Chương 5 P. BỐN MƯƠI LĂM-GAR FACE ĐÃ TÌM THẤY CĂN NHÀ CŨ NÀY VÀO
một ngày khi hắn cùng với Ranger đi săn gấu trúcvào cái thời mà cả hai đều còn rất trẻ, trước khi xảy ra tai nạn làm cho Ranger trở nên tàn tật - hắn trượt chân suýt ngã trên căn nhà mà sau đó thậm chí đã nghiêng hẳn sang một bên. Không ai biết là nó đã bị bỏ hoang ở đó từ bao lâu ? Trong nhà không có đến một cái bóng đèn và cũng chẳng có nước máy. Thế nhưng đó không phải là vấn đề với Gar Face vì bóng đèn hay nước máy không phải là thứ cần thiết với hắn. Hắn cũng chẳng cần đến hộp thư hay điện thoại.
Chỉ có vài sinh vật trong rừng biết là Gar Face đến sống ở đó. Thậm chí không có người khách nào trong cái quán rượu cũ kín đáo từng nhìn vào mắt hắn và hắn cũng chẳng buồn nhìn họ. Hắn chỉ đơn giản ngồi vào cái góc tối quen thuộc của mình và uống thứ rượu đắng nghét. Hắn chưa hề trả một đồng xu nào. Chỉ đơn thuần dùng da thú để trao đổi. Những tấm da mà hắn treo trên chấn song hàng hiên của căn nhà xiêu vẹo để phơi khô.
Căn nhà đó. Cái nhà nghiêng ngả nằm trên một dải đất cao nơi hắn đậu chiếc xe tải, ở đó hắn nằm cuộn tròn trong một chiếc giường cũi cũ kĩ của trẻ con mà hắn dùng làm giường ngủ, cũng trong ngôi nhà đó hắn có thể đến và đi theo cách riêng của mình và vào những giờ giấc không ai biết. Ở đó hắn có thể vứt rác vào trong sân mà không bị ai để ý. Nơi đó hắn có thể sử dụng nhà tắm cũ kĩ ở phía bên ngoài mà không cần phải đóng cửa vì dù sao thì cũng chẳng còn cánh cửa nào.
Thông thường thì nhà có người ở vẫn tốt hơn là bị bỏ hoang. Trong hơi ấm của hơi người thở ra có một chất gì đó giúp bảo quản đồ gỗ cũ và đem lại cho căn nhà một chút giá trị. Một căn nhà có người ở có vẻ vẫn giữ được đôi chút vẻ thẳng thớm trong cái hoang tàn của nó. Thường là như vậy. Có lẽ là ngôi nhà này đã bị bỏ hoang quá lâu trước khi Gar Face dọn đến. Nhưng nếu bạn nhìn vào nó từ một khoảng cách gần, nếu bạn có thể đứng gần một lúc mà không bị Gar Face giương khẩu súng trường lên và gầm gừ như một con sói, hẳn là bạn sẽ phải tuyên bố là căn nhà tự ý nó muốn nghiêng vào lòng đất như thể chui sâu xuống đất là cách thức duy nhất để trốn thoát cái cá thể khủng khiếp đang cư trú bên trong.
P. BỐN MƯƠI SÁU SABINE ĐÃ CHỨNG KIẾN TẤT CẢ. NÓ THỨC DẬY
vừa kịp lúc để nhìn thấy em nó bước vào trong cái vệt nhạt nhòa ánh sáng mặt trời, nhìn thấy con mèo đực nằm lăn tròn trên lưng, thấy những chùm tia nắng sáng nhảy nhót trên bụng nó. Nó thấy thằng em đang tươi cười với ánh nắng đáng yêu, trông thấy bộ lông của nó sáng bừng lên trong những tia vàng thấp thoáng. Nó cũng sắp sửa bước vào vùng sáng đó cùng với đứa em trai, dù nó biết là em nó đang vi phạm nội quy, quy định về Gầm sàn. Nhưng ngay khi nó vừa định lên tiếng gọi em nó thì Gar Face xuất hiện.
Chính mắt nó đã nhìn thấy Gar Face túm lấy em nó rồi chụp luôn mẹ nó và nhét cả hai vào trong cái túi vải màu nâu, trông thấy hắn ném họ vào phía sau cái xe tải. Nó đã cố gắng kêu họ, cố gắng báo động cho họ nhưng những tiếng kêu của nó bị chìm trong tiếng kêu thét của em nó, giọng của nó chồng lên giọng của em nó và nghe giống hệt như tiếng kêu được phát ra từ một con mèo duy nhất.
Nó nhìn thấy chiếc xe tải phóng vọt đi. Nó trông thấy đám bụi bẩn thỉu cuộn xoáy lên xung quanh hai bánh xe sau như một đám mây và tràn vào không trung.
Nó nhìn thấy đám cây run rẩy khi chiếc xe tải biến mất khỏi tầm nhìn của nó, đem theo người mẹ và đứa em trai. Và như thể phải chứng kiến chừng đó hãy còn chưa đủ đối với một con mèo con, sau đó nó lại phải nhìn thấy Ranger giằng co với sợi dây xích và tru lên đau đớn tưởng như trái tim con chó già sắp vỡ tung ra; nó biết thực sự là quả tim con chó đang nát vụn. Nó chứng kiến cảnh tượng đó. Nhìn thấy con chó cứ gắng sức lôi kéo sợi xích. Nhìn thấy con chó kêu ăng ẳng, sủa to lên rồi cứ tru mãi đến khi chẳng còn gì, đến khi cổ nó đau buốt và máu thì chảy thành giọt ở nơi sợi xích cứa sâu vào da, làm bong ra một mảng lông và để lại một vết thương nhức nhối rỉ máu, đến khi nó hoàn toàn tắt tiếng và không còn thốt ra được một tiếng sủa nào.
Nó nhìn thấy Ranger kéo lê thân mình trở lại gầm sàn căn nhà, cái nhà nghiêng hẳn về một bên, căn nhà nồng nặc những mùi của xương và thịt, của cái gì đó đã mục rữa. Gầm sàn. Và sau tất cả những điều đó, những gì mà con mèo con còn có thể làm được là cuộn tròn lại bên cạnh con chó săn yêu quý của nó, con chó đã từng hát cho nó nghe thậm chí từ lúc nó hãy còn nằm trong bụng mẹ. Nó nằm cuộn tròn bên cạnh con chó, liếm nhẹ vào đôi tai mềm như lụa của Ranger và khẽ kêu rừ rừ. Đó là tất cả những gì nó có thể làm được.
Mẹ nó đã bị bắt mất. Em trai nó cũng thế. Nhưng nó vẫn còn Ranger. Và nó biết là cả hai phải đi khỏi chỗ này, nơi duy nhất mà nó từng biết cho đến nay. Dù hãy còn rất nhỏ, nó cũng nhận biết là trong cảnh xiềng xích thế này thì Ranger sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
>
P. BỐN MƯƠI BẢY KÍ ỨC LÀ MỘT THỨ GÌ ĐÓ TRƠN TUỘT RẤT KHÓnắm giữ. Khi một sự kiện kinh hoàng xảy ra với bạn, như là mất đi một người thân yêu, như khi mất mẹ hoặc là cha bạn, hoặc có thể là một người chị sinh đôi hay là một con chó săn già yêu quý, kỉ niệm đó có thể chuyển thành một lớp phủ mềm mại để che giấu cho bạn nỗi đau mất mát.
Thế nhưng với Puck thì lại hoàn toàn khác. Nó cứ nhớ mãi. Ngay sau đó, nó phải tìm cách làm sao để làm tròn lời hứa với mèo mẹ tam thể. Ngay lập tức, nó phải nghĩ ra cách để tìm lại Ranger và Sabine. Và ngay lập tức, nó cần phải ăn một chút gì đó !
Dạ dày nó sôi lên ùng ục. Cả một ngày và trọn một đêm đã trôi qua mà nó chưa hề ăn gì. Tất cả những gì nó nuốt vào bụng chỉ toàn là nước, rất nhiều nước. Nó ngồi nhổm dậy và vươn mình. Nó liếm lông phía bên sườn trái và nuốt phải đầy miệng một đám bùn đã khô. Nó khạc ra. Bộ lông của nó đã đóng cứng thành bánh. Đột nhiên nó cảm thấy như mình đang bị bó chặt trong cái đáy khô cứng của con sông, như bị cầm tù trong một cái túi chật. Nó cần phải thoát ra khỏi.
Trong suốt một giờ sau đó, nó trì kéo, liếm láp rồi lăn tròn. Lớp bùn cứng như bê tông cứ bám chặt vào bộ lông nó. Khi nó kéo ra, một mớ lông cũng bị kéo ra theo. Ái da ! Nó bắt đầu hoảng sợ.
Nó kéo mạnh, liếm láp và lại lăn lộn thêm một lần nữa. Cuối cùng nó bắt đầu khóc. Da nó ngứa ran, miệng thì khô khốc vậy mà cả người nó vẫn phủ đầy bùn. Nó nằm mẹp xuống và khóc. Khóc cho bộ lông sáng bạc của mình đang bị tróc ra từng mảng. Khóc vì đã mất đi mèo mẹ, mèo chị cùng với con chó săn già.
Cuối cùng, sau khi đã để rơi rất nhiều nước mắt, nó cố gắng đứng dậy và nhìn quanh. Nó đã khóc nhiều đến nỗi bây giờ nó cứ nấc cụt liên tục. Trước đó Puck đã cảm thấy là nó rất đói bụng, nhưng hiện giờ thì người nó lả đi vì đói. Một cái miệng đầy những bùn khô thì không thể làm thỏa mãn một con mèo đang trong cơn đói bụng, đặc biệt là một con mèo đang tuổi lớn bất kể những khó nhọc nó đã trải qua.
Mọi người đều biết một con mèo được sinh ra là để săn rình, để theo dấu con mồi và để vồ chụp. Nó ước gì trước đây nó để tâm nhiều hơn đến những lời dạy dỗ của mèo mẹ khi bà đem về nhà những con chuột nhắt, thằn lằn và chuột đồng để cho nó và mèo chị thực tập săn bắt. “Một ngày nào đó các con cần phải biết cách tự săn mồi cho chính mình,” mèo mẹ đã bảo chúng như thế. Sabine thì nghiêm chỉnh lắng nghe lời mẹ.
Nhưng với Puck thì những con vật sống đó chỉ là trò chơi. Đặc biệt là thằn lằn thì đem lại sự thích thú hàng giờ liền. Nó thích hất chúng lên không rồi dùng đôi chân trước chụp bắt lại. Nó đã từng vui thú rất nhiều với trò chơi đó. Nhưng bây giờ thì bụng nó đang sôi sùng sục, da nó thì ngứa ngáy nên nó chẳng còn lòng dạ nào để mà chơi đùa. Phiền một cái là điều chính yếu trong khi siỉl rình bất cứ con mồi nào là phải yên lặng.
Mà nấc cụt thì chẳng yên lặng chút nào.
Nó cố gắng nín thở.
Hic !
Nó cố gắng nằm ngửa ra.
Hic !
Nó lại cảm thấy muốn khóc, nhưng nó biết rằng nếu khóc lên thì nó sẽ lại nấc nhiều hơn. Một con mèo đang nấc cụt thì không thể lặng lẽ tiến đến gần bất cứ con mồi nào. Một con mèo bị nấc cụt thì thật là một cảnh tượng đáng buồn.
P. BỐN MƯƠI TÁM LIỆU TA CÓ THỂ TÌM THẤY SỰ GẮN KẾT GIỮA
Hawk Man và Night Song đã xảy ra từ ngàn năm trước trong số những tư liệu còn lưu giữ cẩn thận của đám cây rừng hay không ? Có đấy, những cây mộc lan, cây sồi blackjack và cây tử châu sẽ kể cho bạn nghe rằng ở đây đã từng có hai người quay lưng lại với dòng giống của chính mình.
Cùng với nhau, họ đi tìm một nơi để cư trú. Họ bước đi trên đôi chân hãy còn rất mới mẻ với chính mình cho đến khi cả hai đều kiệt sức. Họ lần theo những con đường mòn xuyên qua rừng, những con đường mòn hình thành tù những lối đi của hươu, gấu và bò rừng bizon. Họ dựng trại dọc theo con sông nhánh nước chảy lờ đờ. Họ đi lang thang đến bìa rừng và xa hơn nữa, nơi họ nhìn chăm chú vào con sông rộng và xinh đẹp chảy về phía đông. Nó rất đáng yêu và họ cảm thấy là họ có thể ở lại đây, bên những bờ cát của nó. Thế nhưng họ cảm thấy bất an khi không còn mái ấm của những cây rừng yêu dấu.
Và hơn tất cả, họ cảm thấy cô đơn. Loài người được tạo ra là để cùng sống với nhau, ngay cả những người lai do pha trộn từ nhiều chủng tộc. Họ cần được nghe thấy tiếng cười của nhau. Họ mong muốn được chia sẻ những nỗi khổ đau của nhau. Họ được sinh ra là để bơi lội, nấu nướng, săn bắt và trò chuyện cùng nhau. Chủ yếu là họ cần được nghe những câu chuyện của các cá thể khi những câu chuyện về tình yêu và sự thông thái và những điều vui vẻ. Hawk Man và Night Song cũng cần đến sự có mặt của những con người khác. Vì vậy, họ rời bỏ dòng sông êm ả với bầu trời rộng mở phía trên nó và những bụi cỏ cao hai bên bờ để đi ngược trở vào rừng, băng qua những đồng cỏ rộng và đi lần những lối đi mòn của thú vật để đến ngôi làng dựng bên bờ con sông nhánh. Làng của người Caddo.
Ở đó, dân làng đón chào họ như là người cùng bộ tộc, như những người Caddo, họ nhảy múa, ca hát và làm lễ nghênh đón những người mới đến, chấp nhận Hawk Man và Night Song làm thành viên của bộ tộc. Hãy còn nhiều điều bí ẩn về những người Caddo, nhưng chúng ta cũng biết được một điều. Họ là những người niềm nở, cởi mở và thân thiện. Đôi tình nhân trẻ xây dựng gia đình. Và chính ở nơi đó, trong ngôi làng ven sông, họ dựng lên một túp lều từ cành cây và bùn, một mái nhà.
Hãy hỏi một cái cây nào đó và nó sẽ kể cho bạn nghe về những mái nhà. Nếu bạn hỏi cái cây thông già cỗi kia thì nó sẽ nói cho bạn nghe về việc nó đã dành tặng một cái hang nhỏ cho một con mèo con như thế nào. Và ở sâu bên dưới, bị giữ chặt trong đám rễ mục của nó, một cái bình gốm cũ rất đẹp là tổ của một con rắn già, rất già.
Hạnh phúc tràn đầy trong túp lều nhỏ ven sông và chỉ một thời gian ngắn sau đó, Hawk Man và Night Song sinh được một đứa bé, một bé gái. Tất cả trẻ sơ sinh đều có một vầng sáng xung quanh chúng thế nhưng Hawk Man đoan chắc rằng con gái của chàng phát ra ánh sáng. Ngay lập tức cây cối hân hoan chào đón cô bé như chúng vẫn chào đón tất cả mọi trẻ sơ sinh.
Thế còn Hawk Man thì sao ?
Khi một người đàn ông trẻ được làm bố thì bầu trời trên đầu chàng, mặt đất dưới chân chàng, mặt trời mọc và lặn, tất cả đều trở nên mới mẻ như thể chàng chưa hề nhìn thấy trước đó, như là đứa con gái bé nhỏ của chàng đã làm cho mọi thứ ngay lập tức biến thành một lời chào kì diệu và to tát. Khi Hawk Man bồng con gái trước ngực và nhìn vào khuôn mặt tròn bé nhỏ của nó, chàng cảm nhận được một tình yêu sâu đậm đến nỗi gần như làm cho chàng ngạt thở. Thứ tình cảm mới mẻ đó làm cho chàng cảm thấy hơi lo lắng. Nó khác với tình yêu chàng dành cho Night Song, không nhiều hơn hay ít hơn, chỉ là một thứ tình cảm khác, là sự pha trộn giữa sự che chở và quên mình.
Khi chàng nhìn vào đôi mắt có màu sẫm của con gái nó nheo mắt nhìn lại chàng. Rồi, trong một cử chỉ mà chàng sẽ không bao giờ quên được, nó giơ cánh tay bé xíu lên, duỗi thẳng các ngón tay từ bàn tay chỉ to bằng quả mận, rồi sờ vào cằm chàng. Bé nhìn chàng với một ánh mắt nghiêm trang khiến cho Hawk Man chắc chắn rằng nó đang muốn nói với chàng một điều gì đó. Chàng chỉ có thể lờ mờ đoán đó là điều gì. Rồi, tất cả những gì chàng có thể làm là hôn vào những ngón tay xinh xinh của con gái và mỉm cười.
P. BỐN MƯƠI CHÍN NIGHT SONG CŨNG RẤT YÊU THƯƠNG ĐỨA CON
gái bé nhỏ. Nàng giữ chặt đứa bé ngay phía dưới cằm mình và hôn hít mớ tóc mềm như lụa của con mình. Nàng hít mùi con gái. Đưa tay xoa nhẹ lên làn da của bé. Đặt lên đầu nó cả triệu nụ hôn, hoặc thậm chí còn nhiều hơn thế.
Cho dù Night Song hãy còn là người mới đến với ngôi làng, dân làng vẫn đón chào nàng. Nếu bạn biết đôi chút về người Caddo, bạn sẽ biết rằng họ là những người thợ gốm xuất sắc, và chẳng bao lâu sau Night Song cũng học được cái nghề thủ công này. Trong khi con gái đang ngủ yên, Night Song làm ra những chiếc bát tuyệt đẹp, những cái bình để đựng hạt giống, quả hạch và bắp, những cái chai chứa nước, đựng tôm càng, hay nước ép từ những quả mâm xôi đen nho nhỏ mọc ở ngoài đồng cỏ. Thậm chí nàng còn làm những chiếc bình để dùng vào việc chôn cất, những cái bình mai táng sẽ được chôn xuống đất để đi cùng với người chết vào thế giới bên kia, làm dụng cụ để họ chứa đựng thực phẩm và nước, hay những thứ gì đó để trình cho những họ hàng thân quyến đang chờ đợi họ ở đó.
Trên những chiếc bình như thế, nàng luôn luôn vẽ hình một con chim ruồi. Bởi vì dù là vào thời đó, mọi người đều biết rõ chim ruồi là con vật dẫn đường cho người chết đi sang thế giới bên kia và rồi sau đó sẽ quay trở lại. Night Song biết điều này. Và dân làng cũng đều biết. Đám cây cối cũng thế.
Nếu bạn có thể nhìn thấy cái bình chứa đựng Grandmother, bạn sẽ không thể tìm thấy hình một con chim ruồi nào được khắc trên đó. Không có.
P. NĂM MƯƠI NẾU KHÔNG PHẢI VÌ RANGER THÌ SABINE HẲN
là đã bỏ đi rồi, hẳn là nó sẽ đợi đến khi màn đêm trùm lên phần dưới ngôi nhà để lẻn đi vào khu rừng phía bên kia sân nơi mà nó đã để ý thấy những cặp mắt màu vàng nhấp nháy trong bóng tối. Nó không biết những đôi mắt vàng đang chớp chớp đó thuộc về ai hay cái gì. Có lẽ đó chỉ là những con đom đóm vì đom đóm thường hay treo mình dọc theo bìa rừng. Một người nào đó kém lí trí hơn Sabine sẽ cho rằng đó là những hồn ma với những ngọn đèn mờ mờ của chúng đang chập chờn chớp tắt. Những khu rừng thì lúc nào cũng đầy ma, như người ta thường nói. Sabine thì chẳng dính dáng gì với những câu chuyện ma xưa rích đó. Nó biết là lũ ma quỷ chỉ quan tâm đến bản thân chúng mà thôi.
Nó nhìn vào những đôi mắt lấp lánh đó, vì nó biết đó là gì rồi, không phải đom đóm cũng chẳng phải những hồn ma, đó chỉ là những con thú trong rừng thông, những con thú săn đêm, gấu trúc, chồn và thỏ lần mò đến tận mép cái sân bẩn thỉu, và nó mơ tưởng đến việc sẽ đi cùng với chúng, lìa xa cái nơi kinh khủng này.
Nhưng nó sẽ không thể rời bỏ Ranger được. Một ngày nào đó, nó sẽ tìm ra cách gỡ bỏ sợi xích và rồi cả hai sẽ rời khỏi cái nhà tồi tàn này cùng với gã chủ nhân đáng sợ của nó và sẽ chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại nữa.
P. NĂM MƯƠI MỐT GAR FACE CŨNG BIẾT VỀ NHỮNG HỒN MA. KỂ TỪ
khi hắn nhìn thấy con cá sấu chúa, hắn tự hỏi có phải là đầu óc hắn đang đùa cợt với hắn. Có thực sự là hắn đã nhìn thấy một con cá sấu dài đến cả chục mét không ? Một sinh vật như thế có thực sự tồn tại hay không ? Câu hỏi về cái khả năng đó đã hút trọn toàn bộ tâm trí hắn.
Hết đêm này sang đêm khác, hắn chèo con thuyền độc mộc cũ của mình ngược lên rồi lại xuôi xuống dòng sông Bayou Tartine, ngọn đèn dầu kerosene chiếu thành một quầng sáng vàng lên mặt nước đục bùn. Không thể nào nhìn thấy gì sâu quá ba tấc bên dưới mặt nước màu rượu whisky; sự tối tăm đã phủ một lớp bùn dày che giấu những cư dân bên dưới.
Dù vậy, ánh sáng ấm áp cũng mời gọi, đặc biệt là với đàn muỗi và những con bướm đêm. Và đương nhiên là một con dơi nhỏ màu nâu cũng lượn lờ xung quanh cái vầng sáng đó để đớp côn trùng. Gar Face chẳng phàn nàn gì lũ côn trùng và đàn dơi. Hắn chỉ quét chúng ra khỏi mặt khi hắn chăm chú nhìn vào dòng nước mặn. Con cá sấu đang ở đâu ?
Gar Face đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thằng nhóc vụng về bắn hươu của cái thời xa xưa đó. Hắn không còn là một tay súng tồi tệ nữa mà đã trở nên một thiện xạ. Hắn có thể bẫy và lột da bất cứ con gì, kể cả rắn. Chỉ có linh miêu là thoát được khỏi những mánh khóe săn mồi của hắn và đó là do lỗi của con chó. Không phải lỗi của hẳn. Nhưng bây giờ thì chính lũ cá sấu mới là kẻ thúc đẩy hắn. Chỉ có những con cá sấu mới thách thức được hắn, mới cân tài ngang sức với hắn, chỉ có cá sấu mới đáng là đối thủ của hắn. Những loài thú khác không xứng với sự mưu trí và tài sử dụng súng khéo léo của hắn. Không, cá sấu thì hoàn toàn khác. Dữ tợn và lạnh lùng. Chúng là những đối thủ đáng nể.
Cũng vì thế, cá sấu mới là món hàng được giá nhất, phần da ở bụng của chúng được chế biến thành những cái bóp cho các quý bà đi xem kịch ở New York và London, được làm thành những đôi ủng mềm dẻo để cho các quý ông mang những đôi vớ lụa và không phải lang thang vào những đầm lầy hay vào rừng, tạo ra những chiếc cặp da cho các quản trị viên ngồi ở những chiếc bàn giấy hết sức êm ái và nhìn ra những con đường đầy nghẹt taxi. Cá sấu là thế, quý như vàng.
Thế nhưng vàng vẫn chưa phải là thứ làm cho Gar Face quan tâm. Mà là một thứ gì đó còn hơn cả vàng. Hắn chỉ muốn xem bộ mặt của những người khác sẽ ra sao, những người đàn ông thường quay mặt đi khi hắn đẩy cửa bước vào cái quán rượu cũ trên con đường khuất nẻo. Những người đàn ông và những câu chuyện của họ, luôn cố gắng để vượt qua những người khác.
- Những khuôn mặt. Hắn cười khinh bỉ. Bộ mặt của họ rồi cũng sẽ xấu xí như mặt của hắn thôi khi họ nhìn thấy hắn đem đến bộ da của con cá sấu dài hơn ba mươi mét. Hắn biết là họ sẽ dẩu môi lên trong một cú sốc xấu xí vì ngạc nhiên. Lòng tham và sự ghen tị luôn làm cho người ta trở nên xấu xí. Phải, hắn nghĩ thế. Nó còn quý giá hơn cả vàng.
Hắn nhấp một hơi sâu hơn từ chai rượu, cảm thấy chất lỏng ấm áp trượt qua cổ họng và lắng xuống bao tử. Hắn biết rằng con cá sấu đang ở gần đây. Hắn có thể cảm nhận thấy sự hiện diện của nó. Có thể cảm thấy con vật già nua đó đang ẩn nấp ngay bên dưới vầng sáng của ánh đèn.
“Ta sẽ tìm ra mi thôi, anh bạn,” hắn nói thì thầm. “Mi có thể tin chắc vào điều đó.”
Ở sâu hơn ba mét phía dưới mặt nước, con cá sấu chúa mỉm cười. Và khi nó cười, hàng triệu bọt khí nổi lên mặt nước, làm đu đưa chiếc thuyền độc mộc ở trên đó. Gar Face vươn tay ra để níu lấy be thuyền. Hắn nhìn qua mạn thuyền để trông xuống dưới nước.
Nếu lúc đó mà hắn nhìn vào ngọn đèn treo ở mũi thuyền thì hẳn là hắn sẽ thấy con chim ruồi đang bay lởn vởn quanh đó, ngay trong quầng sáng. Nếu mà hắn nhìn thấy con chim ruồi đó, hẳn là hắn sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn là sự ngạc nhiên do con thuyền lúc lắc gây ra. Chim ruồi mà lại bay lượn trong đêm, điều này bắt đầu xảy ra từ khi nào vậy ?
Có cái gì đó to lớn đang ở ngay dưới đáy thuyền hắn. Hắn đoan chắc như thế. Hắn nuốt thêm một ngụm nữa từ cái chai bẹt đựng rượu.
P. NĂM MƯƠI HAI PUCK.
Ngứa ngáy.
Thất vọng.
Đói lả.
Buồn bã.
Hic !
Có thể nào cuộc đời còn tồi tệ hơn thế chăng ? Như thể để khẳng định cho điều đó, nó cảm thấy một con bọ chét đậu vào ngay đỉnh tai bên phải. Nó dùng bàn chân sau để gãi.
Có vẻ là nó không thể chấm dứt được tình trạng ngứa ngáy, nỗi buồn, sự thất vọng, hoặc là cơn nấc cụt, nhưng nó có thể chấm dứt được cái đói. Nó bước đến bên miệng hang nhỏ bé của mình và nhìn ra ngoài. Đã qua một đêm dài cô đơn. Mặt trời vừa mới nhú lên. À, mặt trời. Trong một khoảnh khắc, nó nhớ lại cái ánh sáng vàng chói đó, được chúi người vào trong cái hơi ấm tuyệt vời đó.
Và cũng chỉ trong một khoảnh khác, nó nhớ lại cái bẫy mà nó đã bước vào. Nó nhìn vào những tia sáng dịu dàng lọt qua những ngọn cây, Làm sao mà một thứ dịu ngọt như vậy lại có thể nguy hiểm đến thế ?
Hãy ở trong Gầm sàn, Các con sẽ được yên ổn dưới Gầm sàn. Nó rút lui vào trong cái xó tối tăm của mình.
Cơn sợ hãi chảy tràn lên người nó. Mặt trời hôm nay thật là hấp dẫn. Cũng giống hệt như ngày hôm qua. Tất cả đều sáng lấp lánh và ấm áp. Mọi thứ đều rất dễ chịu. Nhưng chẳng phải là mặt trời đã từng lừa dối nó sao ? Chẳng phải là mặt trời đã cám dỗ nó bước ra khỏi cái tổ ấm an toàn của nó và đưa nó vào bẫy hay sao ?
Đột nhiên một cảm xúc mới len vào. Cơn giận !
Từ một nơi nào đó sâu bên trong cơ thể nó.... Hissss ! ! ! Rồi nó lại xảy ra lần nữa. Hissss ! ! ! Những tiếng rít giận dữ này làm cho con mèo nhỏ cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngay lập tức nó biết mình cần phải làm gì. Nó nên kinh sợ mặt trời ! Nó hít một hơi dài rồi để cho cơn giận dữ lớn nhất đời nó thoát ra, HiSSSS ! ! ! Toàn bộ lông trên lưng nó dựng đứng lên. Nó nhìn ra phía khoảng trống bên ngoài. Mặt trời vẫn còn nguyên đó. Vẫn dịu đàng tỏa xuống những tia nẳng sưởi ấm đám cây cối xung quanh nó. Làm sao mà một con mèo nhỏ với bộ lông quết lại thành bánh lại có thể sợ hãi mặt trời nhỉ ? Nó phóng xuống đất và chăm chú nhìn ra. Nó gần như có thể nghe thấy tiếng Sabine đang cười nhạo nó. Sabine. Chị nó bây giờ đang ở đâu nhỉ ? Ranger đang ở đâu ?
- Nó hít một hơi thở sâu.
Rồi nó lại hít thêm một hơi nữa.
- Cái gì thế này ? Hình như là những tiếng rít tức giận đã xua tan cơn nấc cụt. Trong một giây phút ngắn ngủi, nó cảm thấy tự hào về chính mình. Ít ra thì nó cũng đã chiến thắng được những cơn nấc cụt. Nó ngồi hơi thẳng người lên và hít thêm một hơi nữa cho chắc. Không còn nấc cụt nữa. Nhưng giây phút cảm thấy hài lòng thật là ngắn ngủi. Cái bụng của nó vẫn còn đau. Và đám bùn khô lại làm cho nó cảm thấy khát nước.
Nó đã nằm đó một lúc lâu. Khi nó ngồi dậy thì mặt trời đã chiếu sáng hơn và bao tử của nó lại càng trống rỗng hơn. Nó bắt đầu cảm thấy choáng váng vì đói. Ngay lập tức nó biết rằng nó cần phải ra khỏi tổ, đi tìm thứ gì đó để ăn và nó không nghĩ là nó có thể đợi đến khi đêm xuống một lần nữa. Nó tập trung sự can đảm của mình lên đến mức cao nhất và bước ra ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi nó từ đầu đến chân, len vào bộ lông dính bết của nó. Có lẽ là mặt trời, cái ông mặt trời ấm áp và vàng chói này cũng không đến nỗi tệ, và trong vòng một giây nó chợt cảm thấy hơi hối hận vì đã giận dữ với mặt trời. Chỉ một chút thôi. Nó hít sâu vào thêm một hơi nữa, vẫn không thấy nấc cụt, nó cảm thấy phấn khởi với những tiếng rít đó.
Khi đã bước ra khỏi hang, hai tai nó tràn ngập những tiếng động lạ. Khi nó còn sống bên dưới ngôi nhà nghiêng ngả thì nó chỉ nghe rất ít những tiếng động của gia đình mình - tiếng rừ rừ của Sabine, giọng nói của mẹ nó, tiếng bước chân mạnh mẽ từ đôi ủng nặng nề của người đàn ông, tiếng động cơ rít lên ken két từ chiếc xe tải, tiếng tru của Ranger.
Ranger đang ở đâu ? Sao ông ta lại không tru lên ? Đâu rồi cái tiếng tru có thể dẫn đường cho nó quay lại, để trở về Gầm sàn ? Nó cố gắng tập trung hết sức để tìm nghe tiếng tru của Ranger. Nó không biết được là mình đang ở cách xa gầm sàn bao nhiêu, hay là phải lắng nghe từ hướng nào. Nhưng chắc chắn là Ranger sẽ gọi nó mà ?
Nó ngồi yên bất động. Những âm thanh mới tràn vào hai bên tai. Tiếng chim non kêu chiêm chiếp, tiếng dế gáy, tiếng líu lo và lách cách, tất cả những tiếng động bình thường của một khu rừng. Mẹ nó đã từng kể cho nó nghe về những thứ tiếng này, về các loài chim và côn trùng, và về những con sóc huyên thuyên.
Nó lắng nghe. Rồi nó nghe thấy một thứ tiếng khác... có phải đó là tiếng gió không ? Là cơn gió nhẹ đang lướt qua ngọn cây ? Nó ngước nhìn lên, nhưng những ngọn cây đang đứng yên và im lặng. Nó quay về phía tiếng động. Là tiếng gì vậy ? Nó bước về phía đó. Thế rồi nó cảm thấy ớn lạnh.
Là con sông. Tất nhiên rồi ! Con sông chỉ cách nó độ một mét. Một cơn xóc nhẹ chợt nảy lên và chạy dọc theo sống lưng xoắn bết của nó.
Kẻ thù không phải là mặt trời. Mà chính là nước ! Nó nên đi xa thật xa khỏi con sông này ! Nhưng chợt nó dừng lại.
Con sông !
Con sông chính là câu trả lời. Không hiểu sao nó biết rằng con sông này chứa đựng điều gì đó liên quan tới chuyện tìm đường quay về nhà của nó.
Trở về nhà. Puck ngoái đầu qua vai để nhìn vào cái hang nhỏ và tối của nó. Cái hang khô ráo và an toàn. Cái hang này có một chỗ ngủ rộng rãi, lại có cả một cái mùi dễ chịu mà căn nhà nghiêng không hề có. Nhưng ở đây không có mèo mẹ. Không có Ranger. Cũng chẳng có Sabine.
Nó rón rén đi ra trên những đôi chân màu hoe vàng. Bước vào vùng ánh sáng. Rồi nó bước đến gần bờ sông hơn. Ngay bên dưới nó là con sông Nỗi U sầu nhỏ bé đang ào ào chảy qua. Nó nhìn lướt ngang mặt nước để trông sang bờ bên kia. Từ bên bờ sông đầy ánh nắng nơi nó đang đứng, bờ sông phía bên kia trông có vẻ tối tăm và lạnh lùng. Sabine và Ranger đang ở nơi đó. Làm sao mà nó biết được điều đó thì nó cũng không hiểu được. Nó chỉ cảm nhận được thôi.
Đi về nhà. Quay trở về. Về nhà thôi.
Bao tử nó lại lên tiếng càu nhàu.
Con phải chặt đứt sợi dây xích.
Nó nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng nước đang cuồn cuộn chảy bên dưới.
Hãy hứa là con sẽ quay về nhé.
Ở sâu bên dưới gốc cây già, Grandmother rúc mũi vào bên dưới tấm thân dài ngoằng của mụ. Ôi, những lời hứamụ nghĩ. Mụ đã từng biết về những lời hứa. Sssssịttttt... mụ đã từng hứa một lần rất lâu trong quá khứ. Mụ xoay tròn trong cái bình. Thêu dệt nên một mạng lưới chằng chịt những lời hứa. Mụ biết rõ về những lời hứa. Luôn luôn phải trả giá.
P. NĂM MƯƠI BA HÃY ĐỂ ĐÁM CÂY CỐI ĐƯA BẠN QUAY TRỞ LẠI
quá khứ một ngàn năm trước, trở về khu vực sâu nhất và tối tăm nhất của cánh rừng, khu rừng nằm bên kia con sông Nỗi U sầu nhỏ bé, nơi có một con sông nhánh lớn và một con sông khác nhỏ hơn tụ vào bãi đất nông lầy lội. Hãy quay lại đó và ngắm nhìn Grandmother Moccasin, xem mụ sôi sục đến thế nào trong cơn giận dữ, suốt năm này qua năm khác, ngày này tiếp theo ngày khác. Sau khi Night Song bỏ đi cùng với Hawk Man, sự cay độc của Grandmother cũng tăng lên cùng với chu vi vòng thân của mụ. Nhiều năm trôi qua và mụ cũng to lên nhiều. Nọc độc trong miệng mụ trở nên đáng sợ hơn. Cuối cùng, sau đúng mười năm xảy ra cái ngày định mệnh ấy, ngày mà Hawk Man đã tách rời Night Song ra khỏi mụ, mụ đi đến một quyết định, một quyết định đã được ấp ủ suốt mười năm khốn khổ. “Ta chờ đợi đã khá lâu rồi,” mụ kêu to lên.
Từ bên dưới cành cây nơi mụ đang quấn trên cây bách đầy mấu sần sùi, ngay bên cạnh con sông lớn, mụ kêu người bạn duy nhất còn sót lại của mình, con cá sấu.
"Này cậu em,“ mụ nói, "đã đến lúc rồi."
Từ sâu dưới những làn nước u ám của con sông nhánh, con cá sấu nổi lên mặt nước và nhấp nháy đôi mắt màu vàng, đôi mắt nhìn giống như mặt trời. Nó quay cái nhìn chằm chằm sang mụ với ánh mẳt trang nghiêm. “Bà chị", nó nói, "chị phải chắc chắn đã.”
"Đương nhiên là ta đã chắc chắn rồi - mụ đáp lại ngay lập tức. Đã bao nhiêu lần mụ nói về cái kế hoạch dụ dỗ Night Song quay trở lại. Mụ đã từng mơ bao nhiêu giấc mơ về cả hai mẹ con cùng leo lên những cành cây, cùng khám phá những hang động nằm bên dưới nước, cùng chén những con tôm càng sông và cá da trơn, cùng phơi nẳng trong ánh sáng mặt trời đang sưởi ấm từng khoảnh nền đất ẩm ướt của khu rừng, Mụ đã từng mơ giấc mơ này biết bao nhiêu lần đến nỗi mụ có thể nhấm nháp được nó. Như thể để chứng minh quan điểm của mình, mụ vụt nhẹ cái lưỡi dài dọc theo hàm dưới.
“Hậu quả sẽ khốc liệt đấy,” con cá sấu chúa nhắc nhở mụ.
"Ssssịttt" mụ rít lên. “Ta biết là hậu quả sẽ ra sao.” Tất nhiên là mụ đã biết. Mụ biết là nếu Night Song quay trở lại lốt rắn thì nàng sẽ không bao giờ có thể khoác lên mình lớp da của loài người được nữa. Đó là một quy luật rất hợp ý Granmother Moccasin.
"Thế Night Song có biết điều đó hay không ?” con cá sấu hỏi.
Grandmother không trả lời câu hỏi đó. Điều quan trọng duy nhất là mụ sẽ lại có được con gái bên cạnh mình. Thế thôi.
Con cá sấu chúa nhìn vào mụ, nhưng mụ quay đi chỗ khác. Nó nhắc lại một lần nữa. “Chị phải nói cho nó biết trước khi nó chọn lựa.”
“Đủ rồi,” Grandmother nói. “Ta sẽ báo cho nó biết vào đúng thời điểm.” Vừa nói xong, mụ trườn ngay xuống cây bách và bắt đầu bò sang phía bên kia khu rừng.
Nhưng khi mụ vừa trườn đi thì mụ nghe thấy tiếng con cá sấu gọi mụ.
“Chị phải hứa là sẽ báo cho nó biết trước khi nó chọn lựa đấy nhé.” Nói rồi nó nhắm mắt lại và lặn xuống đáy sông đầy bùn.
“Ta hứa,” mụ thì thầm. Nhưng chẳng ai tin lời mụ, ngay cả đám cây cối.
P. NĂM MƯƠI BỐN LÀM THẾ NÀO MỘT CON MÈO CÓ THỂ GIỮ ĐƯỢC
lời hứa khi nó đang đói bụng ? Có một điều tốt lành là loài mèo được sinh ra để săn mồi. Đôi chân sau khỏe mạnh của chúng được tạo ra để bật mạnh. Những cái móng sắc là để móc vào con mồi. Và những chiếc răng bén nhọn thì thật là tuyệt vời khi dùng để cắn. Bây giờ khi cơn nấc cụt đã qua đi, nó có thể thực hiện những cuộc săn rình bao nhiêu lần cũng được. Với những cái chân dẻo dai, có vẻ như Puck sẽ chẳng gặp khó khăn nào trong việc săn tìm một vài con mồi cho bữa ăn sáng.
Rốt cuộc thì nó cũng đã quan sát Sabine săn bắt những con thằn lằn và chuột nhắt mà mẹ nó đem về cho chúng.
Chẳng phải thế sao ?
Nó bắt đầu lên đường.
Suốt buổi sáng đó nó đánh hơi tìm chuột nhắt, thằn lằn chân ngắn, hay bất cứ cái gì di động. Nhưng sau vài giờ, thứ duy nhất mà nó xoay sở bắt được chỉ là một đôi dế nhảy thẳng vào ngay trước mũi nó, làm cho nó ngạc nhiên đến sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng trở thành bữa ăn điểm tâm giòn giòn dẫu là chẳng được vừa ý cho lắm.
Bản chất của vấn đề là nó phải công nhận rằng Sabine đã làm gần hết phần việc khó khăn trong những buổi thực tập săn mồi ở bên dưới căn nhà nghiêng ngả và dành cho nó phần dễ dàng còn lại. Giữa hai chị em thì Puck có thể thấy chị nó là tay thợ săn lành nghề hơn. Làm sao nó có thể biết được là trong thế giới loài mèo thì kẻ dẫn đầu cuộc săn thường là mèo cái ? Đơn giản chỉ vì Sabine là kẻ truyền nhân thực thụ của các tổ tiên của nó, những con sư tử cái, những cọp cái, những bà mèo rừng Nam Mỹ, thế thôi.
Sabine. Nghĩ về con mèo chị lại đem đến cho nó một nỗi đau khác. Từ trước đến nay nó chưa hề lìa xa người chị sinh đôi đó dù chỉ là vài tấc. Nỗi đau nhói lại căng lên, như thể có một sợi dây được căng từ đỉnh đầu cho đến chót đuôi nó. Người ta nói rằng mối liên hệ giữa những trẻ sinh đôi thì luôn chặt chẽ hơn là mối suy nghĩ giữa những cặp anh chị em bình thường, tim của chúng đập cùng một nhịp chính xác, không hề lệch dù chỉ một giây. Và một khi bị tách rời ra, những trẻ sinh đôi trở nên bối rối. Đang bị cơn đói và ngứa ngáy hành hạ, Puck cảm thấy mình cũng rối tung lên.
Nỗi nhớ cuộn lên khắp người nó như một đám mây dày. Nhớ Sabine. Nhớ mẹ. Nhớ Ranger. Cơn đau lại nhói lên liên tục.
Nó bước vào một vệt nắng và nằm xuống. Trong hơi ấm mặt trời lúc ban trưa đang thấm sâu vào lớp da ngứa ngáy, nó căng óc nhớ lại những lần mèo mẹ đem về những món quà nho nhỏ mà nay nó mới thấy lớn lao biết chừng nào. Nó lần tìm trong kí ức để tìm ra cách làm thế nào để nằm rạp xuống, nó nghĩ đến Sabine đang thu mình lấy đà sau cái lờ cá cũ kĩ, chờ đợi một con mồi bất cẩn chạy ngang qua, rồi bất ngờ nhảy ra vào ngay đúng thời điểm. Nó lặp đi lặp lại những hành động này.
Nó nằm trong vầng ánh sáng, đang cố nhớ lại, thì bất chợt nó thấy mặt trời đang lẩn đi. Nó cảm thấy một cái bóng mát lạnh trôi ngang qua bên trên nó. Một cơn ớn lạnh chạy khắp người nó. Rồi nó để ý thấy đột nhiên xung quanh trở nên lặng lẽ như thể cả khu rừng xung quanh đang nín thở.
Nó ngó xuống đất để nhìn xem liệu có đoán ra được là mặt trời đang đi chuyển về nơi nào. Nó bước đến một vùng được chiếu sáng khác trong ánh nắng màu vàng chói, nhưng ngay khi nó vừa bước đến đó thì cái vùng sáng đó cũng biến mất. Có phải là mặt trời đang trêu chọc nó chăng ? Hay là mặt trời tức giận vì những tiếng rít lúc nãy của nó ? Nó tìm kiếm một vùng sáng khác và khi nó vừa nhìn thấy tia nắng thì nó chụm hai chân sau lại và... nhảy phóng đi !
Nó nhảy vừa kịp lúc để tránh bị chụp bởi một con chim khổng lồ ! Ái chà ! Puck chạy, chạy thật nhanh, chạy hết sức lực về cái tổ an toàn của nó. Con sẽ được an toàn ở dưới Gầm sàn. Con chim nhào xuống ngay sau lưng nó. Puck có thể cảm thấy được luồng không khí ở phía sau lưng nó bị quạt hất lên bởi đôi cánh to lớn của con chim. Nó trượt nhanh vào tổ, nhưng cũng quay lại vừa kịp để nhìn thấy con chim to tướng đang trừng mắt nhìn nó, đôi mắt sáng lấp lóe.
Puck hít một hơi thở sâu và... buông ra một tiếng hét đinh tai nhức óc. MEEEOOOOM ! Và nó ngạc nhiên khi thấy hóa ra tiếng hét đó lại có tác dụng. Con chim bay vút đi.
Có rất nhiều chim trong khu rừng thông này - nào là cú, chim cắt, chim ưng đuôi đỏ và cả những con chim nước chân cao nữa, con diệc lông xanh to lớn và những con hạc ở đồi cát, thế nhưng Puck không tài nào nhận ra được con chim vừa rồi thuộc về giống chim gì.
Tất cả những gì nó biết được là con chim đó rất to lớn. Nó rúc mình vào cái góc xa nhất ở trong hang, chui sâu vào, sâu hơn nữa, xa khỏi miệng hang, càng xa càng tốt. Ở đó, nó nằm khoanh mình lại một lúc lâu, thật lâu, cuộn người cho chặt lại như một quả bóng tròn, hổn hển. Làm sao nó có thể biết được là liệu con chim đó có đang rình đợi nó ở bên ngoài giống như Sabine đã từng nấp sau cái lờ bắt cá để chờ bắt con thằn lằn hay không ? Có thể là con chim vẫn còn ở ngay ngoài kia. Đang chờ đợi. Ý nghĩ này làm cho Puck run lên bần bật. Hai bên hông nó phập phồng lên xuống.
Nhưng sau một lúc, cơ thể nó trở nên mỏi mệt vì cứ phải cuộn mình lại thật chặt. Những đôi chân của nó bắt đầu đau nhức vì căng cứng. Hai bên sườn thì nhức nhối và miệng nó thì khô ran sau những đợt thở hổn hển gấp gáp. Và thêm một lần nữa, dạ dày của nó lại trống rỗng, cứ réo ầm ầm mặc dù nó vừa nuốt hai con dế trước đó. Nó không thể cứ nằm co mãi trong bóng tối như thế. Nó đứng dậy và cố gắng giũ bỏ những nỗi đau buồn. Sớm muộn gì nó cũng phải đi ra, nếu không thì nó sẽ chết rũ trong cái góc tối nhỏ bé này. Nó từ từ duỗi những đôi chân nhức nhối và rón rén bò ra cửa hang. Một khi đã ra được đến đó, nó thò đầu ra và cẩn thận nhìn xung quanh, cả hai bên và phía trên đầu. Ngày đã gần tàn và bóng râm đã phủ lên khu rừng. Vẫn chưa thấy dấu hiệu nào của con chim. Nó bước ra, những cái ria mép tập trung trong cơn cảnh giác cao độ. Nó hít hít không khí để đánh hơi.
Không ngửi thấy mùi con chim.
Nhưng nó ngửi thấy mùi chuột nhắt.
Kìa, ở ngay đằng trước mặt nó, nằm ngay phía bên ngoài cửa hang là một con chuột vừa mới chết hãy còn tươi rói. Rõ ràng là con chim đã giật mình và đánh rơi con chuột khi Puck buông ra tiếng hét the thé.
Ngay cả khi Puck nhận ra là con chuột đã chết, nó quyết định sẽ giết con vật thêm một lần nữa, làm thế chỉ để cho nó cảm thấy yên tâm hơn. Nó cố nhớ lại cách mà Sabine sẽ làm trong trường hợp này. Vì vậy nó cố hết sức giũ bộ lông đã quến bùn khô cứng thành bánh, cong lưng lên cao hết cỡ, và giương hết bốn chân ra vồ lấy cái cơ thể bất động. Nó hất con chuột từ bên này sang bên kia và tung lên không. Nó chụp lấy với những chiếc móng sắc chí tử và nhai rào rạo với những chiếc răng nhọn hoắt. Sau cùng, hài lòng vì đã giết được con chuột hoàn toàn và triệt để, nó ngậm cái đuôi chuột vào giữa hai hàm răng rồi mang về tổ và ăn dần từng miếng. Nó chưa từng được ăn con chuột nào ngon lành như thế. Nó ăn từng miếng nhỏ, cả lông lẫn xương, cho đến khi những gì còn sót lại chỉ còn là một mẩu chót đuôi. Nó ợ ra một tiếng xong rồi nuốt luôn cái chót đuôi. Trong khi ăn nó nghĩ đến chị nó, kẻ săn mồi. Đêm nay chị nó đang ăn món gì ? Liệu chị nó có đảm đương phần việc của mẹ và phải rời khỏi nơi an toàn dưới Gầm sàn để đi săn mồi cho bản thân và cho Ranger hay không ? Puck liếm miếng thịt. Đó quả là một con chuột rất ngon. Nó hi vọng là Sabine cũng đang có một bữa đầy đủ như nó. Ôi, Sabine. Nó ước gì có thể chia được con chuột này với người chị duy nhất của mình. Nó sẽ sẵn sàng dành cho chị nó phần lớn hơn. Một cách vui vẻ. Cuối cùng thì bụng đã no nê, nó cuộn tròn mình như một quả bóng và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tù trên một cành cây của cây đu mọc gần đó, một con chim đơn độc đang quan sát, đôi mắt sẫm màu của nó sáng rực lên trong bóng tối đang tràn đến. Rồi nó dang rộng đôi cánh màu đồng và bay đi.
P. NĂM MƯƠI LĂM
CHÚNG TA HÃY CÙNG QUAY TRỞ LẠI MỘT NGÀN NĂM TRƯỚC.
Trong ngôi làng mọc lên bên sông, thời gian trôi vùn vụtđối với hawk man và night song. khả năng lắng nghe, đã thành những người có vai trò quan trọng làng, trưởng sự thông thái, biết rành rọt các lối đi rừng nắm vững điểm mùa, thể báo khi nào thì cơn bão đến gần hoặc là đàn trâu sẽ chuyển vùng dân cư tìm chàng để hỏi xin ý kiến được làm bạn chàng
Tuy chàng không phải là người cùng dòng giống với họ nhưng họ vẫn yêu quý chàng. Night Song thì được biết đến với những chiếc bình gốm xinh đẹp và vì những bài hát không lời huyền bí của nàng. Đặc biệt là những đứa trẻ rất thích lắng nghe nàng hát khi chúng dần ngủ thiếp đi.
Hawk Man và Night Song cùng quan sát đứa con gái nhỏ của họ lớn lên. Trong những năm qua, cô bé đã lớn lên rất nhanh giống cha và xinh đẹp như mẹ. Về hầu hết các phương diện thì cô bé hoàn toàn giống như những đứa trẻ khác trong làng. Chỉ trừ một điểm.
Nếu mặt trời chiếu vào da cô bé theo hướng thẳng góc thì có vẻ như bé phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ.
Khi ngày sinh nhật thứ mười của bé sắp đến, Night Song quyết định sẽ làm tặng cho con mình một cái bình đặc biệt, một chiếc bình của riêng bé. “Con gái của chúng ta sẽ sớm trở thành một thiếu nữ,” nàng nói với chồng, “và một thiếu nữ thì sẽ cần đến một cái bình cho riêng mình,” Nó sẽ là một chiếc bình đẹp đẽ. Một chiếc bình để đựng dâu, quả hạch và tôm càng, một cái bình để chứa bắp hạt và nước. Nó sẽ là một cái bình đáng giá cho cô con gái cưng.
Ngày hôm sau Night Song đi đến bờ sông để thu nhặt đất sét đỏ đặc quánh cho vào giỏ. Rồi nàng dùng lòng bàn tay để quấn đất sét thành từng cuộn dài rồi lại nén các cuộn đất lên nhau cho đến khi chúng có hình dạng một chiếc bình. Tiếp theo, nàng nhúng mấy ngón tay vào nước và xoa lên các cuộn đất cho chúng liền lại với nhau đến khi bề mặt trở nên nhẵn mịn cả ở mặt ngoài lẫn bên trong. Khi đã vừa ý với bề mặt mịn màng trơn láng đó, nàng ấn ngón tay cái lên phía gần mép bình. Nàng mỉm cười. Ngón tay để lại hình một mặt trăng lưỡi liềm thật đẹp. Một vầng trăng non. Nàng nghĩ đến đứa con gái và mỉm cười. Một vầng trăng mới nhú. Một năm mới vừa sang. Nàng xoa nhẹ ngón tay lên hình mặt trăng bé nhỏ. Rồi, nàng lại dùng ngón tay cái để ấn thêm nhiều những hình trăng lưỡi liềm theo một mẫu hình xoáy tít trên khắp phần thân trên của bình cho đến khi đủ số một trăm. Một trăm mặt trăng lưỡi liềm. Khi nàng đã làm xong, nàng đặt chiếc bình lên một hòn đá phẳng và để cho nó khô đi trong ánh mặt ười.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, “Đã đến lúc đem nung chiếc bình,” nàng bảo Hawk Man và họ cùng nhau đi thu nhặt củi cho lò nung, đánh đá lửa để nhóm rồi họ đợi cho ngọn lửa bốc cao lên đến khi thật nóng. Họ hạ thấp chiếc bình bằng đất sét hãy còn sống xuống để nó vào trong lò nung và chờ đợi. Đợi cho ngọn lửa thực hiện