Chương 6 P. NĂM MƯƠI SÁU-SO VỚI TẤT CẢ MỌI CƯ DÂN TRONG CÁNH RỪNG
thông thì một con mèo con sẽ được xếp vào loại “các giống sinh vật nhỏ con hơn.” Vài hôm sau cái ngày Puck gặp con chim, nó cũng trực tiếp chạm mặt một con gấu trúc lớn, rồi lại một con lợn cỏ peccary rất nặng mùi và ồn ào. Trong cả hai trường hợp, nó đều có thể gây sửng sốt cho cả hai con thú với những tiếng thét to đầy đe dọa.
MEEEOOOOWWW ! ! ! Tiếng hét của nó xé toạc bầu không khí. Cả con gấu trúc lẫn con lợn cỏ đều quay lại và chạy bán sống bán chết. Nếu như chúng quay lại nhìn thì sẽ thấy là chính Puck cũng đang bỏ chạy theo hướng ngược lại. Dù vậy, con mèo bé nhỏ cũng nhận thức được bên canh bộ móng, những chiếc răng nhọn và những đôi chân dẻo dai thì tiếng hét the thé cũng có thể là một thứ vũ khí hữu hiệu.
Chẳng bao lâu sau thì Puck đã học được cách sử dụng tất cả các công cụ của mình. Trong khu vực gần cái hang của nó, nó nhanh chóng phát hiện ra những vị trí rất tốt để bẫy chuột nhắt và thằn lằn. Thậm chí có lần nó còn tìm thấy cả một con chuột chũi, đang nhô đầu lên khỏi mặt đất khi Puck tình cờ đi ngang qua. Và cuối cùng thì nó tập trung hết can đảm để bước xuống bờ sông và táp lấy những ngụm nước trong. Nước hơi mặn, nhưng nó vẫn uống. Sau khi uống xong, nó ngồi bên dòng nước và ngắm nhìn con sông đang cuộn chảy ùng ục. Nó không còn cảm thấy đói và khát nữa.
Việc mà nó cần làm bây giờ là phải vượt qua sông. Ranger và Sabine đang ở phía bờ bên kia. Nó chắc chắn như thế. Nếu nhìn từ nơi cao nhất của bờ sông thì dòng sông có vẻ không rộng lắm, có vẻ như chỉ cần một cú nhảy lấy đà là nó đã có thể phóng qua được. Nhưng ở đây, ngay mép nước, nơi những ngón chân nó có thể chạm vào dòng nước lạnh, nơi nhiệt độ thấp hơn và nền đất cũng mềm hơn thì khi nó dõi mắt nhìn ngang qua sông, bờ bên kia trông như là ở vào một lục địa nào khác và bản thân con sông thì giống như một đại dương vậy.
Nó nhìn chăm chú vào bờ sông bên kia. Và ngay lúc đó, nó chợt thấy lóe lên một tia sáng, giống như một ánh cầu vồng nhỏ, đang lơ lửng ở mép nước. Con chim ruồi !
Nó chớp mắt và khi mở mắt ra thì con chim đã biến mất.
P. NĂM MƯƠI BẢY TẤT CẢ MỖI NGƯỜI CHÚNG TA ĐỀU YÊU QUÝ
một thứ gì đó. Bầu trời ưa thích những ngôi sao chổi. Làn gió ưu ái các hẻm núi. Cơn mưa lưu luyến những mái nhà. Thế còn cây cối thì sao ? Bởi vì chúng sống lâu năm nên những thứ mà chúng yêu thích cũng thay đổi theo từng thời kì. Nhưng nếu bạn hỏi một cây thông lá dài hay một cây dâu tằm, hoặc một cây liễu rủ thì chúng sẽ nói cho bạn biết rằng vào một ngàn năm trước đây thì người mà chúng yêu mến chính là Night Song. Phải, Night Song và khúc hát ru đẹp đẽ của nàng. Chúng yêu mến nàng ngay từ khi nàng mới đến đây.
Khi đứng bên cạnh lò lửa, Night Song nhìn chăm chú vào chiếc bình mà nàng đã làm ra. Nàng đã nghĩ về Grandmother biết bao nhiêu lần, và cứ mỗi lần nhớ đến mẹ, nàng lại nghĩ đến những khi cả hai cùng nổi lên trên lưng của đàn cá sấu hàng nhiều giờ liền, cùng nhau săn bắt những con tôm càng trốn trong hang dưới đáy nước của chúng, cùng quấn quanh những cành cây cao nhất. Night Song ngước nhìn lên. Nàng khum bàn tay phía trên mắt để che bớt những tia nắng mặt trời sáng chói đang trượt qua những chiếc lá. Trong một khoảnh khắc, nàng chợt nghĩ là những cành cây đang vẫy gọi nàng. Lúc này đây, khi niềm khát khao mong muốn sắc nhọn và dữ dội đang xuyên thấu qua làn da người của nàng như một mũi dao khiến nàng phải nín thở.
Nàng đã nhớ mong Grandmother trong suốt từng ấy năm. Nhưng nàng đã cố quên, đã từ chối không nghĩ đến. Nỗi mong nhớ thật là nặng nề. Nhưng bây giờ thì hình ảnh sắc sảo giống hệt Grandmother đang sáng lên rạng rỡ trên bề mặt chiếc bình xinh đẹp, nó nhắc nàng rằng bên cạnh người chồng và đứa con gái thì vẫn còn một ai đó cũng rất thương yêu nàng.
Một ngàn năm sau đó, một con mèo con cũng đang ngồi bên bờ con sông này và cũng đang nhớ đến người mẹ đã chết đuối của mình. Nó cũng nhớ đến người chị sinh đôi có bộ lông ánh bạc. Nó nhớ đến người cha dượng Ranger luôn vui vẻ của mình. Phải, nỗi mong nhớ đang bàng bạc lan tỏa khắp mọi nơi.
P. NĂM MƯƠI TÁM BÊN DƯỚI CĂN NHÀ XIÊU VẸO, RANGER CỰA MÌNH.
Bên ngoài trời vẫn còn tối và tất cả những gì mà nó nghe được chỉ là tiếng dế gáy nho nhỏ và những tiếng rừ rừ khe khẽ lúc cao lúc thấp của Sabine đang ngủ say. Nó liếm vào đỉnh đầu con mèo con với cái lưỡi to lớn kêu sồn sột. Nó ngắm nhìn con mèo cái nhỏ bé đang duỗi mình ra rồi lăn tròn. Rồi nó lại nằm thẳng ra và ngủ tiếp.
Ranger nhổm dậy và nhè nhẹ bước ra khoảng sân bẩn thỉu với những chai lọ cũ tích tụ từ nhiều năm vương vãi khắp nơi cùng với những mẩu xương khô của những con thú mà Gar Face đã bắn hạ bằng khẩu súng trường và lột da phơi trên hàng hiên. Chính Ranger cũng đã liếm sạch phần xương của mình được chia từ những mẩu xương đó. Nó liếm mép. Đã lâu lắm rồi kể từ khi Ranger còn tham dự những chuyến săn đó, được chén thịt tươi, được cùng chia phần với Gar Face một con possum vừa mới bắt được hay một con gấu trúc hoặc một con thỏ đầm lầy. Nó đã từng là con chó săn giỏi nhất khu rừng này và Gar Face biết rõ nó, một con chó sinh ra từ một dòng dõi với nhiều thế hệ chó săn từng đoạt các giải thưởng, những con chó nuôi lớn lên ngay bên bờ con sông nước bạc Sabine, con sông rộng và lấp lánh ánh bạc chảy đến phía đông của khu rừng này. Ranger đã từng nhiệt tình phục vụ chủ nó đã săn lùng những con hải ly, hươu và gấu trúc. Có một lần nó đã dồn một con gấu đen quý hiếm vào một góc, có thể đó là con gấu duy nhất còn sót lại trong khu rừng thẳm này. Gar Face đã thưởng cho con chó một miếng thịt được cắt ra ngay từ chính con gấu đó.
Chỉ có một lần nó ngập ngừng trong khi săn. Chỉ một lần duy nhất. Đó là lần nó thấy con linh miêu. Con vật dừng lại ngay trước mặt nó và nhìn trừng trừng vào nó. Ngay lúc đó thì Ranger không thể hiểu được tại sao nó lại ngập ngừng, nó chỉ biết là con mèo đang nhìn xuống nó với đôi mắt màu vàng. Ranger sủa lên nhưng con mèo vẫn cứ nhìn nó. Ranger dừng lại và trong một khoảnh khắc nó hiểu ra. Những con mèo con. Phải, con linh miêu đang mang thai.
Nó cúi thấp đầu xuống. Rồi nó đổi thế đứng. Con linh miêu trốn thoát.
Bây giờ thì nó sung sướng đón nhận cái tô đựng những mẩu đẩu thừa đuôi thẹo từ tay chủ nó, người đã cột sợi xích xung quanh cổ nó và bỏ mặc nó nằm ở đây. Viên đạn ngày xưa vẫn còn nằm trong cẳng chân bỏng rát của nó.
Ranger giật mạnh sợi xích. Cổ nó hãy còn chảy máu vì lần giằng co lúc nãy với sợi xích. Bên sườn thì đau nhói khi bị Gar Face đá vào. Sợi xích vẫn căng ra, siết mạnh vào lông và da nó. Sợi xích này đây. Sợi xích gỉ sét. Sợi dây xích đã ràng buộc nó vào phạm vi vòng tròn chỉ có sáu mét này.
Khi con mèo tam thể còn ở với nó thì Ranger ít khi để ý đến sợi xích. Nhưng giờ đây trong khi giật mạnh thì sợi dây xích nhắc nó nhớ lại người bạn đã mất, người bạn tốt nhất mà nó từng biết. Và Puck nữa. Con mèo đực bé bỏng của nó. Điều gì đã xảy ra với hai mẹ con nó ?
Và đám cây cối mọc xung quanh căn nhà nghiêng, những kẻ đã quan sát con chó săn già trong suốt thời gian dài đó, đã yêu thích những nốt nhạc buồn buồn của nó, chúng cũng hạ thấp những cành nhánh của mình xuống và thở dài.
P. NĂM MƯƠI CHÍN ĐÃ TỪNG CÓ THỜI GAR FACE SỐNG VUI VẺ VỚI
con chó vốn được hắn trộm lấy từ một nông trại đâu đó ở phía đông khu này, gần con sông Sabine. Hắn vui sướng vì có một kẻ để bầu bạn và con chó săn đã tỏ ra xứng đáng là một người bạn, một trợ thủ khi đi săn. Nó trung thành với chủ, sung sướng khi được ra ngoài khoảng trống, lang thang qua khu rừng đầm lầy, vương quốc lầy lội của cả hai. Cả hai đều trơ trọi trong cánh rừng, một người đàn ông cô đơn cùng với con chó trung thành của gã.
Nhưng rồi cái đêm đó xảy đến, khi cả hai cùng vây bắt một con linh miêu. Con chó lấy hết sức để sủa vang trong khi Gar Face vội vã tìm cách giết con vật. Nhưng ngay trước khi hắn kịp bóp cò súng thì con chó ngu ngốc lại lao tới trước nòng súng của gã, để cho con linh miêu sổng ra khỏi tầm bắn. Gar Face hãy còn nhớ rõ cái đêm đó, đôi mắt con mèo sáng lập lòe trong đêm tối, tất cả hai hàm răng nhọn và bộ móng sắc của nó, những cái móng cứa vào chân Gar Face khi nó phóng vụt qua, để lại một vết cắt dài và sâu nhức nhối trên bắp chân gã. Gar Face gầm lên. Hắn không quan tâm tới con chó đã lãnh trọn viên đạn vào cẳng chân trước.
Với bất cứ một người nào khác thì hẳn là đã cảm thấy hối hận, rất buồn vì một tai nạn như thế. Nhưng Gar Face thì chẳng phải là loại người như bất cứ ai khác. Đối với hắn thì con chó đã phản bội chủ khi bước vào ngay giữa cây súng trường và con linh miêu. Vì vậy hắn đã xiềng con chó săn ngu xuẩn này vào cái cọc và bỏ mặc nó ở đó, ở cái sân dơ bẩn để tự nhắc nhở mình.
Đừng tin tưởng vào bất cứ ai.
Chớ bao giờ.
P.SÁU MƯƠI NGÀY NAY THÌ CHẲNG CÒN NGÔI LÀNG NÀO BÊN
cạnh con sông này, nhưng vào một ngàn năm trước thì đã từng có. Khi mụ trườn mình về phía những mái lều tròn của ngôi làng, Grandmother đẩy về phía sau cơn giận mà mụ đã ấp ủ trước đó và tập trung vào rất nhiều những thời khắc tươi đẹp mà mụ đã cùng chung hưởng với con gái. A, mụ nghĩ với chính mình, rồi chúng ta sẽ lại sớm có với nhau những giờ phút vui vẻ đó. Ý nghĩ đó làm cho mụ chuyển động nhanh hơn, nhanh như một con rắn khổng lồ và cổ xưa có thể chuyển động. Sớm thôi, mụ rít lên. Và những hàng cây đang đứng nhìn chợt run lên lo sợ.
Cũng cùng lúc đó tại ngôi làng, khi Night Song đang khắc hình lên mặt bình, hình dạng của Grandmother Moccasin, lòng nàng chợt dâng đầy một khát khao muốn gặp mẹ, người đã chăm sóc và nuôi dưỡng nàng. Làm sao nàng biết được là người mẹ đó cũng đang trên đường đi tìm nàng ?
Buổi sáng hôm sau, nàng trao tặng chiếc bình cho con gái. Đó là một cái bình thật to, lớn hơn bất cứ cái bình nào mà nàng đã làm ra. Nó lớn gần bằng con gái nàng. Thật
vậy, khi cô bé bước vào bên trong thì cái bình cao gần đến cằm của cô.
Con gái nàng choàng tay ôm lấy chiếc bình và phải còn một chút xíu nữa thì hai cánh tay cô bé mới giáp vòng chu vi chỗ rộng nhất, ngay chính giữa thân bình.
“Ôi,” cô kêu lên, “con chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì đẹp như thế này.” Rồi cô xoay vòng quanh và dùng hai bàn tay xoa dọc theo bề mặt nhẵn nhụi bên ngoài chiếc bình. Night Song đứng yên lặng khi con gái nàng dùng đầu ngón tay cẩn thận lần theo một trăm hình trăng lưỡi liềm trên vành bình. Sau đó, nàng nín thở khi cô bé sờ theo hình dáng của Grandmother Moccasin. Night Song có thể nhìn thấy rõ là con gái mình đang bắt đầu phát ra ánh sáng lờ mờ khi những đầu ngón tay con bé lần theo những đường lượn và những chiếc vảy trên thân người bà con xa xưa của mình. Rồi bất chợt cô đứng bật dậy và hỏi, “Đâu rồi ? Bà ngoại đâu rồi ?”
Cô chỉ từng được nghe kể đôi chút về Grandmother Moccasin. Có vẻ như mẹ cô buồn khi nghe nói về Bà ngoại. Thế nhưng vào ngày hôm nay, ngày sinh nhật lần thứ mười, cô muốn được biết nhiều hơn nữa.
Night Song ngập ngừng. Nàng tìm cách trì hoãn câu trả lời; rồi nàng nói với đứa con gái đang chập chờn sáng lên, “Bà ngoại biết tất cả các bí mật của những dòng sông, của cây cối và các con sông nhánh. Bà đã từng sống ở đây rất lâu".
Cô bé chăm chú lắng nghe. Rồi cô hỏi, “Nhưng bây giờ thì bà đâu rồi ? Bà ngoại Moccasin đang ở đâu ?”
Night Song ngần ngừ rồi bảo con, “Hãy băng qua con sông này đến bờ bên kia và đi mãi cho đến khi con tới một nơi có nền đất rất mềm, nơi mà những dấu chân của con sũng đầy nước. Cứ tiếp tục đi thêm một lát nữa. Khi con thấy nơi mà những cây bách mọc lên ngay giữa dòng nước, nơi có những đám rêu rủ xuống như những tấm rèm dày đến nỗi chúng che hẳn ánh mặt trời, nơi mà đất dừng lại và hạ thấp xuống, ở đó con sẽ tìm thấy Bà ngoại." Nàng nhìn đứa con đang vỗ nhẹ vào hình dáng của con rắn cổ xưa khắc trên chiếc bình.
Tiếp theo, vì một lí do nào đó mà nàng không giải thích được, nàng nói tiếp với đứa con gái đang sáng lấp lánh, “Không ai biết rõ khu rừng này bằng bà ngoại. Nếu có lúc nào đó con bị lạc hay cần đến bà, bà sẽ giúp đỡ con,” từ sâu trong tim mình, nàng cũng tin như thế. Nàng ngắm nhìn con gái đang đưa chiếc bình ra xa để chăm chú nhìn vào những hình khắc trên mặt bình.
Đây là đứa con gái của chính nàng. Niềm mơ ước của trái tim nàng. Đứa con được sinh ra từ một tình yêu thật sâu đậm giữa nàng và Hawk Man, sâu đậm đến nỗi vì nó mà nàng đã lìa bỏ Grandmother Moccasin, người đã dạy cho nàng biết các đường đi lối lại trong khu rừng, đã chỉ cho nàng biết những thời điểm biến đổi của các mùa trong năm và đã kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện.
Vào lúc này, với con gái đang ngôi kề bên, lòng Night Song chợt dâng lên một niềm biết ơn. “Cảm ơn, mẹ,” nàng thì thầm. Và lúc đó, cây cối, những ngôi sao và dòng nước, toàn thế giới cùng tỏa lên một ánh sáng mờ mờ.
P. SÁU MƯƠI MOT TRONG KHI NIGHT SONG ÔM LẤY CON GÁI VỚI
con tim rộn rã thì Grandmother cũng đang tiến đến gần ngôi làng của người Caddo. Khi đến bên này sông, thì mụ dừng lại một lúc.
Mụ nín thở. Dù cho mụ chưa bao giờ nhìn thấy Night Song trong hình dạng loài người, mụ vẫn có thể nhận ra nàng ở bất cứ nơi đâu. Vẫn đôi mắt hơi cách xa nhau. Vẫn mái tóc đen huyền đến xanh thẫm.
Trong bộ dạng con người trông nàng vẫn xinh đẹp.
Grandmother rít lên. Ssssịttt Kí ức về một con người khác hiện lên trong mụ như một nhát dao, người đàn ông mà mụ đã dâng hiến con tim, người mà mụ đã từng ôm ấp suốt bao lâu. Hắn cũng đã ăn trộm mất của mụ. Và bây giờ ở ngay trước mắt mụ là Night Song, đã mười năm trong lốt con người, cũng đang gắn bó với một người đàn ông. Mười năm, mụ thầm nghĩ. Trong suốt thời gian đó, mụ đã từng mong đợi Night Song quay lại. Mụ không thể đợi lâu hơn nữa. Cơn giận dữ cuộn tròn trong người mụ như một cái nút. Mụ quất cái đuôi dài của mình từ sau ra trước rồi lại từ trước ra sau.
Ngay lập tức, mụ bắt đầu vượt qua con sông để quấn lấy Night Song và kéo nàng xuống nước. Nhưng kia, khoan đã ! Gì thế kia ? Grandmother không hề nghĩ rằng mụ sẽ nhìn thấy thêm một ai khác, không ngờ là còn có một bé gái nữa. Nó là ai vậy ?
Khi mụ đứng từ bên bờ này nhìn sang, trông thấy Night Song đang ôm lấy đứa con gái, mụ chớp mắt. Đứa bé đang phát sáng. Dưới ánh nắng mặt trời, da của con bé ánh lên trong vô số màu sắc, đỏ, xanh lá, xanh dương, chàm, vàng.
“Một đứa con gái !” Mụ nói. Rồi mụ mỉm cười. Vì mụ nhận ra dòng giổng cổ xưa trên làn da đang chiếu sáng của con bé, dòng máu xa xưa của pháp thuật. Một đứa con gái. Mụ dừng lại một lúc để xem xét tình huống mới.
Grandmother biết rằng mụ sẽ không thể ép buộc Night Song quay lại với hình dạng của loài rắn. Night Song phải tự mình quyết định điều đó. Nàng phải hành động một cách tự nguyện. Grandmother đã từng ấp ủ mong muốn mãnh liệt là sẽ cuốn cái thân hình vĩ đại của mình xung quanh nàng và kéo nàng xuống nước, nếu Night Song không tự nguyện đi theo mụ thì nàng chỉ có chết đuối mà thôi. Bây giờ thì mụ sẽ phải thuyết phục Night Song từ bỏ không chỉ một mình Hawk Man mà còn cả đứa con gái nhỏ nữa.
Khi mụ còn đang ngập ngừng, câu nói của con cá sấu đột nhiên hiện lên trong tâm trí mụ. Night Song có biết hậu quả của việc đó hay không ? Nó có biết là nếu khoác lên người bộ da rắn thì nó sẽ không bao giờ được trở lại làm người nữa ? Nó có biết điều đó không ?
Vớ vẩn, Grandmother nghĩ thế. Với mụ thì việc Night Song có biết đến quy luật đó hay không chẳng có gì là quan trọng. Điều quan trọng duy nhất đối với mạ, vấn đề duy nhất sau bao nhiêu năm là chỉ cần bắt được Night Song trở lại ! Mụ chẳng quan tâm đến lời hứa mụ đã hứa với đứa bạn, con cá sấu chúa. Mụ không nghĩ rằng đó là một sự phản bội từ phía mụ, mà chỉ là sự cần thiết phải thực hiện. Mụ sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giành lại con mình.
Mụ nhìn ngang qua sông. Kìa, đó là Night Song. Và đứa con gái nhỏ. Lại còn thêm một người nữa. Hawk Man !
Ssssịtttt ! ! !
P. SÁU MƯƠI HAI THẾ GIỚI NÀY ĐƯỢC DỰNG NÊN TỪ NHỮNG
khuôn mẫu. Đó là những vòng tròn trong thân cây. Những giọt mưa rơi trên nền đất bụi bặm. Con đường mà mặt trời đi chuyển từ sáng đến tối. Tương tự như vậy, một khuôn mẫu cũng sớm được hình thành cho cuộc đời của Puck.
Vào mỗi buổi sáng, nó thức giấc trong cái tổ ấm áp của mình nằm dưới gốc cây thông già và chờ đón tia nắng bình mình đầu tiên rón rén len vào cửa hang. Sau đó, nó nhanh chóng bước ra bờ sông để uống một ngụm nước.
Sau cuộc săn mồi buổi sáng, nó sẽ tìm một nơi có ánh sáng mặt trời để ngủ một giấc, tiếp theo lại là một cuộc săn mồi nữa, và rồi lại một giấc ngủ nữa.
Săn mồi. Ngủ. Săn mồi. Ngủ. Sau cùng, vào cuối ngày, Puck lê bước vào trong tổ và nằm cuộn tròn người lại suốt đêm.
Các khuôn mẫu cũng có đôi chút dễ chịu vì chúng cho ta một cảm giác an toàn. Mỗi buổi tối khi Puck đã nghỉ ngơi trong cái tổ nhỏ bé, nó trông chờ màn đêm dày và tối xuất hiện để tạo ra cho nó một cái mền ấm cúng rồi sau đó nó sẽ ngủ thiếp đi. Nó biết rằng mặt trời luôn luôn đến đúng giờ sẽ đánh thức nó dậy vào buổi sáng và màn đêm đáng tin cậy sẽ ru nó ngủ vào buổi tối.
Nhưng một đêm nọ, khi nó vừa mới ngủ được chỉ vài tiếng, nó chợt lăn tròn người và chớp mắt. Có một tia sáng bên ngoài cửa hang. Phải chăng mặt trời mọc sớm hơn ? Hình như nó đã đổi màu ? Nếu mặt trời mọc vào một thời điểm khác thì nó sẽ mang một màu sác khác, có phải vậy không ? Thay vì màu vàng chói chang, hình như nó đã chuyển sang màu bạc ?
Hầu hết các con mèo khác sẽ nhận biết được mặt trăng là gì, nhưng với con mèo này, Puck, thì nó chưa hao giờ ra ngoài vào ban đêm khi mặt trăng bắt đầu cái khuôn mẫu theo chu kì của riêng nó. Lúc nào cũng vậy, khi đêm xuống thì Puck hoặc là đang ở trong gầm sàn của căn nhà nghiêng hoặc là đang cuộn mình trong cái hang bé nhỏ của mình.
Ánh sáng bạc kín đáo nhìn vào cửa hang của Puck mời gọi. Thông thường thì sự ngạc nhiên chẳng đem lại tí dễ chịu nào. Nhưng thứ ánh sáng khác thường này, khác hẳn so với ánh sáng vàng của mặt trời có vẻ như đang kêu gọi nó, và nó cũng nhận ra là nó chẳng cảm thấy lo sợ chút nào. Nó đứng dậy, vươn người và bước ra ngoài, ở đó, nó chợt nín thở. Khắp xung quanh, cả khu rừng lấp lánh một màu sáng bạc. Puck ngước nhìn lên. Xuyên qua những cành cây nó có thể trông thấy vừa ló dạng một mảnh trăng non mới nhú nhạt màu có hình lưỡi liếm. Nếu nó có thể nhìn thấy hình dạng phản chiếu của chính mình thì nó để ý thấy mảng lông trắng trên trán nó cũng đang bừng sáng lên.
Nó bước men theo bờ sông và nhìn xuống dòng nước đang cuộn chảy, vô số những mặt trăng nhỏ xíu đang nhảy múa trên mặt nước. Ngay cả ở phía bờ bên kia bình thường trông rất kinh khủng trong bóng tối thì nay cũng được phủ lên một lớp ánh sáng bạc.
Khi Puck quan sát, nó để ý thấy một hình bóng sẫm màu đang di chuyển theo mép nước. Lông nó dựng đứng tên. Nó phải bỏ chạy thôi. Nó phải nhanh chóng quay lại hang. Nhưng khi nó nhận ra con thú đó, bất kể là con gì còn đang ở mãi phía bờ bên kia, thì nó lại ngồi xuống và tiếp tục quan sát. Khi cái bóng sẫm màu tiến lại gần dòng nước, Puck nhìn thấy không chỉ là một, mà là hai, rồi lại xuất hiện thêm một con nữa.
Khi chúng đến gần mặt nước hơn, ánh trăng sáng thiêu rọi vào chúng. Những con possum ! Tất nhiên rồi. Trước đó Puck đã từng nhìn thấy những con possum. Chẳng phải là suýt nữa thì nó đã được đặt tên là possum đó sao ? Ở đây nó thấy một con lớn và hai con nhỏ hơn, một con mẹ và hai đứa con của nó.
Trong ánh sáng bạc của vầng trăng lưỡi liềm, Puck nhìn cả ha mẹ con tụ tập lại ở mép nước và uống những ngụm dài. Rồi nó thấy con mẹ ngồi xuống và bắt đầu liếm lông cho chính mình trong khi mấy đứa con của nó thì chơi đùa với nhau. Nó nhìn hai con possum nhỏ té nước vào nhau, gào thét lên rồi ngã nhào chồng lên nhau. Chúng chơi đùa như thế cả một lúc lâu, rượt đuổi nhau hết chạy lên rồi lội xuống, dọc theo bờ sông, rồi chúng vồ lấy nhau, ghì chặt nhau và cứ thế mà cùng lăn lộn như một quả bóng to, lăn qua rồi lăn lại. Thỉnh thoảng chúng lại chạy xung quanh con thú mẹ thành một vòng tròn lớn. Cuối cùng, khi đã xong việc liếm lông cho chính mình, con mẹ kéo lũ con lại gần và bắt đầu liếm cho chúng. Puck quan sát nó liếm cho từng con một từ chóp mũi đến chót đuôi.
Bất chợt nó cảm thấy ngứa ở bộ lông đóng cứng thành bánh. Nó dùng bàn chân sau để gãi phía sau tai nhưng chẳng thấy bớt ngứa chút nào. Nó lăn ra trên nền đất màu sáng bạc. Thứ mà nó cần hiện giờ là cái lưỡi nham nhám của mẹ nó, nó cần cái lưỡi của chị nó để gãi đúng vào những điểm ngứa ở phía sau gáy, nó cần cái lưỡi ướt đẫm nước dãi của Ranger để liếm nó cho thật sạch.
Đó là những gì mà nó cần.
Nó cần gia đình. Nó nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh bạc và biết rằng mẹ nó đã chết, nhưng biết như thế vẫn không thể làm cho nó nguôi ngoai sự cần thiết có mẹ. Rồi nó ngước lên, nhìn sang bờ bên kia. Đâu rồi, Sabine và Ranger đang ở đâu ? Họ có cảm thấy lo lắng cho nó không ? Họ có nhớ nó không ? Tại sao Ranger không kêu lên ? Tại sao con chó săn không gửi tiếng kêu của mình vào không trung và hát lên bài hát buồn rầu của nó ? Giá mà Ranger kêu lên thì Puck sẽ có thể tìm ra họ được ngay.
Bên bờ sông phía bên kia, con possuni mẹ đã chấm dứt việc săn sóc hai đứa con và kéo hai đứa lại gần mình. Sau đó nó nhìn thấy cả ba mẹ con dắt nhau đi, quay trở lại vào khu rừng sâu đen thăm thẳm.
Và ở đâu đó ngay chính giữa khu rừng phía bên bờ bên kia, Sabine cũng đang bước ra khỏi gầm sàn của căn nhà nghiêng và nhìn lên bầu trời đêm. Ở đó, nó cũng nhìn thấy vầng trăng hình lưỡi liềm đang treo ngay chính giữa bầu trời màu xanh mực và tỏa ra một vầng sáng yếu ớt.
Puck, nó nghĩ đến Puck. Vầng trăng gợi nó nhớ đến Puck.
P. SÁU MƯƠI BA SỰ TỨC GIẬN CŨNG CÓ MỘT MÀU SẮC RIÊNG
của nó, cái bóng tối sẫm của nó phủ lên mọi thứ với một lớp mỏng giòn dễ vỡ. Nếu như Grandmother không bị sự giận dữ thiêu đốt đến thế vào thời điểm một ngàn năm trước, khi mụ nhìn ngang qua sông và trông thấy Night Song cùng với Hawk Man và đứa con gái bé nhỏ của họ, cả ba đang đứng đó, ôm choàng lấy nhau, hẳn là mụ đã nhìn thấy một cái gì đó khác hơn, một điều gì đó ngọt ngào.
Nếu ai đó khôn ngoan hơn Grandmother sẽ nhận ra thứ tình cảm muôn đời đối với những gì đang xảy ra, đó là tình yêu quen thuộc của một bà ngoại dành cho đứa cháu của mình, một sự thương mến đã tồn tại từ rất lâu đời như cây cối, như gió và các ngôi sao. Vào lúc đó, mụ có thể là đã quay lại và trở về cái tổ cũ đen tối của mình bên dòng sông nhánh, hài lòng khi biết là cháu ngoại của mình được mạnh khỏe và sung sướng. Mụ hẳn là sẽ để cho họ hưởng niềm hạnh phúc cùng nhau. Hẳn là mụ sẽ vui vẻ khi chia tay họ trong tình thân ấm áp và khe khẽ thốt ra một lời chào tạm biệt. Hẳn là mụ sẽ làm như thế.
Mụ đã có thể lựa chọn tình yêu.
Nhưng Grandmother đã quên mất cảm giác thế nào là tình yêu và mụ đã không nhận ra nó khi thứ tình cảm đó cuộn dâng trong mụ. Thay vào đó, khi mụ nhìn thấy gia đình Night Song quây quần bên nhau, mụ chỉ cảm thấy một khao khát, một ham muốn được có lại đứa con gái cho riêng mình.
Mụ cuộn tròn thân hình to lớn của mình lại thành một cuộn khổng lồ, như cuộn lò xo vĩ đại trong cái đồng hồ, bị tổn thương mạnh mẽ và chờ đợi đến lúc bung ra tấn công.
Bên bờ sông nơi có ngôi làng, cả ba vẫn tay trong tay cùng bước đi, càng lúc càng xa dần Grandmother Moccasin.
“Ta sẽ đợi ” mụ nói. Và thực vậy, Grandmother chờ đợi.
Ngay khi mặt trời bắt đầu lặn, nó chìm xuống đằng sau hàng cây. Bầu trời màu xanh mực tràn vào dâng đầy những khoảng cách giữa các cành lá. Grandmother đợi từ khi những đám lửa trại trong làng bắt đầu bập bùng, bốc lên thành ngọn lửa sáng cho đến lúc chúng tàn lụi. Chờ đợi đến khi những ngôi sao kín đáo nhìn xuống xuyên qua những cành nhánh rậm lá của đám cây đang quan sát. Mụ chờ và đợi mãi. Mụ đã chờ đợi suốt mười năm ròng và vẫn còn có thể đợi thêm nữa. Mụ bắt đầu ngân nga trong miệng. Từ nóc vòm cái miệng trắng như bông gòn, mụ phát ra một tiếng ngân thấp giọng, sâu lắng đến nỗi đàn sói nhỏ lông đỏ với những đôi tai rất thính với những âm thanh có tần số thấp hơn thế cũng chẳng thể nào nghe được hay cảm nhận được. Bầy ễnh ương, vốn nổi tiếng với những nốt trầm cũng không hề hay biết. Chỉ có những con rắn, rắn đuôi chuông, rắn rung chuông lùn niassasangas, rắn san hô và rắn hổ mang là nghe được tiếng ngân của Grandmother, chỉ có chúng mới biết được đó là tiếng gì.
Grandmother hít một hơi dài và lại ngân thêm một lần nữa. Rồi mụ quan sát và đợi chờ. Mụ lại ngân tiếp. Kháp xung quanh mụ đàn rắn vipe tụ tập lại, trườn lên thân cây, bò bên dưới đám dương xỉ và những khúc gỗ đổ gục xuống nền đất u tối của khu rừng.
Hãy đến với tamụ ngân nga. Hãy đến đây.
Và chúng bò đến. Toàn thể dòng giống, kể cả đám rắn được mụ nhận làm con nuôi, đàn rắn hổ moccasin. Chúng quan sát.
Thưa bà chị ! Chúng kêu lên. Phải trả giá ! Luôn luôn phải trá giá.
Phải ! Mụ ngân nga. Một cái giá phải trả ! Rồi mụ không để ý gì đến chúng để tập trung vào mục tiêu mà vì nó mụ đã đến đây.
Cuối cùng thì từ chỗ mụ đang đứng bên kia sông, Grandmother đã nhìn thấy một hình bóng đơn độc đang đi về phía con sông.
Một cảm giác phấn chấn rít lên dọc theo thân mụ, từng chiếc vảy bừng sáng lên. Phải ! ! !
Đó chính là Night Song. Grandmother quan sát ngườithiếu phụ quỳ xuống bên bờ sông và nhúng hai tay vào dòng nước lạnh, nhìn nàng để cho nước chảy qua các ngón tay, nhìn nàng lại nhúng tay vào nước thêm một lần nữa và ôm lấy mặt trong đôi bàn tay khum lại và để cho mấy ngón tay vuốt dọc theo khuôn mặt. Trời đã tối sẫm, mụ chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ của nàng, nhưng như thế đã là đủ lắm rồi.
Grandmother cuộn mình lại bên bờ sông. Mụ bắt đầu câu hát, lúc đầu thì chỉ là những tiếng rời rạc; nhưng khi mụ hát lên từng lời thì khúc hát trở nên mạnh mẽ hơn:
Con mên yêu ơi, hãy quay về với mẹ.
Bước chân vào dòng nước nhẹ mượt êm.
Hãy cởi bỏ lốt hình người xa lạ.
Để mặc vào - lớp da rắn lung linh.
Hãy đến đây.
Bước gần lại, con gái xinh của mẹ.
Hát hết bài, mụ hít vào một hơi sâu. Đó không phải là một bài hát bình thường. Các linh vật cổ xưa sống trong những biển hồ và có khả năng chuyển đổi hình dạng như các nữ nhân ngư, những ondine, các lamia đều biết về khúc hát này: đó là một sợi dây vô hình, một cái thòng lọng để lôi kéo con gái về với mụ, một bùa chú ma thuật cổ xưa.
Đám cây biết rõ bài hát đó là gì, một lời kêu gọi mang tính bùa mê, thế nhưng với bất cứ ai hãy còn thức trong ngôi làng bên sông đều nghĩ là họ đang nghe thấy tiếng làn gió nhẹ lướt qua những cành cây, làm cho những chiếc lá thông nhọn chạm vào nhau kêu lách cách. Họ có thể nghĩ rằng đó là con hươu đuôi trắng đang gặm cỏ ở đồng cỏ gần bên. Nếu họ ngước lên để lắng tai nghe thì họ sẽ nghĩ là một đám chim bắt ruồi đuôi kéo đang lướt qua bầu trời từ những vị tổ tiên có pháp thuật, những vị thần biển trong truyền thuyết, nên khi đứng bên bờ sông, con tim nàng đập như trống dồn, theo một nhịp điệu hoang dại và tàn bạo. Trong tai nàng, nàng có thể nghe thấy tiếng gọi của những anh chị em họ thuộc loài rắn, những con rắn chuông massasangas, rắn đuôi chuông, những con rắn nước garter nhỏ xíu.
Con gái ơi, chúng cảnh báo, sẽ phải trả giá đấy !
Nàng ngừng lại. Có phải đó là một lời cảnh cáo ? Có lẽ nàng nên quay lại, nên trở về nhà. Khu rừng như cũng đang cất giọng ngân nga.
Chú ý, cẩn thận, hãy coi chừng đấy.
Giọng chúng nghe rất khẩn thiết. Nàng nhận ra giọng của đàn rắn hổ mang, những con rắn nước mũi lợn, của những con rắn san hô màu cam pha lẫn màu đen. Những người chị. Những người anh của nàng. Nàng bước về phía con sông.
Hãy quay lại đi !
Khắp không trung vang vọng những tiếng phản đối phun phì phì. Nước sông cuộn xoáy dưới chân nàng, đẩy mình ra xa khỏi bờ cát. Dù đang là đêm tối, nàng vẫn thấy được dòng nước sáng lên lấp lánh. Và ngay sau đó nàng lại nghe thấy tiếng hát lại vang lên.
Con mến yêu ơi, hãy quay về với mẹ...
“Là Grandmother !” nàng thở hắt ra.
Và trong khi chồng và con gái nàng hãy còn ngủ yên trong túp lều tại ngôi làng, Night Song dang rộng hai tay về phía dòng sông. Đã mười năm rồi nàng chưa được gặp mẹ. Trong suốt khoảng thời gian dài đó, nàng đã cố đè nén kí ức vào sâu trong tâm tưởng nhưng không được. Và bây giờ mẹ nàng đang ở đây, đang kêu gọi nàng.
Trong một khoảnh khắc, Night Song nhớ lại thời thơ ấu của mình, nhớ lại những lúc bơi lội trên con sông nhánh đầy phù sa, khi tắm nắng trên lưng con cá sấu già, lúc săn tìm những con tôm càng trong hang sâu dưới nước của chúng. Nàng nhớ lại những đêm nằm cuộn tít trên những cành cây cao nhất, nhớ đến những vì sao đang nhấp nháy với nàng, nàng hồi tưởng.
Grandmother.
Ôi Grandmother yêu quý.
Toàn thân nàng bị xâm chiếm hoàn toàn bởi từ “Dạ”.
Và chẳng cần suy nghĩ thêm, Night Song bước chân vào dòng nước.
P. SÁU MƯƠI BỐN CÓ ĐÔI KHI PUCK THOÁNG NHÌN THẤY ÁNH SÁNG
chập chờn từ con chim ruồi. Lúc nào con chim cũng xuất hiện một cách bất ngờ. Thoắt đến thoắt đi. Thỉnh thoảng nó lại bay đến bờ sông chờ Puck đang đứng và lượn vòng quanh thân cây của con mèo. (Bây giờ thì Puck đã xem cây thông đó như là của nó). Nó mài móng vuốt vào thân cây. Nó tin cậy vào bóng cây mát mẻ. Nó cọ mình vào vỏ cây để làm tróc ra lớp bùn đã khô quánh bám vào lông nó. Thậm chí nó còn đánh dấu lên cây với cái mùi đặc trưng của Puck nữa.
Cây của Puck, cái cây thông già cỗi, dù đã sống trên đời này biết bao nhiêu lâu, cũng đã nhận ra rằng con mèo con của nó (đó là cách mà nó nghĩ về Puck, con mèo con của nó), con mèo con này cần phải vượt qua sông. Và khi một cái cây nhận ra điều gì thì những cây khác cũng biết ngay. Nơi nào mà có một dàn đồng ca giống như ở hàng cây này thì nơi đó sẽ có nhiều thông tin được trao đổi.
Nếu Puck mà biết được mật mã của những cây đu có cánh, cây sim sáp, cây sồi blackjack và cây dẻ thì hẳn là nó đã nghe được câu chuyện chúng kể về con sông Bayou Tartine và em nó, con sông Tartine nhỏ, về vùng đất nằm giữa hai con sông được tạo ra từ những bãi cát lún. Có thể là nó đã được nghe đám cây cảnh báo: Đứng yên đó, anh bạn nhỏ, ở lại đó. Hãy cẩn thận với hai chị em nhà Tartine !
Puck nhìn cánh rừng già ở bên kia sông. Sabine và Ranger đang ở đó. Trong gầm sàn của căn nhà bị nghiêng. Nó phải đi tìm họ. Nó đã hứa rồi mà.
P. SÁU MƯƠI LĂM PUCK KHÔNG PHẢI LÀ SINH VẬT ĐẦU TIÊN
được đám cây cố gắng cảnh báo. Ngoài nó ra còn có những người khác nữa. Một ngàn năm trước, chúng đã lên tiếng báo động cho Hawk Man. Đúng vậy, chúng đã từng.
Ngay khi Night Song bước chân vào dòng sông, Hawk Man chợt thức dậy. Chàng ngồi lên và dụi mắt. Chàng đã ngủ thiếp đi được bao lâu rồi ? Chàng lắc đầu, hơi lảo đảo. Trong đêm tối, chàng đợi một lúc cho mắt mình quen dần. Chàng duỗi hai tay ra và ngáp. Gần đó, con gái chàng đang ngủ, bên cạnh bé là cái bình mà vợ chàng đã làm ra. Chàng mỉm cười.
Rồi chàng chợt thấy cái đệm bỏ trống cạnh mình nơi hằng đêm Night Song vẫn ngủ. Sự trống trải thật là đáng sợ.
Chàng nhìn vào cái đệm lặng yên, lạnh lẽo và vẫn còn phẳng phiu vì chưa có ai nằm lên. Một cơn kinh hoàng như mũi dao đâm vào bên sườn chàng, xuyên thấu vào ngực chàng, nhọn sắc và nhanh như chớp. Night Song- Nàng đâu rồi ? Chàng cảm thấy một tiếng hét đang dâng lên trong cổ họng nhưng chàng vội nén nó lại vì sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của con gái.
Chàng nhanh chóng bước ra khỏi căn lều và chạy về phía bờ sông. Đầu tiên chàng đi lên phía thượng nguồn, đến chỗ rẽ của con sông. Ở đó, cây liễu rũ đang nhúng những ngón tay lá nhọn vào dòng nước mát. Chàng biết rằng vợ mình thường hay đến đây vào ban đêm để gội đầu. Nhưng ngay lúc này, khi con sông nước mặn đang cuồn cuộn chảy qua, chàng chẳng hề thấy một dấu vết gì của nàng.
Ngay lập tức, chàng nghe thấy tiếng vù vù trong không trung và ngẩng đầu lên nhìn. Rất nhiều chim. Hàng ngàn con chim từ khắp nơi, hay vút lên vào bầu trời tối sẫm. Chàng lắng nghe để chờ một thông tin từ đàn chim, thế nhưng chúng vẫn yên lặng, chỉ nghe được tiếng những đôi cánh đang đập nhẹ vào làn gió. Bầu không khí ban đêm tràn ngập đầy chim, những cái bóng đổ vào bầu trời. Tim Hawk Man đập nhanh dồn dập. Đây chẳng thể nào là điềm tốt được.
Chàng quay lại và bước xuôi về phía hạ lưu, đi ngang qua ngôi làng. Chàng lội xuống sông và đứng ở chỗ nước cạn ven bờ. Chàng nhìn sang phía bờ bên kia, nhìn về nơi tăm tối nhất của khu rừng, nơi chen dày đặc những cây và dây leo với những dây thường xuân có nhựa độc quấn quanh thân những cây thông cao vút. Tim chàng đập thình thịch. Chắc chắn là vợ chàng không lang thang vào chỗ tối tăm đó của khu rừng. Những bãi cát lún rộng lớn ở đó sẽ nuốt trọn một sinh vật bất cẩn - một con hươu hay một con gấu đen. Đã có lần chàng và cả dân làng nhìn thấy một con bò rừng bizon bị ngập đến bụng trong bãi bùn lầy đó, nó đã cố gắng vùng vẫy cả ngày trời để thoát ra. Những tiếng hét vang vọng của nó nghe đinh cả tai và thật là kinh khủng. Cuối cùng thì bãi cát lún đã chiến thắng và kéo con vật xuống sâu vào lòng đất.
Trông thấy một khối lượng thức ăn to lớn như thế có thể sẽ biến mất, Hawk Man thốt lên tiếng kêu vì tiếc nhưng nếu cố gắng để tiến đến gần bên con thú nghĩa là chấp nhận một cái chết chắc chắn cho bất cứ ai. Họ cũng sẽ bị nuốt mất, bị cuốn vào bởi con vật đang ra sức vùng vẫy và bãi bùn đang hút xuống. Bất lực, chàng đành đứng đó và nhìn con vật khổng lồ biến mất dần.
Hawk Man rùng mình khi nhớ lại hình ảnh con bò rừng bizon. Chàng đành ngồi xuống. Người vợ yêu quý của chàng đâu rồi ?
Chàng không biết rằng ở ngay gần đó, trong lãnh địa của con sông Bayou Tartine và đứa em nhỏ của nó, còn có một người khác nữa đang gào khóc, đó là Night Song. Nàng biết rằng Hawk Man đang tìm kiếm mình, nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của chàng trong bầu không khí của khu rừng dày đặc và nặng nề này. Nhưng nàng chẳng thể làm được gì, chỉ đành hướng mắt lên trời để nhìn về đàn chim câm lặng, nhưng chẳng có con nào trong số đó là chồng nàng, người đã từ bỏ đôi cánh của mình vì nàng.
Đã có một người phụ nữ bước ra khỏi lốt da người và mặc vào bộ da rắn của mình. Đã có một phụ nữ vui vẻ bước theo mẹ mình, người mà nàng cũng yêu mến thiết tha và tràn đầy, người mà nàng luôn tin tưởng. Nàng bước vào lớp da phủ đầy vảy đen huyền đến nỗi trông như màu xanh thẫmbóng đến nỗi trông như đang phát sáng. Nhưng người phụ nữ đó không biết là một khi quay lại làm rắn và đã trườn xuống nước rồi thì nàng sẽ không thể nào trở lại thế giới loài người được nữa. Không bao giờ.
Ở đây. Phải, chính từ nơi đây, có một người phụ nữ bị lừa dối. Nàng đã bị lừa bởi một người mà nàng yêu quý. Và cũng ở đây đã có một người phụ nữ đã bỏ chồng và con gái của mình mãi mãi, hai người mà nàng yêu thương nhiều nhất. Nỗi đau đó đâm sâu vào cơ thể dài và khỏe mạnh của nàng, sâu vào bên trong, luồn ra bên ngoài, sợi dây tàn nhẫn đó đã vặn siết nàng thành một cái nút xấu xí. "Nàng quằn quại trước sức căng của nó cho đến khi cuối cùng mệt lả. Nàng cuộn người quanh một nhánh của cây bách già và lắng tai cố gắng nghe sự tĩnh lặng của đám cây. Trước nỗi đau đớn như thế còn cây cối nào có thể lên tiếng nói được điều gì ? Tất cả đều đứng yên, ảm đạm và buồn rầu.
Bên dưới cành cây đó, trong làn nước sâu của con sông nhánh, con cá sấu nhìn về Grandmother bằng đôi mắt màu vàng, đôi mắt như mặt trời,nó nói, "Bà chị đã không nói cho nó biết."
Grandmother không trả lời. Thay vào đó, mụ lại quay tròn cái thân hình vĩ đại của mình trong dòng nước, khuấy mạnh đám bùn dưới đáy sông làm cho mặt nước trở nên vẩn đục một màu nâu sậm. Nồng nặc mùi mục rữa từ đám lá rụng và những cành cây nằm lưu cữu dưới đáy sông, bây giờ dòng nước đã trở nên một thứ quánh đặc nhớp nhúa. Không hề có chút hối hận nào.
Mụ lại có được Night Song, chẳng phải thế sao ? Việc con gái mụ có vui sướng hay không thì lúc này chẳng mấy quan trọng đối với mụ. Sớm hay muộn gì thì nó cũng sẽ hoàn toàn quên đi người đàn ông đó, người đàn ông có tiếng nói ngân vang cả khu rừng và trôi bổng bềnh trên bầu không khí ẩm ướt dày đặc.
P. SÁU MƯƠI SÁU CÂY CỐI LÀ NHỮNG NHÀ PHÂN XỬ CỦA THỜI
gian, chúng thu thập giờ, ngày và năm rồi lưu giữ trong những vòng tròn của thân mình. Chúng biết rằng không dễ gì mà quên đi được. Những cây sồi blackjack, cây sồi nước, cây muối, chúng đều có nhiều thời gian để mà lưu trữ, và chúng đều nhớ cả. Chúng còn nhớ cô bé có nước da chiếu sáng, con gái của Night Song và Hawk Man. Chúng hãy còn nhớ cái buổi sáng đáng sợ đó.
Cô bé đó, chỉ khoảng mười tuổi. Mười năm chỉ là một khoảnh khắc so với vòng đời của một cái cây. Đây là cô gái nhỏ vẫn thường được bế trong vòng tay khỏe mạnh của cha khi cô hãy còn là một đứa bé, và mẹ bé hát ru cho bé từng đêm.
Đám cây hãy còn nhớ cô bé đã thức giấc một mình trong bóng tối căn lều của gia đình mình. Có phải là sự cô đơn đã đánh thức cô dậy ? Cô nằm gần như bất động và lắng tai nghe. Cô có thể nghe tiếng gọi của cha mình vọng về từ xa, nhưng cô còn nghe thấy một tiếng động khác. Là gì thế nhỉ ? Cô chồm mình dậy tựa trên khuỷu tay và ôm chặt đầu để có thể nghe được rõ hơn. Có thể đó là tiếng gió thổi. Không, không phải là tiếng gió. Đó có thể là tiếng mưa rơi, một cơn mưa vào lúc sáng sớm. Cũng không phải. Rồi cô nhận ra tiếng động: đó là một tiếng vỗ đột ngột vào không khí, tiếng đập cánh của hàng ngàn con chim đang bay. Cô nhìn quanh. Mặt trời hãy còn chưa mọc, bầu trời vẫn còn tối kia mà.
Bình thường thì chim chóc chỉ bay ra khi trời đã sáng. Điều gì đã làm cho chúng bị khích động như thế ? Và tại sao chúng lại im lặng như vậy ? Cô chỉ nghe được tiếng những đôi cánh đang vỗ, không hề nghe thấy tiếng xao xác thường có của bầy chim cũng như những tiếng gọi của đàn sáo đá, vàng anh và chim bắt ruồi. Tại sao chúng lại không hót lên ?
Thoạt tiên cô nghĩ là mình đang nằm mơ. Tiếng đập của những cánh chim tràn đầy vào hai tai cô. Rồi cô nghe thấy tiếng kêu của cha mình. Cả hai vừa gần lại vừa xa, gần sát bên mà cũng lại xa vời vợi, cả cha cô và đàn chim cũng thế. Không gian hẳn là đang dày đặc với những chim họa mi đỏ, chim uyên ương và chim tước mào vàng. Cô mở choàng mắt ra và lắng nghe. Cha cô đang gọi ai thế ? Tại sao bầy chim lại lo lắng như vậy ? Cô ngồi nhổm dậy, ngày chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ có một dòng sáng mỏng manh lóng lánh màu ngọc trai xuyên qua khung cửa mở. Hãy còn sớm lắm. Rồi cô lại nghe thấy tiếng đàn chim, chúng đang bay lượn ở bên trên ngôi làng. Cô ngồi lên tấm đệm của mình và nhìn xung quanh túp lều.
Cha cô. Biến mất rồi.
Mẹ cô. Đã ra đi.
Có chỉ còn có một mình. Rất đơn độc. Một nỗi sợ mỏng manh như đang bò dọc theo lưng cô. Cô chưa bao giờ thức dậy mà chỉ có một mình như thế này, không có cha hoặc mẹ ở bên.
Cảm giác bất ổn dâng tràn khắp cơ thể bé nhỏ của cô và cuốn lấy cô. Bất ổn. Nó cuộn tròn ở dưới chân cô. Nó ở đây, hiện diện khắp nơi.
Thình lình giọng của cha cô vang lên như xuyên vào da cô, vào đến tận xương và làm cô tỉnh hẳn. Ngay lập tức cô nhận ra là cha đang kêu gọi mẹ. Cô nhìn sang tấm đệm bỏ không nơi đáng lẽ mẹ cô phải đang nằm ở đó. Mẹ cô đang ở đâu ? Điều gì đã xảy ra với mẹ ?
Bên ngoài bầu trời đang đặc quánh những chim là chim. Cánh của chúng vỗ nhè nhẹ trong buổi bình minh nặng nề.
Cô nghe được tiếng cha mình.
Hết lần này lại đến lượt khác, ông cứ gọi lên. Cô bé đưa hai tay lên bịt tai lại nhưng chúng không ngăn được âm thanh từ tiếng gọi khẩn thiết của ông. Không ngăn được tiếng cánh vỗ trên đầu, cha cô cứ gọi đi gọi lại tên của mẹ cô. Night Song. Mẹ đâu rồi ? Điều gì đã xảy đến với mẹ ? Cô gái nhỏ đứng bật dậy trên tấm đệm và nhìn ra. Bên ngoài bầu trời u ám, những vệt đỏ ngang dọc lên xuống qua những đám mây buổi sớm rồi lướt xuyên qua những cành cây. Rạng đông. Chim chóc. Những con chim lặng thinh ở khắp nơi, phủ đầy trời. Cô nhìn về phía con sông. Tiếng gọi của cha cô vang lên từ phía đó. Ông đang gọi mẹ cô, cứ gọi liên tục. Có điều gì đó không hay.
Bất ổn đang hiện diện ở đây.
Ngay trên nền đất trước mặt cô.
Điều đáng lo ngại đó đã khép mỏ đàn chim lại.
Cái gì đó bất thường.
Nó đang bò lên chân cô và chui sâu vào ngực cô.
Cô lại nghe thấy tiếng của cha mình. Chắc chắn là một điều gì đó đã xảy ra với mẹ rồi. Người mẹ xinh đẹp của cô, người đã ôm ấp cô trong vòng tay, đã hát cho cô trước khi đi ngủ. Mẹ cô. Bà đang ở đâu ? Cô gái quay lại và nhìn cái bình to lớn mà mẹ đã làm tặng cô chỉ mới ngày hôm qua thôi. Cái bình làm quà sinh nhật, với một trăm mặt trăng lưỡi liềm trên miệng bình. Cô nhấc nó lên. Cô không thể bước ra khỏi lều mà không mang nó theo. Cô đang rộng tay hết sức để choàng quanh chiếc bình. Nó khá nặng và cô phải gắng sức mới bưng được nó.
Nhanh lên, cô nghĩ, mình phải đi thật nhanh. Và cô bước ra khỏi căn lều với cái bình ôm trong hai tay, bề mặt phẳng mịn tròn trịa của nó đè nặng lên ngực cô. Nó áp vào da cô mát lạnh. Cô cố gắng đi nhanh hết sức nhưng trọng lượng của cái bình làm chậm bước chân cô lại. Cô phải cẩn thận để tránh không bị sẩy chân vấp ngã và làm rơi nó. Ôi cô gái đang chiếu sáng lấp lánh, đừng làm rơi chiếc bình mà mẹ cô đã làm để tặng cô. Đừng nhé. Cô rảo bước, cẩn thận, bàn chân này bước lên đặt vào trước bàn chân kia, đi về phía con sông.
Đàn chim cứ lượn vòng trên đầu. Cô nghe tiếng chúng lao xuống, ngụp lặn phía trên rồi chui hẳn vào trong những đám mây thấp. Cái bình trở nên nặng hơn theo từng bước chân.
Cuối cùng thì cô cũng đến gần được mép nước nơi mà cuối cùng thì cô đã có thể hạ cái gánh nặng đó xuống bãi cát mềm. Cô hít một hơi thở sâu và nhìn xuống chân, nhìn vào dòng nước xám đang cuồn cuộn chảy. Dọc theo hai bên bờ sông, cô nhìn thấy những mảng đất sét đỏ, cùng loại với thứ đất sét làm nên chiếc bình.
Chiếc bình là quà sinh nhật của cô.
Cô nhìn vào nó, nhìn đường uốn lượn mạnh mẽ trên mặt bình; những đường nét dứt khoát của hình vẽvẻ đẹp của những đường khắc thể hiện Grandmother Moccasin.
Một lần nữa cô lại nghe thấy cha cô cất tiếng kêu, kêu tìm gọi mẹ cô.
Điềm xấu đang hiện diện khắp nơi. Trong bãi cát bên dưới chiếc bình. Trên mặt nước.
Giữa hàng triệu tiếng vỗ cánh của đàn chim.
Mẹ cô đang ở đâu ?
vấp ngân I, đừngkỊ
Cô gái bé nhỏ có làn da sáng lấp lánh bắt đầu đi đi lại lạị, dọc theo mép nước, mắt nhìn quanh quất. Mẹ cô ở đây hoặc ở kia, chắc chắn là thế. Cô bé vẫn còn nghe thấy tiếng cha mình vọng đến từ phía cánh rừng. Tại sao đàn chim lại buồn rầu như thế ? Dòng nước vẫn cuộn xoáy bên đôi chân cô.
Cô nhìn lại vào cái bình và ngay lúc đó, một tia sáng nhỏ bé rơi xuống ngang nó, chiếu sáng hình ảnh của Grandmother khắc trên bình. Đây là cái bình được làm ra với tình yêu của một người mẹ dành cho con gái. Đây là một chiếc bình đẹp. Đẹp như mẹ cô, như đàn chim, như hình khắc của Grandmother Moccasin.
Thình lình mặt trời nấp vào sau một đám mây và ánh sáng trên cái bình trở nên lung linh. Cảm giác bất ổn dâng tràn trong người cô bé. "Mẹ ơi" cô kêu lên và tiếng kêu của cô vang vọng trong khu rừng, văng vẳng qua dòng sông và xuyên qua những cành cây rậm lálướt trên mặt đất sũng nước của những đầm lầy nước mặn. "Mẹ ơi !”, tiếng kêu vang lên trên những ngọn cây và trên mặt nước đen sẫm của con sông, nó lướt qua những chiếc lông vũ của đàn chim đang lượn bay trong yên lặng. Cô kêu lên liên tục nhưng mẹ cô vẫn không lên tiếng trả lời. Cuối cùng cô đành dừng lại và nhìn xuống dòng nước đang cuộn xoáy ngay trước mặt mình.
Có một cái gì đó trong đám bùn mềm xốp. Một cái gì rất thân quen. Đúng vậy. Đó là dấu chân của mẹ cô. Cô quỳ xuống bên cạnh nó. Phải, cô chắc chắn đây là dấu chân của mẹ mình. Hẳn là mẹ cô đã lội vào dòng sông, ngay tại đây. Chính là ở ngay đoạn này, nơi con sông uốn mình lùi ra xa khỏi cô, nơi dòng nước liếm vào bờ và cuộn đi, đi xa mãi. Những dấu chân này, cô biết chắc đó là dấu chân của mẹ mình.
Rồi cô đứng dậy và cất tiếng kêu thêm một lần nữa, nhưng lần này là để gọi cha mình.