← Quay lại trang sách

- VIII -

Trên đường về nhà vào giờ tan sở, thành phố chật ních xe cộ. Một vài cuộc xô xát nhỏ của những người lái xe đụng nhẹ phải nhau gây ra. Người nào cũng khua chân múa tay, chỉ chỏ, miệng tranh nhau nói huyên thuyên. Ai cũng dành cãi lấy phải.

Người nào cũng có một luật sư vô hình sẵn sàng bào chữa cho sở thích và hành động cá nhân mình, ngoài xã hội cũng như trong gia đình. Ngay cả Thái và Trang cùng sống dưới một mái nhà mà mỗi người đều có một thế giới riêng, đầy màu sắc bi đát. Không hiểu vợ anh đã nghĩ gì, làm gì, suốt thời gian anh bỏ nhà cả đêm? Nhưng có điều anh biết trước, lát nữa đây, anh lại phải nhìn khuôn mặt u uẩn, câm lặng đến độ lạnh lùng của vợ.Thái sợ hãi, không vì mặc cảm tội lỗi dày vò mà sợ nhìn đôi mắt Trang lúc nào cũng sẵn sàng khóc thầm…

Làm sao Trang có thể hiểu nổi tâm trạng chồng, khi ở bên Nga, ngay cả lúc gối đầu tay người tình, Thái vẫn vương vướng nỗi nhớ vợ con. Bao giờ mà Trang biết được. Những đêm vắng nhà, lại là những đêm anh nghĩ đến vợ nhiều hơn cả. Vậy mà khi ở bên nhau, nghe rõ từng nhịp thở của vợ, Thái lại thương xót Nga…Giờ đó, chắc Nga đang thao thức, không ngủ được, đi ra, đi vào một mình trong căn nhà vắng, lặng lẽ chìm đắm, muốn nói cũng chẳng ai nghe “Chị Trang thật hạnh phúc. Anh ở bên chị luôn luôn, lại thêm thằng Hoàng và con Vân nữa. Giá em cũng có một đứa con với anh…”

Thái nghĩ bụng, hai chữ “hạnh phúc” mà Nga dùng, đối với anh, đầy vẻ mỉa mai…Ai cũng chỉ ao ước hạnh phúc, nhưng người nào cũng bỏ rơi nó, gạt nó ra ngoài mà không biết. Chỉ khi nào tro tàn mới thấy qúy ngọn lửa vừa tắt…

Một lần, tình cờ Thái được nghe chị Ánh, vợ anh bạn, nói chuyện với Trang. Hai người đàn bà một cảnh ngộ, chồng có tật mê gái. Trang lặng nghe, tính vợ anh vẫn trầm, ít nói. Còn chị Ánh không ngớt rít lên:

– “Chị xem! Mình ở nhà suốt ngày quần quật, hầu hạ hết chồng đến con. Vậy mà cứ thấy mặt anh ấy là thấy gây sự, kiếm chuyện cáu gắt…Còn lúc đến với con đĩ, cái mặt cứ tươi rói lên ấy…!”

Trang ngắt lời:

– “Sao chị biết rõ vậy?”

– “Khó gì mà không biết! Chẳng lẽ lại la lối với nó thì đứa nào nó thèm!…”

Không chờ ý kiến của Trang, chị Ánh tiếp:

– “Cái giống tranh chồng người, bao giờ nó cũng sướng, lúc nào cũng được chiều chuộng…Chẳng trách, ngày xưa có bà vợ vua nào đó ‘Chỉ thích làm thứ phi, chứ không muốn làm hoàng hậu’ là phải…

Thái cười thầm. Anh phải công nhận Trang tốt nết và trầm tính hơn nhiều người đàn bà khác… Nhưng anh không biết phải làm sao cho hoàn cảnh thay đổi? Ở nhà, anh luôn luôn cảm thấy ngột ngạt, tù túng bên Trang.

Đáng lẽ đêm qua, anh sung sướng được ở bên Nga, thì thầm tâm sự. Nhưng ngược lại, Nga chỉ toàn nói chuyện về Huệ, với nỗi xót xa cho tương lại và đời sống của cô em gái mới lớn, bỏ nhà, bỏ học…, không biết đời Huệ sẽ ra sao? Những giọt nước mắt của Nga trong bóng tối, khiến đôi lúc Thái có cảm giác như anh đang ở bên Trang. Nếu Trang đừng ghen tuông, không khí gia đình sẽ dễ thở hơn.

“Dù mình có Nga hay không, thì việc gì đến cô ấy, mà phải làm ồn lên…Thật đàn bà, khó hiểu! Có người, chồng đi lính xa nhà hàng năm thì sao, còn mình lâu lâu mới vắng nhà một đêm mà trong đã hậm hoẹ. Sao không ngủ đi, thoáng cái là tới sáng chứ gì?” Thái bật cười, nhận ra trong ý nghĩ của mình có cái gì không ổn, vừa khôi hài, vừa lệch lạc.

Dòng xe cộ chuyển mình, âm thanh máy nổ đồng loạt, khói bốc từng mảng đen xám, cuộn lên rồi tan loãng cả vùng. Mùi xăng và dầu cặn làm tức ngực, còi bấm hối thúc vang rền…Xe nào cũng muốn lao vọt, máy rú lồng lộn, lăn bánh giành giật từng gang tấc, tiếng thắng gấp ken két, sườn xe run bần bật và máy nổ hậm hực…

Thái bực mình với những chiếc xe hai bánh do các thanh niên tóc dài lái, lách ngang lách dọc… Anh có cảm tưởng giòng xe cộ này như khối cặn bã, đóng nút con đường, tắc nghẽn. Tiếng còi lanh lảnh của mấy người cảnh sát đã chặt bớt nhiều hướng xe bừa bải, một số lần lượt rẽ sang các ngả đường khác, thoát lần đi như giòng nước trong phễu. Thái nhấn ga vội vã trước khoảng trống, thú vị như ở lâu trong căn phòng kín mít, bỗng nhiên cửa sổ mở toang. Anh rẽ vào một ngõ hẻm, băng sang đại lộ, gió mát do tốc độ làm anh sảng khoái. Anh nghĩ đến ly trà đá đang chờ anh ở nhà.

Chỉ lát sau, Thái đã về tới. Vẫn ngôi nhà mái tôn, bức tường vôi vàng nhạt, hàng rào gỗ đóng đơn sơ, sơn mầu xanh xám, giàn hoa giấy tươi tốt, nở đầy hoa đỏ. Mới có một đêm xa nhà, Thái đã thấy có vẻ gì khác lạ như kẻ đi xa lâu ngày mới về. Tại sao cửa sổ và cửa ra vào lại đóng kín vào giờ này. Hay lũ trẻ đau, vì mọi khi chúng còn hay chơi đùa trên khoảng sân nhỏ ngoài hiên, dưới bóng mát của giàn hoa giấy để đợi Thái về.

Lòng hoang mang, Thái dựng xe, tắt máy, huýt một giọng sáo miệng quen thuộc. Mọi lần cứ về tới cửa, dù các con ở trong nhà nhưng nghe giọng sáo cũng chạy ùa ra đón bố, miệng reo liên hồi “A bố về, A bố về…”

Nhưng hôm nay im lặng hoàn toàn, cửa đã khoá trái, Thái phải lấy chìa khoá riêng để mở.

Trong nhà rợp bóng tối, hơi mát ẩm vì thiếu ánh sáng. Thái mở toang cửa sổ, đi nhanh một vòng suốt nhà. Trống vắng hoàn toàn, đồ đạc mất thứ tự, bừa bải. Cánh cửa tủ khép hờ, bên trong chỉ còn vài bộ quần áo của anh. Thái hiểu sự gì đã xẩy ra. Chẳng bao giờ anh ngờ Trang lại có phản ứng “bạo động” như vậy. Và cũng chưa bao giờ Thái nghĩ rằng mình có thể buồn vì vắng Trang. Sự sinh hoạt của gia đình hằng ngày vẫn làm Thái bực bội, nay thiếu Trang anh lại thấy buồn.

Nỗi buồn trở thành một khối nặng bám vào óc. Hai tay tự túm lấy tóc mình Thái gieo đầu vào đống chăn gối ngổn ngang trên giường trong thế nằm phủ phục. Thái lặng người mất hẳn ý nghĩ trong mấy phút. Một thoáng lo âu! Sự tan vỡ gia đình có thể xảy ra thực sự vào dịp này. Trang không như một số phụ nữ khác, hơi chút thì làm ầm ĩ, hành động ào ào, dọa dẫm, rồi đâu lại vào đó. Tính Trang chín chắn và trầm lặng, mỗi hành động của nàng đều có sự suy nghĩ kỹ,

Từ lâu Thái vẫn khổ sở, tự cho mình phải sống trong không khí “tù ngục của gia đình”, ghét cả từ giọng cười tiếng nói của vợ, lúc nào anh cũng có tâm trạng bị ràng buộc sống suốt đời với người vợ không hợp, mà không có cách nào thoát được! Lúc này Thái biết rõ, nếu muốn thì Thái có thể ly thân hay ly dị với Trang rất dễ. Vì chẳng phải Trang cốt đi để mong Thái phải tìm đón, hay năn nỉ nàng trở về. Một lần Nga hỏi Thái:

– “Anh này, ví dụ, em nói ví dụ thôi đây nhé. Nếu vì một lẽ gì không có chị Trang thì anh có công khai lấy em không?”

Thái đã trả lời:

– “Sao em còn hỏi vậy. Thế bây giờ không gần như công khai sao? Chuyện chúng mình trong giới bạn bè ai còn lạ gì nữa.”

Hình như Nga chẳng thoả mãn về câu trả lời của Thái. Nàng ngập ngừng nhưng rồi cũng thôi không hỏi tiếp.

Giờ phút này, Thái thử tưởng tượng cuộc sống chung với Nga… khi vợ anh không bao giờ trở lại căn nhà này nữa. Tự nhiên Thái cảm thấy hình anh Nga trở nên xa lạ và mơ hồ rơi vào kỷ niệm, như bóng dáng Huệ, như má núm đồng tiền của Hạnh…. Cho đến nay Thái mới hiểu rõ mình, Trang đã đi, nàng mang theo tất cả những gì mà hàng ngày Thái coi như hình phạt. Chỉ còn lại căn nhà trống rỗng, thiếu sinh khí. Trang như ngọn lửa vừa tắt, ngọn lửa có thể làm bỏng rát tay anh, nhưng không có Trang chưa hẳn Thái đã lấy Nga như anh vẫn tưởng. Có một lần cả anh và Nga quyết định xa nhau để hy sinh cho vợ con anh. Tối đó lúc nằm cạnh vợ, Thái đã khóc vì thương Nga. Lúc vợ anh hỏi:

-“Anh có điều gì buồn?”

– “Đâu có!”

– “Sao anh khóc?”

Thái đưa tay vuốt mặt mới biết mình đã chảy nước mắt. Anh nghĩ ngay đến người em con ông chú mới chết ở Lào cách đây mấy tháng:

-“À, anh nhớ thằng Huy, mới đó đã tới tuần bốn mươi chín ngày rồi.”

Trang bùi ngùi:

– “Tội nghiệp, hôm chở xác chú ấy về Biên Hoà, bà Tư cứ lăn vào đòi mở ra coi xác con, nhưng người ta không cho. Nghe đâu chỉ còn khúc mình thôi ấy mà.”

– “Thế còn khá, có khi chỉ làm đám ma với cái hòm trống không.”

– “Thế thì đưa hòm không về làm gì?”

– “Để an ủi đỡ tủi cho thân nhân người chết.”

– “Bi thảm quá anh nhỉ?”

Những chuyện đã xảy ra như vậy, nếu Nga biết Thái đã khóc vì thương nàng khi anh ở bên vợ, Nga có còn tủi thân nghĩ rằng vợ anh “hạnh phúc” hơn nàng không?

Ngoài khung cửa sổ, nắng nhảy múa trên vòm cây vú sữa. Gió thổi lay lay những cành cây, bay lật phần bụng của lá mầu nâu bạc, đổi mầu theo hướng chiếu của ánh sáng. Thái nhớ đến loại hàng vải áo dài của Trang thường mặc, mầu nâu nhạt.

Mùi thịt rim, tiếng bát đũa, tiếng trẻ khóc từ nhà bên cạnh vọng qua, càng làm tăng thêm nỗi hoang vắng quanh anh. Thái đi đi, lại lại trong phòng, “phải đi tìm Trang và các con gấp”. Nhưng tức vì Trang đã gây ra cảnh này, và một phần vì tự ái, Thái lại ngồi vật xuống chiếc ghế xích đu, ngả mình mệt mỏi. Miệng anh đắng ngắt, cổ khô, chân tay uể oải.

Thái lại đứng lên ra tủ lạnh lấy nước uống. Nhìn lên bàn giấy, thấy tờ thư của Trang, Thái vội đọc. Những lời trong thư làm Thái xúc động “Em sống với anh thì anh cũng mất vui, em chẳng muốn thay đổi, nhưng em không còn làm cho anh vui được nữa thì sống chung làm gì. Em còn yêu anh nhiều, chắc anh cũng còn thương em một tý chứ..”

Sống mũi cay cay, Thái chớp mắt, cảm giác nghẹn ngào đầy thú vị, trong lòng anh nhẹ nhõm, vơi đi rất nhiều những bực bội thường ngày về vợ…

Lời lẽ trong thư, làm anh mỉm cười, chỉ còn thấy thương vợ. Như có một vật gì chặn ngang cổ, Thái nhấp từng ngụm nước nhỏ. Hơi mát của chất lỏng tỏa đầy lồng ngực. Lời thư của Trang đang thấm vào hồn anh. Bên trong vẻ lầm lì của vợ, Thái đã thấy rõ cả một tâm hồn rào rạt. Tình yêu chồng, thương con, ý tưởng dí dỏm rất đáng yêu.

“Nếu tâm hồn ấy mà có được ở người vui tươi thì…. Phải tìm đón cô ấy, để lâu thêm rắc rối.” Thái đã nghĩ thế trong lúc khoá trái cửa. Anh rồ máy xe, lao vút trong thành phố. Tâm hồn Thái như trải rộng.