Chương 7 P. SÁU MƯƠI BẢY-CÁCH NƠI ĐÓ KHÔNG XA, HAWK MAN CHỢT
dừng lại. Có ai đó đang kêu chàng. Thoạt tiên, tim chàng đập nhanh hơn. Có phải đó là Night Song không? Tiếng kêu đó rất giống với tiếng của nàng. Phải, đó chính là tiếng vợ chàng. Nàng đang kêu chàng, chàng biết thế, và chàng phải đi tìm nàng. “Anh đang ở đây!” chàng kêu lên. “Ở đây!” Chàng lại lắng tai nghe, lắng tìm tiếng gọi của Night Song. Nhưng chỉ là sự yên lặng. Tất cả những gì chàng nghe thấy chỉ là tiếng đàn chim đang bay lượn. Chàng biết rằng chúng đang theo dõi chàng nhưng sự hiện diện của chúng chẳng đem lại cho chàng một chút an ủi nào. Chàng khum hai bàn tay bên tai. Tiếng gọi vọng đến từ phía nào nhỉ? Chàng đứng bất động. Kìa, tiếng gọi đó lại vọng đến. Một giọng nói nhỏ, đang kêu gọi.
Là con gái của chàng! Chắc chắn là nó đã thức dậy. Chàng đã bỏ mặc nó một mình. Chỉ có một mình, không có mẹ hay cha ở bên cạnh. Hawk Man rời khỏi con đường mòn trong rừng và chạy trở về phía ngôi làng. Bây giờ chàng đã nghe được tiếng của con bé rõ ràng hơn, nó đang kêu gọi chàng. Chàng cảm nhận được một nỗi sợ lồng trong tiếng kêu của con bé. Phải chạy nhanh lên, chàng nghĩ, chạy đến đứa con gái sáng lung linh của mình, chạy nhanh liên tiu.i con gái bé nhỏ đang đơn độc. Chạy nhanh lên.
Khi chàng ra khỏi bìa rừng, chàng thấy con bé đứng bên bờ sông, làn da đang sáng lên, những con chim đang bay lượn trong không gian như một vầng hào quang trên đầu cô bé. Tim chàng thổn thức trước sự nhỏ bé của con mình. Nó hãy còn bé nhỏ quá, đứa con gái đang chiếu sáng rực rỡ. Chàng nhanh chóng bé xốc con lên trong hai cánh tay, đứa con gái bé nhỏ đang chiếu sáng, đứa con của chàng và Night Song.
Khắp xung quanh có một cái gì đó bất ổn.
Mối đe dọa đang làm tổ trong bầu không khí ban mai.
Đọng lại trên tay họ.
Đang từ từ chuyển dịch trên lưng họ.
Ngay tại đây, bên bờ sông này, có một người cha đang đứng yên, bồng đứa con gái nhỏ trong tay, làn da cô bé lờ mờ tỏa sáng trong ánh trời buổi sớm. Và đây, đứa bé gái được cha mình ôm sát vào lòng. Cả hai đang đứng đây cùng với đàn chim đang bay lượn trong yên lặng.
Cuối cùng, khi cả hai không còn đủ sức bám vào nhau nữa, bé gái cầm lấy tay cha mình và dẫn ra đến nơi mà trước đó cô đã tìm thấy dấu chân của mẹ mình. Hawk Man nhìn xuống. Phải, đây chính là những dấu chân của vợ chàng. Nhưng chàng chợt thụt lùi lại khi nhìn thấy cái đang nằm kế bên những dấu chân đó. "Không!" chàng hét lên. Chàng nắm tay con gái mình chặt hơn và kêu lên. "Khooông!!!”
Ở đó, ngay bên cạnh những dấu chân do vợ chàng để lại là một hình chữ S - dấu vết in hằn của một con rắn.
P. SÁU MƯƠI TÁM KHU RỪNG NÀY CÒN GIÀ NUA HƠN BẤT KÌ CÂUchuyện cổ nào, nó đã tồn tại trước khi lũ khủng long, đàn voi có răng mấu và những cây dương xỉ khổng lồ tùng chạm đến bầu trời với những chiếc lá nhọn của mình. Nó lâu năm hơn cả sự cổ xưa. Nhưng vào những thời đại sớm nhất, không lâu sau khi đại dương cổ đại kéo mình ra khỏi mặt đất và đổ vào Vịnh Mexico về phía nam thì những loài thú thuộc bộ mèo đã xuất hiện rồi. Nếu bạn mà hiểu được tiếng nói của cây cối thì bạn sẽ được nghe kể về những giống loài này. Những con hổ răng kiếm với hai hàm răng sắc như những thanh đại đao. Chúng đã từng lang thang ở khu rừng này hàng ngàn năm, trải qua thời tuổi trẻ trong những bụi cây và sử dụng đám dương xỉ làm nơi trú ngụ. Bây giờ thì chúng đều đã tuyệt chủng, chỉ còn lại một vài mẩu hóa thạch.
Sau đó là sự xuất hiện của những loài báo lông mượt,báo đốm Mỹ, mèo rừng. Hầu hết cũng đều tuyệt chủng, hay là đã trốn đi sang những khu rừng khác, vội vã chuồn về Mexico ở phía nam để tránh những tay thợ săn và những người đi săn trộm đang lùng kiếm bộ lông của chúng để làm áo khoác và mũ. Ngay cả loài linh miêu cũng trở nên hiếm hoi. Và gấu ngựa, là loài hiếm nhất trong tất cả.
Đám cây rừng tiếc nhớ chúng vô cùng, những con báo chân ngắn, báo lùn và báo puma. Cây cối rất yêu những loài thú thuộc giống mèo. Khi một cái cây bị ngứa thì chúng có thể nhờ cậy vào một con mèo để được gãi thỏa thuê. Cây cối rất thích những cái móng sắc của mèo. Yêu thích tiếng rừ rừ của chúng khi chúng cọ mình vào thân cây. Trìu mến ôm lũ mèo vào những chạc ba của mình khi chúng chìm đắm vào những giấc ngủ ngày.
Không một con thú nào có thể so sánh được với những tay săn cừ khôi thuộc họ mèo trong quá khứ.
Và đây, chúng ta gặp lại Sabine, một thành viên bé nhỏ của gia đình họ Mèo, thuộc bộ thú ăn thịt. Hãy nhìn cô mèo bé nhỏ này đang bắt chước những người bà con to lớn hơn của mình trong việc theo dõi và dồn bắt một con chuột cống bất cẩn. Hãy trông cách nó nhảy đến vồ một con kì nhông nhanh nhẹn. Sự gan dạ trong khi săn mồi của nó thật là đáng nể.
Nó đã học được cách trườn ra và chui vào Gầm sàn như mẹ nó vẫn thường làm trước đó, và nó đã tự huấn luyện mình một cách nhanh chóng. Con mèo nhỏ Sabine xứng đáng là truyền nhân của loài thú răng kiếm, con mèo lông bạc xinh xẻo này.
Thế nhưng bất kể kĩ năng săn mồi thành thạo của nó, vẫn còn đó những nhu cầu mà việc đi săn vẫn không thể thỏa mãn được. Nó vẫn cần có mẹ, vẫn mong muốn được tựa đầu lên phần bụng mềm xốp của mèo mẹ, vẫn khao khát được cảm nhận lưỡi của mẹ liếm vào mặt, vào tai và cằm của nó. Và nó cũng nhớ đứa em trai của mình nữa. Nó cần có ai đó để cùng cuộn tròn người bên dưới vành tai to lớn của Ranger. Nó nhớ Puck. Và cũng rất muốn được nghe lại bài hát của Ranger, nghe giọng hát trầm buồn sâu lắng của con chó săn trong bầu không khí ban đêm. Nó muốn chặt đứt sợi dây xích gỉ sét đã trói buộc Ranger vào cái cọc, để cho cả hai có thể rời bỏ cái nhà nghiêng ngả này, lìa xa hẳn gã đàn ông khủng khiếp, ra đi và chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại nữa.
Hãy nhìn Sabine: cô thợ săn gan dạ.
Nhìn Sabine mà xem: người bạn trung thành.
Sabine: con mèo con dũng cảm.
P. SÁU MƯƠI CHÍN MỘT CON RẮN SẼ SỐNG ĐƯỢC BẰNG GÌ KHI BỊnhốt trong bình cả ngàn năm? Ngay cả một con vật có phép thuật như Grandmother Moccasin cũng cần một điều gì đó để giúp duy trì sự sống chứ. Những mong ước thì không đủ, chắc chắn là vậy rồi. Một con rắn không thể chỉ tồn tại nhờ vào ước mơ, ngay cả khi có được dòng máu phép thuật chảy trong huyết quản. Grandmother xoay mình trong cái nhà ngục bằng đất sét nung. Hi vọng dânglên đầy ngập bình.
Sau khi Night Song trườn xuống con sông vào cái đêm cách đây một ngàn năm, Hawk Man như điên cuồng với hi vọng. Chàng bám víu lấy nó như một con nhện bám mình vào mành lưới. Chàng khắc khoải với nó. Hi vọng rằng chàng đã nhầm, rằng chàng đã lầm lẫn với những dấu vết khủng khiếp trong bãi cát. Niềm hi vọng tươi sáng nhưng trơn tuột khó nắm bắt cứ bao trùm xung quanh chàng.
Con gái của chàng, cô gái bé nhỏ có khả năng phát sáng đang dõi mắt nhìn theo chàng cứ đi tới đi lui dọc theo hai bờ sông, hai bàn chân chàng giẫm lên bờ đất đỏ trong khi niềm hi vọng cứ thúc giục chàng bước tới. Cô bé nghe thấy tiếng cha gọi tên mẹ, cứ gọi mãi đến khi cổ họng chàng đau rát, lại kêu thêm nhiều lần nữa với hi vọng là mẹ cô sẽ bơi trở về. Ôi Night Song. Hi vọng chui vào ngực chàng, trong đôi chân chàng, chạy xuống đùi và hai ban chân chàng. Nó bao bọc khắp người chàng, nó đọng lạitrên da chàng như những giọt mồ hôi. Nó làm cho chàng kiệt quệ đến nỗi chàng không còn sức để quay mặt ra khỏi dòng nước. Cuối cùng, chàng dừng bước và ngồi sụp xuống trên nền đất ngay mép nước.
Cô bé sợ hãi là cô cũng sẽ mất luôn cha, rồi ông cũng sẽ biến mất. Tù lúc cô chỉ cho cha thấy dấu chân của mẹ, ông chẳng còn nhìn ngó gì đến cô nữa. Tất cả mọi hi vọng đã cuốn ông đi xa khỏi cô giống như màn đêm đã mang mẹ cô đi mất.
Khi cuối cùng Hawk Man dừng những bước chân điên cuồng của mình lại và ngồi xuống, cô bé bước lại chỗ cha mình bên bờ sông và cùng ngồi xuống bên cạnh cha. Cô không biết nên nói gì. Từ ngữ như bay đi đâu mất hết. Vì vậy, cô tựa đầu mình vào vai cha và rồi giống như cô đã từng làm khi chỉ mới được một ngày tuổi, cô đưa tay mình lên và sờ vào cằm cha. Đó là điều duy nhất mà cô có thể làm.
Và sau cùng, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đàn chim đang bay lượn cũng quay trở lại tổ. Chúng đã làm tất cả những gì có thể. Khi cô bé gái tựa mình vào Hawk Man, cô nhìn xuống cái bình với những vầng trăng lưỡi liềm và đường nét của một con rắn khổng lồ khắc trên mặt bình. Cô chú ý đến những đường uốn lượn duyên dáng của thân hình con rắn, những cái vảy hình thoi, cái đầu to lớn với đôi mắt nằm cách xa nhau. Bà ngoại. Cô bé liếc nhìn và ngay khi đó, cái lưỡi rắn dường như đang rung rinh như cố gắng nói với cô về một điều gì đó. Ngay lập tức cô gái nhỏ biết rằng sẽ có một ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô, một người nào đó có thể giải thích cho sự biến mất của mẹ cô, một người biết rõ nhất về khu rừng.
Niềm hi vọng sáng lấp lánh đậu lên đôi vai cô, những chiếc lông vũ vô hình của nó sáng lên rừng rực. Hi vọng lay động bầu không khí xung quanh cô, kêu nho nhỏ vào hai tai cô, thì thầm cái tên mà cô muốn hét lên. “Bà ngoại.”
Cô bé biết cô phải làm gì. Cô cần phải đi tìm Bà ngoại Moccasin. Bà ngoại sẽ giúp cô. Bà ngoại biết phải đi tìm mẹ cô ở đâu. Bà ngoại biết phải làm gì để giúp cho cha cô.
Với phép màu của mình, bà ngoại sẽ biết.
P. BẢY MƯƠI ĐÊM HÔM ĐÓ, KHI CHA CÔ ĐÃ NGỦ, CÔ BÉ NGỒIdậy trên chiếc đệm của mình. Cái hình đang nằm bên cạnh cô. Dưới một tia sáng nhỏ bé từ ánh trăng mới nhú, cô xoa ngón tay cái lên mép bình nhẵn mịn. Khi vừa chạm tay vào, cô cảm nhận được những lần tiếp xúc cuối cùng từ những ngón tay của mẹ cô khi bà miết những ngón tay của mình lên bề mặt nhẵn nhụi của cái bình. Có vẻ như cái bình muốn cất tiếng lên kêu vo vo. Cô đứng dậy và nhấc nó lên trong vòng tay mình, gắng hết sức để giữ nó. Có vẻ như nó không còn nặng nề như lúc trước. Cô lặng lẽ bước ra khỏi lều và đi xuôi về phía bờ sông, cẩn thận để không đánh thức giấc ngủ của người khác, đặc biệt là người cha đang chất chứa hi vọng.
Khi đã đến nơi, cô lại đặt chiếc bình xuống nền cát mềm như cô đã làm trước đó vào buổi sáng. “Tao sẽ quay lại với mày,” cô nói và đưa tay lên xoa dọc theo những đường lượn mịn màng quanh cái bình tròn lẳn. Dường như muốn trả lời, những vành trăng lưỡi liềm được khắc lên bởi chính những ngón tay của mẹ cô phản chiếu những tia sáng lấp lánh từ ánh trăng mờ nhạt, những tia sáng nhỏ xíu trong bóng tối. Rồi cô quay đi, đặt chân mình vào những dấu chân của người mẹ đã mất tích và bước vào dòng nước. Nước lạnh buốt và cô phải kìm nén để không thốt ra tiếng kêu.
Khi nước đã dâng lên đến cằm cô, cô nín thở và ngả người nằm trên lưng mình. Đã bao lần cô thả cho mình nổi bồng bềnh trên mặt sông? Mẹ cô đã dạy cô biết cách cưỡi lên những dòng nước và để cho nước nâng người mình lên. Luôn luôn là mẹ cô lúc nào cũng ở bên cạnh, giữ lấy cô khi dòng nước cuốn cô đi, và đẩy cô trở lại bờ sông ven ngôi làng. Giờ đây chỉ còn mình cô trong làn nước. Dòng nước uốn quanh thân hình bé nhỏ của cô có vẻ nhanh hơn những lần trước mà cô còn nhớ được. Cô quay nhìn lại qua vai mình và thoáng nhìn thấy cái bình một lần cuối. Những đường khắc hình ảnh của Bà ngoại sáng bừng lên.
Nước bắn tung tóe lên mặt cô. Trong một khoảnh khắc cô chợt thấy một cơn choáng váng vì hoảng sợ chạy ngang qua ngực mình, và cô bắt đầu chống cự lại lực đẩy của dòng nước. Rồi cô chợt nhớ lại, Bà ngoại có thể sẽ nói cho cô biết những gì đã xảy ra với mẹ mình. Cô sẽ tìm gặp Bà ngoại Moccasin. Cô thả lỏng người và để cho dòng nước đưa cô đi, mang cô trên con sóng vững vàng của mình xuôi về phía nam, để cô nổi trên bề mặt nước màu bạc của nó cho đến khi nó đẩy cô về phía bờ bên kia, nơi cô trèo lên bờ đất tĩnh lặng và bước vào cánh rừng sâu.
Chỉ có những cây cối quan tâm đến cô nhưng chúng không thể nói lên điều gì. Nếu chúng mà nói được thì chúng sẽ bảo cô gái bé nhỏ biết là cô đã đi quá xa. Một ngàn năm trước, cô bé đi tìm Bà ngoại Moccasin, đứa con gái bé nhỏ duy nhất của Hawk Man và Night Song, đã qua sông để sang bờ bên kia, nhưng cô đã đi quá xa. Ngay chính ở đây, một cô bé hớn hở đầy hi vọng đã mất tích.
P. BẢY MƯƠI MOT CÓ AI ĐÓ ĐANG LÙNG SỤC TÌM KIẾM. ĐÓ LÀ GAR FACE.
Suốt ngày cũng như đêm hắn chỉ nghĩ đến triển vọng bẫy được và giết con cá sấu chúa. Mỗi đêm hắn miệt mài chống đẩy con thuyền độc mộc dọc theo những con nước của dòng sông nhánh lớn. Đã vài lần, con vật thả những cái bong bóng nước ngay bên dưới đáy thuyền của hắn. Nhưng mỗi lần lại ở một điểm khác nhau của dòng sông. Và không phải đêm nào cũng xảy ra.
Gar Face biết rằng con cá sấu đang ở đó. Hắn cũng biết rằng con thú đang đùa cợt với hắn. Đây không phải là một con cá sấu thông thường. Hắn bắt đầu xem xét tìm cách để đưa con vật vào tròng: một thứ mồi gì đó, một sợi dây xích chắc chắn, một con dao cán dài, và khẩu súng của hắn. Hắn nắm chặt khẩu súng của cha hắn trong tay và nhìn trừng trừng vào dòng nước âm u.
Một quyết tâm rừng rực và lạnh lùng cuộn tròn quanh tim hắn.
Hắn nhắm mắt lại và mường tượng ra cảnh các thợ săn và những người săn trộm khác, những kẻ vẫn cười nhạo mỗi khi hắn đánh xe đến cái quán rượu cũ nằm bên con đường bị che khuất, cái quán rượu kín đáo không ai nhìn thấy, nằm khuất dưới vòm cây, những cây sồi blackjack và cây bách xù, những cây chứa chất gôm ngọt và cây bạch đàn đen tupelo. Đêm nào hắn cũng có mặt ở đó, không một ai mời hắn cùng uống với họ, hỏi thăm sức khỏe hắn hay hỏi xem tên thật của hắn là gì. Hắn cảm nhận được sự ghê tởm của họ từ những đường nứt nẻ trên khuôn mặt vỡ toang hoác của hắn. Sự kinh tởm đã được chôn sâu sau những vết sẹo do cha hắn để lại.
Bọn họ sẽ nói gì khi hắn đưa cho họ xem bộ da của một con cá sấu dài đến ba mươi mét? Khi đó họ sẽ đặt cho hắn một cái tên như thế nào nhỉ?
Ở trong cái bình của mình, Grandmother nhớ lại tất cả những cái tên mụ đã từng mang. Lamia, cái tên đầu tiên và xa xưa nhất. Vợ yêu, là tên mà người mụ yêu dấu đã gọi mụ, người đã quay lưng lại với mụ. Bà chị, cái tên được dành tặng cho mụ bởi những người em họ thuộc dòng bò sát, những con rắn hổ mang, những con rắn nước mõm lợn phương Đông, những con rắn bắt chuột màu vàng, và cả người bạn của mụ nữa, con cá sấu chúa. Grandmother Moccasin, cái tên hay ho nhất của mụ, cái tên do đám rắn hổ mang nước dành tặng cho mụ. Và cái tên có ý nghĩa quan trọng nhất: Mẹ. Đó là tên mà Night Song đã gọi mụ. Mụ rúc đầu vào bên dưới cái thân hình đầy vảy và thở dài. Mẹ.
P. BẢY MƯƠI HAI SAU NHIỀU GIỜ LIỀN TÌM KIẾM NIGHT SONG, SAUkhi đã liên tục kêu gọi cho đến khi cổ họng chàng đau buốt, sau khi đã lùng sục khắp khu rừng, Hawk Man nhận ra sự thật. Chàng không cần phải tìm gặp Night Song vì nàng đã vi phạm điều luật, nàng đã chui trở lại lốt rắn và đã hoàn toàn mất tích đối với chàng. Chàng biết đó là lí do duy nhất khiến cho nàng đã không trở về nữa.
Phải chăng nàng đã không biết điều luật đó?
Chàng lục tìm trong kí ức, nhưng không thể nào nhớ ra được đã có lần nào họ cùng bàn bạc với nhau về điều luật đó hay không? Chàng vẫn nghĩ là hiển nhiên nàng đã biết, vì tất cả những sinh vật có thể thay đổi hình dạng đều biết đến quy luật đó. Họ có biết không? Chắc chắn là thế, chàng nghĩ, mẹ nàng hẳn là đã bảo nàng. Grandmother Moccasin. Hẳn là bà đã nói cho nàng biết rồi.
Khi chàng trở mình trên cái đệm bên trong túp lều, từng khớp xương, mỗi bắp thịt, từng bộ phận trên cơ thể chàng rời rã, chàng rơi vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Chàng không để ý đến mảnh trăng gầy đang nhú lên trên bầu trời. Chàng không nghe thấy tiếng con gái đang nhấc chiếc bình lên và lẻn ra khỏi lều. Chàng không để ý thấy mặt trời đã mọc lên trên mái lều và làm cho ngày đang ấm dần lên. Thay vào đó, chàng chỉ cảm thấy mệt nhoài, một sự kiệt sức rất nặng nề và dày đặc. Chàng ngủ mê man.
Chàng ngủ lâu đến nỗi lạc vào trong sự cô quạnh kéo.... của giấc ngủ. Và trong khi ngủ, chàng mơ thấy mình đang dang rộng hai cánh ra và bồng bềnh trên những luồng không khí ấm áp, đang bay vút lên những ngọn cây và nhìn xuống dải đất rộng rãi và xanh ngắt bên dưới. Chàng cảm nhận được làn gió nhẹ khi nó nhấc chàng bay lên, khi nó cuộn xung quanh chàng trong bầu trời, chàng nhìn thấy màu xanh ngắt của dòng nước xa về phía nam và màu đen như mực của màn đêm khi chàng xoay tròn bên dưới những vì sao.
Bay lượn. Đã bao lâu rồi kể từ khi chàng nhấc mình bay lên trong bầu trời? Đã hơn mười năm! Ôi những năm dài. Chàng cảm thấy nhớ cảm giác được bay lượn, đau nhức vì nó, thèm khát được dang rộng đôi tay mình và bay vút lên.
Trong những giấc mơ, chàng thấy mình lướt trong không trung. Tại sao, chàng tự hỏi, chẳng phải là chàng đã từ bỏ tất cả rồi sao? Chàng bay lượn bên trên những cánh rừng xanh. Tại sao?
Và rồi chàng nhớ lại khúc hát ru, khúc hát đẹp đẽ không có ca từ, khúc hát đã hút hồn chàng. Night Song! Đột nhiên chuyện bay lượn trở thành vô nghĩa với chàng. Chỉ còn duy nhất một điều quan trọng, đó là Night Song. Nàng là tất cả. Trong những giấc mơ của mình, chàng bắt đầu rơi xuống, quay tròn, càng lúc càng nhanh hơn. Phải, chàng đã từ bỏ đôi cánh của mình vì một chuyến bay khác hơn - chuyến bay của tình yêu. Night Song.
Nhưng vẫn còn một điều khác, có phải thế không?
Một ai khác. Người có làn da phát sáng, có thể đổi màu theo ánh sáng, con gái chàng. Phải. Con gái của chàng.
Chàng nhớ lại cô bé. Chàng đã từng hát khúc hát của mình cho con nghe, bài hát của tình cha. Rồi bé ngủ thiếp đi, quàng tay quanh người chàng.
Chàng còn có một cái tên khác nữa: Người cha.
P. BẢY MƯƠI I BA TỪ NƠI SÂU NHẤT DƯỚI ĐÁY CON SÔNG BAYOUTartine, mỗi đêm con cá sấu chúa lại quan sát gã đàn ông đang chèo chống con thuyền quanh đi quẩn lại trên sông. Điều này đã trở thành một trò chơi đối với nó. Nó biết là người đàn ông đó đang tìm kiếm nó. Nó cũng biết là cuối cùng thì con người đó sẽ gắng sức để lừa bẫy nó. Đó là một trò chơi nguy hiểm mà hắn đang tham gia.
Tuy nhiên con cá sấu chúa lại không ngại nguy hiểm. Đã lâu lắm rồi kể từ khi có người tìm cách săn bắt nó. Nhiều thế kỉ trước đó, đã từng có một nhóm người sống trong ngôi làng cũ đã liểu lĩnh xông vào lãnh địa của nó để săn tìm nó.
Nhưng than ôi, họ đã phạm phải một sai lầm đáng buồn khi cố gắng vượt qua bãi cát lún chỗ khu đất hình tam giác nằm giữa hai con sông nhánh. Con cá sấu đã trườn mình lên bờ nằm quan sát đám người đó trượt mình dưới đám bùn. Nó hãy còn nhớ những tiếng kêu kinh hoàng của họ. Nhưng nó không làm gì để cứu họ, dù là nó có cảm thấy tiếc khi bãi cát lún đã nuốt hết đám người đó trước khi nó kịp chén họ vào bữa ăn tối. Tiếc thật.
Nó biết con người ở trên thuyền sẽ không mắc phải sai lầm giống như vậy. Nhưng nó cũng biết rằng một lỗi lầm khác rồi cũng sẽ xảy ra.
Ôi những lỗi lầm. Trong căn ngục sâu dưới lòng đất, Grandmother cuộn tròn người. Những sai sót Ssssssịtttttt
Ai cũng có những sơ suất.
Và ta luôn luôn phải trả giá vì những sai lầm đó.
P. BẢY MƯƠI BỐN BÊN DƯỚI GỐC CÂY GIÀ, PUCK NGỒI NGAY TRƯỚCcửa hang. Trong những ngày vừa qua nó đã hoàn thành được ba việc quan trọng: tìm được một chỗ để ngủ, kiếm cái gì đó để làm đầy bao tử, và phát hiện ra mặt trăng. Nhưng bất kể những chiến thắng nho nhỏ đó, nó vẫn không giũ sạch được tội lỗi mà mình đã gây ra khi vi phạm quy định về Gầm sàn. Quanh nó đầy tội lỗi, ngay ở trong bộ lông quánh đặc bùn của nó, ngay trong vạt nắng chói chang trên mặt đất, ở đây ngay dưới cái bóng cây lờ mờ phía trên đầu. Đầy những lỗi lầm ở khắp nơi.
Nhưng nhiều nhất là từ tiếng nước chảy ào ạt của con sông nước mặn, là nơi cuối cùng nó còn được nhìn thấy mẹ nó. Hãy hứa là con sẽ quay trở về. Dường như chính con sông đang cất tiếng nói chuyện cùng nó. Nó đã hứa, phải chính nó.
Và lời hứa đó cũng ràng buộc nó chặt chẽ như sợi xích cột Ranger vào cây cọc bên cạnh căn nhà xiêu vẹo.
Ranger. Puck vểnh tai lên. Tại sao Ranger mãi không sủa lên? Không có tín hiệu đó dẫn đường thì Puck không có cách nào tìm ra phương hướng để quay về. Nó nhìn xuống dòng sông đang cuộn chảy. Nó chớp mắt. Kìa, con chim ruồi. Con chim đang chập chờn trên mặt nước như một tia cầu vồng nhỏ và vụt bay đi.
Trong khi nó quan sát, một cái bóng che lấp đi khoảng ánh sáng trước mặt nó. Nó ngước nhìn lên. Một con chim - Cũng là con chim lớn đã từng thả rơi con chuột. Puck giũ lông. Có phải con chim đó quay lại để tìm con chuột bị mất không? Con mèo nhỏ rít lên. Trước đây nó đã từng hăm dọa được con chim thì bây giờ nó có thể sẽ lại làm như vậy.
Nhưng giờ thì, nó lủi vào trong cái tổ yên tĩnh của mình và cuộn tròn người thành một khối vừa lông vừa bùn và thứ gì đó nữa.
Nỗi cô đơn.
Sâu như đáy con sông trước mặt.
P. BẢY MƯƠI LĂM VỚI BỘ RỄ ĐÂM SÂU VÀO TRONG LÒNG ĐẤT, NƠIchúng có thể cảm nhận được những chấn động và những dịch chuyển, đám cây cối với những cành nhánh là đà trên không trung, những cành lá giữ vai trò như những chiếc ăng ten có thể báo trước khi có điều gì đó không ổn. Từ một ngàn năm trước, chúng đã biết rằng Night Song sẽ chết khi nàng chui trở lại vào lớp da rắn.
Kể từ giây phút Grandmother bảo cho Night Song biết là nàng không thể quay trở lại ngôi làng của loài người được nữa, rằng số phận của nàng là sẽ phải mang lốt rắn cho đến chết, nàng, trong hình dạng con rắn nhỏ hơn đã trèo lên ngọn cây bách mọc de ra trên sông và không trở xuống nữa, nàng từ chối không ăn uống. Nàng cũng từ chối không ca hát nữa.
Lúc đầu thì Grandmother để cho nàng được một mình. Rồi nó sẽ cảm thấy tốt hơn, nhanh thôi mà, mụ nghĩ. Grandmother chờ đợi và mụ quan sát.
Rồi một buổi sáng kia, khi mặt trời vừa bắt đầu mọc, mụ ngước lên quan sát Night Song rồi chợt há hốc miệng kinh hoàng. Con gái của mụ đã đổi sang màu khác. Nước da của nàng vốn đen bóng như than, đã từng có lúc đen huyền đến nỗi gần như xanh thẫm nay đã đổi màu. Không còn bóng loáng chút nào, ngay cả trong ánh sáng mặt trời vàng chói nó vẫn có màu hơi tim tím lại pha thêm một chút vàng vọt.
Nếu Night Song còn là người hẳn là màu da nàng sẽ giống như đang bị thâm tím, đó là màu của máu bầm đọng lại bên dưới lớp da. Grandmother hoảng kinh. Mụ lên tiếng gọi Night Song.
Hãy xuống đây với mẹ, con gái yêu quý.
Nhưng Night Song không còn nghe thấy tiếng mụ nữa. Âm thanh duy nhất mà nàng nghe được trong đầu là tiếng vọng lại của giọng nói của chồng và con nàng. Ngay cả khi không có ai trong số hai người ấy đang ở gần bên, đó vẫn là tất cả những gì mà nàng nghe được. Đó là những gì mà nàng đã từng nghe.
Nàng không nghe thấy tiếng Grandmother đang kêu gọi mình.
Hát lên đi con, con gái ơi, hãy hát lên!
Không nghe thấy gì cả.
Bất kể những lời cầu xin tuyệt vọng của Grandmother van xin nàng hãy ăn, hãy bơi lội và cất lên tiếng hát, con rắn nhỏ hơn vẫn cứ cuộn mình trên cành cây, chỉ lắng nghe giọng nói của hai con người mà nàng rất mực yêu quý, cứ dõi tâm lắng nghe liên tục, những tiếng nói cứ xoáy tròn vọng vào óc nàng, xuyên qua từng chiếc vảy hình thoi.
Night Song đã ở đó trong bao lâu, mất dần đi màu sắc trên da, và chỉ lắng nghe hai giọng nói vô hình? Nếu bạn có thể diễn dịch được ngôn ngữ của cây dâu tằm, cây dương lá rung và cây tuyết tùng, những cây này có thể sẽ kể cho bạn nghe là nàng không sống được bao lâu.
Những màu sắc trên da nàng cứ nhạt dần, màu đỏ tía chuyển sang màu hoa oải hương, màu vàng chuyển thành xám, cuối cùng khi bình mình lên thì chẳng còn màu nào cả, chỉ còn lại một cái bóng nhỏ xíu của một thân hình trống rỗng. Chỉ còn lại đây một nữ thần biển đã chết vì thương nhớ những người thân, đã trở nên trong suốt, những cái vảy của nàng trong trẻo như thủy tinh.
Và trong khi những cái vảy hình thoi của nàng rụng dần đi từng cái một, đứa con gái của nàng cũng biến mất hoàn toàn, dần khuất hẳn trong một cánh rừng xa xôi, hoàn toàn cô độc, trong khi đó, tại ngôi làng, chồng nàng cũng đang chìm dần vào một giấc ngủ sâu thẳm, bất động.
Cuối cùng, khi bị tước đi hết tất cả, Night Song, người con yêu quý của các cư dân trong khu rừng thông sâu thẳm, và trên hết là của chồng và con gái nàng, dần dần tan biến vào không khí.
P. BẢY MƯƠI SÁU KHI CON GÁI CỦA NIGHT SONG VÀ HAWK MANbước ra khỏi dòng sông, cô bé không nhận ra là mình đã bị cuốn trôi rất xa về phía nam, xa hơn rất nhiều nơi mà cô phải đến. Cô giũ nước ra khỏi người và tựa lưng vào một cây bạch đàn đen tupelo thân thiện, đợi đến khi bình minh lên xuyên qua những nhánh cây và đem lại cho cô chút ánh sáng.
Cô nhìn quanh quất. Không thấy có chút gì thân quen. Cô chớp mắt để cố gắng xác định phương hướng, để cố nhớ lại những gì mẹ cô đã dặn về cách tìm gặp Bà ngoại.
Hãy băng qua con sông này đến bờ bên kia và đi mãi cho đến khi con đến một nơi có nền đất rất mềm, nơi mà những dấu chân của con sũng đầy nước. Cứ tiếp tục đi thêm một lát nữa. Khi con thấy nơi mà những cây bách mọc lên ngay giữa dòng nước, nơi có những đám rêu rủ xuống như những tấm rèm dày đến nỗi chúng che hẳn ánh mặt trời, nơi mà đất dừng lại và hạ thấp xuống, ở đó con sẽ tìm thấy Bà ngoại.
Cô nhìn chăm chú quang cảnh phía trước mặt. Đối với một đôi mắt vô tình thì cảnh vật nơi đây cũng giống hệt như vùng xung quanh làng. Nhưng khi một cô gái lớn lên trong một khu rừng dày rậm thì cô biết rõ các loại cây, phân biệt được sự khác nhau và những điểm tương đồng của chúng. Những cây mà cô nhìn thấy ở vùng này thì không xa lạ với cô. Nhưng có quá nhiều khoảng trống giữa các thân cây. Ở đây, những cây thông, cây nhựa ruồi và cây đu có cánh không mọc sát vào nhau, cành nhánh của chúng không đan xen chặt vào nhau như những cây thông, cây nhựa ruồi và cây đu mà cô bé đã từng biết, tán của chúng trải ra rộng hơn, khoảng cách giữa các thân cây cũng rộng hơn. Cô ngước nhìn lên và chợt nhận ra là cô có thể thấy bầu trời rõ hơn so với cô từng nhìn thấy trước kia khi còn ở làng, bầu trời rộng mở và xanh trong. Rất rộng và rất xanh. Cô dang rộng hai tay và đặt lên da thịt mình. Trong một lúc, cô cảm thấy sung sướng.
Nhưng rồi khi cô nhìn xuống chân mình và nhận ra là nền đất ở đây cũng rất khác, cỏ ở đây mọc nhiều hơn và có ít lá thông nhọn hơn. Đất cũng chắc hơn so với nền đất mềm của vùng đầm lầy mà cô đã từng biết rõ. Cô nhìn quanh. Mình đang ở đâu?
Đây không phải là đường đưa cô đến khu rừng bách xa thẳm. Đây không thể là khoảnh đất tối tăm nơi hai con sông nhánh giao nhau. Mặt đất ở đây quá rắn chắc, cây cối thì mọc lưa thưa. Bầu trời thì quá rộng.
“Mình đang ở đâu?” cô tự hỏi.
Một ngàn năm sau. một con mèo lông xám với một mảng lông bạc cũng đang nhìn qua sông và cũng nêu ra một câu hỏi giống như vậy. Bên dưới, dòng nước đang cuộn chảy, tiếng nước rì rào khi cuồn cuộn chảy qua. Ở đây, ở đây và ở đây, giống như là dòng nước đang reo ca. Puck tự hỏi. Ở đây là đâu? Sabine, người chị sinh đôi của nó đang ở đâu? Ranger, người cha chó của nó đang ở đâu? Tổ ấm của nó dưới Gầm sàn ở về phía nào?
Nó xem xét câu trả lời của dòng sông. Ở đây, ở đây và ở đây, nó thì thầm đáp lại. Dòng sông đang châm chọc nó. Nó nhìn sang phía bờ bên kia. Nó phải vượt qua sông. Dù sao đi nữa, bằng cách nào đó, nó phải sang được bờ bên kia. Thật nhanh.
P. BẢY MƯƠI BẢY KHI NIGHT SONG BIẾN MẤT, GRANDMOTHERkhông hề khóc. Thay vào đó, mụ giận dữ vì con gái lại rời bỏ mụ thêm một lần nữa. Mụ trở nên lúc nào cũng thèm ăn, mụ nuốt bất cứ thứ gì di động. Nhưng thế vẫn không thể thỏa mãn được cơn đói rã ruột. Thay vì đi ngủ thì mụ lại tìm bắt chuột nhát, chuột cống và cáo. Thay vì chợp mắt một lúc thì mụ lại lặn xuống con sông nhánh và nuốt nào là cá và cá sấu con hay bất cứ thứ gì đang bơi - con chồn vizon, hải ly và thậm chí cả những con rắn khác.
Đôi hàm như những lưỡi kéo của mụ vớ lấy cơ thể những con vật và bẻ gãy chúng như những cành cây nhỏ. Bất cứ con vật kém may mắn nào bò ngang qua lối mụ đi cũng đều bị cắt nghiến làm đôi. Đừng nhìn vào cái miệng bông gòn đó. Cái miệng bông gòn khủng khiếp.
Cơn thèm ăn của mụ thật đáng sợ và mụ cũng vậy. Kích thước cơ thể mụ cứ tăng lên, lớn dần lên. Và khi mụ to lớn hơn thì cơn giận dữ của mụ cũng tăng theo. Con gái mụ đã chọn lựa người khác chứ không phải mụ. Hai kẻ khác.
Hawk Man.
Đứa con gái nhỏ.
Là Hawk Man.
Và đứa con gái nhỏ.
Hawk Man.
Và rồi...phải, Grandmother nghĩ, đứa con gái. Cuối cùng thì mụ tạm dừng cơn thèm ăn. Đứa con gái đó. Và mụ nhớ lại đứa bé gái có khả năng phát sáng. Con gái của Night Song.
Hít vào thêm một hơi, mụ nói, Nếu ta không thể có được Night Song thì ta sẽ bắt đứa con gái của nó.
Và mụ phá lên cười, một tràng cười the thé, chao đảo, giọng cười làm cho đám cây cối phải rùng mình sợ hãi. Phải, mụ nghĩ. Ta sẽ bắt lấy con bé. Mụ cuộn mình quanh gốc cây bách và bắt đầu sắp xếp kế hoạch.
Mụ sẽ đem đứa trẻ về cái hang tăm tối của mình và giữ cô bé ở đó. Mụ sẽ dạy cho cô biết những luồng lạch của con sông và những con sông nhánh, chỉ cho cô những cái hang tôm càng nằm sâu dưới nước, giới thiệu cô với người bạn cá sấu của mụ. Cả hai sẽ lìa xa loài người. Mụ mỉm cười hài lòng khi hình dung ra sự thể. Rồi cô bé sẽ nhanh chóng quấn quýt với mụ, như Night Song đã từng mau chóng yêu mến mụ. Mụ sẽ chẳng còn cô độc với chỉ có mỗi lòng căm thù bầu bạn như hiện giờ. Sẽ nhanh thôooooiii, mụ rít lên, rồi thời cơ của ta seeeẽ đến nhanh thôi.
Và lần này mụ sẽ không còn ngờ nghệch như trước nữa. Mụ sẽ thận trọng hơn, sẽ gắt gao hơn trong việc giam giữ. Một khi đứa bé được yêu chiều thì nó sẽ chẳng bao giờ thờ ơ. Grandmother vẫn chưa quên được tình cảm yêu thương của Night Song. Nhưng lần này thì mụ sẽ không cần được ban cho sự yêu thương nữa. Mụ sẽ không để nó
Khi nghe được kế hoạch của mụ, con cá sấu chúa hỏi.
“Này bà chị, nếu như con bé không thoát ra được lốt người"
Grandmother ngập ngừng. Đây là tình huống mà mụ chưa từng nghĩ đến. Nó làm cho mụ sửng sốt mất một lúc. Nhưng rồi mụ lại mỉm cười.
“Trong người đứa trẻ này có nhiều phép thuật cổ xưa,” mụ nói. “Nó không chỉ có duy nhất một hình hài của con người đâu.”
“Làm sao mà bà chị biết chắc như thế?” con cá sấu hỏi.
“Nó là con gái của Night Song, chẳng phải vậy sao?”
Con cá sấu nháp nháy đôi mắt vàng khè. “Bất kể dưới hình dạng nào đi nữa, một đứa trẻ thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Grandmother rít lên, ‘Nó sẽ là của ta.” Rồi mụ nói thêm, “Ta sẽ bắt lấy con bé đó,”
Rồi ngay sau đó, mụ vươn dài cái thân hình dài sọc của mình ra và bắt đầu bò về phía ngôi làng của người Caddo. Mụ không biết là đứa trẻ đó cũng đang đi tìm mụ. Mụ không biết rằng cô bé đã bị lạc.
Grandmother trườn mình trên đệm lá thông nhọn, bò ngang qua những đầm lầy, lướt trên những vũng bùn lầy lội.
Đứa con gái. Ta sẽ bắt lấy đứa con gái. Mụ cứ ngân nga hát như thế khi bò về phía con sông, hướng về ngôi làng của loài người, đi về phía có đứa bé gái phát sáng. Ssssịttt. Ta sẽ bắt được nó cho riêng mình.
Cuối cùng thì cùng đã thấy bờ sông đang gần lại để chào đón mụ. Mụ lướt dọc theo những chỗ cạn, nước mát lạnh xung quanh tấm thân vĩ đại của mụ. Mụ nghểnh đầu lên. Đứa bé gái đâu rồi? Nó đâu rồi? Lẽ ra nó phải ở đâu đó gần đây chứ, phải không nào? Chẳng phải là cũng giống như những tổ tiên xa xưa, nó cũng chịu một sự cuốn hút về phia dòng nước hay sao?
Mụ nhìn sang bờ bên kia con sông. Tất cả những gì mụ nhìn thấy là một cái bình, đang sáng lấp lánh trong ánh nắng chiều.