Chương 34 SẮP XẾP
Ryan ngạc nhiên thấy tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Lối đi bên ngoài cửa sổ văn phòng đã bị tuyết phủ dày đến 2 feet, đội dọn tuyết làm việc suốt đêm cũng không kịp với tốc độ rơi của tuyết. Những cơn gió mạnh thổi tung những bông tuyết xoay tròn dọc theo các con đường và chỗ đỗ xe khiến chúng trở nên bất tiện hơn bao giờ hết. Đã nhiều năm rồi, khu vực Washington chưa hứng chịu 1 cơn bão tuyết nào to như thế. Jack nghĩ, cư dân địa phương đã chuyển từ lo lắng sang tuyệt vọng. Sốt cabin lại sắp bùng phát trở lại cho mà coi. Vài nhà hẳn đã không còn tìm thấy thức ăn trong tủ lạnh. Vài ông chồng và bà vợ hẳn đang nhìn nhau và không biết liệu có thể kiếm đồ ăn ở đâu….Vừa cho nước vào máy pha cà phê, anh vừa cảm thấy buồn cười khi nghĩ thế. Trên đường quay trở lại văn phòng, anh qua phòng lay lay vai Ben Goodley
“Tỉnh dậy nào, tiến sỹ Goodley”
Cậu ta chậm rãi mở mắt “Mấy giờ rồi?”
“7.20. Cậu ở nơi nào tại New England?”
“New Hampshire, phía bắc, được gọi là Littleton”
“Chà, vậy hãy nhìn ra ngoài cửa sổ đi, nó sẽ gợi cậu nhớ về quê nhà đấy” Khi Jack cầm cốc nước quay lại thì thấy chàng trai trẻ đang đứng cạnh cửa sổ
“có vẻ như tuyết dày khoảng 1.5 feet, có lẽ hơn. Vậy, vấn đề lớn là gì? Quê hương chúng tôi gọi cái này là trận mưa tuyết bất chợt đấy/ Flurry”
“Ở D.C, nó được gọi là Kỷ Băng Hà. Cà phê sẽ có trong vài phút nữa” Ryan quyết định gọi an ninh ở sảnh để hỏi tình hình bên ngoài “Tình hình ở đó thế nào?”
“Mọi người đang gọi đến nói rằng không thể đến làm. Nhưng cái quái đó…hầu hết nhân viên làm ca đêm vẫn chưa về. Đường G.W Parkway đã đóng, cả Vành đai ngoài Maryland và Cầu Wilson Bridge cũng thế”
“Tốt, được rồi, chuyện này quan trọng, vì vậy hãy nghe nhé – điều đó có nghĩa là bất cứ ai đến làm luc snnayf có lẽ là điệp viên được KGB huấn luyện. Bắn họ đi” đứng cach s10 bước chân, Goodley vẫn có thể nghe thấy tiếng bật cười qua điện thoại “Cập nhật cho tôi tình hình thời tiết nhé. Và để lại cho tôi 1 chiếc xe GMC 4WD, trong trường hợp tôi phải đi đâu đó” Jack gác điện thoại và nhìn qua Goodley “Đấy chính là đặc quyền đấy. Ngoài ra, chúng ta có vài chiếc xe sẵn như thế ở cục”
“Còn những người bắt buộc phải đến đây hôm nay thì sao?”
Jack quan sát cà phê trên máy pha “Nếu đường vành đai Beltway và GW đã đóng thì có nghĩa là 2/3 số nhân viên không thể đi làm được rồi. Giờ cậu biết tại sao người Nga lại đầu tư rất nhiều tiền vào chương trình kiểm soát thời tiết chưa”
“Không có ai ở đây….”
“Không, mọi người ở đây vốn nghĩa rằng tuyết chỉ rơi ở khu trượt tuyết. Nếu trận bão tuyết này không sớm ngừng thì họ sẽ không vào thành phố làm việc được cho đến thứ 4”
“Tệ đến thế cơ à?”
“Ben, rồi cậu xem”
“Tôi để ván trượt tuyết ở Boston rồi”
* * * * * *
“Chúng ta đâu có bị hư hại nghiêm trọng đến thế” viên thiếu tá phản đối
“Thiếu tá, bảng cầu dao có thể không như anh nói đâu” viên thợ máy trưởng trả lời. đặt cầu dao trở lại chỗ cũ, và tấm nhựa đen bung ra “Vì cái này hỏng nên không có radio, cả vì hỏng cái kia nên không có cả hệ thống thủy lực. Tôi sợ rằng chúng ta sẽ phải dừng đỗ ở đây hơi lâu đấy, sir”
Họ phải làm đến 2 lần mới giao được thiết bị hạ cánh dự phòng vào 2.00 sáng. Đầu tiên họ cố dùng 1 chiếc xe bình thường để giao đến, nhưng đi được nửa đường thì mới nhận ra phải dùng đến chiếc xe bên quân sự mới được, vì vậy phải trưng dụng chiếc HMMWV, và dù có thế thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tới được đây do tắc đường trên các cao tốc giữa Washington và Trại David. Công việc sửa chữa chiếc trực thăng lẽ ra phải bắt đầu từ một giờ trước, chuyện không khó, nhưng đột nhiên lại trở nên phức tạp hơn
“Thế nào rồi?” viên thiếu tá hỏi
“Có lẽ bị lỏng một vài sợi dây, nhưng tôi sẽ phải tháo toàn bộ bảng cầu dao trước, sir, để tôi có thể kiểm tra tất cả các bộ phận. Có lẽ sẽ mất cả ngày đấy. Tốt hơn là nên chuẩn bị sẵn máy bay dự phòng đi”
Viên thiếu tá nhìn ra ngoài. Đây đúng là ngày anh không muốn bay tý nào “Theo lịch trình thì phải sáng mai chúng tôi mới quay về. Khi nào sửa xong?”
“Nếu tôi bắt tay ngay bây giờ….chắc khoảng nửa đêm là xong”
“Vậy ăn sáng trước đi. Tôi sẽ gọi máy báy dự phòng”
“Rõ, thiếu tá”
“Tôi cũng sẽ bảo họ kéo dây điện đến đây để đặt 1 máy sưởi và radio” Viên thiếu tá biết người thợ máy trưởng này quê ở San Diago
Vị thiếu tá lê bước trở lại cabin. Sân bay đỗ trực thăng ở tít trên cao, gió thổi phần phật bay hết cả tuyết. Vì vậy, tuyết ở đây chỉ dày khoảng 6 inch, trong khi bên dưới thì dày đến 3 feet. Anh nghĩ, mấy tay lính tuần tra đang đi dạo trong rừng hẳn khó khăn lắm đây
“Tệ đến mức nào?” viên phi công, đang cạo râu, lên tiếng hỏi
“Mạch điện đang có vấn đề. Kỹ sư nói cần đến cả ngày mới sửa xong”
“Chúng ta đâu có đỗ xuống mạnh đến thế” viên đại tá phản đối
“Tôi cũng nói thế. Muốn tôi gọi điện yêu cầu trực thăng dự phòng không?”
“Ừ, gọi đi. Cậu đã kiểm tra bảng các mối đe dọa chưa?”
“Đại tá, thế giới đang hòa bình mà, sir. Tôi đã kiểm tra rồi” ‘Bảng các mối đe dọa’ là thuật ngữ ghi lại gấp độ cảnh báo của các cơ quan chính phủ đối phó với các vấn đề khác nhau dựa trên mức độ đánh giá các mối nguy hiểm tiềm tàng trên thế giới. Mức độ nguy hiểm tiềm tàng càng lớn thì nguồn lực sẵn sàng để đối phó càng cao. Tại thời điểm này, Hoa Kỳ không thấy có mối đe dọa nào và điều đó có nghĩa chỉ cần chuẩn bị sẵn máy bay dự phòng VH-3 cho tổng thống. Viên thiếu tá gọi đến Annacostia
“Phải, hãy sẵn sàng cho Dash-2. Chiếc Dash-1 đang có vấn đề về điện…không, chúng tôi có thể xử lý ở đây. Hẳn là sẽ xong trước nửa đêm. Được rồi. Tạm biệt” viên thiếu tá gác máy chỉ ngay trước khi Pete Connor bước vào Cabin
“Chuyện gì thế?”
“Con chim bị hỏng rồi” viên đại tá trả lời
“Tôi không nghĩ chúng ta đã đỗ mạnh đến thế” Connor phản đối
“Chà, ai cũng nói thế cả” viên thiếu tá nhận xét “Chỉ là cái máy bay đó nghĩ chúng ta đã đỗ quá mạnh thôi”
“Máy bay dự phòng đã sẵn sàng” Vị đại tá, giờ đã cao râu xong, lên tiếng “Rất tiếc, Pete. Có vấn đề về điện, có lẽ không liên quan gì đến cú hạ cánh đó. Chiếc máy bay dự phòng có thể đến đây trong 35 phút nữa. Bảng các mối đe dọa không có gì. Có điều gì chúng tôi cần biết không?”
Connoer lắc đầu “Không, Ed. Chúng tôi không biết có mối đe dọa cụ thể nào”
“Tôi có thể lái máy bay dự phòng đến đây, nhưng cũng có thể nó sẽ bị có vấn đề khi bay trong thời tiết này. Chúng tôi có thể chăm chút tốt hơn ở Annacostia. Sir, tùy anh quyết định”
“Vậy các anh cứ để nó ở đó đi”
“Boss vẫn muốn theo dõi trận đấu đó ở đây à?”
“Đúng vậy. Tất cả chúng ta sẽ có 1 ngày nghỉ. Dự kiến bay về D.C lúc 6.30 ngày mai. Có vấn đề gì không?”
“Không, có thể sửa xong máy bay trước đó rồi”
“OK” Connor rời đi, quay lại cabin của mình
“Bên ngoài đó thế nào?” Daga hỏi
“Khá tệ” Pete nói “Máy bay bị hỏng”
“Tôi ước họ nên cẩn thận hơn” Đặc vụ Helen D’Agustino nói trong khi chải tóc
“Không phải lỗi của họ” Connor nhấc điện thoại gọi đến Trung tâm chỉ huy sở mật vụ, nằm phía tây Nhà Trắng cách vài dãy nhà “Connor đây. Máy bay có sự cố về máy móc. Chiếc dự phòng hiện đỗ ở Annacostia do điều kiện thời tiết. Có vấn đề gì trên Bảng mà tôi cần phải biết không?”
“Không, sir” Một đặc vụ trẻ trả lời. Trên màn hình LED trước mặt, Tổng thống Hoa Kỳ – được đặt tên là POTUS- đang hiện lên ở Trại David. Đệ nhất phu nhân – FLOTUS- để trống. Phó Tổng Thống đang đang ở cùng gia đình tại dinh thự gần Trạm Quan Sát Hải Quân, Đại lộ Massachusetts Avenue, Tây Bắc “Theo chúng tôi được biết thì mọi thứ đều bình thường”
“Đường xá ở đó thế nào?” Pete hỏi
“Tệ lắm. Phải dùng đến xe 4 cầu để đi đón khách”
“Cảm ơn Chúa vì đã có Chevrelet” Giống như FBI, bên sở mật vụ thường dùng những con Chevy 4 cầu để đi lại. Loại phương tiện này có lớp giáp dày, mức tiêu thụ nhiên liệu gần bằng xe tăng nhưng khả năng vượt địa hình chỉ kém xe tăng mà thôi “Được rồi, ở đây mọi thứ ổn cả”
“Tôi cá mấy tay thủy quân lục chiến đang teo hết cả trym vào rồi”
“Dulles thế nào?”
“Thủ tướng Nhật sẽ đến lúc 18.00 hôm nay. Mấy tay đó nói Dulles giờ chỉ mở 1 đường băng thôi. Họ hy vọng sẽ dọn được tuyết vào chiều nay. Cơn bão đang dịu đi rồi. Anh biết không, cái hay là…”
“Ừ” Connor không cần nghe tiếp. Cái hay là thời tiết kiểu này lại khiến công việc của bên mật vụ dễ dàng hơn “Được rồi, cậu biết tìm chúng tôi ở đâu rồi đấy”
“Phải, hẹn gặp ngày mai, Pete”
Connor nghe thấy tiếng động bên ngoài. Một người lính đang lái máy xới tuyết để dọn lối đi giữa các túp lều, và hai người lính khác đang tuần tra trên đường. Thật kỳ lạ khi tất cả các thiết bị này được sơn bằng hỗn hợp ngụy trang màu xanh lá cây và nâu của Lầu Năm Góc, nhưng những Thủy quân lục chiến lại mặc bộ đồ ngụy trang màu trắng, thậm chí cả súng trường M-16A2 của họ. Bất cứ ai cố gắng xâm nhập vào đây ngày hôm nay sẽ nhận ra, dù quá muộn, rằng lực lượng bảo vệ vành đai hoàn toàn vô hình và mấy tay thủy quân lục chiến này đều có kinh nghiệm chiến đấu. Những lúc thế này, ngay cả đội mật vụ cũng cảm thấy có thể nghỉ xả hơi, mấy dịp thế này thật hiếm hoi. Có tiếng gõ cửa. Daga ra mở
“Báo sáng nay, ma’am” một hạ sỹ thủy quân lục chiến đưa đồ qua
Sau khi đóng cửa vào, D’Agustino nhận xét “Anh biết không, đôi khi tôi nghĩ những người duy nhất thực sự có thể tin tưởng được là những người giao báo”
“Thế lính thủy quân lục chiến thì sao?” Pete bật cười
“Ồ, cả họ nữa”
“Siera -16 đang đổi hướng” sỹ quan sonar báo cáo “Mục tiêu đang rẽ trái”
“Rất tốt” Dutch Claggett trả lời “Mr. Pitney, cậu chỉ huy tiếp”
“Rõ, sir. Tôi nắm quyền chỉ huy” viên sỹ quan hoa tiêu nói khi XO bước tới khoang sonar. Nhóm theo dõi điều khiển hỏa lực đứng bên cạnh, sẵn sàng tính toán
“Ngay đây, sir” viên sỹ quan sonar lấy bút chì chỉ vào màn hình “Có vẻ như giờ đang ở đây. Chỉ huy, sonar đây, hướng hiện giờ là 1-7-0, mục tiêu đang rẽ trái, nhiễu bức xạ của mục tiêu vẫn giữ nguyên và vận tốc dự đoán của mục tiêu không thay đổi”
“Rất tốt, cảm ơn” Đây là lần quay thứ ba. Dự đoán của Claggett có vẻ đúng. Người Nga đang tiến hành tìm kiếm có kiểm soát khu vực biển tuần tra này một cách có trật tự – và rất thông minh – các tàu ngầm tấn công lớp 688 của Mỹ cũng thường tìm kiếm các tàu ngầm Nga theo cách này. Cách tìm tiếm theo dạng bậc thang, với các bậc cách nhau khoảng 40.000 yard
“X, cái máy bớm mới của họ rất tốt đấy” viên sỹ quan sonar nhận xét “Tiếng ồn giảm đi rất nhiều. Theo tính toán thì tốc độ của nó hiện khoảng 10 hải lý”
“Vài năm nữa là chúng ta sẽ phải lo lắng về mấy gã này rồi”
“Đang mờ dần, đang mờ dần – dựa trên động cơ của Sierra-16 thì nó giờ đang howngs 1-6-4, vẫn đang rẽ trái, tốc độ không đổi” Viên sỹ quan khoanh tròn dấu trên màn hình “Có lẽ thế, sir, nhưng bọn họ vẫn còn phải học nhiều”
“Tính toán khoảng cách với mục tiêu giờ là 48000 yard, sir”
“Mr. Pitney, tăng khoảng cách giữa chúng ta với mục tiêu. Về phía bên phải”. XO ra lệnh
“Chuyển bên khác à?” Thuyền trưởng Ricks hỏi khi bước vào khoang sonar
“Vâng, có vẻ như chuyển hướng khá thường xuyên, thưa thuyền trưởng”
“Thằng chó đẻ này làm khá tốt đấy chứ?”
“Theo dự đoán của chúng tôi thì cứ 2 phút lại làm 1 lần” Clagget trả lời “Tôi vừa ra lệnh rẽ phải để duy trì khoảng cách”
“Hợp lý” Ricks thực sự thích thú. Anh ta đã không ở trên một con tàu ngầm tấn công nào từ thời trở thành phó phòng trên Bộ Quốc Phòng. Đã hơn 10 năm rồi chưa chơi trò tầu ngầm với người Nga, chỉ thỉnh thoảng nghe người khác kể lại. Hành động của anh ta luôn giống nhau: Theo dõi hướng đi của đối thủ từ một khoảng cách đủ an toàn, rồi giữ chín mươi độ với tàu ngầm của đối thủ cho đế bon họ không nghe thấy mình. Chỉ là bản chất trò chơi giờ đã thay đổi 1 chút, không còn dễ như trước đây. Các tàu ngầm Nga trở nên yên lặng hơn. Vài điều gây khó chịu cách đây vài năm giờ đang trở thành một vấn đề thực sự. Có lẽ chúng ta nên thay đổi hành vi của mình….
“Cậu biết không, X, sẽ thế nào khi điều này trở thành chiến thuật tiêu chuẩn?”
“Ý anh là gì, thuyền trưởng?”
“Ý tôi là, tàu ngầm nga giờ đang trở nên ngày càng yên ắng, có lẽ đây là một động thái thông minh….”
“Hả?” Claggett vẫn chưa hiểu
“Nếu cậu theo dõi gã này, ít nhất cậu luôn biết gã đang ở đâu. Cậu thậm chí có thể phóng một mồi giả SLOT và gọi hỗ trợ tiêu diệt hắn. nghĩ xem. Bọn họ đang ngày càng yên ắng hơn. Nếu cậu dừng ngay khi phát hiện ra gã, ai có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không bị nhầm lẫn vào lần tới? Vì vậy, ý tôi là, chúng ta nên tiếp tục theo dõi từ một khoảng cách an toàn và đặt bên kia dưới sự giám sát của chúng ta”
“Thuyền trưởng, làm được điều này thì rất tốt, nhưng sẽ thế nào nếu gã kia cũng ngửi ra chúng ta, hoặc sẽ thế nào nếu gã quay ngoắt lại và chạy tốc độ cao?”
“ý hay. Vậy chúng ta phải theo dõi nó ở một bên và phía sau, không phải trực tiếp phía sau, để nó ít có khả năng vô tình tiếp cận…Chuyện nó theo dõi phía sau là điều đương nhiên, nhưng nó không thể để ý mọi hướng trong đại dương này, phải không?”
Chúa ơi, gã này muốn tạo ra chiến thuật của riêng mình….. “’Sir, nếu OP-2 (Bộ phận Tác chiến) đồng ý với cách tiếp cận của anh, hãy nói cho tôi biết”
“Thay vì ở ngay sau lưng đối thủ, chúng ta nên ở phía sau hắn ở phía bắc, như vậy sonar của chúng ta dễ dàng hoạt động hơn, đồng thời cũng an toàn hơn”
Clagget nghĩ, cái này nghe có lý hơn này “Sẽ làm theo anh, thuyền trưởng. Vẫn duy trì ở 50.000 yard chứ?”
“Vâng, cẩn thận sẽ tốt hơn”
* * * * * *
Ghosn thấy, đúng như dự báo, cơn bão thứ hai không nặng nề như cơn bão số 1. Chỉ đọng lại lớp tuyết mỏng – có vẻ như bọn họ dùng từ ‘dusting’ – trên các phương tiện và bãi đậu xe. Trận bão tuyết này không đáng lo lắng, chỉ to gấp đôi cơn bão mùa đông hắn từng thấy ở Lebanon
“Bữa sáng nhé?” Marvin hỏi “Tôi ghét phải làm việc với cái bụng rỗng tuếch”
Ibrahim nghĩ, gã này được đấy. Hắn chưa bao giờ lo lắng cả. Cũng rất dũng cảm….hoặc kiểu như thế. Ghosn trầm ngâm. Gã này từng tiết tên cảnh sát Hy Lạp đó trong nháy mất, dạy cho một trong những người hướng dẫn thực chiến của tổ chức 1 bài học đẫm máu, thể hiện kỹ năng sử dụng súng thành thạo và hoàn toàn coi thường nguy hiểm khi họ phát hiện ra quả bom của Israel. Hắn kết luận, gã này còn nhiều tiềm năng. Hắn không biết sợ và không giống như người bình thường. Một số binh lính có thể học cách kiểm soát nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng gã này hoàn toàn không có sợ hãi. Đây đơn thuần là cố gắng gây ấn tượng với mọi người? Hay thực sự hắn chính là thế? Có lẽ hắn thực là thế. Ghosn nghĩ, nếu thế, gã này thực sự điên rồi và như thế thì nguy hiểm hơn là hữu ích. Nghĩ đến đây, Ghosn thấy đồng ý với quyết định của Qati.
Nhà nghỉ không cung cấp dịch vụ mang cà phê vào phòng. Tất cả phải đi bộ qua 1 con đường lạnh để đến chỗ ăn sáng. Trên đường đi, Russell lấy 1 tờ báo để đọc về trận đấu đó
Qati và Ghosn chỉ liếc nhìn qua cũng tìm thêm được 1 lý do khác để ghét người Mỹ. Họ ăn trứng với dăm bông hoặc thịt hun khói, bánh kếp với xúc xích – trong cả 3 trường hợp, đều ăn thứ thịt ô uế nhất, thịt theo. Ngay khi 2 người vừa nhìn hay ngửi thấy mùi thịt lợn, họ đã cám thấy buồn nôn. Marvin hoàn toàn theo bản năng khi gọi mấy thứ này cùng với cà phê, không hề nghĩ đến cấm kị tôn giáo. Ghosn để ý chỉ huy gọi món cháo yến mạch, và đang ăn giữa chừng, đột nhiên tái mặt, đứng dậy và rời khỏi bàn.
“Nhân thể, chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy? Ốm à?” Russell hỏi
“Ừ, Marvin, anh ấy đang ốm khá nặng” Ghosn nhìn miếng thịt xông khói béo ngậy trên đĩa của Russell và biết chính mùi vị đó đã khiến dạ dày Qati lộn nhào
“Tôi hy vọng anh ấy lái xe được”
“Chuyện đó không thành vấn đề đâu” Ghosn tự hỏi không biết có đúng không nữa. Hắn tự nhủ, chăc được thôi, trước đây anh ấy còn trải qua thời kỳ khó khăn hơn – nhưng nhiệm vụ khi đó không lớn thế này. Khong, chưa bao giờ có được cơ hội như lần này, chỉ huy sẽ hoàn thành nó bằng mọi giá. Russell thanh toán bữa sáng bằng tiền mặt, để lại tiền tip hậu hĩnh vì cô phục vụ giống như người Mỹ bản địa
Khi họ trở về phòng, mặt Qati trắng bệch và sau khi nôn ọe, hắn lau mặt trong nhà vệ sinh
“Tôi giúp gì được không, anh bạn?” Russel hỏi “Sữa, hoặc cái gì đó tốt cho dạ dày?”
“Không phải bây giờ, Marvin, cảm ơn”
“Tùy anh vậy, anh bạn” Russell mở tờ báo. Mấy giờ tới sẽ chẳng có gì làm, chỉ ngồi đợi. Hăn thấy trên các tờ báo sáng trong mục về các trận đấu có dự báo đội Minnesota có 65% cơ hội thắng. Hắn quyết định, nếu ai hỏi thì hắn sẽ bắt Vikings với 65% cơ hội thắng.
* * * * * *
Đặc vụ Walter Hoskins, phó giám đốc bộ phận chống tham nhũng và gian lận của FBI, chi nhánh Denver biết mình đã bỏ lỡ trận đấu rồi, dù thực tế vợ ông đã mua cho ông 1 vé như quà tặng giáng sinh. Ông đã bán chiếc vé này cho S-A-C với giá 200usd. Hoskins có việc phải làm. Tại bữa tối thường niên của NFL tối qua, một người cung cấp thông tin bí mật đã đưa ra bằng chứng quan trọng. Bữa tiệc đó – giống như mọi bữa tiệc tổ chức ở Kentucky Derby – luôn là địa điểm ưa thích của mấy người giàu có, quyền lực và quan trọng. Không có ngoại lệ. Có cả các thượng nghị sỹ bang Colorado và California, có sự tham dự của các dân biểu, thống đốc bang và trên 300 khách mời. CI (Confident informant) của ông đã tình cờ ngồi cùng bàn với thống đốc Colorado, các thượng nghị sĩ và nữ dân biểu từ quận 3, tất cả đều là mục tiêu trong vụ tham nhũng này. Rượu vào thì lời ra. Đêm qua một thỏa thuận được tiến hành. Chính phủ sắp phê duyệt việc xây dựng con đập, số tiền hối lộ đã được thống nhất và người quản lý câu lạc bộ tổ the Sierra Club’s có nhúng tay vào. Đổi lại với việc các nhà thầu sẽ cung cấp cho các chính trị gia này những khoản đóng góp chính trị lớn, Thống đốc cũng sẽ cho phép xây dựng một công viên mới, xoa dịu sự phản đối của các nhà bảo vệ môi trường. Hoskins nghĩ, phần đáng buồn là khu vực đó thực sự cần con đập nước này. Nó tốt cho tất cả mọi người, bao gồm cả ngư dân địa phương. Nhưng hành vi nhận hối lộ làm cho toàn bộ sự việc trở nên bất hợp pháp. Hoskins có thể buộc tội những người ngày vi phạm 5 luật liên bang, trong đó quan trọng nhất là Đạo luật về Tổ chức Chống Tham nhũng và Gian Lận (Racketeer-Influenced and Corrupt Organization Act) vốn được thông qua 20 năm trước, khi thông qua luật này, người ta không nghĩ số quan chức cấp cao vi phạm lại cao đến thế. Ông đã từng tống 1 thống đốc vào nhà tù liên bang, và giờ ông có thể tống thêm 4 ông nghị vào đó nữa. Scandal này sẽ làm rung chuyển chính trường Colorado cho mà xem. Người cung cấp thông tin mật (CI) là trợ lý riêng cho viên thống đốc này, 1 cô gái trẻ có lý tưởng đã quyết định không khoan nhượng với nạn tham nhũng. Phụ nữ luôn là đối tượng tốt nhất để cài thiết bị nghe trộm, đặc biệt khi lại có bộ ngực lớn, y như trường hợp này. 1 con bọ được cài ngay trên áo ngực và âm thanh thu được thật tuyệt vời. Đây cũng là một vị trí an toàn, vì viên thống nhất đã nếm trải sự dễ thương của cô và quyết định cô không đủ nữ tính. Có vẻ câu châm ngôn cũ vẫn đúng: Địa ngục không đáng sợ bằng một người phụ nữ bị khinh miệt (hell really did have no fury like a woman scorned)
“Thế nào rồi?” Murray hỏi, hơi khó chịu vì phải đến văn phòng vào chủ nhật. Ông phải đi làm bằng tàu điện ngầm và giờ nó đang bị đóng cửa. Ông sẽ phải ở đây cả ngày
“Dan, chúng ta có đủ bằng chứng để truy tố rồi, nhưng tôi muốn đợi đến khi tiền về tài khoản. CI của tôi đã cung cấp mọi thông tin. Tôi đang sắp xếp lại nó lúc này”
“Câu có thể fax nó qua đây không?”
“Ngay khi làm xong, Dan. Chúng ta đã bắt được bọn họ rồi, tất cả”
“Walt, cậu xứng đáng được dựng tượng” Murray nói, quên cả nỗi bực dọc. Giống như hầu hết các cảnh sát khác, ông ghét bọn tham nhũng không khác gì ghét bọn băt cóc
“Dan, chuyển qua đây có khi lại là điều may mắn nhất với tôi” Hoskins cười phá lên qua điện thoại “Có khi tôi tranh cử vào 1 trong những ghế thượng viện còn trống”
“Colorado có khi còn tệ hơn” Dan nhận xét, thầm nghĩ, miễn là cậu đừng có mang súng khắp nơi. Ông biết chuyện đó không công bằng. Dù Walt không phải là người thích dùng cơ bắp nhưng ở phương diện khác, đánh giá của ông về Walt vài năm trước vẫn đúng: Hoskins là một điều tra viên xuất sắc, thậm chí còn có tài bố trí chiến lược ngang với Bill Shaw. Walt chỉ là không thích hợp dựng bức tượng bán thân mà thôi. Chà, Murray tự sửa, lần này cũng không khó lắm. Các chính trị gia đang nấp sau các luật sư và phát ngôn viên báo chí, và họ không có súng trong tay “Công tố viên thì thế nào?”
“Cậu ta là công tố viên giỏi, sắc sảo, Dan. Cậu ta đứng về phía chúng tôi. Hỗ trợ từ Bộ Tư Pháp không bao giờ là xấu cả, thực tế là cậu ta sẽ làm những điều mình phải làm”
“OK, chuyển giấy tờ cho tôi khi hoàn thành nhé” Murray cúp điện thoại, rồi lại nhấc lên gọi số về nhà Shaw ở Chevy Chase
“Alo”
“Bill, là Dan đây” Murray nói qua đường dây bảo mật “Hoskins đêm qua vừa làm được 1 cú lớn. Nói rằng cậu ta ghi âm được tất cả – cả 5 đối tượng chính đã thỏa thuận bên đĩa bít tết rồi”
“Cậu có nhận ra là chúng ta phải thăng chức cho anh chàng này chưa?” Giám đốc FBI ngoác miệng cười
“vậy thăng chức cho cậu ta làm phó giám đốc đi” Dan đề nghị
“Cũng không khiến khối lượng công việc của cậu giảm xuống đâu. Tôi có cần đến văn phòng không?”
“Không, tình hình thế nào?”
“Tôi nghĩ mấy làn đường giờ thành sân trượt băng rồi Đường tệ lắm”
“Tôi đi Metro đến chỗ làm, giờ cũng đóng cửa rồi – băng trên đường ray hay gì đó”
“Washington D.C, Thành phố hoảng loạn” Shaw trả lời “Được rồi, Mr. Murray tôi đang có kế hoạch nghỉ ngơi và xem trận đấu đó
“Và tôi, Mr. Shaw, sẽ từ bỏ sở thích cá nhân và phấn đấu vì vinh quang của FBI”
“Tốt. Tôi thích cấp dưới toàn tâm toàn ý. Ngoài ra, tôi đang đón tiếp đứa cháu trai đây này” Shaw báo cáo, nhìn con dâu đang cho thằng bé bú bình
“Kenny thế nào, thằng nhóc ấy?”
“Ồ, chúng tôi đang định biến thằng bé thành đặc vụ. Trừ khi cậu thật sự cần tôi, Dan…”
“Bill, cứ vui vẻ chơi với cậu nhóc đi, chỉ cần nhớ giao nó cho mẹ khi tã ướt”
“Được rồi. Cập nhật tin tức vụ này nhé. Cậu biết là tôi sẽ phải trực tiếp đệ trình với Tổng Thống”
“Anh nghĩ có vấn đề gì ở đó không?”
“Không, ông ấy cũng ghét tham nhũng”
“Tôi sẽ gọi lại” Murray bước ra khỏi phòng, tiến tới trung tâm liên lạc. Ông thấy điều tra viên Pat O’Day cũng đang đến phòng đó
“Pat, cậu lái xe đến chỗ làm sáng nay hả?”
“Vài người lái xe giỏi” O’Day có con bán tải 4 cầu “Barrier ở Đường Số 9 đã bị đóng băng và không thể hạ xuống. Tôi đã bảo họ bỏ 1 cái barrier khác đến”
“Sao hôm nay cậu lại đi làm thế?”
“Tôi phải trực ở trung tâm chỉ huy hôm nay. Thay ca cho Frederick. Anh ấy sống ở vùng ngoại ô, chấc phải tầm chiều thứ 5 mới đến được. Đường I-270 có lẽ sẽ không mở cho đến mùa xuân mất”
“Chúa ơi, thành phố này gần như không ở nổi khi tuyết rơi”
“Anh cứ nói đi” lần chuyển chỗ ở gần đây nhất của O’Day là Wyoming và ông thực sự vẫn mùa săn bắn ở đó
Murray nói với nhân viên phụ trách liên lạc rằng bản fax từ Denver là tài liệu mật, không ai ngoài ông có quyền đọc lúc này.
“Tôi không thể ráp được cuộc gặp này sao cho hợp lý” Goodley nói, sau bữa ăn trưa
“Cuộc gặp nào?”
“Cuộc gặp đầu tiên khiến chúng ta nhận được tin chấn động – không, xin lỗi, là cuộc gặp thứu 2. Tôi không thể khớp được hành trình của Narmonov và SPINNAKER với nhau”
“Điều này cũng không có ý nghĩa gì nhiều”
“Tôi biết. Điều kì lạ là, có nhớ về những gì tôi nói về cách dùng từ khác lạ trong các báo cáo của ông ta không?”
“Có, nhưng cậu hãy nhớ là tiếng Nga của tôi rất hữu hạn. Tôi không thể nhìn thấy sự khác biệt trong cách dùng từ như cậu”
“Bắt đầu từ cuộc gặp không phù hợp này, từ ngữ của báo cáo đã thay đổi, cũng là cuộc gặp đầu tiên mà tự tôi thấy họ khó mà gặp nhau” Goodley dừng lại “Tôi nghĩ mình có manh mối gì đó ở đây”
“Hãy nhớ là cậu phải thuyết phục được Ban phụ trách Nga đấy”
“Điều đó không dễ đâu”
“Đúng these” Ryan đồng ý “Tìm thêm 1 số bằng chứng khác đi, Ben”
* * * * * *
Một trong những nhân viên an ninh giúp Clark khiêng thùng rượu. Anh xếp rượu lên quầy bar, rồi lên tầng trên đặt nốt 4 chai Chivas. Chavez mang hoa theo sau. John Clark đặt 4 chai rượu vào đúng vị trí và nhìn quanh để đảm bảo rằng mọi thứ đã ở đúng nơi. Anh loay hoay với vài món đồ nhỏ để chứng tỏ mình thành thật. Có một cái rãnh nhỏ trên chai rượu giữ máy phát, trông có vẻ như bị nứt, vì vậy có lẽ sẽ không ai cố mở chai rượu. nghĩ, mấy gã trong bộ phận kỹ thuật (S&T) thực sự thông minh, mọi thứ càng đơn giản thì càng hiệu quả.
Những bông hoa cắm vào phải cố định. Chavez nhìn bó hoa hồng trắng trên tay và nghĩ rằng chúng trông rất đẹp, những chi tiết nhỏ màu xanh lá cây đó được làm giống hệt như thân cây. Ding bước xuống thang và kiểm tra phòng tắm phía trước. Anh đặt một chiếc máy ghi âm thu nhỏ được sản xuất tại Nhật Bản vào thùng rác và nhấn nút ghi âm. Ding và Clark gặp nhau tại cầu thang hình xoắn ốc và cả hai rời khỏi máy bay. Họ vừa đi khuất, bước vào tang 1 sân ga thì đám nhân viên an ninh tiền trạm cũng vừa đến
Ngay khi đến, cả hai tìm thấy một phòng khóa và vào đó thay đồ. Khi bước ra khỏi phòng thì họ đã hóa thân thành các thương gia, đầu tóc chải ngược, đeo kính đen
“Mr. C, công việc cứ luôn dễ thế này à?”
“Không”
2 người đi bộ đến đối diện nhà ga. Cách chiếc JAL 747 nửa dặm, nhưng vẫn có thể trực tiếp nhìn thấy chiếc máy bay. Họ cũng nhìn thấy chiếc máy bay Gulfstream-IV được ngụy trang thành máy bay tư nhân đang đỗ ở đó. Nó sẽ cất cánh ngay trước khi chiếc máy bay Nhật cất cánh, nhưng ở 1 hành trình khác. Clark lấy một chiếc Sony Walkman từ trong vali, đặt một chiếc băng cát-xét và đeo tai nghe vào. Thực tế, anh nghe được cả tiếng thì thầm cuẩ nhân viên an ninh trên máy bay và cuộc băng cũng ghi âm tất cả lời họ nói trong khi mắt anh đọc sách. Clark nghĩ, thật đáng tiếc khi không hiểu tiếng Nhật. Trong hầu hết các chiến dịch bí mật, sỹ quan chính thường chỉ ngồi loanh quanh và không làm gì cả, chỉ theo dõi diễn biến tình hình. Anh ngẩng đầu nhìn nhân viên lại trải thảm đỏ, lực lượng an ninh tập hợp lại, khán đài sắp xếp lại, nghĩ, bọn họ hẳn ghét điều này lắm đây
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Đích thân tổng thống Mexico tháp tùng thủ tướng Nhật ra máy bay, bắt tay thật nồng ấm tại cầu thang. Clark nghĩ, đây đúng là bằng chứng rõ ràng cho thấy công việc đang diễn ra tốt đẹp, nhưng thật buồn vì những việc thế này đã thực sự diễn ra. Phái đoàn lên cầu thang, cửa máy bay đống lại và cầu thang thu đi, chiếc 747 bắt đầu khởi động
Clark nghe được cuộc hội thoại ở tầng trên của máy bay. Ngay sau khi động cơ nổ máy, giọng nói của cuộc trò chuyện không rõ ràng lắm. Clark quan sát chiếc Gulfstream bắt đầu đi taxi về phía đường băng. Hai phút sau, chiếc Boeing 747 của Japan Airlines cũng bắt đầu lăn bánh. Cũng hợp lý thôi. Khi bay phía sau một chiếc máy bay thân rộng lớn như vậy, hành khách phải hết sức thận trọng, luồng không khí do máy bay tạo ra sẽ gây rắc rối lớn, thậm chí nguy hiểm cho máy bay phía sau. 2 sỹ quan CIA vẫn tiếp tục ở lại phòng VIP quan sát cho đến khi chiếc JAL cất cánh, cho đến khi công việc của họ hoàn thành
Chiếc Gulfstream sau khi leo lên độ cao 41000 feet thì bay hướng theo 0-2-6, đến New Orleans. Viên phi công khẽ nhả chân ga bay theo sự chỉ huy của người đàn ông ngồi phía sau. Bên phải họ, chiếc máy bay 747 cũng đang bay cùng độ cao, theo hướng 0-3-1. Bên trong chiếc máy bay thân rộng khổng lồ, một chai rượu scotch với một máy phát ẩn nằm cạnh cửa sổ và nó gửi sóng EHF đến một máy thu trên chiếc Gulfstream. Hệ thống có băng thông dữ liệu rất tốt đảm bảo cho tín hiệu tuyệt vời, không dưới 10 băng ghi âm đang ghi lại mọi âm thanh, trên 2 tần số khác nhau. Viên phi công chuyển hướng mỗi lúc một xa về phía đông cho tới khi 2 chiếc máy bay cùng nhau bay ra biển, rồi anh ta rẽ trái khi một chiếc máy bay thứ 2 tiếp quản, đây là chiếc EC-135 cất cánh từ Căn Cứ không quân Tinker tại Oklahoma, cách mục tiêu 30 dặm về phía đông và đang bay cách mục tiêu 2000m. Chiếc máy bay đầu tiên hạ cánh tại New Orleans, mọi người đi xuống, tháo dỡ thiết bị, nạp nhiên liệu, rồi bay trở lại Mexico City
Clark vẫn đang ở Đại Sứ Quán. Để hoàn thành chiến dịch này, một sỹ quan Ban Tình Báo của CIA biết nói tiếng Nhật đến hỗ trợ. Vì việc tiếp nhận thử nghiệm của anh có thể làm sáng tỏ tính hiệu quả của hệ thống, Clark quyết định tốt nhất là cấp cho chuyên gia Nhật Bản quyền truy cập ngay vào các cuộc trò chuyện được ghi âm tại đại sứ quán. Clark coi đây là minh chứng cho tính chủ động trong hoạt động hiện trường. Vị chuyên gia này lắng nghe chậm rãi các cuộc hội thoại được ghi âm 3 lần trước khi đánh chữ ra, tổng cộng chưa đầy 2 trang. Clark đứng ngay sau lưng, đọc ngay qua vai
“Tôi hy vọng mấy cái thỏa thuận với phe đối lập cũng dễ dễ dàng như với tổng thống Mexico” Clark đọc to “Giờ chỉ cần quan tâm đối phó với cấp dưới ông ta”
“Tôi thấy có vẻ như chúng ta đã có được những gì mình muốn” vị chuyên gia ngôn ngữ nhận xét
“Người phụ trách liên lạc của anh đâu?” Clark hỏi trưởng trạm tình báo
“Tôi sẽ tự làm” chăc chắn cũng dễ thôi. Vị trưởng trạm nhập 2 trang văn bản vào máy. Kèm theo máy tính là một chiếc máy nhỏ trông giống như một chiếc máy quay đĩa. Trên đĩa lớn thực sự là hàng tỷ số kỹ thuật số ngẫu nhiên. Mỗi chữ ông viết sẽ được chuyển đổi thành mật mã và chuyển về phòng MERCURY ở Langley.. Tại đây, tín hiệu thu được sẽ được ghi lại, một kỹ sư truyền thông lấy đĩa giải mã từ trong két sắt, cho vào máy tính rồi nhấn nút, sau vài giây, chiếc máy in laser bên cạnh máy tính sẽ in ra rõ ràng nội dung trên hai tờ giấy đó. Kỹ sư truyền thông cho hai mảnh giấy vào một phong bì và đưa cho người chuyển phát, người này sau đó chuyển phong bì đến văn phòng phó giám đốc trên tầng bảy
“Tiến sỹ Ryan, đây là tài liệu ông đang đợi”
“Cảm ơn” Jack ký nhận “Tiến sỹ Goodley, xin phép 1 lúc nhé”
“Không sao” Ben quay lại với đống giấy tờ của mình. Ryan khui phong bì và đọc thật chậm, cẩn thận đọc lại 2 lần. Rồi anh nhấc điện thoại và yêu cầu đường dây an ninh tới Trại David
“Trung tâm chỉ huy” 1 giọng nói trả lời
“Đây là tiến sỹ Ryan ở Langley. Tôi cần nói chuyện với Boss”
“Đợi 1 chút, sir” Một sỹ quan hải quân trả lời. Ryan rút 1 điếu thuốc
“Tổng Thống đây” 1 giọng nói mới cất lên
“Ngài tổng thống, đây là Ryan. Tôi đã có bộ khung hội thoại trên chiếc máy bay 747 đó”
“Sớm đến thế à?”
“Cuộc hội thoại này được ghi trước đi mở động cơ máy bay, sir. Chúng tôi có 1 giọng nói chưa xác định – chúng tôi cho rằng đó là giọng của ngài thủ tướng Nhật – nói rằng ông ta đã thỏa thuận xong” Jack đọc nguyên văn 3 dòng tài liệu
“Thằng khốn đó” Fowler thở ra “cậu biết khoongm nếu ở Hoa Kỳ thì tôi có thể sử dụng cái này làm bằng chứng chống lão trước tòa”
“Tôi nghĩ ngài sẽ muốn xem tài liệu càng sớm càng tốt, sir, và tôi có thể fax nó cho ngài. Nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện sẽ không có cho đến khoảng chín giờ tối”
“Sau trận đấu có cái gì đọc cũng tốt. OK, gửi nó đi” Đường dây ngắt cụp
“Không có chi, sir” Jack nói vào điện thoại
* * * * * *
“Đến giờ rồi” Ghosn nói
“Okay” Russell đứng dậy và mặc chiếc áo khoác dày. Ngoài trời thực sự sự lạnh. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất hôm nay chỉ 6 độ F. Gió đông bắc lạnh giá đang thổi từ Nebraska băng giá đến Denver khiến nó càng lạnh hơn, và điều tốt duy nhất của đợt không khí lạnh này là bầu trời quang đãng. Denver là thành phố có tình trạng ô nhiễm không khí nghiêm trọng, cộng với hiệu ứng nhiệt độ xuống thấp vào mùa đông, không khí càng thêm khó chịu. Nhưng hôm nay bầu trời trong xanh không gợn mây và ở phía tây Marvin có thể thấy tuyết trên đỉnh núi dường như bị gió mạnh xé thành từng mảnh vải trắng. Đây chắc chắn là điềm lành và thời tiết quang đãng có nghĩ rằng chuyến bay từ Stapleton sẽ không bị hoãn như hắn lo sợ vài ngày trước đó. Hắn bắt đầu khởi động chiếc xe van, thầm diễn tập lời thoại của mình và xem xét lại kế hoạch trong lúc chờ xe ấm lên. Marvin quay lại nhìn đống hàng hóa, Ibrahim đã nói đó là 1 tấn thuốc nổ loại cực mạnh. Cái này sẽ khiến cho bọn họ chết khiếp cho mà xem. Tiếp theo, hắn bước vào chiếc xe thuê và cũng bắt đầu khởi động máy và tăng nhiệt độ. Thật không may khi Chỉ huy Qati vẫn tiếp tục ốm yếu. Russel nghĩ, có lẽ là chứng đau đầu.
Vài phút sau 2 người kia đia ra. Ghosn đi kế Marvin, trông hắn cũng rất lo lắng
“Sẵn sàng chưa, anh bạn?”
“Rồi”
“Okay” Russell lùi xe và lái ra khỏi chỗ đậu. Hắn cài số tiến và kiểm tra xem chiếc xe thuê này có bị theo dõi không, rồi phi thẳng từ bãi đậu xe ra đường cao tốc
Lái xe đến SVĐ chỉ mất vài phút. Cảnh sát lập các trạm gác và hắn nhận thấy Ghosn nhìn bọn họ rất chăm chú. Marvin không quan tâm. Nói gì gì nói, đám cớm này chỉ ở đó để điều tiết giao thông và bọn họ chỉ giữ trật tự vòng ngoài, vì giao thông bắt đầu đông dần. Lúc này còn gần sáu tiếng nữa mới bắt đầu trận đấu, dòng người đổ về sân vận động còn thưa thớt, cảnh sát phần lớn đứng ở ven đường không làm gì cả. Qati hiện giờ đã tách ra và đang đi vong quanh cách đó mấy tòa nhà. Marvin dừng xe và hạ kính xuống
“Xin chào” hắn nói với tên cớm
Sỹ quan Pete Dawkins của Sở Cảnh Sát thành phố Denver hiện đang rất lạnh dù anh vốn là dân Colorado gốc. Nhiệm vụ của anh hôm nay là chịu trách nhiệm bảo vệ lối ra vào dành cho truyền thông và khác VIP, hiện anh phải đứng đây bởi vì anh là sỹ quan thấp nhấp, mấy tay sỹ quan cấp cao hơn được gác ở những vị trí ấm áp hơn
“Anh là ai?” Dawkins hỏi
“Nhân viên kỹ thuật” Russell trả lời. Đây là cổng dành cho truyền thông, đúng không?”
“Phải, nhưng xe anh không có trong danh sách” Có 1 danh sách các vị trí giới han trong chỗ ngồi dành cho khách VIP và Dawkins không thể cho bất kỳ ai lạ vào
“Máy ghi âm ở đơn vị ‘A’ chỗ đó bị hỏng” Russell giải thích bằng 1 động tác ra hiệu “Chúng tôi phải mang cái dự phòng vào”
“Không ai thông báo cho tôi về việc đó” viên sỹ quan cảnh sát nhận xét
“Cũng chẳng ai nói với tôi cho đến 6 giờ tối qua. Chúng tôi phải mang cái chết tiệt này từ Omaha đến đấy” Russell vẫy mạnh cái kẹp giấy. Ngồi ở ngay phía sau, Ghosn gần như ngừng thở
“Sao họ không vận chuyển nó bằng đường hàng không?”
“Bởi vì FedEx không làm việc vào chủ nhật, anh bạn và cái thứ chết tiệt này quá to để nhét qua cửa Lear. Tôi không than phiền gì đâu, anh bạn. tôi là một nhân viên kỹ thuật bên Chicago, okay? Với công việc lặt vặt này, tôi được trả gấp ba lần rưỡi số tiền tôi thường trả, cộng với tiền lương cuối tuần. Ngoài ra, nó thực sự khẩn cấp”
“Nghe hay đấy” Dawkins nhận xét
“Được trả tốt hơn ngày thường mà anh bạn. Sỹ quan, cứ tiếp tục nói chuyện đi” Russell ngoác miệng cười “Họ trả cho tôi 1.25usd/ phút đấy, anh biết không?”
“Chỗ các anh có cmn công đoàn mạnh đấy”
“Chắc chắn rồi” Marvin cười phá lên
“Anh có phải đậu ở đâu chứ?”
“Không vấn đề gì, sir” Russell nổ máy. Ghosn thở đánh phào nhẹ nhõm khi xe chuyển bánh. Hắn lắng nghe từng từ, đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì bất trắc
Dawkins quan sát chiếc xe van từ từ đi xa. Anh nhìn đồng hồ và ghi thời gian đến của chiếc xe trong sổ đăng ký. Vì một số lý do, đội trưởng yêu cầu anh ghi lại thời gian đến của từng người và từng phương tiện. Dawkins cảm thấy chuyện này không hợp lý, nhưng lệnh đâu phải lúc nào cũng cần có lý, phải không? Phải mất một lúc anh mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với chiếc xe tải ABC mang biển số Colorado vừa mới tấp vào. Điều này thực sự kỳ lạ, anh nghĩ, khi một chiếc ô tô Lincoln tấp vào. Chiếc xe này có trong danh sách. Đây là xe của ủy viên NFL’s American Conference (Liên Đoàn Bóng Bầu dục Hoa Kỳ). Dawkins nghĩ rằng những khách VIP này đến sân vận động sớm như vậy, có thể là để vào chỗ và làm vài ly. Đêm qua anh cũng phụ trách an ninh trong bữa tiệc của Liên Đoàn trước đêm và quan sát thấy mọi gã hề giàu có ở Colorado đều say lúy túy, cùng với mọi chức sắc chính trị và khách VIP khắp cả nước – viên cảnh sát trẻ nghĩ, hầu hết đều là lũ khốn. Anh nghĩ, dù sao Hemingway nói đúng thật: Bọn giàu ngày càng giàu hơn
Cách đo 200 yard, Russell đỗ chiếc xe van, đặt chế độ phanh nhưng không tắt động cơ. Ghosn đi về phía sau xe. Theo lịch, trận đấu sẽ bắt đầu lúc 4.20 giờ địa phương. Ibrahim phán đoán, những sự kiện quan trọng thường sẽ hơi trễ một chút. Hắn cho rằng trận đấu sẽ bắt đầu lúc 4.30. Vì vậy hắn thêm nửa tiếng nữa, cài đặt quả bom tại thời điểm T-zero (thời điểm nổ) là 5.00 Giờ chuẩn Rocky Mountain. Nói gì thì nói, khi đặt số thường chọn số nguyên và thời điểm thực tế của vụ nổ đã được ấn định từ nhiều tuần trước: chính xác là vào giờ đầu tiên sau khi trận đấu bắt đầu
Quả bom này không có thiết bị chống rung tinh vi. Chỉ là có một thiết bị chống trượt khá thô sơ trên nắp của mỗi lỗ nhìn trộm và họ không có thời gian để thiết kế các thiết bị phức tạp hơn, Ghosn nghĩ, đây cũng là chuyện tốt. Thân quả bom bị rung chuyển bởi những cơn gió tây bắc dữ dội, và nếu một thiết bị chống rung tinh vi được cài đặt, quả bom có thể đã vô tình phát nổ.
Hắn chợt nhận ra, về chuyện này, có khi chỉ cần cánh cửa xe van đóng lại thôi cũng…hắn còn chưa xem xét đến khía cạnh nào nữa không? Ghosn tự nhắc bản thân rằng, trong mấy giây phút cuối cùng này thường hay xuất hiện những suy nghĩ đáng sợ nhất trong đầu. Trong đầu hắn lướt qua mọi thứ hắn từng làm, theo đúng nghĩa đen. Mọi thứ đã được kiểm tra hàng trăm lần. Mọi thứ dều sẵn sàng. Tất nhiên là phải sẵn sàng chứ. Chẳng phải hắn đã tốn bao tháng trời cẩn thận chuẩn bị cho lần này sao?
Viên kỹ sư kiểm tra tất cả các thứ lần cuối. Mọi việc đều ổn. Dù nhiệt độ có thấp đến đâu cũng không ảnh hưởng đến pin. Hắn đã kết nối dây với bộ hẹn giờ, hay đúng hơn là hắn cố gắng kết nối dây với bộ hẹn giờ. Đôi tay lạnh cóng và run lên vì xúc động. Ghosn dừng lại, trước tiên để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nối dây điện với cực dương và cực âm của bộ hẹn giờ, cuối cùng cố định dây điện bằng tuốc nơ vít. Xong rồi. Ghosn đóng cửa, đặt công tác giả và lùi khỏi quả bom. Không, hắn tư nhủ. Nó không còn là “thiết bị” nữa
“Được chưa?” Russell hỏi
“Xong rồi, Marvin” Ghosn khẽ trả lời. Hắn bước về phía trước khoang xe và ngồi vào ghế phụ
“Vậy thì đi nào” Marvin quan sát gã thanh niên lùi ra, rồi tiến tới khóa cửa lai. Rồi hắn đóng cửa xe van và khóa lại. Bọn họ bước về phía tây, đi ngang qua một số xe van của các chãng truyền hình lớn với những đĩa ăng ten khổng lồ. Marvin nghĩ, mỗi cái phải đáng giá hàng triệu usd và mỗi chiếc có lẽ sẽ bị nổ thành từng mảnh, cùng với những phóng viên truyền hình khó chịu, giống y cacis bọn đã làm cả một chương trình về cái chết của em trai gã. Giết hết bọn họ không hề khiến hắn khó chịu, dù chỉ một chút. Lúc này đã bước tới điểm SVĐ chắn gió. Họ tiếp tục đi qua bãi đậu xe, nhìn thấy một loạt xe và đám fan đến sân vận động sớm để dành chỗ, nhiều người trong số đó đến từ Minnesota. Họ đang bận rộn tìm chỗ đậu xe., đội mũ và một số mang theo sừng.
Qati và chiếc xe thuê đang đỗ ở bên đường. Sau khi Marvin lên xe, Qati ngồi sang ghế phụ. Trên đường có nhiều xe hơn, vì tránh tắc đường, Russell quyết định đi một con đường khác đã dò xét ngày hôm qua.
“Các anh biết không, thật đáng tiếc khi làm hỏng trận đấu hay như hôm nay”
“Ý anh là sao?” Qati hỏi
“Đây là lần thứ 5 đội Vikings lọt vào trận chung kết Superbowl. Lần này rất có thể họ dành chức vô địch. Nhóc Wills đó là người chơi giỏi nhất kể từ sau Sayers, và thật đáng tiếc khi không ai có thể xem trận đấu đó vì chuyện này Tệ thật” Russell lắc đầu và ngoác miệng cười châm chọc. Cả Qati và Ghosn đều không buồn trả lời, nhưng Russell cũng không hy vọng bọn họ hùa theo. Bọn họ không có khiếu hài hước, đúng không?
Bãi đậu xe của nhà nghỉ gần như trống vắng. Mọi người ở đó hẳn phải là fan của 1 trong 2 đội, Marvin nghĩ khi mở cửa
“Tất cả đã đến SVĐ chưa?”
“Rồi” Ghosn trao đổi ánh mắt với tên chỉ huy. Thật là tệ nhưng bọn chúng không còn lựa chọn nào khác
Phòng vẫn chưa dọn dẹp, nhưng không sao. Marvin vào phòng tắm, đóng cửa lại. Khi tên người Mỹ bước ra, hắn thấy 2 người Ả rập đang đứng
“Sẵn sàng chưa?”
“Rồi” Qati nói
“Lấy giúp tôi cái túi xuống nhé Marvin?”
“Được” Russell quay người với chiếc vali nằm trên giá thép. Hắn còn không kịp nghe thấy tiếng thanh thép đập vào ngay sau gáy. Thần mình vạm vỡ lùn tịt đổ ập xuống tấm thảm rẻ tiền của khách sạn. Qati đánh rất mạnh, nhưng rồi nhận ra vẫn chưa đủ sức giết hắn. Hắn chỉ tạm thời bất tỉnh. Ghosn giúp tên chỉ huy di chuyển Russell vào trong bồn tắm và đặt hắn nằm ngửa. Khách sạn rẻ, phòng tắm không lớn, bọn chúng không đủ không gian để đứng cùng lúc ở đây. Thay vào đó, Qatiy đơn giản quỳ xuống bên cạnh tên người Mỹ. Ghosn nún vai tỏ ý thất vọng, với 1 chiếc khăn tắm khỏi kệ
Hắn quấn chiếc khăn tắm quanh cổ Russell, vốn hiên đang trong tình trạng choáng váng chứ chưa hẳn bất tỉnh, tay đã bắt đầu cử động. Ghosn phải hành động thật nhanh. Qati rút ra con dao bít tết hắn trộm hôm trước ở quầy café. Ghosn cầm lấy con dao và rạch động mạch bên phải cổ họng của Russell. Máu phun ra như suối. Ibrahim lấy khăn tắm trùm lên vết rạch để máu không bắn ra quần áo. Sau đó, anh ta đâm thêm một nhát nữa vào động mạch cảnh trái của Russell. Cả 2 tên đều dùng khăn tắm cố để ngăn máu phun trào
Đúng lúc này, đôi mắt Marvin đã hoàn toàn mở to. Hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy đến. Tay hắn quơ nhẹ nhưng mỗi tên giữ 1 bên vai để ghì hắn xuống và ngăn tên người Mỹ làm bất cứ điều gì. Russell miệng mở rộng nhưng không thể thốt ra lời nào, và sau đó ánh mắt dần mất tiêu cự, nhìn vào Ghosn, trở nên trắng bệch. Lúc này, Qati và Ghosn đã lùi lại để tránh giẫm phải vết máu trên sàn. Ghosn rút chiếc khăn quấn quanh cổ Russell ra, vết thương vẫn đang rỉ máu đỏ tươi nhưng hắn không còn lo sẽ bắn lên người nữa. Hắn vứt chiếc khăn tắm đã ướt sũng vào bồn tắm. Qati cũng làm tương tự
“Mong thánh Allah thương xót cho anh ta” Ghosn khẽ nói
“Hắn là kẻ dị giáo”
Cũng quá muộn để buộc tội rồi “Có phải là lỗi của anh ta khi chưa bao giờ gặp được người tin vào thánh Allah không?”
“Rửa tay đi” Qati nói.
Có 2 chiếc bồn rửa tay ngoài phòng tắm. Mỗi tên rửa tay trong một 1 bồn, kiểm tra lai lần nữa xem quần áo có dính máu không. Không hề
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi nơi này bị quả bom càn quét nhỉ?” Qati hỏi. Ghosn cũng nghĩ về điều đó
“Khoảng cách gần như vậy….nó sẽ ở ngay bên ngoài quầng lửa, nhưng….” Hắn bước tới cửa sổ và mở hé rèm ra vài cm. Ở đây có thể nhìn thấy SVĐ và nhìn trực tiếp thế này giúp hắn phán đoán dễ dàng hơn “Sóng xung kích nhiệt đầu tiên sẽ khiến khách sạn bốc cháy, và âm thanh của vụ nổ sẽ san bằng nơi này. Mọi thứ ở đây sẽ không còn tồn tại”
“Tốt” Qati lấy ra toàn bộ hồ sơ và định dannh mà hắn và Ghosn đã dùng tới nay. Bọn họ sẽ phải vượt qua kiểm tra hải quan và đã cố gắng hết sức mình rồi. Hắn ném tất cả vào thùng rác. Ghosn cầm cả 2 túi hành lý và vứt nó vào xe. Bọn chúng kiểm tra phòng lại 1 lần nữa. Qati lên xe. Gosn đóng cửa khách sạn lại, treo biển ‘Do not Disturb’ lên tay nắm cửa. Từ đây đến sân bay không mất nhiều thời gian, chuyến bay của chúng sẽ cất cánh sau 2 giờ nữa.
Bãi đậu xe bên ngoài sân vận động nhanh chóng chật kín xe. Dawkins ngạc nhiên khi thấy 3 giờ trước khi trận đấu bắt đầu, bãi đậu xe VIP cũng đầy ắp. Buổi biểu diễn trước trận đấu đã bắt đầu. Anh nhìn thấy một nhóm phóng viên truyền hình đi lang thang trong bãi đậu xe với những chiếc quay nhỏ trên vai. Các cuộc phỏng vấn với fan đội Vikings đã biến một nửa bãi đậu xe thành một bữa tiệc cuồng nhiệt, với làn khói trắng bốc lên từ những viên than của lò nướng. Dawkins biết fan đội Vikings hơi quá khích, nhưng thế này hơi lố bịch. Trên thực tế, chỉ cần họ bước vào bên trong SVĐ thì họ có thể thoải mái ăn uống, tận hưởng nhiệt độ 86 độ F, ngồi trên những chiếc ghế mềm thoải mái, nhưng không- những người này sẵn sàng ở ngoài trời khi nhiệt độ chỉ 5 độ F. Dawkins là một người thích trượt tuyết và đã tham gia đội tuần tra trượt tuyết trên núi Aspen trong thời gian học đại học. Anh biết cái lạnh và biết giá trị của sự ấm áp. Con người dù thế nào cũng khó mà chống lại được cái lạnh. Không khí lạnh và gió thấu xương chả quan tâm đến bất kỳ ai đâu
“Tình hình thế nào, Pete?”
Dawkins quay lại “Không vấn đề gì, Sarge. Mọi người trong danh sách đều đã đến”
“Tôi cho cậu vài phuts, vào trong sưởi ẩm trong chốc lát đi. Cậu có thể lấy cà phê ở quầy an ninh ngay phía sau cổng vào ấy”
“cảm ơn” Dawkins biết anh cần uống gì đó để lấy lại tinh thần. Anh sẽ phải ở ngoài trời suốt thời gian diễn ra trận đấu, tuần tra bãi đậu xe để bảo đảm không xảy ra trộm cắp. Cảnh sát mặc thường phục tuần tra bên ngoài sân vận động có nhiệm vụ chính là truy bắt những kẻ móc túi và phe vé, nhưng hầu hết họ vẫn có cơ hội chạy vào sân để xem trận đấu. Chỉ có anh là không được, chỉ được cầm mỗi chiếc radio. Anh nghĩ, đúng như mình dự đoán. Anh mới chỉ tham gia lực lượng cảnh sát chưa tới 3 tháng, vẫn còn là tay mơ. Viên sỹ quan trẻ đi lên đoạn đường dốc dẫn đến sân vận động vừa qua chiếc xe van ABC mà anh đã cho vào. Anh liếc nhìn vào trong xe, chỉ để thấy một chiếc máy quay Sony. Kỳ lạ hơn là trên xe chẳng có thêm gì khác. Anh tự hỏi không biết 2 tay kỹ thuật viên đã đi đâu rồi, nhưng qua lấy cà phê quan trọng hơn. Ngay cả đồ lót làm từ sợi polypropylene cũng có hiệu suất giữ nhiệt hạn chế, và Dawkins cảm thấy chưa bao giờ lạnh hơn lúc này.
* * * * * *
Qati và Ghosn trả xe thuê lại cho công ty và trèo lên chiếc xe buýt đến sân bay, tại đó hành lý được kiểm tra, sau đó cả hai đến quầy để kiểm tra tình trạng chuyến bay. Tại đây chúng được biết chuyến bay MD-80 đến Dallas đã bị hoãn do thời tiết ở Texas, theo lời nhân viên giải thích. Trận bão tuyết đi qua Denver đêm qua vẫn để lại băng giá trên đường băng
“Tôi phải bắt chuyến bay nối chuyến đến Mexico. Liệu cô có thể book cho tôi chuyến bay qua 1 thành phố khác được không?” Ghosn hỏi
“Chúng tôi còn 1 chuyến qua Miami, cùng giờ khởi hành với chuyến bay đi dallas. Tôi sẽ book cho các anh chuyến bay nối chuyến ở Miami” nhân viên bán vé nhập số liệu vào máy tính của sân bay “thời gian nối chuyến là 1 giờ. Ok, chỉ chênh 15 phút so với tuyến cũ”
“Cô có thể giúp được không? Tôi phải bắt kịp chuyến bay nối chuyến này”
“2 vé phải không?”
“Vâng, làm phiền”
“Không vấn đề gì” Cô nhân viên trẻ mỉm cười với chiếc máy tính. Ghosn tự hỏi không biết cô ấy có còn sống sót sau vụ nổ bom hay không. Các sửa sổ kính khổng lồ này đối mặt thẳng với sân vận động và n