Chương 33 NHỮNG CHUYẾN ĐI
Thật tuyệt khi không phải dậy sớm vào sáng thứ bảy, ngủ đến tận 8 giờ sáng. Không đau đầu. Đó đúng là niềm vui anh không được hưởng trong suốt nhiều tháng nay. Anh định cả ngày ở nhà không làm gì khác ngoài việc cạo râu, và cạo râu vì muốn đi dự thánh lễ tối nay. Ryan sớm biết rằng bọn trẻ dành cả buổi sáng thứ Bảy để ngồi yên trước TV, mải mê xem các chương trình hoạt hình khác nhau trong đó có một vài chú rùa. Anh nghe về bộ phim hoạt hình này nhưng chưa bao giờ xem. Suy nghĩ một chút, anh cũng quyết định không xem nó vào sáng nay
“Sáng nay em thế nào?” anh hỏi Cathy khi bước vào bếp
“Không tệ. Em…ồ, mẹ kiếp” Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại bảo mật của Ryan, và Ryan chạy vào phòng làm việc để bắt máy
“Vâng?”
“Tiến sỹ Ryan, đây là phòng phụ trách hiện trường. Swordsman” viên sỹ quan trực ban nói
“Được rồi” Ryan cúp máy “Mẹ kiếp”
“Chuyện gì thế?” Cathy đứng ở cửa, lên tiếng hỏi
“Anh phải đi bây giờ. Nhân thể, có thể anh phải làm việc cả ngày mai nữa”
“Jack, coi nào…”
“Coi này, em yêu Có vài việc anh phải làm trước khi rời nhiệm sở. Một trong những việc đó đang có chuyện sáng nay – và em có thể tha thứ cho anh việc đó, phải không?- Anh phải giải quyết vấn đề này”
“Lần này anh phải đi đâu?”
“Chỉ ở văn phòng thôi. Anh không có kế hoạch ra nước ngoài công tác bây giờ, thực tế là thế”
“Dự báo có thể có tuyết tối nay, cơn bão lớn đấy”
“Tuyệt. Chà, anh luôn có thể ngủ lại ở Cục”
“Em sẽ rất vui nếu anh cmn rời được cái nơi đó mãi mãi”
“Em có thể chịu đựng thêm vài tháng nữa không?”
“Bao nhiêu tháng?”
“Chậm nhất là ngày 1 tháng 4. Anh sẽ rời khỏi đó. Thỏa thuận chứ?”
“Jack, không phải em không thích những gì anh đang làm, chỉ là…”
“Phải, giờ giấc. Anh cũng thế. Anh cũng quen dần với ý nghĩ bỏ việc rồi, quay trở lại cuộc sống của người bình thường. Anh đang thay đổi”
Cathy cuối cùng cũng mủi lòng và quay trở lại nhà bếp. Jack thay quần áo giản dị. Vào cuối tuần bạn không phải diên đồ công sở. Anh thậm chí quyết định không đeo cà vạ và cũng tự lái xe. 30 phút sau anh đã trên đường tới CIA
* * * * * *
Bầu trời buổi chiều trên eo biển Gibraltar đặc biệt quang đãng, với châu Âu ở phía bắc và châu Phi ở phía nam. Theo các nhà địa chất, con đường thủy hẹp này từng là một dãy núi, lúc bấy giờ Địa Trung Hải là một lưu vực khô cạn, sau này Đại Tây Dương đổ vào lưu vực này tạo thành Địa Trung Hải. Từ độ cao 3.000 mét nhìn xuống, đây thực sự là một điểm quan sát tuyệt vời.
Điều khiến anh cảm thấy thoải mái nhất bây giờ là không phải lo lắng về việc máy bay thương mại ở ngay phía sau, nhưng anh vẫn phải luôn lắng nghe tín hiệu cảnh báo trong tai nghe để đảm bảo rằng máy bay chở khách không đi lạc một cách bất cẩn. vào đường bay của mình, hay nói chính xác hơn là anh sẽ không lao vào đường bay của máy bay thương mại
“Có bạn của chúng ta kìa” Robby Jackson nhận xét
“Chưa bao giờ nhìn thấy ‘cô ta’ trước đây sir” Trung úy Walters nói. “Cô ta” ở đây chính là Tàu sân bay của Liên Xô Kuznezov, con tàu sân bay thực sự đầu tiên của hạm đội Nga. với lượng giãn nước 65.000 tấn, có thể chứa 30 máy bay chiến đấu, khoảng 10 máy bay trực thăng. Bảo vệ cho nó là tàu tuần dương Slava và Marshal Ustinov, cộng thêm tàu khu trục Sovremenny – tàu khu trục hai lớp Udaloy. ạm đội xếp thành đội hình chiến thuật hình vòng cung, tiến thẳng về phía đông, phía sau đội tàu sân bay TR 240 hải lý. Nửa ngày nữa, Robby nghĩ, hoặc nửa giờ, tùy theo cách bạn nhìn theo phương tiện di chuyển nào
“Chúng ta có nên bay qua chào hỏi không?” Walters hỏi
“Không, sao phải khiêu khích bọn họ?”
“Trông như vẻ họ đang vội….” vị RIO (sỹ quan đánh chặn radar) nói, nhìn qua ống nhòm. Tôi ước tính họ đang chạy với tốc độ 25 hải lý”
“Có thể họ cũng muốn qua eo biển này càng sớm càng tốt”
“Đội trưởng, tôi nghi ngờ điều đó. Anh đoán họ làm gì ở đây?”
“Giống như chúng ta, theo thông tin tình báo. Luyện tập, giương cờ, kết bạn và gây chút ảnh hưởng”
“Anh không định chạy thử qua…”
“Phải, vài năm trước một con Forger đã bắn một tên lửa loại cảm ứng nhiệt vào đuôi tôi. Dù vậy tôi vẫn đưa được chiếc Tom về tàu mẹ an toàn” Robby ngừng lại một chút “Họ nói đấy chỉ là tai nạn và tôi đoán viên phi công bị phạt”
“Anh tin à?”
Jackson nhìn đoàn tàu chiến của Nga lần cuối “ừ, vì sự thật là thế”
“Lần đầu tiên tôi nhìn bức ảnh về việc đó đã tự nhủ, Vẫn chưa lấy được một huân chương Thập Tự Hải Quân”
“Thư giãn đi, Shredder. Được rồi. Chúng ta đã thấy họ. Quay lại nào” Robby kéo cần và bay về phía đông. Động tác của anh nhẹ nhàng và chậm rãi, không phải động tác kéo người lên sau khi rẽ dốc mà các phi công tiêm kích trẻ thích làm. Sao phải khiến thân máy bay phải chịu sức ép không cần thiết như thế chứ? Jackson giờ không quan tâm làm điều đó nữa. Ngồi ở ghế sau, trung úy Henry “Shredder” Walters nghĩ vị CAG đang bắt đầu già đi. Cũng không già đến mức đó. Đại tá Jackson vẫn cảnh giác hơn bao giờ hết. Vì tầm vóc thấp bé, ghế phóng của Robby đã được nâng lên điểm cao nhất để có tầm nhìn tốt hơn. Mắt anh đảo lên đảo xuống, trái phải theo một khuôn mẫu nhất định, nhìn vào bảng điều khiển mỗi phút. Mối quan tâm chính của anh giờ là cá máy bay thương mại, và cả các máy bay tư nhân, vì giờ đang là cuối tuần và mọi người thích chụp ảnh trên eo biển Gibraltar. Robby nghĩ, 1 người bình thường trên chiếc Lear jet có thể nguy hiểm hơn một tên lửa Sidewinder mất kiểm soát….
“Chúa ơi, một máy by xuất hiện hướng 9 giờ!”
Đại tá Jackson ngay lập tức quay đầu sang trái. Cách đó 50 feet xuất hiện một chiếc MiG-29, một biến thể mới của máy bay chiến đấu chiếm ưu thế trên không của Hải quân Nga. Khuôn mặt đội mũ bảo hiểm của người phi công kia hướng về phía anh, và Jackson có thể thấy rằng chiếc máy bay Nga đang mang bốn tên lửa mới trên cánh, trong khi chiếc Tomcat của anh ta chỉ mang hai quả.
“Hắn xuất hiện từ bên dưới” Shredder thông báo
“Thông minh đấy” Robby bình tĩnh lắng nghe báo cáo. Viên phi công người Nga vẫy tay. Robby vẫy tay ra hiệu trả lại
“Chết tiệt, nếu hắn muốn….”
“Shredder, bình tĩnh được không? Tôi đã chơi với tụi Ivan suốt gần 20 năm nay rồi. Tôi đánh chặn mấy máy bay của lũ Gấu này hiều hơn cả cậu chơi gái đấy. Chúng ta không trong tình trạng chiên tranh. Tôi chỉ muốn bay qua đây để nhìn đội hình của bọn họ ít thôi. Tên Ivan xuất hiện ở kia để nhìn chúng ta. Cậu ta chỉ là hàng xóm chào nhau” Robby hơi đẩy cần về phía trước, và chiếc máy bay của anh ấy hạ thấp xuống vài feet. Anh ấy muốn nhìn rõ mặt dưới của chiếc máy bay Nga, ngoại trừ bốn tên lửa AA-11 “Archers”, như NATO gọi chúng, không có bình xăng phụ. Cái móc đuôi của đối thủ trông mỏng manh hơn của Mỹ, anh nhớ đã đọc một báo cáo về những vấn đề mà máy bay Nga trải qua khi cất và hạ cánh trên hàng không mẫu hạm. Chà, bay trên hàng không mẫu hạm vẫn còn là điều mới mẻ với bọn họ, phải không? Họ sẽ mất nhiều năm để họ được các bài học. Nhưng máy bay trông ấn tượng đấy. Mới sơn, màu xám vừa mắt chứ không xấu bằng màu sơn xám chống tia hồng ngoại công nghệ cao mà Hải quân Mỹ đã áp dụng cách đây vài năm. Phiên bản của Nga đẹp hơn. Sơn của Hải quân Mỹ giúp che giấu máy bay rất tốt, nhưng nó cũng khiến máy bay trông như được phủ một lớp vảy cá. Anh nhớ số máy bai in trên đuôi để báo cáo cho nhóm tình báo không quân. Anh không thể nhìn thấy phi công Nga. Anh ta đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang và đeo găng tay. Hai chiếc máy bay cách nhau trong vòng 50 feet, hơi quá gần nhưng không phải là vấn đề lớn, có thể viên phi công người Nga chỉ đang cố thể hiện rằng mình giỏi nhưng không điên. Cũng hợp lý thôi. Robby kéo máy bay lên để giữ cho nó bay ngang và vẫy tay cảm ơn các phi công Nga đã duy trì đường bay ổn định, và viên phi công Nga cũng vẫy tay chào lại
Chà, cậu tên gì, nhóc! Robby nghĩ. Anh cũng không khỏi thắc mắc tại sao người Nga lại vẽ một lá cờ chiến thắng to tướng bên cạnh buồng lái, dưới cờ còn vẽ vài dòng chữ nhỏ MiG-29, 17-1-91, Hãy cùng giữ bình tĩnh.
Chiếc máy bay Boeing 747 cuối cùng cũng hạ cánh sau một chuyến bay dài qua Thái Bình Dương. Clark nghĩ, phi hành đoàn hẳn phải thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bay suốt hai mươi tiếng đồng hồ chắc hẳn rất khó chịu, nhất là khi cuối cùng lại bay vào một lưu vực đầy khói. Chiếc máy bay đi taxi ra khỏi đường băng, rồi rẽ và cuối cùng dừng lại ở một không gian có đánh dấu là khu vực quân sự. Ban nhạc và vài hàng binh lính và thường dân Mexico đã chờ sẵn ở đó, một tấm thảm đỏ được trải trên mặt đất.
“Anh biết không, sau thời gian dài ở máy bay như thế thì tôi cũng cho chó ăn chè, sức đâu mà thu thập thông tin tình báo” Chavez lặng lẽ nhận xét
“Vậy thì nhớ đừng bao giờ tranh cử chức Tổng Thống” Clark trả lời
“Tuân lệnh, Mr. C”
Cầu thang được đẩy đến, cửa máy bay mở ra. Ban nhạc bắt đầu chơi, hai sĩ quan CIA đứng quá xa để nghe thấy những gì đang phát biểu. Đám phóng viên bu đầy. Thủ tướng Nhật Bản vừa đến đã gặp Bộ trưởng Ngoại giao Mexico. Đầu tiên, Bộ trưởng Ngoại giao có bài phát biểu ngắn, sau đó đích thân Thủ tướng cũng có bài phát biểu ngắn. Rồi hai người duyệt đội danh dự đã đứng chờ ở đó 90 phút. Tiếp theo, thủ tướng đã làm điều hợp lý đầu tiên trong ngày, lên một chiếc xe limousine cao cấp và đến đại sứ quán Nhật Bản để tắm một cái. – Clark nghĩ, có vể sẽ ngâm người trong bồn nước nóng, cách tắm của người Nhật, nằm dài trong nước có nhiệt độ hơn 100 độ F, có lẽ là cách duy nhất để thoát khỏi sự mệt mỏi do một chuyến đi dài. John nghĩ, chắc chắn sẽ x óa nếp nhăn và thư giãn cơ bắp. Tiếc là người Mỹ vẫn chưa học được cách tắm này. 10 phút sau khi nhân vật quan trọng cuối cùng rời đi, đội quân danh dự bắt đầu rút lui, thảm đỏ được cuộn lên, đội bảo dưỡng tập hợp bên cạnh chuyên cơ.
Viên phi công báo cáo ngắn với cơ khí trưởng. Một trong những động cơ lớn Pratt and Whitney đang chạy nóng hơn một chút, không có vấn đề nào khác được tìm thấy. Rồi đội phi hành đoàn cũng rời máy bay để nghỉ ngơi. 3 nhân viên an ninh đứng gác bên ngoài máy bay. hai người khác vào khoang làm nhiệm vụ. Clark và Chavez đi vào, chìa thẻ cho các sỹ quan Mexico và Nhật, và vào việc Ding bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh, làm lâu vì cậu ta nghe nói Người Nhật rất coi trọng độ sạch sẽ. Chỉ cần hít một hơi trên máy bay, bạn có thể thấy rằng người Nhật không phản đối việc hút thuốc nơi công cộng. Vì vậy phải kiểm tra mọi gạt tàn, hơn một nửa trong số đó cần được làm sạch. Báo chí và tạp chí cũng được thu dọn lại. Những nhân viên vệ sinh khác đang tiến hành hút bụi
Ở phía trước, Clark kiểm tra ngăn đựng chai lọ. Anh nhận ra hải hơn nửa người đến đây trong tình trạng say xỉn. Có vài người uống rất nhiều. Clark rất vui vì bộ phận kỹ thuật tại Langley đã đoán đúng nhãn hiệu rượu scotch trên chiếc JAL này. Cuối cùng, Clark bước vào phòng chờ phía sau buồng lái. Nó giống chính xác mô hình máy tính dựng lên mà anh đã dành nhiều giờ để xem xét kiểm tra. Khi việc dọn dẹp kết thúc, Clark chắc chắn rằng sẽ không có vấn đề gì với nhiệm vụ lần này. Anh giúp Ding khuân những túi rác khỏi sân bay để kịp giờ ăn tối. Trên đường ra bãi xe, anh đưa một bức thư cho một sỹ quan CIA thuộc trạm Mexico
* * * * * *
“Mẹ kiếp!” Ryan chửi thề “Cái này đi qua hệ thống NSA?”
“Chính xác, sir, giám đốc Cabot ra lệnh sử dụng một đường dây fax. Ông ấy muốn tiết kiệm thời gian chuyển tin”
“Sam Yamata không quan tâm giải thích cho ông ta về múi giờ và đường dây sao?”
“tôi sợ là không”
Thật vô lý khi trút giận vào người bên văn phòng Nhật Bản. Ryan đọc bức điện lần nữa “Chà, cậu nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ thủ tướng Nhật đang đi vào bụi rậm”
“Thật cmn không tệ đến thế chứ?” Ryan nhận xét “Chuyển bức điện này tới Nhà Trắng. Tổng Thống sẽ muốn xem nó càng sớm càng tốt đấy”
“Tuân lệnh” người đó rời đi
Ryan lại quay số Ban hoạt động hiện trường “Clark sao rồi” Jack hỏi, không rào đón
“Anh ấy nói ok. Anh ấy sẵn sàng theo kế hoạch. Tất cả máy bay theo dõi đang ở chế độ chờ. Chúng ta biết rằng lịch trình của thủ tướng Nhật không thay đổi”
“Cảm ơn”
“Anh định ở đây bao lâu?”
Jack nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã bắt đầu rơi “Có lẽ cả đêm”
Trận bão tuyết ngày càng dữ dội. Trận bão tuyết này đang cuộn từ Trung Tây đang liên kết thành một vùng áp thấp tiến lên bờ biển. Những cơn bão tuyết thực sự lớn ở khu vực D.C. luôn đến từ phía nam và Cơ quan Thời tiết Quốc gia cho biết tuyết sẽ dày từ 6 đến 8 inch, chỉ vài ngày trước, họ dự báo tuyết chỉ dày khoảng 2 đến 4 inch. Giờ anh có thể rời khỏi đây bây giờ và đi làm vào sáng mai, sau cơn bão, hoặc ở lại. Thật không may, ở lại đây có vẻ là lựa chọn tốt nhất
* * * * * *
Golovko cũng đang ỏ tại văn phòng, dù chênh lệch múi giờ ở Moscow sớm hơn Washington 8 tiếng. Tâm trạng của Sergey lúc này cũng không tốt hơn Ryan là mấy
“Thế nào?” ông hỏi người đàn ông trực ban phòng tình báo liên lạc
“Chúng ta gặp may. Tài liệu này được gửi thông qua hệ thống fax được mã hóa từ ĐSQ Mỹ tại Tokyo gửi đến Washington” Anh ta chuyển tờ giấy qua. Tài liệu này được in trên giấy nhạy cảm với nhiệt của máy fax. Hầu hết các từ trên đó không theo thứ tự và có nhiều điểm mờ do quá trình truyền dẫn, nhưng khoảng 20% tiếng Anh có thể nhận ra. Ngoài ra, bao gồm hai câu hoàn chỉnh và một đoạn văn đầy đủ.
“Thế nào?” Golovko hỏi lại
“Khi tôi chuyển cái này cho văn phòng Nhật đánh giá, họ chuyển lại cho tôi cái này” 1 tờ giấy khác được đưa qua “Tôi đã đánh dấu các câu cần chú ý”
Golovko kiểm tra các tài liệu tiếng Nga và tiếng Anh cạnh nhau
“Đây là cmn bản dịch từ tài liệu của chúng ta. Tài liệu của chúng ta được gửi thế nào?”
“Bằng đường chuyển phát nhanh của ĐSQ. Nó không được chuyển bằng điện tín vì 2 máy mật mã ở Trạm Tokyo của chúng ta đang được sửa chữa. và Rezident (trưởng trạm) quyết định không đáng phải chờ đến khi nó sửa xong mới nhận tin, vì vậy họ chọn đường chuyển phát nhanh. Vậy là họ không chỉ đọc được điện tín của chúng ta mà còn làm được điều dó qua đường này”
“Ai dang làm vụ này…? Lyalin? Phải không?” Golovko gần như tự thì thào. Rồi ông gọi một sỹ quan trực thuộc cấp trưởng phòng “Đại tá, đây là Golovko. Tôi muốn đưa ra mọt lệnh ưu tiên khẩn cấp cho Trưởng trạm Tokyo, bảo Lyalin về Moscow báo cáo ngay lập tức”
“Vấn đề gì vậy?”
“Vấn đề là chúng ta đang có chỗ bị rò rỉ khác”
“Lyalin đang là một sỹ quan rất hiệu quả. Tôi biết những tin tức hắn gửi về”
“Và người Mỹ cũng biết. lập tức ra lệnh đi. Rồi tôi muốn toàn bộ tài liệu chúng ta có thuộc THISTLE trên bàn” Golovko gác máy và nhìn viên thiếu ta đang đứng trước mặt “Nhà toán học đó là người đã tìm ra mọi thứ này – chúa ơi, tôi ước chúng ta có được ông ấy 5 năm trước”
“Ông ta đã mất mười năm để phát triển lý thuyết hỗn loạn về trật tự, và nếu những lý thuyết này được công bố rộng rãi, ông ấy có thể giành được giải thưởng Planck. Ông ấy từng hợp tác với Mandelbrot tại Đại học Harvard của Hoa Kỳ và MacKenzie ở Cambridge và ….”
“Thiếu tá, tôi hiểu ý cậu. Lần trước cậu đã giải thích cho tôi những lý thuyết kỳ diệu này, và tôi đang chóng mặt. Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Chúng ta đang tiến tới tốt hơn hàng ngay. Chỉ có điều chúng tôi không thể phá hệ thống mật mã mới của CIA mới đưa vào sử dụng. Có vẻ như nó sử dụng nguyên lý mới. Chúng tôi đang nghiên cứu nó”
* * * * * *
Tổng Thống Fowler lên máy bay trực thăng VH-13 của Thủy Quân lục chiến trước khi tuyết rơi quá dày. Mặt dưới của máy bay được sơn màu xanh lá cây và mặt trên được sơn màu trắng để phân biệt với máy bay khác. Đây là máy bay cá nhân của tổng thống với mật mã radio là Marine-1. Đám báo chí nhận thấy, Elizabeth lên máy bay ngay phía sau ông ta. Vài người nghĩ, mối quan hệ của bọn họ sẽ phải nhanh chóng tiết lộ thôi. Hoặc tổng thống sẽ phải làm việc đó thay họ bằng cách cưới con chó cái đó về nhà
Viên phi công, một đại tá của thủy quân lục chiến, vặn hai động cơ tuốc bin của trực thăng đến công suất cực đại, kéo cần điều khiển lên, trực thăng từ từ bay lên hướng Tây Bắc. Anh hầu như không muốn dựa vào các công vụ để điều khiển. Bay mù và dựa vào các phương tiện để điều khiển máy bay không làm làm khó gì được anh, nhừn với tổng thống trên máy bay thì mọi chuyện có thể khác. Bay trong tuyết luôn là bay trong tình trạng thời tiết tệ nhất. Trong loại thời tiết này, tất cả các đối tượng tham chiếu đều bị gió và tuyết bao phủ, bên ngoài kính chắn gió là một thế giới trắng xóa, ngay cả những phi công lão luyện nhất cũng sẽ mất phương hướng tại một số điểm và cảm thấy chóng mặt. Do đó, các phi công dành phần lớn thời gian để nhìn vào các thiết bị điện tử. Máy bay trực thăng được trang bị nhiều tính năng an toàn khác nhau, bao gồm radar chống va chạm và có hai kiểm soát viên hàng không có kinh nghiệm trên mặt đất chịu trách nhiệm giám sát bầu trời xung quanh máy bay. Theo một cách hơi bất công thì có khi bay trong lúc này lại an toàn. Khi thời tiết đẹp, có khi lại có 1 kẻ mất trí trên 1 chiếc máy bay nhỏ đâm thẳng vào Marine-1 và rank cấp tá thường phải diễn tập để tránh những sự kiện kiểu như vậy, cả ở ngoài trời và trong máy bay mô hình giả lập tại Căn Cứ Không Quân Thủy Quân Anacostia.
“Tốc độ gió cao hơn là tôi tưởng” viên phi công phụ, một thiếu tá, nhận xét “Khi chúng ta bay gần dãy núi, có thể sẽ có một chút va chạm”
“Nên xuất phát sớm hơn” viên phi công nhấn nút chọn trên thiết bị liên lạc để kết nối hai đặc vụ ngồi ở ghế sau. “Các anh cần bảo đảm mọi người thắt dây an toàn. Chút nữa sẽ hơi xóc đấy”
“Được rồi, cảm ơn” Pete Connor trả lời. Anh đứng dậy để kiểm tra xem mọi người đã thắt dây an toàn chưa. Mọi người trên máy bay đều có nhiều kinh nghiệm đi máy bay nên anh không phải lo lắng nhiều như vậy, hơn ai hết anh cũng muốn có một chuyến đi suôn sẻ. Anh thấy, tổng thống đang hoàn toàn thư giãn, đọc một tài liệu vừa được chuyển đến Nhà Trắng vài phút trước đó. Connor cũng ngồi trở lại chỗ của mình. Cả Connor và D’Agustino đều yêu thích Trai David. An ninh ở đó được xử lý bởi một đại đội lính thủy đánh bộ được tuyển chọn cẩn thận, với hệ thống giám sát điện tử hiện đại nhất, được hỗ trợ hoàn toàn bởi các nhân viên Sở Mật vụ. Vào cuối tuần, những ai không có lịch đều miễn ra vào, ngoài trừ, có lẽ, là người đưa tin của CIA. Connor nghĩ, mọi người có thể thư giãn, bao gồm Tổng thống và cô bạn gái
“Thời tiết đang tệ hơn. Tốt hơn phải nghe dự báo thời tiết về những gì đang diễn ra ngoài cửa sổ kia”
“Họ nói tuyết sẽ dày đến 8 inch đấy”
“Tôi cá 1usd rằng nó sẽ dày hơn 1 foot”
“Tôi không bao giờ cá cược với anh về thời tiết được cả” viên phi công phụ nói với viên đại tá
“Khôn ngoan đấy, Scotty”
“Hy vọng nó sẽ tan vào tối mai”
“tôi cũng sẽ tin chuyện đó khi tận mắt chứng kiến”
“Nhiệt độ có thể giảm xuống 0 độ, thậm chí có thể thấp hơn”
“Điều đó thì tôi tin” viên đại tá nói, kiểm tra độ cao, la bàn và đường chân trời. Đôi mắt anh lại hướng ra ngoài, nhưng chỉ thấy những bông tuyết bị không khí máy bay phản lực tung lên “Cậu thấy tầm nhìn bao xa?”
“Ồ, nếu rõ ràng….khoảng 100 feet…có lẽ 1/5…” viên thiếu tá quay sang ngoác miệng cười với viên đại tá. Đột nhiên, nụ cười của anh biến mất, nghĩ rằng thân máy bay có thể bắt đầu đóng băng lúc này “Nhiệt độ ngoài trời là bao nhiêu nhỉ?” anh thì thầm
“-12 độ” viên đại tá nói, ròi nhìn vào nhiệt kế “Giảm nữa à?”
“Phải, chúng ta cần giảm bớt độ cao thêm ít nữa, có thể lạnh hơn đấy”
“Thời tiết D.C khốn khiếp thật”
30 phút sau, họ bay vòng trên Trại David, đèn chiếu sáng trên mặt đất cho họ biết vị trí của bãi đáp, và tầm nhìn hướng xuống dưới tốt hơn so với bất kỳ hướng nào khác. Viên phi công phụ nhìn lại, kiểm tra các tấm chắn ở bên ngoài bộ phận hạ cánh “Hiện tại đang có ít băng trên thân máy bay, đại tá. Chúng ta phải hạ con quái vật này xuống trước khi xảy ra điều gì tệ hơn. Vận tốc gió là 30 hải lý/giờ”
“Bắt đầu cảm thấy càng lúc càng nặng rồi đấy” Chiếc VH-13 một phút có thể dính bốn trăm pound băng trên thân máy bay dưới điều kiện thời tiết ngay lúc này “Mẹ kiếp cái thời tiết này. Được rồi. tôi đã thấy LZ trong tầm nhìn”
“200 feet, tốc độ gió 30” viên thiếu tá đọc số liệu trên các thiết bị “150 feet, 25 hải lý….100 feet dưới 20….coi có vẻ tốt đấy….50 feet và tốc độ 0….”
Viên phi công nhấn nhẹ cần điều khiển xuống. Tuyết trên mặt đất bắt đầu bị khuấy động bởi không không khí xoáy do trực thăng gây ra. Nó tạo nên hiện tượng gọi là white – out ( hiện tượng chóng mặt trắng xóa). Các đối tượng tham chiếu đều biến mất – hoặc chỉ thoắt ẩn thoắt hiện. Phi hành đoàn cảm thấy họ đang như trong một quả bóng bàn. Lúc này, một luồng gió từ bên trái quét qua, hất chiếc trực thăng sang bên trái. Đôi mắt của viên phi công ngay lập tức lướt xuống đường chân trời nhân tạo, nhìn thấy nó nghiêng, biết rằng mối nguy hiểm vừa xuất hiện vừa nghiêm trọng vừa bất ngờ. Anh giữ cần điều khiển để giữ cho máy bay ổn định, rồi đột ngột đẩy cần điều khiển xuống phía dưới. Thà hạ cánh cứng còn tốt hơn là mắc kẹt một cánh quạt trên cây mà anh không thể nhìn thấy. Chiếc trực thăng rơi như một tảng đá từ độ cao 3 feet so với mặt đất. Trước khi mọi người trên máy bay nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, chiếc trực thăng đã hạ cánh an toàn
“Đó là lý do vì sao họ để anh lái máy bay cho Boss” viên thiếu tá nói qua hệ thống liên lạc nội bộ “hạ cánh tốt lắm, đại tá”
“tôi nghĩ mình vừa làm hỏng gì đó”
“tôi nghĩ anh đúng đấy”
Viên phi công bấm hệ thống liên lạc lạc “Xin lỗi, chúng ta vừa gặp cơn gió mạnh ngay phía bãi đáp. Mọi người phía sau ổn chứ?”
Tổng Thống đã đứng dậy, đi vào buồng lái “Anh nói đúng, đại tá. Đáng nhẽ chúng ta nên xuất phát sớm hơn. Lỗi của tôi” Fowler ân cần. Cái quái gì thế, ông ta nghĩ, ông ta muốn được nghỉ cuối tuần vui vẻ. Những người lính đồn trú ở Trại David mở cửa chiếc trực thăng. Có chiếc xe HMMWV đỗ ngay cảnh đó để Tổng thống và đoàn tùy tùng không phải chịu cái lạnh khắc nghiệt. Phi hành đoàn quan sát họ rởi đi rồi kiểm tra thiệt hại
“Tôi nghĩ đúng rồi”
“Chốt định lượng?” viên thiếu tá cúi xuống nhìn
“đúng là nó”
Lực rơi quá lớn khiến chốt của bộ giảm xóc thủy lực điều khiển càng hạ cánh bên phải bị gãy và phải được sửa chữa ngay lập tức.
“Tôi sẽ kiểm tra xem chúng ta còn phụ tùng thay thế ở đây không” cơ trưởng nói. 10 phút sau, anh ta ngạc nhiên khi thấy họ không còn. Thật đáng giận. Anh ta gọi 1 cú đến căn cứ trực thăng ở Căn Cứ Không Quân hải quân Anacostia để yêu cầu họ gửi phụ tùng đến. Từ giờ đến lúc đó, họ chẳng thể làm gì được cả. Tất nhiên, trong trường hợp khẩn cấp, chiếc máy bay này vẫn có thể cất cánh. 1 đội lính thủy quân lục chiến có trang bị vũ khí đứng gác cho chiếc trực thăng này, như mọi khi, và 1 toán khác đi tuần trong khu vực bãi đáp.
“Chuyện gì thế Ben?”
“Chỗ này có KTX không?” Goodley hỏi. Jack lắc đầu “Cậu có thể sử dụng sofa trong phòng của Nancy nếu muốn. Báo cáo thế nào rồi?”
“Tôi đang định làm đêm nay đây. Tôi chỉ chợt nhớ ra 1 chuyện”
“Chuyện gì?”
“Nghe có vẻ hơi điên – nhưng không ai từng kiểm tra xem ông ban Kadishev của chúng ta có thực sự gặp Narmonov hay không”
“Ý cậu là sao?”
“Narmonov cơ bản đã rời khỏi thành phố vào tuần trước. Nếu họ không gặp nhau thì gã này đang nói dối chúng ta, đúng không?”
Jack nhắm mắt lại và gõ tay vào thái dương “Không tồi, tiến sỹ Goodley, không tồi chút nào”
“Chúng ta có hành trình của Narmonov. Tôi sẽ cho người đi kiểm tra chỗ Kadishev bây giờ. Tôi sẽ kiểm tra từ tháng 8 năm ngoái. Nếu chúng ta định kiểm tra thì hãy kiểm tra toàn diện kỹ lưỡng đi. Báo cáo của tôi có thể sẽ muộn 1 chút, nhưng chuyện này mới nảy ra trong óc tôi tối qua- chính xác thì sáng nay. Gần như cả ngày nay tôi dành để kiểm tra chuyện này. Khó hơn tôi nghĩ”
Jack nhìn ra cơn bão tuyết ngoài cửa sổ “Có vẻ như tôi sẽ kẹt ở đây đêm nay. Có muốn tôi giúp không?”
“Nghe ổn đấy”
“Vậy đi ăn tôi trước đã nào”
* * * * * *
Oleg Yurievich Lyalin lo lắng bắt chuyến bay tới Moscow. Việc triệu tập này không bình thường chút nào. Chắc chắn phải có vấn đề gì đó ngay sau cuộc gặp của ông với giám đốc CIA, nhưng có lẽ cũng chỉ là tình cờ thôi. Nhưng gần như có thể liên quan đến thông tin ông gửi về Moscow về thông tin chuyến thăm của thủ tướng Nhật tới Mỹ. Một điều ngạc nhiên là ông không hề nói với CIA về việc Chính phủ Nhật Bản có kế hoạch sử dụng công nghệ cao để trao đổi dầu mỏ và gỗ với phía Nga. Vài năm trước, kiểu thỏa thuận này sẽ khiến người Mỹ rất không hài lòng và là đánh dấu thời kỳ đỉnh cao của dự án kéo dài 5 năm mà Lyalin đã thực hiện. Ông ngồi vào ghế trên máy bay và cố gắng thư gián. Suy cho cùng, ông chưa khi nào phản bội tổ quốc, đúng không?
* * * * * *
Các xe tải kết nối với vệ tinh được chia thành 2 nhóm. Tất cả các xe kết nối của mười một mạng truyền hình đều đậu cạnh bức tường của sân vận động và 31 xe kết nối vệ tinh của các kênh truyền hình cáp nhỏ hơn đậu cách đó hai trăm mét. Tình hình này giống như các đài truyền hình địa phương đang đánh nhau với các đài truyền hình quốc gia. Cơn bão đầu tiên vừa lắng xuống, những chiếc xe ủi tuyết trông như thể những chiếc xe tăng, số lượng nhiều như một sư đoàn, ngay lập tức được điều động để dọn tuyết khỏi bãi đậu xe lớn xung quanh sân vận động.
Ghosn nghĩ, có thể đỗ được ngay chiếc xe nhóm ‘A’ của ABC mới thật lý tưởng Còn một chỗ đỗ khoảng 20m2. An ninh ở đây lỏng lẻo đến mức hắn gần như không tin nổi. Ghosn thấy tổng cộng chỉ có ba chiếc xe cảnh sát, vừa đủ để đuổi những người say rượu đi. Người Mỹ thật sự cảm thấy an toàn quá. Bọn họ đánh bại người Nga, đè bẹp Iraq, khuất phục Iran, dập tắt được sự tức giận của chính nhân dân trong nước và giờ hoàn toàn thư giãn hơn bao giờ hết. Ibrahim tự nhủ, bọn họ cũng rất thích tiện nghi. Ngay cẩ sân vận động cũng phải có mái và sưởi ấm
“Cú này sẽ khiến bọn họ ngạc nhiên lắm đây” Marvin nhận xét từ ghế lái
“Chắc chắn” Ghosn đồng ý
“Thấy những gì tôi từng kể về an ninh chưa?”
“Bạn của tôi, đúng là tôi không nên nghi ngờ anh mới phải”
“Cẩn thận chưa bao giờ thừa” Russell bắt đầu lái xe quanh sân vân động 1 vòng nữa “Chúng ta sẽ vào ngay cổng này vầ đi thẳng vào” Dưới ánh đèn pha, những bông tuyết do trận bão tuyết thứ hai mang đến bay lưa thưa. Russell từng giải thích, tuyết sẽ rơi nhiều do nhiệt độ quá lạnh. Không khí lạnh từ Canada tràn xuống phía nam, khi đi qua Texas, nhiệt độ sẽ tăng nhẹ và độ ẩm giảm, nhưng tại Denver không như thế, Ghosn ước tính, tuyết đã dày đến nửa mét. Những người công nhân dọn tuyết khá hiệu quả. Như mọi khi, người Mỹ luôn thích tiện nghi. Thời tiết lạnh – xây mái che cho SVĐ. Tuyết rơi trên đường cao tốc – dọn dẹp nó sang 1 bên. Người Palestine – mua chuộc. Dù mặt hắn lạnh tanh nhưng hắn chưa bao giờ thấy ghét người Mỹ như lúc này. Quyền lực và kiêu ngạo của bọn họ thể hiện ở mọi thứ bọn họ làm. Bọn họ bảo vệ mình chống lại mọi thứ, bất kể lớn hay nhỏ, biết rõ điều mình làm và không ngại tuyên bố với cả thế giới. Ôi, Chúa ơi, cho bọn chúng xuống địa ngục đi
* * * * * *
Ngọn lửa trong lò sưởi rất ấm áp. Cabin của Tổng Thống trong Trại David được xây dựng theo phong cách Mỹ điển hình. Mái nhà và tường được làm bằng gỗ dày, và các bức tường xung quanh đã được gia cố. Cửa sổ kính là cửa chống đạn Kevlar. Nội thất bên trong là sự kết hợp tuyệt vời giữa hiện đại và truyền thống. Trước chiếc ghế dài ông ta đang ngồi là 3 máy fax nối với các thông tấn lớn vì vị tổng thống tiền nhiệm thích đọc các tài liệu điện báo, và 3 TV màn hình lớn, một trong số đó thường xuyên mở kênh CNN. Nhưng đêm nay thì không. Đêm nay nó đang mở kênh Cinemax. Ngoài ra còn có một ăng-ten ẩn cách nửa dặm theo dõi tất cả các vệ tinh truyền hình thương mại và giữ liên lạc với hầu hết các vệ tinh liên lạc quân sự, vì vậy bạn có thể xem tất cả các kênh vệ tinh thương mại, thậm chí cả các kênh truyền hình dành cho người lớn đắt nhất thế giới và hệ thống cáp độc quyền trên Internet.
Fowler tự rót cho mình 1 cốc bia, đây là chai Dortmunder Union, một nhãn hiệu bia tươi nổi tiếng của Đức do bên lực lượng không quân gửi đến – là tổng thống, bạn phải có vài đặc quyền chính thức và phi chính thức chứ. Liz Elliot đang uống rượu trắng Pháp trong khi tổng thống nghịch nghịch tóc cô ta. TV đang chiếu một bộ phim lãng mạng hài vớ vẩn nhưng Bob Fowler lại thích. Thực tế, ngoại hình và phong thái của nhân vật chính khiến ông ta nhớ tới Liz. Hơi gắt gỏng hơi vô lý, nhưng cũng có điều gì đó đáng giá. Giờ Ryan sẽ từ chức – chà, đang chuẩn bị từ chức – có lẽ vài thứ đã được giải quyết xong rồi “Chúng ta chắc chắn đang làm tốt, đúng không?”
“Đúng vậy, Bob” cô ta nhấp 1 ngụm rượu “Anh đã đúng về Ryan, tốt hơn nên để anh ta rời đi một cách đàng hoàng” miễn là anh ta mang theo con chuột trù mình đã kết hôn thì không vấn đề gì hết
“Mừng khi em nói thế. Cậu ta không tồi, chỉ là hơi lỗi thời. Hết hạn sử dụng”
“Rõ là thế” Liz thêm vào
“Phải” Tổng thống đồng ý “Tại sao chúng ta lại nói chuyện về anh ta?”
“Em có thể nghĩ đến thứ hay ho hơn” Cô ta úp mặt vào tay ông ta và hôn nó
“Tôi cũng thế” Tổng thống thì thầm và đặt ly xuống
* * * * * *
“Đường bị chặn rồi” Cathy thông báo “Em nghĩ anh quyết định đúng đấy”
“Ừ. Vừa có 1 vụ tai nạn trên đại lộ ngay ngoài cổng. Anh sẽ về nhà vào tối mai. Anh luôn có thể ăn cắp 1 chiếc xe 4 bánh dưới nhà và lái về”
“John đâu rồi?”
“Anh ấy giờ không ở đây”
“Ồ” Cathy nhận xét. Và anh chàng đó định làm gì!
“Trong lúc ở đây anh sẽ tranh thủ làm thêm vài việc. Gọi lại em vào sáng mai nhé”
“Được rồi, tạm biệt”
“Đây là một khía cạnh của nơi này mà tôi sẽ không hề nhớ khi rời đi đấy” Jack nói với Goodley “Được rồi, cậu đã có những gì rồi?”
“Chúng tôi đã so sánh tất cả biên bản cuộc họp giữa hai người họ vào tháng 9”
“Có vẻ như mí mắt cậu muốn gặp nhau lắm rồi. Đã thức bao lâu?”
“Tôi nghĩ là từ hôm qua”
“Chỉ những người ở tuổi 20 như cậu mới chịu được thế. Ra ngoài ngủ trên đi văng đi” Ryan ra lệnh
“Còn anh?”
“Tôi muốn đọc lại cái này” Jack chỉ vào hồ sơ trên bàn “Cậu vẫn chưa quen với việc này đâu. Đi ngủ đi”
“Hẹn gặp anh vào buổi sáng”
Cánh cửa đóng lại sau lưng Goodley. Jack bắt đầu đọc hồ sơ tài liệu của NIITAK nhưng nhanh chóng mất sự tập rung. Anh khóa các tập hồ sơ trong ngăn kéo dưới bàn và nằm xuống đi văng trong văn phòng, nhưng anh không thể ngủ được. Sau vài phút cứ nhìn đăm đăm trên trần nhà, Ryan quyết định xem thứ gì đó thú vị sẽ tốt hơn. Vì vậy anh bật TV. Anh định xem tin tức nhưng bấm nhầm nút trên điều khiển từ xa và chuyển sang kênh 20, một kênh truyền hình độc lập của Washington, đúng lúc quảng cáo kết thúc. Anh đã định bật lại kênh tin tức nhưng lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó khi hết quảng cáo và bắt đầu chiếu phim. Phải mất một lúc anh mới nhận ra đó là một bộ phim đen trắng… Gregory Peck and Ava Gardner... Australia
“Ồ, đúng vậy” Ryan tự nhủ. Đây là phim On the Beach. Anh đã không xem nó nhiều năm rồi. Một bộ phim về Chiến Tranh Lạnh kinh điển từ thời……Nevil Shute viết tiểu thuyết, phải không? Một bộ phim của Gregory Peck luôn xứng đáng thức đêm để xem. Của Fred Astaire cũng thế. Một bộ phim hậu chiến tranh hạt nhân. Jack ngạc nhiên thấy mình mệt đến thế. Những ngày gần đây, đêm nào anh cũng được nghỉ ngơi thoải mái, và…
Anh ngủ thiếp đi, nhưng không sâu. Như thỉnh thoảng chuyện này vẫn xảy ra, cốt chuyện bộ phim đã in sâu vào óc và giờ anh trải qua một giấc mơ đầy mầu sắc, chứ không chỉ có hai màu đen trắng như trên TV. Đầu óc anh quyết định, xem toàn bộ bộ phim trong giấc mơ của mình. Jack Ryan bắt đầu đóng nhiều vai trong phim. Anh lái chiếc Ferrrari trong một cuộc đua xe đẫm máu giải Australian Grand Prix, như trong bộ phim của Fred Astaire. Rồi anh lái con tàu USS Sawfish, SSN-623 tới San Francisco (ngoại trừ việc trí nhớ anh đã nhầm, số hiệu 623 là của một con tàu ngầm khác, USS Nathan Hale, phải không?). Anh cũng mơ thấy mã Morse, chai Coke trên bậu cửa sổ, chả vui chút nào vì điều đó có nghĩa anh và vợ phải đi lấy tách trà đó vầ anh thực sự không muốn làm điều này vì điều đó có nghĩa là anh ấy phải bỏ thuốc vào thức ăn của đứa trẻ để đảm bảo đứa bé sẽ chết, còn vợ anh không biết – thật dễ hiểu, vợ anh là bác sỹ – và anh phải chịu trách nhiệm vì anh là người luôn làm điều đó và không xấu hổ gì khi phải bỏ rơi Ava Gardner trên bãi biển, đứng đó nhìn anh và đồng đội lái con tàu trở về, chỉ để chết ở nhà, nếu họ có thể trở về đến nơi và đường phố giờ đây trống vắng người. Cathy và Sally và Jack Nhỏ giờ tất cả đã chết và tất cả là lõi của anh vì anh đã cho họ uống thuốc để không mắc bệnh khác còn tội tệ hơn, nhưng điều đó vẫn là ngu ngốc và sai lầm, dù chẳng có nhiều lựa chọn, tại sao không sử dụng súng và….
“Cái mẹ gì thế!” Jack đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, chỉ thấy hai tay kịch liệt run rẩy, mãi cho đến lý trí khôi phục bình tĩnh “Mày chỉ vừa gặp ác mộng, nhóc và lần này mày đâu phải ngồi trực thăng cùng Buck và John đâu” Nó thậm chí còn tệ hơn
Ryan châm một điếu thuốc và đứng dậy, tuyết vẫn đang rơi. Tốc độ của những chiếc máy xúc tuyết không thể theo kịp tốc độ của những bông tuyết rơi xuống, và một lớp tuyết dày đã tích tụ trong bãi đậu xe. Phải mất một lúc lâu mới gạt bỏ được hình ảnh thấy gia đình mình chết như thế. Nhiều điều khốn khiếp thật. Mình sắp phải rời khỏi nơi này. Có rất nhiều kỷ niệm tại đây, và nhiều kỷ niệm trong đó trong hay ho gì. Các cuộc tấn công vào gia đình anh, những sai lầm của chính anh, nỗi kinh hoàng khi ở trong tàu ngầm, bị bỏ lại một mình ở cuối đường băng tại sân bay Moscow, nhìn những khẩu súng của lão già Sergey Nikolayevich chĩa vào anh, không gì có thể tồi tệ hơn chiếc trực thăng đó ở Colombia. Đã quá nhiều rồi, anh không thể chịu đựng được nữa, và đã đến lúc phải rời đi. Không biết Fowler và thậm chí Liz Elliot có biết hay không chứ bọn họ chỉ đang giúp đỡ anh làm điều đó, đúng không?
Thế giới bên ngoài thật tươi đẹp. Anh đã thực hiện phần việc của mình để biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn so với trước đây và anh đang giúp đỡ những người khác. Bộ phim anh vừa mơ một ngày nào đó có thể trở thành hiện thực theo cách này hay cách khác, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ, ngoài kia đang sạch sẽ và trắng xóa, ánh đèn rực rỡ trong bãi đậu xe làm cho cảnh tuyết này đẹp hơn bình thường. Anh đã làm xong phần của mình, giờ đến lượt ai đó sẽ nắm trong tay tình trạng dễ dàng hơn khi đó
“Phải” Jack thổi một vòng khói ra ngoài cửa sổ. Đầu tiên, anh phải cai lại thuốc lá đã. Cathy sẽ phản đối hút thuốc cho mà xem. Rồi sau đó, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, mùa hè sắp đến rồi, có lẽ sẽ quay trở lại Anh – lần này sẽ đi bằng tàu biển thay cho máy bay? Rồi lái xe một vòng quanh Châu Âu, có thể dành cả mùa hè lang thang khắp châu Âu. Trở lại làm người tự do. Đi dạo trên bãi biển. Nhưng rồi anh sẽ phải làm việc gì đó. Annapolis – Không, giờ không con hợp nữa. Làm cho một tập đoàn tư nhân? Hay có thể đi dạy học? Georgetown, có lẽ thế?
“Điệp viên 101?” Anh nghĩ mà không nhịn được cười. Đúng vậy, anh có thể dạy làm tất cả mấy thứ bất hợp pháp
“Làm thế quái nào mà James Greer có thể làm công việc này lâu như vậy nhỉ?” Ông ấy đã xử lý stress kiểu này được? Đó là một bài học anh chưa bao giờ học được
“Người anh em, cậu vẫn cần phải đi ngủ” anh nhắc nhở bản thân. Lần này anh tắt luôn TV.