Chương 2 P. MƯỜI HAI-TA HÃY XEM XÉT MỘT CON CHÓ SĂN THUẦN CHỦNG,
một con chó được nuôi để rượt đuổi, để đi săn, để sủa vào những dịp trăng tròn. Ranger đã từng là một con chó như thế. Một con chó săn dòng dõi. Nó thuộc giống chó nổi tiếng về sự thính mũi. Nó có thể gí mũi vào sát đất là tìm thấy được đứa bé mới chập chững biết đi bị lạc qua cửa sau, phát hiện ra chỗ người lính cứu hỏa bị kẹt đằng sau đống đổ nát còn cháy âm ỉ của một tòa nhà, khám phá ra con ngựa đã bỏ trốn khỏi bãi chăn được rào kín.
Phải, dòng chó săn thuần chủng thì nổi tiếng về tài đánh hơi. Nhưng một số khác, cũng giống như Ranger lại còn có thêm sự thính tai. Một con chó cứ bị cột mãi vào một chỗ trong bao nhiêu năm thì quen thuộc với tất cả mọi âm thanh xung quanh nó. Nó biết tiếng kêu của lũ ve sầu, tiếng của bọn chàng hiu, tiếng cót két của những cây thông không bao giờ chịu đứng yên đang cắm rễ vào sâu trong lớp đất sét đỏ. Nó có thể phân biệt được tiếng gầm gừ trong họng của một con gấu trúc mẹ khi lũ con của nó đi chệch hướng quá xa, và nó nghe được tiếng vỗ cánh thật nhẹ của con cú to lớn với túm lông trên đầu trông như chiếc sừng đang lướt ngang qua bầu trời lúc chạng vạng.
Nó cũng nhận ra rõ rệt tiếng của chiếc xe tải nhẹ cũ nổ máy ầm ầm phóng ra khỏi sân mỗi buổi tối và cũng ùng ục nổ máy trở về nhà vào sáng hôm sau. Mỗi khi nó nghe tiếng động cơ ồn ào đó vọng đến từ xa, nó biết còn chính xác bao nhiêu lâu nữa thì chiếc xe sẽ xuất hiện trong sân và trong khoảng thời gian bao lâu nữa thì nó phải bảo đảm là con mèo tam thể sẽ trở về an toàn vào gầm sàn bên dưới ngôi nhà trước khi Gar Face bước ra khỏi chiếc xe, và tiếng cánh cửa sẽ rít lên khi mở ra rồi đóng lại đánh sầm.
Nó nhận ra tiếng nổ giòn giã của khẩu súng trường và cái cách viên đạn lao vút ra, xé bầu không khí ẩm ướt. Đó là những thanh âm thân quen đối với Ranger.
Nhưng giờ đây, lại có thêm một âm thanh mới vang vào hai tai nó, một thứ tiếng rung rung, mềm mại và trầm trầm. Bất cứ ai biết rõ về mèo đều có thể nhận ra thứ tiếng đó - tiếng rừ rừ thích thú của loài mèo.
Loài mèo nổi tiếng vì cái tiếng rừ rừ đó. Và đó là điều mà con mèo tam thể hay làm mỗi khi nó cuộn mình vào sát bên cạnh bộ ngực to lớn, an toàn và mềm mại của Ranger. Mỗi khi nghe thấy tiếng rừ rừ đó, Ranger lại nhận ra là nó cần thiết cái âm thanh ngọt ngào, thân quen đó biết bao. Nó khao khát có được một ai đó ở gần bên. Khi cuối cùng không còn cô đơn nữa thì nó mới nhận ra là mình đã từng ao ước trong suốt ngần ấy thời gian rằng giá mà sự hiu quạnh bớt đi được đôi chút. Có biết bao nhiêu là nhu cầu đối với một con chó già.
Và trong khi con mèo tam thể kêu rừ rừ lên bên tai nó, nó nhận ra là nó còn có thêm một nhu cầu nữa - được kể một câu chuyện. Khi còn ở một mình, sự cô đơn là cái nguồn vô tận hình thành nên những câu chuyện, và giờ đây khi nó không còn lẻ loi nữa thì những câu chuyện của nó bắt đầu tìm đường thoát ra khỏi cái giếng sâu đó. Khi con mèo tam thể lắng nghe, Ranger kể về thời thơ ấu khi còn là một con chó con của nó, khi mẹ nó dạy nó cách dí mũi xuống sát đất, làm thế nào để lần theo mùi, cách sủa lên mỗi khi đến kì trăng tròn như thế nào. Đó là thời kì trước khi Gar Face bắt nó về.
“Nhưng vậy là anh cũng đã từng có những khoảng đời tươi đẹp để nhớ lại,” con mèo thỏ thẻ.
“Phải,” nó phồng căng ngực ra đáp lại. Nó đã từng được sống những quãng đời lí thú.
Rồi con mèo tam thể kể cho con chó nghe về thời tươi đẹp của nó khi nó còn là một con mèo con cùng với các anh chị của nó, về tất cả những trò chơi mà chúng nó từng chơi, những trò chơi ngớ ngẩn của đám mèo con. Đó là thời trước khi nó bị đem đến nơi giam giữ chó mèo bị lạc chủ, trước khi nó bị gia đình sống trong thành phố bỏ rơi và bị vứt bỏ bên lề đường. Trước khi nó gặp được Ranger.
Nó liếm đôi tai mượt như nhung của con chó săn. Con chó rất thích được như vậy. Nó thích được con mèo nhỏ bé liếm sạch đôi tai. “Em cũng có những quãng đời tươi đẹp để mà nhớ,” con mèo nói thêm. Rồi nó xích lại gần con chó hơn. Chúng có những khoảng thời gian để mà hồi tưởng. Thế nhưng thời điểm tươi đẹp nhất thì vẫn còn chưa xảy ra.
Những con mèo con !
Chúng ra đời vào một đêm trăng sáng. Con mèo tam thể sinh con khi nó nằm ngay trước ngực Ranger. Nó lắng nghe tiếng con tim vững chãi gõ nhịp trong ngực con chó trong khi lần lượt sinh ra hai con mèo con xinh đẹp. Một con đực và một con cái. Nó kinh ngạc vì sự giống hệt nhau đến kì lạ của chúng, hai con mèo con giống nhau như đúc. Một màu lông bạc suốt từ đầu đến chân. Bạc như những ngôi sao đang lén nhìn trộm xuống qua bầu trời đêm. Chúng hoàn toàn giống nhau. Nhưng rồi nó nhìn lại thêm một lần nữa, nhìn vào con mèo đực. Ở trên trán của nó là một mảng lông rất nhỏ màu trắng, nằm ngay phía trên đôi mắt. Một vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Phải, chú mèo con bé nhỏ của nó có mang một dấu vết riêng hình mặt trăng. Rồi nó nhìn sang cô mèo con, nhỏ bé và tròn trịa, đang mỉm cười.
Con mèo tam thể biết là rất hiếm khi nào mà một con mèo con lại được sinh ra trước sự hiện diện của một con chó săn. Nó nghĩ, chắc chắn rồi, điều này sẽ đem lại điềm lành cho chúng. Sẽ đem đến cho các con của nó sự dũng cảm.
Cầu trời, đó chính là điều mà những con mèo con này sẽ phải cần đến.
Lúc mới sinh ra thì chúng rất nhỏ bé, không lớn hơn ngón chân cái của Ranger, cũng không to như thế và tất cả những gì chúng làm là thốt ra những tiếng thút thít nho nhỏ gần như không thể nhận thấy. Trong suốt nhiều ngày chúng cứ rúc vào bên dưới mẹ chúng, bám chặt vào bầu sữa mẹ. Đối với Ranger thì chúng chỉ toàn là rên rỉ với bú sữa, nhỏ xíu đến nỗi mà ít khi nó để tâm đến chúng. Nhưng những con mèo con lớn lên rất nhanh. Những tiếng khóc thút thít và bú sữa chỉ là tạm thời thôi.
Chỉ sau một thời gian ngắn, chúng mở mắt và bắt đầu mạo hiểm rời xa con mèo mẹ. Đầu tiên thì chúng lảo đảo. Rồi chúng đi chập chững. Và trước khi đạt đến kích thước bằng cái mũi của Ranger thì chúng bò. Chúng bò lên cái gì, hoặc đúng hơn là chúng bò lên con vật gì ? Chính là Ranger ! Chúng thọc sâu những cái móng bé tí vào bộ lông đỏ màu đồng của con chó.
Không có người cha nào tự hào về đàn con của mình như vậy. Ranger trông nom cái gia đình mèo của nó như các vị pharaoh túc trực bên dòng sông Nile, như những vì sao canh phòng cho Trái đất đang say ngủ, như bãi biển bảo vệ cho đại dương. Nó không bao giờ rời mắt khỏi bọn trẻ, chỉ chợp mắt khi chúng đã ngủ yên, chỉ dám ăn khi chúng đã ăn xong. Và điều mà nó thích nhất là lắng nghe tiếng rừ rừ của bọn mèo con. Không còn gì đáng yêu hơn.
P. MƯỜI BA Ở MỘT GÓC KHÁC CỦA KHU RỪNG, CÁI CÂY GIÀ
mọc bên cạnh con sông nhánh đã rụng dần những cành nhánh ở trên ngọn. Chúng rơi rụng từng cái một trên nền đất, theo sau là những cành mọc thấp hơn. Từng chút một, cái cây cũng dần thấp xuống.
Và cái bình cũ kĩ bị chôn giữ bên dưới đám rễ cây cũng được nới lỏng ra từng chút, từng chút một. Cái bình cũ đó.
Trước khi người thợ gốm của thời xa xưa cho cái bình vào lò nung, bà ta đã ấn ngón tay cái của mình lên mặt lớp đất sét đỏ mềm hàng trăm lần hết chỗ này đến chỗ khác, tạo ra hàng trăm hình trăng lưỡi liềm.. xếp thành đầy trên miệng bình. Ở bên trong bình, sinh vật bị giam giữ đang khe khẽ cựa mình. Ôi cảnh bị giam cầm.
Và những cây khác, cây nhựa ruồi, cây tử châu, những cây sồi đỏ đang rung rinh tán lá bên dưới những vì sao đang quan sát và vầng trăng đang le lói tỏa sáng.
“Grandmother,” chúng xì xào. “Grandmother đang thức dậy.”
Sẽ sớm thôimụ nói, thời điểm của ta đang đến. Sắp đến rồi !
P. MƯỜI BỐN MỤ ĐÃ BỊ BẮT GIỮ CẢ NGÀN NĂM RỒI.
Nhưng mụ còn già hơn thế rất nhiều. Nữ yêu tinh Lamia. Mụ là chị em họ của các nàng tiên cá, các nữ thủy thần, những sinh vật thần thoại mang hình dạng hải cẩu to lớn có thểbiến hình thành người được biết đến với tên selkies, có lẽ là thế hệ cuối cùng của dòng giống nhà mụ. Khoác lên người lớp da rắn, mụ bơi ngược lên thượng nguồn dòng sông lớn ở phía đông, con sông bạc Sabine. Mụ bơi trong lớp da đầy vảy, màu đen bóng đến nỗi như ngả sang màu xanh thẫm. Nó trơn bóng quá thành ra như đang chiếu sáng lấp lánh. Đã mười ngàn năm nay mụ đã bơi qua bảy đại dương, nổi bồng bềnh trên vùng biển Sargasso vĩ đại, bơi lượn theo các dòng nước mạnh mẽ. Ôi, mụ yêu các đại đương rộng mở biết bao.
Nhưng có một lần mụ tìm thấy một cánh rừng thông rộng lớn, tại rừng thông này, mụ trượt ra khỏi dòng nước mặn và trườn lên mặt đất bùn lầy. Mụ nhìn quanh con sông nhánh sâu có dòng nước chảy lờ đờ với đầy những rùa và cá, những cây cọ lùn vĩ đại, rất nhiều loài gặm nhấm, thật là nơi lí tưởng để săn mồi. Mụ yêu thích khoảng tối từ những thân cây đang chào đón, những cây sồi và cây bách hương, những cây sồi đỏ shumard và cây liễu. Và còn những con rắn nữa ! Có đến hàng triệu các bà con bò sát của mụ ở đây, những con rắn san hô nhỏ và độc chết người, những con rắn hổ mang màu đồng, những con rắn vipe và các anh chị em họ rắn chuông của chúng.
Chào Baaaaà chiiiiiịchúng lên tiếng. Không khí rộn lên tiếng vo vo từ giọng của chúng. Mụ lắng nghe thêm một lần nữa.
Chào Baaaaà chiiiiị ! ! ! Tiếng kêu của chúng đọng lại trên da mụ. Từ khắp nơi trong khu rừng đều vang lên tiếng ri rỉ với tiếng kêu của những đứa em họ của mụ, đủ các cỡ từ lớn đến nhỏ và cỡ trung. Một lần nữa, chúng lại lên tiếng kêu gọi mụ.
Chào Baaaaà chiiị
“Ái chà”, mụ đáp lời, “đã về đến nhà rồi.”
Và rồi mụ ở lại đó, lâu đến nỗi mụ đã trở thành một thành viên của khu rừng như những con beo lặng lẽ và những con gấu đen, ở lại lâu đến nỗi mụ được biết đến như là Grandmother Moccasin. Suỵt. Đừng có nhìn vào cái hố miệng bông gòn đó. Chớ có nhìn vào.
P. MƯỜI LĂM Ở DƯỚI ĐÁY CON SÔNG BAYOU TARTINE SÂU VÀ
đầy bùn, con cá sấu chúa ngoi lên mặt nước. Hôm nay nó đã chén một tá rùa. Bị tóm lấy khi chúng còn đang ngủ trên một cái rễ cây bách được ánh mặt trời chiếu vào thành những vết lốm đốm sáng. Lúc nào cũng vậy. Trước khi đêm xuống là nó sẽ ăn một con ễnh ương lớn, một con chồn vizon bị thương và thêm vài con cá. Cá là món ăn cơ bản của nó, một con cá rô bằng cỡ nắm tay và một con cá da trơn làm tổ ở đáy sông, thế nhưng nó thích ăn các động vật sống trên cạn hơn. Chúng không mặn chát như cá.
Hãy coi chừng đấy.
P. MƯỜI SÁU MỘT BUỔI SÁNG NỌ, RANGER HỎI MÈO MẸ XEM
liệu chúng có thể đặt tên cho lũ mèo con hay không.
“Tất nhiên rồi,” mèo mẹ trả lời. Ranger biết đây là một công việc quan trọng, và nó không hề xem nhẹ chút nào. Nó đã có sẵn một cái tên dành cho con mèo cái. “Anh nghĩ Sabine là một cái tên dễ thương.”
Khi con mèo tam thể ngước nhìn nó, nó kể cho con mèo nghe về Sabine, con sông có dòng nước màu sáng như bạc phân cách Texas và Louisiana, con sông chảy thẳng ra biển. Dòng Sabine. Nó nhớ là đã từng nhìn thấy dòng sông này từ rất lâu khi nó hãy còn là một con chó nhỏ. Một dòng sông đẹp đẽ. Tràn đầy ánh trăng. Sabine. Đó là một cái tên hay. Và nó liếm con mèo cái nhỏ với cái lưỡi dài nghe đánh soạt một phát. Sabine. Con mèo con ngồi thẳng người lên như ướm thử cái tên vào người. Cái tên rất hợp với con mèo cái. Nó liếm chân và cọ vào hai tai.
“Thế còn thằng con trai thì sao ?” con mèo tam thể hỏi.
Ranger nhìn vào con mèo đực nhỏ, nhìn vào vầng trăng lưỡi liềm trên trán nó. Ngoại trừ cái vết màu trắng hình mặt trăng ra thì hai con mèo con trông rất giống nhau khi mới sinh. Nhưng khi chúng lớn lên thì Ranger để ý thấy là bộ lông con mèo đực nhỏ đã trở nên đậm màu hơn một chút so với chị gái của nó, Sabine. Thực ra thì màu lông của nó giống như lông con possum, không bạc nhiều quá đến nỗi chuyển thành xám. “Cái tên Possum được không ?” con chó hỏi.
“Con không chịu đâu ! ! !” con mèo đực nhỏ giãy nảy. Nó không muốn phải mang cái tên Possum !
Chị nó phá ra cười. “Possum !” Nó nhìn con mèo chị té nhào ra sau cười rũ rượi. Nếu mà chị nó phải mang cái tên này thì hẳn là nó cũng cười phá lên như vậy. Ôi cái tên Possum !
Mèo mẹ liếm lên mặt con trai. Rồi nó lùi lại và nhìn vào mặt con mèo đực. Vầng trăng bằng lông dường như đang chiếu sáng. Khi nó nhìn, nó thấy con mèo đực đang cào con mèo chị và kéo con bé ngã nhào xuống trông như một quả bóng bằng lông mèo đang ngọ nguậy. Mèo mẹ bật cười vì cái vẻ tinh nghịch của đứa con trai.
“Phải rồi,” nó kêu lên. “Tên Puck”
Puck thì nghe hay hơn Possum nhiều.
Ranger lúc lắc cái đầu đến nỗi hai tai của nó đập phành phạch vào cổ. “Puck.” Nó để cái tên đọng lại trên lưỡi một lúc. Tên này nghe hay đấy, nhanh nhảu và thông minh như chính bản thân con mèo đực vậy. Rồi nó phát ra thành tiếng. “Puck.” Con mèo tam thể mỉm cười. Vậy thì ta chọn tên Puck.
Puck và Sabine. Một bộ xứng đôi.
P. MƯỜI BẢY CÓ NHIỀU LOẠI THÔNG TIN. MỘT SỐ THÌ ĐƯỢC
chuyển giao qua dây thép, một số thì được gửi đi bằng ngựa, một số thì được viết ra trên một mẩu giấy nhỏ, gấp lại và cho vào bên trong một cái chai rồi thả ra biển để trôi theo những luồng nước ấm của dòng Gulf Stream.
Cây cối cũng truyền đi những thông tin của riêng chúng. Ở đây, bằng các thứ ngôn ngữ riêng của cây bông và cây sồi, của cây ô rô và cây mận, chúng thông báo cho nhau biết tên của đứa con trai và đứa con gái mới đến.
Và ở sâu bên dưới gốc cây thông già đang hấp hối, những cái rễ cây ôm chặt lấy cái bình cũng đang rung lên. Một đứa con trai. Một đứa con gái. Và sinh vật nằm bên trong bình cựa mình.
Con gái. Trước đây cũng đã từng có một đứa con gái khác. Phảiiii ! ! ! Grandmother nhớ đến nó, đứa con gái mà mụ yêu thương nhiều hơn bất kì ai khác, nhiều hơn những làn gió nhẹ ban đêm hay con sông nhánh nước mặn hay thậm chí hơn cả người đàn ông đã từng là chồng mụ. Hơn cả thế. Ồ phải, Grandmother đã từng rất yêu thương đứa con gái xinh đẹp của mụ. Đứa con gái đã bị đánh cắp. Bị đánh cắp khi mụ đang ngủ. Mụ quật cái đuôi vào vách bình cứng rắn.
Trả giaaaámụ rít lên. Sẽ phải trả giá.
P. MƯỜI TÁM KHOẢNG KHÔNG GIAN BÊN DƯỚI NGÔI NHÀ ĐỔ
nghiêng là quê hương của Puck và Sabine, là ngôi nhà duy nhất mà chúng từng biết. Với Puck và Sabine thì đây là nơi mà chúng nằm rúc vào với mẹ mèo tam thể và Ranger. Ở xứ sở này là nơi chúng ngủ, ở đất nước này là nơi chúng mơ màng, nhưng đây cũng là dải đất của những trò vui bất tận, chứa đầy những thứ rất thú vị để mà khám phá. Đây là đôi ủng củ mà da đã mốc meo và rạn nứt. Đây là cái sọt đựng cá bằng gỗ đã bị mòn vẹt, bị nhét vào dưới này một cách cẩu thả suốt bao nhiêu năm và đã bắt đầu mục. Chúng có thể tìm thấy ở đây đủ loại chai lọ với thùng và hộp, đủ thứ đồ thừa vặt vãnh. Đủ mọi chỗ cho những con mèo con lẩn trốn, leo trèo và ngã nhào xuống. Lãnh địa này nằm bên dưới căn nhà nghiêng, cái gầm sàn, không quá rộng để cho mèo mẹ tam thể và chó săn lúc nào cũng có thể để mắt đến bọn trẻ. Cả hai đều biết là Gar Face sẽ không cư xử tử tế với bọn mèo con. Và chúng thường bảo với lũ trẻ, “Đừng ra khỏi khu vực an toàn của Gầm sàn ! Chớ bao giờ bước ra Khoảng trống, trong bất kì hoàn cảnh nào.” Đó là một quy định nghiêm ngặt.
Các con sẽ được an toàn trong Gầm sàn.
Thế nhưng đối với Puck và Sabine thì Gar Face chỉ là tiếng động mà chúng nghe thấy mỗi khi gã bước ầm ầm ngang qua phía trên trần gầm sàn, hắn chỉ là một đôi ủng đi những bước huỳnh huỵch xuống nhà vào ban đêm và quay trở lại lúc sáng sớm. Hắn là một sinh vật có thói quen đều đặn. Rời khỏi nhà vào đúng lúc mặt trời lặn, đôi khi phóng đi trong chiếc xe tải không mui cũ kĩ, đôi khi thì đi bộ ra ngoài, và luôn luôn quay trở về ngay trước lúc mặt trời nhô lên.
Hầu hết các buổi sáng hắn đều nhớ cho Ranger ăn. Vào những ngày như thế, mèo mẹ sẽ đợi cho đến khi nó nghe thấy hắn ngừng di chuyển phía trên đầu chúng. Rồi thì Ranger sẽ mời nó cùng ăn trong cái tô đựng thức ăn của con chó. Mèo mẹ sẽ bò ra và ăn thật nhanh, ngoái nhìn lại sau vai để chắc chắn là bọn mèo con vẫn còn đang ngủ. Nó sẽ cho chúng ăn sau đó, nhưng trước tiên thì nó phải đổ cho đầy cái bụng của mình đã.
Một vài buổi sáng thì Gar Face quên không để thức ăn, hoặc là hắn không quên mà đơn giản chỉ là vì hắn không muốn làm. Những lúc như vậy thì Ranger lại để mắt trông chừng bọn mèo con trong khi mèo mẹ lẻn ra ngoài. Nó là một con mèo giỏi săn mồi. Thường thì nó đem về nhà một con chuột ngon lành hay là một con thằn lằn nóng nảy. Chỉ có thế thì chẳng đủ cho một con chó cỡ Ranger nhưng nó không bao giờ than phiền. Dù sao cũng còn tốt hơn là một cái đĩa trống trơn. Nó thường nhìn con mèo mẹ bước đi và ước ao giá mà nó có thể được đi cùng, có thể làm sao đó để bứt đứt sợi dây xích, sợi dây đã buộc chặt nó vào cái cột bên dưới hàng hiên.
Đã bao lâu rồi cái thời mà nó còn được tự do chạy băng qua rừng ? Nó cũng không chắc là lúc này những cái chân già yếu của nó còn có thể mang nó đi được nữa, nhất là cái chân bị thương, cái chân hãy còn mang một viên đạn nhầm đích, viên đạn hãy còn nằm trong chân trước của nó. Có lẽ là không đi được xa đâu. Nhưng cũng có thể là đủ xa để bắt một con sóc hay một con gấu trúc hoặc một con thỏ và đem con mồi về nhà cho cả gia đình. Gia đình của nó. Một gia đìnhkì lạ - một con chó săn già, một con mèo tam thể cùng với hai con mèo con của chúng.
P. MƯỜI CHÍN CÂY CỐI LUÔN SẴN SÀNG DÀNH TẶNG CHO
chúng ta những nơi cư trú. Chim hồng tước và chim cổ đỏ thì làm tổ trên các cành cây. Chồn hôi và thỏ thì làm tổ ở gốc những cây to. Bọ cánh cứng và kiến thì đào bới bên dưới lớp vỏ cây.
Nhưng cây thông già nua mọc bên con sông nhánh thì sao ? Cái cây đã từng bị đánh bởi một cú sét đơn độc vào hai mươi lăm năm trước ? Hiện giờ thì chiều cao của nó đã hạ thấp xuống chỉ còn có phân nửa, những cành nhánh ở trên cao đã rơi sầm xuống đất. Thớ gỗ của nó, ngày xưa đã từng rất dày dặn và vững chãi nay đã bị mềm đi, trở thành chỗ ở lí tưởng cho sâu bọ và côn trùng và những cư dân nhỏ bé khác, đôi khi là một con chuột đồng hay một con kì nhông.
Cây thông già này đã từng là nơi cư trú cho các gialoài vật của nhiều thế hệ, nay đa số đã rời đi. Nhưng vẫn còn một sinh vật không bỏ đi, một sinh vật bị giam giữ giữa đám rễ rối chằng chịt.
Mụ vẫn còn ở đây.
Trong cái bình tuyệt đẹp của mụ.
Ngay tại đây.
P. HAI MƯƠI CÂY CỐI CÓ TRÍ NHỚ RẤT BỀN BỈ, KÍ ỨC ĐƯỢC
lưu giữ trong các mắt gỗ, trong vỏ cây và trong bột gỗ. Hãy hỏi thử đám cây mà xem và chúng sẽ đưa bạn trở về một ngàn năm trước đó, trước khi Grandmother bị bắt giam vào trong cái bình, khi mụ còn trườn qua những cành nhánh của cây đu già, cây sồi blackjack và những cây dẻ rợp bóng. Từ một ngàn năm trước thì khu rừng này thậm chí đã già nua lắm rồi và mụ cũng vậy. Cuộc sống hằng ngày của mụ tràn đầy tiếng chim và tiếng dế gáy. Mụ say sưa chè chén trong ánh trăng sáng bóng như sáp và trôi trên những dòng nước mềm mại, mát rượi của những kênh rạch. Mụ hay thiếp đi trong giấc ngủ ngày trên những tấm lưng rộng của đàn cá sấu đang thả nổi như những khúc gỗ trên những nhánh sông bốc mùi hôi mốc. Đặc biệt là trên lưng của một con cá sấu, con lớn nhất trong đám.
“Bà chị,” nó kêu mụ. “Chào cậu em,” mụ đáp lại. Hai con thú sống được ở cả hai môi trường dưới nước và trên cạn.
Chúng cùng nhau nằm duỗi dài trên đôi bờ ngập nắng của con sông nhánh Bayou Tartine và cùng ngủ gà gật trong những buổi trưa uể oải. Con cá sấu thường mang đến cho mụ một con cá mặn chát và đến lượt mình, mụ cũng tặng lại nó một con thỏ rừng đầm lầy hay một con cáo.
“Em cảm ơn bà chị,” nó thường nói thế và thán phục những chiếc vảy lung linh của mụ.
Và mụ, mụ cũng cảm ơn nó và chú ý đến đôi mắt vàng láp lánh của nó.
Thế nhưng mặc cho tình cảm quý mến mụ dành cho con cá sấu chúa, mụ vẫn mong mỏi có được một con thú có hình dạng giống mụ, một đồng loại. Ngay tại đây trong cánh rừng đầm lầy này, có hàng triệu con rắn, cả rắn độc lẫn rắn lành. Nhưng chẳng có rắn nào có cùng nguồn gốc dòng giống xa xưa với mụ, một lamia khác.
Ôi chao, loài lamia, sự pha trộn giữa loài rắn và loài người.
Dòng máu chảy trong cơ thể vừa lạnh lại vừa nóng.
Rắn.
Người.
Ssssịtttt.
Đúng vậy, loài người đã từng sống trong khu rừng này một ngàn năm trước đây, những con người được gọi là người Caddo. Grandmother đã từng thấy họ trong những làng mạc dọc theo con sông lang thang. Mụ đã từng trông thấy họ tụ tập bên mép nước, lắng nghe họ hát lên những khúc ca, nhìn họ nhảy múa những vũ điệu của họ và trông giữ bọn trẻ con.
Những con người.
Grandmother có biết về loài người.
Chẳng phải mụ đã từng yêu thương một hậu duệ của Adam đó sao ? Chẳng phải mụ đã từng có lần lột bỏ lớp vảy sáng loáng, đen bóng đến nỗi ngả sang màu xanh thẫm và mặc vào lớp da người của chính mụ, nhẵn mượt và mềm mại ? Chẳng phải mụ đã trao con tim rộng mở và khoan dung của mụ cho người đàn ông đó sao ? Đã một lần ?
Kí ức của rắn thì rất dai dẳng, và Grandmother luôn hồi tưởng câu chuyện tình đó. Nhớ lần hai cánh tay mụ ôm choàng lấy người tình yêu mến của mụ, nhớ lại giọng nói của chàng tuôn chảy vào tai mụ, nhớ lại bàn tay chàng chạm vào lưng mụ. Chẳng phải mụ đã yêu chàng nhiều đến nỗi mụ đã rời bỏ giasống trong nước của mụ, những người anh chị em họ nhà rắn, những sinh vật sống trong lòng biển ấm áp và lung linh sáng bạc đó sao ? Chẳng phải vậy sao ?
Và chẳng phải là chàng đã phản bội mụ sao ? Chẳng phải là đôi tay chàng đã ôm choàng một người khác rồi sao ? Ssssịttt ! ! ! Mụ hãy còn nhớ rõ điều ấy.
Nọc độc dâng lên trong miệng mụ mỗi khi nghĩ về điều đó. Mụ đã sống trong thế giới con người và chỉ tìm thấy ở đó toàn những điều đau đớn khổ sở. Vì vậy mà mụ lại chui vào lớp vảy đẹp đẽ của mình và trườn vào lòng biển Aegean ấm áp, rời bỏ mãi mãi con người bội bạc và đồng loại của hắn. Trong hàng ngàn năm mụ sống dưới nước, luôn lẩn tránh những bờ biển châu Phi và Majorca, những bãi biển Baja tràn đầy ánh nắng, những ngọn núi đá ở Newfoundland và xứ Wales và những bãi cát đen tuyền - những hòn đảo Thái Bình Dương. Mụ luôn ở trong lòng biển sâu và xanh thẳm.
Có một quy luật thế này: Một khi mà một sinh vật có phép thuật quay trở lại lốt thủ vật của nó thì nó sẽ không thể quay trở lại làm người. Với Grandmother thì quy luật này cũng ổn. Mụ luôn sẵn sàng chọn lựa những người anh em họ bò sát hơn là con người. Mụ sẽ ở mãi trong bộ tộc của những con rắn hổ mang sống trong nước, nổi tiếng vì những cái hàm như những bẫy bằng thép của chúng.
Nhiều thế kỉ sau đó, khi đang xoay tròn người trong bình mụ nhớ đến một người đàn ông khác. Một người đàn ông với những chiếc lông chim màu đồng cài trên tóc. Nhớ lại hắn đã đánh cắp con gái của mụ thế nào. Đôi mắt mụ lóe sáng trong bóng tối thù hằn.
Nọc độc lại đọng thành vũng trong hốc miệng trắng như bông của mụ.
Seeẽ sơơơớm thooôi ! ! !
P. HAI MƯƠI MỐT TRƯỚC KHI MỘT CON NGƯỜI TRỞ THÀNH ĐÀN
ông thì hắn phải là một thằng con trai. Gar Face đã từng là một thằng con trai khi nó bước đi trong cánh rừng, một thằng con trai với bộ mặt méo mó đầy sẹo, thằng con trai bỏ lại sau lưng cái cầu tàu bám đầy hắc ín của luồng dẫn vùng Houston.
Lần đầu tiên nó trượt chân ngã trong khu rừng ẩm ướt, khắp nơi trong cơ thể nó đều đau nhức. Mặt nó đau nhói vì vết thương sưng phồng do cha nó tặng cho. Nhưng những bộ phận khác trên cơ thể nó cũng rất đau đớn. Hai chân nhức nhối vì đi bộ. Miệng bỏng cháy vì khát nước, bàn tay mỏi nhừ vì cứ phải ghì chặt lấy khẩu súng trường của cha nó. Dạ dày đau rát trong cơn đói.
Nó cứ loạng choạng đi như thế suốt nhiều ngày xuyên qua khu rừng, cứ đi sâu mãi vào trong bóng tối nơi mặt đất lép nhép bùn dưới bước chân nó và từng đám rêu dày treo dưới những cành cây như những mớ râu rối bù của một người khổng lồ thời xa xưa. Nó chẳng buồn luyến tiếc mặt trời rọi ánh sáng vào bộ mặt buồn khổ của nó nhưng mặt đất xa lạ thì cứ nuốt dần nó. Những tiếng động trong rừng bằng những cách riêng của mình cứ cứa vào các dây thần kinh của nó.
Bất chấp điều đó, nó cứ đi xa hơn, xa mãi vào trong bóng tối.
Khi cuối cùng gặp phải con sông nhánh chảy xiết, nó trượt xuôi bờ sông và dầm mình vào dòng nước mặn và dù cho vị nước lờ lợ, nó vẫn cứ uống lấy uống để. Rồi nó bò lên bờ sông bên dưới cây thông cao chót vót.
Nó cố gắng chợp mắt nhưng không thể ngủ được. Cái đói cứ đánh thức nó, cái đói cứ bốc lên, rỉ ra từ từng lỗ chân lông, xuyên qua khắp cơ thể nó. Nó cố gắng trấn áp cái đói bằng cách ăn những cọng cỏ mảnh mai mọc lên trong một khoảnh nhỏ được ánh mặt trời chiếu tới. Nhưng bấy nhiêu đó thì chẳng bõ bèn gì với một thằng con trai đang sức lớn. Phải, dù gì nó vẫn còn là một thằng con trai và nó cần nhiều hơn thế.
Trước đó, nó đã từng cố gắng nhắm bắn những con thú nhỏ như thỏ, sóc, possum thế nhưng nó là một tay súng tệ hại. Bây giờ chỉ còn có một viên đạn duy nhất. Nó nên tìm một mục tiêu lớn hơn, một con thú dễ bắn trúng hơn.
Nó tựa mình vào cái cây khổng lồ và chờ đợi bên dòng sông nhánh. Đợi chờ. Nó cố trấn tĩnh trước những tiếng kêu tang tóc của con cú và bản đồng ca oang oang của bầy ễnh ương. Nó ngồi bất động như một thần cây.
Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu biến mất thì nó nghe một tiếng sột soạt ở hướng bắc. Một cái gì đó to lớn đang di chuyển về con sông nhánh từ phía đối diện. Nhanh chóng và im lặng, nó lội ngang qua con sông nước mặn và thận trọng đi trên đầu ngón chân về phía bờ bên kia. Ở đó, ngay trước mặt nó, không xa hơn hai mét là một con hươu đuôi trắng, một con hươu đực. Con hươu quay lại và nhìn thẳng vào nó. Trong suốt một giây cả hai chẳng dám động đậy. Gar Face chầm chậm giương súng lên và canh cho con thú nằm vào tầm ngắm. Mồ hôi chảy xuống mặt và làm cay xè đôi mắt nhưng nó không dám chớp mắt. Con hươu lúc lắc cái đầu rồi quay đi. Thằng bé đâm hoảng. “Đừng,” nó thở hổn hển. Nó không thể để cho con vật thoát đi: nó siết chặt cò súng và bắn.
Khi tiếng nổ vang lên, hàng ngàn con chim bay vụt lên không từ mọi phía xung quanh nó. Nhưng nó vẫn đứng yên bất động. Đó là một đòn trực tiếp và nó có thể nhìn thấy nơi viên đạn cắm vào bên hông con hươu, nó đang ở gần sát bên con vật. Thế nhưng thay vì ngã xuống thì con hươu lại phóng vút đi. Ngay khi viên đạn chạm trúng mục tiêu thì con hươu đực biến mất. Nỗi hoảng sợ dâng lên trong cổ họng thằng bé. Nó không thể để sổng con vật. Không thể được. Nó siết chặt khẩu súng của người cha và lấy đà chạy theo con hươu.
Nó không nhìn thấy bóng dáng con vật mà chỉ có thể chạy đuổi theo tiếng động từ con thú đang phóng xuyên qua khu rừng. Nó nghe được tiếng tanh tách của những đôi chân và tiếng những chiếc móng hươu gõ vội vã ngay phía trước nó. Nó chạy theo. Những nhánh cây quật vào bộ mặt đau nhức của nó, liên tục xé toạc da nó. Nó vấp ngã bổ nhào lên những rễ cây. Từng đám dây leo đầy gai móc vào mắt cá và kéo chân nó lại, thọc sâu vào quần nó. Mặc kệ, nó vẫn cứ chạy.
Tim nó đập thình thịch theo nhịp của cơn đói, của sự đau nhức, của sự thèm muốn, của nỗi khát khao mãnh liệt. Nó không thể nuốt xuống vì phổi đang thiếu không khí. Cũng không thể nhìn thấy gì vì hai mắt bị bóng đen che kín. Nhu cầu cấp thiết kết tinh trong hình dạng của thằng bé tơi tả. Nó vẫn cứ chạy. Hai bên hông nó đau buốt. Mặc kệ, nó vẫn cứ phóng vào bóng tối, chạy theo sau tiếng động của con hươu đang phóng đi sầm sập.
Nó đã chạy được bao lâu rồi ? Nó cũng không biết. Đã một giờ ? Cả đêm ? Hay suốt cuộc đời ? Đột nhiên nó thấy căm giận con hươu vì đã bỏ chạy, vì đã lấy đi viên đạn cuối cùng của nó như một tên ăn trộm. Lòng căm hờn dâng lên đầy bụng nó. Nó cảm thấy gan ruột mình bỏng rát. Một khi sự căm giận đã nổi lên thì nó dâng trào khắp nơi. Nỗi giận con hươu trở thành sự căm hận dành cho người cha thô lỗ và người mẹ đã bỏ đi, căm hận cái thành phố mà nó đã bỏ lại sau lưng cho đến khi tất cả những nỗi niềm đó hòa trộn lại với nhau và biến thành một sự mặc cả, một giao kèo cá cược giáng một cú vào lòng căm giận. Gar Face biết rằng nếu con hươu trốn thoát được thì chính nó sẽ phải chết, chết vì đói. Nhưng nếu như nó chiến thắng thì nó sẽ ở lại đây và hưởng phần. Đó là một thỏa thuận.
Nếu như nó đánh bại được con hươu thì nó sẽ cai trị khu rừng này, những cái cây đáng ghét và dòng nước mặn chát, khu rừng già bị lãng quên này. Đúng vậy, nơi này sẽ thuộc về nó.
Sự đánh cược thúc đẩy nó, cuốn nó đi. Phải tìm cho bằng được con hươu hoặc là chết. Nó cứ chạy. Bóng tối dày đặc hơn. Tất cả những gì nó còn lại là một khẩu súng trường hết đạn, một bộ mặt méo mó và sự thúc giục của trò đánh cược của chính nó. Nó thoát ra khỏi cảm giác đau nhói ở hai bên sườn, nó không nhận thấy máu đang chảy ra khỏi lỗ mũi và nhỏ giọt vào miệng nó, không cảm thấy hai gót chân đang phồng giộp lên. Nó sẽ vẫn cứ chạy mãi cho đến khi một trong hai, hoặc là nó hoặc là con hươu phải đổ gục xuống. Nó sẽ phải mất những gì, điều đó không quan trọng ? Nó cứ cắm đầu chạy.
Con hươu đang ở ngay phía trước nó. Bóng đêm quay tròn xung quanh, mặt đất nghiêng ngả. Nó thở hổn hển để đớp lấy không khí. Nhưng nó vẫn cứ chạy, chạy theo sau con hươu đang phóng vút đi cho đến khi cuối cùng thì nó vấp phải một cái rễ to và ngã đồ sầm lên cánh tay nó, dứt ra từng mảnh da trong một cơn đau mới bùng lên. Khẩu súng trượt văng ra và rơi vào bên cạnh thân một cây dè.
Nó nằm đó mất một lúc lâu, máu chảy dồn lên hai tai. Nó không còn nghe thấy tiếng động từ con hươu nữa, con vật đã chạy thoát. Một dòng máu chảy nhỏ giọt từ cái miệng khô khốc của nó. Chẳng còn gì sót lại cả. Nó không thể di chuyển được. Nó cảm thấy ngạt thở vì một đám đờm dãi hòa lẫn với máu và khạc ra. Một sự tĩnh lặng bao quanh nó, lấp đầy hai tai nó. Nó thậm chí còn không nghe được tiếng thở hổn hển của chính nó đang dâng lên từng đợt. Cuối cùng thì hơi thở của nó cũng dần chậm lại.
Nó nhắm nghiền mắt. Nó sẽ nằm lại đây cho đến khi chỉ còn là một mớ xương và mấy mảnh quần áo rách nát phủ lên da nó. Nhưng rồi nó chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ chỉ cách nó chỉ khoảng hơn một mét. Tiếng thở nhẹ. Vật đó đang thở chăng ? Nó nhổm dậy trên hai đầu gối và lắng nghe. Yên lặng. Nó nghe lầm chăng. Nó rạp mình sát xuống lớp lá thông dày. Nó đã kiệt quệ. Từng cơ bắp trên thân thể nó rên xiết vì đau đớn. Màn đêm chạm vào da nó nghe dày đặc. Đặc sệt và tối tăm.
Nhưng không, tiếng thở hổn hển đó lại vang lên. Không phải tiếng nó thở. Nó cố nhấc mình lên trên hai bàn tay và hai đầu gối rồi bò về phía tiếng động. Hẳn cái đó là con hươu. Chỉ cách nó có vài bước chân thôi, nó nhìn thấy cái bóng màu đen nằm bên cạnh nó, nhìn thấy hình dáng của cơ thể con vật in trên lớp cỏ dày nơi nó đã ngã xuống, nhìn thấy sự sống đang thoát ra khỏi cái cơ thể đó. Gar Face chộp lấy con dao và kết liễu.
Cuối cùng thì đêm nay nó cũng có cái để ăn. Nó nhấc mình ngồi dậy và vươn tay về phía bầu trời. Đó là khi mà nó nhận thấy là nơi nó đang đứng không phải là trong cánh rừng rậm mà là trên một bãi cỏ rộng mở. Bầu trời uốn thành một mái vòm bên trên đôi tay nó, và trong một khoảnh khắc hàng triệu ngôi sao nhấp nháy nhìn xuống nó, nhưng chỉ trong một tích tắc thôi, vì ngay sau đó, một cơn bão băng ngang qua khu rừng và xóa nhòa những tia sáng sắc nhọn của những ngôi sao. Một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống. Gar Face ngồi thụp xuống cạnh con hươu đang nằm gục và lần đầu tiên kể từ khi rời bỏ người cha nát rượu nằm trên sàn phòng khách, nó phá lên cười, một tràng cười chói tai và độc ác làm cho đám cây cối quanh nó phải rùng mình. Cơn mưa cứ rơi xuống, thấm đẫm vào da thịt vừa rã rời vừa hân hoan của nó.
Ở phía xa bên kia bờ con sông nhánh, Grandmother cựa mình bên trong cái nhà tù tối tăm và cô độc của mụ. Mụ biết tất cả về cuộc đánh cược trên.
Trả giáaaa ! Mụ rít lên. Sẽ phải trả giáaaaa.
P. HAI MƯƠI HAI HIẾM CÓ THỨ GÌ MÀ LỚN NHANH NHƯ LŨ MÈO CON.
Bầu sữa mèo mẹ nhanh chóng cạn đi với chúng. Ngoài việc săn tìm thức ăn cho Ranger, bây giờ con mèo tam thể còn phải bận rộn nhiều hơn để tìm kiếm thêm chuột nhắt, thằn lằn và những con chim nhỏ để nuôi hai con mèo con. Mỗi khi nó ra ngoài thì Ranger lại trông chừng Puck và Sabine. Mèo mẹ chẳng bao giờ phải lo lắng khi bầy con của nó ở cạnh con chó săn. Nó biết là chúng luôn được an toàn với con chó.
Mỗi ngày hai lần nó lại lẻn ra khỏi Gầm sàn và đi về phía khu rừng quanh đó. Lần thứ nhất vào lúc ban ngày khi Gar Face đang ngủ và lần thứ hai vào ban đêm khi gã đã đánh xe đi.
Bộ lông như gấm của nó hoàn toàn tiệp màu với màu nâu và xám của đám lá trải dày trên mặt đất; nó cẩn thận ẩn nấp đằng sau những gốc cây thân thiện và tránh những khoảng trống. Nó không lần lữa và trì hoãn trong những nơi thoáng đãng. Nó luôn cố gắng sớm trở về với đàn mèo con.
Sớm thôinó nghĩ, mình sẽ cần phải dạy cho chúng cách tự săn mồi.
Ý nghĩ ấy làm cho nó hoảng sợ. Khi cái ngày đó xảy ra thì nó sẽ phải dẫn chúng ra khỏi Gầm sàn và ngay lúc ấy chúng sẽ nhanh chóng trở thành con mồi lí tưởng cho bầy chim ưng đông đúc, lũ chó sói đồng cỏ và thậm chí là những con gấu trúc. Hoặc một điều còn tệ hại hơn nữa. Hình ảnh của Gar Face lướt nhanh qua trong đầu mèo mẹ.
Những đứa con của mình sẽ phải trở nên khôn ngoan, nó nghĩ, khôn ngoan và dũng cảm để có thể tồn tại được khi chúng ra ngoài khoảng trống. Cho đến khi đó thì cả nó và Ranger đều lặp đi lặp lại bài học: “Phải ở trong Gầm sàn.
"Các con sẽ được an toàn ở trong Gầm sàn.”