Chương 1 CUỘC HÀNH TRÌNH DÀI NHẤT
Ngọn lửa đã làm cho những nhân viên kỹ thuật đang tháo bom dưới chiếc Skyhawk bị ảnh hưởng. Một quả bom, quả ở chiếc máy bay số 3, rơi nhanh hơn một chút, đè vào chân của viên chỉ huy đội vận thăng. Cả đội không biết phải làm gì tiếp theo trong hoàn cảnh đó. Viên đội trưởng bị thương được đưa gấp đến bệnh viên cơ sở, trong khi ba quả bom hạt nhân được tháo dỡ, vận chuyển trở lại kho đạn bằng xe tải- trong sự hỗ loạn của một căn cứ không quân trong ngày đầu tiên nổ súng phản công, không ai để ý đến một trong 4 chiếc xe kéo bằng cách nào đó đã bị trống. Các trưởng nhóm bảo trì máy bay ngay sau đó xuất hiện để bắt đầu kiểm tra qua trước khi bay trong khi chiếc xe Jeep chở phi công vừa đến. 4 phi công nhảy ra, mỗi người đều một tay cầm theo mũ bảo hiểm và một tay cầm bản đồ chiến thuật, ai nấy đều phẫn nộ muốn lên đường ngay lập tức để đánh đuổi quân thù
“Có chuyện quái gì thế?” Trung úy mười-tám-tuổi Mordecai Zadin, thường được bạn bè gọi là Motti, trông vụng về đáng kinh ngạc ở độ tuổi của mình
“Có vẻ như thùng nhiên liệu phát nổ” trưởng nhóm bảo trì chiếc máy bay trả lời. Ông là lính dự bị, có một cửa hàng sửa chữa ô tô ở Haifa, ngoài 50 tuổi, hiền lành và giỏi kỹ thuật
“Cứt thật” viên phi công trả lời, gần như run lên vì phấn khích “Quãng đường bay đến Golan và quay lại, tôi không cần thùng xăng phụ”
“Tôi có thể dỡ nó ra, nhưng cần vài phút”
Motti suy nghĩ một lúc. Là người sabra (Israel bản địa) đến từ kibbutz (làng cộng đồng) phía bắc, trở thành phi công chưa đầy 5 tháng, anh nhìn thấy các đồng đội khác bước vào buồng lái. Quân Syria đang tiến công thẳng vào quê hương, ngôi nhà của cha mẹ và anh bất chợt sợ rằng mình sẽ tụt lại trong nhiệm vụ chiến đấu đầu tiên
“Quên nó đi! Ông có thể tháo nó khi tôi quay lại” Zadin trèo lên thang như một viên đạn. Viên tổ trưởng bảo trì đi theo, giúp viên phi công thắt dây an toàn và kiểm tra các thiết bị qua vai anh
“Máy bay đã sẵn sàng, Motti! Cẩn thận”
“Pha sẵn trà chờ tôi trở lại nhé” viên phi công trẻ cười toe toét với vẻ hung hang mà một thanh niên trẻ có thể làm. Viên tổ trưởng bảo trì vỗ nhẹ vào mũ
“Chỉ cần cậu mang máy bay của tôi về là được”
Rồi ông rời khỏi máy bay, di chuyển thang rồi quét mắt nhìn máy bay lần nữa xem có sơ sót gì không, trong khi Zadin khởi động động cơ, điều khiển thiết bị điều khiển bay, mở van luồng gió, cho động cơ chạy ở chế độ không tải hoàn toàn, đồng thời kiểm tra nhiên liệu và đồng hồ đo nhiệt độ động cơ. Mọi thứ đều ổn. Anh nhìn đội trưởng đội bay và vẫy tay ra hiệu sẵn sàng. Motti đóng lắp buồng lái lại, cuối cùng nhìn viên đội trưởng bảo trì và chào tạm biệt theo kiểu quân đội
Ở tuổi 18, Zadin không phải là phi công trẻ nhất theo tiêu chuẩn của IAF. Bốn năm trước, anh được chọn vì phản ứng nhanh và bản tính hiếu thắng, là hạt giống tốt để đào tạo, và đã nỗ lực hết sức để dành được một suất trong lực lượng không quân xuất sắc nhất thế giới. Motti thích bay, háo hức được bay kể từ khi còn là một đứa trẻ nhìn thấy chiếc máy bay huấn luyện BF-109. Điều trớ trêu là chiếc máy bay huấn luyện này lại được chế tạo bởi Đức Quốc xã, và Israel xây dựng lưc lượng không quân của riêng mình dựa trên loại máy bay này. Và anh yêu chiếc Skyhawk. Nó là chiếc máy một phi công. Không giống như chiếc Phantom, con ma điện tử, chiếc A-4 có trọng lượng nhẹ và nhạy, chỉ cần kéo nhẹ cần điều khiển, A-4 phản ứng lại tức thì, giống như một con chim săn mồi. Giờ thì anh sẽ bay vào trận chiến, hoàn toàn không sợ hãi. Motti chưa bao giờ sợ hãi cuộc sống – cũng giống như các thanh thiếu niên khác, anh tin rằng mình không thể chết và các phi công chiến đấu được lựa chọn vì vượt quá sự yếu đuối của con người. Tuy nhiên, ngày này đối với anh thì khác, anh chưa bao giờ nhìn thấy bình minh đẹp như vậy. Anh cảm thấy một sự tỉnh táo siêu phàm, nhạy cảm với bất cứ thứ gì tầm thường: cà phê êm dịu và sảng khoái; mùi bụi của không khí buổi sớm của Beersheba; mùi xăng và da trong buồng lái; tiếng ồn trong mạch radio; cảm giác ngứa ran khi cầm trên tay cần điều khiển. Cảm giác như thế này chưa bao giờ xảy ra trước đây, và Motti Zadin chưa bao giờ nghĩ rằng số phận sẽ không cho anh cơ hội thứ hai
Bốn chiếc máy bay taxi vào cuối đường băng 01, cất cánh về phía bắc và tiến thẳng đến quân địch cách đó mười lăm phút, đây có vẻ là một dấu hiệu tốt. Theo lệnh của đội trưởng đội bay – chính anh mới 21 tuổi, bốn phi công nhấn ga hết cỡ, thả phanh, máy bay lao thẳng vào bầu trời sáng lạnh lẽo và vắng lặng. Trong vài giây, bốn chiếc máy bay đã ở giữa không trung và leo lên độ cao 5.000 feet, cẩn thận tránh tuyến đường hàng không dân dụng của sân bay quốc tế Ben-Gurion đang hoạt động
Đội trưởng đội bay đưa ra một loạt mệnh lệnh ngắn gọn như thường lệ, giống như trong quá trình bay huấn luyện: rút thiết bị hạ cánh, kiểm tra động cơ, đạn dược và hệ thống điện; để ý chiếc MiG và những người bạn; xác nhận rằng IFF đang hoạt động bình thường (IFF = Identification, Friend or Foe/ Thiết bị nhận dạng bạn hay thù). Mười lăm phút từ Beersheba đến Golan trôi qua rất nhanh. Đôi mắt của Zadin dán chặt vào vách đá núi lửa. 6 năm trước, anh trai anh đã tham gia một trận chiến để giành lấy mảnh đất này từ tay người Syria và hy sinh. Motti tự nhủ rằng người Syria không bao giờ được phép lấy lại nó
“Đội bay: rẽ phải và đi theo hướng 0-4-3, nhắm mục tiêu vào vị trí xe tăng cách 4 km về phía đông. Chú ý đến những thay đổi của tình hình và đề phòng tên lửa Sam và hỏa lực mặt đất”
Zadin lạnh lùng báo cáo “Đội trưởng, Số 4 báo cáo: Xe tăng đã được tìm thấy ở Khu vực 1. Trông giống như một chiếc xe tăng centurion của chúng ta”.
“Mắt tinh đấy, số 4” viên đại úy trả lời “Họ là bạn”
“Tôi có tin hiệu, đang có cảnh báo nhắm vào” ai đó kêu lên, các cặp mắt quét trên không để tìm mối đe dọa “Mẹ nó!” một giọng nói phấn khích cất lên “SAM tầm thấp, hướng 12 giờ đang bắn tới”
“Đã thấy chúng. Đội bay, dàn ra trái phải, nhanh lên!” đại úy ra lệnh. 4 con Skyhawk chia thành 2 nhóm bay tách ra. Một tá chiếc Sam-2 cách đó vài km đang bắn tên lửa loại tấn công họ với tốc độ Mach 3, giống như một nhóm cột điện thoại đang bay lên. Hệ thống SAM Liên Xô cũng bắn thành hai nhóm, nhưng chúng rất vụng về, hai trong số đó đã va chạm và phát nổ trên không. Motti lộn sang phải, kéo điều khiển về phía bụng, lao xuống đất, nguyền rủa trọng lượng thêm của cánh máy bay. Tuyệt vời, tên lửa không thể bắt kịp. Anh bay là là chỉ cao một trăm feet trên tảng đá, và lao thẳng vào quân đội Syria với tốc độ 400 hải lý / giờ với tiếng động cơ kinh hoàng, lao vút qua đầu của lữ đoàn Barak đang bị bao vây trong hoan hô. Motti đã biết nhiệm vụ lần này là một cuộc phản công diệt sạch. Không vấn đề. Anh đã nhìn thấy vài chiếc xe tăng của Syria, anh không phải biết chính xác ai lái nó, miễn là của Syria là diệt. Anh nhìn thấy một chiếc A-4 khác và lập đội hình ngay khi nó bắt đầu khai hỏa. Anh nhìn về phía trước và thấy bóng những chiếc xe tăng T-62S có mái vòm của quân đội Syria. Zadin bật công tắc bắn mà không thèm nhìn. Tia phản xạ hiện lên trước mắt anh
“Ừ, ồ, nhiều SAM hơn đang bay về phía chúng ta” giọng đại úy vang lên, vẫn bình tĩnh.
Trái tim Motti nảy lên một nhịp: Một nhóm tên lửa, nhỏ hơn- hay đây chính là SA-6 mà họ nói? Anh nghĩ nhanh – chúng đang bay từ đỉnh núi đá đuổi theo anh trên không trung Anh kiểm tra ESM (thiết bị hỗ trợ điện tử) và thấy thiết bị này không phát hiện ra tên lửa đang bay tới. Những tên lửa này đến mà không hề báo trước, và anh chỉ có thể dựa vào đôi mắt của mình để phán đoán. Theo bản năng, Motti bay lên cao để thực hiện động tác chiến thuật. 4 quả tên lửa đang bám theo, cách 3km. Anh quay ngoặt sang phải, lao xuống theo hình xoắn ốc, rồi quay sang trái, khiến 3 quả tên lửa bị hụt, vẫn còn 1 quả, ngay sau đó nó phát nổ, chỉ cách máy bay của anh 30m.
Chiếc Skyhawk như bị đá văng sang một bên khoảng 10m. Motti chiến đấu hết sức điều khiển máy bay và lấy lại đẳng cấp tức thì. Nhưng nhìn thoáng qua máy bay khiến anh lạnh sống lưng. Toàn bộ cánh bên phải đã bị xé toạc. Còi báo động trên tai nghe và các thiết bị bay cho thấy nhiều hư hỏng: hỏng ống ngắm thủy lực, hỏng radio và hỏng động cơ. Tuy nhiên, anh cũng có một bộ điều khiển bay bằng tay và vũ khí của anh cũng có thể được bắn với sự hỗ trợ của pin dự phòng. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy những kẻ hành hạ mình: một dàn tên lửa SA-6, bốn xe phóng, một xe chở radar Straight Flush, và một xe tải hạng nặng chất đầy đạn, tất cả đều cách đó 4 km. Đôi mắt đại bàng của anh thậm chí có thể nhìn thấy những người lính Syria đang liều lĩnh vác tên lửa và chất tên lửa lên bệ phóng.
Họ cũng nhìn thấy anh, và rồi bắt đầu một trận đấu không kém phần hoành tránh vì độ ngắn gọn
Motti thả lỏng cần điều khiển đang run rẩy đến cực điểm, lặn xuống độ cao thấp nhất có thể, và cẩn thận nhắm vào mục tiêu trong tầm phản xạ. Anh mang theo bốn mươi tám tên lửa Zuni và phóng bốn tên lửa trong một lần. Khi còn cách địch hai cây số, anh nổ súng vào vị trí mục tiêu. Người phụ trách bắn tên lửa phía Syria đã thử mọi cách để phóng một quả SAM khác. Vốn tưởng Motti không thể trốn thoát, nhưng tên lửa Sam-6 có một cầu chì gần radar và Zuni đi ngang qua nó đã kích hoạt động cơ và kích nổ cách đó nửa km. Motti cười toe toét nhe rang dưới chiếc mặt nạ của mình, khi anh bắn tên lửa và giờ là đại bác hai mươi milimét bắn vào hàng loạt người và xe cộ.
Quả thứ ba trúng đích, sau đó là 4 quả nữa, khi Zadin đá vào bánh lái để thả tên lửa ra khắp khu vực mục tiêu. Tổ hợp tên lửa được biến đổi thành khối nhiên liệu diesel, chất phóng tên lửa và đầu đạn nổ. Một quả cầu lửa khổng lồ tiến đến con đường của Motti, anh reo hò ầm ĩ và đi qua đám khói quả cầu lửa. Kẻ thù đã biến mất, và anh đã báo thù cho những người bạn của mình.
Zadin chỉ giành được chiến thắng trong chốc lát. Cánh trái của chiếc máy bay được làm bằng nhôm, và một miếng nhôm lớn đã bị xé ra bởi luồng không khí ở tốc độ bay 400 hải lý / giờ. Chiếc A-4 bắt đầu rung lắc dữ dội. Khi Motti rẽ trái về nhà, cánh đã hoàn toàn rơi ra. Chiếc Skyhawk tan từng mảnh trên không trung. Chưa đầy vài giây, chiến binh thiếu nieen đã bị tan thành từng mảnh trên đá bazan của Cao Nguyên Golan. Anh không phải là người đầu tiên hy sinh tại nơi đây và cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Cả đội 4 máy bay không ai sống sót
Tại vị trí đặt SAM đã bị xóa sổ. Tất cả sáu phương tiện phóng đều bị nổ tung. Trong số chín mươi người vận hành sáu chiếc xe này, thi thể lớn nhất có thể được ghép lại với nhau là thi thể đã chặt đầu của chỉ huy căn cứ. Cả ông ta và Zadin đều toàn tâm toàn ý phục vụ đất nước mình, như vẫn thường là như thế. Nếu ở thời đại khác và ở một nơi khác, đức tính của họ sẽ truyền cảm hứng vào trong các bài thơ ca ngợi anh hùng của Virgil hay trong sử thi anh hùng của Tennyson, nhưng thời ở đây và bây giờ, họ hoàn toàn vô danh. 3 ngày sau, mẹ của Zadin nhận được bức điện tín, lại thông báo rằng cả nước Israel chia sẽ nỗi đau buồn của bà, cứ như thể nói điều này sẽ an ủi được một người mẹ đã mất đi hai đứa con trai
Tuy nhiên, trong mảnh vỡ lịch sử ít được biết đến này, có một tình tiết kéo dài, đó là quả bom hạt nhân chưa được tháo dỡ nhưng không có thiết bị kích nổ đã rơi khỏi giá đỡ khi chiếc máy bay chiến đấu tan rã và rơi xuống gần một trang trại Druse, cách xa các mảnh vỡ của chiếc máy bay ném bom chiến đấu. Mãi đến 3 ngày sau, quân đội Israel mới phát hiện ra quả bom hạt nhân bị mất tích, và phải đến khi kết thúc cuộc Chiến Tranh Tháng Mười, họ mới hiểu toàn bộ câu chuyện về vụ mất bom hạt nhân. Ngay cả trí tưởng tượng của người Israel cũng không thể giải đáp được câu hỏi: Quả bom đã ở đâu đó phia sau phòng tuyến Syria – nhưng ở đâu? Chiếc máy bay nào trong 4 chiếc máy bay đã rơi đã chở nó? Nó rơi ở đâu? Họ khó mà nói chuyện với người Syria để nhờ trợ giúp. Và liệu họ có thể nói với người Mỹ, những người mà họ đã cố gắng lấy được “vật liệu hạt nhân đặc biệt” và luôn miệng phủ nhận rằng họ có một quả bom hạt nhân trước công chúng, giờ liệu họ có thể mở lời? Vậy là không ai khác biết về quả bom này, ngoại trừ người nông dân ở Druse, người mà đơn giản lấp nó dưới 2m đất bẩn và tiếp tục canh tác trên mảnh ruộng đá của mình.
CLB Vũ Trụ ở Washingtiong nằm ở góc đường Massachusetts và Đại lộ Florida. Nó từng là trang viên của Sumner Wells, Ryan nghĩ, thiếu đi 400 mẫu đất, một chuồng nuôi ngựa và có lẽ một con cái mà chủ nhân trang viên muốn săn, nên trông nó thật trơ trọi nhưng cũng không quá tệ. Đây là những thứ xung quanh mà nơi này chưa từng sở hữu và Ryan tự hỏi sao nó lại được xây dựng tại nơi này, theo phong cách này, rõ là không phù hợp với cuộc sống thực tại của Washington, nhưng lại được xây dựng bởi một người hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống ở thành phố. Trang viên này được cho thuê để xây dựng một câu lạc bộ trí thức, và thành viên của nó được xác định trên cơ sở “thành tựu” chứ không phải số tiền. Ở Washington, câu lạc bộ này nổi tiếng về đối thoại và kiến thức, nhưng đồ ăn thì khó ăn nhất thành phố. Ryan dẫn Alden lên lầu vào một phòng riêng.
Cha Timothy Riley, S.J đang đợi họ với tẩu thuốc đang ngậm trong miệng, lật xem tờ Post buổi sáng. Ông đang cầm ly trên tay phải, dưới đáy ly còn đọng lại rượu sherry. Cha Tim đang mặc một chiếc áo sơ mi xù và một chiếc áo khoác cẩn được là ủi, không phải đồng phục của linh mục vốn được một trong những thợ may giỏi nhất trên đại lộ Wiscosin thiết kế và phải để dành cho các buổi họp mặt lớn trang trọng. Tuy nhiên, cổ áo trắng theo phong cách Roman vẫn rất mạnh mẽ và sáng sủa, Ryan chợt nảy ra một ý nghĩ, mặc dù cả đời anh chịu ảnh hưởng bởi đạo Công Giao nhưng anh vẫn không biết thứ này làm bằng chất liệu gì. Bông bột giấy? Celluloid giống như những chiếc cổ áo có thể tháo rời từ thời ông nội? Cho dù nó là gì thì độ cứng của nó chắc chắn phải là lời nhắc nhở cho những người đeo về vị trí của mình trên thế giới này và cả thế giới bên kia
“Chào Jack!”
“Chào Cha. Đây là Charles Alden, đây là Cha Tim Riley” Mọi người bắt tay xong ngồi vào bàn. Một ngời phục vụ bước vào, nhận đơn đồ uống và đóng cửa khi rời đi
“Công việc mới thế nào, Jack?” Riley hỏi
“Phạm vi công việc ngày càng mở rộng” Ryan công nhận. Anh dừng lại ở đó, nhưng vị mục sư đã biết vấn đề Jack đang gặp phải ở Langley
“chung tôi có ý tưởng mới về Trung Đông và Jack đưa ra đề nghị rằng ông là ứng cử viên sáng giá để chúng tôi có thể thảo luận cùng” Alden nói, đưa mọi người quay trở lại với công việc. Anh phải dừng lại khi người phục vụ quay lại với với đồ uống và thực đơn. Sau đó ông trình bày tiếp ý tưởng trong vài phút
“Rất thú vị” Riley nói khi mọi thứ đã sẵn sàng trên bàn ăn
“Ông nghĩ gì về quá trình này?” viên cố vấn an ninh quốc gia muốn biết ý kiến cụ thể
“thú vị…” viên mục sư yên lặng trong chốc lát
“Liệu giáo hoàng…” Ryan ra tay ngăn cản Alden hỏi tiếp. Riley không bao giờ là người vội vàng mỗi khi ông suy nghĩ. Dù sao thì ông cũng là nhà sử học và cũng không phải là bác sỹ đang phải xử lý một ca bệnh sinh tử
“Ý tưởng này chắc chắn là rất tuyệt” Riley lần thứ ba nêu lên nhận xét “nhưng Người Hy Lạp có lẽ là vấn đề lớn”
“Người Hy Lạp? Sao lại thế?” Ryan ngạc nhiên hỏi
“Những người thực sự gây tranh cãi lúc này đang là những người Hy Lạp thuộc dòng Cơ Đốc Giáo chính thống. Chúng tôi và họ tranh cãi với nhau mỏi cổ về cả những vấn đề nhỏ nhất. Cậu biết đấy, các giáo sỹ Do Thái và các giáo sỹ Hồi Giáo có khi còn thân thiện hơn các linh mục Cơ Đốc. Đó là điều buồn cười của những người theo đạo, thật khó đoán họ sẽ phản ứng như thế nào. Dù sao, vấn đề giữa người Hy Lạp và người La Mã chủ yếu là vấn đề quyền quản lý- ai nhận quản lý khu vực nào, đại loại thế. Năm ngoái hai bên đã có cuộc tranh trãi gay gắt về Bathlehem, tranh cãi xem ai tổ thức lễ nửa đêm trong Nhà Thờ vào Đêm Giáng Sinh. Thật thất vọng, phải không?”
“Ông nói rằng ý tưởng này không thể thực hiện được vì hai nhánh của Đạo Cơ Đốc không thể….”
“tôi nói rằng có thể có vấn đề, tiến sỹ Alden. Tôi không nói rằng ý tưởng đó không thể thực hiện được” Riley chìm vào yên lặng trong giây lát “Các ông sẽ phải cần đến trợ giúp của troika (người đứng đầu Liên Xô)….nhưng xét đến đặc điểm của hoạt động này, tôi nghĩ chúng ta cso thể nhận được sự hợp tác phù hợp. Dù sao thì cũng hãy phối hợp với người Hy Lạp đạo Cơ Đốc, họ và Hồi Giáo có quan hệ rất tốt, ông biết đấy”
“Sao lại thế?” Alden hỏi
“Khi Mohammed bị những người ngoại đạo trước khi có Hồi Giáo xua đuổi ra khỏi Medina, ông ấy đã được Tu viện Thánh St Catherine tại Sinai – một ngôi đền thờ của Nhà Thờ Chính Thống Hy Lạp che chở. Họ đã chăm sóc ông ty khi ông cần một người bạn. Mohammed là một người đáng kính; tu viện đó là nơi trú ẩn, bảo vệ những người theo Đạo Hồi từ đó. Hơn 1000 năm qua, nơi đó chưa bao giờ bị bất kỳ tổn thất hay rắc rối gì dù xung quanh nó xảy ra bao nhiêu chuyện. Ông biết đấy, có nhiều điều đạo Hồi đáng ngưỡng mộ. ở phương Tây, chúng ta thường bỏ qua những đức tính này vì mấy người cuồng tín tự gọi mình là Đạo Hồi- dù chúng ta không có những vấn đề tương tự trong Thiên Chúa Giáo. Tôn giáo Hồi giáo có nhiều phẩm chất cao quý, và họ có một truyền thống học thuật đáng kính. Chỉ là không ai biết nhiều về nó ở đây thôi” Riley kết luận
“Có vấn đề gì khác nữa nữa không ạ?” Jack hỏi.
Cha Tim bật cười “Thượng viện Vienna! Sao cậu lại quên điều đó thế Jack?”
“Cái gì?” Alden tỏ ra khó chịu
“Năm 1815. Mọi người đều biết điều đó! Sau khi ký thỏa thuận cuối cùng để giải quyết cuộc Chiến tranh Napoléon, Thụy Sĩ buộc phải hứa không bao giờ đưa lính đi đánh thuê. Tôi tin rằng chúng ta có thể giải quyết được điều đó. Xin hãy tha thứ cho tôi, Tiến sĩ Alden. Đội cận vệ của Giáo hoàng bao gồm lính đánh thuê Thụy Sĩ, và đội cận vệ của Nhà vua Pháp cũng từng là lính đánh thuê Thụy Sĩ – những người này đã bị giết khi bảo vệ Vua Louis và Hoàng hậu Marie Antoinette. Điều tương tự cũng từng một lần xảy ra với quân đội của Giáo hoàng, nhưng họ đã cầm chân kẻ thù đủ lâu để một biệt đội nhỏ có thể sơ tán Đức Thánh Cha đến một địa điểm an toàn, Lâu đài Castel Gandolfo, như tôi nhớ. Lính đánh thuê từng là ‘sản phẩm xuất khẩu’ chính của Thụy Sỹ và họ từng khiến mọi người khiếp sợ tại bất cứ nơi nào xuất hiện. Tất nhiên, hầu hết đội cận vệ Thụy Sỹ ở Vatican hiện nay chỉ để làm cảnh là chính, nhưng vào ngày xưa thị họ thực sự chiến đấu đấy và nhu cầu cần họ là có thật. Dù sao thì lính đánh thuê Thụy Sĩ có danh tiếng hung dữ đến nỗi một chú thích của Hội đồng Vienna, nơi giải quyết các cuộc Chiến tranh Napoléon, đã buộc người Thụy Sĩ phải hứa không cho phép người dân của họ chiến đấu ở bất cứ đâu ngoài đất nước mình và Vatican. Nhưng, như tôi nói, đây là vấn đề tầm thường thôi. Thụy Sỹ sẽ rất vui khi cho thế giới thấy mình giúp được chúng ta giải quyết vấn đề này. Làm thế cũng giúp họ nâng cao vị thế ở Trung Đông vốn đang có rất nhiều tiền của
“Chắc chắn là thế” Jack nhận xét “Đặc biệt nếu chúng ta cung cấp thiết bị cho họ. Xe tăng M-1, xe chiến đấu Bradley, hệ thống liên lạc di động….”
“Coi nào, Jack” Riley nói
“Không, thưa Cha, đặc điểm nhiệm vụ này cần đến vài vũ khí hạng nặng, ngay cả khi nó không có tác dụng mấy, nhưng ít nhất cũng có tác dụng tâm lý. Chúng ta phải chứng minh rằng chúng ta nghiêm túc. Một khi ta làm thế, thì phần còn lại của lực lượng có thể mặc đồ nhảy của Michaelangelo và mang dây và cười trước ống kinh – nhưng ta vẫn cần một khẩu Smith-Wessson để đối phó với những tình huống bất thường, đặc biệt là ở Trung Đông”
Riley phải công nhận đây là quan điểm đúng “Tôi thích ý tưởng tế nhị này, các quý ông, rất thông minh. Những người có liên quan đều tuyên bố tin vào Chúa dù Chúa có tên này hay tên kia. Vậy bằng cách nhân danh Chúa, hãy hành động vì hòa bình…đó chính là điểm chính, phải không? Thành phố của Chúa. Khi nào ông cần câu trả lời?”
“Cũng không cần phải ưu tiên ở mức độ cao nhất” Alden trả lời. Riley nhận ngay được thông điệp. Đây là vấn đề được Nhà Trắng chính thức quan tâm, nhưng tốc độ không được quá nhanh, cũng không thể để chông sâu dưới đáy bàn của ai đó. Đúng hơn, đây là một việc cần được thực hiện trong bí mật và phải được xử lý gọn gàng và lặng lẽ
“Chà, nó phải được thông qua bộ máy quan liêu hành chính. Hãy nhớ rằng, Vatican có hệ thống hành chính hoạt động quan liêu nhất trên thế giới”
“Đó chính là lý do chúng tôi đang muốn nói chuyện với Cha” Ryan nói thẳng “Chủ Tịch có thể cắt tất cả những bước nhiêu khê đó”
“Jack, không được nói về các đại diện của nhà thờ như thế” Riley gần như bật cười
“Tôi là người công giáo đấy, Cha nhớ không? Tôi hiểu mà”
“Tôi sẽ viết cho họ một lá thư” Riley hứa. Đôi mắt ông như đang nói, là hôm nay
“Yên lặng nhé” Alden nhấn mạnh
“Yên lặng” Riley đồng ý
10 phút sau Cha Timothy Riley quay trở lại xe mình để lái quãng ngắn quay trở lại văn phòng ông ở Georgetown. Suy nghĩ của ông đã quay trở lại với công việc. Ryan đã đúng về các mối quan hệ của Cha Tim và tầm quan trọng của họ. Riley soạn bức thư bằng tiếng Hy Lạp cổ, thứ tiếng của các triết gia hiện giờ không còn quá 50.000 người biết nói, nhưng đây là ngôn ngữ ông đã học Plato và Aristotle ở Chủng Viện Woodstock tại Maryland nhiều năm trước.
Ngay khi về văn phòng, ông dặn thư ký rằng ông sẽ không trả lời tất cả các cuộc điện thoại, đóng cửa và bật máy tính cá nhân. Đầu tiên, ông đưa một đĩa mềm cho phép máy tính nhận dạng các ký tự Hy Lạp. Riley không giỏi đánh máy – việc có thư ký và máy tính càng làm cùn kỹ năng đó của ông – và ông mất cả tiếng đồng hồ để soạn ra được thông điệp mình cần. Ông tin bức thư gồm 9 trang, khoảng cách hai dòng. Rồi Riley mở một ngăn kéo và xoay vòng mật mã để mở một két sắt nhỏ nhưng an toàn. Két sắt này được che giấu rất kỹ, bề ngoài có vẻ là một ngăn kéo để đựng tài liệu. Ryan luôn cảm thấy rằng cần phải có một cuốn sách mật mã ở đây, được in bằng tay bởi một mục sư trẻ trong số các tôi tớ trung thành của Tổng Giám mục Dòng Tên. Riley không thể không cười. Vào năm 1944, khi Đô đốc Chester Nimitz khuyên Hồng y Spellman, người đứng đầu giáo phận Công giáo của Quân đội Hoa Kỳ, rằng có lẽ Quần đảo Mariana cần một giám mục, vị hồng y này sau đó đã biên soạn một cuốn sách mật mã và sử dụng mạng lưới hệ thống thông tin liên lạc của Hải quân Hoa Kỳ, yêu cầu bổ nhiệm một giám mục mới. Như với bất kỳ tổ chức nào khác, Giáo hội Công giáo đôi khi cần một liên kết thông tin liên lạc an toàn và dịch vụ mật mã của Vatican đã tồn tại hàng thế kỷ. Trong trường hợp này, bản dịch mã ngày nay là một bài nói dài trong bài giảng của Aristotle về “tồn tại như sự sống” (Being qua Being), trong đó bảy từ phải được loại bỏ và bốn từ phải viết sai chính tả một cách kỳ cục. Phần còn lại được hoàn thành bởi một chương trình mã hóa thông thường. Rồi ông phải in ra một bản copy mới và đặt nó sang bên cạnh. Ông tăt máy tính và tất cả dấu vết của bản thông cáo vừa viết bị xóa. Tiếp theo Riley fax bức thư tới cho Vatican và xé tất cả bản in. Toàn bộ ‘bài tập’ này ông làm gói gọn trong 3 tiếng đồng hồ và khi ông báo với thư ký rằng mình sẵn sàng quay trở lại với công việc thì ông biết mình sẽ phải làm việc đến đêm. Không giống như một doanh nhân thông thường, Riley không chửi thề
“Tôi không thích chuyện này” Leary lặng lẽ nói sau ống nhòm
“Tôi cũng thế” Paulson đồng ý, nhìn phong cảnh qua một cái ống nhòm tele gấp 10 lần, cái ống nhòm này có tầm nhìn thấp hơn nhưng tập trung hơn. Tình hình hiện tại chẳng có gì vui cả. Đối tượng là một tên mà FBI săn đuổi hơn 10 năm qua. Bị buộc tội sát hại hai đặc vụ liên bang và một lãnh sự Mỹ, John Russel (hay còn có tên Matt Murphy, hay Richard Burton, hay Red Bear) đã biến mất trong vòng tay ấm áp của cái gọi là Tập Hợp Các Chiến Binh Nước Sioux (Sioux là một nhóm các bộ lạc người Mỹ bản địa hay còn gọi là Thổ dân). Có rất ít tài liệu chiến inh về John Russel. Sinh ra ở Minnesota, cách xa khu vực sống bảo tồn dành cho Sioux, hắn từng dính vào một trọng tội khiến hắn phải ngồi sau song sắt. Khi đến nhà tù, hắn nhận ra rằng mình là người thiểu số, và bắt đầu suy nghĩ như một thổ dân Mỹ không bình thường – theo cách nghĩ của Paulson thì ý nghĩ của hắn giống Mikhail Bakunin hơn là của Cochise hay Toohoolhoolzote. Tham gia vào một tổ chức nhà tù khác có tên gọi Phong Trào Người Da Đỏ Mỹ (American Indian Movement), Russel liên quan đến nửa tá các hoạt động vô chính phủ, kết thúc bằng cái chết của 3 sỹ quan liên bang, rồi biết mất. Nhưng sớm hay muộn thì tất cả bọn chúng cũng phải mắc sai lầm và hôm nay là ngày của John Russel. Tận dụng cơ hội kiếm tiền bằng cách buôn ma túy vào Canada, Nhóm Chiến Binh đã mắc sai lầm và để cho một người cấp tin cho cảnh sát nghe trộm được kế hoạch của mình
Đây là đống đổ nát của một thị trấn nông nghiệp cách Canada sáu dặm. Đội giải cứu con tin của Cục Điều tra Liên bang không có con tin để giải cứu như thường lệ nên đóng vai đội SWAT (chiến thuật vũ khí đặc biệt). Dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Dennis Black, mười thành viên trong đội hành động dưới lệnh của Đặc vụ phụ trách văn phòng hiện trường địa phương. Đây là nơi là mà tính chuyên nghiệp theo thông lệ của Cục bị tạm dừng. Viên đặc vụ S-A-C (Special Agent in Charge- Đặc Vụ phụ trách) đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho một cuộc phục kích, nhưng kế hoạch đã không suôn sẻ ngay từ đầu và gần như kết thúc trong thảm họa, với ba đặc vụ nhập viện do tai nạn xe hơi, hai đặc vụ khác bị vết thương do đạn bắn rất nghiêm trọng. Đổi lại, một đối tượng bị bắn chết và có lẽ một tên nữa bị thương, nhưng lúc này chưa ai xác định. Những tên còn lại – có thể là ba, có thể là bốn, và con số cũng không chắc chắn nốt – tất cả đều trốn trong một nhà nghỉ bỏ hoang. Họ tin bọn chúng có điện thoại trong nhà nghỉ vẫn có thể gọi điện, hoặc đối tượng có điện thoại di động, và đã gọi cho phương tiện truyền thông. Những gì đang xảy ra bây giờ là một mớ hỗn độn đến mức Phineas T. Barnum cũng phải ngả mũ khen ngợi. vị S-A-C địa phương đang cố gắng sử dụng các phương tiện truyền thông để khôi phục danh tiếng nghề nghiệp ít ỏi còn lại. tuy nhiên, điều mà ông ta không ngờ tới là việc đối với với nhóm truyền thông từ Denver và Chicago đến khác hoàn toàn với nhóm phóng viên báo chí địa phương mới tốt nghiệp ở trường báo chí. Rấ khó để điều khiển được giọng điệu của đám phóng viên chuyên nghiệp này
“Bill Shaw sẽ lấy gã ngốc này làm bữa ăn sáng ngày mai” Leary khẽ nhận xét
“Tốt cho tất cả chúng ta” Paulson trả lời, khịt mũi “Mà này, gã ngốc nào?”
“Anh có gì?” Black hỏi qua kênh radio an ninh
“Có chuyển động, nhưng không biết ID” Leary trả lời “Ánh sáng tệ quá. Mấy gã này có thể ngu nhưng không điên”
“Nhóm đối tượng yêu cầu một phóng viên truyền hình mang camera vào nhà và S-A-C đã đồng ý”
“Dennis, anh…” Paulson suýt nữa thì rơi ống nhòm
“Phải, tôi đã thuyết phục anh ấy” Black trả lời “anh ấy kêu anh ấy là người chỉ huy ở đây”. Là nhà đàm phán của Cục, một bác sỹ tâm lý với chuyên môn vững vàng trong những tình huống này, vẫn còn 2 giờ nữa và S-A-C muốn có gì đó hay ho trong giờ tin tức buổi tối. Black rất muốn bóp cổ người đó, nhưng tất nhiên là không thể
“Không thể bắt gã đó vì tội bất tài” Leary nói, tay cầm microphone. Chà, thứ duy nhất mà lũ khốn này thiếu là con tin. Vậy, sao không đưa chúng một con tin nào đó nhỉ! Cũng để tạo thêm chút việc làm cho tay đàm phán đó
“Cập nhật tin cho tôi, Dennis” Paulson nói
“Theo quyền hạn, tôi chấp thuận việc sử dụng các Nguyên Tắc Giao Kết” Trưởng nhóm đặc vụ Black nói. Phóng viên phỏng vấn là phụ nữ, 28 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, cao khoảng 5.6 feet. Quay phim là người da đen, 36 tuổi. tôi đã cho anh ta biết nơi đi. Anh ta có đầu óc và biết chơi”
“Nghe rõ, Dennis”
“Anh đã cầm súng được bao lâu rồi, Paulson?” Black hỏi tiếp. Trong sách nói rằng một tay bắn tỉa sẽ không thể tập trung 100% vào khẩu súng nếu cầm súng quá 30 phút, tại thời điểm đó lính quan sát và lính bắn tỉa nên đổi vị trí cho nhau. Dennis Black tin rằng nên làm theo những gì sách nói
“Khoảng 15 phút, Dennis, tôi không sao….được rồi, tôi đã thấy 2 người bên báo chí”
Họ đa tiến rất gần, cách cửa trước tòa nhà khoảng 115 thước. Ánh sáng nhập nhoạng. Mặt trời sẽ lặn trong khoảng 90 phút nữa. Hôm nay gió thổi mạnh. Gió tây nam nóng bỏng xé nát thảo nguyên. Bụi bay xuyên qua mắt mọi người, và tệ hơn nữa, tốc độ gió cao tới bốn mươi hải lý / giờ và nó quét thẳng qua tầm mắt của anh. Cơn gió mạnh này sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của việc ngắm bắn và lệch đi bốn inch.
“Toàn đội sẵn sàng” Black thông báo “Chúng ta vừa nhận được Ủy quyền Hành động (Compromise Authority: thẩm quyền thực hiện nhiệm vụ không cần đến sự cho phép, nếu lực lượng tấn công bị tổn hại.)
“Chà, ít nhất hắn cũng không phải gã khốn hoàn toàn” Leary trả lời qua radio. Anh đã quá tức giận nên chẳng buồn quan tâm xem cái gã S-A-C có nghe thấy lời nhận xét của mình hay không. Nhiều khả năng thằng ngocos đó lại bóp dái anh em tiếp cho mà xem
Cả sỹ quan bắn tỉa và sỹ quan quan sát đều mặc trang phục ngụy trang. Họ phải mất đến 2 giờ mới vào được vị trí, nhưng giờ đã gần như vô hình, bộ đồ ngụy trạng đang hòa trộn với những bụi cây và đồng cỏ cao ở đây. Leary quan sát 2 người bên báo chí tiến lại gần. Cô gái rất xinh đẹp, anh nghĩ, dù mái tóc và lớp trang điểm trên gương mặt đã rối tung lên vì cơn gió khô khốc và tàn nhẫn. Người đàn ông cầm máy quay trông như thể là hậu vệ chơi bóng chuyên nghiệp cho đội Vikings, có vẻ ngoài mạnh mẽ và nhanh nhẹn đủ để dẹp đường cho hậu về ngôi sao Tony Wills. Leary lắc đầu bỏ ý nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu
“Người đàn ông quay mai mặc báo chống đạn. Cô gái thì không” Leary nghĩ, cô đúng là đồ ngu. Tôi tin rằng Dennis đã nói với cô bọn khốn nạn này thế nào
“Dennis nói anh ta rất thông minh” Paulson dùng súng chĩa vào tòa nhà “Có chuyển động ở cửa”
“Vậy mỗi người hãy cố mà thông minh lên” Leary lẩm bẩm
“Mục tiêu 1 xuất hiện” Paulson thông báo “Russel đã ra ngoài. Bắn Tỉa 1 đang ngắm”
“Đã thấy hắn” 3 giọng nói trả lời tức thì
John Russel là một người khổng lồ, cao 6.5 feet, nặng 250 pound với cơ bắp từng như vận động viên giờ bị chảy mỡ và lỏng lẻo. Hắn mặc quần bò, để ngực trần với chiếc măng đô buộc mái tóc đen dài của mình. Trên ngực có vài hình săm, một số được dân săm chuyên nghiệp, nhưng đa số có vẻ như được đồng bọn trong tù săm cho. Hắn là loại người mà cảnh sát chỉ nên gặp khi đang có súng trong tay, giờ hắn đang di chuyển lường biến và ngạo mạn, thể hiện rõ sẵn sàng vì phạm pháp luật và kỷ luật
“Đối tượng 1 đang mang một khẩu súng lớn bằng thép” Leary thông báo với toàn đội Có vẻ như là một khẩu N-Frame Smith…”Tôi, ừ…Dennis, hắn có điều gì đó hơi kỳ lạ …”
“Gì thế?” Black hỏi ngay lập tức
“Mike đã đúng” Paulson nói tiếp theo, kiểm tra lại khuôn mặt qua ống nhòm. Vẻ hoang dại hiện lên trong mắt hắn “Hắn có chuyện gì đó, Dennis, hắn đang dùng ma túy. Hãy goi đám người báo chí quay lại” Nhưng đã quá muộn
Paulson nhắm hẳng vào đầu Russel. Russel giờ không còn là con người, hắn la một đối tượng, một mục tiêu. Đội đang hành động theo nguyên tắc Ủy quyền Hành Động. Ít nhất S-A-C cũng đúng về mặt này. Điều này có nghĩa là nếu tình huống cực kỳ tồi tệ, Đội có quyền thực hiện mọi hành động mà đội trưởng cho là phù hợp. Thêm vào đó, Paulson cũng đang hành động theo Quy Định dành cho Lính Bắn Tỉa Đặc Vụ, theo đó, nếu đối tượng mang vũ khí sát thương gây nguy hiểm đến tính mạng của bất kỳ đặc vụ hoặc dân thường nào, thì ngón trỏ phải của lính bắn tỉa phải áp dụng bốn điểm trên cò súng của súng trường, bóp cò bằng một pound và ba ounce sức mạnh
“Mọi người hãy bình tĩnh lại, vì Chúa” sỹ quan bắn tỉa hít một hơi thật sâu. Kính ngắm bắn tỉa của anh hiện lên hình chữ thập và thang đo stadia. Paulson tự động ước tính lại khoảng cách, rồi bình tĩnh lại trong khi tâm trí anh tính đến vận tốc gió. Đường chéo trong ống ngắm nhắm thẳng vào đầu Russel, ngay trên tai, đây là vị trí tốt để ngắm bắn
Thật là một tình huống quan sát hài hước kinh khủng. Nữ phóng viên mỉm cười và đưa qua đưa lại chiếc microphone. Thanh niên vạm vỡ hiệu chỉnh minicam và đèn flash công suất cao gắn với tiêu thụ bộ pin mang theo bên hông. Russel thì đang nhấn mạnh điều gì đó, nhưng vì ngược gió nên cả Leary và Paulson đều không nghe thấy. Vẻ mặt hắn lúc đầu rất dữ tợn, giờ vẫn chưa dịu đi. Không lâu sau bàn tay trái của hắn đã thành nắm đấm, các ngón tay của bàn tay phải bắt đầu nắm chặt tay cầm của khẩu súng lục. Cơn lốc thổi bay áo lụa của nữ phóng viên bó sát ngực mà không mặc áo lót. Leary nhớ Russal đã từng có tiếng là vận động viên tình dục, ám chỉ có ham muốn tình dục mạnh mẽ. Nhưng lúc này đây, khuôn mặt hắn thật lạnh lùng và vô cảm. Cảm giác lo lắng bị các đặc vụ FBI bẫy, công thêm với thuốc kích thích khiến biểu hiện của chuyển từ bình tĩnh sang say mê. Nhưng rồi hắn bất ngờ bình tĩnh lại, đó không phải là sự bình tĩnh thông thường.
Leary rủa thầm, thằng khốn S-A-C. Chúng ta đang nhẽ nên lùi lại và đợi bọn chúng thò đầu ra. Tình hình đã ổn định và bọn chúng còn chạy đi đâu được. Chúng ta có thể đàm phán qua điện thoại và chỉ cần đợi bọn chúng đi ra…
“Có vấn đề!”
Bàn tay trống còn lại của Russel nắm lấy bắp tay phải của phóng viên. Cô cố gắng rút tay lại nhưng sức lực của cô sao so được với hắn. Anh chàng quay camera hành động, một tay anh nắm chiếc máy quay Sony, một tay kéo cô phóng viên lại bằng sức mạnh của một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng hành động của anh ta đã chọc giận Russel. Bàn tay cầm súng của đối tượng giơ lên
“Mục tiêu mục tiêu mục tiêu” Paulson khẩn gấp kêu lên. Dừng lại, đồ ngu. DỪNG LẠI NGAY! Anh không thể để khẩu súng dơ lên cao. Đầu óc anh đang chạy đua, đánh giá tình hình. Đó là một khẩu súng Smith& Wesson dạng lớn, có lẽ nòng.44mm, sẽ gây ra vết thương lớn và đẫm máu. Có lẽ đối tượng chỉ đang muốn nhấn mạnh lời của mình, nhưng Paulson không iết hoặc không quan tâm đến những từ hắn đang nói là gì. Hắn ta có thể đang khuyên gã da đen đang cầm máy quay phim dừng lại; khẩu súng tiếp tục hướng về phía người đàn ông da đen thay vì cô phóng viên, mũi súng tiếp tục giơ lên sau đó….
Khẩu súng trường giật, thiết lập khung thời gian như thể chụp một bức ảnh. Paulson bóp cò súng, có vẻ như các ngón tay tự quyết đoán, nhưng thực ra chính sự rèn luyện hàng ngày mới có thể điều khiển chuyển động của các ngón tay. Khẩu súng trường giật mạnh về phía sau, và tay của viên sỹ quan bắn giật chốt và nạp đầy đạn. Cơn gió mạnh chọn thời điểm thật tệ để rít lên, hất nhẹ phần đầu của Paulson sang bên phải. Viên đạn không găm vào giữa đầu Russell mà trúng má trước. Khoảnh khắc viên đạn găm vào hộp sọ, nó nổ tung ra từng mảnh. Khuôn mặt của mục tiêu đã bị thổi bay khỏi hộp sọ. Mũi, mắt và trán đều nổ tung thành một đám sương máu, không còn sót lại chút gì. Trên mặt chỉ còn lại một cái miệng, đầu của Russell dường như là vòi hoa sen, máu chảy ra từ vết thương, và cái miệng há to vẫn đang la hét. Chết, nhưng chưa chết hẳn, Russell vẫn còn bóp cò súng bắn chết tay quay phim trước khi đồ người về phía trước nữ phóng viên. Tay quay phim ngã xuống, nữ phóng viên vẫn đứng đó, thậm chí cô còn không kịp sốc, máu thịt bắn tung tóe trên quần áo và khuôn mặt. Hai bàn tay Russel vô thức ôm lấy khuôn mặt không còn tồn tại, rồi nằm im. Paulson hét lên trên radio “ĐI ĐI ĐI!” nhưng anh hầu như không để ý đến chuyện đó. Anh đẩy viên đạn thứ hai vào nòng, và nhận ra một khuôn mặt bên cửa sổ tòa nhà, nó có xuất hiện trong các bức ảnh. Đó là một đối tượng, một tên xấu. Và cũng đang cầm vũ khí, giống như một khẩu Winchester cũ. Hắn bắt đầu chuyển động. Cú bắn thứ hai của Paulson tốt hơn viên thứ nhất, xuyên thẳng vào đầu của Đối Tượng 2, một người tên là William Ames
Thời gian bắt đầu trở lại, các thành viene đội HRT (Đội Giải Cứu Con Tin) lao tới, mặc áo chống đn Nomex màu đen. Hai người đỡ lấy nữ nhà báo lôi đi. Hai người còn lại tiến về phía tay quay camera vẫn đang cầm chiếc máy Sony nằm trên mặt đất. Một người đàn ông khác ném lựu đạn khói vào cửa sổ bị vỡ, Dennis và ba thành viên khác trong nhóm lao vào cánh cửa đang mở. Không còn tiếng bắn súng nào. Sau mười lăm giây, radio lại cọt kẹt âm thanh.
“Đội Trưởng đây. Cuôc khám xét tòa nhà đã hoàn thành. 2 đối tượng bị tiêu diệt và chết. Đối tượng 2 là William Ames. Đối tượng 3 là Ernest Thorn. Có vẻ như hắn chết vì bị bắn hai phát vào ngực. Các vũ khí đã bị vô hiệu quá. Hiện trường an toàn. Lặp lại, hiện trường an toàn”
“Chúa ơi” Đây là lần đầu tiên Leary khai hỏa từ kể khi gia nhập FBI 10 năm. Paulson đã phủi sạch đầu gối, sau khi lau vũ khí, gấp giá đỡ của khẩu súng trường và bước vội vào tòa nhà. Tay S-A-C địa phương đã bước vào đó trước anh, tay cầm khẩu súng lục tự động, đứng trước cơ thể nằm sấp của John Russel. Đầu của Russell bị che hoàn toàn. Máu trên người hắn giờ đang nhỏ xuống mặt đường bê tông nứt nẻ.
“Làm tốt lắm” viên S-A-C nói với mọi người. Đây là sai lầm cuối cùng của anh anh trong một ngày liên tiếp sai lầm
“Tên khốn ngu dốt, kiêu ngạo này!” Paulson đẩy anh ta dựa vào bức tường bê tông sơn loang lổ “Những người này đã chết vì anh” Leary nhảy vào giữa họ, đẩy Paulson lùi ra khỏi viên đặc vụ cấp cao đang ngạc nhiên. Dennis Black xuất hiện sau đó, khuôn mặt kín như bưng
“hãy dọn dẹp đống lộn xộn này đi” anh nói, muốn dẫn người mình đi khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh chuyện rắc rối sau này “Mấy nhà báo đó thế nào?”
Tay quay phim đang nằm ngửa, chiếc Sony ở trước mặt. Nữ phóng viên thì đang quỳ xuống, nôn mửa. Tâm trạng của cô ấy cũng dễ hiểu thôi. Một đặc vụ đã lau mặt cho cô, nhưng chiếc áo đắt tiền của cô vẫn dính đầy máu, sợ rằng chiếc áo màu đỏ này sẽ xuất hiện trong ác mộng của cô trong vài tuần tới mất
“Anh ổn chứ?” Dennis hỏi. “Tắt cái thứ tồi tệ đó đi”
Tay quay phim đặt máy xuống, tắt đèn. Anh ta lắc đầu và chạm vào điểm dưới xương sườn của mình “Cảm ơn vì lời khuyên, người an hem. Tôi nhất định sẽ gửi thư cảm ơn người đã tạo ra bộ áo chống đạn này, tôi thực sự…” và anh ta bất chợt dừng lại. Cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra và bắt đầu sốc “Ồ, Chúa ơi, ôi, Chúa nhân từ!”
Paulson đi tới chiếc Chevy Carryall và khóa chặt khẩu súng vào hộp súng. Leary và mọt đặc vụ khác ở cùng với anh, nói với anh rằng anh đã làm điều cực kỳ đúng đắn. Họ an ủi Paulson, mong anh giải tỏa áp lực tâm lý càng sớm càng tốt. Đây không phải là lần đầu tiên viên sỹ quan bắn tỉa này giết người, tuy rằng hoàn cảnh mỗi vụ việc khác nhau nhưng hậu quả đều giống nhau, sẽ đều có cảm giác tiếc nuối. Hậu quả của mỗi cú bắn thật hoàn toàn không giống như trong phim
Nữ nhà báo đang trải qua sự cuồng loạn tinh thần sau cú sốc. Cô xé toạc chiếc áo thẫm máu của mình, quên mất rằng bên trong không mặc gì. Một đặc vụ quấn môt cái chăn quanh người cô để giúp ổn định tâm trạng. Nhiều nhà báo đến hiện trường hơn, và hầu hết trong số họ đi thẳng vào nhà. Dennis Black tập hợp quân của mình mình và yêu cầu họ cất vũ khí và giúp chăm sóc các nữ phóng viên và tay quay phim. Nữ phóng viên phục hồi tâm trạng sau vài phút. Cô hỏi liệu cái áo chống đạn có cần thiết không, rồi mới nhận ra là người quay phim của mình vừa mới bị bắn, và chỉ thoát chết nhờ chiếc áo chống đạn mà FBI đã khuyên cả hai bọn họ mặc vào, nhưng bị cô từ chối. Rồi cô lại phấn chấn vì mình vẫn còn sống. Ngay tiếp theo, cảm giác sợ hãi xuất hiện trở lại, nhưng cô là một nhà báo đầy tài năng, dù còn trẻ và thiếu kinh nghiệm và đã học được một bài học quan trọng. Lần tới khi ai đó tử tế khuyên cô thì nên làm theo ; những cơn ác mộng đó sẽ chỉ làm nổi bật tầm quan trọng của bài học này. Trong vòng chưa đầy 30 phút, cô đã có thể tự đứng dậy mà không cần ai đỡ, mặc chiếc áo dự phòng và điềm tĩnh kể lại câu chuyện đã xảy ra, Nhưng chính cuốn băng quay phim đã gây ấn tượng với những người ở Black Rock, trụ sở của CBS. Tay quay phim nhận được một lá thư khen ngợi từ Trường Phòng Tin Tức. Cuốn phim đó có mọi thứ: một âm mưu khó tin, cái chết và một nữ phóng viên can đảm và quyến rũ. Sáng mai tất cả các chương trình truyền hình sẽ phải phát đi phát lại tin tức này liên tục trong một ngày hầu như không có mấy tin tức hay ho. Trong mọi trường hợp, người dẫn chương trình thời sự sẽ nói với khán giả với vẻ mặt nghiêm nghị rằng tập phim mà họ sắp xem sẽ khiến những người nhạy cảm về cảm xúc đó khó chịu- Loại cảnh báo này chỉ để đảm bảo rằng mọi người xem đều hiểu rằng chương trình sắp tới đặc biệt thú vị. Ai cũng có cơ hội xem chương trình này hơn một lần, khá nhiều người bật máy quay khi xem lại lần hai. Một trong số đó thủ lĩnh hội Chiến Binh, tên là Marvin Russell..
Ban đầu có vẻ không có gì to tát, nhưng khi tỉnh dậy anh cảm thấy khó chịu trong bụng. Công việc buổi sáng trở nên hơi mệt mỏi. Anh cảm thấy có gì đó không ổn. Mày đã hơn 30 tuổi rồi, anh tự nhủ. Mày không còn là một cậu bé nữa. Thêm vào đó, anh luôn rất có nghị lực. Có lẽ chỉ vì trời vừa trở lạnh, do virus, uống nước bẩn hoặc ký sinh trùng trong dạ dày. Chắc sẽ sống sót thôi. Anh thêm trọng lượng vào ba lô và lắp đầy đạn cho khẩu súng trường. Anh đã trở nên lười biếng, vậy thôi, khôi phục lại cũng dễ. Nếu không có ý chí kiên định thì còn làm được gì
Cách này có hiệu quả trong khoảng một tháng. Nhưng anh thậm chí còn thấy mệt mỏi hoiwn, nhưng vì anh mang thêm 5kg nữa nên anh đã dự kiến trước tình trạng mệt hơn này. Anh cần chấp nhận trạng thái mệt mỏi như một bằng chứng của tinh thần chiến binh, tiếp tục quay lại chế độ ăn kiêng đơn giản, buộc bản thân phải thích khi với thói quen đi ngủ sớm. Điều này đã giúp ích nhiều. Cơn đau cơ vẫn chưa được cải thiện kể từ khi anh bắt đầu cuộc sống vất vả này, nhưng anh có thể ngủ như một người đàn ông chính trực mà không cần mơ. Khi anh tập trung ra lệnh cho cơ thể không chịu tuân theo mệnh lệnh, điều vốn dĩ đã khó nay lại càng khó hơn. Có lẽ nào anh không thể đánh bại bất kỳ vi trùng nào mà mắt thường không nhìn thấy được? Chẳng phải anh đã đánh bại những tổ chức mạnh và khó khăn hơn sao? Nghĩ đến điều đó theo cách này sẽ không tạo động lực thúc đẩy tinh thần chiến đấu bằng việc tự trào. Giống như hầu hết những người có lòng quyết tâm, cuộc đấu tranh của anh hoàn toàn đấu tranh nội tai và cơ thể anh đã kiên quyết chống lại các mệnh lệnh của bộ não.
Nhưng cảm giác khó chịu vẫn chưa được loại bỏ. Mặc dù cơ thể ngày càng gầy đi, nhưng cảm giác đau nhức và buồn nôn các kiểu vẫn không muốn biến mất. Anh ấy trở nên khó chịu với nó, và sự khó chịu đầu tiên xuất hiện trong những câu chuyện cười. Khi các đồng nghiệp cấp cao ghi nhận sự khó chịu của anh, anh tự gọi đó là chứng ốm nghén, gợi lên những tràng cười hô hố. Cảm giác khó chịu tiếp tục kéo dài thêm một tháng nữa, anh thấy cần phải giảm lượng đạn dược một chút để có thể tiếp tục đi phía trước cùng đoàn đội, phía trước các đội trưởng. Lần đầu tiên trong đời những nghi ngờ mờ nhạt xuất hiện như những đám mây mờ ảo trên bầu trời quang đãng trong hình ảnh bản thân đầy quyết tâm của anh. Nó không còn là một trò giải trí nữa.
Anh chịu đựng thêm một tháng nữa, không bao giờ bỏ qua việc tập luyện thường ngày của mình, nhưng buộc bản thân phải ngủ thêm một giờ trong quá trình tập luyện chuyên sâu không mệt mỏi của mình. Mặc dù vậy, tình trạng sức khỏe tiếp tục sa sút – chà, không chính xác là sa sút, chỉ là không được cải thiện hơn. Cuối cùng anh cũng phải công nhận là có lẽ do tuổi già. Dù có tập luyện chăm chỉ như thế nào để có được vóc dáng khỏe mạnh nhất, thì suy cho cùng, anh cũng chỉ là một con thiêu thân. Anh đã từng kiên quyết ngăn ngừa lão hóa, nhưng già đi cũng không có gì xấu hổ.
Cuối cùng anh cũng bắt đầu càu nhàu về nó. Các đồng đội rất hiểu. Tất cả họ đều trẻ hơn anh, nhiều người mới đang phục vụ cấp trên tầm 5 hay 6 năm. Họ ngưỡng mộ sự cúng cỏi của anh và nếu sự cứng cỏi đó có dấu hiệu bị rạn nứt thì cũng chỉ có ý nghĩa rằng anh chỉ là một người phàm trần và tất cả họ còn ngưỡng mộ hơn nữa ấy chứ. Một hoặc hai người đề nghị anh về nhà để phục hồi sức khỏe, nhưng cuối cùng thì một người bạn thân, cũng là đồng đội đến khuyên anh rằng tình trạng của anh cần phải đến một trong những bác sỹ địa phương khám xem thế nào- chồng của chị gái cậu ta là một bác sỹ giỏi, tốt nghiệp một trong những trường y ở Anh. Quyết tâm tìm ra điều gì đang xảy ra với bản thân, anh biết đây là lúc phải chấp nhận lời khuyên tốt.
Viên bác sỹ đúng là giỏi như lời quảng cáo, mặc áo khoác trắng ngồi sau bàn, khai báo đầy đủ bệnh sử, sau đó tiến hành kiểm tra sơ bộ. Nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì. Anh ta nói về sự căng thẳng – thỉnh thoảng bên nhân không biết về mấy cái này- và chỉ ra rằng căng thẳng trong những năm trưởng thành chắc chắn sẽ khiến con người đau khổ và cường độ sẽ tăng lên theo từng năm. Anh ta nói về những thói quen ăn uống tốt, bài tập vận động, cách nghỉ ngơi quan trọng như thế nào. Anh ta nhận định rằng vấn đề là do sự kết hợp của nhiều yếu tố nhỏ, trong đó có rối loạn đường ruột nhẹ nhưng khó chịu, sau đó kê đơn thuốc để giảm bớt tình trạng cho bệnh nhân. Cuối cùng, bác sĩ kết thúc quá trình chẩn đoán và điều trị bằng một đoạn độc thoại, nói rằng một số bệnh nhân rất kiêu ngạo và tự phụ. Những người này quá ngu ngốc khi từ chối làm những việc lành mạnh. Bệnh nhân gật đầu đồng ý và tôn trọng bác sỹ. Anh đã từng đưa ra những bài giảng tương tự như thế cho cấp dưới của mình và quyết tâm sống một cuộc sống tỉ mỉ theo nếp sống đúng đắn như trước.
Việc điều trị bằng thuốc đã có hiệu quả sau một tuần hoặc lâu hơn, và dạ dày đã trở lại bình thường. Bệnh dạ dày chắc chắn đã được cải thiện, nhưng anh rất lo lắng khi thấy cơ thể mình vẫn không được như trước. Có đúng vậy không? Anh thừa nhận với bản thân là đúng vậy, thật khó mà nhớ những điều tầm thường như cảm giác vừa thức dậy thế nào. Dù sao thì bộ não cũng cần tập trung vào những điểm quan trọng, như nhiệm vụ và mục tiêu, và để cơ thể tự hướng tới nhu cầu và để bộ não nghỉ ngơi. Bộ não không thể lúc nào cũng bị gây phiền nhiễu. Bộ não đưa ra mệnh lệnh và cơ thể cần tuân theo. Nó không cần bị phân tâm. Làm thế nào để sự phân tâm này không còn nữa? Anh đã xác định mục tiêu của đời mình từ nhiều năm về trước rồi cơ mà
Tuy nhiên, căn bệnh cứ không chịu rời đi, cuối cùng anh phải đến gặp bác sĩ một lần nữa. Lần này bác sĩ thực hiện một cuộc kiểm tra chi tiết hơn. Cơ thể anh bị chọc và lấy máu bởi một cái kim chứ không phải thứ gì đó bạo lực hơn như anh đã chuẩn bị tinh thần đối phó từ nhà. Bác sỹ nói với anh, có thể tình trạng trở nên nghiêm trọng, như nhiễm trùng hệ thống cấp độ thấp. Có những loại thuốc để điều trị bệnh này. Ví dụ, Malaria, bệnh sốt rét từng lan rộng khắp địa phương cũng sẽ gây ra hậu quả tương tự, các bệnh nhân có tác động suy nhược tương tự nhưng nghiêm trọng hơn, nhưng nay cũng thưa dần bởi sức mạnh của y học hiện đại. Các xét nghiệm khác nhau có thể giải thích điều gì đã xảy ra và bác sĩ quyết tâm giải quyết vấn đề. Anh ta biết rất rõ mục tiêu cuộc sống của bệnh nhân, và chia sẻ nó từ một góc độ an toàn hơn và xa hơn.
Hai ngày sau anh quay lại phòng khám và ngay lập tức biết được tình hình không ổn. Anh đã nhiều lần tìm thấy biểu hiện tương tự trên khuôn mặt của vị sỹ quan tình báo. Có điều gì đó không mong muốn đã xảy ra. Có điều gì đó đang xen vào các kế hoạch. Viên bác sỹ bắt đầu chậm rãi nói chuyện, cẩn thận dùng từ, cố gắng tìm cách truyền tải thông điệp một cách dễ dàng hơn, nhưng bênh nhận vẫn không hiểu. Anh đã chọn một cuộc sống nguy hiểm, vì vậy anh yêu cầu viên bác sỹ thẳng thắn nói chuyện. Viên bác sỹ gật đầu đầy kính trọng và trả lời rõ ràng. Người đàn ông lặng lẽ nghe tin. Anh đã quen với đủ loại thất vọng. Anh biết điều gì đang chờ đợi mỗi cuối cuộc đời và đã nhiều lần đưa người ta trên con đường cuối đó. Giờ thì cuộc đời anh cũng trên con đường đó, anh sẽ tránh nếu có thể nhưng nếu nó ở đó, ngay gần điểm cuối thì có tránh cũng không được. Anh hỏi còn có thể làm gì không và tin tức ít tệ hơn anh nghĩ. Viên bác sỹ không nói những lời an ủi, anh ta hiểu suy nghĩ của bệnh nhân và nói rõ sự thật. Có rất nhiều việc phải làm, có thể thành công, có thể không. Thời gian sẽ trả lời. Sức chịu đựng của anh giúp ích rất nhiều cho việc chữa bệnh, và ý chí thép của anh