Chương 2 MÊ CUNG HUYỀN BÍ
Bức thư từ Georgetown đến văn phòng Tòa thánh trong vòng vài phút sau khi nó được gửi đi, nơi, giống như bất kỳ bộ máy hành chính nào, nhân viên trực ca đêm (đó là tên do mấy cơ quan tình báo đặt cho các sỹ quan trực đêm) chỉ để lá thư trên bàn thích hợp, và quay lại tiếp tục nghiên cứu các tài liệu triết học siêu hình của Aquinas, chuẩn bị cho kỳ thi. Một mục sư trẻ của Dòng Tên, tên là Hermann Schörner – thư ký riêng của Cha Francisco Alcalde, tổng giám mục của Dòng Tên – đã đi làm đúng giờ lúc 7 giờ sáng ngày hôm sau, và bắt đầu đưa những lá thư muộn đã được phân loại. Bản fax đến từ Hoa Kỳ được xếp thứ 3 từ trên xuống, khi nhìn thấy nó,vị mục sư trẻ tuổi dừng ngay các việc khác. Phiên dịch mật khẩu là một phần công việc thường ngày của anh, nhưng thông thường mấy khi nhận được các bức thư được mã hóa. Tiền tố mật khẩu ở đầu bức thư cho biết danh tính của người viết thư và mức độ ưu tiên. Cha Schörner xem lướt qua bức thư và bắt tay ngay vào công việc
Quá trình này hoàn toàn ngược lại những gì Cha Riley đã làm, ngoại trừ việc kỹ năng đánh máy của Schörner rất xuất sắc. Anh sử dụng một máy quét quang học để quét văn bản vào một máy tính cá nhân, và sau đó bắt đầu quá trình giải mã. Một số chỗ bất thường trên bản fax đã gây ra một số sai sót, nhưng điều đó đã được sửa dễ dàng và bản sao văn bản rõ ràng – tất nhiên vẫn bằng tiếng Hy Lạp Attic – dần hiện lên qua máy in. Cha Riley đã vất vả trải qua ba giờ đồng hồ, nhưng ngược lại, Cha Schörner mất hai mươi phút. Mục sư trẻ đã pha một tách cà phê cho mình và Sếp, rồi đọc bức thư trong khi uống cốc thứ hai trong ngày. Đó là một ý tưởng kỳ diệu, Schörner thầm nhủ
Cha bề trên đáng kính Francisco Alcalde già hơn nhiều nhưng là một người có nghị lực phi thường. Ở tuổi 66, ông chơi quần tennis khá giỏi và từng được biết đi trượt tuyết với Giáo Hoàng. Cao 6.4 feet, ông là người cao lớn và rắn rỏi với mái tóc dài dày màu nâu được cắt tỉa gọn gàng che đi đôi mắt sâu và nghiêm túc. Alcalde có một trí tuệ siêu việt, thông thạo 11 ngoại ngữ, và nếu không phải là linh mục thì ông sẽ là một nhà sử học giỏi nhất Châu Âu về mảng lịch sử trung cổ. Tuy nhiên, trước tiên ông là một mục sư, và các nhiệm vụ hành chính của mục sư mâu thuẫn với mong muốn của ông là giảng dạy, giáo dục mọi người và mục vụ. Trong một vài năm nữa, ông sẽ rời khỏi vị trí chủ tịch, người nắm quyền tối cao của Giáo hội Công giáo La Mã, trở lại với tư cách là một giảng viên đại học, khai sáng tâm trí của những người trẻ, và rời khuôn viên trường để cử hành thánh lễ tại một giáo xứ nhỏ của tầng lớp lao động nơi ông có thể hết lòng quan tâm đến nhu cầu bình thường của con người. Ông nghĩ rằng đó sẽ là điều may mắn cuối cùng trong cuộc sống bộn bề công việc. Ông cho rằng mình không phải là người hoàn hảo, thường xuyên phải đấu tranh chống lại sự kiêu ngạo và cố gắng trau dồi tính khiêm tốn vốn rất cần thiết cho mình nhưng không phải lúc nào cũng hiệu quả. Chà, ông thở dài, hoàn hảo là mục tiêu ông sẽ không bao giờ đạt tới. Ông mỉm cười hài hước khi nghĩ đến điều đó
“Chào Buổi Sáng, Hermann/ Guten Morgen, Hermann” ông nói khi đi qua cửa
“Buongiorno/ Chào buổi sáng” viên mục sư của Đức đáp lời, rồi chuyển sang tiếng Hy Lạp “Hẳn có điều gì đó thú vị sáng nay”
Đôi lông mày bận rộn giật giật khi nghe tin, hất đầu về phía văn phòng. Schörner cầm cà phê đi theo
“Sân tennis lên lịch hẹn lúc 4.00 chiều” Schörner nói, đưa cho Sếp tách cà phê
“Vậy cậu có thể làm nhục tôi lần nữa không?” Thỉnh thoảng họ vẫn đùa nhau rằng Schörner có thể chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp, rồi cống hiến phần thưởng cho Nhà Thờ, nơi các các thành viên Dòng Tên phải tuân theo lời thề nghèo khó “Và, tin nhắn gì thế?”
“Từ Timothy Riley ở Washington” Schörner đưa tin nhắn qua. Alcalde đeo kính và bắt đầu chậm rãi đọc. Ông vẫn để nguyên tách cà phê chưa sờ tới và đọc đi đọc lại tin nhắn. Alcalde luôn coi học là việc cả cuộc đời và hiếm khi nói gì mà không cân nhắc kỹ lưỡng
“Xuất sắc. Tôi đã nghe về anh chàng Ryan này trước đây….anh ta có làm việc cho bên tình báo không?”
“Phó giám đốc CIA Mỹ. Chúng ta đã đào tạo anh ấy. trường Boston và Georgetown. Về cơ bản anh ta là một quan chức trong chính phủ, nhưng cũng liên quan đến vài chiến dịch hoạt động hiện trường. Chúng tôi không biết chi tiết nhưng dựa trên vài tình tiết nắm được, chúng ta có tạo một hồ sơ nho nhỏ về anh ta. Cha Riley đánh giá rất cao Tiến sỹ Ryan”
“Tôi có thể hiểu tại sao” Alcalde trả lời sau một chút suy nghĩ. Ông và Riley đã là bạn với nhau suốt 30 năm “Ông ấy nghĩ đề nghị này rất chân thành. Cậu nghĩ sao, Hermann?”
“Có thể đây chính là cơ hội trời cho” lời bình luận không hề có ý diễu cợt nào
“Chắc chắn rồi. Nhưng vẫn còn một vấn đề. Tổng Thống Mỹ nghĩ sao?”
“tôi đoán ông ấy vẫn chưa được thông báo, nhưng cũng sớm thôi. Còn dựa theo tính cách của ông ta hả?” Schörner nhún vai “vẫn chưa hoàn hảo”
“Ai trong chúng ta chẳng như thế?” Alcalde nói, nhìn chằm chằm vào bức tường
“Vâng, thưa Cha”
“Hôm nay lịch của tôi là gì?” Schörner lục nhanh lại trong trí nhớ và báo cáo “Tốt lắm…hãy gọi cho Hồng Y D’Antonio và nói với ông ấy rằng tôi có chuyện quan trọng. Cố gắng hết sức để thay đổi lịch trình theo ý cậu nhé. Chuyện này phải giải quyết tức thì. Gọi cho Timothy, cảm ơn ông ấy về bức điện và nói với ông ấy là tôi đang giải quyết”
Ryan đột ngột tỉnh giấc lúc 5.30. Mặt trời màu cam chiếu ánh sáng rực rỡ, chiếu trên khu rừng cách bờ biển phía đông Maryland mười dặm. Điều đầu tiên anh muốn làm là làm gì đó mát mát. Cathy không phải đến bệnh viện Hopkins hôm nay, dù phải mất đến nửa quãng đường vào phòng tắm anh mới nhớ ra lý do tại sao. Điều thứ hai anh làm là nốc 2 viên tylenol cực mạnh. Anh đã uống quá nhiều vào đêm qua và anh nhớ mình đã uống cả 2 ngày trước. Nhưng làm sao được? Càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, thời gian làm việc ngày càng dài,cơ thể ngày càng kiệt quệ…
“Khốn khiếp” anh rủa khi nhìn vào bộ dạng của mình trong gương. Trông anh lúc này thật tệ. Anh bước nhẹ vào bếp và muốn uống một tách cà phê, uống xong cà phê sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chai rượu vẫn còn trên bàn làm việc trong nhà bếp, và anh cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy nó. Một chai rưỡi, anh nhớ lại, không phải hai chai. Anh không uống hết hai chai rượu, tình hình cũng không đến mức tệ như anh nghĩ. Ryan bấm máy pha cà phê, sau đó đến ga ra, leo lên ô tô, và lái xe đến cửa để lấy báo. Cách đây không lâu anh vẫn đi bộ ra đó lấy báo, nhưng, chúa ơi, anh tự nhủ, anh không mặc quần áo tử tế. Đó chính là lý do (hehe…ngụy biện). Radio trên xe đã được cài đặt đủ các kênh tin tức, giờ là người đầu tiên trên thế giới biết được thế giới đang thực sự xảy ra chuyện gì. Giờ nó đang phát trện bóng đá. Đội Orioles lại thua. Khốn khiếp, đáng nhẽ anh phải đưa Jack nhỏ đến xem trân đó. Anh dã hứa đưa thằng bé đến đó sau khi thua thận Little League giữa hai bố con và anh lại thất hứa. Anh tự hỏi, liệu mình có thể đi xem trận đấu khi nào? Tháng 4 sang năm được không? Khốn khiếp thật
Chà, thực tế thì toàn bộ mùa giải vẫn đang diễn ra. Trường học thậm chí cũng chưa đóng cửa. Anh sẽ thích nghi được thôi. Chắc chắn rồi. Ryan thả tờ Post buổi sáng xuống ghế và lái xe quay về nhà. Cà phê đã sẵn sàng, đây là điều tốt đẹp đầu tiên trong ngày. Ryan tự rót cho mình một tách cà phê lớn và quyết định không ăn sáng. Lại bỏ bữa sáng, lý trí nhắc nhở, thói quen này thật không tốt. Dạ dày anh đã đủ tệ, và làm hai ly cà phê đặc cũng không giúp được gì. Anh buộc tâm trí mình tập trung đọc báo để tránh phải suy nghĩ lung tung
Nhiều người thường không biết rằng các cơ quan tình báo cũng phụ thuộc vào báo chí để lấy thông tin. Một phần thông tin tình báo được lấy theo cách này. Tính hất công việc của bộ phận tình báo và báo chí có nhiều điểm chung, nhưng bộ phận tình báo không có thị trường mua bán thúc đẩy chính sách. Nói rõ hơn là những người bên báo chí không phải trả tiền để lấy thông tin. Những thông tin mật họ lấy được thường được người ta cung cấp miễn phí bởi ray rứt lương tâm hoặc tức giận mà tiết lộ bất cứ thông tin nào mình biết, và bất kỳ sỹ quan tình báo nào cũng khẳng định, đó là thông tin tuyệt vời nhất. Những cảm xúc như tức giận hoặc đạo đức hầu hết có thể khiến một người tiết lộ tất cả các loại tin tức khiến họ khó chịu. Cuối cùng, mặc dù ngành truyền thông đầy rẫy những kẻ lười biếng, nhưng vẫn có một số người có năng lực bị thu hút bởi mức lương cao để làm việc trong ngành. Ryan đã học cách lọc kỹ thông tin bằng cách đọc thật chậm rãi và cẩn thận. Và anh để ý đến ngày tháng trên tin tức. Là Phó giám đốc CIA, anh biết rõ các trưởng phòng ban mạnh hay yếu điểm nào. Ví dụ, thông tin về nước Đức do tờ The Post cung cấp cho anh thậm chí còn tốt hơn thông tin do mấy anh chàng bàn giấy ở văn phòng Đức cung cấp. Trung Đông vẫn yên lặng, vấn đề Iraq cuối cùng đã ổn định, sự sắp xếp mô hình mới ở đó cuối cùng cũng thành hình. Giờ, nếu chúng ta có thể làm gì đó về vấn đề Israel….thì tình hình cả khu vực đó sẽ dịu đi, anh nghĩ, sẽ rất tuyệt. Và Ryan tin điều này có thể làm được. Cuộc đối đầu giữa Đông và Tây đã bắt đầu từ rất lâu trước khi anh sinh ra, giờ sẽ trở thành lịch sử và ai tin được điều này chứ? Ryan lại rót ly cà phê mà không nhìn, ngay cả khi vẫn còn nôn nao, tay anh vẫn có thể làm được điều này. Mối quan hệ giữa Đông và Tây đã thay đổi quá nhiều chỉ trong vài năm- thực tế còn ít hơn thời gian anh làm ở CIA. Khốn khiếp, trước đây ai mà tin được điều đó?
Bây giờ nhìn lại, những thay đổi này thực sự đáng kinh ngạc, và Ryan tự hỏi khi nào mọi người sẽ viết về nó. Ít nhất phải vài thế sau. Trong tuần tới, một đại diện của KGB sẽ đến Langley để hỏi về kinh nghiệm giám sát quốc hội. Ryan bày tỏ sự phản đối chuyến đi này – và chuyến đi này được coi là tuyệt mật- vì CIA vẫn còn những người Nga làm việc cho mình và nếu họ biết KGB và CIA chính thức liên kết với nhau về một vấn đề gì đó thì họ sẽ hoảng sợ (Ryan phải thừa nhận rằng nếu là người Mỹ làm việc cho KGB thì …cũng có lẽ sợ như vậy thôi). Người đến là một bạn cũ, Sergey Golovko. Bạn à, Ryan khịt mũi, lật sang chuyên trang thể thao. Vấn đề với tờ báo buổi sáng là chẳng bao giờ cập nhật được tỷ số trận đêm qua…
Jack đỡ hơn nhiều khi trở lại phòng tắm. Anh hiện đã hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù bụng thậm chí còn khó chịu hơn sau khi xem các sự kiện thời sự trên thế giới. Hai viên thuốc kháng axit làm giảm rối loạn dạ dày. Và thuốc giảm đau tylenol cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Khi đến văn phòng làm việc anh phải nốc thêm 2 viên nữa để củng cố tác dụng mới được. Chưa đến sáu giờ rưỡi, anh đã tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, ăn mặc chỉnh tề. Trước khi đi làm, anh hôn người vợ vẫn đang ngủ – người bên kia ậm ừ cho qua chuyện – khi mở cửa anh đã thấy chiếc ô tô đang đậu ở lối vào. Người lái xe phải dậy sớm hơn Ryan để đến đó kịp giờ, điều này làm anh ấy khó chịu một chút, và ý nghĩ về việc ai là người lái xe cho anh càng khiến sự khó chịu của anh tăng lên
“Chào buổi sáng, tiến sỹ” John Clark cười. Ryan trèo lên ngồi ở ghế trước. Chỗ để chân ở đây thoải mái hơn và anh nghĩ ngồi phía sau sẽ khiến người đang lái xe phải xấu hổ
“Chào John” Jack trả lời
Tối qua lại say nữa hả, tiến sỹ! Clark nghĩ. Cậu thật ngốc. Đối với người thông minh như cậu đây, sao lại có thể ngốc đến thế? Còn không cả thèm chạy bộ nữa hả? anh tự hỏi khi nhìn vị DDCI chật vật đeo đai an toàn. Chà, rồi cậu sẽ phải hiểu, như Clark đã tự hiểu, rằng thức khuya dậy sớm với tâm trạng nôn nao là trò trẻ con ngu ngốc. John Clark đã trở thành hình mẫu xuất sắc về sức khỏe và đức tính trước khi đến tầm tuổi Ryan. Anh ước tính rằng lối sống lành mạnh đã cứu sống anh ít nhất một lần
“Tối ngủ ngon chứ” Clark điều khiển xe rẽ ra đường quốc lộ
“Cũng được” Ryan nhấc hộp gửi tài liệu và bấm mã số, và đợi cho đến khi đèn nhấp nháy màu xanh lá cây trước khi anh mở hộp. Clark nói đúng, không có nhiều thứ để xem. Trên đường đến Washington, anh đọc tất cả các tài liệu và ghi chép một vài ghi chú trong vòng chưa đầy một nửa thời gian.
“Sẽ đến thăm Carol và bọn trẻ tối nay chứ?” Clark hỏi khi họ vượt qua đường Maryland tuyến số 3
“Phải, tối nay nhỉ?”
“Ừ”
Đây là lịch trình mỗi tuần một lần. Carol Zimmer là góa phụ người Lào, vợ của viên trung sỹ lực lượng không quân Buck Zimmer (xem lại cuốn “Thảm Họa Hiện Hữu”) và Ryan đã hứa sẽ chăm sóc gia đình họ sau khi Buck hy sinh. Ít người biết chuyện này- người biết về nhiệm vụ Buck đã hy sinh còn ít hơn nữa- nhưng Ryan cảm thấy thoải mái hơn một chút khi làm điều này. Carol giờ đang mở một cửa hàng 7-Eleven giữa Washington và Annapolis, tạo ra một khoản thu nhập ổn định, cùng với lương của chồng và quỹ ủy thác giáo dục do Ryan tạo ra, sẽ bảo đảm cho 8 đứa trẻ sống thoải mái và học hết đại học -đứa con trai cả đã học xong, nhưng còn lâu nữa mới xong cả 8 đứa trẻ. Đứa con út vẫn còn đang cuốn tã
“Mấy thằng khốn đó có quay lại không?” Jack hỏi. Clark quay sang cười toe toét. Vài tháng sau khi Carol mở cửa hàng, vài tên côn đồ địa phương cứ lảng vảng trước cửa hàng. Chúng phản đối một phụ nữ Lào và bọn trẻ con lai sở hữu một cửa hàng ở vùng ngoại thành này. Cuối cùng cô phải kể chuyện đó với Clark. John đã cảnh báo, nhưng chúng phớt lờ. Có lẽ chúng tưởng anh là một cảnh sát đ ingang qua trong giờ làm việc và không xem lời cảnh cáo ra gì. John và một người bạn nói tiếng Tây Ban Nha sau đó đã dàn xếp đâu vào đấy, sau khi tên cầm đầu bình phục và xuất viện, mấy tên côn đồ không bao giờ dám léng phéng gần đó. Các cảnh sát địa phương thì rất hiểu chuyện, và doanh thu cửa hàng ngay lập tức tăng mạnh lên 20%. Mình không biết liệu gối của gã đó có lành lặn hẳn được chưa? Clark vừa cười vừa nghĩ. Có lẽ anh nên suy nghĩ đến việc kinh doanh….
“Bọn trẻ thế nào?”
“Cậu biết đấy, thật khó mà quen với ý nghĩ có một sinh viên đại học trong nhà. Sandy cũng thấy chút khó khăn…tiến sỹ?”
“Ừ, John?”
“Thứ lỗi cho tôi nói điều này, nhưng trông cậu hơi tệ. Cậu nên nghỉ ngơi một chút đi”
“Cathy cũng nói thế” Jack đột nhiên muốn nói Clark đừng có tọc mạch, nhưng bạn không thể nói mấy câu kiểu như vậy với Clark, chưa kể anh ấy còn là bạn nữa. Ngoài ra, Clark nói đúng.
“Bác sỹ thường đúng” John nói
“Tôi biết, chỉ là có chút- có chút căng thẳng ở văn phòng. Có chuyện đang xảy ra và…”
“Tập thể dục sẽ khiến thoát khỏi mấy trò uống rượu đó, anh bạn. Cậu là gã thông minh nhất mà tôi từng gặp. Hãy hành động khôn ngoan. Kết thúc lời khuyên” Clark nhún vai và quay sự chú ý sang giao thông vào buổi sáng
“Anh biết không, John, nếu anh quyết định trở thành một bác sỹ thì chắc chắn sẽ trở thành bác sỹ rất giỏi” Jack cười toe toét
“Vậy thì sao?”
“Với thái độ chu đáo tỉ mỉ thế này thì mọi người sẽ sợ nếu không làm theo những lời anh nói”
“Tôi biết mình là người trầm tính nhất thôi” Clark khước từ lời khen
“Phải,, không ai sống đủ lâu để thấy anh phát điên. Họ đã chết ngay khi anh bắt đầu tức giận”
Và đó chính là lý do vì sao Clark là lái xe của Ryan. Jack đã đạo diễn vụ chuyển đổi Clark từ Bộ phận Chiến dịch Hiện Trường trở thành sỹ quan An ninh và bảo vệ. Giám đốc cơ quan tình báo trung ương (DCI) Cabot quyết định cắt giảm 20% sỹ quan bên Bộ phận hiện trường và những tài năng bán quân sự như Clark đứng dầu danh sách. Chuyên môn như Clark thực sự rất quý giá, bạn thực sự không thể đánh mất một tài năng như vậy. Thế nên, với sự giúp sức của Nancy Cummings và một người bạn bên Bộ phận hành chính, Ryan đã bẻ cong hai điều và né tránh điều thứ 3 trong thông báo để Clark thành lái xe cho anh. Ngoài việc Jack cảm thấy an toàn khi có anh ở bên cạnh thì Clark còn có thể giúp đào tạo mấy anh chàng trẻ tuổi bên bộ phận SPO (Security and Protective Officer). Anh là một lái xe siêu hạng và như thường khi, anh đưa Ryan vào chỗ đậu xe ngầm của văn phòng đúng giờ
Chiếc Buick của CIA đã đỗ đúng vị trí và Ryan nghịch nghich chìa khóa,bước ra ngoài. Chìa khóa này là để mở thang máy dành cho các sỹ quan cấp cao lên đến tầng trên cùng. Chỉ hai phút sau anh đã lên đến tầng 7, tức từ hành lang vào văn phòng của mình. Phòng làm việc của DDCI nằm sát dãy phòng của vị DCI dài và hẹp, vị giám đốc vẫn chưa đi làm. Căn phòng nhỏ bé, khiêm tốn đáng ngạc nhiên cho nhân vật số 2 của tổ chức tình báo quốc gia lớn nhất thế giới, nhìn ra bãi đậu xe của khách, bên ngoài bãi đậu xe là rừng thông rậm rạp ngăn cách khuôn viên của Cơ quan với đường George Washington Parkway và thung lũng sông Potomac. Ryan vẫn giữ lại Nancy Cummings, người đã từng phục vụ cho vị phó giám đốc CIA tiền nhiệm và cả vị trước nữa. Clark ngồi chỗ của mình trong văn phòng đó, xem xét các công văn liên quan đến nhiệm vụ của mình, để chuẩn bị cho hội nghị SPO buổi sáng- họ đang quan tâm xem có nhóm khủng bố nào muốn gây tiếng vang lúc này không. Thực sự chưa ai muốn sát hại phó giám đốc CIA cả, nhưng xét về luật lệ và quy định, lịch sử không phải là điều họ quan tâm, điều họ quan tâm là tương lai. Về dự đoán tình hình tương lai, kết quả của CIA không mấy lạc quan.
Ryan nhận thấy bàn làm việc của mình đang chất đống nhiều tài liệu quá nhạy cảm, không thể đưa vào xe để xem lúc đi làm và bắt đầu tự mình chuẩn bị cho cuộc họp các trưởng phòng vào sáng nay, nơi anh sẽ đồng chủ trì cuộc họp với DCI. Có một chiếc máy pha ca phê chậm (pha từng giọt) trong phòng. Bên cạnh chiếc máy pha cà phê là một chiếc cốc lớn, sạch sẽ mà chưa ai sử dụng, nó thuộc về người đã đưa anh vào làm ở CIA, Phó Đô Đốc James Greer. Nancy chăm sóc chiếc cốc rất cẩn thận và Ryan chưa bao giờ bắt đầu ngày làm việc mới mà không suy nghĩ về ông Sếp đã qua đời của mình. Anh xoa mặt và bắt tay vào làm việc. Những điều mới mẻ và thú vị nào sẽ xảy ra trên thế giới hôm nay đây?”
Giống như hầu hết những người làm nghề khai thác gỗ, anh ta vạm vỡ và có thể chất mạnh mẽ. Cao 6.4 feet và nặng 220 pound, anh đã từng chơi ở vị trí phòng thủ trong một trận đấu bóng đá ở trường trung học quốc gia. Nhưng thay vì vào đại học thì anh gia nhập lực lượng thủy quân lục chiến – anh nghĩ nếu theo đường khoa cử thì mình có thể nhận được học bổ ở Oklahoma hoặc Pitt, nhưng anh vẫn quyết định không nhận. Và anh biết mình sẽ không bao giờ muốn rời Oregon. Nếu muốn lấy bằng cử nhân thì anh phải rời khỏi đó, có lẽ sẽ chơi trong một đội bóng chuyên nghiệp rồi sau đó – có thể chuyển sang mặc suit/ quần áo công sở và ngồi bàn giấy? Không. Anh yêu thích cuộc sống ngoài trời từ khi còn là một đứa trẻ. Anh đang có môt cuộc sống thoải mái, sống hạnh phúc bên gia đình mình tại một thị trấn nhỏ thân thiện, trải qua cuộc sống rất lành mạnh. Trong công ty, anh là bậc thầy khai thác gỗ hạng nhất, và công ty luôn yêu cầu anh ấy làm những công việc khó nhất.
Anh giật mạnh chiếc cưa xích đôi khổng lồ, và người trợ lý nhận được một chỉ thị im lặng, và nhấc đầu kia của chiếc cưa xích lên từ mặt đất ở phía đối diện. Một vết khía hình chữ “V” đã được cắt ra trên gốc cây bằng một chiếc rìu hai lưỡi. Họ đưa máy cưa xích vào từ từ và cẩn thận. Người thợ rừng vừa nhìn chiếc cưa vừa nhìn vào cái cây. Để làm tốt công việc này, nó thực sự đòi hỏi những kỹ năng xuất sắc. Một inch gỗ không bị lãng phí khi khai thác, và đây vốn là nhiềm tự hào của anh. Anh ta không thích những người trong Nhà máy chế biến gỗ, họ không quan tâm chút nào, mặc dù mấy người ở đó bảo sẽ không sờ đến cây gỗ này. Sau khi cưa khoảng trống đầu tiên, họ nhấc chiếc cưa xích lên và bắt đầu cưa khoảng trống ở đầu bên kia. Lần này mất bốn phút. Lúc này, người thợ rừng đã hoàn toàn tập trung. Anh cảm thấy có một luồng gió bất chợt thổi vào mặt mình, vì vậy anh dừng tay lại để đánh giá xem đó có phải là hướng gió mà anh đang mong đợi hay không. Bất kể cây cao bao nhiêu, nó vẫn là một thứ đồ chơi trong lòng bàn tay của một cơn gió mạnh — đặc biệt là khi vết cắt sâu gần một nửa …
Bây giờ những ngọn cây đang đung đưa … vừa kịp lúc. Anh ta rút cưa lại và vẫy tay ra hiệu với viên trợ lý. Nhìn vào mắt tôi, nhìn tay tôi! Thằng nhóc trợ lý nghiêm túc gật đầu. Người khai thác gốc biết, chỉ cầm thêm 1 foot nữa là cây sẽ đổ. Họ hoàn thành bước cuối thật chậm rãi. Cả hai giảm tốc độ và cưa chân, đây là phần nguy hiểm. Các nhân viên bảo vệ đang theo dõi hướng gió, và … đã đến lúc!
Người thợ rừng lấy chiếc cưa ra ném xuống đất, trợ lý nhìn thấy gợi ý thì lùi lại mười thước, hai người tập trung vào phía dưới thân cây, nếu lúc này rễ cây bật ra sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng không. Như mọi khi, cái cây từ từ ngả sang một bên. Đây là phần mà Câu lạc bộ Sierra thích quay phim và viên khai thác rừng hiểu tại sao. Chậm đến nỗi, chậm đến mức không thể chịu nổi, như thể cái cây biết rằng cái chết sắp đến, như thể vùng vẫy không chết, và âm thanh của thân cây gãy giống như một tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Chà, đúng vậy, anh nghĩ, có vẻ đúng như thế, nhưng nó chỉ là cmn một cái cây. Vết cưa dần dần nở ra dưới sự quan sát của anh, và cây lớn đổ ập xuống. Anh tiếp tục theo dõi và thấy ngọn cây di chuyển rất nhanh nhưng chỗ nguy hiểm nhất là nở gốc cây. Khi thân cây cong một góc 45 độ, gỗ bị gãy hoàn toàn. Rồi cây bật lên bật lại cách gốc cây bốn thước, như một tiếng rên trong cổ họng trước khi chết. Sau đó là tiếng ầm ầm từ cành lá trên ngọn cây vẫy trên không trung. Anh tự hỏi không biết ngọn cây đã chuyển động nhanh đến mức nào. Có lẽ là tốc độ âm thanh? Không, không nhanh như thế…..và rồi- WHUMP! Cái cây đổ mặt đất ẩm ướt, vẫn còn mềm mại nhưng vẫn dính đầy đất ẩm. Bây giờ nó là gỗ. Cảnh này lúc nào cũng có chút buồn. Nó từng là một cái cây rất đẹp
Tiếp theo, viên khai thác rừng ngạc nhiên khi thấy viên sỹ quan Nhật bước tới. Người Nhật chạm vào cây và lẩm bẩm vài câu, chắc chắn là đang cầu nguyện. Điều này khiến những người khai thác gỗ ngạc nhiên, cứ như thể chỉ có người da đỏ mới có thể làm được động tác như vậy- người khai thác gỗ nghĩ, thật thú vị. Anh không biết chuyện Shinto (người Nhật) cũng có văn hóa thần linh giống như tín ngưỡng của người da đỏ Hoa Kỳ. Nói chuyện với thần cây hả? Hmph. Tiếp theo người Nhật tiến về phía người khai thác gỗ
“Anh có kỹ năng rất tốt” người Nhật nhỏ bé nói với giọng rất lịch sự và khiêm tốn
“Cảm ơn, sir” người khai thác gỗ gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh gặp người Nhật. Có vẻ cũng là một gã được. Và cầu nguyện với cái cây…viên thợ khai thác gỗ thầm nghĩ, rất lịch sự.
“Thật tiếc khi phải đốn hạ một thứ kỳ diệu như vậy”
“Phải, tôi cũng nghĩ thế. Anh thực sự muốn đặt nó trong nhà nguyện, hay đại loại thế à?”
“Ồ, vâng. Chúng tôi khồng còn những cái cây đẹp như thế này nữa và chúng tôi cần 4 mảnh gỗ cao 20m. Tôi hy vọng cây này có thể đáp ứng được” người đàn ông đó nói, quay lại nhìn cái cây khổng lồ vừa bị hạ “Các dầm phải được làm từ 1 cái cây. Đây là truyền thống xây dựng các ngôi đền”
“Đúng là nên thế” người khai thác rừng nhận xét “Ngôi đền đó bao nhiêu tuổi?”
“1200 tuổi. Những thanh xà cũ đã bi hư hại vì động đất 2 năm trước và phải nhanh chóng được thay thế. May mà những cây như thế này vẫn còn tồn tại. Hy vọng là thay thế được. Nó là một cái cây đẹp”
Dưới sự giám sát của viên sỹ quan người Nhật, cái cây hạ được cắt thành từng khúc dễ xử lý – để cả cây thì rất khó xử lý. Một số công cụ đặc biệt được đưa tới để vận chuyển ông lớn này ra ngoài. Phí vận chuyển của Georgia-Pacific là một con số khổng lồ. Nhưng đó không phải là vấn đề. Người Nhật đã chọn cây này và trả tiền mà không thèm chớp mắt. Người đại diện thậm chí còn xin lỗi vì không yêu cầu nhà máy sản xuất gỗ của GP xử lý cây. Anh ta giải thích một cách chậm rãi và rõ ràng rằng đây là điều dành cho tôn giáo và không bao giờ có ý xúc phạm người lao động Mỹ. Giám đốc điều hành GP gật đầu. Chuyện đó chẳng là gì với ông cả. Cái cây đó là của người Nhật. Họ làm khô cây trong không khí, sau đó chất lên tàu vận chuyển gỗ treo cờ Mỹ, và bắt đầu hành trình xuyên Thái Bình Dương, nơi cây gỗ sẽ được làm việc với kỹ năng và nghi lễ tôn giáo – bằng tay, mấy người bên GP ngạc nhiên khi nghe thấy điều này – vì những mục đích mới và đặc biệt. Thực tế thì chẳng ai trong số họ biết cái cây gỗ này thực tế không bao giờ đến Nhật
Murray cho rằng thuật ngữ ‘xử lý sự cố’ đặc biệt khó hiểu đối với một sỹ quan thực thi pháp luật. Tất nhiên, khi ngả lưng vào ghế da, ông có thể cảm nhận được khẩu súng lục tự động Smith&Wesson 10 mm đang siết chặt thắt lưng của mình. Đáng lẽ nó phải để trong ngăn bàn, nhưng ông thích cảm giác được chạm vào khẩu súng này. Ông đã sử dụng khẩu súng lục ổ quay trong phần lớn sự nghiệp của mình, nhưng ông sớm yêu khẩu súng lục kiểu Smith, loại súng có hỏa lực dày đặc. Và Bill hiểu. Lần đầu tiên trong lịch sử, giám đốc FBI xuất thân từ cảnh sát chuyên nghiệp, bắt đầu sự nghiệp là cảnh sát trên đường phố, truy bắt kẻ xấu. Thực tế, Murray và Shaw đều xuất phát ở cùng một bộ phận. Bill có kỹ năng quản lý giỏi hơn nhưng không ai nhầm ông với một người chuyên ngồi bàn giấy ở trụ sở chính. Shaw lần đầu tiên gây được sự chú ý từ lãnh đạo cao cấp khi nhìn chằm chằm vào hai tên cướp nhà băng trước khi đội kỵ binh đến cứu viện. Tất nhiên là ông không bắn vì giận dữ – chưa có tới 1% đặc vụ FBI từng làm thế- nhưng cái nhìn của ông đã khiến 2 tên cướp tin rằng ông có thể hạ gục được chúng cùng lúc. Chất thép ẩn sâu trong thái độ lịch lãm của một quý ông và trong bộ não cmn thông minh. Đó là lý do vì sao mà Dan Murray, trợ lý Giám đốc, không ngại làm việ với tư cách là người xử lý sự cố cá nhân cho Shaw
“Chúng ta đang làm cái chó gì với gã này thế?” Shaw hỏi với vẻ kinh tởm ngầm. Dan Murray vừa hoàn thành báo cáo của mình về Vụ Án Chiến Binh. Ông nhấp ngụm cà phê và nhún vai
“Bill, người đó là thiên tài trong các vụ án về tham nhũng- sỹ quan tốt nhất chúng ta từng có đấy. Nhưng anh ta không quen với những vụ kết thúc cơ bắp kiểu này, nó nằm ngoài khả năng của anh ta. May mắn đã không gây ra thiệt hại nào” và Murray đã đúng. Báo chí thân thiện một cách đáng ngạc nhiên khi viết bài vì họ đã cứu mạng phóng viên. Điều thực sự đang kinh ngạc là thực ra báo chí không nên và không bao giờ được phép bước vào khu vực đó. Vì vậy, họ cảm ơn đội trưởng đội đặc nhiệm và đội giải cứu con tin, cảm ơn viên sỹ quan S-A-C (đội trưởng đội đặc vụ) địa phương đã cho phép đội báo tin ở lại hiện trường, và cảm ơn đội giải cứu con tin đã cứu sống hai phóng viên trong tình thế nguy cấp. Đây không phải là lần đầu tiên FBI gây tiếng vang lớn trong lĩnh vực PR từ một thảm họa sống động như thật. FBI quan tâm đến PR hơn các cơ quan chính phủ khác và việc Shaw định sa thải sỹ quan S-A-C Walt Hoskins dường như không phải là ý kiến hay. Murray tiếp tục thuyết phục “Anh ta đã học được một bài học. Bill, Walt koong phải là thằng ngu gì”
“Và vụ bắt giữ thống đốc năm ngoái là một ý tưởng tuyệt vời, phải không” Shaw nhăn mặt. Hoskins là một thiên thiên tài trong các vụ án về tham nhũng chính trị. Một thống đốc bang giờ đang phải trải qua cuộc đời tù tội trong nhà tù liên bang nhờ công của anh. Nhờ có vụ đó mà Hoskins được thăng chức trở thành người đứng đầu văn phòng đặc nhiệm địa phương (Special-Agent-in-Charge) “Cậu có ý kiến gì hay, Dan?”
“ASAC Denver (Trung Tâm Điều Hành Chống Buôn Lậu ở Denver)” Murray nháy mắt tinh quái trả lời “Đó là vị trí tốt nhất. Cậu ta xuất phát từ một văn phòng hiện trường nhỏ trở thành người đứng đầu các vụ án tham nhũng ở một đơn vị hiện trường lớn. Đây là thăng tiến, giúp cậu ta không còn bị ai chỉ huy và đặt cậu ta vào công việc mà câu ta giỏi nhất- và nếu những vụ lộn xộn ở Denver mà chúng ta nghe phong phanh là thật thì câu ta sẽ có rất nhiều việc phải làm ở đó. Như có thể có vài thượng nghị sỹ hoặc nữ dân biểu- có lẽ còn nhiều hơn thế nữa, có liên quan. Vài dự đoán về dự án nước này có vẻ lớn Ý tôi là thực sự lớn đó Bill: Khoảng 20 triệu usd đã rơi vào túi các các nhân ”
Shaw tôn trọng lắng nghe ý kiến này “Tất cả số tiền lớn đó đều rơi vào tay một thượng nghị sỹ và một nữ dân biểu à?”
“Như tôi nói, có thể có nhiều người hơn. Điều cuối cùng trong giải quyết vấn đề môi trường là trả tiền đền bù-cả cho chính phủ và cho người dân. Còn ai khác trong tay chúng ta có thể giải quyết mớ hỗn độn này tốt hơn? Walt có cái mũi rất thính trong mấy vấn đề này. Anh chàng này khó mà tránh khỏi mũi chân bị thương khi rút súng, nhưng lại có cái mũi thính” Murray đóng tập hồ sơ “Dù sao thì anh muốn tôi kiểm tra lại và đưa ra đề nghị. Vậy hãy gửi cậu ta đến Denver hoặc cho cậu ta nghỉ hưu. Mike Delaney từ lâu đã muốn được chuyển trở lại – con trai cậu ta sẽ bắt đầu học ở GW vào mùa thu này và Mike muốn dạy ở học viện đó. Denver có một chỗ trống. Đây hoàn toàn là công việc gọn gàng. Nhưng tất nhiên, quyết định là do anh, Giám đốc”
“Cảm ơn, Murray” Giám đốc Shaw nghiêm túc nói. Rồi khuôn mặt ông đột ngột dãn ra một nụ cười “Còn nhớ khi chúng ta chỉ phải lo bắt mấy tên cướp ngân hàng không? Tôi ghét mấy đống rắc rối hành chính này quá”
“Có lẽ chúng ta không nên bắt quá nhiều tên cướp ngân hàng vào lúc đó” Dan đồng ý “Như thế chúng ta vẫn đang làm việc ở bên bờ sông Philly và cùng đội làm cốc bia mỗi tối. Sao mọi người cứ mong thành công nhỉ? Thành công chỉ khiến cuộc sống thêm rối tung lên”
“Cả hai chúng ta đang nói chuyện như những lão già lẩn thẩn”
“Bill, cả hai chúng ta đều là những lão già lẩn thẩn rồi” Murrya nói thẳng “Nhưng ít nhất tôi không cần phải ra ngoài dưới sự bảo vệ của đám an ninh đặc biệt”
“Cậu là đồ khốn” Shaw cười đến mức vãi cả cà phê vào cà vạt “Ôi, chúa ơi, Dan” ông cười lớn “Nhìn xem cậu đã khiến tôi làm gì này”
“Không phải là dấu hiệu tốt, cho thấy anh không thể cầm được cốc cà phê, Giám đốc”
“Ra ngoài đi! Đừng để tôi ra lệnh đá cậu quay trở lại đường phố”
“Ồ, không, xin anh, đừng làm thế, hãy làm bất cứ cái gì nhưng đừng làm điều đó” Murray dừng cười và quay sang vẻ mặt nghiêm túc “Kenny giờ đang làm gì?”
“Vừa nhận được lệnh quay trở lại tàu ngầm, USS Maine. Bonni đang mang thai – dự tính sinh con vào tháng 12, Dan à?”
“Ừ, Bill?”
“Đề xuất về Hoskins của cậu rất tốt. Tôi cần giải quyết vấn đề ngày gọn gàng. Cảm ơn”
“Không sao Bill, Walt sẽ chấp nhận. Tôi ước tất cả mọi chuyện đều được giải quyết gọn gàng thế này”
“Cậu đang theo Băng Warrior Society à?”
“Freddy Warder đang làm việc đó. Trong vài tháng nữa chúng ta sẽ hạ gục được mấy tên khốn đó”
Và cả hai đều biết đó là chuyện tốt. Hiện giờ chỉ còn vài tổ chức quốc nội còn tồn tại và giảm thêm 1 tổ chức khủng bố nữa vào cuối năm nay sẽ là một thắng lợi lớn của FBI.
Lúc này đang là bình minh trên đất Dakota. Marvin Russel đang quỳ trên tấm da bò rừng, hướng về hướng mặt trời mọc. Hắn đang mặc quần jean, nửa trên cơ thể và chân để trần. Hắn không cao, nhưng nhìn hắn sẽ không ai nhầm cho rằng bất lực. Lần đầu tiên và duy nhất hắn vào tù – vì ăn trộm – hắn học nâng tạ. Ban đầu nó chỉ là một thú vui để tiêu hao năng lượng dư thừa, sau đó, hắn nhận ra rằng thứ duy nhất mà các tù nhân có thể dựa vào để tự vệ là sức mạnh thể chất và rồi phát triển thành kỹ năng đặc biệt khi trở thành chiến binh của nhóm Sioux Nation. Hắn chỉ cao 5.8 feet, nhưng được hỗ trợ đầy đủ bởi hai trăm pound cơ bắp rắn chắc và tinh tế. Độ dày của bắp tay to như bắp đùi của một số người. Eo thon như diễn viên ba lê nhưng vai rộng như thủ môn của đội tuyển bóng đá quốc gia. Marvin Russell có tính khí hơi điên rồ, nhưng hắn không biết điều đó.
Cuộc sống đã không cho hắn và em trai mình bất cứ cơ hội nào. Cha hắn là một người say rượu, thỉnh thoảng muốn làm một số công việc, nhưng không bao giờ nghiêm túc, và mỗi khi nhận được tiền công là ông đi thẳng đến cửa hàng bán rượu gần nhất. Ký ức tuổi thơ của Marvin đầy cay đắng: xấu hổ thì cha luôn say xỉn và khi cha chết vì ngộ độc rượu trong phòng khách thì hành vi của mẹ hắn càng khiến hắn xấu hổ hơn. Khi gia đình hắn chuyển từ Minnesota đến khu bảo tồn dành riêng cho dân bản địa, chính phủ phân phát thực phẩm cho gia đình, nhà trường cửa giáo viên vô năng đến dạy học không đạt được bất kỳ kết quả gì. Khu phố nơi hắn sống là một tập hợp rải rác của những ngôi nhà lô phố đơn sơ do chính phủ xây dựng, sừng sững như những bóng ma trong những đám mây cuốn bụi đồng cỏ đặc quánh lại. Cậu bé Russel còn chưa bao giờ có được một đôi găng tay bóng chày. Không ai biết Giáng Sinh sắp đến nếu không có chuyện trường học báo nghỉ trước đó 1 hoặc 2 tuần. Hai anh em lớn lên trong một thế giới nhạt nhòa không có người giám sát và biết cách tự kiếm ăn từ khi còn nhỏ
Ban đầu, tự nuôi sống bản thân cũng là một điều tốt, bởi vì tính tự lập là cách sống của những người này, nhưng tất cả những đứa trẻ đều cần người hướng dẫn, và cha mẹ của Russell không có khả năng hướng dẫn con cái mình. Hai cậu bé học bắn súng và săn bắn trước khi học đọc. Các món ăn tối mà chúng mang về nhà thường là chim và thú với một lỗ súng 22 ly. Chúng thường phải tự nấu ăn. Dù không phải là những đứa trẻ nghèo không người chăm sóc duy nhất trong khu, nhưng chắc chắn chúng là những đứa ở trong điều kiện tồi tệ nhất, và trong khi vài đứa trẻ trong số đó vượt qua được hoàn cảnh khó khăn thì khoảng cách chuyển từ nghèo đói sang khá giả là quá rộng. Từ lúc biết lái xe – chà, trước cả tuổi được pháp luật cho phép- vào những đêm trời trong mát, chúng đã lái chiếc xe bán tải rách nát của cha đến thị trấn cách đó hơn 100 dặm để kiếm một số thứ mà cha mẹ không thể cung cấp. Thật đáng kinh ngạc, lần đầu tiên bọn chúng bị bắt- bởi một tên Sioux cầm một khẩu súng ngắn – đã thực sự phải chịu đòn roi và một bài giảng dài. Chúng đã học được một bài học. Và từ đó, chúng chỉ cướp của người da trắng
Ngay sau đó, chúng đã bị một cảnh sát bộ lạc bắt tại chỗ khi đang cướp một cửa hàng trong làng. Chúng thực sự đen đủi vì tất cả các vụ án trộm cắp tài sản liên bang đều được coi là vụ án cấp liên bang, điều xui xẻo hơn nữa là các thẩm phán mới của tòa án quận lại có lòng thương người quá mức và thiếu hiểu biết. Nếu chúng nhận được một bài học tàn nhẫn từ lần vi phạm này, thì có thể chúng đã thay đổi con đường cuộc sống của mình – Có lẽ không – nhưng lần này chúng không rút ra được bài học gì cả. Thẩm phán chỉ kết án chúng bị quản chế. Bọn chúng chỉ phải nhận tư vấn. Người đến tư vấn là một cô gái trẻ rất nghiêm túc, có bằng luật. Trong vòng 1 tháng, cô ta giải thích với với chúng rang nếu chúng sống bằng nghề trộm cắp tài sản của người khác, chúng sẽ không bao giờ có một hình ảnh đẹp. Chúng sẽ có thể thêm niềm tự hào cá nhân khi làm điều gì đó đáng làm. Sau khi nghe lời khuyên, chúng không thể không tự hỏi, vì sao Sioux Nation (tổ tiên của chúng) lại có thể bị mấy người da trắng ngu xuẩn này đánh bại. Vì vậy chúng học cách lập kế hoạch phạm tội cẩn thận hơn
Nhưng bọn chúng vẫn không đủ cẩn thận, vì nhân viên tư vấn thất bại vì không thể cảm hóa chúng bằng những kiến thức chuyên môn sau đại học. Và chúng lại bị bắt một lần nữa, một năm sau và lần này bị bắt bên ngoài khu dành cho bảo tồn người da đỏ. Và lần này chúng phải chịu án tù 1.5 năm khốn khó vì tìm cách cướp một cửa hàng bán súng
Nhà tù là trải nghiệm kinh hoàng nhất trong cuộc đời bọn chúng. Chúng đã quá quen với vùng đất rộng lớn và thoáng đãng như trời Tây, nhưng giờ phải ở hơn một năm trong chiếc lồng nhỏ hơn cái lồng dành cho một con lửng trong vườn thú do chính phủ liên bang quy định. Ngoài nhà tù, chúng vốn được coi là những kẻ thô lỗ và hiếu chiến, nhưng chỉ sau khi bước vào phòng giam, hắn mới nhận ra rằng hắn ít tàn bạo và thô lỗ hơn nhiều so với những người xung quanh. Đêm đầu tiên trong tù, cuối cùng chúng đã biết hiếp dâm không chỉ là tội ác đối với phụ nữ. Họ cần phải bảo vệ chính mình, vì vậy chúng bị cuốn vào vòng tay che chở của các thành viên của American Indian Movement (Phong trào Mỹ da đỏ) cũng đang ở trong tù vào thời điểm đó
Chúng chưa bao giờ nghĩ nhiều về tổ tiên. Có lẽ trong tiềm thức chúng thấy rằng thế hệ người da đỏ bọn chúng không có những phẩm chất của những người da đỏ vẫn chiếu trên TV, và xấu hổ vì sự khác biệt đó. Tất nhiên, chúng bắt đầu cười nhạo mấy bộ phim Phương Tây, trong đó mấy diễn viene “da đỏ” thường do mấy tên da trắng người Mexico đóng, thở ra mấy câu phản ảnh suy nghĩ của đám viết kịch bản Hollywood, những kẻ mà có sự hiểu biết về người Da Đỏ cũng giống như sự hiểu biết về Nam Cực. Bọn họ luôn hiểu sai về người da đỏ và tổ tiên của chúng, và thông điệp truyền tải trong phim để lại ấn tượng tiêu cực. Tổ chức American Indian Movement đã khiến chúng thay đổi hoàn toàn tư tưởng, hóa ra mọi việc đều là lỗi của người da trắng. Pha trộn những ý tưởng kết hợp giữa nhân chủng học Bờ Đông thời thượng, một chút của Jean Jacques Rousseau, ảnh hưởng của John Ford Western, cùng với nhiều quan niệm lịch sử bị hiểu lầm, anh em nhà Russell hiểu ra rằng tổ tiên của chúng thuộc loại cao quý, là những chiến binh thợ săn lý tưởng, những người đã sống hòa hợp với thiên nhiên và các vị thần. Thực tế là người Mỹ bản địa đã sống trong một trạng thái hòa bình như người châu Âu — từ “Sioux” trong phương ngữ Ấn Độ có nghĩa là “con rắn”, và không có ý nghĩa xúc phạm đối với cái tên này— và họ chỉ mới bắt đầu chuyển vùng Great Plains ở thập kỷ cuối cùng của Thế kỷ 18 bằng cách nào đó đã bị bỏ lại, cùng với một trận chiến tàn khốc đã nổ ra. Trước khi người da trắng xâm chiếm vùng đất này, ngày của họ thật tuyệt vời. Họ từng là chủ nhân của vùng đất của mình, đuổi theo mấy con bò, săn chúng và sống cuộc sống lành mahj và vui vẻ dưới các vì sao, và thỉnh thoảng xảy ra mấy cuộc chiến bộ tộc nhắn, cuộc đấu giữa những anh hùng với nhau – Như võ thuật chiến đấu trong thời Trung Cổ. Thậm chí, việc tra tấn những người bị giam giữ còn được giải thích là cơ hội để các chiến binh thể hiện lòng dũng cảm khắc kỷ trước những kẻ sát nhân tàn bạo.
Mọi người đều theo đuổi sự cao thượng về tinh thần, và không phải lỗi của Marvin Russell khi một kẻ trong tù đã cho hắn cơ hội đầu tiên. Trong nhà tù, hai anh em biết được rằng có rất nhiều vị thần trên thế giới, những niềm tin mà ở đó đã bị đàn áp tàn nhẫn bởi những niềm tin sai lầm của bọn da trắng. Chúng học được tình anh em trên thảo nguyên phía tây, và cũng biết được làm thế nào người da trắng ăn cắp tài sản hợp pháp của chúng, làm thế nào họ giết bò rừng Mỹ mà tổ tiên chúng phụ thuộc vào đó để sinh tồn, và làm thế nào họ phân tách, đàn áp, tàn sát, và cuối cùng là giam cầm người dân da đỏ, để lại cuộc sống của chúng gần như không có gì khác ngoài nghiện rượu và tuyệt vọng. Những lời nói dối này, giống như tất cả những lời nói dối thành công, đó là chúng được trộn lẫn với rất nhiều sự thật, thành thật giả lẫn lộn.
Marvin Russell chào đón ánh sáng màu cam đầu tiên của mặt trời chiếu trong ngày bằng cách hát một số từ có thể có hoặc không có ý nghĩa – không còn ai có thể biết ý nghĩa thực của mấy từ đó nữa, đặc biệt là hắn. Nhưng cuộc sống trong tù không phải là tất cả đều tiêu cực. Trước khi đi tù, hắn chỉ có trình độ đọc là cấp 3 tiểu học, khi ra tù hắn đã đạt trình độ trung học cơ sở. Đầu óc của Marvin Russell không phải ngu, hệ thống giáo dục công lập đã phản bội hắn, khiến ăn bị hỏng ngay từ trước khi sinh ra. Hắn thường xuyên đọc sách, đặc biệt là mọi thứ liên quan đến lịch sử dân tộc mình. Hắn đặc biệt phê bình lối viết của những cuốn sách đã chọn. Giọng điệu bất lợi, dù nhỏ nhất, về dân tộc hắn trong cuốn sách chắc chắn phản ánh thành kiến của người da trắng. Trước khi người da trắng đến, người Sioux không say xỉn, không sống trong những ngôi làng nhỏ bẩn thỉu, và chắc chắn không bao giờ lạm dụng con cái của họ. ó là những kết quả xấu xa của người da trắng.
Nhưng làm thế nào để thay đổi tất cả những điều này? Hắn hỏi mặt trời. Mùa hè khô và nóng khiến nhiều bụi bay lên, và khinh khí cầu lớn có màu đỏ như máu, trong mắt Marvin trông giống như khuôn mặt của em trai mình. Từng hình ảnh trong các bản tin trên TV như những hình ảnh tua chậm rõ rang trong trí nhớ của hắn. Đài truyền hình địa phương đã làm thêm vài điều trên cuốn băng mà trước đó không có. Mọi khuôn hình liên quan đến vụ việc đều được nghiên cứu kỹ lưỡng. Viên đạn găm thẳng vào mặt John, có hai cảnh quay cho thấy khuôn mặt của anh trai anh hắn bị xé toạc ở đầu, và hậu quả kinh hoàng khi viên đạn xuyên qua. Em trai của hắn cũng bắn một phát súng trước khi chết – tên khốn da đen chết tiệt và chiếc áo chống đạn và những bàn tay dơ lên giống như vài hình ảnh trong phim của Roger Corman. Hắn đã xem bộ phim đó 5 lần và mọi chi tiết đều ghi sâu trong trí nhớ và hắn biết mình sẽ không bao giờ quên
Chỉ là thêm một người da đỏ chết nữa thôi. “Vâng, tôi đã gặp vài người da đỏ tốt” Tướng William Tecumseh – tên người Mỹ da đỏ! – Sherman đã từng nói “họ đã chết” John Russel đã chết, cũng giống như những người da đỏ khác, nó bị giết chết mà không có một trận chiến huy hoàng nào. Trong mắt người da trắng, người da đỏ là một loài động vật, vì vậy nó bị bắn chết như một con thú. Chỉ là cái chết của nó còn bi thảm hơn hầu hết mọi người. Marvin tin chắc rằng vụ nổ súng đã được lên kế hoạch cẩn thận từ trước. Máy quay đã chờ sẵn gần đó. Cô gái phóng viên nhỏ trong trang phục thời trang cần phải rút ra bài học. Các sát thủ của FBI đã dạy cô bài học này. Cũng giống như những kỵ binh đã truy đuổi và giết người da đỏ ở Vịnh Creek và Wounded Knee và hàng trăm chiến trường vô danh khác.
Vì vậy, Marvin Russell đối mặt với mặt trời – mặt trời là một trong những vị thần mà họ tin tưởng và tìm kiếm câu trả lời. Mặt trời nói với hắn, câu trả lời không ở đây. Các đồng chí của hắn không đáng tin tưởng. John đã chết khi không học được điều đó. Cố gắng gây quỹ bằng ma túy! Sử dụng ma túy! Và giống như người da trắng đã dùng rượu whiskey để tiêu diệt ý chí dân tộc hắn vẫn còn chưa đủ tệ. Các “chiến binh” khác cũng lớn lên trong môi trường được tạo lập bởi người da trắng. Họ không biết bọn họ cũng bị hủy hoại theo cách này. Họ tự gọi mình là chiến minh Sioux, nhưng thực tế là mấy tên say xỉn tối ngày, phạm tội vặt mà thâm chí còn chẳng thành công trong lĩnh vực chẳng mấy đòi hỏi khó khăn đó. Một tia chớp trung thực hiếm có xuất hiện trong tâm trí hắn – làm sao không trung thực khi đối diện với một trong những vị thần? – Marvin tự công nhận với bản thân rằng những người này kém hơn hắn. Cũng giống như em trai hắn. đã ngu xuẩn tham gia việc quyên tiền cho tổ chức bằng cách đi buôn ma túy. Và vô tác dụng. Bọn họ đã đạt được những gì? Họ giết một đặc vụ FBI và một thống chế liên bang Hoa Kỳ, nhưng đó là chuyện rất lâu trong quá khứ rồi. Từ đó thì sao? Từ đó họ chỉ biết kể lại mấy câu chuyện huy hoàng đó. Nhưng trong thời gian đó thì họ làm được những gì? Hoàn thành được những gì? Chẳng gì hết. Khu bản tồn người da đỏ vẫn còn ở đó. Rượu vẫn còn đó. Nỗi tuyệt vọng vẫn còn đó. Có ai từng nhận ra họ đã từng là ai và đã làm gì không? Không. Thành tích của họ chỉ khiến quân đội tức giận và để quân đội tiếp tục đàn áp mình. Vì vậy, giờ nhóm Warrior Society đang bị săn lùng, ngay cả trong khu bảo tồn dành họ chọ, họ cũng không hề sống như một chiến binh mà như những con thú bị săn. Nhưng mặt trời nói với hắn, họ đáng nhẽ phải là kẻ đi săn, chứ khôn phải là con mồi
Marvin bị kích động vì ý nghĩ này. Hắn đáng nhẽ nên là thợ săn. Những kẻ da trắng kia đáng nhẽ phải sợ hắn. Đã có thời từng như thế, nhưng giờ thì không còn nữa. Hắn đáng nhẽ phải là con sói nhảy vào chuồng cừu nhưng giờ những con cừu trắng đó đã lớn mạnh đến nỗi giờ chúng không biết đã từng có một con sói. Chúng trốn phía sau những con chó nhe răng, không muốn ở lại đồng hành với bầy cừu mà ăn luôn con sói. Giờ đây, trong chuồng, những con sói mới là kẻ phải đang sợ hãi chứ không phải bầy cừu
Vì vậy, hắn phải rời khỏi đồng cỏ này. Hắn phải tìm kiếm những anh em sói của mình, những người nhận thức được việc đi săn đang thật sự diễn ra.