LỜI SAU CÙNG
Thế là bạn đọc đã biết câu chuyện - ít nhất cũng như những gì tôi đã được kể. Tôi biết chắc sẽ có một số người thắc mắc liệu mọi chuyện có thật sự xảy ra như Mack hồi tưởng hay không, hay là vụ tai nạn và thuốc morphine đã làm cho anh hơi quẫn trí. Về phần Mack, anh tiếp tục sống cuộc đời bình dị và hữu ích và vẫn nhất quyết nói rằng mọi ngôn từ trong câu chuyện này đều là thật. Anh nói với tôi rằng tất cả những đổi thay trong cuộc sống của anh là chứng cứ quá đầy đủ đối với anh. Nỗi đau đã không còn và anh trải qua hầu hết mọi ngày với một cảm thức hân hoan sâu sắc.
Vậy là câu hỏi mà tôi phải đối diện khi chấp bút những dòng này là làm sao kết thúc một câu chuyện như thế này? Có lẽ cách kết thúc tốt nhất của tôi là kể cho các bạn nghe một chút về việc câu chuyện này đã tác động đến tôi như thế nào. Tôi không nghĩ rằng có một khía cạnh trong cuộc sống của tôi, nhất là các mối quan hệ của tôi, mà không bị tác động sâu sắc và chuyển biến một cách đầy thật sự có ý nghĩa. Tôi có nghĩ chuyện này có thật không? Tôi muốn toàn bộ đều có thật. Nếu có những điều thật sự không thật về một nghĩa nào đó thì vẫn sẽ có thật theo cách khác - nếu bạn hiểu ý tôi. Tôi đoán là bạn và Sarayu sẽ phải tính toán chuyện đó.
Còn Mack? Anh ấy là một con người tiếp tục trải qua một quá trình chuyển biến, như tất cả chúng ta. Chỉ có điều anh chào đón điều đó trong khi tôi thường hay cưỡng lại. Tôi đã nhận thấy anh thương yêu bao dung hơn hầu hết mọi người, nhanh chóng tha thứ cho mọi người, và thậm chí còn nhanh hơn nữa khi xin mọi người tha thứ. Những sự chuyển hóa trong anh đã tạo nên một làn sóng lan tỏa trong cộng đồng các mối quan hệ của anh - và không phải câu chuyện với tất cả mọi người đều dễ dàng. Nhưng tôi phải nói rằng tôi chưa bao giờ thấy một con người trưởng thành nào sống trên đời với một sự bình dị và hân hoan đến thế. Về mặt nào đó, anh đã thành một đứa bé thơ trở lại. Hoặc nói một cách chính xác hơn, anh đã trở thành đứa bé mà anh chưa bao giờ được phép trở thành; nương náu trong sự tin cậy và háo hức. Anh cũng giữ cả những mảng u tối của cuộc sống như một tấm thảm thêu vô cùng rực rỡ và tinh xảo; được thêu dệt cầu kỳ bởi những bàn tay yêu thương.
Khi tôi viết những dòng này, Mack đang làm chứng tại phiên tòa xét xử Tên Sát Gái. Anh đã hy vọng được nói chuyện với bị cáo, nhưng chưa được cho phép. Nhưng anh vẫn quyết tâm gặp hắn, cho dù có thể phải rất lâu sau khi bản án đã được tuyên.
Nếu bạn có lúc nào đó gặp Mack, bạn sẽ thấy rằng anh đang hy vọng vào một cuộc cách mạng mới, một cuộc cách mạng của tình yêu và nhân hậu - một cuộc cách mạng xoay quanh Jesus và những gì Ngài đã làm cho tất cả chúng ta và những gì Ngài vẫn tiếp tục làm trong nội tại bất cứ một ai khát khao sự hòa giải và một nơi chốn gọi là nhà. Đây chẳng phải là một cuộc cách mạng sẽ lật đổ bất cứ điều gì, hoặc nếu có thì nó cũng sẽ diễn ra theo những cách thức mà chúng ta không thể nào định liệu trước được. Mà ngược lại, nó sẽ là những quyền năng âm thầm hằng ngày trong sự khát khao và phụng sự, yêu thương và cười vui, của sự dịu dàng đơn sơ và sự nhân từ vô hình, bởi vì nếu một điều gì đó có ý nghĩa thì mọi điều đều có ý nghĩa. Và một ngày kia, khi tất cả mọi chuyện được mặc khải, mỗi người chúng ta sẽ nghiêng người tuyên xưng trước quyền năng của Sarayu rằng Jesus là Thiên Chúa của hết thảy Sáng thế, trước vinh quang của Papa.
Ồ, còn một điều cuối cùng nữa. Tôi tin rằng Mack và Nan vẫn thỉnh thoảng đến đó, chỗ căn chòi, các bạn biết rồi đó, chỉ để được ở riêng họ. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu anh ta đi bộ ra chỗ chiếc cầu tàu cũ, cởi giày vớ ra, rồi thò chân xuống nước để thử xem liệu có... các bạn biết rồi đó.
Willie
Cõi nhân gian chật ních địa đàng,
Mỗi rặng cây cháy cùng Thiên Chúa,
Ai kẻ nhìn ra sẽ biết cởi giày;
Chúng sinh ngồi quanh vặt quả trên cây.
— Elizabeth Barrett Browning