← Quay lại trang sách

KỶ NIỆM NGÀY HÈ

Những ngày nghỉ hè, mặt trời, tắm biển, vui chơi... và đó cũng là khoảng thời gian người ta có thể buông thả. Sự buông thả này đôi khi theo đuổi bạn suốt cả cuộc đời, thậm chí dẫn bạn đến cái chết trong tuyệt vọng.

Patrick Longchamp không ngừng bị ám ảnh bởi ý nghĩ trên.

Từ ít năm nay, khi 15 tuổi, cậu hay hỏi mẹ:

— Mẹ ơi, mẹ nói con nghe với, con đã đủ lớn rồi mà. Cha con là ai vậy?

Patrick sống với mẹ tại vùng ngoại ô Paris. Héloise Longchamp là thư ký cho một hãng vận tải. Lương bà đủ sống và cho con trai ăn học. Patrick muốn trở thành kỹ sư nông nghiệp.

Bà tránh né:

— Mẹ chưa thể nói. Con chỉ cần biết rằng con ra đời do một tai nạn, đúng hơn trong một lúc mẹ buông thả. Lúc đó mẹ còn trẻ, mơ ước gặp một người vừa ý. Tuy nhiên mẹ đã lầm. Cha con dễ thương, thông minh, nhưng sống không mấy nghiêm túc.

Chín tháng sau con ra đời.

— Nhưng người đàn ông ấy, cha con, mẹ không tìm cách gặp lại, có biết rằng con hiện diện trên cõi đời này hay không?

— Không, mẹ không muốn gặp lại ổng, vì ổng nói rõ với mẹ rằng ổng sẽ không bao giờ lập gia đình. Đó là một người đàn ông của các phụ nữ, và ổng chẳng chút khó khăn khi thay mẹ bằng những phụ nữ khác trẻ hơn, đẹp hơn.

— Mẹ biết rành ổng là ai. Mẹ biết cả tên ổng. Nếu mẹ không gặp lại ổng thì tuỳ mẹ, nhưng con có thể gặp ổng được chớ. Chỉ để xem con có giống ổng không, và có cảm tình với ổng không, vậy thôi. Con sẽ không nói với ổng con là ai đâu.

— Có ích gì đâu? Ổng thậm chí không biết con hiện diện trên cõi đời này. Hãy để ổng sống trong thế giới của ổng...

Patrick lại lao vào học. Rồi cậu đậu vào đại học nông nghiệp. Năm cuối, mùa hè đến, và cậu nghĩ, cần thay đổi không khí.

— Mẹ ơi, hè này con muốn nghỉ ở đảo Corse cùng các bạn trong trường. Mẹ đã khi nào đến đảo Corse chưa?

— Sao bỗng dưng con nghĩ đến đảo Corse vậy?

— Con cũng chẳng biết nữa! Tự nhiên đảo quyến rũ con. Anh bạn Branchini học cùng lớp là người sinh trưởng ở Corse từ lâu kể cho con nghe về đảo với những bãi biển tuyệt vời và mùi hương thoang thoảng của đầm lầy...

Héloise suy nghĩ trong giây lát, lục tìm trong ngăn kéo tủ, rút ra một cuốn album cũ:

— Con coi này, Patrick, mẹ có vài tấm hình nghỉ mát trên đảo Corse. Mẹ đã có thời gian sống hạnh phúc ngắn ngủi tại đó, với những kỷ niệm không bao giờ quên.

— Con hiểu rồi! Cha con sống trên đó, phải không?

— Phải. Giấu con nữa làm gì? Con đã trưởng thành rồi. Năm tháng qua đi... đời mẹ đã hết, đời con đang bắt đầu.

Héloise lấy trong album ra một tấm ảnh trắng đen. Patrick nhận ngay ra mẹ mình: lúc ấy bà còn để tóc dài, chiếc váy hoa bó sát thân hình mảnh khảnh, da sạm nắng. Cậu chỉ tay vô ảnh, hỏi:

— Người để ria mép đang quàng vai mẹ là ai vậy?

— Người có ria mép? Chính ổng đấy, cha con, tên Sampiero Carucci.

— Mẹ, mẹ thấy con có giống ổng không?

— Giống, từ khi con trở thành một chàng thanh niên. Chính vì vậy mẹ không muốn con để ria mép.

Patrick do dự một lát:

— Ổng ở đâu, làm gì trên đảo?

— Khi ấy ổng ở Piana, có một trang trại, nuôi ngựa cho du khách thuê. Ổng còn tổ chức chụp ảnh, nướng thịt cho du khách ăn tại nhà.

— Cuộc sống thú vị thiệt... Rồi... sao xảy ra việc ấy vậy mẹ?

— Một buổi tối trong làng tổ chức vũ hội. Ổng nhờ mẹ. Ổng nhảy rất cừ, cặp mắt xanh cười cười mãi, giống y như con. Rồi ông mời mẹ đến thăm nhà ổng... Sáng hôm sau mẹ mới về. Trong suốt thời gian còn lại trên đảo ổng như muốn tránh né mẹ. Mãi khi trở về nhà mẹ mới biết mình mang thai...

Patrick trở lại vấn đề:

— Mẹ còn nhớ địa chỉ của ổng không?

— Sampiero Carucci ở Piana. Ở đó ai cũng biết ổng.

Hai tháng sau Patrick đến đảo Corse. Cậu vội đến Piana, xem thử “ổng” có còn ở đó không, nhìn ổng tận mắt, và, có thể, nói sự thật cho ổng nghe. Vừa gặp ổng, cậu vô đề ngay:

— Xin chào! Ông là Sampiero Carucci? Tôi tên Patrick Longchamp. Tôi từ đất liền đến đây nghỉ hè.

Sampiero trông già khá nhiều so với tấm hình trong album của Héloise. Ông nhìn chàng thanh niên, không rõ lắm do ngược ánh mặt trời:

— Chào anh bạn. Cậu muốn thuê ngựa phải không?

— Phải, nhưng tôi chưa cưỡi ngựa bao giờ.

— Cậu không phải người đảo Corse?

— Cũng không hẳn. Tôi... tôi không dám chắc.

Sampiero tỏ ra có cảm tình với chàng thanh niên mới gặp, ông nhìn chàng một lát, nói:

— Lạ đấy, nhưng nhìn cậu quen quen. Trông cậu có nét giống ông anh Francois của tôi.

Thời gian trôi qua và tình cảm giữa Patrick và Sampiero ngày càng gắn bó. Nhưng Patrick không bao giờ nói lên sự thật. Cậu chỉ hài lòng với việc ngắm nhìn cha của mình. Patrick và bạn bè dựng lều gần nhà Sampiero. Nhiều du khách nước ngoài khác cũng vậy. Đang giữa mùa du lịch. Trong số đó có một gia đình từ Dusseldorf, Đức, tới – gia đình Steinerweck gồm: Helmut, người cha; Greta, người mẹ; và cô con gái, Frieda. Họ nói tiếng Pháp và tỏ ra mến Patrick:

— Năm nào chúng tôi cũng tới đây nghỉ hè, từ suốt 20 năm nay. Với chúng tôi, Corse là một thế giới diệu kỳ, cách biệt hẳn với những gì xô bồ tại Đức.

Patrick đồng ý. Và cô gái Frieda mới dễ mến làm sao! Hai người thường đến thăm trang trại của Sampiero, thuê ngựa cưỡi đi dạo, ngắm nhìn mặt trời lặn, rồi cùng nhau khiêu vũ, thỉnh thoảng trao nhau những nụ hôn...

Frieda kể:

— Cha em thích Piana lắm. Nhất là bắn cá dưới biển. Mẹ em muốn thay đổi nơi nghỉ hè. Bà nói bà như chịu áp lực khi tới đây, do không hiểu rõ tâm lý dân đảo Corse. Thật vậy, bà ít tiếp xúc với dân ở đây lắm. Em thì em thích đảo, và có cảm tưởng mình sẽ ở lại đây suốt đời... Anh thì sao?

— Sống trên đảo Corse, tại sao không? Với điều kiện có nghề để sống. Khi anh có bằng về canh nông, anh xin việc ở đây được lắm chớ.

— Với em thì khó hơn, vì em là người Đức.

— Trừ phi em trở thành người Pháp.

— Sao cơ?

— Kết hôn với một người Pháp, như anh chẳng hạn.

— Anh nói nghiêm túc chớ? Nhưng chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu. Cha mẹ em chiều em lắm, vả lại anh cũng đâu có gì đang chê trách.

— Có đấy, nhưng đừng lo. Và anh cho em biết một bí mật. Đừng nói với bất ai: Anh là con trai của Sampiero, chủ trang trại.

— Con trai Sampiero! Thảo nào trông anh giống ổng quá! Em có linh tính... Dễ sợ thật. Nhưng anh đâu có sống ở đây. Còn ông ta nghĩ sao?

— Không. Sampiero không biết gì cả. Mẹ anh chờ anh 25 tuổi mới chịu nói sự thật. Bà có cuộc phiêu lưu tình cảm một đêm và đôi ba ngày với ổng, trong một dịp nghỉ hè. Bà không bao giờ gặp lại Sampiero.

Frieda vẻ trầm tư:

— Cuộc đời thật kỳ lạ! Hãy nghĩ thử, nếu không có cuộc phiêu lưu ấy anh sẽ không hiện diện trên cõi đời này. Anh có định nói cho ổng biết không?

— Có. Anh rất mến ổng. Anh rất sung sướng khi ổng là cha của anh. Nhưng phải đợi lúc nào thuận tiện.

— Còn má anh? Bà nghĩ thế nào về ổng?

— Anh không nghĩ bả muốn quay trở lại quá khứ. Thôi, giờ chúng ta đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa. Ra bãi biển dạo chơi đi.

— Patrick, sao anh không đến Đức vào mùa đông này? Mẹ anh có thể cùng đi với anh. Nhà của ba má em lớn lắm. Chúng ta cùng đón Noel. Chính ba má em mời đấy. Ba má em nói vầy: Patrick rất dễ thương, và hẳn má cậu ấy cũng thế. Ông bà ấy biết chuyện của bọn mình rồi, và em tin rằng họ coi anh như con rể vậy.

— Được thôi, cứ thế đi! Vả lại chúng mình còn viết thư, điện thoại cho nhau nữa kia mà.

Nghỉ hè xong, ít lâu sau, qua điện thoại, hai kẻ yêu nhau đề ra những dự định cho tương lai, nhưng một bữa kia Frieda thì thầm giọng khó nghe:

— Patrick à, em phải nói anh nghe ngay mới được: Em đã mang thai! Em chưa nói gì cho ba má biết cả.

— Vậy sao? Anh mừng đến muốn điên lên được. Dĩ nhiên việc này phải chi xảy ra sau khi chúng mình cưới nhau thì hay hơn, nhưng dẫu sao cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Noel tới nhanh. Patrick và mẹ dẫn nhau sang Đức. Gia đình Steinerweck tiếp đón họ thật nồng hậu. Frieda nói riêng với Patrick:

— Em vẫn chưa nói gì với ba má.

Héloise tỏ ra có cảm tình với Greta, mẹ Frieda. Họ có nhiều sở thích chung. Rồi họ tin cậy lẫn nhau đến nỗi một ngày kia bà thiếu phụ người Pháp quyết định thổ lộ với bà sui gia tương lai:

— Tôi phải nói thật với chị: Cha của Patrick không phải là vô danh đâu. Cha cháu là một người Corse, sống tại Piana, nơi mà anh chị cũng biết đó. Chính vì vậy cháu nó mới tới đó nghỉ hè. Có thể anh chị cũng biết ông ta nữa, ông ta có một trang trại trên đảo, tên ông ta là Sampiero.

Greta xanh mặt:

— Sampiero Carucci?

Cũng tối hôm ấy, cặp thanh niên nam nữ nắm tay nhau, hơi lúng túng, báo tin quan trọng:

— Frieda đã mang bầu. Ba má và mẹ sẽ là ông bà nội ngoại. Chúng con sẽ làm lễ cưới càng nhanh càng tốt.

Mọi người đều ôm nhau chúc mừng. Nhưng Greta hình như rất buồn. Bà nói:

— Mẹ cảm thấy mệt quá. Xin lỗi, mẹ phải đi nằm sớm.

Khi chồng bà lên phòng ngủ sau đó hai giờ, bà đã nằm trong bồn tắm, cắt đứt mạch máu, người lạnh giá, tim ngừng đập. Trên bàn ngủ là lá thư tuyệt mệnh vỏn vẹn mấy chữ:

“Frieda cũng là con gái của Sampiero Carucci. Như Patrick. Định mệnh đã trói buộc chúng ta. Chúng là hai anh em cùng cha nay lại có con với nhau. Lỗi tất cả do tôi. Hãy tha thứ cho tôi.”

(Theo “Souvenirs de vacances” của Bellemare)