Chương 18 NHỮNG VỆT SÓNG LAN XA
Niềm tin chẳng hề biết đang được dẫn dắt về đâu,
Nhưng nó vâng biết và mến yêu Đấng đưa lối.
— Oswald Chamber
⚝ ⚝ ⚝
Và sau hết, như vang vọng từ một nơi xa xăm, anh nghe một giọng nói quen thuộc reo vui: “Bố siết ngón tay con! Con cảm thấy rồi! Thật mà!”
Anh thậm chí không hé nổi mắt để nhìn nhưng anh biết Josh đang nắm tay mình. Anh cố gắng siết một lần nữa, nhưng bóng tối bao phủ anh rồi anh lịm đi. Mất trọn một ngày nữa Mack mới tỉnh trở lại. Anh hầu như chẳng cử động nổi một cơ bắp nào khác trên người. Thậm chí cố gắng hé một mi mắt cũng dường như quá sức, mặc dù hành động ấy sẽ được tưởng thưởng bởi những tiếng reo vang, hò hét và tươi cười. Lần lượt từng người một, dòng người nối nhau tiến đến nhìn vào một mắt he hé của anh, như thể đang nhìn vào một cái hố đen sâu thẳm chứa đựng một báu vật kỳ diệu nào đó. Bất kể nhìn thấy điều gì họ đều vui mừng tột cùng và đi truyền tin cho mọi người.
Một số gương mặt thì anh nhận ra; còn những gương mặt anh không nhận ra thì Mack cũng sớm được biết, ấy là gương mặt của các bác sĩ và y tá. Anh ngủ thường xuyên, nhưng dường như mỗi lúc mở mắt anh lại gây ra không ít niềm vui. “Cứ chờ đến khi ta mở miệng được nhé,” anh nghĩ bụng. “Tha hồ mà cho họ biết.”
Mọi thứ dường như đều đau. Giờ đây anh nhận biết một cách đau đớn khi một y tá xê dịch cơ thể anh ngoài ý muốn trong lúc điều trị và để giúp anh chống lại vết loét do nằm bệnh. Rõ ràng đó là biện pháp chữa trị thông thường cho những người bị hôn mê một, vài ngày trở lên, nhưng biết vậy cũng chẳng làm cho mọi chuyện dễ chịu hơn.
Thoạt đầu, Mack chẳng có khái niệm gì, từ việc mình đang nằm đâu cho đến cớ sự đã đưa anh đến tình cảnh này. Anh còn chẳng biết nổi mình là ai . Thuốc men chẳng giúp được, mặc dù anh biết ơn morphine đã giúp anh thoát khỏi cơn đau. Trong vòng vài ngày kế tiếp, tâm trí anh từ từ hồi phục và anh bắt đầu cất giọng trở lại được. Dòng người thân yêu và bạn hữu cứ đều đặn đến để cầu chúc anh chóng bình phục hoặc là để lượm lặt một chút thông tin, vốn dĩ mù mịt. Josh và Kate là những đứa có mặt thường xuyên, đôi khi chúng làm bài tập trong lúc Mack ngủ, hoặc trả lời những câu hỏi của anh mà trong mấy ngày đầu anh cứ hỏi đi hỏi lại.
Đến một lúc nào đó thì Mack rốt cục hiểu ra, mặc dù anh đã được cho biết rất nhiều lần, rằng anh đã bất tỉnh gần bốn ngày sau tai nạn khủng khiếp tại Joseph. Nan bộc lộ rõ rằng anh sẽ phải giải thích rất nhiều việc, nhưng hiện tại thì nàng chú tâm vào sự bình phục của anh hơn là cần nghe trả lời. Điều đó cũng không có ý nghĩa. Ký ức của anh là một màn sương và mặc dù nhớ được từng mảnh với từng hạt, anh vẫn không thể ráp chúng lại thành một tổng thể mang ý nghĩa.
Anh lờ mờ nhớ lại chuyến đi đến căn chòi, nhưng từ đó trở đi mọi việc bỗng nhòe nhoẹt. Trong những giấc mơ của anh, hình ảnh Papa, Jesus, Missy chơi bên bờ hồ, Sophia trong hang động, và ánh sáng cùng màu sắc của cuộc vui trên cánh đồng hiện ra trở lại với anh như những mảnh của một chiếc gương vỡ. Mỗi mảnh đều gắn với niềm khoái cảm và hân hoan nhưng anh không chắc có phải chúng là thật hay là ảo giác tạo nên bởi sự va chạm của những nơron thần kinh bị hư hại hay bất thường với tân dược đang ngấm trong huyết quản của anh.
Trưa ngày thứ ba từ lúc anh tỉnh lại, anh thức dậy và nhìn thấy Willie đang nhìn mình, nhìn anh khá cau có.
“Ngu ngốc quá!” giọng Willie cộc lốc.
“Mừng được gặp lại anh, Willie,” Mack ngáp.
“Anh học lái xe ở đâu vậy,” Willie xỉ vả. “Ôi chao, tôi nhớ mà, trai làng đâu có quen ngã tư. Mack, theo những gì tôi nghe thấy thì lẽ ra anh phải thấy gã đó từ cách xa một dặm đường.” Mack nằm đó, nhìn bạn mình nói huyên thuyên, cố lắng nghe để hiểu từng từ nhưng không thành. Willie nói tiếp, “Còn bây giờ thì Nan đang điên tiết lắm và không thèm nói chuyện với tôi. Bà ấy trách tôi đã cho anh mượn chiếc Jeep và để anh đi đến căn chòi.”
“Thế tại sao tôi lại đi đến căn chòi?” Mack hỏi, vật vã để nhặt nhạnh những ý nghĩ. “Mọi thứ đều hư ảo.”
Willie rên rỉ trong tuyệt vọng. “Anh phải nói với bà ấy là tôi đã cố ngăn anh chuyện đó.”
“Anh có ngăn không?”
“Đừng có nói vậy với tôi, Mack. Tôi đã cố bảo anh...”
Mack mỉm cười trong khi lắng nghe Willie rủa xả. Nếu anh có được một vài ký ức khác, anh đã nhớ người đàn ông này quan tâm đến mình và việc có anh ấy bên cạnh đã làm anh mỉm cười. Mack đột nhiên giật mình nhận ra Willie đang cúi xuống gần sát mặt mình.
“Nói nghiêm túc nhé, có Ngài ở đó không?” anh thì thào, rồi đảo mắt nhìn quanh để đoan chắc không có ai nghe thấy.
“Ai?” Mack thì thào. “Tại sao tụi mình lại nói thầm vậy?”
“Anh biết mà, Chúa đó?” Willie nhấn giọng. “Ngài có ở chỗ căn chòi không?”
Mack ngạc nhiên. “Willie,” anh thì thầm, “có gì bí mật đâu. Chúa ở mọi nơi. Thì tôi đến chỗ căn chòi mà.”
“Tôi biết rồi, ngớ ngẩn quá,” anh át lời. “Anh không nhớ gì hết à? Anh không nhớ cả bức thư à? Bức thư anh nhận được từ Papa gửi vào thùng thư lúc anh bị trượt chân trên băng rồi ngã lăn ra đó.”
Đó chính là lúc cái chốt được bật lên và câu chuyện rời rạc bắt đầu kết tinh trong tâm trí Mack. Mọi thứ đột nhiên sáng tỏ khi trí não anh bắt đầu kết nối các điểm rời rạc và điền vào các chi tiết - bức thư, chiếc xe Jeep, chuyến đi đến căn chòi, và từng góc độ của kỳ cuối tuần rực rỡ. Hình ảnh và ký ức bắt đầu tràn về dữ dội đến mức anh cảm thấy như chúng sẽ nhấc bổng anh lên và cuốn phăng anh ra khỏi chiếc giường và ra khỏi cả thế giới này. Và trong khi hồi tưởng lại anh bắt đầu khóc, cho đến khi nước mắt lăn trên gò má.
“Mack, tôi xin lỗi nhé.” Willie giờ đây bắt đầu khẩn khoản và hối lỗi. “Tôi đã nói gì nhỉ?”
Mack với tay để chạm lên gương mặt của người bạn. “Không có gì đâu, Willie... Giờ thì tôi nhớ hết mọi chuyện rồi. Bức thư, căn chòi, Missy, Papa. Tôi nhớ hết mọi thứ.”
Willie bất động, chẳng biết nghĩ gì hay nói gì. Anh lo rằng mình đã đẩy người bạn đến bờ vực khi nghe anh ta lắp bắp về căn chòi, Papa và Missy. Cuối cùng anh hỏi: “Nào, anh định nói với tôi là Ngài ở đó? Có Chúa phải không?”
Giờ thì Mack vừa khóc vừa cười. “Willie, Ngài ở đó! Ồ, Ngài đã ở đó! Cứ chờ tôi kể cho mà nghe. Anh sẽ chẳng bao giờ tin đâu. Trời ơi, tôi còn chẳng tin nổi.” Mack dừng lại, trong phút chốc anh lạc lối trong mớ ký ức. “Ồ, đúng rồi,” rốt cục anh lên tiếng. “Ngài bảo tôi nói với anh một chuyện.”
“Cái gì? Tôi?” Mack quan sát nét quan tâm và ngờ vực thay nhau ẩn hiện trên gương mặt Willie. “Vậy Ngài nói gì?” Anh lại chồm tới một lần nữa.
Mack dừng lại để quan sát gương mặt và quai hàm của người bạn căng cứng và nước long lanh trong mắt anh. Đôi môi và cằm của anh run run, và Mack biết bạn của mình đang chống chọi dữ dội để kiềm chế. “Tôi phải đi đây,” anh thì thào bằng giọng khàn khàn. “Anh sẽ phải nói cho tôi biết sau.” Nói đến đó Willie xoay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại Mack nằm hoang mang và hồi tưởng.
Khi Nan vào tiếp sau đó, nàng thấy Mack đang ngồi dựa trên giường và cười toe toét. Anh chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên anh để nàng nói trước. Nàng nói cho anh biết một số chi tiết mà anh vẫn còn mù mờ; vui mừng vì rốt cục anh vẫn nhớ được thông tin. Anh đã suýt chết bởi một người lái xe say rượu và phải trải qua phẫu thuật khẩn cấp để chữa nhiều xương bị gãy và nội thương. Mọi người đã rất lo lắng anh có nguy cơ rơi vào một cơn hôn mê lâu dài, nhưng cuộc hồi tỉnh của anh đã giải tỏa mọi lo âu.
Trong khi nàng nói, Mack nghĩ rằng quả thật là kỳ lạ khi anh gặp tai nạn ngay sau khi dành trọn một kỳ cuối tuần với Chúa. Sự hỗn độn dường như ngẫu nhiên của cuộc sống, có phải đó là cách xếp đặt của Papa?
Rồi anh nghe Nan nói rằng tai nạn đã xảy ra vào đêm thứ sáu. “Không phải là Chúa nhật sao?” anh gạn hỏi.
“Chúa nhật? Anh nghĩ em không biết ngày giờ gì cả à? Đêm thứ sáu họ đã đưa anh đi máy bay về đây.”
Lời của nàng làm anh bối rối và trong giây lát anh thắc mắc liệu những sự việc diễn ra tại căn chòi có phải là một giấc mơ hay không. Có lẽ đó là một trong những cách biến hóa thời gian của Sarayu, anh tự trấn an mình.
Khi Nan kể xong những diễn biến về phía mình, Mack bắt đầu kể cho ngàng nghe tất cả những gì đã xảy đến với anh. Nhưng trước tiên anh đã xin nàng tha thứ, thú nhận bằng cách nào và vì sao anh đã dối nàng. Điều này làm Nan ngạc nhiên, và nàng cho rằng sự thành tâm mới mẻ của anh chắc là do chấn thương và morphine.
Trọn vẹn câu chuyện về kỳ cuối tuần của anh, hay là ngày cuối tuần như Nan vẫn nhắc lại với anh, từ từ mở ra, qua nhiều đợt kể chuyện. Đôi khi thuốc tác động mạnh làm anh thiếp vào giấc ngủ không mộng mị, thỉng thoảng ngay giữa một câu nói. Ban đầu, Nan cố chú tâm vào việc phải kiên nhẫn và chăm chú, cố gắng tối đa để tránh phán xét nhưng cũng chẳng xem những lời kể say sưa của anh là nghiêm túc mà chỉ là tàn dư của thương tổn thần kinh. Nhưng sự sống động và sâu sắc trong hồi ức của anh làm nàng cảm động và dần dần bào mòn quyết tâm của nàng đóng vai một kẻ khách quan. Có đời sống trong những gì anh đang kể với nàng và nàng nhanh chóng hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra ấy đã tác động lớn lao và làm thay đổi chồng của mình.
Sự hoài nghi của nàng bị bào mòn đến mức nàng đồng ý tìm cách để nàng và Mack có thời gian riêng với Kate. Mack không nói lý do và điều đó làm nàng nôn nóng, nhưng nàng sẵn lòng tin cậy anh về việc này. Josh được nhờ đi lo việc vặt, chỉ còn lại ba người trong gia đình.
Mack chìa tay ra và Kate nắm lấy. “Kate,” anh bắt đầu bằng giọng vẫn còn yếu và khó khăn, “bố muốn con biết rằng bố yêu con với trọn tình thương yêu.”
“Con cũng yêu bố mà, Bố.” Nhìn bố như thế này cô bé rõ ràng đã hơi mềm lòng.
Anh mỉm cười và lại trở nên nghiêm trang, vẫn nắm tay con.
“Bố muốn nói với con về chuyện Missy.”
Kate giật ngược như bị ong chích, mặt con bé tối sầm. Theo bản năng nó cố rút tay lại nhưng Mack đã giữ chặt, một việc khiến anh phải cố sức khá nhiều. Con bé nhìn quanh. Nan tiến đến và đặt tay lên vai nó. Kate đang run rẩy. “Tại sao?” nó chất vấn bằng giọng thì thào.
“Katie, đó không phải là lỗi của con.”
Giờ thì nó ngập ngừng, cứ như thể bị bắt quả tang về một điều bí mật. “Cái gì không phải lỗi của con?”
Một lần nữa, phải cố gắng để thốt nên lời nhưng con bé nghe rõ ràng. “Việc mình đã mất Missy.” Nước mắt chảy trên má anh trong lúc anh cố gắng với những từ đơn sơ ấy. Một lần nữa con bé co lại, ngoảnh đi.
“Con ơi, chẳng ai trách con về chuyện đã xảy ra.”
Con bé chỉ im lặng được vài giây thì sự kiềm chế bùng vỡ. “Nhưng nếu con không bất cẩn trên xuồng thì bố đã không phải...” Giọng nó đầy sự căm ghét bản thân.
Mack ngắt lời bằng một bàn tay đặt lên cánh tay nó. “Đó là điều bố đang cố nói với con, con à. Không phải lỗi của con.”
Kate thổn thức trong lúc những lời của bố thấm vào trái tim điêu linh của nó. “Nhưng lúc nào con cũng nghĩ rằng đó là lỗi của con. Và con nghĩ rằng bố mẹ trách con, và con không định...”
“Không ai trong chúng ta muốn xảy ra chuyện này, Kate. Chuyện cứ xảy đến thôi, và chúng ta học hỏi cuộc đời bằng cách đi qua nó. Nhưng chúng ta sẽ học cùng nhau, được không?
Kate không biết trả lời như thế nào. Quá sức chịu đựng, cô bé vùng ra khỏi tay cha và lao ra khỏi phòng trong tiếng thổn thức. Má hoen nước mắt, Nan trao cho Mack một cái nhìn vô vọng nhưng khích lệ và cũng nhanh chân theo sau con gái.
Lần kế tiếp Mack thức dậy, Kate đang nằm ngủ cạnh anh trên giường, rúc vào người và bình an. Rõ ràng Nan đã giúp được Kate vượt qua phần nào nỗi đau. Khi thấy anh mở mắt, Nan đã nhẹ nhàng tiến đến để không đánh thức con gái và hôn anh. “Em tin anh,” nàng thì thầm, và anh gật đầu rồi mỉm cười, ngạc nhiên bởi tầm quan trọng anh muốn nghe câu đó. Chắc là thuốc men đã khiến anh trở nên đầy xúc cảm như vậy, anh nghĩ bụng.
***
Mack hồi phục nhanh chóng trong vài tuần sau đó. Chưa đầy một tháng sau thì anh được xuất viện, anh và Nan đã gọi viên phó cảnh sát trưởng mới được bổ nhiệm của Joseph, Tommy Dalton, để nói chuyện về khả năng đi vào khu vực xa hơn căn chòi. Bởi vì mọi thứ tại căn chòi đã trở lại tình trạng hoang vu ban đầu, Mack bắt đầu thắc mắc không biết liệu thi thể của Missy có còn trong hang không. Sẽ phải nghĩ cách để giải thích với giới chức làm thế nào anh biết được chỗ giấu thi thể con gái mình, nhưng Mack tin rằng một người bạn sẽ tin tưởng mình cho dù chuyện gì đã xảy ra.
Tommy quả thật tử tế. Thậm chí sau khi nghe câu chuyện về kỳ cuối tuần của Mack mà anh cho rằng là những giấc mơ và những cơn ác mộng của một người cha vẫn còn đau khổ, đã đồng ý đi trở lại đến chỗ căn chòi. Dù gì anh cũng muốn gặp Mack. Đồ đạc cá nhân đã được thu giữ từ chiếc xe Jeep đổ nát của Willie, và trả lại đồ đạc cho khổ chủ là một cái cớ hay để gặp nhau. Thế là vào một sáng thứ bảy trong lành, khô ráo đầu tháng mười một, Willie đã lái xe đưa Mack và Nan đến Joseph trong chiếc SUV mới mua lại để gặp Tommy và cả bốn người cùng đi đến khu bảo tồn.
Tommy ngạc nhiên quan sát Mack đi bộ quá khỏi căn chòi lên đến chỗ cái cây gần đầu một con đường mòn. Giống như đã giải thích với họ trên đường đi, Mack phát hiện và chỉ vào một dấu vòng cung màu đỏ ở gốc cây. Bước vẫn còn hơi yếu, anh dẫn dắt họ đi bộ hai giờ đồng hồ vào trong vùng hoang vu. Nan chẳng nói một lời, nhưng gương mặt nàng lộ rõ sự căng thẳng của những cảm xúc nàng chống chọi qua mỗi bước chân. Dọc đường đi họ tiếp tục tìm thấy cũng dấu vòng cung màu đỏ ấy khắc vào thân cây và lên trên các tảng đá. Đến lúc đặt chân vào bãi đá cuội rộng lớn, Tommy đã trở nên bị thuyết phục, có lẽ chẳng phải bởi sự khả tín trong câu chuyện ngông cuồng của Mack, mà bởi chắc chắn họ đang đi theo một con đường mòn được đánh dấu cẩn thận - một con đường có lẽ đã được để lại bởi kẻ sát hại Missy. Không chút ngập ngừng Mack chuyển hướng tiến thẳng vào bãi đá và vách núi.
Nếu không nhờ Papa thì có khi họ chẳng bao giờ tìm được chính xác điểm đó. Đặt trên một chồng đá trước cửa hang là viên đá có dấu hiệu màu đỏ hướng ra ngoài. Nhận thức được việc Papa đã làm khiến Mack suýt phá lên cười.
Nhưng họ đã tìm thấy, và khi đã hoàn toàn tin tưởng vào thứ mà họ sắp khai quật thì Tommy bảo họ ngừng tay. Mack hiểu tại sao hành vi đó quan trọng và mặc dù hơi chút miễn cưỡng, anh cũng đồng ý nên đậy lại hang để bảo vệ. Họ sẽ quay về Joseph để Tommy thông báo với các chuyên gia hình sự và giới chức hành pháp hữu trách. Trên đường về, Tommy một lần nữa lắng nghe câu chuyện của Mack, lần này với một sự cởi mở mới mẻ. Anh cũng tranh thủ cơ hội này để hướng dẫn cho bạn mình những phương cách tốt nhất để đối phó với quá trình thẩm vấn sắp tới. Mặc dù chứng cứ ngoại phạm của Mack là hoàn hảo, vẫn sẽ còn những câu hỏi hệ trọng.
Ngày hôm sau các chuyên gia tụ đến đông như ruồi, thu hồi thi thể của Missy và lưu giữ tấm vải cùng với bất kỳ thứ gì họ tìm thấy. Chỉ mất vài tuần sau đó để họ lượm lặt đủ chứng cứ rồi truy tìm và bắt giữ Tên Sát Gái. Nắm được dấu vết tên này lưu lại cho chính hắn để tìm ra hang động của Missy, giới chức đã tìm được và thu hồi được xác của các bé gái khác mà hắn đã sát hại.