KHÔNG MỘT DẤU VẾT
Diễm Thuý đang nằm trong bồn tắm. Khi cần suy nghĩ về một vấn đề gì, chị có thể nằm trong bồn tắm hàng giờ. Và chị đang suy nghĩ về Lê Tuấn, người tình đầy quyến rũ…
Chợt chị nhổm người dậy. Có tiếng chồng chị gọi ở bên phòng ngủ. Chị la lớn:
— Vũ Cường, sao anh trở về nhà vào giữa giờ làm việc vậy?
— Anh bị một tai nạn nho nhỏ.
Diễm Thuý khoác vội áo choàng. Chồng chị nằm trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ, chân trái băng bó đến tận mắt cá. Vũ Cường giải thích:
— Một chiếc xe hơi cán ngang bàn chân anh. Em nhớ con hẻm phía sau văn phòng không?
Diễm Thuý bất giác rùng mình:
— Làm sao anh về nhà?
— Chị Nguyệt Hồng lấy xe hơi chở anh vô bệnh viện băng bó và đưa anh về. Chị ấy đang kiếm thức uống trong nhà bếp.
— Anh có nhìn thấy tay tài xế lái xe cán phải anh không?
Vũ Cường lắc đầu:
— Không. Cả số xe cũng không thấy.
— Anh có tính nằm bệnh viện không?
— Bác sĩ nói khỏi cần. Nằm nhà anh có thể tiếp tục làm việc được. Mỗi ngày chị Nguyệt Hồng tới đây giúp anh.
Diễm Thuý thấy hơi rối: Nguyệt Hồng, thơ ký của chồng chị, là vợ Lê Tuấn.
* * *
Diễm Thuý chọn chiếc áo đầm màu đỏ, chiếc mà chị thích nhất. Để gặp anh ta lần cuối. Chị quyết định như vậy vì cuộc tình vụng trộm giữa hai người ngày càng trở nên nguy hiểm. Nhất là khi Lê Tuấn đã liều đến mức định cán chết Vũ Cường.
Mọi chuyện bắt đầu cách nay bốn tháng, khi chuông điện thoại trên đầu giường chị reo vang:
— Tôi là Lê Tuấn. Tôi muốn nói chuyện với chị, về vấn đề vợ tôi làm thơ ký cho chồng chị.
Diễm Thuý mời Lê Tuấn đến nhà ngay. Chị thường nghe chồng khen cô thơ ký mới vừa giỏi vừa đẹp. Đàn ông, ai mà biết được…
Lê Tuấn đến. Nhưng anh thú thật lý do: Anh thấy hình Diễm Thuý đăng trên số báo Chủ nhật vừa rồi. Và chị đã cho phép anh ở lại ăn bữa tối với chị, vì bữa ấy Vũ Cường vắng mặt qua đêm, mãi tối hôm sau mới trở về. Người hầu phòng ngay sáng hôm sau bị cho nghỉ việc với số tiền thưởng hậu hĩnh kèm theo điều kiện không được tiếp tục làm việc tại thành phố. Diễm Thuý đã mất nhiều người giúp việc theo kiểu này.
Lê Tuấn không bao giờ đặt chân trở lại nhà của Vũ Cường. Họ thuê một căn phòng ở phía tây thành phố, một vùng ngoại ô nơi bảo đảm không ai biết mặt Diễm Thuý.
Và giờ đây Diễm Thuý tới đó để báo cho Lê Tuấn hay mọi việc thế là chấm dứt. Không quanh co, chị đi ngay vào vấn đề:
— Lê Tuấn, tôi đến để báo cho anh biết tôi không còn yêu anh nữa.
— Sao? Em nói sao?
— Bữa trước nghe anh bảo sẽ cán chết chồng tôi, tôi tưởng anh nói giỡn, ai dè…
— Thì anh lái xe đến thăm Nguyệt Hồng, vừa lúc thấy Vũ Cường đi bộ từ hẻm ra, nên anh tính giúp em trở thành một goá phụ giàu có.
— Vũ Cường không ngốc đâu. Anh ấy sẽ biết anh là thủ phạm, nếu không ở văn phòng thế nào chẳng có ai đó nhận ra anh. Chưa biết chừng lúc này cảnh sát đang kiếm anh.
— Em lo cho anh, làm như anh là con nít không bằng.
— Không phải lo cho anh mà là cho tôi. Nếu Vũ Cường biết chuyện, anh ấy sẽ ly dị tôi. Giờ tôi phải về chăm sóc cho chồng tôi bị thương. Còn anh, tốt nhất là về với Nguyệt Hồng ngay.
— Không, anh không muốn về với Nguyệt Hồng. Cô ấy chán ngắt.
— Vậy anh ở yên trong phòng này, cấm đi đâu. Tiền thuê phòng tôi đã trả trước đến hết tháng.
— Nằm trong phòng một mình buồn lắm. Anh muốn đi Vũng Tàu tắm biển, nhưng kẹt nỗi không còn một đồng xu dính túi.
À, ra anh chàng này giờ muốn làm tiền. Đành phải chiều gã để gã cút đi cho rảnh nợ:
— Được rồi. Sáng mai tôi sẽ đến ngân hàng rút tiền. Đây, anh lấy một triệu xài đỡ.
* * *
Sáng hôm sau Diễm Thuý đang ăn điểm tâm thì Nguyệt Hồng tới, mặt buồn xo. Diễm Thuý lên tiếng:
— Vũ Cường đang ngủ. Chị dùng cà-phê nghen?
Nguyệt Hồng bật khóc:
— Tôi cần giải thích với chị. Thà để tôi nói với chị và anh Vũ Cường rõ sự việc. Cái thằng nhỏ ấy, nó kể lung tung.
— Thằng nhỏ nào? Kể cái gì?
— Phát, thằng nhỏ chạy vặt ở văn phòng. Khi sáng tôi mua báo đọc. Ai mà ngờ được chính chồng tôi là thủ phạm gây tai nạn cho chồng chị. Phát đứng ở đầu hẻm, nó nhìn thấy tai nạn và nghĩ rằng chồng tôi lái xe rất nhanh…
Diễm Thuý nói không ra hơi:
— Rất nhanh? Nhưng tại sao chồng chị lại muốn cán chồng tôi?
Nguyệt Hồng đỏ mặt:
— Chắc chị không tin lý do mà Phát nói với mọi người trong văn phòng. Nó nói chồng chị ghen vì nghi tôi và chồng chị có mối quan hệ tình cảm bất chính.
Diễm Thuý thở phào nhẹ nhõm:
— Ồ! Tầm bậy. Tôi chẳng tin vậy đâu. Chị yên tâm đi.
— Cám ơn chị. Tối qua, Phát kể với cảnh sát rằng chồng tôi là thủ phạm. Họ đến nhà tôi khi hôm, nhưng Lê Tuấn đã bỏ đi cả tuần nay, mà tôi quả thực không rõ anh ấy hiện đang ở đâu. Tôi cho họ số xe của Lê Tuấn. Có thể tôi làm vậy là không phải, nhưng đâu còn cách nào khác? Họ không nhắc đến lời cáo buộc của Phát, nhưng tôi nghĩ đó chẳng qua là một tai nạn. Lê Tuấn hay chạy xe như điên và tôi từng nói sẽ có ngày anh ấy tự giết mình.
Diễm Thuý đứng dậy:
— Xin lỗi, tôi có một cuộc hẹn. Tôi sẽ báo với Vũ Cường rằng chị đã tới.
Diễm Thuý vội vàng ra khỏi nhà. Chị cần phải nói chuyện với Phát. Nếu Phát chưa nói gì hơn, chị vẫn còn cơ may mua chuộc thằng nhỏ để nó giữ mồm giữ miệng. Chị cẩn thận gọi điện thoại đến văn phòng của Vũ Cường từ một trạm điện thoại công cộng, nói chị muốn gặp thằng nhỏ chạy việc vặt. Chị cố nói nho nhỏ:
— Phát, đừng kêu lớn tên tôi. Bà Vũ Cường đây. Tôi cần nói chuyện riêng với cậu chút đỉnh. Gặp cậu ở đâu cho tiện?
Phát nói địa chỉ một quán nước. Chị cẩn thận ghi địa chỉ vô sổ tay, nói thêm với Phát mình đang đội chiếc mũ đỏ rất dễ nhận ra, rồi kêu tắc-xi. Phát ra tận lề đường đón Diễm Thuý, dẫn chị đến chiếc ghế cao bên quầy giải khát. Phát có đôi mắt láo liên, coi bộ dễ mắc mồi. Diễm Thuý ướm thử:
— Tôi muốn cậu giúp tôi một việc. Hình như cậu kể với mọi người ở văn phòng về câu chuyện của chồng tôi với Nguyệt Hồng?
Phát tránh ánh mắt Diễm Thuý:
— Chỉ là tôi nghĩ thế thôi.
— Nghĩ thế mà lại đúng đấy! Lâu nay chính chúng tôi cũng nghĩ vậy. Ý tôi muốn nói tôi và ông Lê Tuấn. Vài tháng trước ông ấy đã gọi điện bảo tôi về chuyện này. Từ đó chúng tôi luôn tự hỏi mình phải làm gì, hy vọng rằng chuyện chỉ như gió thoảng qua. Với bất cứ giá nào, chúng tôi muốn tránh đưa câu chuyện ra công luận, bởi địa vị của chồng tôi và kể cả công việc của Nguyệt Hồng. Phát, có thể nói cậu thò mũi vào chuyện người khác đấy.
— Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều.
— Không chỉ thế. Ông Lê Tuấn rất buồn vì cậu gắn chuyện nọ vào chuyện kia. Không phải ông ấy muốn cán chồng tôi, chẳng qua chỉ là một tai nạn.
Phát nghiến răng:
— Phải tống ổng vô tù. Ổng lao thẳng xe vô ông Vũ Cường. Tôi đứng ở đầu hẻm thấy rõ hết.
Diễm Thuý ngập ngừng một lát:
— Tôi không nói rằng, một cách nào đó, cậu có lý. Rất có thể, do ghen tức, ông Lê Tuấn đã nhấn ga một cách vô ý thức; nếu đúng vậy, ông ta phải hối hận sâu sắc về việc làm của mình, và rất mong cậu quên những gì cậu đã nhìn thấy. Cậu chỉ việc nói lại với mọi người trong văn phòng rằng cậu nói giỡn chơi và đừng khai báo với cảnh sát. Cậu hứa chớ?
Phát nhìn Diễm Thuý, ánh mắt dò hỏi:
— Tôi hứa, nhưng…
— Tôi hiểu. Cậu đang muốn học thêm lớp buổi tối phải không nào? Cậu cần bao nhiêu tiền?
Phát gãi gãi cằm:
— Ồ, không bao nhiêu… Hai mươi triệu là đủ.
Diễm Thuý không mặc cả. Vũ Cường có nhiều tiền:
— Để tôi nói lại với ông Lê Tuấn. Chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thôi. Tối nay cậu lại gặp ông ấy nghen. Khoảng tám giờ được không?
Khoảng giờ ấy trời đã tối, Lê Tuấn có thể ra khỏi phòng mà không sợ ai trông thấy. Về phần chị, chị không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào. Không dại gì đưa địa chỉ của Lê Tuấn cho Phát. Gần phòng chị thuê cho Lê Tuấn ở có một khách sạn-nhà hàng Hy Lạp mà chị chưa hề bước chân vô. Nếu rủi câu chuyện có bề gì, chẳng ai có thể gắn tên chị với Lê Tuấn ngụ ở gần đó. Chị xé một trang trong sổ tay, viết tên khách sạn “Galliopolis” kèm theo địa chỉ trao cho Phát. Rồi chị móc ví lấy ra 200.000 đồng:
— Cậu cầm đỡ đi tắc-xi. Nhớ đúng hẹn. Ông Lê Tuấn sẽ chờ cậu ở lề đường ngay trước nhà hàng.
Diễm Thuý cảm thấy yên tâm khi đến ngân hàng rút 20 triệu đồng. Lê Tuấn đang ngủ lúc chị bước vô phòng. Chị đánh thức anh ta và dặn dò mọi việc.
* * *
Đêm ấy Diễm Thuý ngủ ngon và bị chuông điện thoại đánh thức vào lúc gần sáng. Chị nhấc máy, có người từ văn phòng gọi đến và muốn gặp Vũ Cường. Chị đưa máy cho chồng. Hầu như liền đó chị nghe Vũ Cường kêu lên:
— Thiệt dễ sợ!
Chồng chị nói thêm ít câu trong khi Diễm Thuý hồi hộp không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Vũ Cường gác máy, quay sang vợ:
— Tội nghiệp cho Nguyệt Hồng. Chị ta chịu đủ thứ bất hạnh. Ông chồng Nguyệt Hồng thiệt kỳ quặc! Mới bữa trước làm anh suýt gãy chân, thì khi hôm lại tự gây tai nạn chết ngắc trên đường đến Vũng Tàu.
Diễm Thuý ngồi bật dậy:
— Sao? Lê Tuấn chết rồi à?
Chị nằm lại, nghiêng người trên gối, mỉm cười mãn nguyện.
Một khi Lê Tuấn chết, chị chẳng việc gì phải lo nghĩ nữa.
Vũ Cường nói thay vì trả lời:
— Nhưng vợ Lê Tuấn thì cừ đấy. Giá như người khác hẳn đã sụp đổ tinh thần. Còn Nguyệt Hồng vẫn cố sắp xếp để làm việc. Chị ấy báo với nhân viên văn phòng rằng chị chỉ đến nhà mình hơi trễ thôi.
Diễm Thuý vừa kêu người giúp việc dọn bữa điểm tâm thì Nguyệt Hồng đến. Chị tiến lại gần giường đưa cho Vũ Cường tờ báo buổi sáng. Vũ Cường lên tiếng:
— Chị Nguyệt Hồng, chúng tôi thành thật chia buồn cùng chị về mọi chuyện vừa xảy ra. Chúng tôi có thể làm gì giúp chị được không? Chị có cần ứng trước tiền lương để tiêu xài đột xuất không?
— Không, cám ơn. Lê Tuấn giữ trong người một số tiền khá lớn, cảnh sát đã trao lại cho tôi 20 triệu đồng.
Tay Diễm Thuý đang cầm tách cà-phê bỗng run lẩy bẩy như bị lên cơn sốt. Lê Tuấn đã bỏ trốn, không chi tiền cho Phát!
Phát không thoả mãn yêu cầu, hẳn sẽ không chịu giữ lời.
Vũ Cường không để ý đến vợ, lập lại:
— Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Bởi chị là thơ ký của tôi… chị thấy có cần đặt vòng hoa cho anh ấy không? Hoặc bất kỳ việc gì khác…
— Cám ơn ông. Nhưng tôi nghĩ mẹ của Phát hẳn sẽ rất cảm động nếu nhận được vòng hoa. Ông đã nghe tin có chuyện không hay xảy đến với Phát chưa?
Diễm Thuý tập trung toàn bộ can đảm để cố giữ chiếc tách.
Cà-phê đã sóng sánh tràn ra trong dĩa. Vũ Cường hỏi:
— Chuyện gì nữa vậy?
— Cậu bé bị đâm chết lúc tối. Người ta phát hiện xác Phát gần nhà hàng-khách sạn Galliopolis. Tôi vừa đọc báo thấy tin này.
Diễm Thuý không thể không lên tiếng:
— Chị có nghi cho ai đã giết Phát không?
Nguyệt Hồng ngơ ngác:
— Thưa chị muốn nói gì?
— Sao chị không nghĩ đến chồng mình? Còn ai có động cơ tốt hơn để giết Phát? Phát đã đi rêu rao khắp nơi về chuyện chồng chị muốn cán chết anh Vũ Cường.
Nguyệt Hồng đưa bàn tay lên che mặt. Vũ Cường xen vào:
— Diễm Thuý, em sao vậy? Người phụ nữ đáng thương này…
Nguyệt Hồng đã tự chủ trở lại, cắt ngang:
— Cám ơn ông Vũ Cường, khỏi cần lo cho tôi. Thưa bà Vũ Cường, bà không nên kết tội một người đã khuất, vì người ấy không thể tự bào chữa. Thật ra, cảnh sát đang truy tìm một người đàn bà. Khi sáng cảnh sát đã tới văn phòng. Họ được một chủ quán nước mà Phát thường lui tới cho biết hồi xế bữa qua Phát ngồi uống nước với một phụ nữ đội mũ đỏ, trạc 30 tuổi. Trên thi thể của cậu bé, người ta còn thấy một mẩu giấy trên có chữ viết tay của phụ nữ, ghi địa chỉ nhà hàng-khách sạn gần chỗ Phát bị giết.
Nguyệt Hồng mở tờ báo, lật qua trang sau:
— Và đây là bản phô-tô tờ giấy ấy.
Nguyệt Hồng đưa tờ báo cho Vũ Cường. Vũ Cường với tay lấy kiếng lão. Diễm Thuý đặt tách cà-phê xuống, tính chạy ra khỏi phòng. Thật ngốc nghếch. Vũ Cường biết nét chữ của chị. Chị chạy đâu bây giờ? Vũ Cường nhìn vợ qua tờ báo xếp lại:
— Diễm Thuý, tại sao em lại gởi mẩu giấy này cho Phát? Nói anh nghe!
Diễm Thuý không biết trả lời sao cho phải. Sự thật? Nếu chị nói sự thật, Vũ Cường chắc chắn sẽ ly dị chị.
Nguyệt Hồng làm bộ chăm chú đọc xấp thư mà chị mang từ văn phòng tới. Vũ Cường quay sang Nguyệt Hồng:
— Không có lý do gì khiến tôi bắt chị phải mang gánh nặng của gia đình chúng tôi. Chị có thể về. Mọi công việc sẽ hoãn lại đến ngày mai.
Nguyệt Hồng lầm thầm vài tiếng không rõ tỏ vẻ cám ơn và đứng dậy. Diễm Thuý bỗng cản lại:
— Nguyệt Hồng, mời chị ở lại. Tôi có chuyện cần nói với chị.
Sự thật. Cần phải nói ra sự thật, dù Vũ Cường sẽ đòi ly dị và không chia cho chị một đồng cắc teng. Nếu không, hầu như chắc chắn chị sẽ phải ngồi tù. Người ta sẽ cáo buộc chị đã đâm chết Phát, hoặc đã dẫn dụ cậu ta đến chỗ bị đâm chết. Giọng Diễm Thuý khô khốc:
— Lê Tuấn là tình nhân của tôi. Không phải tôi tìm đến với anh ấy mà là anh ấy quyến rũ tôi. Anh ấy đã tới đây, từ nhiều tháng trước để dụ tôi. Tôi cố kháng cự, nhưng anh ấy đã lợi dụng tôi trong giây phút yếu lòng và tôi đành thúc thủ. Xế hôm qua, Lê Tuấn gọi điện thoại tới, doạ sẽ kể hết cho chồng tôi nghe nếu tôi không sắp xếp cho anh ấy gặp Phát. Tôi tưởng rằng anh ấy muốn đưa tiền cho Phát nhằm mua chuộc ngăn cậu bé nói. Nếu tôi biết Lê Tuấn muốn giết Phát thì…
Vũ Cường ngắt ngang:
— Diễm Thuý, cô nói láo. Cô đã lợi dụng cơ hội Lê Tuấn bị tai nạn để gỡ tội. Tôi không tin anh ta dính líu gì đến vụ Phát.
Tôi không tin cô quen Lê Tuấn nữa kìa!
— Em có thể chứng minh…
Diễm Thuý bỗng ngừng bặt. Chị chứng minh bằng cách nào? Nhờ người giúp việc nghỉ đã bốn tháng nay? Nhưng biết bà ta hiện ở đâu? Nhờ chủ phòng chị thuê cho Lê Tuấn? Nhưng chị đưa tiền cho Lê Tuấn để anh ta trả tiền và chị luôn lén lút tới đó để không ai hay biết.
Chỉ còn có Nguyệt Hồng. Phải, may ra… Diễm Thuý quay sang Nguyệt Hồng:
— Chị Nguyệt Hồng, chị biết rành chồng chị. Điều tôi vừa nói có đúng không?
Nguyệt Hồng lắc đầu:
— Chồng tôi không chạy trốn, không giết Phát. Tai nạn xảy ra khiến anh ấy chết cách đây gần 100 cây số, chỉ sau khi Phát bị giết chưa đầy một giờ. Cảnh sát nói thế.
— Nhưng anh ấy thích lái xe nhanh dữ lắm mà.
— Không. Anh ấy chẳng bao giờ lái xe chạy quá 65km/giờ.
— Chị dám thề vậy?
— Tôi sẵn sàng thề nếu cần.
Diễm Thuý kêu lên một tiếng đầy thất vọng trước khi ngất xỉu.
(Phóng tác từ “No Trace” của Parker Johns)