← Quay lại trang sách

- II -

Đẩy ly nước chanh về phía Trang, chị Đoan nói bằng một giọng rất ấm:

– Uống cho khỏe đi cô, buồn làm gì, mình là vợ cái con cột việc gì phải lo. Mà sao cô đi ghen với bà Nga ấy cơ chư! Sao lại ghen với kẻ vừa già vừa xấu hơn mình bao giờ?

– Chị không rõ đấy thôi. Nhà em hợp tính bà Nga lắm, thường khen bà ấy thông minh ngay trước mặt em nữa.

Chị Đoan cười:

– Khen vậy thì đã sao. Còn bảo chú Thái say mê bà Nga mà bỏ bê vợ con thì vô lý. Người ta vẫn nói câu “gái mê tài, trai mê sắc”, bà Nga đâu phải là người có sắc mà bảo chú ấy mê được. Đàn bà gì mà cao khẳng khiu, chân tay khô đét, người cứ ngay thuổng ra, ai mê nổi. Nếu chú ấy có vậy thì chẳng qua là ham của lạ đó thôi.

Nước mắt Trang lại mọng lên, tính nàng vốn đã ít nói, biết lấy lời nào mà kể cho người chị ruột hiểu được tâm trạng mình. Chị Đoan goá chồng từ năm ba mươi tuổi.Với sắc đẹp bình thường, tâm hồn đơn giản, chị chỉ có một mục đích là nuôi ba đứa con. Tám năm trôi qua, nay chị xấp xỉ bốn mươi tuổi, chị đã có thể yên tâm và chắc chắn sẽ ở vậy thờ chồng nuôi con được toàn vẹn.

Thằng con lớn của chị năm nay mười lăm tuổi rồi còn gì. Chị tự hào và tự tạo cho mình một nếp sống già trước tuổi. Ngoài công việc buôn bán chị luôn luôn tham dự vào công việc giao dịch, lễ bái các chùa và sớm tối tụng kinh Phật.

Tiếng chị Đoan hỏi, nhanh và sắc:

– Có phải bà Nga hơn tuổi chú Thái không?

– Hình như bằng chị ạ, bà ấy cùng tuổi Dần, một tuổi với nhà em.

– Kém tôi có một tuổi thôi à. Và như thế bà ấy hơn cô tám tuổi chứ ít sao.

– Dạ.

– Thế sao lúc đầu cô không đề phòng để họ thân nhau quá, rồi bây giờ mới cuốnglên.

– Em đâu có ngờ hở chị, vả lại bà Nga và anh Thái em cùng sở trường hoạt động xã hội. Họ luôn luôn có mặt bên nhau làm sao em ngăn nổi…

– Bà ấy làm ở đâu thế cô?

– Việt-Tấn-Xã.

Chị Đoan nhướng mắt:

– Việt Tấn Xã là cái gì…?

– Em cũng không rõ lắm…Nghe người ta bảo là cơ quan cung cấp tin tức cho các báo chí…đăng hàng ngày đó chị.

Chị Đoan lầm bầm thật khẽ “báo chí…” và chị hỏi Trang:

– Hồi này bà ấy có còn tới nhà cô nữa thôi?

– Thôi lâu rồi chị ạ.

– Ờ, chứ không lẽ chuyện xẩy ra như thế, mà còn chường mặt tới nữa sao. Thật cũng kỳ, quen biết cả hai vợ chồng người ta mà còn dám lấy chồng người ta.

Nói xong chị Đoan nhìn em thương xót, Trang vẫn đẹp, có thể nói tuổi hai mươi chín là tuổi đang độ đẹp của người phụ nữ. Khuôn mặt thùy mị, nước da trắng xanh, cặp mắt bồ câu đen láy. Tính tình hiền hậu, ít nói. Từ nhỏ cả nhà ai cũng nghĩ với vóc tướng như vậy sau này Trang sẽ được sung sưoơng. Vậy mà tại sao ngày nay Trang phải chịu đựng cảnh chồng phụ bạc như vậy. Đoan thoáng nghĩ tới người cha. Hay cũng tại xưa kia ông quá ăn chơi, nên nay có hai người con gái, một thì goá chồng sớm, một thì đau khổ vì chồng. Chợt thấy mình vừa có ý nghĩ bất hiếu với cha, Đoan vội quay qua nói với em:

– Thôi cô đừng nghĩ ngợi cho thiệt thân. Cứ yên phận vui vẻ với các con đi, đợi ngày chú ấy nghĩ lại.

Câu nói của Đoan làm phạm tự ái của Trang, nàng bật nói, cả quyết:

– Em không cần chịu đựng, hay chờ đợi ai cả. Em cũng không cần Thái nghĩ lại, mà em cần bàn với chị, chị giúp tìm cho em chỗ ở và em sẽ cố kiếm một việc làm. Em sẽ đem các cháu đi sống riêng cho yên thân, thế thôi!

– Đâu được, ngày xưa Thầy cũng có bà này bà kia, nếu mẹ cũng nghĩ như cô, đem chúng mình ra sống riêng, thì gia đình mình tan nát từ lâu rồi còn gì. Thôi, khuya rồi, việc gì cũng bình tĩnh, đừng có nóng. Về đi, không có các cháu chúng nhớ tội nghiệp.

Rời nhà chị Đoan, Trang như kẻ mất trí. Chị Đoan không giúp nàng được gì, chị không thể hiểu nổi, chẳng thà goá chồng như chị, chứ có chồng mà không thể tin cậy, không giữ được tình yêu, luôn luôn bị lòng nghi ngờ, ghen tuông dằn vặt khổ sở đến chừng nào! Người ta hễ thấy một người bệnh nặng thì lo chạy chữa, nhưng thấy một kẻ đau đớn vì ghen thì ai cũng nói:”chuyện ghen tuông ấy mà”, cho nên kẻ ghen chẳng hề được nâng đỡ hay cứu chữa, chỉ âm thầm đau khổ một mình. Nỗi đau khổ có thể đưa đến cái chết hoặc điên loạn, mà người gây tội vẫn không bị kết tội.

Về tới nhà đã gần mười một giờ đêm. Thái vẫn chưa về, thằng Hoàng và con Vân đã được chị Ba cho đi ngủ. Trang tới bên giường các con cúi hôn chúng nó, Trang có cảm tưởng như đây là lần hôn chót. Nước mắt nàng lặng lẽ nhỏ giọt trên má các con, lòng giận chồng càng lúc càng tăng, và lòng trông chờ từng bước chân trở về của người chồng càng lúc càng tha thiết đến cuồng loạn.

Có tiếng mèo chạy ở trong bếp làm đổ vỡ vật gì loảng xoảng. Chị Ba trở dậy thu dọn và lầu bầu gắt một mình, Trang cũng chẳng buồn để ý. Giá lúc khác chắc nàng đã chạy xuống xem đổ vỡ thứ gì, nhưng hiện tại mọi sự việc đối với Trang đều vô nghĩa. Căn phòng đột nhiên trở nên rộng ra một cách thừa thãi vô cùng. Trang có ý nghĩ mong nó thu nhỏ lại, nhỏ lại chỉ bằng chiếc áo quan, vừa đủ cho nàng nằm, thật gọn gàng và đỡ trống trải biết mấy.

Nhìn chiếc tủ cũ được kê gọn trong góc nhà, chiếc tủ này Thái sắm từ hồi mới cưới. Khi có thêm thằng Hoàng và con Vân, Thái mua tủ khác lớn hơn cho tiện dùng. Giờ nó đứng ở kia, yên phận và chịu đựng. Thái chỉ dùng nó để chứa những đồ vật cũ ít dùng tới.

Càng nghĩ lẩn quẩn, cơn giận tủi càng tăng. Trang tức ngực như có bọng máu thừa đang ứ lên ở trong. Nàng muốn cầm mũi dao nhọn đâm mạnh vào ngực mình cho máu vọt bớt ra, như thế chắc thở nhẹ hơn, rồi Trang sẽ ngủ được, không còn bị dày vò quằn quại như thế này nữa.

Trang hơi sợ vì ý nghĩ của nàng như vậy là tự tử sao? Không, Trang không muốn chết, nhưng sao ngại sống quá! Năm nay nàng mới có hai mươi chín tuổi cho nàng có sống năm mươi tuổi thì cuộc đời vẫn còn mấy chục năm dài, sức Trang làm sao chịu nổi đời sống vợ chồng kinh hoàng này. Phải chấm dứt cuộc sống chung với Thái. Thà coi như goá chồng, thà chịu đành phận ở xa nhau hẳn, còn hơn cứ chịu nỗi đau đớn dằn vặt, từng phút, từng phút, nghĩ mà kinh.

Tuy nghĩ ngợi nhưng Trang vẫn không thể không lắng nghe từng tiếng động nhỏ phía ngoài. Mỗi tiếng cạch ở cửa, là tim nàng rộn lên, vì tưởng Thái đã về đang cho chìa vào ổ khóa. Và mỗi lần thất vọng thì cơn tức giận lại tăng. Trang tự mắng mình “tại sao lại cứ phải nhớ tới con người bạc tình làm gì. Sao không kệ họ, sao không cứ bình thản ngủ cho no mắt, sao không ghét họ, sao không tự chủ nổi mình, sao hèn quá vậy Trang ơi…”

Khuya quá rồi, Thái vẫn không về. Chắc chắn lại đang ở nhà Nga, lúc này họ làm gì. Cứ tưởng tói những lời nói đầm ấm yêu đương, những chiếc hôn nồng nhiệt, hai thân thể ghì xiết đến mê loạn của Thái đã đối với nàng. Giờ thì chắc Thái lại đang làm như vậy với Nga. Đàn ông, hừ, đàn ông….