Chương 8 QUÁ TRÌNH MỞ HỘP PANDORA
Chiếc máy bay Boeing 747 được hoán cải bay vòng khỏi đường băng tại sân bay Andrews ngay trước khi mặt trời lặn. Tổng Thống Fowler đã trải qua một ngày rưỡi khốn khổ, bận rộn với những cuộc họp giao ban và những cuộc họp không thể hủy bỏ. Hai ngày tiếp theo sẽ còn mệt mỏi hơn nữa, dù là tổng thống thì ông ta cũng không tránh khỏi những vất vả của người bình thường, và trong trường hợp này là 8 giờ bay đến Rome, thêm 6 tiếng lêch múi giờ không thoải mái. Jetlag đúng là kẻ giết người. Fowler đi du lịch rất nhiều nơi nên biết điều này từ rất lâu. Để giảm bớt sự khó chịu của tình trạng này, ông ta đã xáo trộn thói quen ngủ của mình hôm qua và hôm nay đủ để ngủ gần hết quãng đường. Chiếc VC-25A được bố trí xa hoa, Boeing và Không quân Hoa Kỳ đã nỗ lực hết mình để làm cho chuyến bay thoải mái nhất có thể. Chiếc VC-25A Phòng Tổng Thống ở ngay đầu máy bay. Chiếc giường – thực sự là một chiếc ghế sofa kéo – có kích thước vừa phải và nệm được chọn theo sở thích cá nhân của Tổng thống. Ngoài ra, không gian bên trong máy bay đủ rộng để tạo ra sự ngăn cách phù hợp giữa báo chí và các nhà điều hành chính phủ – trên thực tế, hai nhóm cách nhau 200 feet; Trong cabin – trong khi thư ký báo chí của tổng thống đang đàm đạo với các phóng viên. từ phía sau máy bay, Fowler đang cẩn thận tìm cách chim chuột với vị cố vấn an ninh quốc gia. Pete Connor và Helen D’Agustino chia sẻ cái nhìn có vẻ với người ngoài chỉ là cái nhìn thờ ơ, nhưng giữa những người anh em thân thiết trong Cơ quan Mật vụ, cái nhìn đó nói lên rất nhiều điều. Nhân viên Cảnh sát An ninh Phòng không được giao nhiệm vụ canh cửa nhìn thẳng vào vách ngăn phía sau máy bay, cố gắng không cười.
“Vậy, Ibrahim, vị khách của chúng ta thế nào?” Qati hỏi
“Anh ta mạnh mẽ, không sợ hãi và tinh ranh, nhưng tôi không hiểu chúng ta nên sử dụng anh ta thế nào” Ibrahim Ghosn trả lời. Hắn cũng kể về câu chuyện của viên cảnh sát Hy Lạp
“Vặn cổ?” Người đàn ông đó ít nhất cũng không phải là thực vật… nghĩa là, nếu tay cảnh sát đã chết, thì hiện trường không phải là người Mỹ, người Hy Lạp, người Israel, hay chỉ Chúa mới biết
“Giống như bẻ một cành”
“Có mối quen nào ở Mỹ không?”
“Có vài người. Anh ta đang bị cảnh sát Mỹ truy đuổi. Anh ta nói, nhóm của anh ta đã giết 3 người trong số họ và anh ta bị phục kích và bị họ giết”
“Anh ta quá tham vọng trong việc lựa chọn đối thủ đấy. Có học hành gì không?”
“Học thức ít, nhưng thông minh”
“Kỹ năng thì sao?”
“Có rất ít thứ phù hợp với chúng ta”
“Anh ta là người Mỹ” Qati chỉ ra “Chúng ta có bao nhiêu người quốc tịch Mỹ chứ?”
Ghosn gật đầu “Đúng là thế, thưa chỉ huy”
“Khả năng anh ta có thể là kẻ xâm nhập tổ chức của chúng ta không?”
“Tôi có thể nó là rất ít, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận”
“Dù sao thì tôi có việc cần cậu làm” Qati giải thích về quả bom
“Một quả bom khác?” Ghosn là một chuyên gia về nhiệm vụ này nhưng hắn không thực sự hào hứng khi cứ phải đi làm việc đó “Tôi biết cái trang trại đó – lão già ngu ngốc. Tôi biết, tôi biết, con trai ông ta đã chiến đấu chống lại bọn Israel và anh thích gã tàn tật đó”
“Gã tàn tật đó đã từng cứ mạng một đồng chí Fazi sẽ chảy máu đến chết nếu anh ta không giấu cậu ta trong cái cửa hàng nhỏ đó. Anh ta không phải làm điều đó, trong khi người Syria tức giận với chúng ta”
“Được rồi, hôm nay tôi cũng không có gì để làm. Tôi cần một cái xe tải với vài người”
“Cậu nói người bạn mới này rất khỏe. Hãy đưa anh ta đi cùng”
“Tuân lệnh, thưa chỉ huy”
“Và cẩn thận đấy!”
“Thánh Allah phù hộ” Ghosn gần như tốt nghiệp Đại Học American University of Beirut – Gần như tốt nghiệp bởi vì một trong những giáo viên của hắn bị bắt cóc và hai người kia đã rời bỏ đất nước vì lý do này. Do vậy Ghosn đã không hoàn thành 9 tín chỉ cuối cùng cần thiết để lấy bằng kỹ sư. Không phải hắn thực sự cần tấm bằng đó, hắn lúc nào cũng đứng top trong lớp và chỉ cần đọc sách giáo khoa là có thể học tốt mà không cần phải nghe giảng. Hắn dành thời gian khá nhiều ở phòng thí nghiệm để làm những thí nghiệm của riêng mình. Ghosn chưa bao giờ hoạt động như một người lính tiền tuyến, dù hắn biết sử dụng các loại vũ khí nhỏ, mà vì các kỹ năng và chất nổ vầ thiết bị điện tử quá quý giá nên không ai cho hắn mạo hiểm. Hắn có vẻ ngoài trẻ trung, đẹp trai, nước da khá trắng nên thường được phái đi ra ngoài “công tác”. Hắn thường giả danh các nhân viên cao cấp, chịu trách nhiệm khảo sát vị trí các hành động, đường đi nước bước, xác định nhu cầu cần thiết bị gì và hỗ trợ kỹ thuật cho những kẻ hoạt động hiện trường thực thụ vốn đối xử cực kỳ tôn trọng hắn. Tất nhiên, chẳng ai nghi ngờ gì lòng dũng cảm cảm cua hắn cả. Hơn một lần, hắn đã chứng tỏ điều đó bằng cách cho nổ những quả bom và đạn pháo chưa nổ do người Israel để lại trên đất Lebanon, sau đó sử dụng chúng để tái tạo những quả bom để sử dụng. Trong số hàng chục nhóm khủng bố chuyên nghiệp rải rác trên khắp thế giới, Ibrahim Ghosn luôn được chào mừng. Một tài năng, một kỹ sư tự học thành tài, hắn cũng là người Palestine mà gia đình đã di tản khỏi Israel ngay từ ngày Israel lập nước, chăm chăm chỉ mong chờ ngay trở lại của quân đội Ả Rập quay lại, quét sạch sẽ những kẻ thù để chở về nhà. Nhưng niềm vui đó vẫn chưa đến và cả ký ức thời thơ ấu của hắn là ở trong những trại chật chội, không hợp vệ sinh với lòng căm thù Israel cũng sâu sắc như những lời dạy của Đạo Hồi. Đời hắn không thể nào đi theo một hướng khác được. Những người bị Israel coi thường đã rời bỏ đất nước, rồi cũng bị phần lớn các quốc gia Ả Rập vốn có thể khiến vận mệnh của họ bớt khó khăn hơn nhưng không làm, chỉ là những con tốt trong trò chơi lớn mà người chơi chưa bao giò đồng ý chơi theo luật. Lòng hận thù với người Israel và cac đồng minh cũng tự nhiên như hơi thở và tìm cách giết những người này là sứ mệnh của đời hắn. Hắn chưa bao giờ hỏi tại sao
Ghosn lấy chìa khóa chiếc xe tải GAZ-66 cho Czech sản xuất. Nó không đang tin bằng chiếc Mercedes nhưng dễ lấy hơn nhiều – chiếc xe này đã được những Syria đưa đến tổ chức của hắn nhiều năm về trước. Phía sau là khung chữ A để xây nhà. Ghosn đón người Mỹ lên xe cùng với mình và viên tài xế. Hai người khác lên thùng xe khi xe tải ra khỏi trại.
Marvin Russell xem xét địa hình với sự quan tâm của một thợ săn trong một lãnh thổ mới. Cái nóng ngột ngạt nhưng thực sự cũng không tệ hơn Badlands với những cơn gió mùa hè tệ hại và thảm thực vật – hoặc không cây – cũng chẳng khác gì so với nơi ở thời trẻ của hắn cả. Những thứ khác chỉ là một nơi cằn cỗi, bụi bặm dành cho một người Mỹ không lớn lên ở đây mà thôi. Có khác chăng chỉ là nơi đây không có những cơn giông bão ầm ầm – và những cơn lốc xoáy – như trên vùng Đông Bằng Lớn của Hoa Kỳ. Những ngọn núi ở nơi đây cũng cao hơn ở Badlands. Russell chưa bao giờ nhìn thấy những dãy núi nào như ở đây, hùng vĩ, khô ráo và nóng nực đủ để khiến người leo phải thở hổn hển. Marvin Russell nghĩ, hầu hết người leo núi sẽ thế. Hắn thì không. Hắn có thể hình và thể trạng tốt hơn hầu hết người Ả Rập
Mặt khác, người Ả Raapj dường như chỉ tin vào súng. Rất nhiều súng, hầu hết là khẩu AK-47 của Nga, nhưng không lâu sau hắn cũng nhìn thấy mấy khẩu súng phòng không hạng nặng, và tên lửa đất đối không, xe tăng và súng trường di động vốn thuộc về quân đội Syria. Ghosn để ý thấy mối quan tâm của vị khách và bắt đầu giải thích
“Những vũ khí ở đây để đánh đuổi bọn Israel” hắn giải thích theo niềm tin của mình “Quốc gia anh trang bị vũ khí cho người Israel và người Nga trang bị vũ khí cho chúng tôi” Nhưng hắn không thêm vào rằng nguồn cung cấp đang ngày càng khan hiếm
“Ibraham, cậu đã bao giờ bị tấn công chưa?”
“Nhiều lần rồi, Marvin. Chúng cử máy bay, biệt kích. Chúng đã giết hàng ngàn người dân chúng tôi. Chúng đuổi chúng tôi ra khỏi quê hương, anh thấy đấy. Chúng tôi buộc phải sống trong cũng khu trại đó….”
“Phải, người anh em. Ở quên tôi chúng gọi là vùng đất dành riêng” Ghosn không biết cụm từ ngày nghĩa là gì “Chúng đến đất của chúng tôi, đất của tổ tiên chúng tôi, giết trân, cử quân đội tới tàn sát. Phần lớn chúng tấn công vào các khu trại có phụ nữ và trẻ em. Chúng tôi đã cố gắng chống lại, chúng tôi giết cả một trung đoàn dưới quyền tướng Custer tại moojtj nơi gọi là Little Big Horn – đó là tên một con song – dưới sự lãnh đạo của một người tên là Crazy Horse. Nhưng chúng không ngừng đến. Chỉ là quá nhiều, quá nhiều lính, quá nhiều súng và chúng lấy đi vùng đất toosts nhất và để lại vùng chó ăn đá gà ăn sỏi. Chúng khiến chúng tôi sống như những kẻ ăn xin. Không, không đúng. Giống như những con thú, cứ như thể chúng tôi không phải là con người, bời vì chúng tôi ở nơi mà chúng muốn có, và chungs chi việc đuổi chúng tôi ra, giống như quét rác ấy”
“Tôi không biết chuyện đó” Ghosn nói, ngạc nhiên thấy bọn hắn không phải là những người duy nhất bị Mỹ và đám chư hầu Israel đàn áp “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hàng trăm năm trước. Thực tế là bắt đầu khoảng 1865. Chúng tôi đã chiến đấu, người an hem, chúng tôi đã làm tất cả những có thể, nhưng chúng tôi không có nhiều cơ hội. Chúng tôi không có bạn bè, hiểu không? Không có những người bạn như các cậu. Không ai giúp chúng tôi súng và xe tăng. Vì vậy bọn chúng giết đi những người dũng cảm nhất. Chủ yếu là đặt bẫy các tù trưởng và giết họ – Crazy Horse và Sitting Bull đã chết như thế. Rồi chúng giết chết và bỏ đói chúng tôi cho đến khi chúng tôi phải đầu hàng. Chúng chỉ để lại cho chúng tôi mảnh đất cằn cỗi và bẩn thỉu, mang đủ thức ăn đến để chúng tôi tồn tại, nhưng không đủ để khiến chúng tôi mạnh mẽ. Khi có vài người trong chúng tôi cố gắng chống lại và trở thành một người…chà, tôi đã kể chuyện chúng làm với em trai mình. Bắn nó trong một cuộc phục kích giống như nó là một con thú. Thậm chí còn chiếu nó trên TV để mọi người biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một người da đỏ trở nên quá cứng đầu”
Ghosn nhận ra, người đàn ông này là một đồng chí. Đây không phải là một kẻ xâm nhập và câu chuyện của hắn ta không khác gì với câu chuyện của người Palestine. Thật ngạc nhiên
“Vậy, tại sao anh lại đến đây, Marvin?”
“Tôi phải rời đi trước khi chúng bắt được tôi, người an hem. Tôi không tự hào về điều đó nhưng tôi còn có thể làm gì – cậu muốn tôi đợi cho đến khi chúng có thể phục kích tôi sao?” Russell nhún vai “Tôi nghĩ mình cần đến nơi nào đó, tìm những người giống tôi, có lẽ học được vài điều, học cách chống lại, có lẽ thế, để quay lại dậy người của tôi cách chiến đấu chống lại bọn chúng” Russell lắc đầu “Chết tiệt, có lẽ tất cả đều vô vọng, nhưng tôi không muốn từ bỏ- cậu hiểu điều đó không?”
“Phải, bạn của tôi, tôi hiểu. Chuyện đó cũng xảy ra với người dân của tôi ngay cả trước khi tôi sinh ra. Nhưng anh cũng phải hiểu: Nó không vô vọng. Cho đến khi nào anh vẫn đứng lên và chống lại, tức là vẫn còn hy vọng. Đó là lý do vì sao bọn chúng săn tìm anh – vì chúng sợ anh!”
“Hy vọng cậu đúng, anh bạn” Russell nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, bụi đang khiến hắn cảm thấy cay mắt, cách nhà 7000 dặm “Vậy chúng ta đang làm gì?”
“Khi nào anh chiến đấu chống lại người Mỹ, làm cách nào các chiến binh của anh kiếm được vũ khí?”
“Phần lớn chúng tôi lấy những gì họ bỏ lại”
“Chúng tôi cũng vậy, Marvin”
Fowler thức dậy khi đã đi được quá nửa Đại Tây Dương. Chà, ông ta tự nhủ, đây là lần đầu tiên. Trước đây ông ta chưa bao giờ làm tìm trên máy bay, tự hỏi có bất kỳ Tổng Thống Mỹ nào đã từng làm điều đó trên đường đến gặp Giáo Hoàng chưa, hoặc làm với Cố vấn an ninh chưa. Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hừng sáng ở phía bắc xa – máy bay đang tiến đến Greenland – và ông ta tự hỏi trong giây lát không biết trời sáng hay tối. Tất nhiên, trong một chiếc máy bay, câu hỏi gần như trở thành một câu hỏi triết học trừu tượng, thời gian thực thay đổi nhanh hơn đồng hồ.
Nhiệm vụ của ông ta cũng mang tính triết học trừu tượng, nó sẽ được nhớ tới. Fowler biết lịch sử của mình, đây sẽ là cái gì đó vô tiền khoáng hậu, chưa từng xảy ra trước đó. Có lẽ đây là khởi đầu của quá trình, có lẽ là kết thúc, nhưng những gì ông ta đang làm đơn giản là rất ấn tượng. Ông ta sẽ kết thúc chiến tranh và cái tên J. Robert Fowler sẽ gắn liền với hiệp ước này. Rốt cuộc, đây là một ý tưởng được đưa ra trong nhiệm kỳ tổng thống của ông ta. Bài phát biểu tại Liên Hợp Quốc đã thu hút các chức sắc từ khắp nơi trên thế giới tập trung tại Vatican. Cấp dưới của ông ta đã chủ trì các cuộc đàm phán. Tên của ông ta được đặt đầu tiên trong bản thỏa thuận. Lực lượng quân đội của ông ta sẽ đảm bảo hòa bình. Ông ta đã thực sự giành được vị trí của mình trong lịch sử. Đó là sự bất tử, kiểu mà mọi người đàn ông đều muốn nhưng rất ít người đạt được. Vậy thì có gì lạ khi ông ta đang cảm thấy phấn khởi? Ông ta suy tư tụ hỏi
Giờ thì nỗi sợ hãi nhất của một tổng thống đã qua. Ông ta đã tự hỏi mình câu hỏi đó ngay từ giây phút đầu tiên, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua về bản thân, khi vẫn còn là một công tố viên đang truy đuổi gia đình Mafia La Cosa Nostra ở Cleveland – liệu khi là tổng thống, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh bấm nút đó? Anh có thể làm được không? Anh có thể quyết định anh ninh của nước mình bằng cách giết chết hàng nghìn- thậm chí hàng triệu- người dân nước khác không? Ông ta nghĩ có lẽ là không. Ông ta là người quá tốt để làm điều đó. Công việc của ông ta là bảo vệ người dân, chỉ cho họ thấy con đường, dẫn dắt họ theo đường có lợi. Khoonng phải lúc nào họ cũng hiểu ra rằng ông ta đúng và họ sai, rằng tầm nhìn của ông ta đúng, logic. Fowler biết mình quá lạnh lùng và xa cách với những vẫn đề như vậy nhưng ông ta luôn đúng. Hoặc đó là điều ông ta chắc chắn thế. Ông ta phải chắc chắn, về cả bản thân mình và động cơ. Ông ta biết, nếu ông ta sai thì chỉ là do kiêu ngạo và ông ta đã đối mặt với mấy lời buộc tội như thế suốt. Điều duy nhất ông ta không chắc chắn là khả năng đối mặt với một cuộc chiến tranh hạt nhân
Nhưng đó không phải là vấn đề nữa, phải không? Dù ông ta chưa bao giờ công nhận rộng rãi, nhưng Reagan và Bush đã chấm dứt khả năng đó rồi, buộc Liên Xô đối mặt với những mâu thuẫn nội tại của chính họ, thay dổi cách làm của họ. Và tất cả điều này diễn ra trong thời bình, vì con gười thực sự logic hơn thú vật. Vẫn tiếp tục sẽ có những điểm nóng xung đột nhưng miễn là ông ta làm đúng cách thì chúng vẫn nằm trong tầm kiểm soát – và chuyến đi này chính để chấm dứt vấn đề nguy hiểm nhất còn tồn tại trên thế giới, điều mà nhiều nhiệm kỳ tổng thống gần đây không giải quyết được. Những gì Nixon và Kissinger đã thất bại, những nỗ lực của Carter đều vô ích, Reagan chỉ chú ý nửa vời và những trò chơi có ý tốt của Bush và người tiền nhiệm của ông ta, tất cả đều thất bại, thì Bob Fowler sẽ hoàn thành. Đó là một ý tưởng thú vị. Với hiệp ước này, tên tuổi của ông ta không chỉ sẽ được ghi vào lịch sử mà còn khiến nhiệm kỳ trải qua suôn sẻ hơn. Nó cũng có thể bảo đảm cho ông ta tái đắc cử ở nhiệm kỳ hai, mang lại cho ông ta đa số phiếu bầu trong bốn mươi lăm tiểu bang, giữ vững Quốc hội trong tay và giữ cho chương trình cải cách xã hội đi đúng hướng. Với thành tích lịch sử và vĩ đại này, ông ta không chỉ giành được sự tôn trọng của cộng đồng quốc tế mà còn giành được sự yêu mến của người dân trong nước. Đó là sức mạnh tốt nhất, sức mạnh có được bằng những phương tiện tốt nhất, và sức mạnh có thể được sử dụng tối đa. Chỉ với một nét bút — thực tế là vài cây bút, theo truyền thống — Tổng thống Fowler đã trở thành một vĩ nhân, một vĩ nhân trong số những người đàn ông tốt, và một người đàn ông tốt trong số những người đàn ông quyền lực. Trên thực tế, không một người nào trong một thế hệ có thể tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời như vậy. Khoảnh khắc như vậy có thể không xảy ra một lần trong cả trăm năm. Và không ai có thể lấy đi giây phút này.
Máy bay đang bay với vận tốc 633 hải lý / giờ trên độ cao 43.000 feet. Buồng lái của tổng thống ở phía trước máy bay, vì vậy Fowler có thể nhìn về phía trước, như một tổng thống nên nhìn xuống thế giới nơi mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp dưới sự theo dõi của ông ta. Chuyến đi thật suông sẻ và Bob Fowler đang làm nên lịch sử. Ông ta nhìn qua Elizabeth đang nằm thẳng, tay dơ lên đầu,, tấm vải chỉ che ngang eo, để lộ bộ ngực xinh xắn. Hầu hết hành khách khác trên máy bay bị nhồi nhét trong những chiếc ghế chật chội, cố gắng ngủ một giấc trong khi ông ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp. Fowler không muốn ngủ lúc này. Tổng thống chưa bao giờ cảm thấy mình đàn ông như lúc này, chắc chắn ông ta vĩ đại, nhưng lúc này chỉ là một người đàn ông. Tay ông ta lướt qua ngực Elizabeth, cô ta mở mắt và mỉm cười đáp lại, như thể cô đang ở trong một giấc mơ và đọc được suy nghĩ của ông ta
Russell tự nhủ, giống như ỏ nhà vậy. Ngôi nhà được xây bằng đá chứ không phải bằng gỗ, mái bằng phẳng không có chóp nhọn, nhưng bụi mù mịt, và vườn rau nhỏ tội nghiệp cũng vậy. Và ông lão già kia có thể dễ dàng là một Sioux, với đôi mắt mệt mỏi, lưng cong và đôi tay thô ráp của một người bị người khác đánh bại
“Chắc là nơi này” hắn nói khi chiếc xe tải đi chậm lại
“Con trai ông già đã chiến đấu với người Israel và bị thương nặng. Cả hai đều là bạn của chúng ta”
“Cậu phải chăm sóc tốt bạn mịnh” Marvin đồng ý. Chiếc xe tải dừng lại và Russell phải nhảy ra khỏi xe để Ghosn xuống xe
“Đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu anh”
Lời giới thiệu trang trọng đến mức khiến người Mỹ phải ngạc nhiên. Tất nhiên, hắn chẳng hiểu một tự nào nhưng cũng không cần phải thế. Sự tôn trọng của anh bạn Ghosn dành cho ông lão là điều hiển nhiên. Sau vài câu nói, lão nông dân nhìn Russell và gật đầu chào khiến người Mỹ rất xấu hổ. Marvin lịch sự nắm tay ông và lắc nó theo cách mọi người làm, lầm bẩm vài câu được Ghosn phiên dịch. Rồi lão nông dẫn họ ra vườn
“Khốn khiếp” Russell nhận xét ngay khi thấy nó
“Có vẻ như một quả bom Mark 84 của Mỹ nặng 2.000 pound…” Ghosn chợt dừng lại khi nhận ra mình đã sai….hình dangj mũi bom không đúng…tất nhiên, mũi vị biến gạng…nhưng lạ quá…hắn cảm ơn người nông dân và vẫy Russell quay lại xe tải “Đầu tiên chúng ta phải đào ra nó ra. Cận thận, rất cẩn thận”
“tôi có thể xử lý” Russell nói, quay lại xe tải và chọn một chiếc xẻng gấp quân sự.
“Chúng ta có người…”
Người Mỹ ngắt lời Ghosn “Để tôi làm cho. Tôi sẽ cẩn thận
“Đừng chạm vào nó. Hãy dùng xẻng để đào xung quanh quả bom, và chỉ dùng tay để phủi đất trên bom. Marvin, tôi cảnh báo anh, công việc này rất nguy hiểm”
“Vậy thì tốt hơn nên lùi lại” Russell quay lại và cười toe. Hắn phải cho người này thấy hắn dũng cảm thế nào. Giết tên cảnh sát đó quá dễ dàng, không đủ thách thức. Lần này thì khác
“Để để lại đồng đội mình trong nguy hiểm sao?” Ghosn hùng hồn hỏi. Hắn biết làm công việc này cần có trí tuệ, những gì hắn từng làm để để lính dưới quyền đào bới vì kỹ năng của hắn quá quý giá không thể ngu ngốc mạo hiểm, nhưng hắn cũng không thể thể hiện sự yếu đuối trước tên người Mỹ này, phải không? Bên cạnh đó, hắn có thể xem tên này có dũng cảm thật như hắn đang thể hiện ra hay không
Ghosn không thất vọng. Russell cởi trần, quỳ trên mặt đất và bắt đầu đào quanh quả bom. Hắn thậm chí còn để ý vườn rau tỉ mẩn hơn nhiều so với người của Ghosn. Mất hơn 1 giờ để đào một cái hố nông xung quanh. Ghosn giơ đã biết có điều gì đó kỳ lạ về quả bom này. Nó không phải là Mark 84. Kích thước tương đương, nhưng hình dáng không đúng và vỏ bom…không đúng. Mark 84 được làm bằng thép đúc chắc, khi nổ, vỏ sẽ biến thành hàng triệu tấm thép sắc nhọn, thậm chí có thể cắt cơ thể người thành nhiều mảnh. Nhưng không phải quả bom này. Có hai điểm hư hại rõ ràng trên vỏ, và nó không đủ dày để trở thành bom Mark-84. Vậy đây là thứ quái quỷ gì?
Russel tiến lại gần hơn và sử dụng tay để đẩy đất ra khỏi bề mặt quả bom. Hắn làm rất cẩn thận và tỉ mỉ. Người Mỹ làm việc mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề giảm tốc độ dù chỉ một chút. Cơ bắp trên cánh tay của hắn lên xuống và Ghosn rất ghen tị với điều này. Hắn chưa từng thấy ai có sức mạnh cơ bắp như thế, ngay cả lính quân đội Israel. Hắn đào được hai ba tấn đất nhưng không hề tỏ ra nỗ lực, động tác vẫn đều đặn và mạnh mẽ như một cái máy.
“Dừng lại một phút” Ghosn nói “Tôi phải lấy dụng cụ của mình”
“Được rồi” Russell trả lời, ngồi lại và nhìn chăm chăm vào quả bom
Ghosn trở lại với chiếc bao lô và một chai nước quân đội, đưa cho người Mỹ
“Cảm ơn người anh em. Nơi đây nóng quá” Russell huống hết nửa lít nước “Giờ thì sao?”
Ghosn lấy một cái cọ vẽ ra khỏi ba lô và bắt đầu quét phủi đất ra khỏi quả bom “Anh nên rời đây đi” hắn cảnh báo
“Không sao, Ibrahim. Nếu cậu không ngại thì tôi sẽ ở lại”
“Phần này rất nguy hiểm”
“Cậu đã ở bên cạnh tôi, người an hem” Russell trả lời
“Tùy anh. Tôi giờ đang tìm kíp nổ”
“Không phải ở phía trước à?” Russell chỉ vào đầu đạn quả bom
“Không phải ở đó. Thường sẽ có một cái ở phía đầu đạn – nó có vẻ bị thất lạc, chỉ là đóng/ vặn – 1 cái ở giữa và 1 cái ở cuối”
“Sao lại không có đuôi?” Russell hỏi “Không phải quả bom nào cũng có đuôi sao, cậu biết đấy, giống như mũi tên ấy”
“Cái đuôi có thể rơi ra khi chúng chạm đất. Chúng tôi thường tìm mấy quả bom này bằng cách tìm đuôi, vì nó rơi ra và nằm trên mặt đất”
“Vậy cậu có muốn tôi đào phía sau thứ này không?”
“rất, rất cẩn thận đấy, Marvin”
“Được rồi, người anh em” Russell vòng quanh bạn và bắt đầu dọn phía sau của vỏ bom. Hắn để ý thấy Ghosn là một thằng bạn tốt. Marvin sợ như chưa bao giờ sợ khi gần cái cái quả bom khốn khiếp này nhưng hắn không thể cho gã này thấy nỗi sợ đó được. Ibrahim có thể chỉ là tên mọt sách nhưng gã lại có đủ can đảm để chọc phá quả bom thế này. Hắn đê ý thấy Ghosn đang phủi bụi bẩn từ quả bom như thể đang dùng bàn chải để trêu chọc bộ ngực của một cô gái, rất cẩn thận. 10 phút sau, hắn dọn sạch bụi đất phía sau quả bom
“Ibrahim?”
“Sao, Marvin?” Ghosn nói mà không nhìn lên
“Không có gì ở đây cả. Chỉ có một cái hố ở phía sau thôi, anh bạn” Ghosn nhấc bàn chải khỏi quả bom và quay lại nhìn. Thật kỳ lạ. Nhưng hắn có việc khác cần làm
“Cảm ơn. Anh có có thể dừng lại, tôi vẫn chưa tìm thấy kíp nổ”
Russell lùi lại và ngồi trên đống đất, sau đó uống cạn nước trong chai. Hắn suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại xe tải. Ba người đàn ông và người nông dân già đứng đó – lão nông đứng quan sát trên cánh đồng trống, những người khác cẩn thận hơn quan sát sau những bức tường đá của ngôi nhà. Russell ném chiếc bình rỗng cho một trong những người đàn ông, người này đã ném lại một cái bình đầy như cũ. Hắn giơ ngón tay cái lên cho mọi người và quay trở lại quả bom.
“Nghỉ ngơi 1 phút và uống nước đi” Marvin nói khi quay trở lại
“Ý kiến hay đấy” Ghosn đồng ý, đặt cây cọ cạnh quả bom “Tìm thấy gì không?”
“Một đầu nối phích cắm, không gì khác” Ghosn nghĩ khi mở nắp chai nước, điều đó cũng thật lạ
Không có dấu bằng giấy nến, chỉ là một logo màu bạc và màu đỏ ở gần mũi. Mã màu rất phổ biến trên bom, nhưng hắn chưa bao giờ thấy mã màu đó trước đây. Vậy cái thứ chết tiệt này là gì? Có lẽ là một FAE (gom gas) hay một vài mảnh đạn thứ cấp? Có lẽ là một loại bom cổ lỗ sỹ mà hắn chưa từng thấy. Dù sao thì nó cũng rơi xuống đây vào năm 1973. Có thể là một thứu vũ khí đã lỗi thời từ lâu. Đây đúng là một tin rất xấu. Nếu đó là thứ gì đó hắn chưa từng thấy thì tức là môt hệ thống kíp nổ mà hắn không biết. Sổ tay hướng dẫn của hắn về mấy thứ này, mặc dù được in tại Ả Rập, nhưng lại bằng tiếng Nga nguyên bản. Ghosn đã nhớ rất rõ các cách thức trong đó nhưng ở đó không có miêu tả cái gì giống thứ này. Và điều đó khiến hắn ớn lạnh. Ghosn uống một ngùm lớn và hắt nước vào mặt
“Bình tĩnh đi, anh bạn” Russell nói, để ý đến vẻ lo lắng của người đàn ông
“Công việc này chưa bao giờ dễ dàng, bạn của tôi, và nó lúc nào cũng đáng sợ”
“Ibrahim, cậu đang làm rất tuyệt” đây hoàn toàn không phải lời nói dối. Khi dùng cọ phủi bụi trên quả bom, hắn trông giống như một bác sĩ đang thực hiện một ca phẫu thuật rất khó khăn. Russell nghĩ, khó nhưng vẫn làm. Hắn lại tự nhủ, gã nhỏ bé này can đảm đấy.
Ghosn quay lại và cười toe toét “Tất cả là lừa đảo đấy Tôi đang sợ chết khiếp. Tôi thực sự ghét làm mấy việc này”
“Chúng ta là một cặp, nhóc. Đéo ai chẳng sợ”
“Cảm ơn. Giờ tôi phải quay lại khi có thể. Anh biết đấy, anh thật sự nên rời khỏi đây”
“Russell nhổ bãi nước bọt “Kệ mẹ nó”
“Đó sẽ là một công việc rất khó đấy” Ghosn cười toe toét “Và anh sẽ không thích nếu ‘cô nàng’ phản ứng đâu”
“Tôi đoán khi chuyện đó xảy ra thì kinh thiên động địa lắm đây” Ghosn biết nhiều về thành ngũ Mỹ nên cười ngã ngửa người “Làm ơn, Marvin, đừng nói kiểu vậy khi tôi đang làm việc đấy!” Ghosn tự nhủ, mình thích gã này. Chúng ta không có mấy gã hài hước. Mình thích gã người Mỹ này. Phải đợi thêm vài phút nữa hắn mới bình tĩnh lại để làm tiếp công việc
Việc phủi đất tiếp tục trong một giờ nữa và vẫn không tìm thấy gì. Có một số vết nứt trên vỏ, và thậm chí có thứ gì đó giống như cửa sập … hắn chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì giống như vậy. Nhưng không có điểm kích nổ. Nếu có, nó phải được chôn dưới đất. Russell đàm thêm đất ra để Ghosn tiếp tục tìm kiếm, nhưng lần nữa, vẫn không có gì. Hắn quyết định kiểm tra dằng sau..
“tôi có một chiếc đèn pin trong ba lô…”
“Đây” Russell đưa cho hắn chiếc đèn pin
Ghosn đang nằm trên đất, xoay người để xem xét cái lỗ. Tất nhiên là trời tối, hắn bật đèn pin … nhìn thấy dây điện và hệ thống dây điện, và những thứ khác, giống như một số loại hỗ trợ bằng kim loại – một giàn hỗ trợ thì chính xác hơn. Hắn tính mình có thể nhìn được xa 80cm…nhưng nếu đây là một quả bom thật thì không nên có nhiều không gian trống bên trong như thế. Vậy thì…vậy thì…Ghosn ném đèn pin về phía người Mỹ.
“Chúng ta đã lãng phí 5 giờ” hắn thôn báo
“Hả?”
“Tôi không biết cái này là cái gì, nhưng không phải là một quả bom” hắn ngồi dậy và cảm thấy hơi rung chuyển, nhưng không kéo dài lâu
“Vậy nó là cái gì?”
“Một loại thiết bị cảm biến điện tử, có thể là một hệ thống báo động. Có một máy quay camera – ống kính có lẽ nằm dưới mặt đất. Chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là nó không phải là một quả bom”
“Vậy giờ sao?”
“Chúng ta sẽ chuyển nó đi, mang về. Nó có thể có giá trị. Có lẽ là thứ gì đó chúng ta có thể bán cho người Nga hoặc Syria”
“Vậy thì ông lão kia không phải lo gì cả?”
“Chính xác”
Ghosn đứng dậy và hai người quay trở lại xe tải “Giờ thì an toàn rồi” hắn nói với lão nông dân. Lẽ ra hắn có thể nói điều hắn biết với lão nông nhưng sao phải nói với người chẳng hiểu gì? Lão nông hôn vào tay Ghosn và cả tay người Mỹ, điều khiến hắn cảm thấy bối rối và lúng túng
Viên tài xế quay đầu xe và lái xe lùi lại càng cẩn thận càng tốt vào vườn rau, cố gắng tránh làm hỏng luống rau. Russell quan sát khi hai người đàn ông chất đầy sáu hoặc bảy bao cát và chất lên xe tải. Tiếp đó, họ gắn dây treo bom, rồi dùng tời để quăng bom lên xe tải. Quả bom — hay bất cứ thứ gì — to và nặng hơn dự kiến. Russell cầm tời thủ công, và một người lắc tay cầm để nâng nó lên, Người Ả Rập đã quay tháp chữ A ra phía trước, sau đó anh ta hạ quả bom xuống và đặt nó trong một cái tổ nhỏ được bao quanh bởi túi cát. Một vài sợi dây đã giữ nó cố định ở vị trí, và công việc được hoàn thành.
Lão nông không để họ đi như thế. Ông ta mang trà và bánh mỳ ra, khăng khăng mời họ ắn trước khi rời đi và Ghosn chấp nhận lòng hiếu khách của lão nông với sự khiêm tốn đúng mực. 4 chú cừu được chất lên xe tải trước khi rời đi
“Cậu đã làm được việc tốt, người anh em” Russell nhận xét khi họ rời đi
“Có lẽ thế” Ghosn mệt mỏi nói. Căng thẳng tinh thần mệt mỏi hơn nhiều so với lao động thể chất, nhưng người Mỹ này dường như có thể xử lý được cả hai. 2 giờ sau, họ quay về Thung lũng Bekaa. Quả bom – Ghosn không biết gọi nó là gì khác – được thả ở cửa xưởng của hắn và 5 người đi ăn thịt cừu tươi. rước sự ngạc nhiên của Ghosn, người Mỹ chưa bao giờ ăn thịt cừu trước đây và đươc giới thiệu kỹ lưỡng về các món ăn truyền thống Ả Rập.
“Tôi tìm thấy điều thú vị, Bill” Murray thông báo khi bước vào phòng giám đốc FBI
“Thì thế Danny?” Shaw đang xem xét lịch hẹn của mình, nhìn lên
“Một cảnh sát bị giết ở Athens và họ nghĩ đó là người Mỹ” Murray cung cấp vài chi tiết kỹ thuật cho Shaw
“Bẻ cổ bằng tay không?” Bill hỏi
“Đúng thế. Cảnh sát là một người nhỏ gầy” Murray nói “nhưng…”
“Chúa ơi, được rồi, để xem nào” Murray đưa cho ông bức anh
“Chúng ta biết gã này không Dan? Nó không phải bức ảnh đẹp nhất thế giới”
“Al Denton nghĩ có thể là Marvin Russell. Cậu ta đang phân tích âm bản gốc trên máy tính. Không có dấu văn tay hay bằng chức pháp y khác. Chiếc ô tô được đăng ký tới một bên thứ 3 đã mất tích, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện lại ở nơi trước nữa. Viên tài xế của chiếc xe thì chưa nhận dạng được Dù sao thì nó hợp với miêu tả về Russell, lùn và khỏe, xương gò má và màu da giống như một người da đỏ. Cách ăn mặc chắc chắn là người Mỹ.Chiếc vali cũng vậy”
“Vậy cậu nghĩ hắn rời nước sau khi chúng ta diệt được thằng em…bước đi thông minh đấy” Shaw nhận xét “hắn là kẻ thông minh hơn trong hai anh em, phải không?”
“Đủ thông minh để kết đội với một tên Ả Rập”
“Cậu nghĩ vậy sao?” Shaw kiểm tra khuôn mặt kia “có thể là Hy Lạp hoặc nước nào đó thuộc địa trung hải. Màu da hơi nhạt so với người Ả Rập nhưng khuôn mặt khá đặc trưng, và cậu nói chưa nhận dạng được hắn. Có lý do gì không Dan?”
“Có” Murray gật đầu “Tôi đã kiểm tra hồ sơ. Một nguồn tin bí mật cho chúng ta biết rằng vài năm trước Marvin đã đến trung đông và có vài liên lạc với PFLP (Mặt trận Giải phóng Quốc gia Palestine). Athens là nơi thuận tiện để khôi phục các kết nối này. Nó là vùng trung chuyển”
“Và là nơi tốt để kết nối việc kinh doanh ma túy” Shaw đưa ra giả thiết “Thông tin mới nhất chúng ta có về Marvin Anh là gì?”
“Không nhiều. CI (confidential informant – người cung cấp tin bí mật) tốt tất của chúng ta ở đó đã vào tù do đánh nhau với cảnh sát, chỉ còn nguồn tin thứ hai thôi”
Shaw khịt mũi. Tất nhiên, vấn đề với CI là hầu hết bọn họ là tội phạm làm những thứ phi pháp và thường xuyên ngồi tù. Điều đó vừa khiến bọn họ chân thành nhưng lại hiệu quả nhất thời. Đây là quy luật của trò chơi. “Được ồi” giám đốc FBI nói “Cậu muốn làm điều gì đó. Nó là gì?”
“Chúng ta có thể thả CI với danh nghĩa cải tạo tốt với một chút gợi ý là hắn sẽ quay trở lại Warrior Society. NếNeeunhoms này có mối quan hệ với một tên khủng bố, tốt nhất chúng ta phải bắt đầu thả câu. Nếu nó là một vụ buôn bán ma túy thì tốt. Interpol đã tung đã điều tra bức ảnh. Không có ảnh của hắn trên cả hồ sơ khủng bố hay ma túy. Bên Hy Lạp đang đi vào ngõ cụt. thông tin về chiếc ô tô không dẫn đến đâu cả. Họ có một trung sỹ bị cheests và tất cả những gì họ có là 2 khuôn mặt không nhận diện được. Gửi bức ảnh cho chúng ta là nước cờ cuối. Họ nghĩ rằng hắn là một người Mỹ….”
“Khách sạn thì sao?” giám đốc FBI hỏi, chuyên tư cách sang điều tra viên
“Có, họ xác nhận được điều đó – họ biết nó là một trong hai khách sạn. Hôm đó có 10 hộ chiếu Mỹ check out hôm đó, nhưng đây đều là hai nơi có nhiều người ra vào, nên cũng không giúp ích được gì trong việc định danh. Nhân viên khách sạn hay quên. Một nơi kiểu thế. Ai nói rằng bạn của chúng ta từng sống ở nơi đó chứ? Bên Hy Lạp muốn chúng ta theo cái tên theo sổ đăng ký khách sạn” Murray kết luận. Bill Shaw đưa lại cho ông bức ảnh
“Đơn giản thôi, Đăng bức ảnh này lên”
“Đã làm rồi”
“Giả sử rằng chúng ta biết hai tên này có liên quan đến vị giết người. Chà, cậu hãy tiến hành với giả thiết tốt nhất của cậu đi. Được rôi: Hãy cho bên công tố biết rằng CI của chúng ta đã trả xong món nợ với xã hội. Đã đến lúc ta phải xâm nhập vào “các chiến binh” lần nữa, 1 lần cho tất cả, quét sạch cho xong” Shaw nổi tiếng về nỗ lực chống khủng bố, và đây là loại tội phạm mà ông căm ghét nhất
“Được rồi. Tôi sẽ bắt đầu với đầu mối ma túy. Chúng ta có thể cho anh ta tại ngoại trong khoảng 2 tuần”
“Đồng ý Dan”
“Khi nào thì tổng thống đi Rome?” Murray hỏi
“Sớm thôi.Tin tuyệt vời, phải không?”
“Chắc chắn rồi, người an hem. Kenny tốt hơn nên tự tìm công việc khác đi. Hòa bình sẽ đến sớm”
Shaw cười toe toét “Ai nghĩ thế chứ? Chúng ta luôn có thể trao cho cậu ta một huy hiệu và một khẩu súng để kiếm sống trung thực”
4 chiếc máy bay Tomcat của hải quân bay theo sau 5 dặm chiếc VC-25A hộ tống đảm bảo không có ai dang tiếp cận chiếc Air Force One nhằm đảm bảo an toàn. Giao thông hàng không bình thường được dẹp sang 1 bên và sân bay quân sự nơi máy bay hạ cánh được lục soát rất kỹ. Chiếc xe limousine tổng thống bọc thép đã được lực lượng C-141B của Lực lượng không quân đưa tới vài giờ trước đó đã nằm chờ sẵn trên đường băng, cùng với một số lượng lớn binh lính và cảnh sát Ý, đủ sức làm khiếp sợ một trung đoàn khủng bố. Khi Tổng thống Fowler bước ra từ phòng tắm riêng, bộ râu được cạo sạch, làn da được tẩy rửa sạch sẽ, thắt cà vạt gọn gàng và ông ta nở một nụ cười rạng rỡ mà Petevà Daga chưa bao giờ nhìn thấy. Connor nghĩ ông ta có lý do để vậy. Viên đặc vụ không có đạo đức nghề nghiệp tốt như D’Agustino. Tổng thống là một người đàn ông, và giống như hầu hết các tổng thống, một người đàn ông cô đơn – nỗi cô đơn gấp đôi khi mất vợ. Elliot có lẽ là một con khốn kiêu ngạo nhưng không thể phủ nhận là hấp dẫn và nếu đó là cách duy nhất để giảm bớt căng thẳng và áp lực trong công việc của tổng thống, thì hãy cứ như vậy. Tống Thống phải thư giãn, nếu không công việc sẽ khiến ông ta suy sụp – và thế là không tốt cho quốc gia. Vì vậy miễn là HAWK không vi phạm nghiêm trọng luật nào, Connor và D’Agustino sẽ bảo vệ bí mật riêng tư của cả hai và đảm bảo ông ta vui vẻ. Pete hiểu điều đó. Daga hy vọng ông ta có khẩu vị tốt hơn. E.E rời buồng lái sớm hơn một chút và ăn mặc cực kỳ quyến rũ. Cô ta tháp tùng Tổng thống tới khu vực ăn uống để uống cà phê và ăn bánh donut. Không thể phủ nhận rằng cô ta là một người phụ nữ hoàn toàn hấp dẫn, đặc biệt là vào buổi sáng hôm nay. Đặc vụ Helen D’Agustino nghĩ, có lẽ cô ta có một ngày đẹp trời. Chắc chắn cô ta và tổng thống là những người nghỉ ngơi tốt nhất trên máy bay. Những kẻ vô lại truyền thông kinh tởm đó – đám mật vụ có truyền thống không thích cánh báo chí – chỉ cúi mình trên ghế và vặn vẹo một chút trong suốt chuyến bay, bồn chồn và trông có vẻ cáu kỉnh, mặc dù họ đã có những hành động tích cực. Người dằn vặt nhất là người viết bài phát biểu của tổng thống vốn đã thức cả đêm, ngoài việc uống một tách cà phê hoặc nhận cuộc gọi từ lãnh đạo, chỉ tiếp tục viết và viết, và cuối cùng trình bày bài phát biểu với Arnie van Damme chỉ hai mươi phút trước khi hạ cánh. Fowler đọc lướt qua bữa sáng và thích bài phát biểu
“Callie, thật xuất sắc!” Tổng thống mỉm cười với cô nhân viên đang kiệt sức, đã viết một bài phát biểu tao nhã như thơ. Fowler gây ngạc nhiên bằng cách ôm cô gái trẻ – cô vẫn đang ở tuổi 30 xinh đẹp – khiến Callie Weston mừng phát khóc “hãy nghỉ ngơi đi và tận hưởng Rome nhé”
“Rất hân hạnh, thưa tổng thống”
Máy bay dừng chậm tại điểm đã định, và thang cuốn di động ngay lập tức được đưa vào. Một tấm thảm màu đỏ được đẩy và lăn qua đây, và nó kết hợp với một tấm thảm dài hơn đi đến tận đài quan sát. Tổng thống cùng với thủ tướng Ý đi bộ đến địa điểm được chỉ định, đi cùng với đại sứ Hoa Kỳ tại Ý và một số đoàn tùy tùng thường xuyên, bao gồm một số quan chức nghi thức vốn mệt mỏi vì vội vàng chuẩn bị lễ đón. Một trung sĩ Không quân mở cửa máy bay. Các nhân viên của Sở Mật vụ đầu tiên nghi ngờ nhìn ra thế giới bên ngoài để xem có dấu hiệu nhầm lẫn nào không, và trao đổi ánh mắt với các thành viên trong đội đã đến trước đó. Khi tổng thống xuất hiện, ban nhạc của Lực lượng Không quân Ý bắt đầu thổi kèn chào mừng, một sự khác biệt với giai điệu truyền thống của Mỹ “Ruffles and Flourishes”
Tổng thống bước xuống thang cuốn một mình, từ đời thực trở thành trường sinh bất tử, ông ta nghĩ. Các phóng viên nhận thấy rằng ông ta đang sải bước, hoạt bát và thoải mái, và ghen tị rằng ông ta có thể tận hưởng một phòng đơn thoải mái trên máy bay và có thể ngủ một mình như một vị vua. Ngủ là phương pháp duy nhất chữa jetlag và rõ ràng Tổng Thống đã được nghỉ ngơi rất tốt trong chuyến bay. Bộ đồ của Brooks Brothers vừa mới được ủi – Air Force One được trang bị đủ loại thiết bị – giày được đánh bóng, và sự chải chuốt thật hoàn mỹ. Fowler đến thẳng đại sứ Mỹ và phu nhân, người sau đó dẫn ông đến gặp tổng thống Ý. Ban nhạc đã chơi “The Star-Spangled Banner”. Tiếp theo là một cuộc duyệt binh theo thông lệ của đội danh dự, sau đó là một bài phát biểu hạ cánh ngắn gọn, trong đó tài hùng biện mà tổng thống sắp thể hiện lại hùng hồn hơn một chút. Phải mất hai mươi phút sau, Fowler mới có thể lên xe, đi cùng với đại sứ, Tiến sĩ Elliott, và vệ sĩ riêng
“Đây là buổi lễ số một mà tôi đã thấy trong đời” Fowler đánh giá về buổi lễ. Hai bên đã đạt được thỏa thuận rằng Ý phải sắp xếp buổi lễ một cách tự nhiên và trang nhã.
“Elizabeth, tôi muốn cô ở bên cạnh. Chúng ta có một số câu hỏi về thỏa thuận phải xem xét. Tôi cũng phải gặp Brent. Anh ta thế nào rồi?”
“Mệt mỏi nhưng hài lòng với bản thân” Đại sứ Coates trả lời “buổi đàm phán cuối kéo dài hơn 20 giờ”
“Báo địa phương nói gì?” E.E hỏi
“Hưng phấn. Tất cả đều thế. Đây là một ngày tuyệt vời của toàn thế giới” Và nó xảy ra tại địa bàn của tôi, và tôi ở đó để chứng kiến tận mắt! Jed Coates thầm nhủ. Đâu phải ngày nào bạn cũng được chứng kiến cột mốc lịch sử
“Thật tuyệt” Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia – National Military Command Center (NMCC)- tọa lạc ở khu D của Lầu Năm Góc gần đường dẫn vào sông. Đó là một trong số ít các cơ quan chính phủ thực sự trông giống như một bộ phim bom tấn của Hollywood, với diện tích và cách bài trí gần bằng kích thước của một sân bóng rổ và một tòa nhà hai tầng cao. NMCC thực sự là trung tâm chuyển mạch điện thoại cho Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ. Nó không phải là trung tâm chuyển tiếp cuộc gọi duy nhất — trung tâm dự phòng gần nhất là ở Fort Ritchie, trên đồi Maryland – ì nó quá dễ bị phá hủy, nhưng đây là vị trí thuận tiện nhất cho công tác này. Những khách VIP, những người háo hức muốn nhìn thấy vẻ hào nhoáng của Lầu Năm Góc thường ghé thăm nơi đây, khiến các nhân viên phải đau đầu vì đây chỉ là nơi làm việc
Liền kề với NMCC là một căn phòng nhỏ, trong đó có thể thấy một bộ máy tính cá nhân IBM PC / AT hoàn chỉnh – chiếc máy tính này rất cũ, ổ đĩa mềm vẫn là đĩa mềm 5,25 inch – nó tương đương với một đường dây nóng, nơi chịu trách nhiệm đối thoại trực tiếp giữa các tổng thống Hoa Kỳ và Liên Xô “Nút” NMCC không phải là cách duy nhất để liên lạc giữa hai bên, mà nó là đường truyền tín hiệu được lựa chọn. Không có nhiều người ở Hoa Kỳ biết về tình hình này, nhưng Hoa Kỳ cố tình để Liên Xô biết. Ngay cả khi đang xảy ra chiến tranh hạt nhân, việc liên lạc trực tiếp giữa hai nước là rất cần thiết, phía Mỹ cũng cố tình để phía Liên Xô biết rằng đây là đường truyền tín hiệu duy nhất có thể sử dụng được, theo nhận định của một số “chuyên gia” ba mươi năm trước đây là một biện pháp để bảo vệ sự an toàn cho khu vực
Đại tá James Rosselli, USN (Hải quân Hoa Kỳ) nghĩ rằng đây là chỉ lý thuyết vớ vẩn. Điều mà chưa ai từng đặt câu hỏi nghiêm túc về nó là một ví dụ khác về tất cả những thứ vớ vẩn đang nằm và bốc mùi trong nội bộ Washington nói chung và Lầu Năm Góc nói riêng. Trong giới hạn của Xa lộ Liên tiểu bang 495 và Vành đai Thủ đô, có rất nhiều điều vô nghĩa, và những điều này chỉ niềm tin được chấp nhận chứ không thật sự có nhiều ý nghĩa. Đối với “Rosey” Rosselli, Washington, D.C chỉ là bán kính 300 dặm trong đời thực. Ông thậm chí còn tự hỏi liệu các định luật vật lý có áp dụng cho đất nằm trong đường vành đai hay không. Trong một thời gian dài, ông đã từ bỏ hy vọng vào các quy luật logic.
Nhiệm vụ chung, Rosey nhếch mép. Gần đây Quốc Hội đưa ra vấn đề cải cách quân đội – ông phàn nàn, điều rất khó thực thực hiện – quy định rằng bất kỳ sỹ quan nào muốn thăng cấp tướng – ai trong hàng ngũ quân đội ại không muốn? – phải có kinh nghiệm thời gian làm việc chặt chẽ với các đồng đội ở đơn vị khác. Không ai nói với Rosselli rằng việc một lính pháo binh dã chiến có thể giúp ông lái tàu ngầm giỏi hơn thế nào, nhưng rồi cũng chẳng ai đặt câu hỏi về điều đó. Nó chỉ đơn giản được chấp nhận như niềm tin rằng thụ phấn chéo có lợi cho thực vật, và vì vậy những sỹ quan giỏi và sáng giá nhất bị loại bỏ khỏi những vị trí họ chuyên ngành nhất và bị vứt vào những nơi mà họ không biết cả những điều sơ đẳng nhất. Tất nhiên, không phải họ chưa học được cách đối phó với công việc mới mà chỉ là có thể họ chưa học đủ nên thường xảy ra những tình huống nguy hiểm mà họ không biết phải xử lý ra sao, không còn hiểu nữa. Đó chính là ý tưởng của Quốc hội gọi là cải tổ
“Cà phê không đại tá?” một hạ sỹ hỏi
“Tốt hơn là cà phê đã khử caffein” Rosey trả lời. Nếu tâm trạng của mình tồi tệ hơn thì mình có thể làm tổn thương người khác
Làm việc ở đây tốt cho thăng tiến sự nghiệp, Rosselli biết điều đó, và cũng biết rằng đây cũng có một phần lỗi của ông. Ông tốt nghiệp chuyên nhành về tàu ngầm nhưng cũng có tham gia chuyên ngành phụ về tình báo trong sự nghiệp. Ông từng có thời gian ngắn làm việc tại trụ sở tình báo của Hải quân tại Suitland, Maryland, gần Căn cứ Không quân Andrews. Ít nhất chỗ này đi làm rất thuận – ông có một căn nhà ở Căn cứ hải quân Boiling, và từ nhà đến Lầu Năm Góc rất dễ, chỉ cần băng qua cao tốc liên bang I-295/395 là đến bãi đậu xe chuyên dành cho ông, một đặc quyền khác đi kèm với nhiệm vụ ở NMCC, và một thứ đáng đổ máu có được
Làm việc ở đây đã từng rất thú vị. Ông nhớ lại những chuyện như Liên Xô bắn rơi một chiếc Boeing 747 của Hàn Quốc, và những tai nạn khác. Rồi Chiến tranh Iraq thật hỗn loạn nhưng thú vị- sĩ quan cấp cao vào thời điểm đó đã ngừng trả lời điện thoại những câu hỏi vô tận như “chuyện gì đang xảy ra thế?”. Nhưng giờ thì sao?
Giờ, ông vừa bật TV trên bàn, và tổng thống sắp dỡ bỏ quả bom ngoại giao lớn nhất còn sót lại trên thế giới, và nhiệm vụ của Rosselli sắp tới sẽ chủ yếu là trả lời các câu hỏi về va chạm tàu trên biển, tai nạn máy bay, hoặc đại loại về một vụ tai nạn như tài tên lính ngu ngốc bị xe tăng cán qua. Những sự cố tương tự quả thực rất nghiêm trọng nhưng giới chuyên môn không mấy mặn mà. Mà ông ở đây cũng thế. Công việc bàn giấy của ông đã kết thúc. Đây là công việc mầ Jim Rosselli rất giỏi – ông đã học cách trốn việc giấy tờ trong Hải quân, và ở đây ông có một trợ lý tốt nhất để giúp mình việc này – phần còn lại tỏng ngày chủ yếu là ngồi chờ đợi có chuyện gì lớn xảy ra. Vấn đề là Rosselli là tuýp người hành động, chứ không phải kiểu chờ đợi và trông chờ xảy ra thảm họa
“Sẽ là một ngày bình yên” Đây là vi XO của Rosselli, phi công F-15 của lực lượng không quân, trung tá Richard Barnes
“Tôi nghĩ cậu đúng, Rocky” Chính xác là những gì tôi muốn nghe! Rosselli kiểm tra đồng hồ. Ông đang làm ca 12 giờ và còn 5 giờ nữa là kết thúc “Trời ạ, thế giới dần trở nên quá bình yên”
“Không phải thực tế là thế sao” Barnes quay lại nhìn vào màn hình TV. Chà, mình đã bắn rơi hai chiếc MIG trên Vịnh Ba Tư. Ít nhất mình cũng không hoàn toàn lãng phí thời gian
Rosselli đứng dậy và quyết định đi xung quanh. Đám sỹ quan đang làm nhiệm vụ cho rằng Rosselli đang cố gắng kiểm tra xem họ đang làm gì để đảm bảo rằng họ đang làm việc nghiêm túc. Một nhân viên cấp cao đang tiếp tục giải ô chữ trên tờ Post, đã đến giờ “ăn tưa” và anh ta thích ăn ở đây hơn là căng tin hầu như vắng người. Ở đây anh ta có thể xem TV. Rosselli lững thững đi đến phòng đường dây nóng, và may mắn gặp thấy sự thay đổi. Chuông nhỏ trong nháy mắt vang lên, báo hiệu sắp có tin tức. Tin nhắn nhận được trông giống như vô nghĩa ngẫu nhiên, nhưng máy mật mã đã chuyển đổi tin nhắn thành một bản nháp sạch bằng tiếng Nga và một lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ đã dịch tin nhắn như sau:
Vậy anh nghĩ rằng anh biết ý nghĩa thực sự của sợ hãi không? Phải, anh nghĩ rằng anh biết, nhưng tôi nghi ngờ nó. Khi anh ở trong hầm trú bom bị bao vây bởi những quả bom từ trên trời rơi xuống, những ngôi nhà xung quanh bốc cháy, Tôi đồng ý rằng anh đang thực sự trải qua nỗi kinh hoàng và sợ hãi, những khoảng thời gian như vậy thật đáng sợ, bởi vì những khoảng thời gian như vậy như kéo dài mãi. Nhưng những âm thanh rõ ràng – vậy thì không sao- anh hít một hơi thật sâu, căng thẳng sẽ qua. Nhưng nỗi sợ hãi thực sự là một tảng đá chôn sau trong ngực. Anh nghe thấy tôi nói không? Một tảng đá. Đúng là như vậy đó, không hơn
“Ilya Selvinskiy” viên trung úy thủy quân lục chiến nói
“Hả?”
“Ilya Selvinskiy, nhà thơ Nga, đã viết vài bài thơ nổi tiếng trong Thế Chiến 2. Tôi biết bài này, tựa đề của nói là ‘Nỗi sợ hãi’. Nó rất hay” viên sỹ quan trẻ cưởi toe toét “Anh chàng bên người Nga và đối tác công việc của tôi có tố chất văn chương tốt. Vì vậy…” viên trung sỹ gõ từ: THÔNG TIN ĐÃ NHẬN ĐƯỢC. PHẦN CÒN LẠI CỦA BÀI THƠ THẬM CHÍ CÒN HAY HƠN. ALEKSEY. CHỜ TRẢ LỜI
“Cậu định trả lời gì?” Rosselli hỏi
“Hôm nay…có lẽ là vài dòng từ Emily Dickinson. Bà ấy hơi ốm yếu, luôn viết về cái chết và những thứ khác. Không. Chưa được – Edgar Allan Poe. Họ thực sự thích ông ấy. Chà, cái này…?” viên trung úy mở ngăn kéo bàn và lấy ra một tập thơ
“Cậu không chon trước sao?” Rosselli hỏi. Viên lính thủy đánh bộ mỉm cười toe với Sếp
“Không, sir, đó là gian lận. Trước đây chúng tôi thường làm thế, nhưng sau hai năm quan hệ giữa hai nước dễ dàng, chúng tôi đã thay đổi cách tiếp cận của mình. Giờ nó là một kiểu trò chơi. Anh ấy lấy một bài thơ và tôi phải trả lời nó bằng một đoạn tương tự bằng một nhà thơ Mỹ. Thuyền trưởng, nó giúp giết thơi gian. Cũng tốt để luyện kỹ năng ngôn ngữ của cả hai bên. Chuyển sang thơ thật sự là cách luyện tập cmn..tốt”
Phía Liên Xô chuyển sang tiếng Nga, và phía Mỹ chuyển sang tiếng Anh, buộc cả hai bên phải thành thạo kỹ năng dịch thuật điêu luyện
“Công việc thực sự có ý nghĩa trên đường dây hả?”
“Thuyền trưởng, tôi chưa bao giờ thấy gì khác ngoài mấy dòng thử nghiệm này. Ồ, khi ngoại trưởng bay qua đó, thỉnh thoảng chúng tôi chũng kiểm tra dữ liệu thời tiết. Chúng tôi thậm chí còn nói chuyện 1 chút về hockey khi đội tuyển quốc gia của họ đến đây để thi đấu với các cầu thủ của NHL (liên đoàn khúc côn cầu trên băng quốc gia) của chúng ta vào tháng 8 năm ngoái, nhưng hầu hết thời gian đó là một công việc nhàm chán, đó là lý do tại sao chúng tôi đã trao đổi thơ. Nếu không có trò chơi này, tất cả chúng ta sẽ phát điên mất. Rất tiếc, chúng tôi không thể trò chuyện trên băng tần dân sự (CB) hay bất cứ điều gì, nhưng các quy tắc là quy tắc”.
“tôi hiểu. Họ có nói điều gì về cái hiệp ước ở Rome không?”
“Không một lời, chúng ta cũng không, sir”
“Tôi hiểu” Rosselli xem viên trung úy chọn thơi từ bài “Annabel Lee”. Ông rất ngạc nhiên. Rosey vốn nghĩ cậu ta nên chọn từ bài “The Raven.” Không bao giờ lặp lại…
Vào ngày Tổng thống Mỹ đến, không có nhiề