Chương 3 P. HAI MƯƠI BA-NHƯNG TRƯỚC KHI PUCK VÀ SABINE CÓ THỂ
trở nên khôn ngoan và gan dạ thì trước hết chúng phải là... những con mèo con ! Đây là Sabine đang trốn đằng sau một cái lờ bắt cá cũ kĩ bằng gỗ, cũng cùng một màu xám với bộ lông của nó.
Rồi thì...
Yên lặng, ồ sao mà tĩnh lặng thế.
Sabine thu mình nhỏ lại. Ồ phải, thật nhỏ. Nhỏ như một con chuột. Nhỏ nữa như một con dế. Nhỏ bé hơn nữa như một con bọ chét.
Nó khom mình xuống để lấy đà. Ô phải thật là thấp.
Nó cảm thấy ngưa ngứa ở chân. Hai cái tai của nó co rúm lại. Cái đuôi thì ve vẩy.
Kiên nhẫn nào. Phải thật kiên nhẫn... cho đến khi.. - Puck...
Không ngờ đến. Ừ, phải thật là bất ngờ.
Và...
Thế mới là Sabine, con sư tử nói ! Sabine, con báo tuyết. Sabine, con hổ vùng Siberia. Đứng thẳng mình trên hai chân sau, hai chân trước vươn ra !
- Ssssịttt ! ! !
Dù nó đã từng làm như vậy không biết bao nhiêu lần, thằng em nó vẫn luôn luôn bị bất ngờ. Lông lá của Puck dựng đứng lên. Và Puck cũng dứng dựng lên. Buổi săn cứ tiếp diễn !
Còn đây, bây giờ thì đến lượt Puck...
Nó nấp bên trong chiếc ủng da nặng nề sâu hun hút và tối mịt mùng, nơi tối tăm nhất của gầm sàn.
Nơi bốc mùi nặng nhất của gầm sàn.
Sabine sẽ không bao giờ bước vào đây. Nơi này hôi thối quá mà.
Puck chờ đợi. Sabine đang đánh hơi.
Con mèo chị biết là Puck đang ở trong đó.
Suuuụyyt..., đừng nói cho Puck biết.
Tấn công ! ! !
Puck mới chính là kẻ tấn công ! Còn Sabine chỉ giả vờ !
Những cú va chạm. Những cái ngã nhào. Lông lá tích đầy điện. Những tiếng rít và phun phì phì.
Mceoooo !
Với bọn mèo con thì cuộc sống ở dưới Gầm sàn quả là hoàn toàn lý tưởng.
TA HÃY QUAY TRỞ LẠI MỘT NGÀN NĂM VỀ TRƯỚC và nhìn xem Grandmother Moccasin đang ngủ trong ánh mặt trời ban trưa, phơi mình trong những tia nắng ấm áp, để cho chúng lặn sâu vào tận bên trong cái thân thể to mập của mụ. Đối với mụ thì cuộc sống cũng rất lí tưởng. Hay ít ra là cuộc sống đã từng có thời rất lí tưởng. Rất tuyệt vời nếu như đừng có một thứ - sự cô đơn.
Chỉ có một mình. Mụ chẳng có anh chị em sinh đôi. Không có mẹ, cũng chẳng có ít nhất một người nào đó để mụ có thể nhớ đến. Mụ cũng chẳng có bầu bạn nào ngoại trừ con cá sấu già và nó cũng chẳng phải kiểu bạn bè dễ chịu.
Tình trạng cô độc xói mòn mụ. Hãy quay lại một ngàn năm về trước mà xem. Mà nhìn mụ một mình lướt đi giữa những bóng cây. Nhìn mụ cuộn tròn trên những tảng đá bằng phẳng bên con sông nhánh, cô độc.
“Bà chị à,” con cá sấu nói, “thời điểm của chị sẽ đến thôi mà.” Mụ biết là nó bắt đầu khó chịu với mụ. Nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt được sự cô đơn trong mụ. Nằm bên bờ con sông nhánh, mụ nhìn nó lặn xuống nước.
Có đôi khi mụ bắt được mùi từ ngôi làng, mùi của loài người. Nó không cho biết là họ có ở gần đó hay không, đêm xuống mụ nghe thấy tiếng trống mà họ đang gõ nhịp và biết là họ đang cùng nhau nhảy múa, tay cùng nắm tay. Cười nói và ăn uống cùng nhau. Cùng bên nhau. Đã lâu lắm rồi cái thời mụ đã từng biết sự thoải mái của cuộc sống chan hòa bên nhau. Rồi mụ nghĩ đến người chồng đã xa vời của mụ, người đã rời bỏ mụ để đến với một người khác và mụ quật vun vút cái đuôi dài đằng sau mụ, một cái roi.
Loài người !
- Sssssịttttt ! ! !
Mụ chẳng dính dáng gì đến loài người.
Nhưng mụ cũng đã chán cái tình trạng cô đơn này.
Rồi một ngày nọ, trong khi đang nằm phơi nắng trên gốc một cây bách vĩ đại, mụ chợt nghe một giọng nói mà mụ chưa hề nghe thấy trước đây. “Mẹ !” Ai đó đang gọi mụ.
Mụ mở bừng hai mắt và kìa, ngay phía trước mặt mụ là một con rắn nhỏ bé và xinh đẹp, da của nó đen bóng đến nỗi trông gần như là xanh thẫm. Đó là một bản sao giống hệt của chính Grandmother, cũng sáng chói như thế, với đôi mắt mượt mà như thủy tinh. Grandmother giật thót mình. Mụ đang mơ chăng ? Mụ chớp chớp hai mắt. Con rắn nhỏ bé cười với mụ. Ai vậy ? Con bé từ đâu đến ?
Grandmother quay lại nhìn con rắn bé xíu. Mụ hít hơi nó. Một mùi thật là thơm mát như là mùi không khí trong sạch sau cơn giông tố. Một mùi thật dịu ngọt, như là mùi của những ngọn sóng sủi bọt của biển rộng. Một mùi thật là khác biệt với mùi của hàng triệu những con rắn khác đang lang thang trong những cánh rừng thông này. Đó là mùi của ai đó rất giống với mùi của mụ.
Hạnh phúc đọng lại trên lớp da của Grandmother và chui sâu vào trong lớp vảy sáng chói, sâu vào trong từng khớp xương và vào đến tận bên trong thân thể mụ.
“Con đã tìm kiếm mẹ bao lâu nay,” con rắn bé nhỏ nói. Trái tim Grandmother hát lên rộn ràng, đã bao nhiêu năm nay mụ cứ tin chắc rằng mình là thành viên cuối cùng của dòng giống.
“Ôi con gái ơi !” Grandmother bảo. Và con rắn bé xíu cuộn thân hình nhỏ bé của nó xung quanh cằm của Grandmother và mỉm cười.
P. HAI MƯƠI BỐN CÓ MỘT SỐ ĐIỀU HUYỀN BÍ RẤT KHÓ MÀ TIẾT LỘ.
Như là một lamia có nguồn gốc từ đâu ? Những cặp cha mẹ nào có thể tạo ra một sinh vật mang trong mình dòng máu của rắn hòa trộn cùng với máu của thiếu nữ ? Những sinh vật có phép thuật phát sinh từ những dòng giống sâu xa của các linh vật khác. Trong lòng biển thì có những linh vật nửa người nửa hải cẩu selkies, những người cá, những nữ thủy thần ondine. Và trên mặt đất thì có quái vật đầu chim, những vị thần đồng áng có sừng và đuôi, những nhân ngư.
Bản thân Grandmother cũng chưa bao giờ biết được nguồn gốc của chính mụ, vì vậy việc con rắn nhỏ từ đâu đến không phải là điều mụ quan tâm. Điều quan trọng là nó đang ở đây. Ở ngay trong cánh rừng thông cổ xưa này. Và cả hai đang sống cùng nhau.
Quãng đời đó thật hạnh phúc và ngọt ngào. Ban ngày thì hai mẹ con nổi ngay bên dưới mặt nước của con sóng trong vắt, lặn xuống để đánh chén cá và tôm càng, ních đầy bụng. Chiều xuống, cả hai trườn lên những hòn đá phẳng nhô ra bên trên dòng nước mặn và phơi mình dưới những tia nắng mặt trời ấm áp. Đôi khi cả mẹ và con cùng nằm nghỉ trên lưng con cá sấu khổng lồ vốn làm tổ trong dòng sông nhánh rộng chảy qua phần tối tăm nhất của khu rừng.
Grandmother đặt tên cho cô con gái mới tìm được là Night Song(Night Song trong tiếng Anh có nghĩa là dạ khúc) vì mặc dù loài rắn nói chung thì không có giọng hát hay nhưng Night Song lại thừa hưởng một khả năng thiên phú được di truyền từ tổ tiên của mình, những nàng tiên cá, là những ca sĩ có giọng hát mê đắm đã từng mời gọi các thủy thủ trên những con tàu và đưa họ vào giấc ngủ trong những cánh võng khi đêm xuống để mơ những giấc mơ đẹp đẽ. Giọng hát êm như nhung của Night Song cũng giống như tiếng hát của những bà cô xa xưa của cô bé, trữ tình và đáng yêu, vút cao trong không trung giống như một cánh chim.
Bài hát của một nữ nhân ngư thì không có ca từ, hay ít ra thì không ai có thể hiểu được, có lẽ ngoại trừ đám cây cối, những cây liễu, cây nhựa ruồi và cây ngô đồng. Cũng tương tự như thế, tiếng hát của Night Song cũng không có lời, chỉ hoàn toàn là giai điệu và cảm xúc, tự nó đan dệt xung quanh những chiếc lá và đọng lại trong những đôi tai đang lắng nghe của những cư dân khác trong rùng. Đó là một bài hát ru cho cánh rừng thông, cho toàn thể mọi sinh vật dù lớn hay nhỏ, có lông mao hay lông vũ, có mang vảy hay không. Đó là khúc hát ru của Night Song.
Nào, chúng ta hãy cùng lắng nghe.
Lúc thì tiếng hát đó nổi lên trên mặt sông. Lúc thì nó len qua giữa những cành thông. Lúc khác thì nó lướt qua bầu không khí ẩm thấp.
Hãy lắng nghe nào.
Night Song hát cho đám dế và bầy muỗi, cho những bông hoa - những bông hoa Arisaema, những đóa lan hài vệ nữ, những bông bạc hà lá dài và bông súng. Cô hát cho đàn cáo, chó sói đồng cỏ, hải ly, những con chồn vizon, gấu và chó sói và báo. Cô hát cho tất cả bọn chúng. Và ngược lại, những sinh vật của khu rừng yêu quý con rắn nhỏ bé xinh đẹp. Mỗi đêm khi đã mỏi mệt, thì nó lại cùng với Grandmother, cả hai cuộn tròn với nhau trong tổ, thật là bình yên và an toàn.
Hai mẹ con cùng sống hạnh phúc với nhau trong suốt nhiều năm và cứ mỗi năm trôi qua thì Night Song lại càng đẹp lên. Tiếng hát của cô cũng đáng yêu hơn. Vẻ đẹp và tiếng hát cứ tăng trưởng mãi vì đời sống của rắn rất dài. Đã thế cuộc đời của một lamia lại còn dài hơn với dòng máu trong cơ thể được pha trộn từ máu người lẫn máu rắn.
Mười thế kỉ dài đã trôi qua. Bây giờ thì Grandmother đang rít lên trong bình, Sssssịtttt ! Miệng mụ chứa đầy nọc dộc. Đôi mắt mụ sáng rực lên trong hai hốc mắt sâu và tối. Ở gần ngay đó, con cá sấu chúa cũng mở to đôi mắt vàng khè và nhấp nháy. Đã một ngàn năm rồi nó không nhìn thấy mụ, thậm chí không biết rằng mụ đang ở đâu. Nhưng nó biết rõ là mụ sẽ quay trở lại. Sớm muộn gì thì đến một ngày nào đó mụ cũng sẽ trở về thôi, nó nghĩ thế.
Rồi nó lặn xuống đáy dòng sông Bayou Tartine.
P. HAI MƯƠI LĂM KHÔNG CÓ MỘT TẤM BẢN ĐỒ NÀO VỀ KHU RỪNG NÀY,
cây cối mọc dày đặc, quá dày để không một chuyên gia vẽ bản đồ nào có thể đo đạc hay khảo sát nổi. Chỉ có một ít người, như Gar Face là biết được những con đường hẹp mà hươu, cáo và lợn cỏ peccary hay đi qua. Chỉ một nhúm người biết được những lối mòn của người Caddo mà nay đã dời sang Oklahoma và Mexico, có thể dễ dàng dẫn ra đường lớn hơn.
Chỉ những ai kiếm sống bằng cách bẫy và lột da chồn vizon, linh miêu và gấu trúc mới biết được con đường bí mật nơi mà một chiếc xe tải nhẹ không mui có thể mang một người đàn ông cộc cằn đi đến một cái quán rượu cũ kĩ nơi mà chủ quán sẽ chào mời thứ gì đó cay nồng và đắng chát để đổi lấy những tấm da thú rừng. Trước đây cái quán rượu này đã từng là một trạm thông thương buôn bán của người Pháp, đến nay nó vẫn chưa có điện, chỉ có ánh sáng vàng rực của những ngọn đèn dầu kerosene. Trong bóng tối của màn đêm, đứng từ bên ngoài bạn sẽ không thể thấyđược cái ánh sáng vàng đó. Còn dưới ánh sáng ban ngày thì quầy rượu lại ẩn vào trong bóng râm. Chỉ có những ai đã từng biết vị trí của nó thì mới có thể trông thấy nó.
Gar Face đã tìm ra cái quán này từ nhiều năm trước. Đêm nào hắn cũng ngồi ở trong cái góc tối tăm nhất, tách xa quầng sáng của những ngọn đèn, với chiếc mũ kéo sụp xuống che khuất khuôn mặt. Hắn không tham gia vào nhóm ít ỏi những thực khách biết đến cái quán này, những người thường cười nhạo khuôn mặt méo mó của hắn. Thay vào đó hắn ngồi đợi ở cái bàn trong góc của mình và lắng nghe những câu chuyện của họ, những câu chuyện về những con gấu đen lẩn tránh rất tài và những bọn báo cuga đã gần như tuyệt chủng. Và luôn luôn là những chuyện kể về cá sấu.
Hôm nay, cũng ngồi trong cái quán rượu xiêu vẹo bên con đường bí mật, hắn nhấp thử rượu rum đen cháy bỏng khi trôi qua cổ họng và mỉm cười. Con cá sấu dài hàng chục mét của dòng sông Bayou Tartine đang bơi lượn trong dòng tư tưởng của hắn khi hắn nốc cạn chai rượu. Hắn nhìn chằm chằm vào những thợ săn khác và biết rằng câu chuyện của mình sẽ sớm trở thành điều hay ho nhất trong tất cả những câu chuyện mà họ có thể kể. Sẽ sớm thôi.
P. HAI MƯƠI SÁU RANGER CHĂM CHÚ NHÌN HAI CON MÈO CON.
Chúng nó đây, thằng Puck và con bé Sabine của nó. Dù chúng không phải là con ruột của nó nhưng nó xem như đã là cha của bầy mèo con rồi. Nó cảm thấy mình giống hệt như cha ruột của chúng vậy. Nó làm tất cả những bổn phận của một người cha - giúp chúng làm sạch bộ lông, sủa ầm lên khi chúng sắp sửa ra ngoài khoảng trống, kể cho chúng nghe những câu chuyện buồn cười. Và còn kiểu gì nữa mà một con chó săn có thể làm ? Nó hát, tất nhiên rồi. Nhưng thay vì hát những bài buồn bã, Ranger sáng tác ra một bài hát mới chỉ dành cho lũ mèo con và cứ mỗi đêm trước khi chúng đi ngủ thì nó lại ngẩng đầu lên và hát. Đều đặn mỗi đêm.
Như trăng tròn dịu ngọt bám trời xanh.
Như gió kia êm mát lướt nhẹ quanh.
Khi nắng vàng khe khẽ báo ngày lên.
Cha canh gác cho hai con vui vẻ.
Như sông rộng chở che đàn cá nhỏ.
Ngàn sao xa ước nguyện vạn điều lành.
Sóng đại dương vẫn ào ạt ngàn xanh.
Cha đứng đó sẵn sàng canh con trẻ
Khi bóng đêm sâu thẳm khẽ khàng lên
Những kẻ thù chầm chậm lẻn gần bên
Trong những lúc mơ màng con say ngủ
Đã có cha luôn ấp ủ kề bên
Đừng khóc nhé cũng đừng lo sợ nhé
Cha sẵn sàng luôn kề cận con yêu.
Vẫn là cha luôn hiện diện sớm chiều.
Gần như bọn trẻ đã có đủ những gì chúng cần nhất: một mèo mẹ để cho bú, một nơi chốn tuyệt vời để vui đùa và một người cha luôn sẵn sàng để bảo vệ.
P. HAI MƯƠI BẢY MÈO CON THÌ CŨNG CẦN PHẢI HỌC CÁCH SĂN
mồi chứ. Con mèo tam thể nhận ra điều này. Lúc thì một con chuột. Lúc lại là con thằn lằn. Lúc khác là một con rắn lành. Nó cứ lần lượt ngậm từng thứ mồi sống đó về nhà và đặt trước mõm Puck và Sabine.
Một trò chơi mới !
Sabine biết ngay cần phải làm gì...
Đuổi theo con chuột. Rượt bắt con thằn lằn. Chạy theo con rắn.
Nó trở thành một Sabine mèo rừng xứ Nam Mỹ. Một Sabine báo đen.
Puck cũng biết mình cần phải làm gì.
Hãy đuổi theo Sabine.
P. HAI MƯƠI TÁM KHẮP NƠI TOÀN LÀ RẮN. NHỮNG CON RẮN
nước màu xanh sáng chói, những con rắn nước mõm lợn, những con rắn san hô, rắn đuôi chuông và rắn sa mạc, rắn hổ mang và rắn bắt chuột, rắn chúa và rắn lành. Một số thì nhút nhát. Những con khác thì sẵn sàng rượt đuổi bạn. Trong số những con này thì bạn cần phải lưu ý đến con rắn hổ moccasin với lớp vảy đen tuyền đến mức gần như xanh thẫm, cái miệng thì trắng như bông gòn. Những con rắn khác thì chỉ cắn khi cần phải phòng vệ nhưng với rắn hổ mang moccasin thì nó sẽ đeo đuổi và bám theo mãi. Đôi hàm của loài rắn này hoạt động giống như một cái bẫy. Nó có thể táp gãy ngang cả một cành cây nhỏ, có thể cắt đôi một con thằn lằn bất cẩn, có thể cắn rời một ngón tay khỏi bàn tay bạn hoặc làm đứt lìa một ngón chân. Hãy cẩn thận với con hổ mang moccasin có cái miệng như bông gòn.
P. HAI MƯƠI CHÍN ĐỪNG BAO GIỜ ĐỨNG TRƯỚC MẶT GAR FACE VÀ
khẩu súng của hắn. Đó là một trong những quy định.
Khi vừa mới được vài tuần tuổi thì bọn mèo con đã được tận mắt chứng kiến điều gì sẽ xảy ra khi có ai đó ở ngay trước mặt Gar Face và khẩu súng của hắn. Một buổi sáng nọ, từ mép gầm sàn, chúng nhìn thấy một con chuột hối hả chạy băng qua cái sân bẩn thỉu với đầy những chai vỡ và vỏ hộp gỉ sét, da khô và những mảnh xương của những con thú đã từng xông vào mảnh sân này trước đó. Ngay phía trên đầu chúng, Gar Face tựa mình vào lan can hàng hiên, nhấc súng lên và bùm ! Con chuột biến mất.
Đừng tiến lại trước mặt Gar Face và khẩu súng của hắn. Đó là một quy định rất đúng đắn.
Một quy định khác: Hãy ở yên trong Gầm sàn, các con sẽ được an toàn ở dưới Gầm sàn.
Các quy định cứ lặp đi lặp lại: Các sinh vật có phép thuật chỉ được mang hình dáng loài người một lần duy nhất trong đời.
Một lần là tất cả.
Grandmother biết rõ điều đó.
Nhưng Night Song lại không biết.
P. BA MƯƠI CÓ MỘT THỰC TẾ LÀ RẤT KHÓ MÀ QUẢN ĐƯỢC
những con mèo con. Và hai con mèo đang càng lúc càng trở nên đẹp đẽ và lanh lẹ này cũng thế. Thực tế cũng cho thấy là mèo con rất tò mò. Ai mà đã từng có một con mèo thì hẳn biết rất rõ là bọn chúng tò mò như thế nào.
Vài cái xương, một mớ lông, sữa, và sự tò mò. Đó là những gì đã cấu tạo nên loài mèo.
Một buổi sáng kia, trong khi mẹ nó cùng với Ranger và Sabine còn đang ngủ, đang mơ màng trong những giấc mơ buổi rạng đông của chúng thì Puck đã lang thang đến bên mép cái hàng hiên mờ tối, ngay rìa Gầm sàn nơi nó đã từng trải qua trọn cuộc đời ngắn ngủi của mình, cùng cuộn tròn với Sabine, cù vào bụng của Ranger. Một buổi sáng nó bước đến bờ rìa đó, cái ranh giới vô hình ngăn cách Gầm sàn với Khoảng trống. Đã bao nhiêu lần Ranger và mẹ nó đã cảnh báo chúng: “Ở bên trong Gầm sàn ! Chớ có bước ra Khoảng trống.”
Nhưng một con mèo được sinh ra để mà tìm tòi, khám phá. Suốt cuộc đời Puck đã phải ở trong Gầm sàn rồi. Bây giờ thì nó nhìn chằm chằm vào cái Khoảng trống, vùng trống đang tỏa sáng lấp lánh và nó rất muốn đi ra đến chỗ đó. Mong muốn được bước vào bầu không khí mềm xốp của buổi sáng, ước ao cái khoảng trống rộng rãi đang vẫy gọi nó bước ra, đi đến đó.
Nó quay lại phía Sabine và dùng chân trước thúc vào chị nó, nhưng con mèo chị chỉ lăn một vòng rồi ngáp. Mẹ nó và Ranger thì vẫn còn đang ngủ. Sẽ chẳng ai biết nếu như nó chỉ bước ra một chút, chỉ một bước nhỏ, chỉ đặt một ngón chân vào cái Khoảng trống đó ? Những sợi ria của nó ngứa ran lên. Từng sợi lông non dựng đứng lên. Mấy cái chân thì ngứa ngáy. Toàn thân nó run lên.
Mặt trời nhanh chóng bắt đầu tỏa sáng. Đây rồi, đã đến thời điểm thuận lợi nhất để nhảy ra khỏi Gầm sàn và phóng ngay vào cái sân, vào trong vùng ánh sáng mờ mờ nơi mà nó luôn bị cấm không được đến, ra khỏi chỗ ẩn náu dưới hàng hiên, khỏi nơi Ranger vẫn thường để mắt trông chừng nó, nơi mẹ mèo chăm chút nó, nơi Sabine hay nằm cuộn chặt người lại, Sabine, người bạn thân nhất của nó, người chị của nó. Nó chụm người lại, hai bàn chân trước của nó co sát vào với hai chân sau, và rồi, nó nhảy vọt ra !
Thật là huy hoàng và lộng lẫy, tia sáng mặt trời ám áp và khô ráo nảy tưng lên trên bộ lông màu bạc của nó. Chui sâu vào bên trong bộ lông của nó. Nó bước dần vào trong những tia sáng như vàng đó.
Đối với mỗi con mèo thì chỉ có một vị thần duy nhất, và vị thần đó chính là mặt trời. Và chú mèo nhỏ Puck thì đang say sưa với những tia nắng sáng mượt mà. Mẹ nó và Ranger thật là sai lầm, Khoảng trống chẳng hề đáng sợ chút nào. Thật là tuyệt vời. Nó nằm cuộn tròn lưng và dí theo ánh nắng đọng lại trên bụng mình. Một sự vừa ý hết sức to lớn và dễ chịu lăn nhẹ khắp người nó.
Nó phải kể cho Sabine nghe mới được ! Và với một cú nhảy gọn gàng trên những bàn chân nhỏ xíu, nó chạy trở vào Gầm sàn, chạy vào để gặp chị nó.
Nó chạy, cứ chạy mãi...
Chạy thẳng vào đôi bàn tay kinh khủng của Gar Face.
Meoooo ! ! !
P. BA MƯƠI MỐT ĐANG Ở TRONG GẦM SÀN BẤT CHỢT MÈO MẸ
tam thể cảm thấy một luồng điện rít vèo dọc lưng mình. Nó ngồi bật dậy. Có điều gì không ổn hiện diện khắp quanh đây. Nó nhìn quanh quất. Đây là Ranger đang trở mình, vẫn có gì đó đáng sợ. Kia là Sabine với bộ lông tích đầy điện. Không ổn. Có cái gì đó đáng lo ngại. Nó nhìn lại một lần nữa. Puck biến đi đâu rồi ?
Ô không, không !
Nó nghe thấy tiếng con mèo nhỏ kêu thét lên.
Ồ không, không !
Nó nhảy vọt ra mép Gầm sàn vừa kịp nhìn thấy đứa con của mình đang bị Gar Face nhấc bổng lên.
Ồ không, không !
Con mèo con bị nắm lấy gáy và bị nhấc bổng lên. Nó nhìn thấy bộ mặt kinh hoàng của đứa con trai, nhìn thấy bên dưới những bàn chân nhỏ xíu hồng hồng của thằng bé đang quơ quào trong không khí.
“Ôi không, đừng,” mèo mẹ kêu lên.
Rồi nó làm ngay cái điều mà mọi bà mẹ đều làm, nó chạy về phía con mình. Nhưng với bàn tay còn lại, Gar Tace đã quét ngang và tóm ngay lấy nó. Quơ tay ngang cả hai, tóm lấy cả hai rồi hắn phá lên cười, tràng cười của hắn làm rung động bầu không khí buổi sáng. Tràng cười nặngnề và tàn ác. Hắn mang hai con mèo đến chiếc xe tải và nhét chúng vào cái túi vải, dùng một sợi dây cột miệng túi lại. Rồi hắn ném chúng lên nệm xe tải và nổ máy.
Lúc này Ranger đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nó rú lên từng hồi, ra sức kéo thật mạnh sợi dây xích khủng khiếp. Nó cứ rú lên.
Không, không, không !
Gar Face đã hung ác, nhưng sợi dây xích còn đáng sợ hơn.
Con mèo tam thể cào cấu, nó rít lên, nó vật lộn. Nó phải thoát ra khỏi cái túi này, cái túi nồng nặc mùi xương, mùi cá và mùi của thứ gì đó cũ kĩ. Nhưng cái túi đã bị buộc kín, cái nút khốn kiếp đã cột chặt miệng túi. Nó ngừng cuộc vật lộn để ôm choàng lấy đứa con trai và kêu lên.
Puck cảm thấy choáng váng, xây xẩm vì cái mùi đó, cảm thấy ngầy ngật vì bầu không khí ngột ngạt, vì cứ bị tung hết bên này rồi lại bị ném sang bên kia, vì tiếng máyxe cứ gầm rú, vì cái nệm cứng đờ của chiếc xe tải. Mẹ nó kéo nó lại gần, gần hơn nữa. Chúng nghe thấy tiếng tru của Ranger, nghe tiếng nổ ùng ục của máy xe. Chúng cảm nhận được chuyển động của chiếc xe tải đang đưa chúng rời khỏi Ranger và Sabine, xa khỏi nơi trú ẩn an toàn dưới Gầm sàn.
Tình trạng đó cứ kéo dài một lúc lâu, cái mùi khó chịu, cái túi, sự chuyển động tới lui, tiếng tru nhỏ dần của Ranger.
Con mèo con khóc nức nở. Mèo mẹ liếm vào hai tai nó, liếm vào mũi, vào mặt, rồi liếm cái đuôi be bé của nó, những đôi bàn chân hồng hồng. Cái nệm xe tải thì vừa cứng lại vừa lạnh. Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại và chúng nghe thấy một tiếng động lạ.
“Có nước,” mèo mẹ nói. “Chắc chắn là chúng ta đang đến gần một nơi có nước.”
P. BA MƯƠI HAI PUCK RÙNG MÌNH. LÀM SAO NÓ CÓ THỂ NÓI VỚI
mẹ là nó rất hối hận ? Nó rất muốn xin lỗi vì đã không chịu nghe lời. Lẽ ra nó đừng nên rời khỏi Gầm sàn để bước ra Khoảng trống. Lẽ ra nó đừng có nằm ngửa ra để tắm nắng. Thay vào đó đáng lẽ nó nên ở yên ở trong cái bóng tối linh thiêng đó để mà cuộn tròn bên Sabine. Bây giờ thì mẹ con chúng đang ở đâu ? Làm sao để chúng có thể tìm được đường quay lại nơi đó ? Ranger đang ở đâu ? Chẳng phải là ông đã hứa là sẽ bảo vệ chúng an toàn đó sao ? Chẳng phải là ông vẫn hát cái bài hát đó mỗi đêm sao ?
Nhưng mẹ nó không cần phải đợi câu xin lỗi của nó. Mèo mẹ bảo nó, “Lẽ ra mẹ phải khôn ngoan hơn và đừng để các con ở cái nơi nguy hiểm đó.”
Con mèo tam thể đau đớn nhìn đứa con trai xinh đẹp của mình. Và ngay tại đây, khi đang ấp ủ đứa con đó trong cái túi vải tăm tối, nó càng thấy yêu thương con nhiều hơn, nhiều đến nỗi trái tim nó muốn vỡ tung ra. “Con là đứa con trai mà mẹ luôn mơ ước,” nó bảo với con mèo con. “Mẹ chỉ cần có được con là đủ.” Nó liếm vào đỉnh đầu thằng bé, vào ngay cái mảng lông hình trăng lưỡi liềm. Và cho dù lúc này đứa con gái không có mặt ở đây nó cũng thương yêu con bé luôn, ghì chặt nó vào trái tim người mẹ thắm thiết để cho Sabine dù đang ở xa cũng sẽ hiểu rõ được tấm lòng của mèo mẹ. Trái tim mèo mẹ tưởng như nứt rạn vì tình thương dành cho Sabine, con mèo cái bé nhỏ của nó. Rồi nó thở hổn hển.
Người ta nói rằng khi ai đó sắp sửa chết thì có khả năng nhìn thấy toàn bộ cuộc đời đã qua tái diễn trước mắt, có thể điều này là có thật, nhưng một số kẻ khác, như con mèo mẹ này, lại còn có cả khả năng nhìn thấy tương lai. Và nó kinh hoàng vì điều mà nó vừa nhìn thấy. Nó nhìn Puck, thằng con trai của mình.
“Con sẽ phải quay trở lại tìm chị con,” mèo mẹ bảo nó. “Cho dù có điều gì xảy ra với mẹ đi nữa thì con phải hứa là sẽ tìm nó cho bằng được.” Giọng mẹ nó trở nên gấp gáp. “Chị con. Con phải đưa nó ra khỏi tay Gar Face, nghe chưa.”
Con mèo đực nhỏ hứa. Nó đã nhận lời.
Và còn ai nữa mà mèo mẹ đã yêu thương với cả tâm hồn ? Là Ranger, tất nhiên rồi. Ranger với bài hát cô độc của nó và đôi tai mềm như nhung của nó. Mèo mẹ cũng rất yêu con chó.
“Cả sợi dây xích nữa con ạ,” nó nói. “Sợi dây xích của Ranger... con phải chặt đứt nó... Ranger sẽ chết nếu con không chặt đứt được...” Nhưng nó không còn thời gian để nói cho hết.
P. BA MƯƠI BA MỘT LỜI HỨA. PUCK ĐÃ HỨA LÀ SẼ QUAY LẠI VỚI
Sabine và Ranger. Hứa là nó sẽ chặt đứt sợi xích. Đối với một con mèo thì một lời hứa là rất thiêng liêng. Mẹ nó ủ nó chặt bên dưới cằm mình, do đó ngay tiếp theo đó, khi chúng cảm thấy chúng đang bay, bay mãi và xoay tròn trong không gian, nó nhắm chặt mắt lại và bám vào người mèo mẹ, cứ quay mãi trong không khí cho đến khi... khắp xung quanh chúng toàn nước là nước, mặt nước dâng cao lên để đón lấy chúng, thấm qua cái túi vải và kéo chúng xuống, cứ sâu mãi xuống dưới.
“Bơi đi con,” mèo mẹ bảo. Nó đang cào cấu vào lớp vải, vuốt quắp vào cái túi nhỏ đã hơi hé mở, giằng xé với cái nút buộc hôi thối. Nước tràn vào đầy miệng mèo con, vào mũi nó và cả hai tai nó.
“Bơi đi,” mẹ nó nói. Nó đẩy mạnh hết sức những đôi chân nhỏ xíu nhưng thấy mình vẫn cứ bị quấn chặt trong cái túi vải. Nước lại kéo nó chìm xuống, xuống thấp hơn nữa. Nó cứ bị cuốn càng lúc càng xuống sâu hơn. Người nó cứ xoáy tròn. Rồi nó chợt nhận thấy một cú đẩy mạnh từ phía sau. “Bơi đi.” Thế là nó bơi.
Bằng một cách nào đó cái túi vải bật mở. Nó đã có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía bên trên, nhìn thấy ánh sáng đang biến đổi, thấy bầu không khí lung linh, chập chờn xuyên qua mặt nước. Nó đã có thể cảm nhận thấy mèo mẹ đang ở phía sau nó, ở ngay đằng sau, cảm thấy mẹ đang đẩy nó lên, lên cao hơn. Nó chỉ biết là mèo mẹ đang ở ngay đằng sau đuôi. Nó cảm nhận được sự có mặt của mẹ. Nó có thể nghe thấy tiếng của mẹ.
“Bơi đi con.”
Nó bơi, dốc hết sức bình sinh để bơi trong dòng nước lạnh buốt của con sông nhánh. Nó đã không nhìn thấy sợi dây đã lỏng ra của cái túi vải, sợi dây duy nhất đang quấn quanh chân mẹ nó, giữ lấy mẹ nó ở dưới đáy sông đầy vỏ trai. Tất cả những gì nó có thể nghe được là “Bơi đi.”
Puck bơi lên, tiếng mẹ nó vẫn còn vang trong tai nó.