← Quay lại trang sách

Chương 6 LẬP CHIẾN LƯỢC

Lễ chuyển- giao- chỉ- huy của bên Hải Quân kết thúc đúng giờ lúc 11.24, các thủ tục rất ít thay đổi từ thời John Paul Jones (change-of-command là một truyền thống quân sự thể hiện sự chuyển giao quyền lực và trách nhiệm chính thức cho một đơn vị từ một sĩ quan chỉ huy này sang một sĩ quan khác). Buổi lễ diễn ra sớm hơn hai tuần so với dự kiến, để chỉ huy sắp mãn nhiệm có thể nhanh chóng chuyển đến Lầu Năm Góc nhận chức vụ mới vốn ông không ưa thích gì. Thuyền trưởng Jim Rosselli đã làm việc với tàu USS Maine trong suốt 18 tháng cuối đóng trên ụ tàu tại tại Công ty đóng tàu General Dynamics ở Groton, Connecticut, cùng đồng hành trong lễ hạ thủy và lắp ráp cuối cùng, tham gia các thử nghiệm trên biển của nhà chế tạo, thử nghiệm nghiệm thu, thông qua vận hành thử trên biển, thử nghiệm khả năng sẵn sàng, thực hành bắn tên lửa tại cảng Canaveral, tiếp theo là khởi hành qua kênh đào Panama đến căn cứ tàu ngầm tên lửa Bangor ở Washington. Công việc cuối của cùng là chỉ huy con tàu – Maine rất lớn nhưng trong hải quân Hoa Kỳ, nó vẫn chỉ được coi là “thuyền”- thực hiện nhiệm vụ tuần tra răn đe đầu tiên ở Vịnh Alaska. Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, bốn ngày sau khi con tàu trở về cảng, mối quan hệ giữa ông và con tàu cũng được tuyên bố kết thúc, ông sẽ trao con thuyền này cho Thuyền trưởng Harry Ricks. Tất nhiên quá trình chuyển giao phức tạp hơn thế. Kể từ khi chiếc tàu ngầm mang tên lửa đầu tiên – USS George Washington – chiếc tàu này đã được tháo rời từ lâu và tấm thép của nó đã được sử dụng để làm lưỡi dao cạo và các vật dụng hàng ngày khác- luôn có hai thủy thủ đoàn gọi là “Đội Xanh” và “Đội Vàng”. Ý tưởng này đơn giản rằng các tàu tên lửa luôn có thời gian trên biển rất dài và hai đội thủy thủ sẽ thay nhau phục vụ trên tàu. Tuy tốn kém nhưng phương pháp này thực sự có hiệu quả. Trung bình, hạm đội tàu ngầm tên lửa lớp Ohia dành 2/3 thời gian hoạt động trên biển, thời gian tuần tra liên tục là 70 ngày, thời gian tái trang bị 25 ngày xen kẽ giữa hai lần tuần tra liên tiếp. Vì vậy Rosselli thực tế chỉ giao cho Ricks nửa quyền chỉ huy con tàu ngầm lớn này, và toàn quyền chỉ huy “Đội Vàng”, Hiện tại “Đội Vàng” đã rời tàu nhường chỗ cho “Đội Xanh” chịu trách nhiệm chuyến tuần tra tiếp theo

Sau khi buổi lễ kết thúc, Rosselli nghỉ ngơi lần cuối trong cabin cá nhân riêng mình. Với tư cách sỹ quan chỉ huy “khởi nghiệp” (plankowner: áp dụng cho các thành viên thủy thủ đoàn có mặt trong lần chạy thử đầu tiên của con tàu), ông có quyền nhận được một số quà lưu niệm đặc biệt. Theo truyền thống, nó là một phần vật liệu ván sàn gỗ tếch được khoan để làm chốt treo cũi. Thực tế thì viên thuyền trưởng chưa bao giờ chơi trò cribbage (trò cũi,đánh bài) trong đời và sau lần cố gắng thất bại thì ông không bao giờ sờ vào nó nữa. Mặc dù truyền thống này không lâu đời đến mức từ thời Thuyền trưởng John Paul Jones, nhưng vẫn không thể bỏ. Chiếc mũ bóng chày với chữ thêu vàng “C.O” và “Plankowner” ở mặt sau sẽ nằm trong bộ sưu tập của ông, cùng với tấm bảng của tàu, một bức ảnh có chữ ký của toàn bộ thủy thủ đoàn và nhiều món quà khác nhau từ Công ty đóng tàu

“Chúa ơi! Tôi luôn muốn có một con tàu thế này!” Ricks nói

“Nó thực sự rất tuyệt, thuyền trưởng” Rosselli gượng gạo cười trả lời. Chuyện này thực sự không công bằng. Tất nhiên, chỉ có sỹ quan giỏi nhất mới có thể tiếp quản công việc ông đang làm. Ông từng chỉ huy tàu tấn công nhanh, USS Honolulu, trong 2 năm rưỡi, có tiếng là đẹp và may mắn trong suốt thời kỳ ông làm CO. Rồi ông quản lý đội thủy thủ Gold trên tàu USS Tecumseh với thành tích tuyệt vời không kém. Con tàu thứ ba này – là phi thường nhất – đã thực hiện chuyến hành trình được rút ngắn đáng kể. Nhiệm vụ của ông là giám sát công việc đóng tàu ở Groton, rồi sau đó cho tàu “làm quen với hoạt động” trong chuyến đi thực sự đầu tiên của nó với tư cách là CO. Ông mới chỉ đưa con tàu vào trạng thái hoạt động trong- bao lâu nhỉ? 100 ngày, khoảng thế. Mới chỉ vừa đủ thời gian để làm quen với nó

“Ông lúc nào cũng tự nghiêm khắc với mình cả, Rosey” Chỉ huy đội tàu, đại tá (hiện giờ là đề đốc/ chuẩn đô đốc hậu phương) Bart Mancuso nói

Rosselli cố gắng thêm chút hài hước vào giọng nói “Chào Bart, cậu lúc nào cũng thế. Xin hãy thông cảm cho tôi đi, hả?”

“Tôi xem nào, paisan. Đúng là không dễ dàng gì” (Paisan: anh bạn, dành cho người Mỹ gốc Ý)

Rosselli quay sang Ricks “Tôi đã có được đội thủy thủ giỏi nhất ở đây. XO chắc chắn sẽ trở thành một trong nhưng thuyền trưởng giỏi nhất khi thời cơ đến. Con tàu này thật cmn hoàn hảo. Mọi thứ đều hoạt động tốt. Trang bị lại đúng là lãng phí thời gian. Chỉ có vấn đề ở hệ thống dây điện trong nhà ăn của sĩ quan, thợ điện làm chập điện nhiều dây cáp, vác cầu dao không được dán nhãn nhãn theo yêu cầu của tài liệu hướng dẫn vận hành. Regs nói rằng chúng tôi phải đặt lại hệ thống dây điện thay vì gắn nhãn lại cho các cầu dao. Chỉ vậy thôi, không còn gì khác”

“Động cơ chính thì sao?”

“4/4, ồ, cả nhân sự và thiết bị. Các cậu đã xem kết quả ORSE, phải không?”

“Ừ, hừm” Ricks gật đầu. Con tàu này gần như đạt điểm hoàn hảo về Bài Kiểm Tra Thiết Bị Phản Ứng Hạt Nhân An Toàn Chiến Đấu (Operational Reactor Safeguards Examination- ORSE), thứ vốn giống như Chén Thánh trong cộng đồng các tàu hạt nhân vậy

“Sonar thế nào?”

“Thiết bị này tốt nhất trong hạm đội đấy – chúng tôi có hệ thống nâng cấp mới trước khi nó được áp dụng là tiêu chuẩn mới cho hạm đội. Tôi đã làm việc với mấy gã ở SubGru 2 (Nhóm Tàu Ngầm 2) ngay trước khi chúng ta gặp nhau ở đây. Một trong gã từng là cấp dưới của cậu, Bart, Tiến sỹ Ron Johns. Cậu ta phụ trách hệ thống Sonosystem này, thậm chí còn đi tàu với chúng tôi suốt 1 tuần. Máy phân tích dòng ánh sáng này đúng là tuyệt vời. Các bệ phóng ngư lôi cần làm việc nhiều hơn một chút, nhưng không nhiều. Tôi thấy trung bình nó có thể rút ngắn 30 giây thời gian khóa chặt mục tiêu. Một sỹ quan trẻ – thực tế là đa số sỹ quan phòng ngư lôi trên tàu đều trẻ chưa hoàn toàn thích nghi, nhưng họ cũng không chậm hơn mấy cậu tôi từng chỉ huy trên tàu Tecumseh và nếu tôi có nhiều thơi gian hơn thì tôi có thể tăng chất lượng công việc của họ lên mức cao hơn

“Không cần lo lắng” Ricks thoải mái nói “Chết tiệt, Jim, tôi phải có gì đó để làm. Ông đã gặp những tàu nào trong đợt tuần tra không?”

“Một con lớp Akula, đô đốc Lunin. Tôi đã gặp nó 3 lần, nhưng chưa bao giờ gần hơn 60.000 yard. Nếu ông ta ngửi thấy chúng tôi – chà, ông ta không thấy gì. Chưa bao giờ tiến thêm về phía chúng tôi cả. Có lần chúng tôi còn bám theo suốt 16 giờ và điều kiện ở đó nước rất tốt, chà…” Rosselli mỉm cười – “tôi quyết định theo dõi ông ta một thời gian coi sao, tất nhiên sẽ không gây chuyện”

“Ai đã từng ở tàu tấn công nhanh thì suốt đời sẽ là tấn công nhanh” Ricks cười toe toét. Cả đời ông là ở tàu ngầm hạt nhân trang bị tên lửa đạn đạo và ông không thích hành động này, nhưng trời ơi, đây không phải lúc chỉ trích”

“Ông đối phó ông ta hay lắm” Mancuso thêm vào, cho thấy ít nhất anh cũng không phản đối hành động của Rosselli “Thực sự là một con tàu tốt, phải không?”

“Akula á? Quá tốt ấy. Nhưng không đủ tốt với tàu này” Rosselli nói “Cho đến khi tìm cách định vị được mấy con khốn khiếp đó thì tôi lúc nào cũng phải lo lắng. Tôi đã cố làm điều đó khi chỉ huy Honolulu, chống lại Richie Seitz ở Alabama. Hắn đã thực sự đâm sau mông tôi đấy. Đó là lần duy nhất. Tôi đoán chỉ có Chúa mới có thể tìm ra tàu Ohio nhưng rồi Ngài cũng phải có một ngày đẹp trời để biết cách định vị nó”

Rosselli không nói đùa. Tàu ngầm tên lửa lớp Ohio còn hơn cả yên tĩnh. Tiếng ồn phát ra thấp hơn nhiều so với tiếng ồn xung quanh dưới đáy biển, giống như tiếng thì thầm lặng lẽ trong một buổi hòa nhạc rock. Để nghe được nó thì bạn phải tiến được ở khoảng cách gần đáng kinh ngạc, nhưng để đề phòng trường hợp đó xảy ra thì Ohio lại được trang bị hệ thống sonar tinh vi nhất. Hải quân đã làm mọi thứ hết sức mình cho con tàu ngầm này. Hợp đồng ban đầu quy định tốc độ tối đa là 26-27 hải lý/giờ. Con tàu ngầm Ohio đầu tiên đạt vận tốc 28.5 hải lý/giờ. Trong thử nghiệm tại cơ sở đóng tàu Maine nó đạt 29.1 hải lý/ giờ do sử dụng lớp phủ super- polymer mới mịn. Nhờ sử dụng cánh quạt 7 cánh nên ngay cả khi đạt đến gần 20 hải lý/giờ nó vẫn không để lại dấu vết của tiếng ồn và xâm thực, và thiết bị lò phản ứng hạt nhân hoạt động bằng cách dẫn tuần hoàn tự nhiên hầu như mọi lúc, loại bỏ nhu cầu cần đến máy bơm áp ồn ào. Niềm đam mê kiểm soát tiếng ồn của Hải quân đã đạt đến đỉnh cao trong loại tàu ngầm này. Ngay cả bộ trộn bếp cũng được phủ một lớp màng vinyl để giảm âm thanh khi va chạm kim loại. Giống như Rolls-Royce là đỉnh cao của ô tô thì Ohio là đỉnh cao của tàu ngầm

Rosselli quay lại “Chà, Harry, nó giờ là của cậu”

“Jim, anh đã cài đặt con tàu quá tốt. Coi nào. O-Club vẫn còn mở cửa. Tôi mời anh ly bia nhé”

“Được” vị cựu sỹ quan chỉ huy khàn khàn đáp lại. Trên đường ra, các thành viên thủy thủ xếp hàng để bắt tay ông lần cuối. Khi Rosselli bước tới thang xuống tàu, mắt ông đã ầng ậc nước.Mancuso hiểu rất rõ cảm giác của Rosselli lúc này, vì bản thân anh cũng từng trải qua cảm giác tương tự. Một CO giỏi luôn có tình yêu sâu sắc với con tàu và lính của mình và Rosselli thậm chí còn nuối tiếc hơn. Ông ấy được bổ xung thêm nhiều quyền trong chỉ huy, nhiều hơn những gì ông ấy có ban đầu, và điều đó khiến cho cuộc chia tay trở nên khó khăn hơn. Giống như Mancuso, tất cả những gì Rosselli có thể trông chờ bây giờ là công việc bàn giấy, chỉ huy trên bàn, không bao giờ nữa có cơ hội có vị trí như một sỹ quan chỉ huy tàu chiến như một vị thần nữa. Tất nhiên, ông vẫn có cơ hội ra khơi, nhưng là để đánh giá các thuyền trưởng khác, thử nghiệm ý tưởng và chiến thuật, nhưng là một vị khách mà những người khác bắt buộc phải tiếp, chứ không bao giờ được chân thành chào mừng. Điều khó chịu nhất ở đây là ông ấy sẽ phải cố mà tránh thăm lại những con tàu mình chỉ huy trước đó, kẻo thủy thủ đoàn sẽ so sánh phong cách chỉ huy giữa cũ và mới. Mancuso so sánh cái này giống như hoàn cảnh của những người nhập cư, giống như cha ông anh khi nhìn nước Ý lần cuối, trong thâm tâm biết rằng họ sẽ không bao giờ quay trở lại quê cha đất tổ sinh sống nữa, rằng cuộc sống của họ sẽ thay đổi mãi mãi

Cả 3 người trèo lên chiếc xe công vụ của Mancuso và đi thẳng đến khu vực lễ tân của CLB các sỹ quan (Officers Club). Rosselli đặt mấy món quả lưu niệm của mình xuống sàn và lấy khăn tay lau nước mắt. Thật không công bằng, thật là không cong bằng. Rời khỏi quyền chỉ huy một con tàu thế này để trở thành người điều hành chỉ huy qua điện thoại chết tiệt tại rung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia (NMCC). Quân lệnh cái mông ông đây này! Rosselli xì mũi khi nghĩ rằng sự nghiệp cầm quân một thời đầy nhiệt huyết của ông sẽ chỉ còn lại nghĩa vụ trên bờ.

Mancuso quay đi trong sự im lặng tôn trọng

Ricks chỉ lắc đầu. Không cần phải quá cảm xúc như vậy chứ. Anh ghi nhớ những cảm xúc này. Phòng/bộ phận ngư lôi vẫn chưa tăng tốc được, hả? Chà, anh phải làm gì đó về chuyện đó! Và XO được coi là nhân tố super-hot. Hừm. Có thuyền trưởng nào không khen ngợi XO (thuyền phó) của mình đâu? Nếu gã này nghĩ mình đã sẵn sàng chỉ huy một con tàu thì có thể anh đang có một vị XO rất ít sẵn sàng chuyển giao, và có lẽ không hỗ trợ hết lòng, có thể thậm chí còn kiêu căng. Ricks đã từng gặp một gã như thế. Thường những XO như thế cần vài lời nhắc nhở ai mới là ông chủ. Ricks biết cách xử lý. Tất nhiên, tin tốt, tin quan quan trọng nhất là bộ phận lõi hạt nhân vẫn hoạt động rất tốt. hiết bị chạy bằng năng lượng hạt nhân là trái tim của Hải quân, và Ricks là sản phẩm chuyên chạy tàu này. Ricks đánh giá Mancuso, chỉ huy phi đội tàu, có lẽ không giỏi về cái này. Rosselli cũng có lẽ ở trình như thế. Vì vậy, họ đã chấm điểm cao trong ORSE- vậy thì sao? Trên tàu của anh, đội kỹ sư phải sẵn sàng cho ORSE cmn mỗi ngày. Một vấn đề với tàu lớp Ohio là thệ thống này hoạt động quá trơn tru nên mọi người thường có xu hướng xem nhẹ lỗi. Và nếu con tàu đạt điểm tối đa ORSE thì sai lầm này có thể còn nghiêm trọng hơn. Sự tự mãn thường là dấu hiệu của thảm hỏa sắp xảy đến. Và mấy gã trên tàu tấn công nhanh thường không có đầu óc về việc này! Truy ìm một con tàu Akula, lạy chúa tôi! Điều gì sẽ xảy ra nếu chẳng may tiến gần ở khoảng cách 60k yard, ông ta đang nghĩ mình định làm gì chứ?

Phương châm của Ricks là phương châm của cộng đồng tên lửa đạn đạo: ẨN DẤU LÒNG TỰ HÀO LAI (nói thẳng toẹt ra là TRỞ THÀNH KẺ HÈN NHÁT TRÊN BIỂN). Nếu họ không thể tìm được bạn thì họ sẽ không thể tổn thương đến bạn. Mấy tàu ngầm hạt nhân và tên lửa đạn đạo không định tìm kiếm rắc rối xung quanh. Nhiệm vụ của chúng là tránh rắc rối. Các tàu ngầm tên lửa thực ra không hoàn toàn là một con tàu chiến. Ricks ngạc nhiên khi thấy tay Mancuso đó không khiển trách Rosselli về điều này

Tuy nhiên, anh cũng phải xem xét trường hợp này. Mancuso không khiển trách Rosselli mà lại khen ngợi ông ta. Mancuso là chỉ huy hải đội của anh và từng nhận được 2 Huy Chương Phục Vụ Xuất Sắc (Distinguished Service Medal). Thật không công bằng khi Ricks vốn là một chỉ huy tàu ngầm tên lửa đạn đạo giờ phải mắc kẹt với mấy gã theo phong cách tàu tấn công nhanh, nhưng giờ đã là thế rồi. Bản thân là một người tham vọng, anh rõ rang là người muốn gặp một thuyền trưởng dám làm điều gì đó. Và Mancuso rõ là người sẽ chịu trách nhiệm viết báo cáo hoạt động của anh. Đây là thực tế phải cân nhắc, phải không? Ricks rất tham vọng. Anh muốn được trở thành chỉ huy hạm đội, sau đó thành công vào một vị trí cao trong Lầu Năm Góc, rồi đạt sao như một chuẩn đô đốc (nửa dưới), rồi chỉ huy cả Lữ Đoàn Tàu Ngầm – vị trí ở Trân Châu Cảng sẽ thật tuyệt, anh thích Hawaii- sau đó anh ấy sẽ mặc bộ vest rất đẹp khác để nắm giữ một vị trí trong Lầu Năm Góc tiếp. Ricks đã vạch con đường sự nghiệp của mình từ khi còn là trung úy. Chỉ cần anh nghiêm chỉnh tuân thủ các quy định và tuân theo các quy tắc hơn ai hết, con đường sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng chỉ huy một con tàu tấn công nhanh nằm ngoài kế hoạch của anh. Giờ anh phải thích nghi với thay đổi. Chà, anh biết cách xử lý chuyện này. Nếu con Akula đó xuất hiện trên đường tuần tra lần tới, anh sẽ làm những gì Rosselli đã làm – nhưng tất nhiên phải tốt hơn. Anh phải làm thế. Mancuso mong đợi điệu đó và Ricks biết anh phải cạnh tranh trực tiếp với 13 CO khác đang chỉ huy SSBN (tàu ngầm hạt nhân chiến lược mang tên lửa đạn đạo). Để đạt được vị trí phi đội tàu này, anh sẽ phải là người giỏi nhất trong số 14 thuyền trưởng. Để trở thành người giỏi nhất, anh phải làm được những điều gây ấn tượng với vị chỉ huy phi đội hiện nay Mancuso. Được rồi, để giữ sự nghiệp thăng tiến trôi chảy như 20 năm qua, anh phải làm vài điều mới và khác biệt. Trong thâm tâm, Ricks không muốn làm điều đó, nhưng sự nghiệp trên hết, phải không? Anh biết ngày nào đó anh sẽ được cắm một lá cờ đô đốc trong góc của văn phòng mình ở Lầu Năm Góc- ngày đó sẽ đến sớm thôi. Anh điều chỉnh tâm lý. Kèm theo lá cờ đô đốc là một trợ lý, một lái xe và một chỗ đậu xe riêng ưu tiên trong bãi đậu xe ở Lầu Năm Góc và nếu anh may mắn thì anh có thể nhận được những việc thúc đẩy sự nghiệp trong hải quân, đạt được đỉnh cao sự nghiệp trng dãy văn phòng Hình Chữ E của CNO (Hội Đồng tham mưu trưởng hải quân Hoa Kỳ) – tốt hơn là Giám Đốc Bộ Phận Phản Ứng Hạt Nhân của Hải Quân (DNR-Director of Naval Reactors), về mặt kỹ thuật thì chỉ đứng sau CNO, nhưng sẽ mất 8 năm ở vị trí này. Anh biết mình thích hợp ở vị trí đó, xây dựng chính sách cho toàn bộ đội tàu hạt nhân. DNR đã viết The Book (Cuốn sách quy định kỹ thuật). Mọi thứ anh phải làm là đặt ra quy định chi tiết cho The Book. Giống như Kinh Thánh là con đường cứu rỗi của các con chiên theo Thiên Chúa Giáo và Do Thái Giáo, The Book là con đường đánh giá lên sao. Ricks rất quen thuôc với các quy định kỹ thuật trong The Book. Ricks là một kỹ sư rất thông minh.

Ryan tự nhủ, J. Robert Fowler dù sao vẫn là một người phàm. Cuộc họp được tổ chức ở tần trên, tầng ngủ của Nhà Trắng, vì điều hòa không khí ở Cánh Tây của Nhà Trắng đang phải sửa chữa và ánh nắng chói chang tràn vào qua cửa sổ văn phòng hình bầu dục gây khó chịu.. Vì vậy, họ đã chọn phòng khách trên lầu, phòng này thường được dùng làm phòng để đồ cho những bữa tiệc “thân mật” trong Nhà Trắng vốn thường được vị tổng thống này ưa thích tổ chức mỗi lần khoảng 50 “bạn bè” hoặc hơn. Những chiếc ghế cổ trong nhà bao quanh một chiếc bàn ăn khá lớn, và những bức tường ngổn ngang những bức bích họa mô tả các sự kiện lịch sử. Ngoài ra, đây là một môi trường không chính thức, và Fowler không thích treo đồ trang trí trong văn phòng. Từng là công tố liên bang, một luật sư chưa bao giờ bào chữa cho một tên tội phạm nào trước khi bước hoàn toàn vào chính trường và chưa bao giờ nhìn lại, ông ta lớn lên trong môi trường giản dị và dường như thích thắt cà vạt lỏng trên cổ áo và xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Ryan biết tổng thống luôn nghiêm túc, lạnh lùng và cứng đầu khi đối xử với cấp dưới, nên đối với anh mà nói, dáng vẻ này thực sự rất xa lạ. Điều kỳ lạ hơn nữa là tổng thống thực sự bước vào với một ấn bản thể thao của Baltimore Sun vốn được ông ưa thích hơn mấy tờ báo thể thao địa phương. Tổng Thống Fowler là một người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt. Ngay khi giai đoạn tiền chuẩn bị trước khi mùa bóng NFL vừa kết thúc, ông đã đánh giá ưu nhược điểm của các đội tham dự vòng loại trực tiếp sắp tới. Vị DDCI nhún vai, không cởi áo khoác. Jack biết rằng tâm lý của người đàn ông này cũng phức tạp như bao người khác thôi và phức tạp đến mức khó lường

Tổng Thống đã hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay vì cuộc họp buổi chiều này. Ngồi ở vị trí đầu bàn và trực hiếp được gió điều hòa đưa thẳng tới, Fowler thực sự nở nụ cười với những vị khách đã ngồi vào vị trí của mình. Bên trái ông là G.Dennis Bunker, Bộ trưởng quốc phòng, từng là CEO của công ty Aerospace Inc., Bunker từng là phi công máy bay ném bom của lực lượng không quân Hoa Kỳ (USAF), đã từng bay 100 phi vụ trong những ngày đầu của Chiến tranh Việt Nam, sau đó nghỉ hưu để thành lập một công ty, và cuối cùng đã mở rộng công ty thành một đế chế công ty trị giá hàng tỷ đô la trên khắp Nam California. Để đảm nhiệm chức vụ này ông đã bán công ty và các tài sản thương mại khác, chỉ để lại một công ty cho cá nhân mình kiểm soát – Công ty điện San Diego. Tại buổi điều trần bổ nhiệm ông làm Bộ trưởng Quốc phòng, ông đã bị trêu chọc vì giữ lại công ty này, một số người suy đoán rằng Fowler thích Bunker chủ yếu vì cả hai cùng có tình yêu bóng đá. Trong chính quyền Fowler, Bunker là người quý hiếm, một nhân vật uyên bác trong lĩnh vực quốc phòng, những người lính thích nghe những bài giảng của ông. Dù ông đã rời Không quân ở chức vụ đại tá, nhưng ông đã 3 lần nhận Huân Chương Chữ Thập Nhất khi lái máy bay tiêm kích-ném bom F-105 vào giữa vòng vây Hà Nội. Dennis Bunker nghiêng về phía Đảng Cộng hòa, có thể nói về chiến thuật với các đại tá và chiến lược với các tướng lĩnh. Cả tướng lĩnh và các chính trị gia đều tôn trọng vị SecDef (Bộ trưởng quốc phòng) này. Đúng là điều hiếm khi xảy ra

Tiếp theo Bunker là Brent Talbot, Bộ trưởng Ngoại Giao. Từng là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Northwestern và là bạn cũng như người ủng hộ tổng thống trong nhiều năm. 70 tuổi, dưới mái tóc bạc phơ là một khuôn măt thông minh, Talbot trông không giống một học giả mà giống một quý ông cổ hủ hơn, nhưng người đàn ông này có bản năng của một kẻ giết người. Sau nhiều năm ngồi ở vị trí PFIAB (President’s Foreign Intelligence Advisory Board – Ủy ban Cố vấn Tình báo Nước ngoài của Tổng thống) – và vô số các chức vụ khác, giờ thì ông ngồi ở vị trí cho phép mọi người có thể cảm nhận được tầm ảnh hưởng của mình. Là người ngoài cuộc điển hình và biết rõ câu chuyện bên trong, ông cuối cùng đã chọn đúng con ngựa dẫn đầu Fowler và trở thành người chiến thắng với tầm nhìn xa. Sự thay đổi trong mối quan hệ giữa phương Đông và phương Tây là dấu hiệu cho vị Ngoại trưởng thấy rằng cơ hội lịch sử để thay đổi thế giới cuối cùng đã đến, và ông háo hức để lại tên tuổi cho mình trong sự thay đổi này.

Ngồi bên phải Tổng Thống là chánh văn phòng Nhà Trắng, Arnold van Damm. Dù sao thì đây là một cuộc họp chính trị và những người có ảnh hưởng chính trị sẽ được ưu tiên hơn. Tiếp theo van Damm là Elizabeth Elliot, Cố vấn An ninh Quốc gia mới. Ryan nhận thấy cô ta hôm nay trông cực kỳ nghiêm túc, mặc một bộ đồ đắt tiền, và đeo một chiếc khăn lụa màu sương ở chiếc cổ thanh mảnh và duyên dáng. Ngồi bên cạnh là Marcus Cabot, giám đốc Cục Tình báo Trung ương, cũng là sếp trực tiếp của Ryan

Đẳng cấp thứ hai đương nhiên ngồi xa ghế quyền lực hơn. Ryan và Adler ngồi ở cuối bàn, cách Tổng Thống một chiếc bàn. Khi các quan chức cấp cao của cuộc họp phát biểu, họ có thể có cái nhìn toàn cảnh về tất cả mọi người.

“Đây là năm của anh rồi, Dennis?” Tổng thống hỏi vị SecDef

“Chắc là thế rồi!” Bunker nói. “Tôi đã chờ đợi từ lâu, nhưng năm nay đội của chúng tôi có hai trung vệ mới. Chúng tôi chắc chắn sẽ có thể tham gia trận đấu với Denver”

“Vậy thì các anh sẽ gặp Vikings ở đó” Talbot nhận xét “Dennis, anh được ưu tiên lựa chọn, tại sao không chọn Tony Wills?”

“Tôi đã có ba hậu vệ xuất sắc với khả năng cầm bóng và tấn công. Chúng tôi cần một trung vệ. Chàng trai đến từ Alabama là trung vệ xuất sắc nhất mà tôi từng thấy”

“Anh sẽ hối hận” vị ngoại trưởng nhận xét. Tony Wills là cầu thủ được tuyển chọn từ Đại học Northwestern, vô địch giải đấu các trường đại học, được nhận học bổng Rhodes Scholar, đạt giải thưởng Heisman Trophy và vực dậy danh tiếng của ngôi trường bóng đá nổi tiếng Đại học Northwestern, Wills cũng từng là sinh viên nhận giải Talbot. Mọi người đều nói cậu ta là một thanh niên phi thường, và thảo luận về triển vọng chính trị trong tương lai. Ryan tin rằng tình hình chính trị hiện tại ở Hoa Kỳ đang thay đổi thường xuyên, và sẽ là quá sớm để nói về điều này “Vòng thứ ba của mùa giải, cậu ta sẽ đá vào mông anh. Và rồi sẽ làm tiếp điều đó ở Super Bowl, nếu đội của anh có thể đi xa đến thế, Dennis, mà tôi nghi ngờ chuyện đó”

“Rồi xem” Bunker khịt mũi. Tổng Thống bật cười khi sắp xếp giấy tờ. Liz Elliot cố gắng che dấu vẻ không tán thành nhưng thất bại. Jack để ý đến biểu hiện của cô ta từ khoảng cách 20 feet. Cô ta đã chuẩn bị sẵn tài liệu, bút cầm sẵn chờ ghi chép và khuôn mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn với mấy câu chuyện phiếm chỉ phù hợp ở phòng thay đồ. Chà, cô ta đã có được việc mình mong muốn, ngay cả khi có người phải chết để cô ta lên được vị trí đó- giờ thì Ryan đã được nghe toàn bộ câu chuyện về cái chết của Alden

“Tôi nghĩ đã đến lúc vào nội dung chính cuộc họp” Tổng thống Fowler nói. Tiếng ồn trong phòng câm bặt “Anh Adler, anh vui lòng kể chi tiết về chuyến đi của mình được không?”

“Cảm ơn, Tổng Thống. Tôi có thể nói là hầu hết miếng ghép của bức tranh đã được đặt đúng vị trí. Vatican đồng ý vô điều kiện với các điều khoản trong đề nghị của chúng ta, và sẵn sàng tổ chức cuộc hội đàm bất cứ thời gian nào”

“Israel phản ứng thế nào?” Liz Elliot hỏi, tỏ rõ cô ta đang ở thế cấp trên

“Không như mong đợi” Adler trung lập nói “Họ sẽ đến đó nhưng tôi đoán họ sẽ phản đối mạnh mẽ”

“Mạnh mẽ đến mức nào?”

“Làm bất cứ điều gì để tránh bị chèn ép. Họ không vui với ý tưởng này.”

“ Thưa Tổng Thốn, điều này cũng không có gì bất ngờ” Talbot thêm vào

“Phía Saudi thì sao?” Fowler hỏi Ryan

“Sir, theo nhận định của tôi thì họ sẽ tham gia cuộc chơi. Hoàng tử Ali tỏ vẻ rất lạc quan. Chúng tôi cũng tiếp kiến Nhà Vua khoảng 1 giờ đồng hồ và phản ứng của ông ấy thận trọng nhưng tích cực. Điều họ lo là Israel sẽ không tham gia, bất kể chúng ta có gây áp lực thế nào đi nữa, và họ lo lắng bị đâm sau lưng. Bỏ vấn đề đó qua một bên vào lúc này, thưa Tổng Thống, phía Saudi sẵn lòng chấp nhận kế hoạch chúng ta soạn thảo và sẵn sàng đóng một vai trò trong việc thực hiện cụ thể ké hoạch. Họ có đưa ra một số đề xuất sửa đổi và tôi đã viết vài điểm chính trong bảng tóm tắt. Như các ngài đã đọc thì không có điểm nào trong số đó gây khó khăn cả. Thực tế, hai trong số chúng còn có vẻ như thúc đẩy rất thông minh”

“Phía Liên Xô thì sao?”

“Scott chịu trách nhiệm về chuyện đó” Ngoại trưởng Talbot trả lời “Họ đồng ý với đề xuất nhưng cũng lo rằng Israel sẽ không hợp tác. Tổng thống Narmonov gửi chúng ta một bức điện vào ngày hôm trước nói rằng kế hoạch này hoàn toàn phù hơp với chính sách của chính phủ Liên Xô. Họ sẵn sàng ký vào bản kế hoạch này và hứa sẽ hạn chế số lượng vũ khí bán cho các quốc gia khác trong khu vực này để chỉ đủ cung cấp cho nhu cầu quốc phòng”

“Thật sao?” Ryan buột miệng

“Điều đó đi ngược lại với một trong những dự đoán của cậu, phải không?” vị DCI Calbot ngoác miệng cười

“Vậy thì sao?” Tổng Thống hỏi

“Thưa Tổng Thống, bán vũ khí cho khu vực đó là nguồn sữa tiền mặt khổng lồ cho Liên Xô. Việc giảm lượng vũ khí bán cho khu vực đó sẽ khiến họ bị thiệt hại hàng tỷ usd mà họ thì đang rất khát tiền” Ryan ngả người ra sau và huýt sáo “Thật ngạc nhiên”

“Họ cũng muốn cử vài người tham gia cuộc đàm phán. Điều đó cũng có vẻ công bằng. Sẽ có hiệp ước bổ xung về việc bán vũ khí cho khu vực đó – nếu chúng ta đi xa đến mức đó – thì Hòa Kỳ và Liên Xô muốn giải quyết đến nơi đến chốn vụ việc”

Liz Elliot mỉm cười với Ryan. Cô ta đã đoán trước được diễn biến này “Ngược lại, phía Liên Xô muốn chúng ta sẽ cung cấp các sản phẩm nông nghiệp và một số tín dụng thương mại” Talbot thêm vào “Giá này còn rất rẻ. Hợp tác của Liên Xô trong vấn đề này cực kỳ quan trọng với chúng ta, và danh tiếng của hiệp ước cũng quan trọng với họ. Đây là thỏa thuận công bằng cho cả hai nước. Dù sao thì chúng ta cũng có nhiều lúa mỳ dư thừa”

“Vậy, vấn đề duy nhất cản trở nằm ở Israel?” Fowler hỏi quanh bàn. Mọi người đều gật đầu đáp lại. “Nghiêm trọng đến mức nào?”

“Jack” Cabot nói, quay lại cấp phó của mình “Avi Ben Jakob phản ứng thế nào?”

“Vào ngày trước khi tôi đến Ả Rập Saudi, chúng tôi có ăn tối cùng nhau. Ông ấy trông không vui. Tôi không biết ông ấy biết chính xác những gì. Tôi cũng không nói quá nhiều để cảnh báo chính phủ bên ông ấy và….”

“’không nói quá nhiều’ có nghĩa là gì, Ryan?” Elliot cướp lời

“Không có gì” Ryan trả lời “Tôi nói hãy chờ xem. Mấy sỹ quan điệp viên thường không thích câu này. Tôi đoán ông ấy biết có chuyện gì đó sắp xảy ra nhưng không biết cụ thể đó là gì”

“tôi thấy những người ngồi quanh bàn khi đó rất ngạc nhiên” Adler nói đỡ cho Ryan “Họ mong đợi có gì đó nhưng những gì tôi nói trái với điều họ suy nghĩ”

Vị ngoại trưởng nghiêng về phía trước “Thưa Tổng Thống, suốt 2 thế hệ người Israel sống trong niềm tin rằng họ và chỉ họ chịu trách nhiệm cho an ninh quốc gia mình. Nó đã gần như là niềm tin tôn giáo – và dù sự thật rằng chúng ta cung cấp cho họ rất nhiều vũ khí và các khoản viện trợ khác hàng năm, chính sách của chính phủ Israel vẫn hoạt động theo niềm tin này. Họ luôn sợ rằng một khi họ thế chấp an ninh quốc gia mình đi bảo vệ thiện chí của quốc gia khác thì họ sẽ trở nên bị động khi thiện chí đó không tồn tại”

“Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi khi nghe điều này rồi” Liz Elliot lạnh lùng nhận xét. Nếu cô không có 6 triệu anh em bạn bè phải cho vào lò hơi ngạt thì đúng là cô thấy phiền thật, Ryan tự nhủ. Thế quái nào chúng ta không thể cảm thông với những ký ức về Holocaust chứ?

“Tôi nghĩ chúng ta có thể có một hiệp phòng thủ biên giới song phương ký giữ Hoa Kỳ và Israel có thể được Thượng Viện thông qua” Arnie van Damm lên tiếng lần đầu tiên trong cuộc họp

“Sẽ mất bao lâu để triển khai các lực lượng cần thiết trên lãnh thổ Israel?” Fowler muốn biết tình hình

“Sẽ mất khoảng 5 tuần kể từ khi ngài bấm nút, sir” vị SecDef trả lời. “Trung đoàn kỵ binh thiết giáo số 10 hiện đang được tái cơ cấu. Sức mạnh của nó thực sự là một lữ đoàn được tăng cường. Họ sẽ đánh bại hoàn toàn tất cả các sư đoàn thiết giáp mà người Ả Rập có thể tham chiến. Chúng tôi cũng đã bổ xung thêm lực lượng thủy quân lục chiến để có mặt và với thỏa thuận sử dụng căn cứ cảng Haifa, chúng ta gần như luôn có một nhóm tàu tác chiến vũ trang hàng hải ở khu vực Trung Đông. Lực lượng Không quân F-16 được triển khai từ Sicily đến Trung Đông, để chúng ta có một lực lượng quy mô lớn. Quân đội cũng rất vui được góp sức vì việc này đã tạo ra cho họ một thao trường lớn để huấn luyện quân. Chúng ta có thể sử dụng phương pháp thực hành của Trung tâm Huấn luyện Quốc gia Fort Irwin trong căn cứ ở Negev. Cách tốt nhất để giữ lực lượng quân đội trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu là tạo ra môi trường huấn luyện khó. Tất nhiên nó sẽ tốn kém hơn, nhưng….”

“Nhưng chúng ta chịu được giá đó” Fowler nói, nhẹ nhàng ngắt lời Bunker “Cái này đáng tiền và chúng ta sẽ không có vấn đề gì với Quốc Hội để nhận được khoản ngân sách đó, phải không Arnie?”

“Bất kỳ vị dân biểu nào phản đối điều này cũng coi như tự kết thúc sớm sụ nghiệp chính trị” vị Chánh văn phòng Nhà Trắng tự tin

“Vậy, vấn đề duy nhất còn tồn tại là sự phản đối của Israel?” Fowler tiếp tục

“Chính xác là thế, thưa Tổng Thống” Talbot tiếp lời

“Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là như thế nào?” Câu hỏi này của Tổng Thống chỉ là câu hỏi tu từ, chứ câu trả lời đã rất rõ rang rồi. Chính phủ Israel hiện nay, giống như tất cả các chính phủ Israel trước đây trong thập kỷ qua, là một chính phủ bấp bênh được hình thành bởi sự hòa giải của các phe phái khác nhau có lợi ích xung đột. Washington chỉ cần một lượng áp lực thích hợp để làm cho nó sụp đổ “Còn phần còn lại của thế giới thì sao?”

“Các nước NATO sẽ không phải là vấn đề. Các nước khác trong UN (Liên Hiệp Quốc) sẽ miễn cưỡng đồng ý” Elliot nói trươc khi Talbot cất lời “Miến là Saudi cùng tham gia sân chơi này thì thế giới Hồi Giáo sẽ tham gia cùng. Nếu Israel phản đối, họ sẽ cô đơn như trước đây thôi”

“Tôi không thích việc gây áp lực quá lớn cho họ” Ryan nói

“Tiến sỹ Ryan, đây không thuộc thẩm quyền của anh” Elliot nhẹ nhàng nói. Một vài người khẽ lắc đầu và vài người nheo mắt lại, nhưng không ai đứng lên bảo vệ Ryan

“Đúng là thế, tiến sỹ Elliot” Ryan nói, sau khoảnh khắc im lặng khó xử “Nhưng nếu có quá nhiều áp lực, Israel có thể chạy ngược lại với mục tiêu mong đợi của tổng thống. Khi đó, chúng ta sẽ phải xem xét đến vấn đề đạo đức”

“Tiến sỹ Ryan, tất cả điều này đều là xét đến vấn đề đạo đức đấy” Tổng Thống nói “Phạm trù đạo đức rất dễ giải thích: có đủ các cuộc chiến tranh cục bộ, và đã đến lúc phải kết thúc chiến tranh. Kế hoạch chúng tôi đưa ra là chấm dứt chiến tranh ở đó”

Kế hoạch của chúng tôi ư, Ryan nghe ông ta nói. Ánh mắt Van Damm lóe lên nhưng rồi vẫn lặng yên. Jack nhận ra anh quá cô đơn trong căn phòng này cũng như Israel trong kế hoạch của Tổng Thống. Anh nhìn xuống sổ ghi chép và ngậm miệng lại. Phạm trù đạo đức cái mông tôi đây này! Jack giận dữ nghĩ. Các người chỉ muốn để lại tên tuổi trong lịch sử, thu được lợi ích chính trị khi được coi là Người Tạo Dựng Hòa Bình Vĩ Đại. Nhưng giờ không phải lúc giễu cợt, và dù kế hoạch không còn là của Ryan nữa thì xét đến cùng nó vẫn đáng để thử

“Nếu buộc họ phải theo thì chúng ta sẽ làm thế nào?” Tổng thống Fowler nhẹ nhàng hỏi “Không quá khắc nghiệt, chỉ gửi thông điệp nhẹ nhàng yên lặng để họ hiểu ý chúng ta”

“Tuần tới sẽ có một số lượng lớn phụ tùng máy bay sẵn sàng được chuyển đến Israel, để họ thay thế hệ thống radar trên tất cả các máy bay F-15” Bộ trưởng quốc phòng Bunker nói “Cũng có những thứ khác nhưng hệ thống radar rất quan trọng với họ. Nó mới được thiết kế và chúng tôi dự kiến tự lắp đặt. Hệ thống tên lửa mới F16 cũng thế. Lực lượng Không quân là viên ngọc quý trên vương miện của họ. Nếu chúng ta buộc phải giữ lại chuyến hàng đó vì các lý do kỹ thuật, họ sẽ nhận được tín hiệu đủ lớn và rõ ràng”

“Ông có thể làm điều này yện lặng được không?” Elliot hỏi

“Chúng tôi sẽ để đối phương hiểu rằng dù họ có ồn ào và la mắng cũng chẳng ích gì” van Damm nói “Nếu bài phát biểu tại Đại hội đồng Liên Hợp Quốc diễn ra theo đúng kế hoạc thì chúng ta có thể xóa bỏ cách hành động lobby của họ bên phía quốc hội”

“Nếu chúng ta cho họ một chút ngọt ngào và hứa sẽ cung cấp cho họ nhiều vũ khí và đạn dược hơn là làm suy yếu hệ thống hiện có của họ, đó có thể là một phương pháp đáng mong đợi hơn” Cố gắng cuối cùng của Ryan nhưng cánh cổng hy vọng của vị DDCI đã bị Elliot đóng sập lại “Chúng ta không có nhiều tiền đến thế”

Vị chánh văn phòng Nhà Trắng đồng ý “Chúng ta không thể vắt kiệt ngân sách quốc phòng thêm được nữa, dù là cho Israel. Tiền không chỉ chi cho chỗ đó”

“Tôi thích để cho họ biết thời hạn- nếu chúng ta thực sự gây áp lực cho họ” vị ngoại trưởng nói

Liz Elliot lắc đầu “Không. Nếu họ nhất định phải hiểu thông diệp thì hãy làm gắt vào. Nếu bọn họ thích chơi khó thì họ phải hiểu ý ta”

“Tốt lắm” Tổng Thống viết dòng cuối vào sổ ghi “Chúng ta sẽ tạm dừng cho đến buổi tới. Tôi đang thay đổi nội dung của bài diễn thuyết và thêm một đoạn mời tất cả các nước tham gia vào cuộc đàm phán chính thức tại Rome hai tuần kể từ ngày hôm qua. Chúng ta sẽ để Israel biết rằng họ hoặc vào sân chơi hoặc đối đầu với hậu quả, và rằng lần này chúng ta không đùa. Chúng ta sẽ gửi thông điệp đó như Bộ trưởng quốc phòng Bunker đề nghị và tạo cho họ bất ngờ. Còn gì nữa không?”

“Thông tin rò rỉ?” van Damm bình tĩnh nói

“Liệu có vấn đề gì với Israel không?” Elliot hỏi Scott Adler

“tôi đã nói với họ rằng đây là vấn đề nhạy cảm cao, nhưng…”

“Brent, hãy gọi cho Bộ Trưởng Ngoại Giao bên đó và nói nếu họ muốn làm ồn trước khi bài phát biểu đưa ra thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng đấy”

“Vâng, thưa Tổng Thống”

“Và về phần nhóm liên quan ở đây thì sẽ không có bất kỳ thông tin nào được lộ ra” Tổng Thống bình phẩm với người ngồi cuối bàn “Cuộc họp kết thúc”

Ryan cầm hồ sơ của mình và bước ra ngoài. Marcus Cabot gặp anh tại hội trường ngay sau đó

“Cậu nên biết khi nào thì câm mồm lại, Jack”

“Coi này, Giám đốc, nếu chúng ta ép họ quá…”

“Chúng ta sẽ nhận được cái chúng ta muốn”

“Tôi nghĩ sai cách rồi và tôi nghĩ nó thật ngu xuẩn. Chúng ta sẽ có cái chúng ta muốn. Đúng vậy, chỉ thêm vài tháng nữa là chúng ta sẽ có cái chúng ta muốn. Chúng ta không phải đe dọa họ”

“Tổng Thống muốn làm theo cách đó” Cabot kết thúc cuộc nói chuyện bằng cách bước ra ngoài

“Vâng, sir” Jack trả lời với không khí. Mọi người đều đã bước ra ngoài. Talbot nháy mắt với Ryan và gật đầu. Ngoại trừ Adler, những người còn lại đều không dám nhìn anh. Adler bước tới sau khi thì thâm với Sếp

“Cố gắng lắm đấy, Jack. Cậu suýt mất việc vài phút trước”

Câu nói khiến Ryan ngạc nhiên. Chả nhẽ anh không nên bày tỏ thật suy nghĩ thật của mình sao?

“Coi này, Scott, nếu tôi không được phép….”

“Cậu không được phép làm trái ý Tổng Thống, không phải vấn đề này. Cậu vẫn chưa đủ tư cách đưa ra lời phản đối. Brent đã định nêu ý kiến này, nhưng cậu nói trước – và cậu thua và cậu khiến ông ấy không thể cất lời được nữa. Vì vậy, lần tới hãy khóa miệng chặt hơn, được chứ?”

“Cảm ơn đã hỗ trợ” Jack trả lời bằng giọng giận dữ

“Cậu đã thổi bay cơ hội, Jack. Cậu nói đúng nhưng sai cách. Rút ra bài học từ lần này, được chứ?” Adler dừng lại “Sếp cũng nói cậu ‘làm rất tốt’ ở Riyadh. Ông ấy cũng nói nếu cậu học được cách khi nào cần câm miệng thì sẽ hiệu quả hơn nhiều”

“Được rồi, cảm ơn anh”

Tất nhiên, Jack biết là Adler đã đúng

“Cậu định đi đâu vậy?”

“Về nhà. Tôi không còn việc gì làm ở văn phòng hôm nay”

“Đi với chúng tôi. Brent muốn nói chuyện với cậu. Chúng tôi định ăn tối tại nhà tôi” Adler dẫn Jack đến thang máy

“Thế nào?” Tổng Thống hỏi, vẫn còn ở lại trong phòng

“tôi có thể nói là mọi chuyện diễn ra cmn tốt thật” van Damm nói “Đặc biệt nếu chúng ta có thể đạt được điều này trước kỳ bỏ phiếu”

“Sẽ rất tuyệt nếu có thêm được vài ghế” Fowler đồng ý. Hai năm đầu cầm quyền của ông ta thật không dễ dàng. Các vấn đề về ngân sách, cộng với sự thiếu hụt các xu hướng kinh tế đã cản trở nghiêm trọng đến kế hoạch điều hành, khiến mọi người nghi ngờ hơn là ngưỡng mộ phong cách quản lý khắc kỷ của ông ta. Cuộc bầu cử quốc hội được tổ chức vào tháng 11 sẽ là vòng phản ứng đầu tiên của công chúng đối với tân tổng thống và các số liệu thăm dò sơm cho thấy cực kỳ bất thường. Việc đảng của tổng thống đương nhiệm mất một số ghế trong năm không bầu cử là điều bình thường, nhưng tổng thống không thể để mất quá nhiều ghế. “Thật ngại khi chúng ta phải gây áp lực cho người Israel, nhưng…”

“Về mặt chính trị, nó đáng để làm thế. Nếu chúng ta có thể mang được hiệp ước về”

“Chúng ta có thể” Elliot nói, tựa người vào khung cửa “Nếu chúng ta đưa ra thời gian, chúng ta có thể có được hiệp ước trước kỳ họp thượng viện ngày 16 tháng 10”

“Cô là một phụ nữ tham vọng, Liz” Arnold lưu ý “Ồ, tôi có việc phải làm. Nếu ngài cho phép, thưa Tổng Thống”

“Gặp anh vào ngày mai, Arnie” Fowler đi qua phòng hướng tới Đại lộ Pennsylvania. Vào đầu tháng 8, nắng nóng như thiêu đốt trong ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ đường phố và vỉa hè. Hai tấm biển chống vũ khí hạt nhân cũng đứng ở Công viên Lafayette bên kia đường. Nghĩ về chúng Fowler hơi nực cười. Mấy tên hippies ngu ngốc đó không biết rằng vũ khí hạt nhân không còn khơi dậy sự quan tâm của mọi người nữa sao? Ông quay lại.

“Ăn tối với anh nhé, Elizabeth?”

Tiến sỹ Elliot mỉm cười với Sếp “Em thích lắm, Bob”.

Lợi ích duy nhất khi em trai của hắn tham gia buôn lậu ma túy là cậu ta đã để lại gần một trăm nghìn đô la Mỹ tiền mặt được giấu trong một chiếc vali rách nát. Marvin Russel cầm số tiền và lái xe đến Minneapolis, mua một số quần áo đẹp, một vali tử tế và một vé máy bay. Một trong nhiều thứ hắn học được trong tù là khả năng làm thẻ căn cước giả. Hắn có 3 bộ căn cước, tất cả đều có hộ chiếu và không tên cớm nào biết về chúng. Hắn cũng học được cách giữ bề ngoài khiêm tốn. Quần áo sang trọng nhưng không lòe loẹt, mua vé dự phòng trên một chuyến bay mà hắn cho rằng sẽ không kín chỗ, tiết kiệm được vài trăm usd. Hắn còn $91,545 để duy trì cuộc sống trong thời gian dài và chi phí sinh hoạt nơi hắn sẽ đến rất đắt đỏ. Hắn biết, cuộc sống có thể trở nên rất rẻ mạt nhưng không liên quan đến tiền. Hắn hạ quyết tâm, một chiến binh có thể đối mặt với điều đó

Sau một thời gian ngắn ở Frankfurt, hắn tiếp tục đi về phía nam. Russel không phải là kẻ ngu, hắn đã từng tham gia một số cuộc nghị quốc tế kiểu này – hắn đã từ bỏ danh tính thật từ chuyến đi đó, 4 năm trước. Tại hội nghị, hắn kết nối được với vài đầu mối, quan trọng nhất là đã biết được quy trình liên lạc. Cộng đồng khủng bố quốc tế rất thận trọng. Cũng phải như thế khi mà tất cả các lực lượng quốc gia trên thế giới này đều đang chống lại nó và Russel không biết là mình đã may mắn đến mức nào – trong số 3 liên lạc mà hắn còn nhớ thì có một liên lạc đã bị rò rỉ từ lâuvà hai thành viên Lữ Đoàn Đỏ (Red Brigade) thì bị bắt trong yên lặng. Hắn đã liên lạc với một trong số khác và số này vẫn còn hoạt động. Sau khi liên lạc, hắn được chỉ dẫn tới một bữa tối ở Athens, nơi hắn sẽ bị kiểm tra và xác định danh tính trước khi có thể tiêp tục cuộc hành trình. Russel vội vàng quay trở lại khách sạn – đồ ăn địa phương không hợp khẩu vị – và ngồi xuống đợi điện thoại reo. Sẽ không quá lời khi nói rằng hắn đang cực kỳ lo lắng, dù rất thận trọng nhưng hắn cũng biết rằng cuộc sống của mình vô cùng mong manh. Thậm chí còn không có được một con dao bỏ túi để tự vệ khi cần thiết – du lịch mà mang theo vũ khí rất nguy hiểm- bất kỳ tên cảnh sát có súng nào cũng có thể dễ dàng đối phó với hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đường dây kết nối này bị lộ? Nếu thế thì hắn sẽ bị bắt ở đây hoặc bị dụ vào một cái bẫy giăng sẵn mà chỉ có may mắn lắm mới thoát được ra ngoài mà còn sống. Đám cớm Châu Âu không quan tâm nhiều đến quyền công dân trong hiến pháp như Hoa Kỳ- nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng lụi tàn. Hãy xem đám FBI đã đối xử với em trai hắn như thế nào kia?

Chết tiệt! Thêm một chiến binh Sioux nữa bị bắn chết như một con chó, thậm chí còn không có thời gian hát lên bài Death Song. Bọn họ sẽ phải trả giá cho điều đó, nhưng đấy là khi hắn sống đủ lâu, Marvin Russell tự thêm vào

Hắn ngồi bên cửa sổ, đèn sau lưng đều tắt, quan sát những chiếc xe đang chạy qua, xem có cảnh sát nào đến gần đây không, trong khi chờ điện thoại đổ chuông. Russell tự hỏi, làm sao hắn có thể bắt được bọn họ trả giá? Hắn không biết và thực sự không quan tâm đến phương pháp cụ thể, chỉ cần quan tâm kêt quả đạt được. Thắt lưng bọc tiền đươc buộc chặt quanh eo. Một nhược điểm của dáng người hắn là không có nhiều chỗ để nhét đồ quanh thắt lưng. Nhưng hắn không thể mạo hiểm mất số tiền này được- không có nó thì hắn sẽ làm quái được gì. Theo dõi tiền bạc biến đổi cũng là việc khó, phải không? Đồng mark ở Đức, đồng Drachma ở Hy Lạp hoặc bất kỳ đồng tiền nào khác. Thật may là luôn có thể mua vé máy bay bằng đồng usd. Hắn chọn các hãng máy bay Mỹ vì lý do này, chứ không phải vì thích mấy ngôi sao với cờ sọc ở đuôi máy bay. Điện thoại nổ chuông, Russel nhấc máy

“Thế nào?”

“Ngày mai. 9.30, ở trước cửa khách sạn, sẵn sàng đi luôn. Hiểu không?”

“9.30, được” điện thoại ngắt ngay trước khi hắn còn có thể nói gì đó tiếp

“Được rồi” Russel tự nhủ, hắn đứng dậy đi về phía giường. Cửa phòng vẫn khóa 2 lớp và dây xích chống trộm, dưới núm xoáy có môt cái ghế chặn. Marvin nghĩ, nếu hắn bị cài thì họ sẽ cho hắn vào bao như vịt ngay trước khách sạn, hoặc họ sẽ đưa hắn đi xa bằng ô tô để tránh khỏi dân thường….hắn đoán có thể như thế. Nhưng chắc chắn họ sẽ không đưa ra lịch hẹn rồi đá cửa phòng xông vào đây. Có lẽ không. Khó mà dự đoán đám cớm sẽ làm gì, phải không? Vì vậy hắn vẫn mặc quần jean và áo sơ mi khi đi ngủ, bọc tiền vẫn quấn quanh eo. Dù sao thì hắn cũng vẫn phải cẩn thận với bọn trộm….

Thời điểm mặt trời mọc cũng giống như ở quê hương. Russell thức dậy khi mặt trời đỏ cam đầu tiên vừa ló dạng. Lúc nhận phòng hắn đã yêu cầu căn phòng phải có cửa sổ hướng về phía mặt trời. Sau khi đối mặt với mặt trời cầu nguyện, hắn bắt đầu thu dọn quần áo. Hắn yêu cầu ăn sáng trên phòng – nó tốn thêm vài đồng drachma nhưng còn có thể làm thế quái nào được nữa? – và sắp xếp lại vài thứ đã lôi ra khỏi vali. Đến chín giờ, hắn đã chuẩn bị xong, tâm trạng căng thẳng đến cực điểm. Nếu có chuyện gì sắp xảy đến thì nó sẽ xảy ra trong phòng 30 phút tới. Hắn dễ dàng bị chết trước bữa ăn trưa nay, ở một nơi xa lạ, cách xa các linh hồn của bô tộ mình. Liệu họ có gửi thi thể về Dokata không? Có lẽ sẽ không. Tên hắn đã biến mất khỏi bề mặt trái đất. Nếu là cảnh sát thì hắn cũng sẽ làm những việc mà hắn tin cảnh sát sẽ làm, nhưng chiến thuật tốt cho một chiến binh sẽ khác với cảnh sát, phải không? Russel đi lại trong phòng, qua cửa sổ nhìn những chiếc xe hơi và đám bán hàng rong trên phố. Bất kỳ người bán hàng rong hoặc bán nước coke nào đều có thể là cảnh sát hóa trang. Không, sẽ phải nhiều hơn 1 người, có thể khoảng 10 người. Cớm có khi nào muốn chiến đấu công băng đâu, phải không? Bon jchungs luôn nằm sẵn dâu đó chờ bắn hoặc tấn công theo nhóm

9.15. Các con số trên mặt đồng hồ dường như quá lười để di chuyển hoặc chạy thật nhanh tùy theo tâm trạng của Russel khi kiểm tra. Đã đến lúc. Hắn xách túi rời khỏi phòng mà không quay đầu lại. Thang máy xuống rất nhanh khiến hắn lại thấy nghi ngờ. Một phút sau hắn đã có mặt tại sảnh. Nhân viên khách sạn muốn giúp hắn mang hành lý nhưng hắn từ chối lòng tốt của anh ta và xách đến thẳng quầy lễ tân. Trên hóa đơn còn ghi thiếu bữa sáng phải thanh toán và hắn thanh toán nốt bằng số drachma hiện tại. Vẫn còn vài phút nữa, hắn bước đến quầy báo chí để mua bất kỳ thứ gì viết bằng tiếng Anh Có chuyện gì đang xay ra với thế giới này vậy? Đối với Marvin, khoảng thời gian ngắn ngủi này thực sự đầy rẫy những điều kỳ lạ, bởi vì thế giới của hắn rất hạn chế, và hắn luôn phải đối mặt với những mối đe dọa, phản ứng và trốn thoát. Hắn tự hỏi, hiện giờ thế giới như thế nào? Hiện tại tất cả những gì hắn có thể thấy, gần như không thấy, là một không gian bị giới hạn bởi thị giác. Ở quê nhà, hắn có thể nhìn ra xa, thấy xa xa là chân trời, vòm trời như mái vòm. Mọi thứ ở đây được chia thành các khối nhỏ bởi một vòng tròn tường, và tầm nhìn từ xung quanh chỉ có thể mở rộng ra cách đó vỏn vẹn 100 feet. Hắn đột nhiên biết chính xác cảm giác trở thành con mồi là như thế nào, lòng dấy lên lo lắng và cố gắng tuyệt vọng đấu tranh chống lại cảm giác này. Hắn kiểm tra đồng hồ. 9.28. Đã đến lúc

Bước ra khỏi quầy taxi, Russell tự hỏi điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Hắn đặt hai túi hành lý xuống đất. cố gắng hết sức để giả vờ bình thường và nhìn xung quanh vì hắn biết có thể có vài khẩu súng giờ đang nhắm vào đầu. Liệu hắn có chết như John không? Một viên đạn găm vào đầu, không báo trước, thậm chí còn chẳng được chết như một con vật? Đó không phải cách nên chết và ý nghĩ đó khiến hắn phát bệnh. Russell nắm chặt tay để khống chế cơn run rẩy khi một chiếc ô tô chạy tới, Người lái xe ô tô nhìn hắn. Đúng là xe này rồi. Hắn xác túi và bước tới

“Ông Drake?” Đây là cái tên Russell sử dụng trong chuyến đi này. Viên tài xế không phải người hắn gặp trong bưa tối. Russell biết ngay hắn đang làm việc với đám chuyên nghiệp đề phòng mọi thứ. Đó đúng là một dấu hiệu tốt

“Là Tôi” Russel mỉm cười trả lời. Viên tài xế bước ra, mở cốp. Russell ném hành lý vào trong đó, rồi bước tới mở cửa xe ngồi lên ghế phụ phía trước. Nếu đây là một cái bẫy thì hắn cũng phải loại được tên tài xế trước khi chết

Cách đó 50m, trung sỹ Spiridon Papanicolaou của lực lượng cảnh sát quốc gia Hellenic của Hy Lạp đang ngồi trên một chiếc Opel cũ kỹ trông như một chiếc taxi. Anh cố một bộ râu rậm rạp và đang cắn chiếc bánh mỳ ăn sáng, trông giống như bất kỳ một lao động phổ thông nào, hoàn toàn không giống cảnh sát. Có một khẩu súng lục tự động nhỏ trong hộp đựng găng tay, nhưng cũng như các cảnh sát châu Âu khác, anh không giỏi bắn súng lục. Chiếc camera Nikon đặt giữa bệ nhựa giữa ghế lái và ghế phụ là vũ khí thực sự duy nhất. Nhiệm vụ của anh là giám sát, thực ra đang làm việc theo yêu cầu của Bộ An Toàn và Trật Tự Công Cộng (Ministry of Public Order). Anh nhớ khuôn mặt của mọi người chính xác như một chiếc máy ảnh – chiếc máy ảnh là dành cho những người không có được thiên phú như anh đang tự hào. Phương pháp hoạt động của anh đòi hỏi sự kiên trì ở mức cao nhưng Papanicolaou hoàn toàn đủ kiên nhẫn. Bất cứ khi nào cấp trên nghe tin về các hành động khủng bố ở khu vực Athens, anh đều đến khách sạn, sân bay và bến cảng để thị sát. Anh không phải là sỹ quan duy nhất làm việc này nhưng là người giỏi nhất. Anh giỏi đánh hơi các dấu hiệu khủng bố cũng giống như cha giỏi đánh hơi mùi cá. Và anh ghét khủng bố. Thực tế, anh ghét tất cả bọn tội phạm nhưng khủng bố là loại tệ nhất. Thực tế anh ghét thái độ lúc nóng lúc lạnh của chính phủ khi đuổi mấy tên khốn giết người đó ra khỏi đất nước cổ kính và cao quý này. Hiện giờ thì mối quan tâm bắt đầu quay trở lại. Một tuần trước có nguồn tin thông báo về một tên bên PFLP (Mặt trận Nhân dân Giải phóng Palestine) ở gần Parthenon. 4 người trong đội anh kiểm tra sân bay. Vài người khác kiểm tra bến tàu nhưng Papanicolaou muốn kiểm tra các khách sạn. Bọn chúng phải ở lại tại đâu đó. Không bao giờ là khách sạn tốt nhất – quá chói mắt. Nhưng cũng không bao giờ là khách sạn tệ nhất – mấy tên khốn này thích tận hưởng sự thoải mái thích hợp. Vậy thì bọn chúng sẽ ở những khách sạn tầm trung, trong những con phố hoặc con hẻm hạng hai có đầy những khách sạn thoải mái như ở nhà, với đầy dẫy những du khách sinh viên trẻ, ra vào thường xuyên và rất khó nhận m?