← Quay lại trang sách

Chương 8 P. BẢY MƯƠI TÁM-KHI HAWK MAN CÒN ĐANG SAY NGỦ,

đàn chim thức suốt đêm bên ngoài căn lều của chàng, những con chim ưng cùng đàn chim sẻ và chim giẻ cùi xanh, chim chích, chim giáo chủ và chim sẻ đất với bộ lông sặc sỡ. Chúng kêu gọi chàng.

Người anh em! Hãy thoát ra khỏi lớp da người.

Chàng lại chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Có một quy luật. Một quy luật đã ràng buộc lấy chàng. Quy luật cổ xưa nói rằng: Một khi ngươi từ bỏ lốt người thì ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại làm người được nữa. Chàng biết quy định này. Vậy sao Night Song lại không biết?

Hãy khoác vào người những chiếc lông vũđàn chim kêu lên, những con cú đốm, chim cắt đêm, chim đớp muỗi và chim cút bông.

Hãy bay đi cùng với chúng tôichim choi choi và chim nhại, và đàn chim choi choi bụng đen cùng kêu lên.

Nhưng chàng không thể làm thế được. Chàng còn có một đứa con gái nữa. Con gái chàng, nó là một con người. Chàng phải giữ lấy hình dạng loài người vì con mình. Nếu chàng quay lại với lốt chim thì chàng sẽ lạc mất con giống như Night Song đã từng biến mất với cả hai cha con chàng. Cơn kiệt quệ chạy lan khắp thân thể chàng, kéo chàng vào sâu hơn trong giấc ngủ.

Giấc ngủ. Cơn buồn ngủ đầy ám ảnh đã kéo chàng vào một sự trống trải khổng lồ và trầm lặng. Và trong khi chàng ngủ, đàn chim, những con chim két cánh đỏ, những con chim nhỏ bé thuộc họ sẻ, chim cu gáy, đang lượn vòng trong không trung.

Sau ba ngày đêm ròng rã, cuối cùng thì chàng cũng thức dậy. Đôi mắt màu sẫm với những tia sáng lấp lánh màu vàng chói nay bị phủ một lớp khô cứng do dòng lệ tuôn chảy trong khi chàng ngủ. Chàng đưa tay dụi mắt. Chàng nhìn quanh căn lều. Túp lều trống rỗng, chỉ có sự trống vắng cô quạnh tràn ngập khắp nơi.

Tấm đệm kế bên cạnh chàng vốn là nơi Night Song ngủ nay cũng trống trơn. Chàng xoa nhẹ lên mặt đệm. Rồi chàng lại nhìn sang phía bên kia túp lều. Tấm đệm của con gái chàng giờ cũng bị bỏ trống.

Con gái chàng! Nó đâu rồi? Chàng đã ngủ thiếp đi được bao lâu? Nó đã bỏ đi từ khi nào? Và rồi chàng nhận ra, cái bình cũng đã biến mất.

P. BẢY MƯƠI CHÍN HỄ LÀ MÈO THÌ PHẢI NGỦ GÀ NGỦ GẬT VÀ PUCK THÌ CŨNG VẬY.

Nó dành rất nhiều thời gian cho những giấc ngủ ngăn ngắn. Những khi không ngủ thì nó lại tập luyện các kỹ năng săn mồi cho đến khi nó nhanh chóng trở nên tinh thông trong việc lặng lẽ tiếp cận những con chuột nhắt bé xíu làm tổ ngay bên dưới đám lá kim màu đỏ, dài của những cây thông cao chót vót. Danh sách những con mồi của nó thỉnh thoảng lại được bổ sung thêm một con kỳ nhông và con ngóe, dù là ngóe thì cũng chỉ là để cho vui thôi chứ chẳng ngon lành gì!

Việc săn bắt gợi cho nó nhớ về con mèo chị Sabine. Nó nhớ lại cách mà chị nó nằm rình nó bên cạnh cái lờ cá cũ kĩ, rồi phóng về phía nó, đôi chân trước giương lên cao hơn đầu, với những tiếng kêu phì phì và bộ lông xù lên. Hiisss!!! Chị nó làm cho nó bật cười lên.

Khicái bụng đã no căng với một con chuột nhắt béo tốt, nó nghĩ hẳn chị nó sẽ khá tự hào về nó. Nó ngồi trên bờ sông nước mặn và nhìn xuống dòng nước. Khi nó nhắm mắt lại thì nó có thể gần như cảm thấy mẹ nó đang ngồi ngay bên cạnh, đang liếm cho bùn tróc khỏi bộ lông xám tả tơi của nó. Lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua, nó thích thú kêu rừ rừ.

Xù lông kêu rừ rừ cũng tương tự như đang cầu nguyện. Đối với một cái cây thì tiếng kêu rừ rừ của một con mèo là lời nguyện cầu trong sáng nhất vì nó hàm chứa trong đó cả một sự hòa trộn giữa lòng biết ơn và niềm khát khao, là hai thành phần luôn sánh đôi nhau trong mỗi lời cầu nguyện. Đây là một con mèo nhỏ, đang kêu lên rừ rừ, cầu xin cho nó mau chóng tìm được đường về với chị nó và bố Ranger của nó. Nó mở mắt ra và nhìn sang phía bờ bên kia của con sông. Họ đang ở một nơi nào đó ở phía bờ bên ấy.

Hãy hứa với mẹ, con nhémẹ nó đã bảo như thế. Và nó đã hứa.

Lời hứa đang cháy âm ỉ bên trong nó, như một mớ than hồng. Nhưng khác với nỗi khát khao nồng nhiệt đó, con sông thì lạnh lẽo và sâu thẳm. Bây giờ thì nó lại mang một vẻ gì đó rất khác. Một kẻ thù. Và cũng như bất cứ kẻ thù nào khác, con sông này cũng ranh mãnh và xảo quyệt. Con sông chế nhạo con mèo nhỏ và gào lên với nó khi nó lại gần dòng nước. Puck chắc chắn là dòng sông có thể sẽ nuốt trọn nó như đã từng nuốt mất mẹ nó.

Vì vậy nó quan sát.

Và chăm chú nhìn.

Rồi một ngày kia, nó nhìn thấy một cành cây to nổi trên mặt nước. Cành cây vắt từ bờ bên này sang đến bờ bên kia.

Lẽ ra thì nó đã chẳng hề quan tâm đến cái cành cây này. Nó đã từng nhìn thấy bao nhiêu là cành cây nổi trên mặt nước như thế. Nhưng vào cái ngày rực nắng đặc biệt đó, trên cái cành cây to lớn đặc biệt này nó đã nhìn thấy năm con rùa đốm vàng đang bò ở phía ngọn cành cây. Kìa, chúng đang ngồi trên cành như những con chim đang đậu trên một nhánh cây. Giống hệt như thế.

Phải, đúng vậy. Chúng đang bò trên cành cây. Ở phía trên mặt nước.

Puck ngồi nhổm dậy. Nó quan sát mấy con rùa. Bây giờ thì chúng đang ở phía bờ bên này. Kế đến, chúng bò sang bờ sông phía bên kia. Bờ bên kia. Là nơi mà nó đang muốn đến. Ở bên kia. Những con rùa đang bò trên cành cây.

Rồi nó nhận ra là nếu nó chạy xuôi theo dòng sông chỉ một đoạn ngắn thôi thì nó có thể đến được cành cây khúc khuỷu đó và nhảy lên. Rồi cái cành cây sẽ đưa nó sang được đến bờ bên kia, hệt như cách nó đã mang mấy con rùa sang. Cái phương cách rất đơn giản đó làm cho nó ngộp thở mất một lúc. Phải, nó sẽ cưỡi cái cành cây đó sang đến bờ bên kia rồi nhảy xuống. Nếu lũ rùa làm được thì nó cũng sẽ làm được.

Nó nhảy lên và bắt đầu chạy theo cái cành cây nổi bềnh bồng đang mang mấy con rùa. Lúc đầu thì nó chạy lon ton bên cạnh cành cây, theo hướng song song với cành cây nhưng rồi nó nhanh chóng nhận ra là nó cần phải chạy lên đón đầu để cái cành cây hướng về phía nó. Nó tăng tốc độ lên rồi chạy. Cuối cùng khi nó đến được một chỗ rẽ và quay đầu nhìn lại qua vai. Nó có thể thấy là cái cành cây đang quay đầu hướng thẳng về phía nó.

Lại gần hơn, gần hơn nữa, thêm tí nữa. Gấn đến rồi. Đúng vậy!

Nó bước dần xuống bờ sông và rồi ùuuummm cái cành cây mang đầy những rùa đã tấp vào bờ ngay trước mặt nó.

Nó nhắm nghiền mắt lại và...

nhảy lên!

Ngay khi nó nhảy lên trên khúc gỗ, những con rùa giật mình trườn nhanh xuống nước. Sự cộng hưởng giữa con mèo nhảy lên và đàn rùa trượt xuống làm cho cái cành cây xoay vòng vòng xung quanh trục. Puck lại chạy, cành cây lại xoay. Puck là một con mèo lanh lẹ. Nó có thể chạy khá nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng cái cành cây đang xoay vòng. Nó nhanh chóng lấy hết sức ra bấu tất cả móng vuốt của mình vào cành cây, nhưng điều này hóa ra lại là một sai lầm ghê gớm bởi vì nghĩa là nó bị dính chặt vào cành cây khi khúc gỗ xoay xuống nước.

Tõm!

Nước lạnh làm cho nó kinh hoàng. Nó nuốt một ngụm nước đầy cả miệng và bắt đầu thấy ngạt thở.

Meoooo!

May mắn là cú xoay vòng này lại đưa khúc gỗ trôi vào ngay bờ nước. Vì vậy dù là nó vừa mới bị nhúng chìm trong nước, một khi nó trồi lên được thì chỉ còn phần bụng bị ngập trong nước. Nó khạc nước ra. Rồi nó trèo lên bờ sông và nín thở. Khi nó nhìn lên, đám rùa lại đang leo trở lên khúc gỗ và trôi đi. Chúng thậm chí không thèm nhìn lại nó. Nó ngồi xuống và quan sát. Rồi nó lại nhìn sang phía bờ bên kia. Có vẻ như cái bờ sông đó trở nên xa vời hơn bao giờ.

Nó liếm bộ lông ướt của mình và ho lên.

Điều hay ho duy nhất trong chuyến ra khơi thử nghiệm vừa rồi là nước lạnh đã làm bong ra lớp bùn khô và bộ lông của nó, dù ướt đẫm từ đầu tới đuôi, bây giờ đã trở nên sạch sẽ hoàn toàn.

Đó chỉ là một niềm an ủi nho nhỏ. Dù sao thì bộ lông láng mướt cũng không đưa nó đến được cái bờ bên kia. Nó giũ bộ lông ướt đầm, đầu tiên là chỉ một chân, tiếp theo là cái chân kế bên rồi sau đó là cả toàn thân. Nó làm cho nước từ bộ lông bắn tung vào bầu không khí xung quanh, tạo ra những lăng kính bé tí xíu trong ánh nắng chiều.

Khi những giọt nước rơi xuống, nó nghe thấy tiếng cánh vỗ nhẹ và nhanh ngay đằng sau lưng. Nó quay đầu lại nhìn qua vai. Kìa, lại là.

Con chim ruồi.

Ở ngay đấy.

Đằng kia.

Rồi biến mất.

P. TÁM MƯƠI TA HÃY QUAY TRỞ LẠI MỘT NGÀN NĂM TRƯỚC,

đến ngay chỗ đó bên bờ sông, phía dưới đám cây. Hãy quay lại thời điểm mà Grandmother đã trườn vào bờ sông để đi tìm đứa cháu gái của mụ, đứa bé có khả năng phát sáng.

Vào ngày hôm đó, mặt trời sáng rực rỡ như một ngọn đèn pha chiếu lên chiếc bình bị bỏ rơi. Grandmother nhìn chiếc bình. Trước đây mụ đã từng thấy nó, chỉ mới vài ngày khi mụ đến đây để tìm Night Song. Mụ đã nhìn thấy bộ ba của gia đình họ, Night Song, Hawk Man và đứa con gái, cùng nắm tay nhau vòng quay cái bình. Mụ đã từng nhìn thấy họ ở cùng nhau, trao cho nhau những vòng tay ôm chặt và những nụ cười. Lúc này mụ trườn tấm thân khổng lồ của mình lên bờ sông và bắt đầu chậm rãi bò quanh cái bình.

Này, đây cái bình đẹp đẽ, duyên dáng trong dáng hình tròn trịa, cân đối và rất to lớn. Đây là cái bình được nặn ra để sử dụng, để chứa nước, đựng dâu và hạt giống. Nhưng nó cũng là một cái bình đáng để chiêm ngưỡng. Grandmother ngắm nhìn những hình khắc tuyệt đẹp, một dải hình mặt trăng lưỡi liềm viền quanh miệng bình.

A nhưng cái gì kia... hình một con rắn khắc bên mép bình. Thật là bắt mắt. Grandmother vươn đầu lên và lướt cằm dọc theo những đường lượn, đưa lưỡi lần theo hình vẽ. Mụ ngồi xuống. Là Night Song. Mụ có thể đánh hơi thấy sự hiện diện của con gái mình như được gắn chặt vào lớp đất sét đã nung cứng. Mụ thở hổn hển trong sự kinh ngạc. Cái bình. Phải, cái bình đáng yêu này là do chính tay con gái mụ làm ra. Rồi mụ rít lên. Ssssịiiiit!!!

Night Song! Nếu không phải vì Night Song thì mụ đâu có cô đơn thế này. Night Song đã bỏ rơi mụ không phải chỉ một lần mà đến hai lần. Mụ nhấc mình ngồi dậy và chuẩn bị mổ vào cái bình. Với đôi hàm kinh khủng của mụ thì mụ có thể đập vỡ phần vành bình và phá hủy nó. Mụ cuộn người thành vòng, cảm thấy nọc dộc đang đang trào trong miệng, cảm thấy sự căng thẳng đang dồn nén trong hàng triệu chiếc xương uốn cong trong cơ thể, trong những bắp thịt săn chắc của mình.

Cái bình này là kẻ thù của mụ. Chính Night Song đã làm ra nó. Cái bình mang dáng hình của mụ ở mặt ngoài. Mụ cuốn người lùi lại như một mũi tên mắc vào cánh cung và mở rộng cái miệng như bông gòn của mình.

Nhưng đúng lúc mụ sắp mổ vào cái bình, vào thời khắc mỗi cơ bắp trên người mụ đang căng ra và sẵn sàng, mụ thình lình cảm thấy cái gì đó đang túm lấy mụ từ phía sau, cảm thấy như có một gọng kìm đang kẹp chặt lấy cổ mụ.

Mụ thở phì phì và phun nọc độc. Mụ uốn cong người vặn vẹo, quăng quật thân mình khắp nơi. Mụ cảm thấy nghẹt thở. Cái gọng kìm đó kẹp thật chặt xung quanh cổ mụ. Rất chặt. Mụ ngửi thấy mùi nọc độc của chính mình khi nó tuôn thành dòng trên cái lưỡi mỏng dính của mụ, cảm thấy từng giọt nhỏ chảy âm thầm qua những chiếc vảy hình thoi của mụ, chảy xuống khắp toàn thân mụ. Mụ lại vặn người. Cái gọng kìm lại siết chặt hơn.

“Mi!” Mụ nghe thấy một giọng nói rất trầm. Và ngay lập tức, mụ nhận ra ngay đó là ai. Chính là Hawk Man.

Chàng xoay người mụ lại để mụ đối diện vớỉ chàng. Bàn tay chàng nắm giữ mụ cách mặt chàng một cánh tay. Nếu không thì mụ đã có thể mổ ngay vào mặt chàng. Nhưng bây giờ thì mụ không còn làm được gì nữa. Chàng đã nắm mụ trong tay. Mụ có thể nhìn thấy những tia sáng vàng lóe lên trong đôi mắt màu sẫm của chàng. Mụ nhìn thấy những chiếc lông vũ dựng thẳng lên từ mái tóc chàng. À, mụ biết rồi, đây không phải là một người đàn ông bình thường.

Chàng nhìn thẳng vào mắt mụ rồi nói.

“Mụ đã làm gì họ?” chàng hỏi.

“Night Song đã chết rồi,” mụ trả lời. Rồi mụ nói tiếp, với một nụ cười khinh bỉ, “Nó đã từ bỏ mi.’ Mụ nhìn thấy một ánh buồn bã, chỉ một tia buồn rầu lóe lên trong đôi mắt chàng. Nhưng nó biến mất rất nhanh. Mụ bảo chàng, “Giờ thì đã quá trễ với Night Song.”

Mụ mong đợi chàng sẽ đổ sụp xuống, sẽ khóc lên như loài người thường vẫn làm thế. Nhưng thay vào đó chàng lại lắc người mụ. “Mụ đã làm gì với con gái của ta?”

Cú rung lắc làm cho mụ phát ho lên. Mụ lại phun phì phì và khạc nọc ra. Dòng nọc độc chảy xuống họng mụ. “Mi muốn nói gì?” mụ hỏi lại.

“Con bé đâu rồi? Mụ đã làm gì với nó?”

Trong giây phút đó, Grandmother nhận ra đây là một con người đang van vỉ mụ. Đây là kẻ mà mụ có thể sử dụng làm công cụ cho riêng mình. Mụ sẽ nói dối với chàng để cho chàng đặt mụ xuống và mụ sẽ nhanh chóng kết liễu hắn để tiếp tục cuộc tìm kiếm đứa cháu ngọai của mụ. Phải, đứa con gái. Rồi thì nó sẽ nhanh chóng trở thành của riêng mụ.

Và cái mánh khóe đó có thể đã thành công nếu như mụ tiến hành nhanh chóng hơn, thế nhưng trước khi mụ kịp nói điều gì thì Hawk Man đã hú siết chặt lấy mụ, và khi đó, cơ thể của mụ co thắt lại thật mạnh, rồi cái đuôi của mụ, như một ngọn roi, đã rạch một đường trên bắp đùi của Hawk Man, mở ra một vết thương sâu và rộng.

Hawk Man hét lên trong cơn đau xé thịt.

Chàng đau đớn cực độ vì đã mất đi người vợ yêu quý, vì không thể tìm thấy đứa con gái bé nhỏ. Hawk Man kiệt quệ vì đau buồn, vì hi vọng và vì những cơn mơ. Chàng đang trong cơn giận dữ.

Vì trong cơn thịnh nộ, chàng mở nắp ra khỏi bình, cái bình to lớn và tuyệt vời của con gái chàng, rồi nhét Grandmother vào trong, ép cái thân hình to lớn và bầm dập của mụ vào trong cái bình sâu có lớp da gốm mịn màng, cái bình được làm ra đế chứa nước ngọt và để giữ tôm càng, để bảo quản bắp và ngũ cốc, là món quà của một người mẹ dành cho một đứa con gái.

"Đời của mụ đã hết rồi!” chàng hét lên.

Chàng nhét con rắn già vào sâu trong cái bình đẹp đẽ rồi ấn mạnh cái nắp vừa khít vào miệng bình. Rồi để chắc chắn là cái nắp không thể bị bung ra, chàng nhấc một tảng đá to và nặng từ bên bờ sông và đặt nó lên miệng bình.

Sau đó, chàng bắt đầu đào đất. Với đôi tay trần của mình, chàng cứ đào mãi, xuyên qua lớp đất sét cứng và dính nhơm nhớp bên bờ sông cho đến khi cuối cùng chàng đã đào được một hố sâu, một cái hố thật vừa vặn để chôn cái bình. Cùng với thứ kinh khủng mà nó chứa đựng bên trong.

Khi chàng đặt cái bình xuống và dùng đất để lấp hố lại, chàng không để ý đến vết rách toạc ở bàn tay. Trong cơn đau từ vết thương ở đùi nơi cái đuôi độc địa của Grandmother đã rạch sâu, chàng không còn cảm thấy nỗi đau ở tay, không nhìn thấy nó đã bắt đầu sưng phồng lên và lan nhanh lên cánh tay chàng, không cảm thấy dòng nọc độc đang chảy nhanh từ tĩnh mạch sang động mạch, chạy vào dòng máu thiêng của chàng, dòng máu của phượng hoàng, của loài chim khổng lồ thần thoại, của chính thần Thoth, của các loài chim thần cổ xưa, những loài có khả năng chuyển đổi hình dạng xa xưa và đã bị lãng quên.

Còn một thứ nữa mà chàng không để ý thấy, một quả thông bị gạt rơi vào cái hố, cái quả thông đã nằm ở đó, ngay bên dưới mặt đất qua một cơn hạn hán khát cháy kéo dài, cho đến khi cuối cùng bị nứt ra nhờ một ngọn lửa mãnh liệt, nó đã nảy mầm, vươn những cái rễ sâu vào trong lớp đất sét đỏ bên bờ sông và ôm choàng quanh cái bình trong bộ rễ, hướng phần ngọn cây nhỏ bé của nó về phía mặt trời, nơi đó thân của nó cứ vươn rộng ra mãi, nó đã đứng đó cả ngàn năm, trải qua hàng ngàn trận dông bão cho đến khi một cú sét theo ngọn gió cuối cùng của một cơn bão đã giáng một lát cắt sâu và nảy lửa vào thân của nó, báo hiệu một cái chết sắp sửa xảy ra.

Cái cây này đây.

Là cây thông to lớn và đáng yêu này.

P. TÁM MƯƠI MOT GAR FACE BIẾT RẰNG CON CÁ SẤU ĐANG GIỄU

cợt hắn, đang biến hắn thành một trò chơi. Điều này làm cho hắn giận điên lên. Đêm nào cũng đều như vậy. Hắn đợi bên mép nước để chờ những bong bóng nước xuất hiện. Rồi hắn lái con thuyền về phía đó, chỉ để đến và xem những cái bóng nước nổi lên đằng sau hắn.

Hắn uống một ngụm dài từ cái chai bẹt đựng rượu. Rượu Vodka. Rẻ tiên và bốc lửa, và ngọn lửa đó chảy lan xuống. Khi ngụm rượu đọng lại trong ruột hắn, nó lại càng nóng bỏng hơn.

Cùng với hơi rượu, con cá sấu làm cho Gar Face càng giận sôi lên từ trong ra ngoài. Rồi một đêm nọ, khi hắn đẩy con thuyền độc mộc về phía bờ sông, hắn chợt nghe thấy một cú chạm mạnh vào đáy chiếc thuyền. Đã nhiều lần con thuyền của hắn bị va chạm bởi cá sấu hoặc lũ cá, hoặc thậm chí là một con hải ly giống như rắn đã di chuyển đến sống ở đây vào thế kỉ trước. Những con chuột nước, chúng sinh sống bằng cách chén những ngọn súng mọc dọc theo bờ nước và xây tổ ở ngoài bãi lầy.

Bùm! Lại thêm một lần nữa.

Bùm! bùm, bùm! Lại va chạm lần nữa rồi xảy ra liên tục.

Gar Face đã hiểu. Đó không phải là chuột nước hay là một con cá. Con thuyền bắt đầu đu đưa từ bên này sang bên kia. Gar Face ngồi xuống, co cứng người lại. Cây sào

hắn vẫn dùng để lái đang chìm vào dòng nước. Với một cảm giác kinh hoàng, hắn nhận ra rằng mình đang bị kẹt.

Bờ sông chỉ cách đó chưa đầy một thước, đủ gần để bước chân ra khỏi con thuyền và kéo nó về phía bờ.

Nhưng hắn biết rằng chỉ cần vừa đặt một chân ra khỏi mạn thuyền thì con cá sấu sẽ kéo hắn xuống nước. Ngay lập tức. Gar Face giận điên lên! Hắn chửi thề con vật bên dưới, ngay cả khi con thuyền đang lúc lắc liên tục. Hắn cảm thấy rượu vodka đang dâng lên đến cổ họng, cảm thấy vị mật đắng của chính mình.

Bùm, bùm, bùm!

Con thuyền cứ lúc lắc, đung đưa.

Rồi con thuyền bắt đầu xoay một vòng như thể nó đang bị cuốn vào một vùng nước xoáy.

“NGỪNG NGAAAYYY!!!!!”

Ngay khi tiếng hét khàn đục vừa mới thoát ra khỏi cổ hắn, sự va chạm dừng ngay lại nhưng con thuyền vẫn cứ tiếp tục xoay vòng. Cơn choáng váng như nhấn chìm hắn xuống. Tiếng hét vừa mới rạch ngang bầu không khí trước đó giờ đường như cũng chìm xuống dòng sông nhánh cùng với con cá sấu. Gar Face đưa cái chai bẹt lên miệng và khó nhọc uống một hơi dài.

Chất lỏng chảy xuống họng hắn như thuốc mỡ. Con thuyền lại lúc lắc trên mặt nước, lần này thì nhẹ nhàng hơn. Đã lâu lắm rồi, chính xác là hai mươi lăm năm, kể từ cái đêm hắn rượt đuổi con hươu cho đến chết trong khu rừng này, một phần tư thế kỉ đã trôi qua kể từ lần hắn cảm thấy nỗi sợ lần đến sát bên mình như thế nào. Một tích tắc cảm giác khó chịu của nỗi kinh hoàng bò ngang qua ngực hắn. Hắn thở hổn hển.

Rồi hắn nhếch mép nở một nụ cười chế nhạo. Lần đó hắn đã thắng kia mà. Thế nào hắn cũng sẽ lại là người chiến thắng trong trận này. Hắn dứ chai rượu về phía con vật đang ở sâu dưới nước và vẫy chào. Rồi hắn lại nốc thêm một ngụm rượu. Ruột gan hắn đang cháy rát.

Khi hắn nhìn qua mạn thuyền, hắn nhìn thấy con thuyền đang được đẩy lên hướng về phía bờ. Hắn không nhớ được là đã cảm thấy con thuyền di động về phía đó như thế nào. Hắn lại nốc thêm một ngụm rượu vodka nóng bỏng. Rồi hắn đứng lên, hai chân run run, và nhanh chóng nhảy lên đám cỏ rồi kéo con thuyền lên cùng với hắn. Đầu hắn choáng váng. Hắn cảm thấy mật đang hòa trộn với rượu vodka trong dạ dày và bắt đầu dâng lên đến họng, cái hỗn hợp đó làm cho hắn buồn nôn, hắn ngã chúi xuống nền đất. Hắn nhắm mắt lại để cố đứng cho vững, nhưng vô ích. Ngược lại, hắn ngã xuống nằm dài trên đám cỏ của bãi lầy. Thứ cuối cùng mà hắn nghe thấy được là tiếng vo ve chói tai của đàn muỗi đói trong buổi sáng sớm đã sẵn sàng hút máu cho bữa điểm tâm của chúng.

P. TÁM MƯƠI HAI Ở CĂN NHÀ NGHIÊNG NGẢ, SABINE CẢM THẤY

có điều gì đó không ổn. Mặt trời buổi sáng đã lên cao vậy mà gã dàn ông vẫn chưa thấy về. Đây quả là điều bất thường. Từ khi nó được sinh ra cho đến bây giờ, hắn luôn rời khỏi nhà khi mặt trời vừa lặn xuống đằng sau đám cây và sẽ quay trở về ngay khi mặt trời vừa mọc.

Nó luôn dựa theo cái thời khóa biểu đều đặn của Gar Face để thực hiện những chuyến săn đêm. Nó biết rằng ngay khi gã chủ nhà rời đi thì nó có thể chuồn ra khỏi Gầm sàn để kiếm thứ gì đó để ăn và sẽ quay về trước khi hắn trở lại. Hôm nay nó đã quay về hàng giờ rồi mà gã đàn ông vẫn chẳng thấy đâu.

Sabine chẳng ao ước gì hơn là gã chủ nhà đừng bao giờ trở về nữa. Khi đó thì nó sẽ được giải phóng khỏi nỗi sợ hãi con người đó cứ ẩn sâu trong nó. Và lúc đó chỉ còn mỗi một vấn đề. Sợi dây đang xiềng xích Ranger. Chúng vẫn cần đến gã để cho Ranger ăn, dù là thỉnh thoảng vẫn bị hắn bỏ quên.

Vì bị sợi dây xích chặt, Ranger không thể cùng đi săn với nó. Nó bù đắp cho con chó bằng cách đem về nhà vài con thằn lằn nhỏ và mấy con chuột nhắt. Lần nào con chó cũng rất cảm kích nhưng bấy nhiêu đó thì không thể nào đủ vừa bụng cho nó.

Điều gì sẽ xảy ra nếu gã chủ không bao giờ quay lại và Ranger sẽ mãi mãi bị xích vào cái cọc?

Không được, nó nghĩ, chắc chắn là hắn sẽ quay về. Nó quay về cái góc tối nơi Ranger đang nằm ngủ và cọ mình vào người bạn già của nó, rúc vào bên dưới cái tai to lớn của con chó và bắt đầu kêu rừ rừ. Ranger cựa mình. Bụng nó trống rỗng và nó còn khát nước nữa. Nhưng Sabine đang nằm cuộn mình bên cạnh nó, bộ lông mềm mại của con mèo đang rót những tiếng rừ rừ vào đầu nó.

Con mèo nhỏ Sabine. Nó là người thân yêu duy nhất còn sót lại với con chó. Ôi Sabine trung thành. Làm sao để bày tỏ được lòng yêu mến của nó dành cho con mèo, rằng con mèo bé nhỏ có ý nghĩa biết chừng nào với nó?

Nó cố gắng ngủ trở lại nhưng chính nó cũng đang lo lắng về sự vắng mặt của Gar Face. Dù nó vô cùng căm ghét gã chủ, nó vẫn cần đến gã để có thức ăn và nước. Chắc chắn là nó, Ranger không đáng để phải chết đói ở đầu sợi xích. Không thể nào.

P. TÁM MƯƠI BA PUCK KHÔNG CÒN NHỚ ĐÃ BAO NHIÊU NGÀY

trôi qua kể từ khi nó loi ngoi bước ra khỏi dòng sông. Nó chỉ biết là cứ mỗi ngày trôi đi thì sự ham muốn vượt qua được con sông lại càng nổi lên mạnh mẽ hơn. Tiếng vang của lời mẹ nó cứ vọng vào tai nó mỗi ngày. Hứa đi, con hãy hứa là sẽ quay trở lại đó.

Và cứ mỗi buổi sáng, sau khi đã ăn uống xong nó lại bước ra bờ sông và nhìn xuống nữ thần báo ứng của mình - dòng sông. Nó biết là chị nó và con chó săn đang ở phía bờ bên kia. Nhưng ngay cả khi nó vượt qua sông được rồi thì làm sao để tìm gặp họ? Nó phải đi theo đường nào? Nó cần một cột mốc, một dấu hiệu, một cách gì đó để có thể xác định được hướng đi.

Tại sao Ranger lại không sủa lên? Đã bao nhiêu lần nó tự hỏi mình như thế, hết lần này đến lần khác? Và đã bao nhiêu lần nó lại bỏ lửng câu hỏi, không giải đáp được? Nhưng hôm nay, khi đang đứng bên mép nước, câu trả lời kinh khủng đã tự mình hiện lên, một câu trả lời mà nó đã cố tình tránh né suốt bấy lâu nay.

Câu hỏi: Tại sao Ranger không sủa lên?

Trả lời: Chắc chắn là đã xảy ra một điều gì đó rất đáng sợ.

Vậy đó, câu trả lời ở ngay phía trước mặt nó, nơi mà nó đã ở đó từ bao lâu nay, lẩn nấp như một cái bóng. Hhhiisss!!! Sự thật kinh khủng đó kêu vo vo trong tai nó. Lông trên lưng nó dựng đứng lên.

Một cái gì đó rất kinh khủng đã xảy ra.

Sự đoan chắc đó như một cơn gió mạnh đập vào từng khớp xương nó. Và Puck biết đó là câu trả lời duy nhất. Nếu không phải vậy thì chắc chắn là Ranger đã tru lên rồi, con chó hẳn là đã vươn cổ lên và cất tiếng sủa với con mèo con lông xám bé nhỏ của nó và cả cho mèo mẹ nữa.

Đã xảy ra một điều gì đó rất kinh hoàng.

Mặt trời đã lên cao hơn trên bầu trời. Con sông sôi trào lên khi cuộn chảy ngang qua nó. Puck phải quay lại căn nhà xiêu vẹo. Một điều gì đó dễ sợ đã xảy ra. Nó sắp sửa rít lên một lần nữa, thì...

Chat-chat-chat-chat-chat.

Tiếng động bất ngờ đó làm nó giật bắn mình. Nó nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy gì cả.

Chat-chat-chat-chat-chat.

Puck quay mình một vòng. Chẳng thấy ai đang ở gần nó. Nó nhìn vào từng vệt nắng in trên nền đất khắp xung quanh mình, nhưng chẳng thấy bóng con chim nào đang bay qua đó.

Chat-chat-chat-chat-chat.

Tiếng động này từ đâu vang đến nhỉ? Rồi một dám mưa những vỏ quả khô lả tả rơi xuống từ cây sồi mọc gần bên cái tổ của nó. Nó ngước nhìn lên.

Chat-chat-chat-chat-chat.

Một con sóc! Puck chỉ kịp nhìn thoáng thấy con vật màu nâu bóng mượt, xa tít tắp trên những cành cây. Nhờ vào cái đuôi mà Puck mới nhìn thấy con sóc. Từ nơi nó đang đứng, nó có thể nhìn thấy một cái đuôi xù, vụt qua vụt lại.

Nó chưa bao giờ nhìn thấy con vật nào khác ngoại trừ con chim cao vút trên ngọn cây trước đó. Cao khoảng bao nhiêu nhỉ? Sáu mét chăng? Hay là chín mét? Độ cao làm nó bàng hoàng. Rồi, trong thoáng chốc, con sóc nhảy vút từ cành cây này sang cành khác, chạy đến đầu mút tận cùng nhỏ xíu của những cành nhánh nhỏ nhất, rồi chạy dọc theo những khoảng hẹp trên cành cây. Nó chỉ dừng lại một lúc đủ để bóc vỏ một quả sồi khô và thả đám vỏ xuống đất.

Puck tiếp tục quan sát. Con sóc hối hả chạy từ cây này sang cây khác, từ cành này sang cành khác, từ nhánh cây nhỏ này sang nhánh cây khác cũng mỏng dính như thế, cho đến khi nó làm một điều không thể tưởng tượng nổi nhưng trông lại rất dễ dàng: con sóc vượt qua sông.

Puck nặng nề ngồi xuống, miệng nó há hốc vì ngạc nhiên.

Ở phía bờ bên kia, con sóc nhỏ đã biến mất vào một bụi cây rậm rạp. Tại sao Puck chưa bao giờ nghĩ ra cách đó nhỉ? Nó nhìn xuống những cái móng chân sắc bén của mình. Chẳng phải là nó cũng có những công cụ để leo cây sao? Nó gầm gừ nho nhỏ và cào vào không khí. Nó ngồi thẳng lên và liếm vào vai bên phải.

Nó nhìn theo sau con sóc lúc này đã biến mất. Nó nhìn vào những cành cây. Nó nhìn sang bờ bên kia sông, ở đó nơi bờ sông phía bên đó, là chỗ nó cần phải đến.

Grandmother cũng biết nơi mà mụ cần phải đến: bất cứ nơi nào ngoại trừ cái bình này, cái bình làm quà sinh nhật. Một ngàn sinh nhật đã trôi qua, một ngàn năm trong căn phòng cô đơn của mụ. Mụ hé mở cái miệng trắng như bông ra và ngáp. Sớơoomm thôi, mụ rít lên, thời điểm của ta rồi sẽ đến.

P. TÁM MƯƠI BỐN CUỐI CÙNG, KHI GAR FACE THỨC DẬY THÌ TRỜI

đã trưa. Mặt trời chói chang xuyên qua những ngọn cây và lần hồi thiêu đốt mặt hắn. Hắn nhắm mắt lại. Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ lần cuối cùng hắn ở ngoài trời vào giữa trưa thế này. Hắn không quen với ánh sáng chói chang ban ngày và hai mắt hắn nhức nhối khi mở ra.

Hắn đưa tay dụi lên mặt. Mặt hắn nóng như lửa! Và cả hai bàn tay hắn cũng vậy. Hắn nhìn xuống mu bàn tay. Hai bàn tay đều nổi đầy những u sần và nốt sưng. Bầy muỗi đã hút máu no say ở hai bàn tay và trên mặt hắn suốt cả buổi sáng, kể từ khi hắn vượt qua được bờ con sông Bayou Tartine. Rồi tiếp theo là mặt trời nóng rực đã nung cháy lớp da tái xám của hắn thành một màu đỏ sáng xấu xí. Hắn ngồi dậy và bước về phía mép nước. Hắn nhúng hai tay vào trong dòng nước mát lạnh và phả lên mặt.

Nước bốc lên một mùi xưa cũ, như thể cái mùi đó đã từng đọng trong dòng sông bẩn thỉu này cả triệu năm rồi, và quả là vậy. Con sông nhánh già nua, dòng Bayou Tartine này. Ở đáy sông, con cá sấu chúa đang nằm ngủ.

Gar Face nhăn nhó bộ mặt cháy nắng của mình. Rồi hắn cố nhấc mình đứng dậy và bước vào khu rừng, dọc theo con đường mòn mà chỉ mình hắn biết, con đường bò ngang qua mép của những bãi cát lún. Hắn đi về phía căn nhà xiêu vẹo. Hắn lắng tai để tìm nghe tiếng sủa của con chó nhưng chẳng nghe thấy gì. Con chó ngu ngốc. Chó săn mà không sủa thì còn dùng để làm gì chứ?

Khi hắn bước vào khoảnh sân đầy rác rưởi, từ bên khóe mắt hắn chợt thấy một cái gì đó lướt nhanh vào bên dưới hàng hiên. Con chó ngu xuẩn thậm chí còn không thể đuổi chuột ra khỏi sân, hắn nghĩ. Hắn bước lên hàng hiên, và tựa khẩu súng trường lên rào chắn. Hắn giật mạnh sợi xích để xem con chó có còn sống hay không. Chắc chắn là hãy còn sống. Ranger kéo lê mình ra và ngồi xuống. Nó liếm vào cái chân bị đau, cái chân hãy còn mang viên đạn ở trong. Gar Face nhìn vào con chó. Con chó săn vẫn còn nguyên cái vẻ mà hắn vẫn thấy - xơ xác và sợ hãi. Hắn bước lại gần một cái bao nằm trên hàng hiên và thảy vào cái tô một mớ thức ăn rẻ tiền của chó.

Rồi hắn bước vào nhà và buông mình vào cái giường cũi của mình. Nhưng ngay trước khi nằm xuống, hắn chợt nhận ra: con thú lúc nãy chuồn vào dưới hàng hiên không phải là chuột. Mà là một con mèo. À ra thế, hắn nghĩ.

Một con mồi.

P. TÁM MƯƠI LĂM KHU RỪNG CÓ NHIỀU CÂY THÔNG MỌC LÀ NƠI

cư trú của rất nhiều những kẻ săn bằng bẫy, bao gồm cả những cây nắp ấm ăn thịt với cái họng bình rất quyến rũ phủ đầy một lớp si rô ngọt ngào và rất dính dể bẫy những con chuồn chuồn kim và những con rệp khác. Loài nhện, tất nhiên rồi, chúng là những thành viên cao quý của bộ tộc săn bẫy với những tấm mạng nhện xảo trá.

Bạn hãy hỏi một cái cây và nó sẽ kể cho bạn nghe về biết bao nhiêu loại cạm bẫy. Bẫy thép của những thợ săn, đôi hàm cứng như thép của những con cá sấu, cặp hàm đáng sợ của loài rắn hổ mang nước.

Từ bên trong Gầm sàn, Sabine đưa mắt quan sát. Cuối cùng thì nó cũng có thể yên tâm. Gã chủ nhà đã trở về, và thậm chí hắn còn cho Ranger ăn nữa. Nó cuộn đuôi vào bên dưới mình và nhắm mắt lại. Làm sao nó có thể biết được là có một cái bẫy đang được giương lên?

Kí ức của một cái cây được lưu trữ rất lâu, lâu dài vô cùng.

Grandmother Moccasin cũng thế. Nhưng trí nhớ của mụ về thế giới bên ngoài chỉ được ghi nhận cho đến thời điểm mụ bị nhốt vào trong bình. Mụ không thu thập được những sự kiện diễn ra khi mụ nằm trong căn hầm mộ chôn sâu dưới đất này. Làm sao mụ biết được?

P. TÁM MƯƠI SÁU RẤT NHIỀU THỨ MÀ GRANDMOTHER KHÔNG

biết được khi mụ nằm một mình trong tòa ngạc thất dưới... Mụ không biết điều gì đã xảy ra với Hawk Man.

Kiệt sức sau cuộc chiến với Grandmother Moccasin, chàng bị hành hạ bởi cơn đau từ vết thương ở đùi nơi cái đuôi của mụ đã rạch đứt da, bị thiêu đốt bởi dòng nọc độc đang chảy khắp cơ thể, thứ nọc độc đậm đặc và đáng sợ đang lan truyền trong các mạch máu chàng.

Với tất cả ngần ấy thứ thì bất kì người đàn ông nào khác hẳn đã ngã nhào vào dòng sông và để cho nó cuốn đi cái cơ thể suy nhược của mình, xuôi mãi đến dòng sông lớn chảy về phía nam, con sông Sabine rộng và có màu nước bạc, rồi chảy xuôi về Vịnh Mexico ấm áp và thân thiện, sẽ mang anh ta xuôi mãi xuống đáy biển xanh thẫm.

Nhưng Hawk Man không phải là một người bình thường. Không. Dòng máu trong người chàng là máu của những loài chim vĩ đại có pháp thuật, của chim thần tiarudavà thần Thoth, những con chim thần của Ấn Độ và Ai Cập, mang đầy những phép màu cổ xưa. Vì vậy, chàng chờ đợi, chờ đợi trong đau đớn với vết thương rách toạc và với dòng nọc độc, mỗi hơi chàng thở ra là một lần đau đớn tột cùng, mỗi cử động là một cơn đau nhói xuyên vào toàn bộ cơ thể chàng. Chàng chờ dợi đứa con gái mình quay về, cơ thể chàng không còn đủ sức để đi tìm con nữa. Chàng vẫn giữ hình hài của loài người bởi vì chàng biết, giống như Night Song, một khi chàng chui vào lốt chim thì sẽ không thể nào quay trở lại làm người được nữa.

Chàng cố giữ hình dáng con người vì con gái mình. Do đó, chàng chờ đợi bên bờ sông, chính con sông này đây. Và trong khi chàng chờ đợi, dân làng đem thức ăn đến cho chàng, những tô bắp và dâu, thịt thò hầm và thậm chí cả thịt bò rừng nướng. Họ ngồi bên cạnh chàng và hát cho chàng nghe. Những người Caddo hiền lành và trung hậu, họ đã đón chào chàng cùng với gia đình chàng vào bộ lạc của họ. Họ túc trực chăm sóc bên chàng và cùng chàng chờ đợi.

Ở đây, bên bờ con sông già cỗi, lang thang này.

Nhưng họ không phải là những kẻ duy nhất. Cả đàn chim nữa, những con chim cắt và chim két, những con quạ gáy xám và những con chim nhỏ. Chúng đậu khắp trên những cành cây xung quanh. Chúng lượn vòng phía trên chàng. Chúng làm tổ trên những cành cây gần sát bên chàng. Chúng biết rằng nếu chàng còn ở lại trong lốt loài người thì chất độc sẽ nhanh chóng giết chết chàng.

Người anh em! Hãy khoác vào lớp lông chim của anh, hãy bay đi.

Mỗi ngày chàng lại yếu thêm, nhưng chàng vẫn từ chối không làm theo tiếng kêu của chúng.

Bước ra khỏi lớp da người đi. Hãy bay lên, hỡi người anh em!

Còn con gái chàng thì sao? Nó đang ở đâu? Chàng bắt đầu ho và khó thở. Nọc độc đã dâng đầy hai phổi chàng, ngực chàng và cổ họng chàng.

Hãy đến đây với chúng tôi! Đàn giẻ cùi lông xanh, những con chim hồng tước, đàn chim tước mào vàng và những con chim két nhỏ bobolinkkêu lên.

Hãy bay đi! Đám vịt uyên ương, những con hạc và đàn diệc lông xanh to lớn cũng kêu chàng.

Chàng quay đầu lại. Rồi chàng nhắm mắt. Con gái của chàng. Chàng phải đợi nó. Chàng thở hổn hển để cố hít hơi vào. Đôi chân của chàng nhức nhối. Cơn đau tàn phá cơ thể chàng từng chút một. “Con ơi,” chàng kêu lên.

Và rồi, trong ánh nắng chiều đang nhạt dần, chàng nghe thấy tiếng kêu vo vo, một tiếng động nhè nhẹ, tiếng của một đôi cánh tí hon đang đập. “Hãy đến đây,” chàng nghe thấy, “thời điểm của người đã đến.” Chàng nhìn lên, và trông thấy một con chim ruồi trong ánh mặt trời vàng chói. Chàng mỉm cười, và ngay lúc đó, con chim vuốt nhẹ vào cằm chàng bằng đôi cánh nhỏ của mình.

Khi dân làng quay trở lại thăm chàng, đem theo thức ăn cùng với tình cảm trìu mến của họ, thì chỉ còn nhìn thấy dọc theo bờ sông, ngay chỗ mà người bạn thân của họ đã từng nằm bao ngày qua, một đám lông chim, những chiếc lông sáng chói lên màu đồng trong tia sáng mặt trời. Và vì lí do đó mà dòng sông này được đặt tên là Tràn đầy nỗi U sầu dành cho Cô gái nhỏ bé. Theo thời gian, cái tên dài dằng dặc đó được thay đổi dần dần thành cái tên hiện giờ, vẫn mang đầy nước mắt, dòng sông Nỗi u sầu bé nhỏ đang chảy ra biển cả.

P.TÁM MƯƠI BẢY THẾ CÒN CÔ BÉ CÓ KHẢ NĂNG PHÁT SÁNG,

cô đã hóa thành gì? Theo lời kể lại của đám cây cối, những cây keo, cây gỗ bulô và cây dương lá rụng thì con gái của Hawk Man và Night Song đã bị lạc. Cô bé cứ bước đi suốt bao nhiêu ngày, nhưng nền đất cứ cứng dần lên và cây cối thì mọc càng thưa hơn. Cô đã từng lớn lên ở nơi mà ánh sáng mặt trời chỉ chiếu thành từng vệt xuyên qua những tàng lá dày rậm của bụi cây tú cầu ngọt, của những cây sồi nước, của cây phong. Còn ở đây thì có quá nhiều ánh sáng, nó đốt thiêu làn da lấp lánh sáng của cô. Bầu trời mà cô từng biết trước đầy là một bầu trời bị chia cắt thành nhiều mảnh nhỏ, những mẩu nhỏ lén lút nhìn xuyên qua những lá kim nhọn của cây thông cao vút và luôn rì rào, nhưng ở đây, nơi khoảng không rộng mở này thì bầu trời thật to lớn và trống rỗng.

Dưới chân cô, mặt đất cứng chắc và có mọc cao xung quanh cô, chúng cúi rạp xuống trong gió. Trước đây, khu rừng thường che chắn gió cho cô. Nhưng ở đây, gió cứ thường xuyên va đụng vào cô, bao vây cô. Ở đây, trong những thảo nguyên rậm rạp này, đồng cỏ rộng mở vào không trung.

Còn không khí. À, bầu không khí xung quanh. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều không khí quanh mình như thế này. Thật là mềm mại, thật là dịu dàng. Tất cả đều là không khí.

Ai đó đã từng nhận xét là thảo nguyên cũng tương tự như biển rộng, từng đợt cỏ uốn mình trong gió giống như nước cuộn lên thành những đợt sóng. Ai đó nói rằng nếu bạn nhắm mắt lại, bạn có thể cảm thấy mặt đất khẽ rung lên từng đợt tới lui, đi đi lại lại, giống như là bạn đang ngồi trên một con thuyền vậy.

Với một bé gái chỉ có một thân một mình, thì việc bị lạc ở biển hay lạc giữa một đồng cỏ cũng chẳng có gì khác nhau. Một bé gái bị lạc thì rất cô đơn, không còn mẹ, người mẹ vẫn hát ru cho bé nghe hằng đêm, hiu quạnh không còn cha, người cha cũng bị lạc trong những cơn đau khổ của chính mình. Một bé gái đang trên đường đi tìm bà ngoại của mình, người bà mà cô chưa hề gặp từ trước đến nay. Đứa bé đó. Đứa bé lạc lối. Đứa bé có làn da phát sáng đang hoàn toàn cô đơn trong cánh đồng cỏ xa xăm.

Cô nhìn bãi cỏ lộng gió và bầu trời màu xanh nhạt. Sự mênh mông này bao vây lấy cô như một làn sương. Cô nhìn thế giới xung quanh, và ngay lập tức hiểu rằng cô sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy mẹ mình nữa.

Làm thế nào mà cô biết được như thế? Làm sao mà bất cứ ai trong chúng ta hiểu được những điều như thế? Có thể là bằng một cách nào đó, khi ta đứng yên thật lâu, đủ lâu thì có thể nghe được tiếng của các loài cây và hiểu được những thông tin của chúng. Có thể là khi chiếu vào đúng một độ nghiêng nào đó thì ánh sáng mặt trời báo cho ta những chi tiết đó. Cũng có thể đơn giản là tình yêu có một cách riêng để thông báo cho ta biết khi ta sắp sửa mất mát tất cả.

Con gái của Night Song và Hawk Man nhận thức được nỗi mất mát, và ngay khi đó cô chợt cảm thấy mình thật là nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi đường như cô là sinh vật nhỏ bé nhất trên hành tinh này.

Bất cứ bé gái nào trong tình huống này cũng sẽ co rúm người lại rồi khóc mãi. Nhưng cô bé này thì không, cô là hậu duệ của những linh vật sống dưới biển, những người cá, những mĩ nhân ngư.

Và không chỉ có dòng máu của những vị thần biển cuộn chảy trong mạch máu của cô. Cô cũng còn là con gái của Hawk Man, là con trai của những vị thần mang trong mình sự kết hợp giữa chim và người. Và ở ngay giữa cánh đồng cỏ này, bị bủa vây hoàn toàn bởi không khí, bị bao bọc bởi bầu trời, cô vươn cao hai cánh tay về phía những đám mây. Làn da của cô chiếu sáng rực rỡ trong ánh sáng mặt trời, lấp lánh những sắc màu cầu vồng. Thình lình, chim chóc kéo đến đen nghịt cả bầu trời, một đàn chim én và chim nhạn, và chim sẻ đất màu sắc sặc sỡ, những đàn sáo đá đuôi buồm, chim gõ kiến mũ đỏ, chim cút bông, và chim nhại. Hàng triệu những con chim khác nhau đang cất tiếng kêu dưới hàng triệu âm thanh khác nhau.

Con gái ơi, chúng kêu lên. Hãy bước ra khỏi lốt người đi.

Chúng nhào xuống và lượn vòng trong không trung ngay trên đầu cô, và trong khi đó, những chiếc lông chim rực rỡ đủ màu rơi xuống tóc cô và phủ lên tay, lên cổ và lên khắp thân thể cô, như một chiếc cầu vồng được kết từ lông chim. Và ngay lập tức, trong một tia sáng lóe lên, cô bay đi, bay nhanh đến nỗi giống như là bầu không khí đã nuốt chửng lấy và cuốn cô lên.

Bị giam cầm trong cái bình, Grandmother cảm thấy một niềm khát khao như làn sóng chảy dồn trong người mụ. Liệu mụ có còn cơ hội nào để được nhìn thấy lại mặt trời vàng chói nữa hay không? Có còn được gặp lại người bạn cá sấu của mụ nữa không? Mụ có còn được cảm nhận sự vuốt ve của gió, của mưa và của ánh trăng bạc lên da mình nữa hay không? Làn da của mụ. Suốt một ngàn năm, làn da duy nhất mà mụ sờ thấy chỉ là làn da của chính mụ. Khô khốc và giòn. Làn da của mụ. Mụ sẵn sàng đem nó rao bán chỉ để được nghe lại câu hát ru của Night Song thêm một lần nữa, để được nhìn thấy đứa cháu gái của mụ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Mụ quất cái đuôi vào mặt trong của chiếc bình. Và cảm thấy làn da mụ đau nhức nhối.

Trong gầm san u ám, Sabin chuẩn bị ra ngoài săn mồi theo thời gian biểu đều đặn của mình. Nó không ngờ là Gar Face đã biết được sự hiện diện của nó, rằng gã đang lập những kế hoạch với sự tham dự của nó. Đã vài ngày nay, gã lại thực hiện đúng cái thời gian biểu bình thường của mình, vẫn rời khỏi nhà vào lúc trời chạng vạng tối và quay trở về lúc sáng sớm hôm sau. Nó không biết rằng sau khi đã phát hiện ra nó, gã đã quay vào trong căn nhà và lau chùi một khoảng bụi trên tấm kính của cái khung cửa sổ bẩn thỉu. Xuyên qua mảng kính trong đó gã săm soi rình một lúc lâu, để trông thấy nó chuồn ra khỏi gầm sàn trong chuyến đi săn hằng ngày. Rồi gã quay lại nhìn Ranger nằm bên cạnh cái tô thức ăn trống rỗng của nó. “Đồ chó ngu ngốc,” gã khinh bỉ nói. “Để cho con mèo nuôi mày.”

Hắn dùng cổ tay áo chùi tấm kính cửa sổ. Rồi hắn chùi mặt mình bằng những ngón tay thô nhám. Hắn bị nắng ăn, như người ta nói, bởi bầy muỗi và những tia nắng mặt trời nóng bỏng, da hắn phồng lên và đau nhức.

Nhưng hắn còn bị thiêu đốt nhiều hơn là những nốt muỗi cắn và những vết phỏng nắng. Cơn đau ở mặt hắn vàở trên bàn tay chẳng là gì so với sự giày vò ở trong ruột gan hắn, sự cồn cào đang gặm nhấm hắn từ bên trong.

Một lát sau hắn ngồi ở hàng hiên và lau chùi khẩu súng trường đã cũ. Khoảng cách giữa hắn và con cá sấu đã hiện lên một cách rõ rệt hơn. Hắn sẽ không đặt chân xuống nước nữa, không bao giờ. Từ nay hắn sẽ chỉ ngồi ở trên bờ. Mặt nước là lãnh địa thực sự của con cá sấu. Ở dưới nước, con cá sấu chiếm thế thượng phong.

Gar Face vuốt ve mấy viên đạn và cười tự mãn. “Ta sẽ nhử cho nó lên bờ, và rồi.. Hắn giơ khẩu súng lên ngang bộ mặt giận dữ của mình và nhìn vào tầm ngắm.

Dưới Gầm sàn, Ranger và Sabine đang ngồi sát vào nhau. Viên đạn nằm trong chân trước của Ranger nóng bỏng lên. Nhưng con chó không phàn nàn. Thay vào đó, nó lại liếm vào đỉnh đầu của Sabine và nhìn ngang qua khoảnh sân hôi hám, nhìn sâu vào khu rừng rậm, nơi những con đom đóm đang nhấp nháy chớp tắt. Sợi dây xích quàng quanh cổ nó trở nên nặng trĩu hơn bao giờ.

Ngay khi mặt trời bắt đầu lặn, nó nhìn thấy cái gì đó đang bay lượn ngay ở mép rừng, ngay chỗ đám cây mọc lên sát khoảnh sân. Đó là một cái cầu vồng bé xíu, vụt lên rồi vụt xuống, bay qua rồi lượn lại. Nó chớp mắt. Một con chim ruồi chăng?

Nó biết chim ruồi có ý nghĩa gì. Nhưng con chim ruồi này bay đến đây là vì ai? Nó liếm cái cẳng chân bị thương. Viên đạn nằm ở đó đang nguội dần.

Ở hàng hiên ngay phía trên đầu nó. Gar Face cũng đã nhìn thấy con chim ruồi. Hắn áp khẩu súng vào bên gò má bị nắng ăn và nhìn xuyên qua khe ngắm ở phía cuối nòng súng. Hắn bóp cò. BÙUUM Khi hắn nhìn lên thì con chim ruồi đã biến mất. Hắn không rõ là mình đã bắn nó rồi hay chưa. Nếu rồi thì hẳn là con chim đã hoàn toàn tan xác. Chẳng còn để lại chút dấu vết nào. Hắn chẳng buồn quan tâm. Mục đích của hắn không phải là săn một con chim ruồi.

Phía bên dưới, Sabine co rúm người lại. Đã lâu lắm rồi nó không nghe tiếng súng nổ. Đối với nó, khẩu súng có nghĩa là một ai đó đã chết, là một sinh mạng đã bị cướp đi. Nó nhớ lại lời dạy của mẹ nó và Ranger. Nó biết viên đạn hãy còn nằm trong chân của Ranger. Nó đã nhìn thấy những con rắn bị đóng đinh trên những thanh rào hàng hiên. Đừng đứng trước gã đàn ông và khẩu súng đó. Chớ bao giờ. Đó là một quy tắc đúng đắn.

P. TÁM MƯƠI TÁM PUCK ĐOÁN LÀ NẾU NÓ BẮT CHƯỚC CON SÓC VÀ

chạy nhanh từ cành này sang cành kia thì hẳn là nó sẽ vượt qua được con sông.

Việc leo lên đến cành tít trên cao của cây bạch đàn đen tupelo thì chẳng có gì là khó đối với nó. Với những cái vuốt sắc thì nó chạy lướt lên dễ dàng. Từ trên cành cây cao chót vót đó, con sông giờ đây trông có vẻ rất nhỏ bé đối với Puck, như thể chỉ cần một cú nhảy là nó sẽ vượt qua được. Khi nó nhìn ra, nó có thể thấy những con sóc khác đang nhảy chuyền từ cành này sang cành kia, những tay nhào lộn thiện nghệ. Nếu nó nhìn xuống, nó có thể thấy mặt đất.

Lẽ ra nó đừng nên nhìn xuống dưới đó. Úi chao! Phía dưới đó... xa... quá.Nhưng nó đã quyết định. Từ trên ngọn cây nhìn ra, Puck cảm thấy chắc chắn hơn bao giờ hết là Ranger và Sabine hiện đang ở phía bên kia sông. Nó cảm thấy một làn gió nhẹ đang trượt ngang qua nó và bên dưới chân nó. Nếu nó bước chân vào cơn gió thì nó gần như càm thấy là mình đang bay lên.

Nhưng chắc chắn không khí không phải là cái mà nó cần phải bước chân vào. Nó phải bước vào một cành cây khác, và tiếp theo là một cành khác rồi một cành khác nữa, phải, lại một cành khác nữa. Nhưng cứ mỗi khi nó di chuyển về phía đầu mút mỏng manh của một cành cây bạch đàn đen tupelo thì cái cành cây lại bắt đầu đong đưa lên xuống giống như là sắp sửa hất nó ngã. Mỗi bước nó đi lại làm cho cành cây hạ xuống rồi lại bật lên, làm cho nó phải lùi trở lại điểm ban đầu gần sát với thân cây, nơi mà cành cây to lớn hơn và vững chắc hơn. Làm thế nào mà con sóc đi qua được nhỉ? Chạy dọc theo một cành cây khẳng khiu mà không làm cho nó bật lên?

Nó ngồi yên lặng một vài giây. Rồi nó lại nghe thấy một tiếng động quen thuộc.

Chat-chat-chat-chat-chat!

Cũng lại là con sóc mà nó đã từng nhìn thấy hôm qua đang ở trên cái cây bên cạnh nó, đang giật giật cái đuôi phủ đầy lông mịn như một ngọn cờ.

Chat-chat-chat-chat-chat!

Puck quan sát con sóc một lần nữa khi con vật nhẹ nhàng di chuyển từ cành này sang cành khác, từ cây này sang cây kia. Nó chú ý đến cách con sóc gấp rút chạy đến đầu mút nhỏ xíu của cành cây và rồi nhảy sang một cành khác. Cách chuyển động thật là duyên dáng và rõ ràng. Và lại nhanh chóng nữa chứ.

Phải rồi, nhanh chóng! Đó chính là bí quyết. Chính sự chậm chạp của nó đã làm cho cành cây trĩu xuống rồi bật lên. Nó phải chạy nhanh. Không được chậm.

Nó quan sát thêm một lúc nữa cho đến khi con sóc lại biến mất vào trong tán lá. Puck di chuyển về phía đầu mút của cành cây nơi nó đang đứng, đầu tiên là một chân rồi chân kế tiếp. Nó hít vào một hơi thở và... nhanh lên.

Đi nhanh.

Đi nào, Puck, chạy đi!

Nhưng nó chỉ chạy được có một khoảng ngắn. Cành cây võng xuống. Nó bám tất cả các móng vào vỏ cây. Nó đợi đến khi cành cây ngừng đu đưa lên xuống. Dạ dày Puck nôn nao. Nó thay đổi ý định về việc phải di chuyển nhanh và quyết định là nên đi chậm trở lại.

Nó bò đi từng chút một. Cành cây trở nên nhỏ hơn và thon hơn. Nó dừng lại và nhìn sang cái cây kế bèn. Ở đó có một cành cây ngay gần đó đang chờ nó. Cành cây đó vươn ra với nó, đang xòe ra những ngón tay lá. Nếu như nó chỉ nhảy qua một chút thôi, nó có thể làm được.

Nó rón rén bò tới giữa cành. Cái cành cây đu đưa. Lên. Xuống. Nó bám chặt móng vào và giữ yên. Rồi nó quyết định sẽ đếm... một... hai... ba...

BÙUUM!

Tiếng súng rạch ngang bầu không khí.

Puck buông mình rơi xuống.