Chương 5 THAY ĐỔI VÀ BẢO VỆ
Ryan ngồi đợi đếm giây đồng hồ trong phòng VIP của Đại Sứ Quán Hoa Kỳ. Anh hiện đang thay vị trí của Tiến sỹ Alden làm việc ở Riyadh, nhưng vì anh đang viếng thăm một hoàng tư và các hoàng tử thì không muốn ịch trình của họ bị thay đổi tùy tiện bởi những người mới, họ phải đợi Alden trong khi đồng hồ mô phỏng thời gian bay của Alden trên khắp thế giới để đến chỗ Ryan. Ba giờ sau, anh đã chán xem truyền hình vệ tinh, vì vậy đi bộ cùng với một người bảo vệ kín đáo. Thông thường, Ryan sẽ sử dụng dịch vụ bảo vệ này như một hướng dẫn viên du lịch, nhưng hôm nay thì không. Giờ anh muốn giữ đầu óc mình thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh đến Israel và anh muốn tự mình cảm nhận thành phố trong khi tâm trí lướt qua một lượt những gì vừa xem trên TV
Đường phố Tel Aviv đã nóng, và tất nhiên những nơi anh sắp đến còn nóng hơn. Trên phố rất đông người qua lại mua sắm hoặc kinh doanh. Có số lượng cảnh sát đáng kể nhưng khó chịu hơn là có vài dân thường mang theo súng tiểu lien Uzi- không khi ngờ gì là trên đường đến hoặc đi từ lớp học dự bị của anh/cô ấy – loại cảnh tượng này sẽ hù chết những người Mỹ vốn phản đối súng ống (hoặc làm ấm lòng những người ủng hộ sử dụng súng). Ryan cho rằng việc xuất hiện vũ khí kiểu này trên đường phố có lẽ sẽ loại bỏ hoàn toàn nạn móc túi hay tội phạm đường phố. Anh biết những tội vặt ở địa phương này rất ít. Nhưng những vụ đánh bom khủng bố hay các hoạt động kinh hoàng khác lại không phải là hiếm. Và tình hình đang xấu đi, không khá hơn chút nào. Chuyện này cũng không có gì mới
Vùng Đất Thánh, nơi những người theo Đạo Thiên Chúa, Hồi Giáo và Do Thái Giáo đều coi là vùng đất bất khả xâm phạm. Về mặt lịch sử, thật không may nó lại là ngã tư giao thoa giữa Châu Âu và Châu Phi – đế chế La Mã, Hy Lạp và Ai Cập – và cả Châu Á – Babylon, Assyria và Ba Tư -và một thưc tế không thay đổi trong lịch sử quân sự là ngã tư luôn là nơi xảy ra tranh chấp. Sự trỗi dậy của Thiên Chúa Giáo, 700 năm sau sự trỗi dậy của Hồi giáo cũng không khiến vấn đề này thay đổi đi bao nhiêu, dù hành vi của nhiều quân đội trở nên cao quý và thanh lịch hơn một chút nhưng tại tạo ra dấu ấn tôn giáo cho ngã tư giao thoa liên quan đến nhiều bên hơn sau 3 thế kỷ tranh chấp. Và các cuộc chiến do đó càng trở nên khốc liệt
Hoài nghi về nó thật dễ dàng. Cuộc thập tự chinh đầu tiên, Ryan nghĩ là vào khoảng năm 1096, chủ yếu là do dân số quá đông. Các hiệp sỹ và quý tộc thường đam mê và có rất nhiều con cháu đến nỗi các lâu đài và thánh đường liên quan không thể nuôi nhiều người như vậy. Những đứa trẻ quý tộc không có khả năng đi làm nông và những đứa trẻ không bị chết non hay bị bệnh sẽ phải đi đâu đó. Vì vậy khi Giáo Hoàng Urban II đưa ra thông điệp rằng những kẻ dị giáo đã tàn phá đất đai của Chúa bằng mọi cách, thì mọi người đều tìm thấy cơ hội phát động một cuộc chiến tranh xâm lược để thu hồi vùng đất có ý nghĩa quan trọng về mặt tôn giáo và đồng thời tìm một lãnh thổ cai trị của riêng mình, có những nông dân để áp bức, cũng tìm đường buôn bán về phía đông, để có thể ngồi không mà thu phí cầu đường. Trong suy nghĩ của mỗi người, bất kể mục tiêu nào trong hai mục tiêu này quan trong hơn thì cũng chỉ họ biết, nhưng mọi người đều biết rõ có hai mục tiêu này. Jack tự hỏi đã bao nhiêu loại người đã bước đi trên những đường phố này và làm thế nào họ đã dung hòa được các mục tiêu cá nhân-chính trị- thương mại với lý do tôn giáo của mình. Không nghi ngờ gì, bên Hồi Giáo cũng nghĩ vậy thôi, từ 300 năm sau cái chết của nhà tiên tri Mohammed, đã có nhiều kẻ đồi bại trong số những tín đồ đã hiến thân cho Allah, điều này giống hệt như những gì đã xảy ra trong thế giới Thiên Chúa giáo. Bị mắc kẹt ở giữa là những người Do Thái, những người mà không bị người La Mã xua đuổi, hoặc tìm được đường về nhà. Người Do Thái có lẽ đã bị đối xử tàn bạo hơn bởi những người Cơ đốc giáo vào đầu thiên niên kỷ thứ hai, nhưng tình hình đã thay đổi kể từ đó và có lẽ đã thay đổi hơn một lần
Thành phố này giống như một khúc xương, một khúc xương bất tử mà biết bao con chó dữ liều lĩnh giật lấy
Nhưng nguyên nhân khiến khúc xương này chưa bao giờ bị phá hủy, nguyên nhân khiến những con chó liên tục chiến đấu hàng trăm năm nằm ở ý nghĩa của vùng đất này. Có quá nhiều lịch sử. Với bề dày lịch sử như vậy, hàng chục vĩ nhân lịch sử đã từng sinh sống trên mảnh đất này, trong đó có Con của Thiên Chúa, đây là một sự thật lịch sử mà phần Công giáo trong Ryan luôn tin tưởng. Ngoài ý nghĩa về vị trí địa lý, cây cầu dài và hẹp trên đất liền nối liền một số châu lục và nhiều nền văn hóa, còn là niềm trăn trở, lý tưởng và hy vọng lâu bền trong tâm trí của người dân nơi họ chôn nhau cắt rốn bị vùi lấp trong cát và đá mà bình thường chỉ có bò cạp mới có thể yêu. Theo quan điểm của Jack, có năm tôn giáo lớn trên thế giới, nhưng chỉ có ba tôn giáo thực sự lan rộng từ nơi xuất phát. Và ngôi nhà chung của 3 tôn giáo này chỉ cách nơi anh đứng có vài dặm
Vì vậy, tất nhiên nơi này trở thành bãi chiến trường. Sự báng bổ luôn đáng kinh ngạc. Tôn giáo độc thần đã ra đời ở đây, phải không? Bắt đầu từ Do Thái giáo, sau đó đến Công Giáo và Hồi Giáo, đây là nơi các lý tưởng được hình thành. Người Do Thái – có vẻ kỳ lạ khi gọi họ là người Israel- trong hàng nghìn năm đã sử dụng những biện pháp cứng đầu và tàn bạo để bảo vệ đức tin của họ, chống chọi lại tất cả những rắc rối do những người theo thuyết vật linh và người ngoại giáo gây ra và rồi lại phải đối mặt với thử thách tàn khốc nhất của đạo Do Thái dưới bàn tay của các tôn giáo được phát triển dựa trên những ý tưởng họ đã bảo vệ. Nó có vẻ bất công – tất nhiên là không công bằng chút nào – nhưng các cuộc chiến tôn giáo là những cuộc chiến không khoan nhượng nhất. Nếu một người chiến đấu vì Chúa của mình htif người đó gần như có thể làm mọi thứ. Kẻ thù của cuộc chiến cũng chính là kẻ thù của Chúa, là một thứ quái vật và chết tiệt. Muốn tranh giành quyền hành với Thần Tối Cao- chà, mỗi người lính sẽ tự coi mình là thanh gươm trả thù của Thần. Còn gì phải hạn chế nữa. Bất kể hành động trừng phạt nào dành cho kẻ thù hoặc tội nhân đều được đánh giá cao. Bắt giữ, cướp bóc, tàn sát, tất cả những tội ác đê hèn nhất của con người đều trở thành lẽ phải- hóa thân thành nghĩa vụ và sứ mệnh thiêng liêng, hoàn toàn không phạm tội. Không chỉ vì ai đó đã trả tiền để làm những điều khủng khiếp, không chỉ vì niềm vui của tội ác, mà bởi vì ai đó đã nói với bạn rằng bạn thực sự có thể quét sạch mọi thứ, bởi vì Chúa thực sự đứng về phía bạn. Họ thậm chí còn đem niềm tin này xuống mồ. Ở Anh, các hiệp sỹ tham gia Thập Tự Chinh được chôn cất dưới những hình nộm bằng đá có hai chân bắt chéo vào nhau- dấu hiệu của chiến binh thánh chiến – để thế hệ tương lai có thể biết Họ đã chiến đấu nhân danh Chúa, mặc cho kiếm của họ có nhuôm máu bọn trẻ, hãm hiếp tất cả những phụ nữ lọt vào mắt và ăn cướp tất cả những gì không gắn chặt được dưới mặt đất. Tất cả các bên đều thế. Người Do Thái chủ yếu đóng vai trò nạn nhân, nhưng một khi tìm thấy cơ hội, họ cũng sẽ cầm chuôi dao và tham gia cuộc chơi, bởi vì đức tính và tội lỗi của con người đều giống nhau.
Những tên khốn đó chắc hẳn thích lắm đấy, Jack buồn bã nghĩ khi quan sát một cảnh sát giao thông giải quyết tranh chấp giao thông ở một góc phố đông đúc. Lúc đó chắc chắn phải có một số người tốt bụng. Họ đã làm gì? Họ nghĩ gì? Mình thực sự muốn biết Chúa nghĩ gì?
Nhưng Ryan không phải là một thầy tu (Thiên Chúa Giáo) hoặc một giáo sỹ (Do Thái) hay thầy tế (Đạo Hồi). Anh chỉ là một sỹ quan tình báo cấp cao, một công cụ của quốc gia mình, một nhà quan sát và báo cáo thông tin. Anh tiếp tục nhìn quanh và tạm quên đi lịch sử vì tình hình hiện tại. Mọi người ở đây mặc quần áo thích hợp với thời tiết oi bức, đường phố hối hả nhộn nhịp khiến anh nghĩ đến Manhattan. Rất nhiều người mang theo radio/ bộ đàm bỏ túi. Khi đi ngang qua một quán ăn ven đường, anh thấy có hơn mười người đang nghe bản tin hàng giờ. Jack bật cười khi thấy vậy, họ cùng loại người với anh. Khi anh đi xe, radio luôn được đặt ở tần số tin tức ở Washington, DC. Anh nhận thấy rằng mắt của mọi người đang nhấp nháy và nhìn chung họ luôn duy trì mức độ cảnh giác cao, giống như đôi mắt vệ sỹ riêng của anh. Tìm kiếm các rắc rối có thể xảy đến. Chà, điều đó cũng hợp lý thôi. Tai nạn trên núi Temple không khơi dậy bạo lực điên cuồng, nhưng đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão- Ryan không ngạc nhiên khi thấy những người này không nhận ra rằng phi bạo lực thậm chí sẽ mang đến cho họ một mối đe dọa lớn hơn. Không khó hiểu vì lý do thiển cận của Israel. Người Israel, được bao quanh bởi các quốc gia có đủ mọi lý do để vui mừng chứng kiến nhà nước Do Thái bị thiêu rụi,. Vì vậy, Israel đã thăng hoa chứng hoang tưởng thành một loại hình nghệ thuật, và cả đất nước trở nên ám ảnh vì an ninh quốc gia. 1900 năm sau trận chiến Masada khiến người Do Thái phải tản cư,họ cuối cùng cũng thoát khỏi áp bức và âm mưu diệt chủng, trở về vùng đất mà họ coi là thánh địa …nhưng kết quả cũng như vậy. Điểm khác biệt là giờ họ đã biết cầm kiếm và thực sự học cách sử dụng nó rất chính xác và tốt. Nhưng đó cũng vẫn là ngõ cụt. Chiến tranh kết thúc sẽ mở ra hòa bình nhưng cuộc chiến của họ chưa bao giờ kết thúc. Chỉ có khả năng đình chiến hoặc có bên nào đó xen vào giữa, chứ nó chưa bao giờ thực sự kết thúc. Đối với Israel, hòa bình chẳng là gì hơn khoảng tạm dừng giữa hai cuộc chiến, là thời gian để chôn người chết và huấn luyện tân binh. Người Do Thái thoát khỏi lòng bàn tay của Thiên Chúa giáo, thoát khỏi số phận gần như tuyệt chủng của cả dân tộc, nhưng giờ đây đặt sự sống còn của công dân lên khả năng đánh bại các quốc gia Hồi giáo vốn từng đe dọa tiếp tục thực hiện công việc mà Hitler đã khởi xướng. Và Chúa cũng có suy nghĩ chính xác như suy nghĩ của Ngài trong các cuộc thập tự chinh. Thật không may, phép màu chia cắt đại dương và thiết lập mặt trời cho bầu trời có lẽ chỉ là thần thoại trong Cựu ước. Đã đến lúc con người giải quyết vấn đề. Nhưng có phải con người lúc nào cũng làm việc nên làm đâu. Khi Thomas More viết Utopia, con người ở các quốc gia đều tuân thủ các chuẩn mực đạo đức về hành vi trong mọi hoàn cảnh, ông đã đặt cho cả địa danh và cuốn sách cùng một tiêu đề. Ý nghĩa của “Utopia” là “Không có nơi nào như thế”. Jack lắc đầu và rẽ xuống một góc phố, rồi đi dọc theo con đường có hai bên là những tòa nhà sơn vữa trắng
“Xin chào, tiến sỹ Ryan”
Người đàn ông tầm 50 tuổi, thấp hơn Jack và vạm vỡ hơn, để râu rậm, mặc dù chải chuốt rất gọn gàng nhưng vẫn xen lẫn vài đốm xám, trông ông không giống một người Do Thái mà giống như tiểu đoàn trưởng của quân đội Assyria của Sennacherib có thể rút con dao hay chùy bất kỳ lúc nào. Nêu ông không mỉm cười thì Ryan có lẽ đã muốn có John Clark bên cạnh ngay lúc này
“Chào Avi. Thật không nghờ gặp anh ở đây”
Tướng Abraham Ben Jakobs là đồng cấp với Ryan ở Mossad, phó giám đốc cơ quan tình báo đối ngoại của Israel. Là một nhân vật quan trọng trong cộng đồng tình báo, Avi từng là sỹ quan quân đội chuyên nghiệp cho tới năm 1968, phục vụ trong đơn vị lính dù với kinh nghiệm phong phú trong các nhiệm vụ quân sự đặc biệt, được tuyển chọn bởi Rafi Eitan và đưa ông vào lĩnh vực tình báo. Ông đã gặp Ryan khoảng 5 hoặc 6 lần trong vài năm qua, nhưng luôn tại Washington. Ryan rất ngưỡng mộ khả năng chuyên môn của Ben Jakob nhưng anh không chắ Avi nghĩ gì về mình. Tướng Ben Jakob rất giỏi trong việc che dấu suy nghĩ và cảm xúc của mình
“Jack, có tin tức gì từ Washington không?”
“Tất cả những gì tôi biết là từ chương trình CNN của Đại Sứ Quán. Chưa có gì chính thức và thậm chí nếu có thì anh còn quen thuộc với các quy tắc hơn tôi mà Avi. Có địa điểm nào ăn ngon quanh đây không?”
Tất nhiên tất cả những điều này đã được sắp xếp trước. 2 phút sau họ đã ở trong phòng sau của một nơi vắng vẻ yên tĩnh cách đó 200 yard, nơi vệ sỹ của cả hai người có thể để mắt đến mọi thứ. Ben Jakob gọi hai chai bia Heineken.
“Nơi cậu sắp đến sẽ không được phục vụ bia đâu”
“Tệ quá, Avi, quá tệ” Ryan trả lời ngay sau khi uống ngụm đầu tiên
“Tôi hiểu cậu đang thay Alden ở Riyadh”
“Sao một người như tôi có thể thay thế đươc tiến sỹ Alden ở mọi nơi chứ?”
“Thời điểm cậu đề xuất kế hoạch cũng trùng tới thời điểm Adler gặp chính phủ bên tôi. Chúng tôi quan tâm lắng nghe nó trước”
“Trong trường hợp đó tôi nghĩ anh không ngại phải chờ đợi thêm chút nữa”
“Không thể nói qua được sao, ngay cả đối với người trong ngành?”
“Đặc biệt không thể tiết lộ với người trong ngành” Jack uống hết bia trong chai. Anh thấy thực đơn được viết bằng tiếng Hebrew “Tôi sợ phải nhờ anh gọi đồ giúp….thật ngu hết chỗ nói!” Mình đã từng dọn dẹp đống lộn xộn cho người khác nhưng chưa bao giờ gặp phải đống lộn xộn lớn như thế này
“Alden” đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi “ông ấy bằng tuổi tôi, Chúa ơi, ông ta đáng nhẽ nên biết phủ nữ có kinh nghiệm đáng tin cậy và hiểu biết hơn nhiều” Ngay cả khi có cảm xúc thì những lời của ông cũng đầy chuyên nghiệp
“Ông ấy thậm chí nên quan tâm đến vợ mình nhiều hơn”
Ben Jakob cười toe toét “Tôi vẫn quên anh là một người công giáo sùng đạo”
“Không phải chuyện đó, Avi. Có kẻ điên nào cần hơn một người phụ nữ trong đời mình?” Ryan thờ ơ hỏi
“Ông ấy đã xong rồi. Đây là đánh giá của đại sứ quán bên tôi” Nhưng điều này có nghĩa là gì?
“Có lẽ thế. Có ai hỏi ý kiến của tôi đâu. Tôi thực sự tôn trọng ông ấy. Ông ấy đã đưa ra rất nhiều tư vấn tốt cho Tổng Thống. Alden lắng nghe chúng tôi và bất cứ khi nào không đồng ý với CIA ông ấy đều đưa ra lý do hợp lý cho việc đó. Ông ấy đã bất lỗi được tôi 6 tháng trước. Đó là người thông minh, nhưng chơi với lửa kiểu này…chà, tôi đoán ai trong chúng ta cũng có lỗi lầm thôi. Thật ngớ ngẩn khi để bị mất việc chỉ vì lý do như thế này. Ông ta không thể kéo khóa quần à” Và vào đúng thời điểm quan trọng như vậy, Jack cực kỳ bực mình
“Những người như vậy không thể phục vụ trong chính phủ lâu dài. Họ quá dễ mất nguyên tắc”
“Người Nga đã không còn chơi trò bắn súng bọc đường này…và cô gái đó là người Do Thái, phải không? Avi, quân của anh à?”
“Tiến Sỹ Ryan! Sao tôi có thể làm một việc như thế chứ?” Nếu một con gấu có thể cười thì nó cũng sẽ có tiếng cười to như Avi Ben Jakob thôi
“Nếu đó không phải hành động bên anh, thì chắc chắn không phải là cố ý tống tiền” Jack gầ như đã vượt qua biên giới lấn vào sân người khác. Đôi mắt của viên tướng nheo lại
“Không phải hành động bên tôi. Cậu nghĩ chúng tôi điên chắc? Tiến sỹ Elliot thay thế Alden”
Ryan đang nhìn chai bia ngẩng phắt đầu lên. Anh đã không nghĩ đến chuyện này. Ôi, cứt thật….
“Cả người bạn của cậu và của chúng tôi” Avi chỉ ra
“Ông đã từ chối bao nhiêu bộ trưởng chính phủ của chúng tôi trong suốt 20 năm qua, Avi?
“Tất nhiên, không ai cả” Ryan khịt mũi và uống nốt những gì còn sót lại trong chai
“Những gì ông vừa nói, cái phần về việc tiêt lộ giữa những người trong ngành, nhớ chứ?”
“Cả hai chúng ta đều làm như thế. Đôi khi, chúng ta gặp may và họ lắng nghe chúng ta”
“Và đôi khi họ lắng nghe chúng ta nhưng chúng ta lại phạm sai lầm…”
Tướng Ben Jakob vẫn kiên trì, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ryan khi anh nói lời này. Một dấu hiệu khác cho thấy Ryan đã trưởng thành hơn. Ông đánh giá cao nhân cách và tiêu chuẩn nghề nghiệp của Ryan, nhưng sở thích cá nhân trong cộng đồng tình báo chiếm một chỗ rất nhỏ. Có gì đó ảnh hưởng đến căn cơ đang diễn ra. Scott Adler đã đến Moscow. Cả ông ta và Ryan đã đến thăm Hồng Y D’Antonio ở Vatican. Theo kế hoạch ban đầu, Ryan lẽ ra có mặt ở đây để hỗ trợ công việc của Adler với Bộ trưởng Ngoại giao Israel, nhưng vụ bê bối giật gân của Alden đã thay đổi tất cả
Ngay cả trong mắt của nhân viên tình báo thì Avi Ben Jakob cũng được coi là người có thông tin rộng. Ryan băn khoăn trước câu hỏi liệu Israel có phải là đồng minh đáng tin cậy nhất của Mỹ tại Trung Đông hay không. Nhưng Avi đánh giá câu hỏi này phải để các nhà sử học trả lời. Bất kể Ryan nghĩ gì thì hầu hết người Mỹ đều coi câu hỏi này là thừa. và kết quả là Israel đã thu được nhiều thông tin nội bộ của Hoa Kỳ hơn bất kỳ quốc gia nào khác – thậm chí là nhiều hơn cả người Anh vốn có quan hệ hợp tác chính thức với cộng đồng tình báo Hoa Kỳ chặt chẽ
Những nguồn thông tin này đều nói cho các sỹ quan tình báo của Ben Jakob biết rằng Ryan đứng sau tất cả những gì đang diễn ra. Điều này nghe có vẻ rất vô lý. Jack rất thông minh, ví dụ như thông minh ngang ngửa Alden, nhưng Ryan xác định vai trò cuar mình như người phục vụ, không phải chủ, là người thực thi chính sách chứ không phải đưa ra chính sách. Bên cạnh đó, Tổng Thống Hoa Kỳ không thích Ryan và cũng không bao giờ có ý định che dấu điều đó trước bàn dân thiên hạ. Theo báo cáo, Avi biết Elizabeth Elliot cũng ghét cậu ta. Có chuyện gì đó xảy ra trước cuộc bầu cử, một hình ảnh không phù hợp, một lời nói khắc nghiệt. Chà, các quan chức chính phủ nổi tiếng nhạy cảm. Không giống như Ryan và mình, tướng Ben Jakob nghĩ. Cả ông và Ryan đều đã hơn một lần đối mặt với tử thần, và có lẽ đây là điểm chung giữa họ. Họ không nhất thiết phải đồng ý về mọi thứ, nhưng có sự tôn trọng dành cho nhau
Moscow, Rome, Tel Aviv, Riyadh. Ông có thể rút ra kết luận gì từ những nơi này? Scott Adler là người được Ngoại trưởng Talbot vốn là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp xuất sắc, lựa chọn. Talbot cũng là người rất thông minh. Tổng thống Fowler có thể không quá ấn tượng, nhưng các quan chức nội các và cố vấn cá nhân mà ông lựa chọn đều là những người tài năng. Ngoại trừ Elliot, Avi tự sửa. Talbot đã yêu cầu thứ trưởng Adler làm những việc quan trọng nhất. Và khi Talbot tự mình tham gia vào các cuộc hội đàm chính thức, Adler luôn đứng bên cạnh
Tất nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là không có nguồn thông tin nào của Mossad lần ra chuyện gì đang thực sự diễn ra. Họ nói, có chuyện gì đó quan trọng sắp xảy ra với Trung Đông. Không rõ là gì…Tôi nghe nói Jack Ryan của CIA có liên quan đến chuyện này….Kết thúc báo cáo.
Lửng lơ kiểu này đúng là hơi khó chịu thật, nhưng Avi đã quen rồi. Tình báo giống như một trò chơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy tất cả các quân bài. Anh trai của Ben Jakob, một bác sỹ nhi khoa, cũng gặp phải các vấn đề tương tự. Hiếm khi một đứa trẻ bị bệnh nói rõ nó đang bị bệnh gì. Tất nhiên, anh trai ông có thể hỏi, hướng dẫn hoặc thử…
“Jack, tôi phải báo cáo điều gì đó với cấp trên” tướng Ben Jakob buồn bã nói
“Được rồi, tướng quân” Jack quay đầu vẫy tay gọi một chai bia khác “nói cho tôi biết, chuyện quái gì đã xảy ra ở Núi Đền?”
“Người đàn ông đó…bị loạn trí. ở bệnh viện người ta đang trông coi và ngăn anh ta tự tử. Vợ anh ta vừa bỏ anh ta, anh ta chịu ảnh hưởng của một người cuồng tín tông giáo và…” Ben Jakob nhún vai “thật tệ khi phải nhìn thấy cảnh này”
“Đúng vậy, Avi. Các anh có ý tưởng áp dụng các biện pháp chính trị nào để sửa lỗi lúc này không?”
“Jack, chúng tôi đang giải quyết vấn đề này…”
“Tôi cũng nghĩ thế. Avi, anh là một nhà tình báo rất thông minh, nhưng anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra lúc này. Anh thực sự không biết”
“Vậy hãy nói cho tôi biết đi”
“Tôi không định làm thế và anh biết điều đó. Những gì đã xảy ra hai ngày trước sẽ thay đổi tình thế mãi mãi, tướng quân. Anh phải biết điều đó”
“Thay đổi cái gì?”
“Anh sẽ phải đợi thôi. Tôi cũng phải tuân theo lệnh”
“Đất nước cậu định đe dọa chúng tôi à?”
“Đe dọa? chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, Avi. Sao lại làm thế được chứ?” Ryan cảnh báo mình không được nó quá nhiều. Gã này rất thông minh. Jack tự nhắc mình
“Nhưng các cậu có thể buộc chúng tôi thực hiện chính sách của Mỹ”
Jack ngắt lời ông ta “Anh rất thông minh, tướng quân, nhưng tôi vẫn phải tuân theo lệnh. Anh phải đợi thôi. Tôi xin lỗi khi người của anh ở D.C không thể giúp anh, nhưng tôi cũng không thể”
Ben Jakob lại thay đổi chiến lược “Tôi thậm chí đang chiêu đãi cậu một bữa trong khi đất nước của tôi không giàu bằng đất nước cậu”
Jack bật cười khi nghe thấy giọng điệu này “Bia cũng rất ngon và như anh nói, tôi không thể uống bia tại nơi tôi sẽ đến. Nếu đó là nơi tôi sẽ đến…”
“Đội bay của cậu đã điền lộ trình bay. Tôi kiểm tra rồi”
“Bí mật đúng là bật mí rồi” Jack nhận chai bia mới, mỉm cười với người phục vụ “Avi, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Anh thực sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm gì đó gây nguy hiểm cho đất nước anh à?”
Đúng! Viên tướng đúng là nghĩ thế, nhưng tất nhiên ông không thể nói ra. Thay vào đó, ông im lặng. Nhưng Ryan cũng không chịu kém và cũng sử dụng sự im lặng để thay đổi hướng câu chuyện
“Tôi nghe nói anh đã lên chức ông”
“Phải, con gái đã khiến râu tôi bạc đi vài sợi. Nó vừa sinh con gái, tên Leah”
“Anh có lời hứa của tôi: Leah sẽ lớn lên ở một đất nước an toàn, Avi”
“Ai có thể nhìn thấy ngày đó chứ?” Ben Jakob hỏi
“Những người đã và đang sống hòa bình có thể nhìn thấy nó” Ryan tự chúc mừng mình vì câu trả lời. Gã tội nghiệp này đang cố gắng tuyệt vọng tìm kiếm thông tin và thật đáng buồn khi Avi phải trắng trợn tìm anh để lấy nó. Chà, ngay cả người giỏi nhất trong ngành cũng bị dồn vào góc….
Ben Jakob tự nhắc bản thân phải nhớ ra lệnh cho cấp dưới cập nhật thông tin về Ryan. Lần tới gặp lại, ông nhất định phải có nhiều thông tin hơn.Vị tướng không muốn trở thành kẻ thua cuộc trong bất cứ việc gì.
Tiến sỹ Charles Alden nhìn lại văn phòng mình, tất nhiên ông vẫn chưa thông báo từ chức ngay lập tức, vì điều này sẽ có hại cho chính phủ của Fowler. Đơn từ chức của ông đã được ký và để sẵn trên cuốn sổ màu xanh lục, vào cuối tháng. Nhưng chỉ là thể hiện thế thôi. Ngay từ hôm nay, tất cả công việc của ông sẽ kết thúc. Ông chỉ xuất hiện, đọc những bản giấy viết sẵn, ghi vài dòng ghi chú, nhưng Elizabeth Elliot sẽ là người tiếp quản và viết giấy. Tổng Thống bề ngoài tỏ ra tiếc nuối nhưng thực ra bên trong ông ta thực ra rất mừng. Tôi xin lỗi vì đã không giữa được anh, Charlie, thực sự rât tiếc, đặc biệt là bây giờ, nhưng tôi sợ không còn cách nào khác….Bất chấp cơn thịnh nộ, ông vẫn duy trì phẩm giá trong Phòng Bầu Dục. Ngay cả Even Arnie van Damm cũng còn nhân tính hơn khi nhận xét “Ôi, cứt thật, Charlie!” dù ông ta có lo ngại về tác động tiêu cực về mặt chính trị với Ông chủ, nhưng van Damm vẫn còn chút tình người và thông cảm riêng tư xen lẫn nỗi giận dữ. Nhưng không phải Bob Fowler, kẻ nghèo nhân cách và vô dụng.
Liz còn tàn nhẫn hơn. Con chó cái kiêu ngạo đó, không thèm nói lời nào mà chỉ nhìn ông đầy ẩn ý. Cô ta đã thu hết vào tay công lao ông đã làm việc vất vả để xây dựng lên. Cô ta biết điều đó và nắm chặt lấy
Thông báo sẽ được đưa ra vào sáng mai. Nó sẽ được đưa ra dưới dạng dò dỉ tin tức cho báo chí. Mọi người sẽ đoán thông tin rò rỉ từ ai. Elliot, cô ta còn không che dấu được vẻ hài lòng? Arnie van Damm, đang cố gắng bù đắp tổn thất chính trị? Một người nào đó trong hàng tá người khác?
Ở Washingtong, việc thay đổi từ kẻ nắm quyền sang ngồi chầu rìa thường diễn ra rất nhanh. Vẻ mặt ngượng ngùng của cô thư ký. Nụ cười gượng gạo của các quan chức ở Cánh Tây. Nhưng sự chầu rìa chỉ thực sự đến sau khi tin chính thức công bố: giống như tia sáng từ một ngôi sao đang nổ tung, cái chết công khai trước sự phô trương chói lọi. Đó là kiệt tác của truyền thông. Điện thoại reo liên tục. 20 người tụ tập bên ngoài nhà ông vào sáng sớm và một máy quay đã được lắp đặt để chiếu vào ông với ánh sáng gay gắt nóng như mặt trời. Thậm chí trước khi đặt câu hỏi đầu tiên, họ đã biết câu trả lời.
Con chó cái ngu ngốc đó! Với đôi mắt nai như bò, bầu vú như bò và cái hông như bò. Sao ông lại ngu ngốc thế! Giáo sư Charles Winston Alden ngồi xuống chiếc ghế đắt tiền và nhìn chăm chăm vào chiếc bàn đắt giá. Đầu như muốn nổ tung vì đau vốn ông tưởng do căng thẳng và tức giận. Và ông đã đúng. Nhưng ông không biết áp lực tâm lý hiện tại đã đẩy huyết áp lên một mức cao mới, cao gấp đôi bình thường. Ông cũng không nhớ ra một tuần qua không uống thuốc hạ huyết áp. Là một giáo viên điển hình, khi đầu óc bận phân tích những vấn đề phức tạp nhất, ông luôn quên những điều nhỏ nhặt.
Và vì vậy, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, bắt đầu từ một điểm yếu thuộc phần động mạch nền (Circle of Willis), mạch máu bên trong não vốn có nhiệm vụ vận chuyển một lượng lớn máu đến các khu vực khác nhau của não. Chúng là các mạch máu nhánh của cơ thể, có thể bị tắc nghẽn khi chúng ta già đi. Ông đã có tiền sử tăng huyết áp 20 năm, và trong 20 năm qua, ông chỉ nhớ ra phải dùng thuốc hạ huyết áp khi đến gặp bác sĩ. Vụ bê bối làm hoen ố danh tiếng, kết thúc sự nghiệp và thêm áp lực tâm lý cho bản thân, cuối cùng cũng kích động não bùng nổ mạch máu bên phải. Cơn đau nửa đầu từng lo lắng cuối cùng cũng biến thành im lặng. Đôi mắt của Alden nhìn chằm chằm, hai tay đưa lên ôm chặt lấy hộp sọ, như thể muốn giữ cho hộp sọ nguyên vẹn và không bị vỡ. Nhưng đã quá trễ rồi. Khe hở trong mạch máu ngày càng mở rộng, và ngày càng nhiều máu rò rỉ ra khỏi mạch máu. Kết quả là không chỉ các vùng quan trọng nhất của não không thể nhận được lượng oxy cần thiết cho công việc mà áp lực nội sọ thậm chí còn tăng cao hơn nữa, cuối cùng các tế bào não khác cũng bị suy kiệt
Dù không còn cử động được nữa nhưng Alden vẫn tỉnh táo được một lúc, bộ não sáng sủa vẫn ghi lại mọi thứ một cách rõ ràng. Dù không còn cử động được nữa nhưng ông biết rằng cái chết đang đến gần. Gần đến nỗi, ông nghĩ, não đang chạy nhanh để cố gắng thoát khỏi cái chết. Phải mất 35 năm để có được vị trí như ngày nay. Những cuốn sách mình đã xuất bản, những cuộc hội thảo mình đã tham gia, những sinh viên trẻ trung và thông minh mà mình đã dạy, những khóa học, những chương trình phỏng vấn, chiến dịch bầu cử, mọi thứ phải dừng ở đây. Mình đã sắp hoàn thành một số việc quan trọng. Ôi Chúa ơi! Mình sẽ thực sự chết bây giờ, sao tôi có thể chết như thế này! Nhưng ông hiểu rằng cái chết đang ở ngay trước mắt và ông phải chấp nhận sự thật. Ông hy vọng ai đó có thể tha thứ cho mình. Ông không phải là người xấu, phải không? Ông chỉ khao khát thay đổi và làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn, và bây giờ có một điều quan trọng sắp xảy ra …ông đã làm điều tốt hơn cho thế giới khi đang cưỡi trên con bò tơ cái ngu xuẩn đó…vẫn tốt hơn thôi, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông biết nếu các công trình nghiên cứu và trí tuệ của mình là bùa hộ mệnh duy nhất……
Alden từ chức vì bê bối và bị sa thải, vì vậy cái chết của ông không được phát hiện ngay lập tức. Thay vì cứ vài phút lại bị thư ký gọi điện làm phiền thì nay gần một giờ thư ký mới gọi điện. Vì cô ta đã chặn tất cả cuộc gọi đến ông nên không có cuộc gọi nào chuyển tiếp cả. Dù làm việc này khiến viên thư ký cảm thấy tội lỗi trong vài tuần sắp tới, nhưng cũng còn quan trọng gì nữa đâu. Cuối cùng, khi sắp sửa rời văn phòng, cô ta quyết định phải nói chuyện với ông. Cô ta gọi ông qua kênh nội bộ nhưng không nhận được trả lời. Nhíu mày,cô ta đợi một chút rồi gọi lại. Vẫn không có gì. Vì vậy cô ta đứng dậy, đi tới gõ cửa. Cuối cùng cô ta mở cửa ra và tiếng hét báo động toàn bô các nhân viên sở mật vụ ngoài Phòng Bầu Dục. Người đầu tiên chạy tới là Helen D’Agustino, một trong những vệ sỹ cá nhân của Tổng thống, đang đi dạo trên hành lang thư giãn vì đã ngồi gần như cả ngày
“Cứt thật!” Và ngay lập tức cô rút khẩu súng ra. Cô chưa bao giờ thấy nhiều máy như thế trong đời, máu đang chảy từ tai phải Alden, nhuộm đỏ chiếc bàn. Cô hét vào bộ đàm báo động, khả năng bị bắn vào đầu. Đôi mắt sắc lẹm của cô lướt quanh căn phòng, dơ khẩu Smith & Wesson model 19 tìm kiếm xung quanh. Các cửa sổ vẫn còn nguyên. Cô vội vàng chạy dọc căn phòng. Không có ai ở đây. Vậy, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tiếp theo cô lấy tay trái dò mạch máu của Alden. Tất nhiên là mạch đã ngừng nhưng theo đào tạo chuyên môn thì cô vẫn phải kiểm tra lại cho chắc. Bên ngoài căn phòng, tất cả các lối ra vào Nhà Trắng đều bị phong tỏa, tất cả súng đều rút ra và các du khách phải đứng yên tại chỗ. Các mật vụ đang tiến hành khám xét toàn bộ tòa nhà
“Khốn khiếp thật!” Pete Conner nhận xét ngay khi bước vào phòng
“Rà soát hoàn tất” một giọng nói vang lên qua tai nghe “Tòa nhà không có vấn đề gì. HAWK vẫn an toàn” HAWK là mật danh của Tổng Thống trong cơ quan mật vụ. Mật danh này phù hợp với tên của tổng thống nhưng đồng thời nó cũng cực kỳ không phù hợp với phong cách điều hành của ông ta, gần như là mỉa mai
“Xe cấp cứu sẽ đến trong vòng 2 phút nữa” Trung tâm liên lạc nói thêm. Xe cấp cứu sẽ đến nhanh hơn trực thăng
“Bình tĩnh đi Daga” Connor nói “Tôi nghĩ người này đã bị đột quỵ”
“Tránh ra nào!” Đó là một hạ sỹ y tế hải quân. Tất nhiên các đặc vụ đều được đào tạo vè sơ cứu nhưng Nhà Trắng luôn có một đội ngũ y tế túc trực, và hôm nay đến ca của viên hạ sỹ. Anh mang một chiếc ba lô tương tự như một chiếc túi vải thô được các vệ binh hải quân mang trên chiến trường, nhưng cũng chẳng buồn mở nó ra. Trên bàn làm việc có quá nhiều máu, anh thấy nó bắt đầu đông lại. Viên hạ sỹ quyết định không làm phiền thêm thi thể nữa – đây có thể là một hiện trường của tội ác và mấy gã bên sở mật vụ đã nói qua cho anh về tình hình – phần lớn máu chảy từ tai phải của Tiến sỹ Alden. Cũng có một chút máu chảy từ tai trái, theo như anh thấy thì tử thi đã bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu của xác chết. Chuẩn đoán tình huống này không thể dễ dàng hơn nữa rồi.
“Các anh, ông ấy đã chết, có lẽ gần 1 giờ. Xuất huyết não. Đột quỵ. Ông ấy có phải bị huyết áp cao không?”
“Có, tôi nghĩ vậy” Đặc vụ D’Agustino nghĩ một chút rồi nói
“Anh phahir nhanh chóng xác nhận điều này, nhưng đó là nguyên nhân tử vong. Mạch máu bị vỡ”
Tiếp theo đến một y sỹ.Ông là một đại úy hải quân và khẳng định lời phỏng đoán của viên hạ sỹ
“Connor đây, nói với xe cấp cứu cứ bình tĩnh. PILGRIM đã chết, có vẻ như vì nguyên nhân tự nhiên. Lặp lại, PILGRIM đã chết” viên đặc vụ phụ trách nói qua bộ đàm.
Tất nhiên, khám nghiệm tử thi chắc sẽ kiểm tra ra nhiều thứ. Có thể do đầu độc hoặc ngộ độc thực phẩm hoặc nước uống. Nhưng môi trường xung quanh Nhà Trăng luôn được giám sát. D’Agustino và Connor nhìn nhau đầy ẩn ý. Phải, ông ấy bị cao huyêt áp và hôm nay chính xác là ngày tệ nhất. Giờ thì họ cũng cảm thấy tệ như vậy
“Ông ấy thế nào?” Những cái đầu đồng thanh quay lại. đó HAWK, Tổng Thống, với một đám đặc vụ vây quanh, bước qua cửa. Và Tiến sỹ Elliot đi theo phía sau. D’Agustino thầm nhớ đã đến lúc đặt mật danh cho cô ta. Liệu từ HARPY có đủ không. Daga không thích con chó cái này. Không ai trong đám bảo vệ tổng thống thích cả. Nhưng họ không được trả lương để thích cô ta hay không, hoặc nói thẳng ra thì họ cũng không được quyền thích hay không thích vị tổng thống này
“Ông ấy đã chết, thưa tổng thống” viên bác sỹ nói “Có vẻ như là một cơn đột quỵ”
Tổng thống đón nhận tin với thái độ không rõ rang. Các mật vụ nhớ ra Tổng Thống đã chứng kiến người vợ của mình chiến đấu với căn bệnh xơ cứng đa động mạch trong nhiều năm, và cuối cùng mất bà khi ông còn là thống đốc bang Ohio.Họ cho rằng tin này khiến người đàn ông này kiệt sức, muốn nó trở thành sự thật. Chắc hẳn điều đó đã vắt kiệt cảm xúc của ông ta. Chắc vì vậy mặt ông ta chẳng biểu cảm gì đáng kể.Ông ta tặc lưỡi, nhăn mặt, lắc đầu rồi quay lưng bỏ đi
Liz Elliot bước tới vị trí Tổng Thống vừa rời đi và nhìn qua vai một viên mật vụ. Helen D’Agustino nghiên cứu nét mặt của Elliot, cô ta thích trang điểm đậm, Daga biết, và cô thấy nét mặt của tân cố vấn an ninh quốc gia tái nhợt. D’Agustino biết dây chắc chắn là một cảnh tượng kinh hoàng. Trông như cả thùng sơn đổ lên bàn làm việc
“Ôi Chúa ơi” Tiến sỹ Elliot thì thầm
“Xin tránh ra” một giọng nói cất lên phía sau, một đặc vụ đang cầm cán. Anh thô lỗ đẩy Liz Elliot sang một bên. Daga nhận thấy cô ta sốc đến mức không để ý phải tỏ ra tức giận, khuôn mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy và đôi mắt trợn lên. Đặc vụ D’Agustino nghĩ, cô vốn nghĩ cô ta là con khốn can đảm, nhưng hóa ra không phải. Ý nghĩ này khiến viên đặc vụ có chút thỏa mãn
Đầu gối có mềm không hả Liz? Helen D’Agustino tự hỏi, cô vừa tốt nghiệp Học viên An ninh cách đây 1 tháng, từng tham gia một chiến dịch giám sát chặt chẽ khi đối tượng -người đóng giả là đối thủ- đã “rồi đời” và vì lý do nào đó không hiểu sao Helen có thể rút ra một khẩu súng tự đông cỡ lớn. Anh ta thậm chí đã bắn 1 viên đạn vào cô. Dù đó chỉ là đạn giả. Cô có nick là Daga chính bởi đã rút khẩu S&W và bắn ba phát vào mục tiêu hình người từ khoảng cách ba mươi bảy thước. Phát bắn ổn định ở giữa vòng thứ mười. Thật dễ dàng. Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Và vì vậy Daga trở thành một trong những mật vụ toàn nam, một thành viên trong một đội súng ngắn khi mà khả năng thiện xạ của họ còn tốt hơn cả mấy gã trong Lực lượng Delta Force, lực lượng tinh anh nhất của quân đội. Daga rất gan dạ. Rõ rang Liz Elliot thì không, dù cô ta có tỏ ra kiêu ngạo thế nào đi nữa. Thưa bà, sốc chừ gì! Lúc này, đặc vụ Helen D’Agustino vẫn không ngờ rằng Liz Elliot sẽ trở thành cố vấn trưởng của HAWK về an ninh quốc gia
Cuộc họp diễn ra khá yên bình, trong ký ức của Günther Bock đây là cuộc họp yên bình nhất. Không có bất kỳ lời hoa mỹ nồng nàn nào thốt ra từ những người lính cách mạng. Đồng đội cũ từng kề vai sát cánh với hắn, Ismael Qati vốn thường rất phô trương thanh thế, thông thạo 5 ngoại ngữ, giờ cũng không mấy hào hứng. Sự tàn nhẫn trong nụ cười của hắn cũng không còn nữa, ngôn ngữ thân thể kèm theo lời nói của hắn cũng hạn chế hơn trước. Bock tự hỏi liệu hắn ta có đang sống tốt hay không.
“Tôi đang rất tiếc khi nghe tin về vợ anh” Qati nói, chuyển sang chủ đề cá nhân
“Cảm ơn bạn” Bock quyêt định thể hiện ra khuôn mặt tốt nhất của mình “so với nỗi đau mà người dân bên anh đang phải chịu thì đây chỉ là vấn đề tầm thường. Luôn có những bước lùi tạm thời”
Cả hai đều biết, thời gian gần đây có rất nhiều thất. Vũ khí tốt nhất trong tay họ luôn là thông tin tình báo đáng tin cậy, nhưng nguồn thông tin của Bock đã cạn kiệt. Trong nhiều năm Phái Hồng Quân (Red Army Faction-RAF) lấy thông tin từ nhiều nguồn khác nhau. Người của họ có nhiều trong chính phủ Tây Đức, các điệp viên ngầm bên Đông Đức cũng cung cấp tin tức chọn lọc cho họ, và tất cả phiên bản Đông Âu đều có ông chủ chung là KGB. Không nghi ngờ gì, một lượng đáng kể tin tức tình báo đã được Moscow cung cấp thông qua các quốc gia nhỏ hơn vì các mục đích chính trị. Xét cho cùng thì chủ nghĩa xã hội thế giới tự bản thân nó đã là một cuộc chiến đầy rẫy những hành động chiến thuật. Từng là như thế, hắn tự sửa.
Giờ thì tất cả sự hỗ trợ đó đã biến mất. Các cơ quan tình báo khối Đông Âu giờ quay súng tấn công các đồng cách mạng như chó hoang. Séc và Hungaria đã bắt đầu bán thông tin của họ cho phương tây! Đông Đức thì chuyển thông tin nhân danh bảo vệ sự hợp tác và tình anh em đại đồng của toàn nước Đức. Đông đức – Cộng Hòa Dân Chủ Đức- giờ đã không còn tồn tại. Giờ nó chỉ còn là phần phụ của đế quốc tư bản chủ nghĩa Đức. Và người Nga….bất kỳ sự hỗ trợ gián tiếp nào họ từng nhận được từ Liên Xô giờ cũng mất luôn, có lẽ mà mãi mãi. Với sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội ở châu Âu, các nguồn tin của họ trong hàng loạt các tổ chức chính phủ bị cuốn vào, trở thành điệp viên hai mang, hoặc đơn giản là ngừng cung cấp thông tin, vì họ đã mất niềm tin vào một tương lai xã hội chủ nghĩa. Như một cơn đột quỵ, thứ vũ khí mạnh mẽ và hiệu quả nhất trong tay các nhà cách mạng châu Âu đột nhiên biến mất.
May mắn thay, nơi này không thay đổi. Qati không thay đổi. Sự ngu xuẩn của người Israel cũng ngang với độ gian ác. Cả Bock và Qati đều biết, có một điều không bao giờ thay đổi trên thế giới, đó là người Do Thái không bao giờ có khả năng đưa ra bất kỳ sáng kiến chính trị có ý nghĩa nào. Họ rất khủng khiếp trong chiến tranh nhưng luôn kém cỏi và gây thất vọng trong vấn đề xây dựng hòa bình. Thêm vào đó là khả năng thực thi các chính sách theo ý mình, như thể không hề mong đợi hòa bình. Bock chưa nghiên cứu lịch sử thế giới nhưng hắn nghi ngờ trong quá khứ cũng từng diễn ra tiền lệ hành vi thế này. Người Ả Rập ở Israel và những người bị giam cầm trên các vùng lãnh thổ Palestine bị chiếm đóng đang nổi dậy là những vết thương chảy máu trong tâm hồn Israel. Nếu cảnh sát Israel và các cơ quan tình báo của họ có thể xâm nhập vào cộng đồng Ả Rập, họ sẽ thấy rằng sự ủng hộ chung của người Ả Rập đối với cuộc nổi dậy ngày càng dâng cao và kiên định, người Israel đang ngày bị loại trừ. Ít nhất Qati vẫn đang điều hành một chiến dịch. Bock ghen tị với hắn dù tình huống chiến thuật khá tệ. Một lợi thế khác của Qati là hiệu quả công việc của đối thủ quá cao. Các cơ quan tình báo Israel đã chiến đấu với các chiến binh đấu tranh vì tự do Ả Rập suốt 2 thế thệ và những chiến binh ngu xuẩn đều đã chết dưới họng súng của Mossad. Giờ thì những người còn sống sót, như Qati, đều là những người mạnh mẽ, thông minh. Đúng như thuyết chọn lọc tự nhiên của Darwin
“Anh đối phó với những kẻ tố giác thế nào?” Bock hỏi
“Tuần trước chúng tôi tìm ra một tên” Qati trả lời với nụ cười tàn nhẫn “hắn đã xác định được viên sỹ quan phụ trách trường hợp của mình trước khi chết. Giờ chúng tôi đang giám sát tên đó”
Bock gật đầu. Trong quá khứ, sỹ quan Israel chỉ có một số phận duy nhất là bị ám sát, nhưng Qati đã học được cách khôn ngoan. Chỉ cần theo dõi hắn – rất cẩn thận, không liên tục – họ sẽ lần ra được những kẻ khác
“Còn người Nga thì sao?” câu hỏi này ngay lập tức nhận được phản ứng mạnh mẽ
“Mấy con lợn đó! Chúng không đưa được cho chúng tôi bất cứ thứ gì có giá trị. Chúng tôi phải tự lực cánh sinh. Luôn là như thế” Khuôn mặt Qati hiện lên vể mạnh mẽ hiếm hoi trong hôm nay, nhưng chỉ thoáng qua, rồi khuôn mặt Ả Rập quay trở lại với vẻ mệt mỏi như ban đầu
“Bạn của tôi, anh có vẻ mệt mỏi”
“Hôm nay là một ngày dài, tôi nghĩ, anh cũng cảm thấy thế”
Bock cho phép mình ngáp dài và vươn vai “Vậy đến ngày mai nhé?” Quati đứng dậy gật đầu, dẫn khách về phòng mình. Bock bắt tay hắn trước khi đi nghỉ. Bọn họ đã biết nhau gần 20 năm. Qati quay trở lại phòng khách và bước ra ngoài. Vệ sỹ của hắn luông có mặt bên cạnh và cảnh giác. Qati nói qua tình hình cho họ, như mọi khi, vì sự trung thành có được nhờ quan tâm đến nhu cầu của mọi người. Rồi hắn cũng lên giường đi ngủ. Tất nhiên, trước đó hắn dành thời gian cầu nguyện. Hắn không thích việc bạn của mình, Günther, là người vô thần, Dù dũng cảm, thông minh và tận tụy nhưng, Günther lại thiếu niềm tin và Qati không hiểu sao một người có thể kiên định mục tiêu khi mà thiếu điều đó
Vẫn tiếp tục thế này? Hắn có thể tiếp tục không? Qati tự hỏi khi nằm xuống Đôi chân và cánh tay đau nhức của hắn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, và dù đau đớn không hoàn toàn biến mất nhưng ít nhất cũng đỡ hơn. Bock đã xong rồi, phải không? Sẽ tốt hơn cho anh ta nếu Petra chết trong tay của GSG-9. Chắc chắn họ muốn giết cô ta lắm, những lính biệt kích Đức ấy, nhưng có tin đồn họ tìm thấy cô ta khi cô ta đang cho con bú và người đàn ông nào dám giết một bà mẹ trong hoàn cảnh đó. Bản thân Qati, dù có căm ghét người Israel sâu sắc, cũng không thể làm điều đó. Nó sẽ là một sự xúc phạm đến thánh Allah. Hắn nghĩ đến Petra và mỉm cười trong bóng tối. Hắn từng vui vẻ với cô ta một lần, khi Günther không có nhà. Cô ta thì cô đơn và hắn thì đang vui mừng đến sôi máu vì một chiến dịch thành công ở Lebanon, giết chết một cố vấn người Israel cho quân đội thiên chúa giáo và vì vậy cuộc mây mưa của hai người có chung niềm đam mê cách mạng kéo dài đến hai giờ đồng hồ
Günther có biết không? Petra có nói cho hắn ta chứ? Có lẽ có. Mà cũng chả quan trọng. Bock không phải loại người như thế, không giống như người Ả Rập có thể chiến nhau đến chết vì chuyện này. Người Châu Âu coi mấy chuyện này rất bình thường. Qati thấy thật lạ khi họ cư xử thế, nhưng trên đời còn nhiều điều lạ lùng hơn. Bock là một người bạn đích thực và hắn chắc chắn về điều đó. Ngọn lửa bùng cháy trong tâm hồn Günther cũng hừng hực như trong hắn lúc này. Thật đáng buồn khi những sự kiện xảy ra ở Châu Âu khiến cuộc sống bạn hắn trở nên khó khăn. Vợ anh ta đang bị giam, con thì bị giật mất. Nghĩ đến đây khiến máu trong Qati thật đóng băng. Họ thật ngu xuẩn khi sinh con trong hoàn cảnh này. Qati chưa bao giờ lập gia đình và hiếm khi tận hưởng niềm vui bên phụ nữ. 10 năm trước ở Lebanon, hắn thậm chí đã từng vui vầy với vài cô gái Châu Âu, thậm chí còn với vài đứa con gái tuổi vị thành niên. Hắn mỉm cười lặng lẽ nhớ lại. Có những điều mà các cô gái Ả Rập không bao giờ học được, họ rất đam mê, mong muốn thể hiện sự tận tâm với người tình. Hắn biết rõ họ cũng đang sử dụng cơ thể hắn như hắn sử dụng cơ thể của họ, nhưng khi đó Qati còn trẻ và sống với những đam mê
Nhưng những đam mê đó giờ đã không còn. Hắn nghi ngờ chúng cũng không bao giờ trở lại nữa dù hắn hy vọng sẽ quay trở lại với đam mê thủa nào. Giờ hy vọng chính của hắn là hồi phục lại sức khỏe đủ để giải quyết nhiều việc một lúc. Bác sĩ nói rằng việc điều trị diễn ra tốt đẹp. Hắn đã chịu đựng tốt hơn hầu hết mọi người. Nếu hắn luôn cảm thấy mệt mỏi, nếu luôn buồn nôn thì cũng đừng nản lòng. Đó là chuyện bình thường – không, bình thường thậm chí cũng không ‘tốt’ như vậy. Mỗi lần đi khám, bác sỹ đều nói với hắn rằng thực sự có hy vọng. Tuần trước bác sỹ vừa nói với hắn rằng không phải nói thế để khuyến khích bệnh nhân đâu. Hắn đang thực sự làm rất tốt. Hắn có cơ hội tốt. Qati biết, điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn có lý do và mục tiêu để sống. Hắn có mục đích. Hắn chắn chắn,điều đó tiếp thêm sức mạnh để sống sót.
“Tình hình thế nào?”
“Tiếp tục công việc thôi” Tiến sỹ Cabot trả lời qua mạng liên lạc vệ tinh an ninh. “Charlie đã bị đột quỵ trên bàn làm việc” một khoảng lặng “Có lẽ đó là điều tốt nhất cho tên đáng thương đó”
“Liz Elliot thay thế à?”
“Phải”
Ryan mím chặt môi như thể uống phải thuốc đắng. Anh nhìn đồng hồ. Cabot hẳn đã dậy rất sớm để gọi cuộc điện thoại này và đưa ra hướng dẫn. Anh và Sếp không chính xác là bạn bè nhưng tầm quan trọng của nhiệm vụ này đã vượt qua khoảng cách giữa họ. Ryan tự nhủ, có thể điều này cũng tương tự với E.E
“Được rồi, Sếp. Tôi sẽ cất cánh trong 90 phút nữa và chúng ta sẽ hành động đồng thời theo kế hoạch”
“Jack, chúc may mắn”
“Cảm ơn, giám đốc” Ryan bấm nút TẮT trên bảng điều khiển điện thoại an ninh. Anh bước ra ngoài phòng liên lạc và quay trở lại phòng mình. Đồ đạc đã được sắp xếp. Tất cả việc phải làm bây giờ là thắt cà vạt. Áo khoác vẫn vắt trên vai. Nơi này quá nóng, và nơi sắp đến còn nóng hơn. Nhưng anh vẫn phải mặc áo khoác, nó là nghi thức, một trong những quy tắc cư xử kỳ lạ, để thể hiện phép lịch sự đúng mực thì bạn phải chịu đựng sự khó chịu tột độ. Ryan xách túi rời phòng
“Có muốn đồng bộ đồng hồ không?” Adler đang đợi ở ngoài và cười toe toét
“Chào Scott. Tôi không định thế”
“Cũng có lý…một chút”
“Tôi cũng đoán thế. Chà, tôi phải bắt máy bay đi rồi”
“Máy bay không thể cất cánh nếu thiếu cậu” Adler nói thẳng
“Một trong những ưu điểm khi làm việc cho chính phủ, phải không?” Ryan nhìn qua lại hành lang, nó trống vắng nhưng anh tự hỏi liêu người Israel có cài bọ ở đây không. Nếu có, âm nhạc có thể cản trở bị nghe trộm “Anh nghĩ sao?”
“Có thể đặt cược”
“Tốt đến thế à?”
“Phải” Adler cười toe toét. “Jack, cậu là số 1. Cậu có ý tưởng rất tuyệt”
“Không chỉ là của tôi. Dù sao tôi cũng không có công trạng gì. Không ai để ý đâu”
“Chúng ta sẽ biết chuyện đó. Vào việc thôi nào”
“Hãy cho tôi biết họ phản ứng thế nào nhé. Chúc may mắn, người an hem”
“Tôi nghĩ mazeltov/may mắn là hoàn toàn thích hợp” Adler bắt tay Ryan “Chúc chuyến bay an toàn”
Chiếc limo của đại sứ quan đưa Ryan thẳng ra máy bay vốn đã khởi động sẵn để chờ. Chiếc máy bay này được ưu tiên cho taxi cất cánh, và nó cất cánh chưa đầy năm phút sau khi anh lên máy bay. Chiếc VC-20B hướng về phía nam, rẽ xuống phần lãnh thổ hình dao găm của Israel, rồi băng qua Vịnh Aqaba và tiến vào không phận Saudi
Như một thói quen, Ryan lại nhìn chằm chằm qua cửa sổ. Suy nghĩ trôi theo những gì anh định làm, nhưng anh đã lật đi lật lại vấn đề này trong suốt 1 tuần, và đầu óc anh giờ không muốn nghĩ về nó nữa. Không khí trong xanh, bầu trời không một gợn mây, họ như bay trên bãi cát hoang vắng trên bầu trời. Màu của mặt đất bắt nguồn từ một số bụi cây nhỏ. Hình dạng của chúng quá nhỏ nên không thể xác định được từng cái một. Nhìn tổng thể trông giống như một khuôn mặt không cạo. Jack biết rằng phần lớn lãnh thổ của Israel là như vậy, cằn cỗi như núi Sinai, nơi xảy ra nhiều trận chiến với xe tăng. Nhưng rất nhiều người đã hy sinh vì nó, gần như từ khi loài người mới xuất hiện trên hành tinh này. Các cuộc chiến tranh có tổ chức đầu tiên của nhân loại đã diễn ra ở đây, và chúng chưa bao giờ bị gián đoạn, ít nhất là cho đến nay.
Riyadh, nằm ở trung tâm và là thủ đô của Ả Rập Saudi, nước có diện tích tơng đương với khu vực phía đông sông Mississippi của Hoa Kỳ. Do lưu lượng hàng không địa phương không quá đông cùng luồng không khí trôi chảy và dễ chịu khi phi công hướng dẫn máy bay đến sân bay quốc tế Riyadh, máy bay đã hạ độ cao bay với tốc độ tương đối nhanh. Chỉ sau vài phút, chiếc Gulfstream đã đi taxi đến nhà ga hàng hóa và tiếp viên mở cửa trước
Sau hai giờ chán nản trong môi trường máy lạnh, Jack cảm thấy mình như bước vào lò luyện sắt. Nhiệt độ trong bóng râm vượt quá 110 độ F, và không có bóng cây. Tệ hơn, vỉa hè phản chiếu ánh mặt trời như một tấm gương, nóng đến độ khuôn mặt Ryan bỏng rát. Chào đón anh là phó trưởng ban tiếp đón (deputy chief of mission- DCM) bên đại sứ quán và các nhân viên an ninh
“Chuyến bay tốt chứ?” vị DCM hỏi
“Không tệ. Mọi thứ đã sẵn sàng?”
“Vâng, sir”
Jack nghĩ, thật tuyệt khi được ai đó gọi là “sir” “Được rồi, chúng ta nhanh lên nào”
“Tôi được lệnh sẽ theo anh đến cửa”
“Đúng vậy”
“Chúng ta không có bất kỳ thông tin nào cho báo chí, anh có thể quan tâm khi biết DC không có bất kỳ bình luận nào về vấn đề này”
“Tình hình sẽ thay đổi sau 5 giờ nữa”
Riyadh là một thành phố sạch, dù khá khác biệt so với thủ đô các nước phương Tây. So với thủ đô của Israel thì lại càng khác biệt đáng kể. Gần như mọi thứ đều mới. Chỉ cách Israel hai giờ bay nhưng nơi này chưa bao giờ là ngã tư đường như Palestine. Để tránh cái nóng của Ả Rập, những con đường thương mại cổ đại đã tránh xa vùng đất này, cho dù những thành phố đánh cá và thương mại dọc theo bờ biển đã hưng thịnh và phát triển hàng nghìn năm, những người du mục trong nước vẫn sống theo cách cứng nhắc cũ,chỉ có đức tin Đạo Hồi kết nối họ với nhau. Các thành phố linh thiêng của Hồi giáo nằm ở Mecca và Medina. Có hai điều đã đã đổi thay. Trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, người Anh đã sử dụng khu vực này để đánh lạc hướng Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman, thu hút lực lượng của họ đến đây và tránh xa các địa điểm có thể có lợi hơn cho các đồng minh của họ ở Đức và Áo-Hungary. Sau đó, dầu mỏ được phát hiện vào những năm 1930. Trữ lượng dầu mỏ ở đây khổng lồ đến nỗi người ta quên mất bang Texas. Với dầu mỏ, thế giới Ả Rập đầu tiên đã thay đổi, và sau đó cả thế giới cũng thay đổi theo.
Ngay từ ban đầu, mối quan hệ giữa Saudi và Phương Tâ đã rất mong manh. Saudi vẫn đang trong sự pha trộn kỳ lạ giữa nguyên thủy và tân tiến. Nhiều người bên bán đảo này vẫn đang số cuộc sống du mục như các thế hệ trước của trước của trước..từ thời kỳ đồ Đồng. Cùng lúc đó, người dân nơi đây có truyền thống rất đáng ngưỡng mộ về học thuật kinh Koran vốn khắc nghiệt nhưng rất công bằng, vốn rất giống với lời dạy trong kinh Talmudic của người Do Thái. Những người này đã quen với sự giàu có và phương tiện hiện đại trong thời gian ngắn vốn vị những người phương Tây “hiểu biết” coi là lố bịch và nhà giàu mới nổi. Nhưng trên thực tế, họ chỉ đơn thuần là nh