Chương 9 GIẢI PHÁP
“Thú vị đấy”
“Đây là một cơ hội có một không hai” Ryan đồng ý
“Điều này đáng tin thế nào…đáng tin đến mức nào?” Cabot hỏi. Ryan mỉm cười với Sếp
“Sir, đó luôn là vấn đề. Anh phải nhớ trò chơi vận hành thế nào chứ. Anh không bao giờ chắc chắn được mọi thứ – Trò hơi này chỉ có vài quy tắc và không ai từng biết mình ghi được bao nhiêu điểm. Dù sao thì vụ việc này không đơn giản chỉ là một vụ đào tẩu”
Tên anh ta là Oleg Yurievich Lyalin – Cabot vẫn chưa biết điều đó – và anh ta là một KGB “bất hợp pháp” ám chỉ nhân viên KGB hoạt động không được bảo vệ bởi quyền miễn trừ ngoại giao, dưới vỏ bọc một đại diện của công ty Liên Xô. Lyalin cầm đầu một nhóm đặc vụ có mật danh THISTLE tại Nhật Bản “Gã này thực sự rất giỏi. Anh ta tổ chức mạng lưới gián điệp tốt hơn cả tổ chức gián điệp KGB chính thức ở Tokyo và nguồn tin tốt nhất của ông ta nằm ngay trong nội các Nhật”
“Và?”
“Và anh ta đề nghị chúng ta sử dụng mạng lưới của mình”
“Điều này có quan trọng như tôi bắt đầu nghĩ….?” Vị DCI hỏi cấp phó của mình
“Sếp, chúng ta hiếm có được một cơ hội thế này. Chúng ta chưa bao giờ thực sự điều hành các chiến dịch ở Nhật. Chúng ta thiếu người nói tiếng Nhật thành thạo – thậm chí ở đây còng thiếu cả người dịch tài liệu – và các tài sản của chúng ta luôn ở đâu đó khác. Vì vậy, sẽ phải mất nhiều năm chỉ để xây dựng cơ sở cần thiết để tiến hành được các chiến dịch ở đó. Nhưng những người Nga này đã làm việc ở Nhật từ trước khi Bolsheviks lên nắm quyền. Nguyên nhân mang tính lịch sử: Người Nhật và Người Nga đã chiến tranh với nhau từ lâu lắm rồi và họ luôn coi Nhật là kẻ thù chiến lược – vì vậy từ rất lâu trước khi công nghệ Nhật Bản trở nên quan trọng, họ đã quan tâm đến việc thu thập thông tin tình báo ở đây. Những gì anh ta đang làm về cơ bản là bán rẻ cho chúng ta công việc tình báo Nga, kho thông tin, các tài khoản, thiết bị vật chất, mọi thứ…Không có thỏa thuận nào tốt hơn cái này”
“Nhưng những thứ ông ta đang yêu cầu…..”
“Tiền? Vậy thì sao? Đây không phải là cực tốt cho đất nước sao” Jack nói thẳng
“1 triệu usd mỗi tháng đấy” Cabot phàn nàn. Miễn thuế nữa đấy! vị giám đốc CIA không nói thêm
Ryan cố gắng không cười phá lên “Vậy tên khốn này tham lam, phải không? Mức thâm hụt tài chính của chúng ta với Nhật Bản gần đây là bao nhiêu?” Jack nhướng mày “Anh ta sẽ cho chúng ta bất kỳ thứ gì chúng ta muốn trong thời gian bao lâu tùy thích. Tất cả những gì chúng ta cần làm là chuẩn bị để đưa ông ta và gia đình đi bất cứ khi nào cần thiết. Anh ta không muốn nghỉ hưu ở Moscow. Ở cái tuổi 45 rồi, đang mày mò như kiến trên chảo nóng, trong vòng 10 năm nữa sẽ phải luân chuyển vè quê hướng- để làm gì? Anh ta đã sống ở Nhật gần như liên tục trong suốt 13 năm, thích sự tiện nghi, thích ô tô và VCR, không phải đứng chờ xếp hàng mua khoai tây. Anh ta thích đất nước chúng ta. Điều duy nhất anh ta không thích là người Nhật – anh ta không thích họ chút nào. Theo quan điểm của mình thì anh ta cũng chẳng phản bội đất nước vì sẽ không tiết lộ cho chúng ta bất kỳ thông tin nào chưa được báo cáo với Nga, một trong những điều kiện của giao dịch này là anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho tổ quốc. Được thôi. Tôi có thể chấp nhận điều kiện này” Ryan ngoác miệng ra cười “Đó là chủ nghĩa tư bản. Người đàn ông này bắt đầu công việc kinh doanh tin tức ưu tú đấy và đó là thông tin chúng ta thực sự cần”
“Số tiền hắn ta đòi lớn đấy”
“Sir, nó đáng giá. Thông tin anh ta có thể đưa cho chúng ta có thể đáng giá hàng tỷ usd khi đàm phán thương mại và mang lại cả tỷ usd thuế liên bang. Giám đốc, tôi đã từng trong lĩnh vực đầu tư và đó là cách tôi kiếm tiền. Cơ hội đầu tư kiểu này thường chỉ đến 1 lần trông cả thập kỷ. Bên bộ phận chiến dịch hiện trường muốn làm việc này. Tôi đồng ý. Chúng ta có điên mới từ chối gã này. Gói giới thiệu của anh ta – chà, anh đã đọc rồi, phải không?”
Nội dung của bộ băng ghi âm cuộc họp nội các gần đây nhất của Nhật Bản. Trong vài phút, mọi câu nói, mọi tiếng lầm bầm, mọi tiếng la ó bất mãn đều được ghi lại. Ngay cả khi nội dung vô nghĩa, đoạn ghi âm vẫn rất có giá trị để phân tích tâm lý những người tham gia. Một khi họ hiểu rõ đặc điểm trao đổi quan điểm của các thành viên nội các Nhật Bản trong các cuộc họp, các nhà phân tích Mỹ có thể hiểu rõ cách suy nghĩ và ra quyết định của chính phủ Nhật Bản. Thông tin tình báo liên quan thường dựa trên suy đoán, nhưng không bao giờ được xác nhận.
“Đó chính là điểm sáng nhất, đặc biệt là những gì họ nói về Tổng Thống. Tôi không chuyển tiếp phần này. Thật vô lý khi khiến ông ta khó chịu vào lúc này. Được rồi – chiến dịch này được chấp thuận, Jack. Chúng ta sẽ điều hành nó như thế nào đây?”
“Mật danh chúng ta đặt cho anh ta là MUSHASHI. Nhân tiện, đó là tên một bậc thầy samurai nổi tiếng. Chiến dịch này có tên gọi là NIITAKA. Chúng ta sử dụng các mật danh Nhật vì mục đích rõ ràng” – Jack quyết định giải thích, dù Cabot rất thông minh nhưng ông vẫn là người mới trong ngành tình báo – “Bằng cách này, nếu có sự rò rỉ từ phía chúng ta, thì chúng ta muốn làm như thể nguồn thông tin tình báo là người Nhật chứ không phải người Nga. Những tên này chỉ người trong tòa nhà máy. Chúng ta sẽ sử dụng mật danh khác khi nói với người bên ngoài. Tên mã đó sẽ được máy tính tạo ngẫu nhiên và sẽ thay đổi theo từng tháng”
“và tên thật của điệp viên đó là gì?”
“Giám đốc, đó là do anh chọn. Anh có quyền được biết, Đến giờ tôi vẫn chưa nói tên ra chính vì muốn anh hiểu rõ toàn bộ bức tranh của sự việc trước. Dự theo lịch sử thì luôn 50/50 các giám đốc muốn biết và không muốn biết. Càng ít người biết, càng ít rò rỉ, đó là nguyên tắc chính của hoạt động gián điệp. Tướng Greer thường nói rằng Luật Số 1 của Hoạt động Tình báo là xác suất thất bại của một chiến dịch tỷ lệ thuận với bình phương của số người biết chi tiết của nó. Sir, tùy anh”
Cabot gật đầu trầm ngâm. Ông quyết định gác chuyện này lại “Cậu thích Greer, phải không?”
“Ông ấy như cha tôi, sir. Sau khi tôi mất cha trong vụ tai nạn máy bay, chà, tướng quân đã đối với tôi như con” Tốt hơn cả tôi đối với ông ấy, Ryan nghĩ “Về trường hợp MUSHASHI, ông có lẽ muốn nghĩ thêm về vấn đề này”
“Nếu Nhà Trắng muốn biết chi tiết thì sao?” Cabot hỏi tiếp theo
“Giám đốc mặc dù MUSHASHI nghĩ những hành động của mình không phải là phản quốc, nhưng quê nhà anh ta vẫn sẽ kết tội đó và bị trừng phạt. Narmonov là một người tốt nhưng chúng ta biết rằng Liên Xô đã xử tử 40 người vì tội đó. Bao gồm TOP HAT, JOURNEYMAN và một gã tên Tolkachev, tất cả đều là các điệp viên hiệu quả cao của chúng ta. Chúng ta đã cố gắng đàm phán cứu cả 3 trường hợp này, nhưng trước khi đàm phán có cơ hội tiến hành thì họ đã bị xử rồi. Thủ tục kháng cáo tại Liên Xô có gì đó vẫn bị vượt qua” Ryan giải thích “Sự thật đơn giản là, sir, nếu gã này bị lộ, hắn có lẽ sẽ bị ngay viên đạn vào giữa trán. Đó là lý do vì sao chúng ta phải cực kỳ nghiêm túc khi giữ nhận dạng cho các gián điệp. Nếu chúng ta làm sai, mọi người sẽ chết, cực kỳ khóa chịu. Mọi tổng thống đều hiểu điều đó. Còn một điều nữa”
“Gì vậy?”
“Anh ta cũng nói với chúng ta vài điều khác. Anh ta muốn tất cả các báo cáo của mình phải được trao tay, không phải qua đường điện tín. Nếu chúng ta không đồng ý, giao dịch hủy bỏ. Được, về mặt kỹ thuật thì đó không phải là vấn đề. Chúng ta đã từng làm điều đó trước đây với những điệp viên tầm cỡ như anh ta. Đặc điểm thông tin của anh không có gì là khẩn cấp hay cần ngay. Các chuyến bay hàng ngày đến và đi Nhật qua United, Northwest và thậm chí cả Nippong Airways đều có đường bay thẳng đến Sân Bay quốc tế Dulles International Airport”
“Nhưng….” Khuôn mặt Cabot nhăn nhó
“Phải” Jack gật đầu “Anh ta không tin vào mạng lưới liên lạc của chúng ta. Điều đó khiến tôi sợ”
“Cậu không nghĩ….”
“Tôi không biết. Chúng ta có rất ít thành công trong việc thâm nhập vào mật mã của Liên Xô trong vài năm qua. NSA nêu giả thuyết là họ đang có cùng hạn chế khi xâm nhập vào hệ thống mật mã của chúng ta. Có rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn khi suy đoán chủ quan thế này. Trước đây chúng ta cũng từng có dự báo rằng tín hiệu của chúng ta không hoàn toàn an ninh, nhưng lần này lại đến từ một điệp viên cấp cao. Tôi nghĩ chúng ta phải nghiêm túc xem xét vấn đề này”
“Điều này có thể kinh khủng đến mức nào?”
“Ớn lạnh” Jack thẳng thừng trả lời “Giám đốc, vì những lý do rõ ràng, chúng ta có rất nhiều hệ thống liên lạc. Chúng ta có MERCURY ngay tầng dưới để xử lý mọi thứ cho mình. Phần còn lại của chính phủ chủ yếu sử dụng thiết bị do NSA cung cấp. Walker và Pelton đã xâm nhập được hệ thông của họ từ lâu rồi. Giờ, tướng Olson ở Fort Meade nói rằng họ đã sửa chữa tất cả điều đó nhưng vì nguyên nhân chi phí mà họ không thể hoàn toàn tích hợp được hệ thống toàn bộ trong một TAPDANCE đang dùng. Chúng ta có thể cảnh báo lại NSA – tôi nghĩ họ cũng sẽ bỏ qua lời cảnh báo này thôi, nhưng chúng ta phải làm – và về phía chúng ta, tôi nghĩ đã đến lúc phải hành động. Để bắt đầu, sir, chung ta cần phải nghĩ tái kiểm tra lại MERCURY”
Đó là mạng lưới liên lạc của riêng CIA, được đặt ngay vài tầng dưới văn phòng giám đốc và sử dụng hệ thống mã hóa riêng
“Quá đắt” Cabot nghiêm túc “Với vấn đề ngân sách…”
“Không đắt bằng nửa so với sự thỏa hiệp có hệ thống về truyền tải thông tin. Giám đốc, không gì quan trọng bằng mạng thông tin an toàn. Thiếu nó, chúng ta chẳng có gì cả. Giờ, chúng ta đã phát hiện hệ thống tất cả trong 1 của riêng mình. Tất cả những gì chúng ta cần là quyền tiêu quỹ để vận hành nó”
“Cho tôi biết thông tin cụ thể. Không ai nói cho tôi biết chuyện này”
“Về cơ bản, đó là hệ thống liên lạc TAPDANCE bản thiết kế riêng cho chúng ta. Nó mã hóa quá trình thay thế được lưu trữ trong đĩa CD-ROM và tất cả dữ liệu chỉ sử dụng một lần. Tất cả các mẫu hoán vị đều dựa trên giao thoa vô tuyến trong khí quyển và sau đó được mã hóa lại với giao thoa vô tuyến trong ngày – giao thoa vô tuyến trong khí quyển là ngẫu nhiên, hai bộ giao thoa khác nhau được chọn và máy tính kết hợp mô hình hoạt động được tạo ngẫu nhiên hai tập hợp nhiễu cùng nhau, chà, các nhà toán học nói rằng các tín hiệu đó là ngẫu nhiên. Các mẫu thay thế này được tạo ra trong máy tính và được nhập vào đĩa laser ngay lập tức. Trong suốt cả năm, những chiếc đĩa chúng ta sử dụng mỗi ngày đều khác nhau. Mỗi đĩa là duy nhất và chỉ có hai bản sao, một trên máy trạm và một trên hệ thống MERCURY – không có bản sao lưu dự phòng nào được thực hiện. Ổ đĩa laze dùng ở hai đầu giao tiếp bề ngoài rất bình thường nhưng nó có thể phát ra ánh sáng laze nên khi đọc mật khẩu thay thế trong đĩa, thông tin đọc được sẽ bị xóa trực tiếp khỏi đĩa nhựa. Khi chiếc đĩa này được sử dụng, hoặc vào cuối ngày – và thường hay vào cuối ngày hơn vì chúng ta nói chuyện với hàng tỷ từ trên mỗi đĩa – chiếc đĩa này được cho vào lò vi sóng và nướng để phá hủy. Mất khoảng 2 phút. Nó đáng nhẽ luôn phải rất an ninh. Chỉ có 3 nơi có thể xảy ra rò rỉ: 1/ chiếc đĩa ở nơi sản xuất; 2/ từ kho chứa đĩa ở đây; 3/ từ kho chứa đĩa ở mỗi trạm con. Ngay cả khi một trạm phụ làm rò rỉ bí mật và bí mật thông tin liên lạc bị đe dọa, nó sẽ không bao giờ gây nguy hiểm cho bí mật thông tin liên lạc của các trạm phụ khác. Chúng ta không thể thiết kế đĩa để chống giả mạo – chúng tôi đã cố gắng, nhưng chi phí rất cao và đĩa dễ bị hư hỏng do tai nạn. Điểm yếu chính của việc này là chúng ta sẽ phải thuê thêm 20 kỹ thuật viên truyền thông. Sử dụng hệ thống này tương đối cồng kềnh nên số lượng thư tín liên lạc viên phải tăng lên. Chi phí cao chủ yếu là ở lao động. Chúng tôi đã nói chuyện với một số binh lính thực địa và họ thực sự thích hệ thống mới vì nó thân thiện với người dùng”
“Cài đặt cái này tốn bao nhiêu?”
“50 triệu usd. Chúng ta phải tăng kích cỡ của MERCURY và thiết lập một cơ sở sản xuất. Chúng ta đã có không gian nhưng máy móc thì rất đắt. Từ thời điểm có tiền, chúng ta có thể tiến hành và đưa vào vận hành trong vòng 3 tháng”
“Tôi hiểu ý của cậu. Có lẽ nó đang để làm, nhưng còn tiền….”
“Nếu anh đồng ý, sir, tôi có thể nói chuyện với Mr. Trent về chuyện này”
“Hừm” Cabot nhìn chăm chăm xuống bàn “Được rồi, có cảm giác ông ấy rất hiểu chuyện. Tôi sẽ đề cập chuyện này với tổng thống khi ông ấy quay về. Tôi sẽ tin cậu về chuyện MUSHASHI. Cậu và còn ai nữa biết bên thật của anh ta?”
“DO, Trạm trưởng Tokyo và sỹ quan phụ trách” Phó giám đốc phụ trách các chiến dịch hiện trường là Harry Wren, và cho dù không phải là người của Cabot thì cũng là người Cabot chọn. Wren lúc này đang trên đường đến Châu Âu. Một năm trước, Jack đã nghĩ lựa chọn này là một sai lầm nhưng Wren đang làm rất tốt. Ông ấy cũng đã chọn cho mình một vị phó siêu xuất sắc, thực ra là 2 người; Ed và Mary Pat Foley nổi tiếng. Một người trong số họ – Ryan còn chưa bao giờ xác định là ai – từng là lựa chọn sáng giá trong mắt anh cho chức DO – Ed là một người tổ chức tốt và Mary Pat là một tay cao bồi cạnh chồng- một cặp đôi vợ chồng trong CIA từng hoạt động hiện trường. Để Mary Pat làm quản lý cấp cao trong CIA cũng là trường hợp đầu tiên trên thế giới và có lẽ có giá trị vài phiếu bầu trong Quốc Hội. Cô cũng lại vừa mang thai đứa con thứ ba, nhưng cái thai chưa hề làm chậm tiến trình của Nữ Siêu Nhân này. CIA có trung tâm chăm sóc y tế của riêng mình, các ổ khóa mật mã trên các cánh cửa và đội an ninh phản ứng nhanh trang bị vũ khí hạng nặng và các thiết bị đồ chơi tốt nhất mà Jack từng thấy
“Nghe hay đấy, Jack. Tôi rất tiếc vì đã fax tin cho tổng thống ngay khi có thể.Tôi vẫn cần phải đợi”
“Không vấn đề gì, sir. Thông tin này cần phải xử lý triệt để”
“Hãy cho tôi biết Trent nghĩ gì về quỹ này nhé”
“Vâng, sir” Jack rời văn phòng. Vị DDCI nghĩ, có vẻ mình càng ngày càng đối phó với mấy việc này tốt hơn. Cabot không phải là người khó tác động lắm
Ghosn cần thời gian để suy nghĩ. Giờ không phải là lúc xúc động và hành động hấp tấp. Hắn ngồi xuống góc xưởng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hàng giờ đồng hồ, nhìn chằm chằm vào cái quả bóng kim loại lấp lánh trên nền đất. Tính phóng xạ của nó mạnh như thế nào? Một phần bộ não hắn đã nghĩ về điều đó gần như suốt thời gian qua, nhưng có lẽ đã quá muộn để nghĩ về điều đó vào lúc này. Và một phần khác của bộ não quyết định rằng nếu quả cầu kim loại thực sự phát ra tia gamma mạnh, hắn sẽ chết. Đây phải là thời gian để suy ngẫm và xác định. Thực sự cần rất nhiều ý chí để khiến hắn yên lặng ngồi xuống, nhưng rốt cuộc hắn vẫn buộc mình ngồi xuống được.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn cảm thấy xấu hổ vì kiến thức kém cỏi của mình. Hắn xuất sắc trong cả kỹ thuật điện và cơ khí, nhưng chẳng mấy khi bận tâm đến việc đọc sách về kỹ thuật hạt nhân. Có vài lần, hắn đã thực sự cân nhắc liệu mình có nên học một chút về lĩnh vực đó, hiếm khi xảy ra, và hắn luôn tự đặt câu hỏi: Điều này có thể sử dụng tiềm năng gì cho tương lai? Rõ ràng là nó chẳng có tác dụng gì. Vì vậy, hắn chỉ muốn mở rộng và đào sâu kiến thức của mình trong các lĩnh vực mà mình quan tâm trước mắt: hệ thống phóng cơ học và điện tử, thiết bị truyền động đối phó điện tử, tính chất vật lý của chất nổ, và hiệu suất của các hệ thống cảm ứng nổ khác nhau. Cuối cùng, hắn là một chuyên gia thực sự. Các bài đọc về các phương tiện phát hiện chất nổ ở sân bay hay các địa điểm thú vị khác, hắn không bỏ sót bất cứ thứ gì có thể tìm thấy.
Ghosn tự mình đốt điếu thuốc thứ 54 trong ngày, Số 1, mình phải cố tìm càng nhiều càng tốt sách về vật liệu hạt nhân, tìm hiểu về tính chất vật lý và hóa học: kỹ thuật bom, nguyên tắc chế tạo: đặc điểm phóng xạ….người Israel phải biết chuyện quả bom này đã mất tích – từ năm 1973! Hắn ngạc nhiên. Vậy tại sao….? Tất nhiên rồi. Cao Nguyên Golan ban đầu là ngọn núi lửa. Quả bom nằm dưới lớp đá và lớp đất mà những người nông dân nghèo cố gắng trồng rau được cấu tạo chủ yếu bởi bazan và đất bazan có bức xạ tự nhiên tương đối mạnh….quả bom này được chôn sâu 2 hoặc 3m dưới lớp đất đá và bức xạ tự nhiên đã che dấu cho nó không để lại dấu vết gì….Mình an toàn! Ghosn nhận ra. Tất nhiên rồi! Nếu vũ khí này được coi là hàng “nóng”, nó chắc chắn phải được che chắn tốt hơn! Tạ ơn Allah vì điều đó!
Mình có thể…Mình có thể thể sao? Đây là một vấn đề, phải không? Tại sao không chứ? “Tại sao không”? Ghosn thốt lên “Tại sao không? Mình có tất cả vật liệu cần thiết, có bị hư hại, nhưng….”
Ghosn ấn điếu thuốc xuống đất cho tắt đi, rồi đứng dậy. Hắn ho dữ dội và rùng mình – hắn biết mấy điếu thuốc đó đang giết mình…mấy điếu thuốc đó còn nguy hiểm hơn cả bom…nhưng chúng giúp hắn suy nghĩ thông suốt.
Viên kỹ sư cầm quả bóng lên. Giờ phải làm gì với nó đây? Hắn tạm đặt quả bóng ở một góc, dùng vài dụng cụ che chắn nó lên. Rồi hắn bước ra ngoài, trèo lên xe jeep. 15 phút sau hắn đến trụ sở chính
“Tôi cần gặp chỉ chủy” Ghosn nói với trưởng cận vệ
“Tối nay anh ấy nghỉ rồi” viên cận vệ đáp. Mọi thành viên cận về luôn trong trạng thái cảnh giác bảo vệ thủ lĩnh
“Anh ấy sẽ đồng ý gặp tôi” Ghosn bước thẳng qua anh ta và bước vào tòa nhà. Trụ sở của Qati nằm trên tầng 2. Ghosn bước lên cầu thang, đi qua một cận vệ khác và mở cửa phòng ngủ. Hắn nghe thấy tiếng nôn mửa từ phòng tắm bên cạnh
“Tên khốn khiếp nào thế?” Một giọng tức giận vọng lại “Tôi đã nói là tôi không muốn bị làm phiền cơ mà”
“Ghosn đây. Chúng ta cần nói chuyện”
“Không đợi được à?” Qati xuất hiện trong cánh cửa sáng đèn. Khuôn mặt như tro tàn. Đây là một câu hỏi, không phải là mệnh lệnh và điều này khiến Ibrahim hiểu hơn về tình hình của viên chỉ huy. Có lẽ điều này sẽ khiến anh ấy cảm thấy tốt hơn
“Bạn của tôi, tôi cần cho anh xem mấy thứ. Tôi cần cho anh xem nó ngay tối nay” Ghosn thấp giọng, cố giữ cho giọng thật bình tĩnh
“Nó có quan trọng đến thế không?” Giọng nói gần như hổn hển vì đau đớn
“Có”
“Nói xem”
Ghosn lắc đầu, vỗ nhẹ vào tai mình “Cái này thật sự thú vị. Quả bom Israel có hệ thống nổ mới suýt giết chết tôi. Chúng ta cần cảnh báo các đồng nghiệp cẩn thận”
“Bom? Tôi nghĩ…” Qati đột ngột dừng lại. Trong chớp mắt, vẻ tro tàn trên khuôn mặt biến mất, ánh mắt lóe lên nghi ngờ “Cậu nói, tối nay?”
“tôi sẽ tự mình lái xe đưa anh đến đó”
Sức lực của Qati bống chốc trở lại “Rất tốt. Đợi tôi mặc quần áo vào đã”
Ghosn đợi ở tầng dưới “Chỉ huy và tôi sẽ phải đi xem vài thứ”
“Lạy thánh Allah!” trưởng đội cận vệ kêu lên, nhưng Ghosn ngắt lời anh ta “Tôi sẽ tự minh đưa chỉ huy đến đó. Xưởng của tôi không có vấn đề gì về an ninh”
“Nhưng….”
“Nhưng anh cứ lo như bà già thế nhỉ! Nếu bọn Israel thông minh đến thế thì anh đã chết rồi, và chỉ huy cũng chết theo anh luôn!”
Trời quá tối nên Ghosn không nhìn rõ mặt của viên cận vệ, nhưng hắn có thể cảm nhận được cơn tức giận toát ra từ người đàn ông đó, một chiến binh tiền tuyến đầy kinh nghiệm “Chúng ta sẽ xem chỉ huy nói gì!”
“Có vấn đề gì sao?” Qati xuất hiện ở cửa, sơ mi vén cổ tay
“tôi sẽ tự mình lái xe đưa anh đi, chỉ huy. Chúng ta không cần một lực lượng an ninh đến chỗ tôi làm gì”
“Theo ý cậu, Ibrahim” Qati bước đến chiếc xe jeep và trèo lên. Ghosn lái xe rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của đám cận vệ
“Vậy chính xác là chuyện gì xảy ra?”
“Nó là một quả bom, không phải là một thiết bị điện tử” viên kỹ sư trả lời
“Vậy thì sao? Chúng ta đã tìm được cả tá thứ chết tiệt kiểu này rồi! Cái này thì có gì đặc biệt?”
“Để anh tận mắt chứng kiến sẽ dễ hiểu hơn” viên sỹ sư lái nhanh, quan sát con đường “Nếu anh nghĩ tôi làm anh tốn thời gian…khi chúng ta xong việc, cứ thoải mái kết thúc đời tôi”
Qati quay đầu khi nghe thấy câu nói đó. Ý tưởng này quả thật xuất hiện trong đầu hắn, nhưng với tư cách là một nhà lãnh đạo, hắn thực sự không thể làm được. Ghosn có lẽ không phải là chiến binh thực chiến, nhưng cậu ta là chuyên gia trong lĩnh vực của mình. Đóng góp của cậu ta cho tổ chức không thể so sánh với những người khác được. Viên chỉ huy âm thầm chịu đựng sự khó chịu trong suốt quãng đường, mong rằng mấy mấy loại thuốc hắn đang uống giúp mình ăn được – không, giữ lại trong bụng những gì hắn đã ăn
15 phút sau, Ghosn đậu xe jeep cách xưởng 50m và dẫn chỉ huy vào thẳng xưởng. Đến lúc này, Qati hoàn toàn hoang mang và sự tức giận mỗi lúc tăng cao. Sau khi bật đèn, hắn nhìn thấy quả bom “Vậy, nó là gì?”
“Đến đây nào” Ghosn dẫn hắn vào trong góc. Viên kỹ sư khom người nhấc bộ đồ nghề lên “Anh nhìn đi!”
“Nó là gì?” Nó trông giống như một quả đạn pháo nhỏ, chỉ là một quả cầu kim loại. Ghosn đang thích thú. Qati thì tức giận, không lâu nữa sẽ bùng nổ
“Là Plutonium”
Ghosn giơ tay, giọng nhẹ nhàng nhưng khẳng định chắc nịch “Chỉ huy, tôi có thể chắc chắn đây là phần chính của một quả bom nguyên tử. Một quả bom nguyên tử của Israel”
“Không thể nào!” viên chỉ huy thì thầm
“Sờ nó” Ghosn đề nghị. Viên chỉ huy cúi xuống và sờ ngón tay vào nó
“Nó ấm, vì sao thế?”
“Bởi vì năng lượng hạt alpha đã bị phân hủy. Một dạng bức xạ vô hại đối với cơ thể con người – dù sao thì nó cũng không thể gây hại ở đây. Đây là plutonium, thành phần gây nổ trong bom nguyên tử, và nó không thể là thứ gì khác”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc, hoàn toàn chắc. Chỉ có thể là nó” Ghosn bước qua quả bom “Những thứ này…” hắn cầm phải linh kiện điện tử nhỏ “ ….chúng trông giống như những con nhện làm bằng thủy tinh, phải không? Chúng thực sự là công tắc kryton và khi chúng hoạt động, hành động hoàn toàn chính xác, và loại chính xác này chỉ cần thiết khi ứng dụng bên trọng một vỏ quả bom. Những khối thuốc nổ này còn nguyên vẹn, một số hình lục giác, một số hình ngũ giác, anh thấy không? lựu đạn đạn phải được tạo hình thành một loại đạn có hình dạng, nhưng trọng tâm của vụ nổ là tác động lực vào bên trong. Các khối được thiết kế để ép quả bóng kim loại đó thành một quả óc chó nhỏ bé khi nó nổ lớn”
“Nhưng nó là kim loại! Những gì cậu nói là không thể”
“chỉ huy, tôi không biết nhiều về nhưng thứ này nhưng vẫn biết một ít. Khi những viên thuốc nổ này phát nổ, chúng có thể nén quả cầu kim loại thành một quả bóng nhỏ, như quả cầu kim loại làm bằng cao su. Nó hoàn toàn có thể- anh biết một RPG hoạt động thế nào khi bắn vào vỏ kim loại xe tăng, phải không? Và chất nổ ở đây mạnh bằng hàng trăm quả RPG. Như tôi đã nói, chúng chắc chắn có thể bóp vỡ mảnh kim loại này. Một khi Quả cầu kim loại bị nén lại, các nguyên tử plutonium gần nhau sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền. Hãy suy nghĩ về điều này, chỉ huy:
Vào ngày đầu tiên của Chiến tranh Tháng Mười, quả bom này từ trên trời rơi xuống vườn rau của một nông dân già. Người Israel kinh hoàng trước sức mạnh của lực lượng Syria và thực tế là sửng sốt trước việc tên lửa do Liên Xô sản xuất có thể đối phó hiệu quả như vậy. Máy bay bị hạ và quả bom thì mất. Không cần biết tình hình thực tế là gì, Vấn đề là, Ismael, chúng ta có tất cả các bộ phận của một quả bom hạt nhân”
Ghosn rút một điếu thuốc khác ra và châm nó
“Liệu cậu…”
“Có thể” viên sỹ sư nói
Khuôn mặt Qati đột nhiên hết sạch những nét đau đớn mà Ghosn thấy trong suốt 1 tháng qua “Allah quả thực quá nhân từ”
“Đúng là thế, chỉ huy, chúng ta cần nghĩ về điều này, rất cẩn thận,thật kỹ lưỡng. Và an ninh…”
Qati gật đầu “ồ, đúng thế.Cậu đã làm rất tốt khi đưa tôi một mình đến đây. Vấn đề này chúng ta không thể tin bất kỳ ai…bất kỳ ai…”Qati hạ giọng, rồi quay lại nhìn lính “Cậu cần phải làm gì?”
“Đầu tiên là thông tin- sách, thưa chỉ huy. Và anh biết tôi phải đến đâu để lấy chúng không?”
“Nga?”
Ghosn lắc đầu “Israel, thưa chỉ huy. Còn ở đâu nữa?”.
Nghị sỹ Alan Trent tiếp Ryan trong Phòng Điều Trần của Quốc Hội. Phòng này thường được sử dụng để tổ chức các phiên điều trần riêng tư và hàng ngày được quét kiểm tra xem có bọ cài vào không
“Cuộc sống dạo này thế nào, Jack?” thượng nghị sỹ hỏi
“Không quá tệ, Al. Tổng thống đã có một ngày đẹp trời”
“Chắc chắn là thế rồi- chả thế giới đều có một ngày đẹp trời. Tiến sỹ Ryan, đất nước nợ cậu một lời cảm ơn”
Nụ cười chế diễu trên khuôn mặt Ryan “Đừng cho bất kỳ ai biết điều đó nhé, được không?”
Trent nhún vai “Luật trò chơi mà. Giờ cậu đáng nhẽ phải quen với nó rồi chứ. Vậy, điều gì khiến cậu phải qua gặp tôi thế này?”
“Chúng tôi đang tiến hành một chiến dịch mới, tên là NIITAK” vị DDCI giải thích trong vài phút. Một ngày sau anh sẽ phải trình tài liệu giải trình. Hiện tại, chỉ cần cho Trent biết hoạt động và mục đích là đủ
“1 triệu usd mỗi tháng. Đó là tất cả những gì anh ta muốn à?” Trent bật cười to
“Giám đốc khá kinh hoàng” Jack báo cáo
“Tôi luôn thích Marcus, nhưng tên khón đó luôn là thằng kiệt sỉ. chúng ta có 2 chuyên gia ủng hộ Nhật trong ủy ban giám sát, Jack. Khó mà ảnh hưởng đến thái độ của họ chỉ với tài liệu này”
“Ba người, nếu tính cả anh, Al”
Trent trông có vẻ bị tổn thương “Tôi á, người ủng hộ Nhật? Chỉ bởi vì có hai nhà máy sản xuất TV trong khu vực bầu cử và 1 nhà máy sản xuất linh kiện o tô lớn đã sa thải một nửa công nhân? Khỉ thật, tại sao tôi không thể nổi điên với điều đó chứ? Hãy cho tôi xem biên bản cuộc họp nội các Nhật xem nào” thượng nghị sỹ yêu cầu
Ryan mở túi làm việc ra “Anh không thể copy, anh không thể trích dẫn. Coi này, Al, đây là chiến dịch lâu dài và….”
“Jack, tôi có phải là tên ngốc đến từ trại gà không? Cậu mất đi khiếu hài hước từ bao giờ thế. Có vấn đề gì à?”
“Chuyện dài lắm” Jack giải thích, đưa văn bản qua. Al Trent là một người đọc nhanh và tốc độ lật trang nhanh đến đáng kinh ngạc. Biểu cảm của ông hầu như không thay đổi gì khi đọc, quay trở lại thành một chính trị gia lạnh lùng tính toán và bình tĩnh trong mọi tình huống. Về mặt chính trị, ông chủ yếu là cánh tả, nhưng không cực đoan như hầu hết những người cánh tả khác, và ông chỉ sẵn sàng để cho hệ tư tưởng của mình trì trệ trên rìa của niềm đam mê đang trào dâng. Ông cũng để lại sự nhiệt tình của mình trong các Tòa nhà Quốc hội, và trên giường nhà mình. Ở nơi khác chỉ có thái độ phân tích lạnh lùng
“Fowler chắc chắn sẽ nổ tung như một quả đại bác khi thấy thứ này. Bọn họ quả là những người kiêu ngạo nhất. Cậu đã ngồi trong mấy cuộc họp nội các. Đã bao giờ nghe thấy mấy thứ kiểu này chưa?” Trent hỏi
“Chỉ về mấy vấn đề chính trị. Tôi cũng ngạc nhiên khi họ nói giọng điệu đó, nhưng hãy nhớ đây là nét văn hóa”
Vị nghị sỹ thoáng nhìn lên “Đúng vậy. Bên dưới lớp vỏ của cách cư xử tốt, họ có thể là những người hoang dã và điên rồ, giống như người Anh, nhưng đây khống như là Animal House…Chúa ơi, Jack, đây đúng là thùng thuốc nổ. Ai đã tuyển dụng anh ta?”
“Mấy điệu nhảy tán tỉnh thông thường. Anh ta xuất hiện tại nhiều buổi chiêu đãi và Trưởng trạm Tokyo ngửi thấy mùi và từ từ tiếp cận, rồi vài tuần sau bắt đầu những bước đi đầu tiên. Người Nga đã đưa qua gói giới thiệu này và những yêu cầu điều khoản hợp đồng”
“Vậy tại sao lại đặt tên chiến dịch là NIITAKA? Tôi đã nghe thấy từ này ở đâu đó, phải không?”
“Tôi tự đặt tên đó. Khi người Nhật điều lực lượng tấn công Trân Châu Cảng, tín hiệu phát mệnh lệnh là “Trèo lên đỉnh núi Niitaka”. Hãy nhớ, ông là người duy nhất biết mật danh của chiên dịch này. Chúng tôi sẽ thay đổi mật danh báo cáo hàng tháng. Vụ này đủ nóng để chúng ta sẽ phải tiến hành bảo mật đầy đủ nhất”
“Được rồi” Trent đồng ý “Sẽ thế nào nếu gã này là gián điệp nhị mang?”
“chúng tôi cũng tự hỏi điều đó. Có khả năng, nhưng không chắc chắn. KGB thì có thể làm kiểu này – chà, nó giống như mình tự tay phá vỡ sự hiểu biết của mình về quy tắc trò chơi, phải không?”
“Đợi đã!” Trent đọc qua trang cuối cùng “Cái quái gì về vấn đề liên lạc đây?”
“Rất đáng sợ đấy” Ryan giải thích kế hoạch của mình
“50 triệu? Cậu chắc không?” Đó là chi phí xây dựng hệ thống kích hoạt 1 lần, rồi còn hệ thống liên lạc mới. Tổng chi phí hàng năm để vận hành khoảng 15 triệu nữa
“Thực tế là giá cả rất hợp lý” Trent lắc đầu “NSA đã tính giá cao hơn nhiều khi chuyển đổi sang hệ thống đang sử dụng”
“Cơ sở hạ tầng của họ lớn hơn. Con số tôi đưa cho anh hợp lý hơn vì MERCURY nhỏ hơn”
“Bao lâu thì cậu cần số tiền này” Trent biết lời đề nghị về ngân sách của Ryan rất đáng tin cậy. Nó xuất phát từ kinh nghiệm kinh doanh của chính anh. Al biết, những người như Ryan quá hiếm trong chính phủ
“Tuần cuối tháng này thì tốt quá, sir”
Trent gật đầu “Tôi sẽ xem mình có thể làm gì. Tất nhiên là cậu muốn thông qua quỹ ‘đen’?”
“Giống như một đêm tối đầy mây” Ryan trả lời
“Chết tiệt!” Trent rủa “Tôi đã nói với Olson về chuyện này. Mấy thằng ky thuật của ông ta cứ nhảy múa dưới mưa ông ta cũng chịu. Sẽ thế nào nếu…”
“Phải, sẽ thế nào nếu liên lạc của chúng ta bị rò rỉ” Jack nói nốt câu hỏi “Cảm ơn Chúa vì chính sách Glasnot, hả?” (Glastnot: Chính sách công khai, minh bạch hóa tại cơ quan công quyền và tự do thông tin & ngôn luận tại Liên Xô dưới thời Gorbachyov)
“Marcus có hiểu chuyện này có nghĩa là gì không?”
“tôi đã giải thích cho anh ấy sáng nay. Anh ấy hiểu. Al, Cabot có thể không dày dạn kinh nghiệm như tôi hay anh, nhưng anh ấy học rất nhanh. Tôi có khi gặp phải ông Sếp tệ hơn thế”
“Cậu quá trung thành, phải bỏ tính cash ở Thủy Quân lục chiến ấy đi” Trent nhận xét “Cậu sẽ là một giám đốc giỏi”
“Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu”
“Đúng thế. Giờ Liz Elliot lại là Cố vấn an ninh quốc gia nữa. Cậu sẽ phải che chắn mông cho tốt đấy. Cậu biết điều đó chứ”
“Ừ”
“Cậu đã làm cái quái gì chọc tức cô ta thế? Tất nhiên làm việc đó cũng chẳng khó gì”
“Chuyện xảy ra ngay sau đại hội đảng” Ryan giải thích “tôi phải đến Chicago để báo cáo cho Fowler. Cô ta bắt gặp lúc tôi mệt mỏi nhất sau hai ngày phải di chuyển liên tục và định thoi tôi một cú. Tôi thoi lại”
“Học cách mà cư xử tốt với cô ta” Trent đề nghị
“Tướng Greer cũng nói thế”
Trent đưa tài liệu lại cho Ryan “Thật là khó, phải không?”
“Chắc chắn”
“Dù sao thì cũng phải học. Đó là lời khuyên tốt nhất tôi dành cho cậu đấy” Tất nhiên, có lẽ chỉ hoàn toàn lãng phí thôi
“Vâng, sir”
“Nhân tiện, đúng lúc để đưa ra yêu cầu này đấy. Các thành viên còn lại của ủy ban sẽ rất ấn tượng với chiến dịch mới này. Mấy tên ủng hộ Nhật Bản sẽ loan tin với bạn bè rằng những Ưu tiên mà CIA đang thực sự làm là đáng giá. Chúng tôi sẽ có tiền cho các cậu trong 2 tuần tới nếu may mắn. Khỉ thật, 50 triệu – cũng chỉ đủ để nuôi mấy con gà. Cảm ơn vì đã ghé qua”
Ryan đóng vali hồ sơ và đứng dậy “Rất hân hạnh”
Trent giơ tay ra bắt “Cậu là một người tốt, Ryan. Chỉ là cmn thẳng tính quá”
Jack bật cười “Al, ai cũng có khuyết điểm của mình hết”
Ryan quay trở lại Langley, đặt hồ sơ NIITAKA trở lại hầm bảo mật và kết thúc ngày làm việc. Anh và Clark đi tháng máy xuống gara và rời tòa nhà sớm 1 giờ. Cứ mỗi hai tuần một lần họ lại về sớm như thế. 40 phút sau, họ dừng tại bãi đỗ xe một cửa hàng 7-Eleven giữa Washington và Annapolis
“Xin chào, tiến sỹ Ryan!” Carol Zimmer chào phía sau quầy thu ngân. Một trong những đứa con trai đến thế chỗ cô và cô dẫn Jack vào phòng sau. John Clark kiểm tra của hàng. Anh không lo lắng về an ninh của Ryan nhưng có chút lo lắng về mấy thằng lưu manh quanh cửa hàng nhà Zimmer. Anh và Chavez đã ‘chăm sóc’ một thủ lĩnh băng đảng cùng 3 thằng cô hồn đi theo, một trong số thằng đó đã cố cản đường. Chavez đã tỏ ra thương xót khi thằng đó phải qua đêm ở bệnh viện địa phương. Theo Clark thì đây là dấu hiệu cho thấy Ding đang dần trưởng thành
“Công việc thế nào?” Jack hỏi ở phòng sau
“Tắng 26% so với thời điểm này năm ngoái” Carol Zimmer sinh ra ở Lào gần 40 năm trước. Khi quân đội Bắc Việt tràn qua tiền đồn cuối cùng của quân đội Mỹ đóng tại Lào, một máy bay trực thăng của đội đặc nhiệm không quân đã cứu cô khỏi pháo đài trên đỉnh đồi. Khi đó cô mới 16 tuổi, là người sống sót duy nhất trong số đám con cái của tù trưởng H’mong vốn làm phục vụ cho lợi ích của Hoa Kỳ và bản thân – ông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách anh dũng và xuất sắc, và hy sinh. Cô đã cưới một trung sỹ không quân Buck Zimmer, người đã hy sinh trên trực thăng trong một cuộc binh biến khác, và rồi Ryan bước vào cuộc đời. Dù Ryan đã làm việc trong chính phủ nhiều năm nhưng vẫn không đánh mất cảm giác kinh doanh sắc bén của mình. Anh đã chọn vị trí tốt để đặt cửa hàng và giống như định mệnh, gia đình Zimmer sẽ không cần đến quỹ giáo dục do anh lập ra để nuôi đứa trẻ đầu tiên trong đám con Zimmer đang học đại học. Với vài nhận xét tốt đẹp Ryan gửi đến Cha Tim Riley, anh chàng này đã nhận được học bổng toàn phần ở Georgetown và cũng có tên trong danh sách dự bị của trưởng khoa. Giống như hầu hết những người Châu Á, Carol có lòng tôn kính đối với việc học gần sâu sắc như cuồng tín tôn giáo, một quan niệm được truyền đạt đến mấy đứa con. Cô cũng điều hành cửa hàng với sự nghiêm khắc như một trung sỹ Phổ đối với lính dưới quyền. Cathy Ryan thậm chí có thể gần như tiến hành các thủ tục phẫu thuật ngay tại quầy thanh toán được. Nó rất sạch. Jack mỉm cười liên tưởng. Có lẽ Laurence Alvin Zimmer, Jr., sẽ làm thế trong tương lai thật ấy chứ
Ryan lật mấy cuốn sổ kế toán. Chứng chỉ CPA của anh đã hết hiệu lực nhưng anh vẫn có thể đọc được bảng cân đối kế toán
“Các anh có ăn tối với chúng tôi không?”
“Carol, tôi không thể. Tôi phải về nhà. Con trai tôi có trận đấu Little League tối nay. Mọi thứ vẫn tốt chứ? Không có vấn đề gì- cả với những gã đó?”
“Chúng không quay lại. Mistah Clark đã làm chúng sợ rồi!”
“Nếu chúng quay lại, tôi muốn cô báo với tôi ngay nhé” Ryan nghiêm túc dặn
“Được rồi, được rồi. Tôi đã học được bài học” cô hứa với anh
“Được rồi. Hãy tự chăm sóc bản thân” Ryan đứng dậy
“Tiến sỹ Ryan?”
“Vâng?”
“Bên không quân nói Buck chết trong vụ tai nạn. Tôi chưa bao giờ hỏi ai cả, nhưng tôi muốn hỏi anh: Có phải là tai nạn không?”
“Carol, Buck hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, cứu người. Tôi đã ở đó. Mr. Clark cũng vậy”
“Những người đã khiến Buck mất mạng…”
“Cô không phải sợ gì bọn họ” Ryan bình tĩnh “Không còn nữa rồi”
Jack nhìn thấy vẻ tán thành trong mắt cô. Dù Carol chỉ có kỹ năng hiểu ngôn ngữ trung bình nhưng cô vẫn hiểu hàm ý trong lời nói của Ryan
“Cảm ơn tiến sỹ Ryan. Tôi sẽ không bao giờ hỏi lại, chỉ là tôi nhất định phải biết”
“Không sao đâu” anh ngạc nhiên khi thấy cô đợi lâu vậy mới hỏi.
Những chiếc loa phóng thanh gắn trên vách ngăn kêu lạch cạch. “Chỉ huy, Sonar đây. Tôi phát hiện ra tiếng ồn hướng 0-4-7, mục tiêu chỉ định S-5. Không có thêm thông tin vào lúc này. Khi tình huống mới được tìm thấy, sẽ báo cáo ngay lập tức”
“Rất tốt” Thuyền trưởng Ricks quay lại và đi đến bảng biểu đồ “Đội theo dõi, bắt đầu TMA (phân tích cơ nhiệt)” viên thuyền trưởng nhìn quanh căn phòng. Các phương tiện đo cho thấy tốc độ 70 hải lý/giờ, độ sâu 400 feet và hướng 3-0-3. Mục tiêu ở bên mạn phải
Người phụ trách nhóm theo dõi ngay lập tức kiểm tra trên một máy tính mini HP ở góc phía sau mạn phải của trung tâm tấn công “OK” anh ta thông báo “Âm thanh hơi lệch…một chút không ổn định….giờ đang chạy máy tính” Máy tính mất hai giây để đưa ra kết quả “đươc rồi, tôi có dữ liệu khoảng cách….Đây là vùng hội tụ âm, nếu nó ở CZ-1 (vùng hội tụ 1), khoảng cách là từ 35.000 đến 45.000 feet và nếu ở CZ-2, khoảng cách là từ 55.000 đến 61.000 feet”
“Dễ quá” XO nhận xét với thuyền trưởng
“Cậu nói đúng, X, tắt máy tính” Ricks ra lệnh. Thiếu tá Wally Claggett, sỹ quan điều hành (Executive Officer- XO) đội “Vàng” của USS Maine quay trở lại tắt máy “Đã xảy ra lỗi với máy tính HP…có vẻ nó cần vài giờ sửa chữa” anh ta thông báo “thật đáng tiếc”
“Cảm ơn rất nhiều” thiếu úy Ken Shaw thì thầm với viên sỹ quan hậu cần đang đứng khom người bên cạnh
“Bình tĩnh nào, Mr. Shaw” viên sỹ quan thì thầm lại “Chúng ta sẽ xử lý chuyện này. Dù sao thì cũng không cần ngay thứ đó ngay lúc này, sir”
“Hãy giữ im lặng tại Trung Tâm Tấn Công!” Thuyền trưởng Ricks nhận xét. Chiếc tàu ngầm đang hướng về phía tây bắc, tổ lái sonar liên tục truyền thông tin về trung tâm tấn công như thường khi. 10 phút sau, nhóm theo dõi đã đưa ra nhận định
“Thuyền trưởng” thiếu úy Shaw thông báo “Dự báo mục tiêu S-5 nằm ở CZ-1, khoảng cách 39.000 yard, hướng chung là về phía nam, vận tốc từ 8 đến 10 hải lý”
“Cậu có thể làm tốt hơn thế” vị CO sắc bén nhận xét
“Chỉ huy, Sonar đây, S-5 có vẻ là tàu tấn công nhanh lớp A của Liên Xô, mục tiêu ban đầu được xác định là lớp A số 6, do tướng Lunin chỉ huy. Xin hãy đợi” – một thoán dừng lại “Vị trí mục tiêu của S-5 có thể thay đổi, nó có thể sắp rẽ. Chỉ huy, chúng tôi có thể chắc chắn rằng vị trí của nó đang thay đổi”
“Thuyền trưởng” XO nói “hệ thống sonar bên đó cực kỳ hiệu quả”
“Đúng vậy, Sornar, chỉ huy đây. Tôi muốn tự kiểm tra tiếng ồn”
“Sonar đây, xin chờ, sir” thêm vài giây nữa”Chỉ huy, chúng ta đang tạo ra vài tiếng ồn….không chắc là gì, chuột, có thể là thế, có lẽ gì đó ở tank nước sau đuôi. Trước đây không thấy có, sir, chắc chắn là phía sau đuổi…chăc chắn là tiếng kim loại”
“Chỉ huy, phòng điều khiển đây, chúng ta có điều gì lạ ở đây. Tôi có thể nghe thấy gì đó từ đuôi tàu, có lẽ là mấy tank rằn”
“thuyền trưởng” Shaw nói tiếp “S-5 giờ đang đi theo hướng ngược lại. Hướng đi mục tiêu giờ là hướng đông nam, khoảng 1-3-0”
“có lẽ ông ta đã nghe thấy chúng ta” Ricks nhăn mày “tàu chúng ta đang làm tăng nhiệt độ nước hiện tại. Lặn sâu 100 feet”
“100 feet, vâng” viên sỹ quan phụ trách lặn phản ứng tức thì “Bánh lái, lệch hướng trên 5 độ”
“Lệch hướng trên 5 độ, vâng. Sir, tấm chắn trên đã lệch hướng 5 độ, hướng đến độ sâu 100 feet”
“Chỉ huy, phòng điều khiển, tiếng lạo xạo như chuột kêu đã dừng lại. Khi thân tàu nâng lên, âm thanh dừng lại”
Vị XO càu nhàu quay sang thuyền trưởng “Cái quái gì đang xảy ra…?”
“Có lẽ một tên khốn nào đó trong xưởng đóng tàu đã để hộp dụng cụ trong thùng dằn. Một người bạn của tôi đã từng xảy ra chuyện này 1 lần rồi” Giờ thì Ricks thực sự giận dữ, nhưng những tai nạn kiểu này lúc nào cũng sẵn sàng rơi xuống đầu “Khi chúng ta giải quyết được việc này, tôi muốn đi về hướng bắc và sắp xếp lại dữ liệu”
“Sir, nếu là tôi thì sẽ đợi. Chúng ta biết CZ ở đâu. Hãy để khi ông ta không còn nghe thấy chúng ta nữa thì chúng ta sẽ điều chỉnh chiến thuật, lừa phỉnh ông ta, để ông ta nghĩ rằng chúng ta không bắt được. Bằng cách như vậy, chúng ta có thể thuận tay hành động”
Ricks xem xét khả năng đó “không, chúng ta cần phải loại bỏ tiếng ồn ở đuôi đã và có lẽ chúng ta đã thoát khỏi sự theo dõi lẫn nhau rồi và khi chúng ta nổi lên mặt nước lạnh, tiếng rì rào của lớp bề mặt có thể che đi tiếng nói của mình, do đó sẽ điều chỉnh chiến thuật. Sonar bên kia không đến đến mứ vậy. Ộng ta thậm chí không biết chúng ta là cái gì, có khi tưởng là con gì đang khịt mũi. Bằng cách này, chúng ta có thể giãn khoảng cách”
“Vâng, vâng” vị XO trả lời, không thể hiện rõ thái độ cá nhân
Con tàu Maine đã nghiêng thân tàu của mình ngang bằng ở độ sâu một trăm feet, và hiện đang ở giữa ranh giới nước ấm ở bề mặt đại dương và nước lạnh ở vùng nước sâu, làm thay đổi đáng kể âm thanh và Ricks không có cơ hội để con tàu lớp Akula của Nga nghe được tàu mình
“Chỉ huy, sonar đây, mục tiêu S-5 đã biến mất”
“tốt lắm, tôi sẽ nắm quyền chỉ huy” Ricks thông báo
“Thuyền trưởng nắm quyền chỉ huy” viên sỹ quan trên boong xác nhận
“Bánh lái rẽ trái 10 độ, hướng mới 3-5-0”
“Bánh lái rẽ trái 10 độ, vâng, hướng mới 3-5-0. Sir. Bánh lái đã rẽ trái 10 độ”
“Rất tốt, phòng máy chính, chỉ huy đây, tăng tốc lên 10 hải lý”
“Phòng máy chính đây, vâng, tăng tốc lên 10 hải láy. Tốc độ lên từ từ” Maine đều đặn hướng về phía bấc và tăng tốc. Vài phút sau, sonar mảng kéo được điều chỉnh và hoạt động trở lại. Trong suốt thời gian này, con tàu ngầm Mỹ gần như bị mù
“Chỉ huy, phòng điều khiển báo cáo, chúng ta lại xuất hiện tiếng ồn đó” tiếng loa vang lên
“Xuống 5 hải lý- công suất 1/3”
“Công suất 1/3, vâng. Sir, phòng máy chính trả lời công suất đã xuống 1/3”
“Rất tốt. Phòng điều khiển, chỉ huy đây. Tiếng ồn đó thế nào rồi?”
“Vẫn ở đó, sir”
“Chúng ta sẽ đợi 1 phút xem sao” Ricks đánh giá “Sonar, chỉ huy đây, có tín hiệu gì của S-5 không?’
“Không, sir, không có mục tiêu nào vào lúc này”
Ricks nhấp cà phê, nhìn đồng hồ trên vách tường và đợi 3 phút, rồi tiếp tục “Phòng điều khiển, chỉ huy đây, tiếng ồn đó thế nào?”
“Không thay đổi, sir. Nó vẫn ở đó”
“Khốn khiếp, X, giảm thêm 1 hải lý”
Claggett làm theo lệnh. Anh nhận ra thuyền trưởng đang mất bình tĩnh. Không tốt rồi. 10 phút nữa trôi qua, tiếng ồn phiền muộn dưới đuôi tàu có phần giảm bớt, nhưng không hết.
“Chỉ huy, Sonar đây! Mục tiêu hướng 0-1-5, vừa xuất hiện đột ngột, giống như, nó là S-5, sir. Xác nhận là tàu ngầm lớp A do tướng Lunin chỉ huy. Đánh giá tiếp xúc thẳng, tiếp cận từ mũi tàu. Có lẽ xuất hiện qua lớp nước lạnh, sir”
“Ông ta đã tìm được chúng ta chưa?” Ricks hỏi
“Có lẽ rồi, sir” viên sỹ quan sonar báo cáo
“Dừng lại!” một giọng khác vang lên. Phó đô đốc Mancuso bước vào phòng “Được rồi, chúng ta kết thúc tập huấn ở đây. Các sỹ quan vui lòng đi theo tôi nhé?”
Khi đèn bật sáng, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đây là một căn phòng trong một tòa nhà hình vuông khổng lồ, mặc dù không có hình dáng giống một chiếc tàu ngầm, nhưng cũng giống như những thành phần quan trọng nhất của tàu ngầm tên lửa đạn đạo lớp Ohio. Mancuso dẫn đầu bước vào phòng họp cùng đoàn thủy thủ ở trung tâm tấn công và đóng cửa lại
“Các bước chiến thuật rất tệ, thuyền trưởng” Bart Mancuso chưa bao giờ là người giỏi ngoại giao “XO, lời khuyên cậu đưa cho thuyền trưởng của cậu là gì?” Claggett lặp lại từng từ “Thuyền trưởng, tại sao cậu lại không nghe theo lời khuyên này?”
“Sir, tôi ươc tính chúng ta có lợi thế về thiết bị âm thanh và tôi có thể đưa ra quyết định của riêng mình để tối đa hóa khoảng cách giữa tàu của chúng tôi và mục tiêu liên lạc
“Wally, ý cậu sao?” Mancuso quay sang thuyền trưởng Đội Đỏ, chỉ huy Wally Chambers, giờ đã trở thành thuyền trưởng tàu USS Key West. Chambers đã từng làm việc dưới quyền Mancuso trên tàu Dallas và có những phẩm chất tốt nhất của thuyền trưởng tàu ngầm tấn công. Thực tế, anh vừa chứng minh được điều đó
“Thuyền trưởng, điều này quá dễ dự đoán. Ngoài ra, bằng cách tiếp tục duy trì hướng đi và chỉ thay đổi độ sâu, anh đã phơi mình ra trước mảng sonar kéo của tôi với nguồn tiếng ồn, càng củng cố thêm nhận định của chúng tôi rằng anh chính là mục tiêu tàu ngầm. Sẽ tốt hơn nếu anh quay mũi tàu về phía tôi và tiếp tục duy trì độ sâu như cũ trong khi giảm tốc độ. Khi đó, tất cả những gì tôi có thể nhận thấy là một hình ảnh bị mờ. Ngay cả khi anh đang đi để giảm tốc độ, tôi sẽ không bao giờ có thể biết anh là ai. Nhưng vì anh không thực hiện chiến thuật này, tôi ghi nhận được anh trên nhiệt độ và ngay khi anh rời khỏi CZ (khu vực hội tụ âm thanh), tôi sẽ ở Lướt xuống dưới. Thuyền trưởng, tôi không biết anh ở đó cho đến khi anh cho tôi biết, nhưng anh để tôi biết và anh để tôi lại gần. Tôi đã lướt đuôi qua lớp layer trong khi vẫn ở ngay dưới. Ở đó khả năng dẫn âm thanh rất tốt và tôi có thể nghe được anh ở khoảng khách 29000 yard. Tôi có thể nghe được anh nhưng anh không thể nghe được tôi. Tại thời điểm đó, tôi sẽ tiếp tục chạy nước rút đến một khoảng cách đủ gần để có giải pháp với xác suất chính xác cao. Anh sẽ chết”
“Đặc điểm của bài tập huấn này để cho các anh thấy rằng chuyện gì sẽ xảy ra khi các anh mất lợi thế về thiết bị âm thanh” Mancuso đợi mọi người nhận ra nội hàm của câu này, rồi tiếp tục nói “Được rồi, vậy nó không công bằng, phải không? Nhưng ai dám nói cuộc sống công bằng?”
“Tàu Akula tốt thật đất, nhưng sonar của nó tốt đến mức nào?”
“Chúng tôi giả định nó tốt như tàu lớp 688-2”
Không thể nào, Ricks tự nghĩ “Còn có điều nào đáng kinh ngạc mà tôi cần biết nữa?”
“Câu hỏi hay. Câu trả lời là chúng tôi không biết. Và nếu cậu không biết, cậu hãy giả định nó cũng tốt như của cậu”
Không thể nào, Ricks tự nhủ
Có thể nó còn tốt hơn chúng ta ấy, nhưng Mancuso không nói thêm
“Được rồi” phó đô đốc nói với đoàn thủy thủ ở trung tâm tấn công “Hãy xem xét tài liệu trong tay và chúng ta sẽ giải tán hết trong 30 phút nữa” Ricks nhìn thấy thuyền trưởng Mancuso rời khỏi phòng khi cười toe toét với Chambers. Mancuso quả thực là một thuyền trưởng tàu ngầm đầy khôn ngoan và hiệu quả, nhưng suy cho cùng, anh ta cũng chỉ là một chỉ huy tàu ngầm tấn công nhanh, những ý tưởng chiến thuật của Mancuso không phù hợp để chỉ huy tàu ngầm hạt nhân trang bị tên lửa đạn đạo. Việc gọi những đồng đội cũ của mình từ Hạm Đội Đại Tây Dương, một đội tàu ngầm tấn công nhanh khác – chà, phải, đó là cách làm việc của họ, nhưng mẹ kiếp! Ricks chắc chắn mình đã làm đúng.
Đây là một bài kiểm tra khong thực tế. Ricks chắc chắn. Chẳng phải Rosselli đã nói với cả hai người bọn họ rằng Maine tĩnh lặng như một lỗ đen sao? Mẹ kiếp. Đây là cơ hội đầu tiên anh ta muốn cho vị phó đô đốc này thấy mình có thể làm gì, nhưng bài kiểm tra giả mạo đã làm hỏng ấn tượng đó, một trò lừa đảo với người của anh – những người mà Rosselli đã từng rât cmn tự hào
“Mr. Shaw, hãy cho xem bản ghi TMA của anh”
“Đây, sir” thiếu úy Shaw, tốt nghiệp trường tàu ngầm ở Groton chưa đầy 2 tháng trước, đang đứng ở 1 góc, hai tay ôm chat biểu đồ và ghi chú đầy lo lắng. Ricks chộp lấy đống giấy tờ và trải chúng ra bàn làm việc. Đôi mắt của viên thuyền trưởng lướt qua các trang giấy
“Chậm quá. Cậu đáng nhẽ có thể làm điều này sớm hơn ít nhất 1 phút”
“Vâng, sir” Shaw trả lời. Anh không biets làm cách nào có thể nhanh hơn, nhưng thuyền trưởng nói thế và thuyền trưởng lúc nao cũng đúng
“Nếu cậu nhanh hơn đưa ra số liệu này thì mọi chuyện có thể sẽ khác” Ricks nói với cậu ta với giọng nghèn nghẹn như đe dọa
“Xin lỗi, sir” câu này thực sự là sai lầm đầu tiên của thiếu úy Shaw ngày hôm nay. Ricks đưgns thẳng lên nhưng vẫn không nhìn thằng vào mắt Shaw được, điều này càng khiến cho cơn giận của anh ta tăng lên gấp bội
“ Từ ‘xin lỗi’ không thay đổi được sự thật, thưa ông. ‘Xin lỗi’ là mối đe dọa cho tàu và nhiệm vụ của chúng ta. ‘Xin lỗi’ sẽ khiến mọi người phải ch?