← Quay lại trang sách

- III -

Buổi họp hôm nay vắng mặt Thái, không rõ vì lý do nào. Nga linh cảm thấy có lẽ Thái đã gặp chuyện phiền muộn gia đình. Thường mỗi lần cãi nhau với Trang, trong lúc tâm hồn buồn bực nhật, Thái hay tìm tới Nga để nói chuyện. Lý do xích mích giữa hai vợ chồng Thái, dù phần phải về Trang hay Thái, Thái cũng không giấu Nga. Chỉ có nói với Nga, Thái mới cảm thấy nhẹ lòng, như những người có tội thường phải đi xưng tội.

Với Nga, mỗi lần Thái có tâm sự tốt, hay xấu đều được Nga phân tích, khuyến khích hay can ngăn, an ủi đúng tầm mức. Gần Nga, Thái không còn thấy cô đơn. Ở Nga, Thái đã tìm được mấy thứ tình: tình bạn trai, tình ruột thịt, và tình yêu. Có lẽ trong cặp tình nhân Nga-Thái, tình yêu đến với họ thật bất ngờ sau chót cả mấy thứ tình khác, nhưng cũng nóng bỏng và sâu đậm hơn cả. Nga là một phụ nữ quá thông minh, và sốt sắng trong mọi việc.

Nga có nhiều bạn trai hơn bạn gái, thường trong khi tiếp xúc với các bạn. Nga ít được họ đối xử như với một bạn gái thường, nam tính của Nga nổi hơn nữ tính. Nàng điều khiển các buổi họp, có sáng kiến, và tích cực hoạt động. Vì vậy, trước mối tình của Nga – Thái, mọi người không tin là Thái yêu Nga như tình yêu trai gái khác, nếu có cũng bị Nga lôi cuốn hay mê hoặc. Lý do phần lớn cũng tại Nga không đẹp.

Thực sự thì khác hẳn: khi chỉ có hai người, nữ tính của Nga thức tỉnh. Nàng yêu Thái tha thiết hơn cả bản thân mình. Nga thầm ao ước, tại sao nàng không được sống trong hoàn cảnh của Trang luôn luôn ở bên Thái. Lo lắng và giúp đỡ Thái mỗi khi chàng mệt nhọc với từng xấp dầy những bài vở của học trò. Mỗi buổi sáng Nga sẽ dậy sớm hơn Thái, để tự tay pha cà-phê và sửa soạn cho Thái bữa ăn sáng. Mỗi tối, Nga sẽ đun nước nóng pha cho Thái ngâm chân. Những đêm khuya Nga sẽ phụ với Thái cùng ngồi chấm bài, nàng không để cho dù một con muỗi nào đốt Thái. Nga buồn, vì những mơ ước của nàng chẳng có gì là cao xa, nhưng chẳng bao giờ có thể thực hiện. Bên Thái đã có Trang, đời chàng như đã gắn liền với vợ con. Thái đến với Nga như một cái bóng hạnh phúc, nhẹ và qua nhanh. Giờ đây bóng hạnh phúc đó có thể đã bắt đầu đổi hướng về Hạnh, cô học trò của Thái. Hạnh người Huế mới mười bẩy tuổi. Cảm tình của Hạnh đối với Thái đã khiến cho các bạn đồng nghiệp trong trường phải chú ý. Những câu nói đùa chế riễu Thái và Hạnh, mà vô tình Nga đã nghe được làm nàng phải quan tâm nhiều đến Hạnh. Một lần Nga tới tìm Thái, gặp giờ ra chơi, Nga để ý thấy Hạnh ngồi một mình dưới gốc cây to mé cuối sân trường. Ánh mắt Hạnh kín đáo nhìn Thái đang đứng nói chuyện với các bạn ở hiên trường. Và Nga như muốn ngất đi khi thấy ánh mắt họ gặp nhau, cả hai người cùng như cố giấu nụ cười nhưng không thể giấu được nét mặt vui tươi rạng rỡ của họ. Nga ao ước được biết rõ tình cảm của Thái đối với Hạnh ra sao. Nếu thật Thái đã yêu Hạnh! Nếu thật thế, Nga tưởng mình có thể hy sinh.

Tự ái nổi lên, Nga tin rằng nàng có thể coi Thái như bạn, và yêu được cả người tình mới của Thái. Nga cần được biết rõ để tự tìm lấy một lối sống thích hợp với hoàn cảnh. Còn hơn sự nghi ngờ làm Nga khổ sở, ray rứt. Nga có cảm tưởng như là tù nhân đang bị tra tấn.

Tinh thần căng thẳng, thể xác rã rời, thức ngủ chập chờn. Bóng dáng quá đẹp đôi của Thái và Hạnh luôn luôn nằm sẵn trong tâm thức Nga, chỉ đợi dịp là hiện lên rõ rệt. Mặc cảm già xấu về mình, càng bị Nga vùi sâu lại càng cố ngóc dậy. Đôi lúc Nga oán hận Thái. Sự gặp gỡ và yêu Thái quả đã thêm một lần đem lại nỗi bất hạnh cho nàng.

Vừa đi bộ vừa nghĩ ngợi chẳng hiểu bằng cách nào Nga đã về đến nhà. Bà Năm, người giúp việc, chạy ra mở cửa. Nàng hỏi:

– Ở nhà có ai tới không bà Năm?

Thực sự ý Nga muốn hỏi -“Ở nhà có ông Thái lại không”, nhưng tự nhiên Nga thấy ngại miệng nên nói khác đi.

– Không cô, chỉ có mấy cái thư tôi để trên bàn giấy của cô đó.

– Thư gì, cần không bà Năm?

– Tôi đâu biết đọc mà biết. Cô ăn cơm để tôi dọn.

– Bà cứ dọn đi, tôi nghỉ mệt một chút rồi ăn. Mà bà đã ăn chưa?

– Chưa.

Nga vừa thương vừa bực, nàng nói hơi gắt:

– Bà cứ vậy mãi, tôi đã nói giờ giấc của tôi bất thường lắm. Hễ tới giờ ăn thì bà cứ ăn, đừng đợi tôi mà không nghe. Cơm đã chẳng có thức ăn gì mà cũng cố đợi.

– Nhà có hai người, tôi cũng đợi cô một chút ăn cho vui có sao. À, mà chừng nào cô cho cô Út về nhà, chứ nhà đã vắng mà để cô Út ở nội trú hoài, vừa tốn vừa buồn. Ở nhà đi học cũng được vậy.

Nghe bà Năm nhắc tới Huệ, người em gái của Nga, Nga tỏ vẻ suy nghĩ:

– Ừ, tôi cũng đang tính. Dầu sao cũng phải đợi hết năm học này đã.

Nói xong Nga hơi ân hận. Thực sự nàng không muốn cho Huệ, cô em gái mười tám tuổi ở nhà, chỉ sợ Thái lui tới mất tự do.

Thay áo xong, Nga vừa đặt lưng nằm nghỉ mệt thì có tiếng chuông reo. Nga ngồi bật dậy. Linh tính cho nàng biết là Thái đến. Trong người như có chất men rượu đang truyền khắp cơ thể. Nga run giọng gọi bà Năm:

– Bà Năm ơi, ai gọi chuông kìa.

Trong khi bà Năm đang mở cửa, Nga ngồi bất động. Cảm giác thoáng lạnh, thoáng nóng. Cho tới lúc Thái vào nhà, đứng trước nàng thì Nga bật khóc. Thái yên lặng kéo ghế ngồi bên Nga, chàng nhớ đến những giọt nước mắt thầm lặng của Trang, lòng bùi ngủi cảm giác vừa thương vừa buồn.

Thấy phần cơm để trên bàn, Thái hỏi:

– Em chưa ăn sao?

Nga lắc đầu:

– Em vừa đi họp về. Hôm nay các anh ấy bầu em làm chủ toạ.

Thái cố giấu giọng hãnh diện vì Nga, anh cười tươi:

– Đã đành, có vấn đề gì quan trọng không em?

Hỏi xong không đợi Nga trả lời, Thái cầm tay Nga, bàn tay gầy khô, có những đường gân nổi lằn lên như cuộc đời Nga đã hằn rõ nỗi vất vả cô đơn.

Tay Trang dịu hơn nhiều, thật đúng bàn tay người vợ, an phận và chịu đựng. Thái bất chợt có cảm giác nóng bừng, không rõ vì hối hận hay tự xấu hổ, khi anh không muốn cũng cứ phải nhớ tới Hạnh, với đôi bàn tay con gái, mủm mỉm thơ trẻ, thường cầm cán bút đưa lên miệng cắn nhẹ, cùng lúc đôi mắt tròn to, đăm đăm nhìn Thái. Đang say sưa giảng bài, chợt gặp tia nhìn đó, Thái thường phải khựng lại, tim đập nhanh, và trong cảm giác đầy niềm vui kỳ lạ, làm anh rung động đến bàng hoàng.

Bàn tay Nga vẫn nằm trong tay Thái. Hơi ấm của hai bàn tay hoà hợp truyền qua nhau, lúc này hai người thật gần gũi. Nhưng làm sao Nga biết được, trong khoảnh khắc đó, tâm hồn Thái đã vút tới bên Hạnh. Chỉ mấy phút mà Thái như vừa trải qua cơn mộng dài. Cơn mộng thú vị nhưng pha nhiều ray rứt đến khổ sở vì ân hận. Thái bóp mạnh tay Nga.

– Em ăn cơm đi, anh cùng ăn với em.

– Anh chưa ăn sao?

Thái ngập ngừng, anh định nói là “chưa ăn” nhưng rồi lại trả lời:

– Anh ăn rồi, nhưng ăn ít còn để dành bụng tới đây ăn thêm với em cho vui.

Nga đã lấy lại được bình tĩnh, nàng tinh nghịch nheo mắt:

– Giờ này khuya rồi, tại sao anh biết là em chưa ăn cơm mà để dành bụng ăn với em?

Thái cười:

– Anh đoán chứ, hôm nay có phiên họp, ban thường vụ phải dự mà.

– Anh bào chữa hay dó, thôi tha cho anh. À, mà sao hôm nay anh không đi họp?

Mặt Thái thoáng buồn:

– Ăn đã, lát anh nói cho em nghe.

Nga nhanh nhẹn đứng lên đi ra bàn. Nhìn vào phần ăn thấy chỉ có bát canh bí nấu tôm và đĩa giá xào nguội ngắt, Nga ngần ngại:

– Bữa nay cơm không có thức ăn anh ạ.

– Không có càng ăn nhiều cơm. Ngày nhỏ, mỗi lần đi đá bóng về, anh thường lục trạn của mẹ lấy cơm nguội chan nước mắm, thế mà cũng ăn bay được mấy bát ngon lành.

Cả hai người cùng cười sau câu nói an ủi của Thái. Nga xoay người nâng cầm Thái nhìn rất sâu vào đôi mắt anh. Ánh mắt Nga như mời mọc:

– “Anh, anh ôm chặt em đi.”

Thái nhìn nhanh về phía sau, bà Năm đang lui cui ở trong bếp. Anh siết mạnh thân thể Nga, hơi thở nóng phà lên ngực, lên cổ Nga trở thành sự vuốt ve êm dịu. Nga khẽ rùng mình, để một bên má nàng dụi nhẹ lên tóc Thái.

Tiếng Nga nói nhỏ:

– Thôi, anh để em còn đi lấy thêm bát đũa anh xơi cơm đã.

– Kệ, anh dính vào em mất rồi.

Nga cười:

– Anh làm thế rồi em lại tưởng là anh yêu em, tủi cho em.

– Em có nhiều ý nghĩ hư lắm! Anh đến phải đánh đòn em mất.

– Thì em đây, anh cứ việc đánh chết em đi cũng được. Em là của anh mà, nhưng thôi để em còn đi lấy bát đũa mình ăn cơm đã chứ.

– Sao không nhờ bà Năm lấy.

Nga hôn lên trán Thái, nét mặt lộ vẻ phục tòng rất ngoan.

– Không, em muốn tự tay hầu anh cơ.

Thái cảm động trước tình yêu nồng nàn và chân thành của Nga. Nga thật khác hẳn Trang. Thái khó chịu trước tính trầm lặng của Trang, nhưng anh cũng hiểu rõ vợ anh còn yêu anh hơn cả chính đời sống của nàng.

Sống với Trang đã tám năm, trong tình chồng vợ. Hàng ngày trông thấy mặt nhau, Trang không một lần để bộc lộ tình yêu chồng qua lời nói hay cử chỉ rõ rệt. Chỉ có mắt Trang đôi khi ánh lên những tia sáng yêu thương, và Thái lại phải tránh, vì anh bực bội và quá ngượng mỗi lần chạm vào tia mắt của vợ. Những vụ bất hoà nho nhỏ hàng ngày, gây lần thành sự chia rẽ trầm trọng. Trước Thái, Trang luôn luôn cúi mặt, lòng nặng trĩu buồn tủi. Tính Trang ít nói, sau mỗi lần xích mích, Thái thường cố gây không khí làm lành trước. Nhưng bao giờ cũng chỉ được mấy câu rồi cuối cùng anh lại tức giận gắt gỏng hơn nữa. Rút lại đi tới sự cãi vã, lần lần cả hai cũng tránh nói chuyện với nhau. Hố xa cách giữa hai người mỗi ngày một lớn. Cảnh gia đình trước kia Thái ví như tù ngục thì nay phải gọi là địa ngục mới đúng. Không hiểu sao cứ nhìn thấy vợ là Thái khó chịu. Ngay đến cử chỉ nhỏ nhặt của Trang cũng gây cho Thái nỗi ghét bỏ rất vô lý. Chẳng hạn Trang có thói quen sau bữa ăn xỉa răng rất kỹ, gắn cây tăm trên môi, chiêu ngụm nước trà, ngậm trong miệng súc nhè nhẹ một lúc, rồi mới nuốt ực đi. Mỗi lần thấy vậy Thái lại ghê cả người. Thái cũng có những tật chẳng đẹp gì, nhưng yêu chồng nên Trang yêu luôn cả những tật xấu của chồng. Thái không uống rượu, thỉnh thoảng vui với bạn, anh uống một chút là đã say lè nhè, rồi nôn thốc cả ra áo quần. Trang bình thản chịu đựng mùi hôi của thức ăn và rượu theo chất nôn mửa xông lên. Nàng giúp chồng thay quần áo, lau chùi chỗ nôn bẩn, mà lòng vẫn vui phơi phới. Vì chỉ có những lúc như vậy Trang mới được cái cảm giác độc quyền yêu chồng. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nằm bên Thái, nghe ngóng từng hơi thở mệt nhọc trong giấc ngủ của chồng. Mỗi lần như thế, khi tỉnh rượu là Thái ôm ghì lấy Trang, lòng yêu thương Trang đến với Thái rất thành thật, ý nghĩa của tình vợ chồng được dịp nổi bật lên.

Bóng tối đã giúp Trang bạo dạn tỏ tình, nàng cắn mạnh vào môi chồng. Tình yêu và tủi hận dâng lên làm nghẹn ngào. Những giọt nước mắt lại đua nhau rơi thầm trên má. Thật đúng như Thái vẫn bảo “Chỉ biết có khóc”, nhưng lúc đó Thái không nói vậy. Anh chỉ định bảo “Anh xin lỗi Trang” mà vì ngượng lời Thái cũng không nói. Bóng tối chỉ giúp họ thực hành được cử chỉ làm lành.

Nga dịu dàng đến bên Thái như một chiếc bóng, khẽ cất tiếng bên tai Thái:

– Anh đang có chuyện gì buồn phải không?

Không ngửng lên và cũng không trả lời, Thái vẫn ngồi bất động.

– Anh, anh có nghe em nói không, Thái?

Thái khẽ gật.

– Chuyện gia đình?

Thái lại gật.

– Sao anh không nói với em, anh không cho em dự phần chia sẻ với anh nữa sao?

– Không phải vậy đâu Nga, Nga hiểu anh mà còn hỏi anh vậy nữa?

Nga cố làm tan không khí buồn bực, cầm tay Thái kéo mạnh và nói bằng giọng thật vui.

– Thì Nga xin lỗi vậy, nhưng mình đi ăn cơm đã.

Thái đứng lên theo đà tay của Nga, tát khẽ vào má nàng:

– Anh yêu tính của em quá! Dễ thông cảm, rộng lượng và ít tò mò. Đàn bà phải như vậy mới sung sướng được.

Nga thoáng buồn, “đàn bà phải như vậy mới sung sướng được”, thế ra nàng là người sung sướng sao? Ba mươi bảy tuổi đầu, thời con gái đã phải mang mặc cảm “gái già” tới hăm tám mới lấy chồng, được ba năm chồng chết trận mất xác.

Sáu năm ở goá, giờ lại phải đi “mượn chồng” người ta, để tìm hưởng tình yêu…Tự nhiên Nga cười thật to. Thái hơi khựng lại, anh hỏi:

– Cười gì thế Nga?

– Anh yêu em này, khen em rộng lượng này, ít tò mò này, ít thôi đấy nhé, sung sướng này. Người sung sướng mà không cười, không đủ để cười hả Thái? Thế hoàn cảnh nào mới có quyền cười?

Thái hôn lên mắt Nga, nước mắt làm mặn môi Thái, anh thì thầm:

– Em khóc à? Anh thật vô ý, cho anh xin lỗi.

Khẽ đẩy Thái, Nga với chiếc khăn bông gần đó lau mặt. Vẫn vừa cười vừa trả lời:

– Đâu có, em cười đấy chứ!

Bà Năm bưng đĩa trứng tráng lên, chợt chùn bước, và hơi ngượng trước cảnh Nga và Thái quá quấn quít. Bà nói to:

– Cô mời thầy đi dùng cơm thôi.

Vội vàng đỡ đĩa trứng từ tay bà Năm đặt lên bàn, Thái cười:

– Tôi đã bảo có gì ăn nấy, sao bà Năm cứ làm thêm thức ăn cho mệt.

– Chiên có hai cái hột vịt, ăn thua gì mà mệt. Đàn ông ăn kham khổ quá đâu có chịu nổi.

Thái cười ròn rã:

– Thế chỉ riêng đàn bà mới chịu nổi kham khổ sao bà Năm?

– Thiệt vậy đó Thầy, cô tôi ăn uống tằn tiện lắm. Chừng nào có cô Út nghỉ học về mới nấu đồ khá khá chút thôi.

Nghe bà Năm nhắc tới “cô Út”, Thái nhớ lại buổi gặp Huệ cách đây hai hôm trước ở rạp Eden trong buổi chiếu thường trực. Hôm ấy, Thái có hai giờ rảnh, anh không muốn về nhà. Lang thang qua Eden, thấy có phim hay Thái mua vé vào coi. Xuất ban ngày vắng, lầu trên lưa thưa vài ba cặp tình nhân. Hình như họ đưa nhau vào đây cốt thuê một chỗ ngồi để quấn quít trong bóng tối, hơn là chú ý tới chuyện phim. Cùng hàng cách chỗ Thái ngồi hai ghế trống, là một cặp trai gái. Gã đàn ông thay vì ngồi thẳng ngó lên màn bạc, lại quay nghiêng qua mé cô gái ngồi bên. Cô gái mặc “jupe” ngắn. Trong bóng tối mờ bàn tay đen của gã đàn ông nổi hẳn trên làn da thịt trắng nõn của cặp đùi cô gái.

Mỗi lúc họ càng siết chặt nhau hơn. Lưng gã di động gần như quay hẳn về phía màn bạc, đầu gã cúi thấp trên ngực cô gái. Mặt cô gái hơi ngữa về sau, mái tóc dài che một phần cổ trắng. Thái giật mình, chợt nhận ra những nét quá quen thuộc về cô gái. Thoạt đầu anh nghĩ:”hay là một cô học trò nào đó của mình?” Nhưng lúc ấy ánh sáng loé lên từ màn bạc làm Thái nhận ra cô gái đó đúng là Huệ, em gái út của Nga. Thái giật mình, phản ứng đầu tiên của anh là sợ Huệ nhận ra mình. Cũng may lúc bấy giờ Huệ đang say mê những cảm giác khác, nên không thấy Thái. Nhờ bóng tối, Thái lẻn đứnglên ra khỏi rạp như người trốn chạy.

“Trời đất ơi, sao lại là Huệ. Cô nữ sinh nội trú mới mười tám tuổi, khá đẹp và thông minh lại có thể có những hành động như vậy sao? Mà hôm nay mới thứ ba làm sao Huệ có thể trốn trường ra đây ngồi được?”

Ngần đó ý nghĩ về Huệ cứ quay cuồng trong trí Thái. Anh thấy tội nghiệp cho Nga vô cùng. Người chị gái, chắt chiu từng đồng nuôi cô em út. Đời sống cô đơn làm Nga thiếu tự tin, lại đầy mặc cảm trong tình yêu Thái, yêu một người đàn ông đã có gia đình là một tội lỗi. Nga tự cho không đủ sức dạy bảo cô em út trong sáng, nên phải gởi em vào nội trú. Hy vọng với sự tổ chức và giáo dục nhà trường giúp nàng công việc hướng dẫn cho em mình.

Những lần nói chuyện với Nga, đôi khi Thái bàn, Nga nên để Huệ học ngoài và sống ở nhà với Nga cho có tình gia đình và Nga bớt buồn. Nga bảo:

– Em yêu anh, em không thể sống mà không yêu anh. Nhưng em thiếu tư cách để dạy em Huệ.

Sự hy sinh và sự nhận xét công bằng ngay với chính bản thân nàng, làm Thái càng thêm yêu kính Nga hơn. Tuy nhiên, anh cũng rất băn khoăn. Tất cả nguyên cớ để Nga phải hành động như vậy đều tại anh cả. Anh bảo Nga:

– Em nghĩ vậy, còn anh thì sao?

Nga cười:

– Anh khác, anh là đàn ông. Anh có thấy một người đàn ông nào, ngoài vợ mình ra, không còn biết đến một người đàn bà nào khác không? Điều cần là đừng bỏ bê vợ con quá đáng.

Nét mặt Nga chợt lắng lại, nàng cười buồn, nói tiếp, giọng chùng xuống:

– Có bao giờ anh bỏ nhà lấy một đêm đâu?

Hai tách cà-phê được bà Năm đem đặt trên cái bàn con dưới tàng cây Ngọc Lan ngoài sân trước. Cơm xong, Nga và Thái ra ngồi ở đây. Thái cứ băn khoăn mãi chuyện Huệ. Anh không muốn phải tự mình nói với Nga những điều mắt thấy về Huệ. Mà không nói thì lại tội nghiệp Nga. Nàng thật cô đơn, “ngay cả đến chính anh mà còn giữ ý với Nga thì ai là người có thể sống thật với nàng?” Nghĩ được thế, Thái bật hỏi Nga:

– Hôm thứ ba vừa rồi Huệ nó nghỉ học hả em?

Không dưng thấy Thái hỏi đến Huệ, Nga ngạc nhiên:

– Đâu có anh, em đón nó về chiều thứ bẩy. Chiều chủ nhật nó đã vào trường. Anh biết mà.

Dù cố gắng Thái cũng không thể nói được với Nga điều anh muốn nói về Huệ, anh tránh:

– Thế thì anh trông nhầm. Có một cô giống Huệ quá.

Nga phá lên cười:

– Mà rồi lại không phải Huệ?

– Chắc vậy.

Thái đành phải cười theo.

Từ lúc Thái mới tới, nét mặt anh buồn bực, đã làm Nga đoán giữa Trang và Thái, lại mới có chuyện gây gỗ. Nga nóng lòng muốn biết nhưng không hỏi Thái, tuy vẫn chờ Thái kể ra với nàng như mọi khi.

Ngoài sân không có đèn, ánh trăng hạ tuần mờ nhạt. Nga ngồi sát cạnh Thái, tựa một bên má vào vai anh. Cả hai cùng yên lặng, một thứ yên lặng thật thoải mái. Đốm lửa thuốc lá sáng loé lên, theo từng hơi hút dài ngây ngất, làn khói thuốc quyện với hương Ngọc Lan phảng phất trong không khí mát lạnh. Thái nói giọng thật chìm như người nói một mình:

– Sau này dù ở bất cứ một nơi nào, hễ thấy mùi hương Ngọc Lan, chắc chắn anh lại nhớ tới giờ phút này.

Nga bật dậy, ôm lấy đầu Thái vừa hôn vừa nói:

– Trời đất, sao kỳ lạ thế anh? Em cũng vừa định nói như vậy! Thái ơi, sao lạ thế. Ý nghĩ chúng mình giống nhau đã đành nhưng sao lại cứ nghĩ cùng đúng vào một lúc?

Thái ngắt lời:

– Thế mới chết, nhiều lúc anh không hiểu có phải đúng hai đứa mình không, hay chỉ là một? Một người có bốn chân, bốn tay, hai đầu, một bộ óc…

Nga cười ngất:

– Anh phải kể có hai thân thể một nam, một nữ nữa chứ.

– Đúng, và như thế chúng mình….

Nga cãi:

– Sao lại chúng mình, khi anh đã nói hai đứa chỉ là một.

– Ờ, như thế mình mới có đủ cảm giác của cả hai giống.

Nga phát mạnh vào vai Thái.

– Anh thật quá trời! Nhưng anh có biết em ghét nhất điểm nào không?

Ghé sát vào tai Thái, Nga nhỏ giọng tự trả lời:

– Điểm bốn cái chân đó.

– Ủa, thế bộ lúc nào em cũng chỉ muốn nó nhập làm hai thôi hả?

Nga đấm thùm thụp vào lưng Thái:

– Trời đất, sao hồi này anh ghê quá vậy Thái? Xuyên tạc kinh khủng.

– Thì em vừa nói đó thôi.

– Đây này, em nói với ý nghĩa là tại anh có riêng hai cái chân nên mới đi tách xa em, khi em ở đây thì anh ở chỗ khác.

Câu nói của Nga làm Thái giật mình nhớ tới vợ. Một lần trong lúc yêu chồng bồng bột, Trang đã thốt:

– “Anh, anh ăn thịt em đi, ăn cả xương, để em luôn luôn ở trong anh, khỏi xa anh phút nào.”

Giờ lại nghe Nga nó câu tương tự, làm Thái bồi hồi. “Đàn bà, họ có nhiều ý nghĩ giống nhau”.

Nga lay Thái:

– Anh nghĩ gì vậy?

– Không.

– Có mà.

– Ờ, có.

Nga cấu nhẹ vào cánh tay Thái:

– Không rồi lại có…Có gì?

– Thì anh đang định hỏi em đây. Tại sao không dưng em lại viết thư trách anh, bảo là anh không yêu em?

Đang vui, nghe Thái hỏi Nga trầm hẳn nét mặt. Thái lại gặng:

– Tại sao, Nga?

– Tại sao thì anh biết đấy, hồi này anh đâu còn yêu em như trước nữa.

– Em phải cho anh biết, vì lý do nào em có thể ngộ nhận về anh như thế?

– Thái, khi mới yêu nhau mình vẫn hẹn rằng một trong hai chúng ta, anh hoặc em hễ không còn tình yêu thì nên nói thẳng cho nhau biết. Anh còn nhớ không?

– Nhớ, nhưng riêng về phần anh cho tới bây giờ vẫn chưa có điều gì để nói thẳng với em. Còn em cần nói gì cứ nói.

– Anh đừng chuyển hướng buộc tội cho em chứ! Anh dư biết là em yêu anh quá mà. Chỉ có anh, anh và cô Hạnh…

Như nghẹn lời không nói tiếp được, Nga tức tưởi khóc. Thái yên lặng giây phút rồi nghiêm giọng:

– Nga, nghe anh đây. Cả đến em mà cũng có những lối ghen thường tình như thế sao? Chúng ta vừa mới nói với nhau hai đứa mình là một. Đã là một sao em còn không tin anh?

– Nhưng còn cô Hạnh, linh cảm cho em thấy em sẽ bị khổ về chuyện đó.

Từng hơi thuốc lá nối tiếp. Im lặng kéo dài, mấy phút qua đi, mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình. Thái lên tiếng trước:

– Nga, anh yêu em như yêu chính bản thân anh. Và hơn thế, anh còn cần em nữa. Em đã quên, hai đứa vừa bảo nhau “chúng mình chỉ là một” đó sao? Nga ạ, anh không thể giấu em điều gì. Ngay cả chuyện nếu ví dụ như anh có để ý đến cô Hạnh thì cũng chỉ là thích, anh nói “thích” thôi đấy nhé. Và anh chắc dù là em, em cũng thích giống anh phải không?

Nói xong Thái cười, cố làm nổi bật câu nói đùa của mìnhlên, và kéo Nga ghì sát vào anh. Nhưng Nga khẽ cựa vùng ra khỏi tay Thái. Tim nàng đau nhói vì âm thanh của câu “nếu ví dụ như anh có để ý đến cô Hạnh cũng chỉ là thích”. Thế ra linh cảm của Nga “linh” vậy sao? Quả thật Thái đã nghĩ đúng, thoạt nhìn thấy Hạnh, Nga cũng chú ý đặc biệt đến vẻ thông minh và duyên dáng của Hạnh. Nếu Nga không yêu Thái và không sợ Thái “cũng thích” như mình thì rất có thể Nga đã cho địa chỉ và bảo Hạnh tới nhà nàng rồi. Giờ thì Hạnh đã thực sự là một hiểm hoạ của Nga.

Khó tránh nổi giọng hằn học, Nga nói:

– Đấy, mới có thế mà anh cũng đã nói dối rồi.

– Dối ở điểm nào?

– Sao anh không nói thẳng là mới gặp cô ta anh đã thích mê đi, có gọn và thật không? Việc gì phải ví dụ, ví diếc cho thêm giả trá ra.

– Nga, không lẽ vì chuyện nhỏ đó mà chúng mình lại gây nhau sao? anh cấm em nói đến nữa.

– Anh không phải cấm, em cũng không nói tới nữa đâu. Tại vì anh hỏi “sao không dưng lại viết thư cho anh, bảo là tình anh đối với em thay đổi”, anh không tự rõ thay đổi ở điểm nào? Nên em giải thích, thế thôi.

Thái thở dài, hút thuốc lá liên tiếp. Anh thầm nghĩ “Đàn bà dù ở giới nào, cũng vẫn chỉ mang nguyên vẹn tính chất đàn bà của họ”. Anh nhớ tới Trang. Vợ anh chỉ có mỗi tội ghen với anh, còn tính tình và cử chỉ của Trang đã làm anh ghét, chỉ do lòng bất công và độc ác của anh chứ không phải lỗi ở Trang. Thái lại thương Trang. Hễ cứ xa vợ là Thái mắc phải “bệnh” thương vợ đến xót xa. Thái quá bực bội về tình thương vợ của mình, nên đành gọi đó là “một chứng bệnh” cho gọn việc, khỏi nghĩ thêm nữa.

Ngồi bên Thái, Nga cũng có những ý nghĩ riêng tư, đầy uất giận của mình. Sau ngày goá chồng, Nga vì nghề nghiệp nên phải giao dịch quen biết nhiều nhưng chẳng thân với ai. Có điều làm Nga hơi lạ, hồi còn con gái, mải hăm tám tuổi Nga mới gặp Bằng là người thật sự muốn cưới Nga. Nhưng từ khi Bằng chết lại có nhiều người muốn lấy nàng. Nga chợt buồn cười vì nghĩ chẳng nhẽ đàn bà goá lại dễ lấy chồng hơn gái già sao? Tuy nhiên Nga đã từ chối tất cả, vì chưa thấy ai hợp. Cách đây hai năm, Nga gặp Thái, tình yêu của Thái như một cơn lốc đã cuốn hút Nga. Trước kia dù đã có chồng, nhưng mầu sắc tình yêu đối với Nga vẫn còn xa lạ. Nga như kẻ mới sinh ra đời đã bị mù cả hai mắt, Thái như một bác sĩ giỏi đã chữa khỏi, anh đem lại cho Nga thấy ánh sáng và mầu sắc của tình yêu. Để rồi đến bây giờ lại tự tay Thái chọc cho mù lại.

Khi chưa gặp Hạnh mỗi lần có chuyện gì Thái đều cần gặp Nga để nói, cả về chuyện Trang, Thái cũng không có mặc cảm đem nói xấu vợ với người yêu. Thái rất dễ chịu vì được Nga thông cảm những nỗi khó chịu của mình, không bao giờ Nga theo đà nói xấu thêm Trang. Trái laị vì yêu Thái nên Nga còn tỏ ra yêu cả Trang và các con Thái. Ngay cả lời ghen của Trang cũng không làm Nga giận. Nga tin đã có tình yêu của Thái bù đắp lại.

Giờ thì hết rồi. Thái như muốn tránh nói chuyện tâm sự với Nga. Suốt từ tối, Nga chỉ đợi để nghe Thái kể xem điều gì đã xảy ra giữa anh và Trang. Mà Thái vẫn cứ lờ đi. Tất cả những thay đổi đó chẳng phải do Hạnh gây ra sao?

Nỗi ghen tức trào lên, Nga tự thấy thương thân mình. Gần bốn mươi tuổi đầu lại phải mang hờn với con nhỏ mười tám! Tất cả mọi ý nghĩ làm Nga quá mệt mỏi không tự chủ nổi, Nga gục đầu xuống mép bàn khóc rưng rức.

Những nụ hôn êm và nóng đặt nhẹ từng nụ, từng nụ, từ gáy Nga lần tới bên mang tai nàng. Nga có thể ngửi thấy mùi hơi thở của Thái. Mùi hơi thơm nồng nàn như một chất của lá tươi, đã làm Nga say mê như bị nghiện. Mỗi lần bắt gặp, Nga cứ phải nuốt vào từng hơi dài, cho tới khi nào đầy phổi mới chịu thôi. Thường mỗi lần như vậy Nga siết chặt Thái, người chơi vơi trong cảm giác mê mê thích thú. Nhưng lúc này Nga chỉ khẽ hỏi qua giọng nước mắt:

– Khuya quá rồi, anh không về sao?

Thoáng một phút suy nghĩ, Thái trả lời thật nhanh:

– Anh ở lại với em.

Thái không bắt gặp được nụ cười khẽ nở trên môi Nga. Nàng hỏi bằng giọng quá nhỏ, như sợ Thái nghe rõ rồi làm theo lời nàng hỏi:

– Còn chị Trang.

– Kệ, cho quen đi!

Nga xoay người, bằng một động tác rất nhẹ, vòng tay ôm ngang hông Thái gục đầu vào bụng anh, lịm đi trong nỗi sung sướng.

Thái thì thầm:

– Vào em, khuya rồi bị sương lại cảm.