt nghiệp tôi vẫn thường xuyên tới đó chơi, thành thử chúng tôi cũng có quen biết nhau. Khoảng nửa năm trước chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố và bắt đầu nhắn tin qua lại từ đó.”
“Hai người chỉ nhắn tin thôi à? Có hẹn gặp nhau không?” Kaoru ướm thử.
Okazaki cuống cuồng phẩy tay.
“Chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó đâu. Tôi tới nhà cô ấy chẳng qua là vì hôm kia, tầm ban ngày ấy, Ejima gọi điện cho tôi nói là muốn đổi một chiếc giường mới và nhờ tôi mang catalogue qua cho.”
“Tức là cô ấy gọi anh tới nhỉ?” Kusanagi thêm ý nghi vấn cho câu nói của mình.
“Đúng là tới nhà cô ấy sẽ tiện bề cho tôi hơn, bởi nếu không biết căn phòng trông ra làm sao thì tôi khó mà đề xuất những món đồ phù hợp được.”
Tức dù có là đàn em ở trường cũ thì anh ta vẫn đối đãi như khách hàng bình thường.
“Chuyện như thế này xảy ra mấy lần rồi? Ý tôi là anh đã bán hàng cho cô Ejima lần nào chưa?”
“Có chứ. Cô ấy từng mua xô pha và bàn ở chỗ tôi rồi.”
“Ra là vậy. Thế hôm qua anh tới nhà cô Ejima lúc mấy giờ.”
“Chúng tôi hẹn nhau lúc 8 giờ. Tôi nhớ là mình không đến muộn.”
“Lúc đó cô Ejima có gì khác lạ không?”
“Tôi không nhận ra điều gì đặc biệt cả. Tôi cho cô ấy xem catalogue rồi giải thích rằng có rất nhiều loại giường khác nhau. Ejima vừa nghe vừa gật gù. Song rốt cuộc cô ấy vẫn không quyết định được luôn. Tôi khuyên cô ấy mua giường thì nên tới xem trực tiếp rồi quyết định vẫn hơn.”
“Hai người đã nói chuyện ở đâu?”
“Chúng tôi ngồi ở xô pha phòng khách...”
“Anh đã ở đó tới mấy giờ?”
“Ừm. Tôi rời khỏi căn hộ quãng 8 giờ 40 phút thì phải. Cô ấy bảo sau đó còn có khách tới chơi.”
“Khách? Mấy giờ người đó tới vậy?”
“Cái đó thì...” Okazaki nghiêng đầu.
“Xin hỏi...” Kaoru lên tiếng. “Anh có nhớ cái tủ giày ở lối cửa ra vào không?”
“Gì cơ?”
“Tủ để giày. Ở chỗ cửa ra vào nhà cô Ejima ấy.”
“À… đúng rồi, đúng là có thứ ấy nhỉ. Nhưng đấy hình như là đồ có sẵn chứ không phải mua ở cửa hàng của...”
“Ý tôi không phải vậy. Có một cái hộp các tông để bên trên tủ giày đấy, anh có để ý thấy không?”
“Hộp các tông à...” Ánh mắt anh ta đảo qua lại, lộ rõ vẻ bối rối, rồi anh ta hơi nghiêng đầu. “Sao nhỉ, hình như là có, nhưng tôi cũng không nhớ nữa. Tôi xin lỗi.”
“Vậy à. Không sao.”
“Mà có chuyện gì với cái hộp các tông đó ư?”
“À, không, không có gì.” Kaoru phẩy tay, đoạn nhìn sang phía Kusanagi, khẽ gật đầu, ý chừng xin lỗi vì đã xen ngang.
“Anh biết về vụ án từ khi nào?” Kusanagi hỏi.
“Nếu là tin tức trên ti vi thì hôm nay tôi mới xem. Nhưng tôi đã biết về vụ án từ trước rồi, mà không, từ ngay lúc nó xảy ra thì đúng hơn...” Đột nhiên Okazaki trở nên ấp úng. Không hiểu anh ta đang muốn nói gì.
“Ý anh là sao?”
“Thực ra, tôi đã chứng kiến cảnh cô ấy rơi xuống.”
“Sao cơ?” Cả Kaoru lẫn Kusanagi đồng thanh cất tiếng.
“Sau khi rời khỏi căn hộ của Ejima, tôi vẫn ở gần đó. Nhớ ra có một vị khách quen sống gần nhà Ejima, tôi định bụng qua chào hỏi một câu. Có điều tôi không tài nào tìm ra được nhà của vị khách nọ nên cuối cùng đành quay trở lại gần khu chung cư, đúng khi ấy thì vụ án đã xảy ra. Khi đó tôi đã hoảng lắm rồi, nhưng hôm nay xem được tin tức trên ti vi, biết nạn nhân là Ejima thì tôi không phải hoảng nữa mà thấy sợ. Thì tại cô ấy bị sát hại ngay sau khi gặp tôi mà. Cũng bởi vậy tôi mới quyết định tới đây trình báo với hy vọng lời khai của tôi sẽ giúp ích được gì đó.”
“Rất cảm ơn anh, anh đã cung cấp một thông tin rất quan trọng cho chúng tôi.” Kusanagi cúi đầu. “Anh nói là khi nạn nhân rơi xuống anh đang ở gần đó nhỉ. Khi đó hẳn là anh chỉ có một mình đúng không?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Vậy à.”
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm, nói thế này với người đã cung cấp thông tin quan trọng cho chúng tôi thì không được phải phép cho lắm nhưng công việc của chúng tôi là vậy, chuyện gì cũng phải xác minh lại, không thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Bởi vậy, cứ như thế này thì chúng tôi chỉ có thể lưu vào tài liệu điều tra việc anh đã đến nhà cô Ejima...”
“Sao cơ?” Okazaki ngạc nhiên, hết nhìn Kusanagi lại nhìn Kaoru. “Ý là các anh đang nghi ngờ tôi?”
“Ấy không, tôi không có ý đó.”
“Đúng là lúc cô Ejima rơi xuống tôi chỉ đang đi một mình nhưng không hẳn là quanh đó không có ai. Còn có người bắt chuyện với tôi nữa kìa.”
“Người đó là ai vậy?”
“Nhân viên giao hàng của một tiệm pizza. Tiệm Doremi pizza thì phải.”
Theo Okazaki, khi ấy một nhân viên đang đi giao hàng đã gọi anh ta lại và phàn nàn gì đó. Ejima Chinatsu rơi xuống ngay sau đấy.
“Lẽ ra tôi nên hỏi tên anh ta mới phải,” Okazaki cắn môi vẻ nuối tiếc.
“Không sao đâu, cái đó chúng tôi sẽ xác minh được.”
Nghe Kusanagi nói như vậy, Okazaki nở nụ cười an tâm.
“Anh có mang giấy tờ tùy thân nào kèm ảnh không? Nếu được chúng tôi muốn sao ra một bản. Tất nhiên, xác nhận xong chúng tôi sẽ hủy luôn.”
“Chuyện đó thì không thành vấn đề,” Okazaki lôi thẻ nhân viên ra. Trên tấm thẻ là bức ảnh chụp anh ta chính diện, miệng hơi mỉm cười.