CÔ BẢO MẪU TÓC VÀNG
Đó là căn nhà đầu tiên mà Paula nhìn thấy trong suốt 10 phút qua. Căn nhà nhỏ, cách mặt đường khoảng 50m, với bức tường và những cửa sổ nhỏ lờ mờ trong ánh sáng của những vì sao, không phải ánh trăng. Gã đàn ông tự xưng tên Collins cũng thấy căn nhà cùng lúc với cô, và gã ngừng xe:
— Chúng ta đã tới nơi.
Paula, ngồi trên băng sau xe hơi, từ hơn nửa giờ qua, sốt ruột vò mẩu giấy mà cô vô tình quơ được trên xe trong lòng bàn tay, đáp:
— Nghe rồi. Ông có đợi tôi không?
Lúc mở cửa xe, tay tài xế quay nửa đầu về phía cô, mắt chợt ánh lên vẻ giễu cợt và độc ác mà ngay khi đó cô không hiểu nổi, vì kể từ lúc bước lên xe, cô chẳng nghĩ đến gì khác ngoài đứa bé. Đến trước nhà, cô thấy tấm bảng chữ lớn “Nhà bán, 6 phòng.” Vừa lúc có tiếng động cơ gầm lên phía sau lưng cô, và Collins đã lao xe đi với tốc độ chóng mặt, vẫn chỉ bật một đèn pha giống như khi chở cô tới đây. Paula đứng chết trân, miệng há hốc, trong lúc tiếng động cơ xa dần…
Đã gần một giờ, kể từ lúc Collins gặp cô khi cô vừa bước ra khỏi rạp chiếu bóng. Đó là một thanh niên hơi cao, gầy, trong bộ đồ xám mà cô chưa bao giờ gặp. Hắn tự giới thiệu tên, nói hiện là tài xế cho công ty Standard, được lệnh đến tìm cô vì cháu bé Joel do cô chăm sóc lâm bệnh thình lình. Hình như cháu trúng gió sau khi cô ru cháu ngủ và bỏ đi xem phim. Cháu đã được xe cấp cứu chở đến nhà người cô của cháu, rồi người ta nhờ công ty đưa xe và tài xế tới rạp chiếu bóng tìm cô để chở cô tới với Joel.
Lúc ấy Paula không kịp nghĩ gì khác ngoài cháu bé, vội vàng lên xe ngay. Cách nay một tháng, cô là nữ điều dưỡng tại bệnh viện, chăm sóc cho cháu bé Joel Bannister, mới ba tuổi, bị bệnh đường hô hấp. Khi cháu bình phục, trở về nhà, cô được gia đình tỉ phú Bannister nhờ tới nhà tiếp tục trông nom cháu vì cháu còn rất yếu. Bệnh viện đồng ý với đề nghị trên và thế là Paula trở thành cô bảo mẫu.
Sáng sớm hôm ấy nhà tỉ phú Bannister ra nước ngoài do công việc kinh doanh, để cháu bé cho cô bảo mẫu và gia đình ông quản gia già Hansen. Không còn ai khác trong nhà vì mẹ cháu bé đã qua đời hồi năm ngoái trong một tai nạn giao thông.
* * *
Lúc này, trong màn đêm yên tĩnh, cạnh ngôi nhà bỏ hoang, Paula mới bình tĩnh đặt ra một loạt câu hỏi: Tại sao cháu bé lại được đưa đến nhà người cô thay vì tới bệnh viện? Tại sao Hansen không đích thân đi tìm cô mà phải nhờ một tài xế lạ mặt? Tại sao cô lại bị bỏ rơi ở nơi hẻo lánh này? Hẳn Collins đã nói dối cô, nhưng để làm gì?
Cô đi bộ ngược con đường tìm lối về lại thành phố. Đường rất vắng, dễ tới hơn nửa tiếng không hề có bóng xe qua lại. Mãi sau mới có một xe tải chạy ngang và tài xế cho cô quá giang. Khi cô đón tắc-xi, ngừng trước biệt thự Bannister thì đã 5 giờ sáng.
Lúc này, cháu bé Joel đã biến mất từ lâu. Hẳn cháu bị bắt cóc vào khoảng 11 giờ đêm, khi gia đình Hansen, tưởng đâu Paula đã trở về nhà sau lúc xem phim, nên đi ngủ. Trên gối của cháu bé là mẩu giấy yêu cầu trả 200.000 USD tiền chuộc, dặn dò kỹ thời gian, địa điểm và cách trao tiền.
Trước khi nói chuyện với Hansen, cô gọi điện thoại báo cảnh sát, không quên nói luôn cả cảnh báo của bọn bắt cóc cấm cô tiết lộ với bất cứ ai. Cảnh sát đến ngay. Họ hỏi cô suốt ngày mà không ghi nhận được chi tiết đáng giá nào. Sau bữa ăn tối, họ tiếp tục thẩm vấn cô ngay tại văn phòng nhỏ kế bên phòng ăn. Một người to con tên Monahan có vẻ là chỉ huy trực tiếp hỏi cô; và một nhân viên mặc thường phục, cao gầy, có khổ người gần giống với Collins, tên Mc Coy, ngồi ghi chép.
Monahan tỏ ra bực bội:
— Cô cố nhớ lại xem còn quên gì chưa khai hay không. Để tôi lập lại, nếu có chỗ nào sai sót, cô sửa hoặc bổ sung ngay: Một người lạ mặt tới kiếm cô tại rạp hát, gọi đúng tên cô, dựng đứng câu chuyện cháu Joel bị bệnh. Vậy là cô tin gã, lên xe hơi, chiếc xe không có gì đặc biệt để cô nhớ nổi…
— Xe màu đen…
— Và có bốn bánh – Monahan gắt – Gã chở cô tới một khu cô không nhớ rõ. Hai giờ sau, cô theo một xe tải về lại thành phố. Cô chẳng nhớ gì về xe tải cũng như xe của Collins. Nghe đây, cô gái. Cô nói láo! Cô tưởng đánh lừa tôi được chắc! Đúng là cả đêm cô không ở nhà, nhưng để tạo cơ hội cho bọn bắt cóc, và không ai nghi ngờ cô. Bây giờ cô phải khai thật, đồng bọn của cô là ai?
Mac Coy không nói gì, anh ta nhìn Paula vẻ thông cảm, rót ly nước trà đưa cho cô:
— Uống đi, và cô cố nhớ lại xem mình có quên gì hay không.
Cửa văn phòng độ ngột mở, một cảnh sát bước vào:
— Bannister vừa về tới! Ổng đã đến sân bay và đang đợi ngài, Monahan!
Paula kêu lên:
— Tôi muốn gặp ông Bannister. Tôi muốn nói với ổng…
Monahan lớn giọng:
— Cái gì? Kể với ổng rằng con ổng đã bị bắt cóc rồi hay sao?
Rồi cả ba người bỏ ra ngoài. Paula ngồi trong văn phòng thêm một lát, không nghe động tĩnh gì, cô đứng dậy mở cửa thông ra hành lang: nhà trống trơn. Cô nhìn đồng hồ: đã 11 giờ đêm. Cô bước ra khỏi nhà mà không biết mình định đi đâu…
* * *
— Cô đi đâu vào giờ này vậy?
Giọng nói phía sau lưng khiến Paula giật mình, quay lại. Đó chính là Mc Coy. Anh thân mật:
— Có phải cô nghĩ đến cháu bé bị bắt có không?
— Liệu người ta có làm hại cháu bé…
— Không nếu chúng nhận được tiền. Cháu bé mới ba tuổi, ở tuổi này cháu chưa thể nhận mặt được những kẻ bắt cóc cháu. Với người lớn, lại là chuyện khác.
— Anh có nghĩ tôi liên quan…
— Không chút nào. Có điều cô hơi hoảng loạn nên không nhớ đầy đủ mọi chi tiết khiến người ta sinh nghi, vậy thôi.
Paula cảm thấy như được an ủi rất nhiều. Cô sực nhớ tới Collins:
— Gã tài xế chở tôi đi có khổ người hơi giống anh. Xe hơi màu đen, lớn nếu so với xe du lịch bình thường.
— Nếu vậy rất có thể đó là loại xe Stevens. Cô còn nhớ gì nữa không?
— Collins luôn chỉ chạy với một đèn pha – chợt Paula kêu lên – Còn, tôi vô tình quơ đụng mẩu giấy trên xe hơi, giữ nó lại và bỏ quên trong túi.
Cô run rẩy thọc tay vô túi, rút ra mẩu giấy nhàu nát. Mac Coy thận trọng vuốt mẩu giấy, đọc dưới ánh sáng chiếc hộp quẹt: “Công viên đậu xe Jefferson – 2 USD/giờ – 10 USD trọn ngày.” Người thám tử chở Paula lại ngay công viên Jefferson.
* * *
Mc Coy dừng xe gần công viên. Người coi bãi đậu xe bước tới. Mac Coy đưa thẻ cảnh sát, hỏi:
— Anh có thấy một người thường lái chiếc xe hơi lớn màu đen, có lẽ hiệu Stevens. Ông ta trạc tuổi tôi, khổ người cũng tương tự. Sao, anh có biết ông ta hay không? Hiện ông ta có ở đây hay không?
— Có lẽ… Tôi chỉ coi xe, không để ý người…
Mac Coy móc ra tờ 10 đô-la:
— Anh cố nhớ lại coi thử.
— À, à… Tôi nhớ ra rồi. Ông ta thường uống cà-phê trong tiệm đàng kia kìa.
Xe hơi chạy lại tiệm cà-phê. Mac Coy nhận xét:
— Không có chiếc xe hơi đen nào… Nếu tôi là Collins, tôi cũng không dại gì lái chiếc xe ấy vào hôm nay. Cô sẽ đi cùng tôi vô tiệm cà-phê nhận dạng Collins.
— Tôi… tôi sợ lắm. Anh vào một mình, nếu thấy ai nghi nghi thì nói với tôi sau… Tôi chờ ở ngoài này được rồi.
Paula đang đứng gần cột điện thì thấy một bóng người từ phía sau bước nhanh đến. Cô quay người lại để vừa kịp nhận ra Collins đúng lúc gã nhảy bổ tới, một tay kẹp cổ, một tay bụm miệng cô, thì thầm:
— Câm miệng! Ai nói với cô tôi ở đây? Cô đi với ai?
Cô cố vùng vẫy, định kêu lên báo động cho Mac Coy nhưng cô cảm thấy nghẹt thở. Collins kéo tuột cô lại gần chiếc xe hơi đậu gần đó, mở cửa xe, tống cô vào, rút ra khẩu súng ngắn:
— Cô mà la lên tôi bắn liền!
Và cứ thế, một tay lái xe, một tay chĩa súng vào Paula, Collins cho xe lao vút đi. Paula, vào phút chót khi quay đầu lại, còn kịp thấy Mac Coy bước vội ra khỏi tiệm cà-phê.
Chạy được một đoạn, gặp đèn đỏ, Collins ngoặt sang phải và cho xe lao theo con đường dọc bờ sông. Luôn nhìn vào kiếng chiếu hậu, gã cho xe chạy rất nhanh khiến Paula bỗng hy vọng Mac Coy đang bám theo phía sau. Liệu anh có kịp nhận ra cô bị bắt hay không? Liệu anh có đuổi theo để giải thoát cho cô hay không?
Collins bỗng tắt bớt một đèn pha, rẽ vào một con đường hẹp đầy bóng cây, chắc tính chạy theo đường tắt. Nhưng gã thắng gấp sau một xe tải đậu lù lù cạnh đống đất cao nghệu, chặn ngang con đường. Collins càu nhàu trước chướng ngại vật không thể vượt qua, đành cho xe quành trở lại đại lộ dọc bờ sông, vẫn luôn nhìn kiếng chiếu hậu.
Xe đã ra vùng ngoại ô. Đường vắng tanh, chỉ phía trước tuốt đằng xa mờ mờ nhấp nháy hai đèn sau của một chiếc xe hơi nào đó. Chạy khoảng một cây số, gặp ngã ba, Collins chạy chậm lại, ngoặt vô con đường đầy vườn cây, dọc theo ngôi nhà nhỏ có tường bao quanh, không một bóng đèn. Gã dừng xe trước sân ngôi nhà này, xuống xe trước, tay luôn lăm lăm khẩu súng. Gã lặng lẽ đẩy Paula đi trước, leo qua ít bậc tam cấp, bước vào một căn phòng có ngọn đèn dầu lửa lờ mờ, trong đó chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế và chiếc giường nhỏ dọc theo bức tường.
Joel đang nằm trên giường, thân hình nhỏ bé run lật bật dưới chiếc áo khoác lớn mà ai đó đưa cho cháu dùng làm mền đắp. Paula vội nhào lại phía Joel, ôm cháu trong vòng tay. Lúc này cô mới nhận ra còn một người nữa trong phòng. Hắn có vẻ lớn tuổi và to con hơn Collins, chiếc mũ dạ sụp tới tận mắt nên không thể nhìn rõ mặt.
Collins kể tóm tắt sự việc vừa xảy ra trong khi gã lạ mặt không ngừng quan sát cô bảo mẫu, phán:
— Chắc chắn cô ả không đi một mình đâu. Cô ả nói láo! – và gã quay sang Paula – Có ai đi với cô không nào? Một tên cớm? Và y theo cô tới tận đây?
— Phải – Cô mạnh dạn trả lời, hy vọng khiến chúng sợ – Đúng vậy. Và ông ta biết các anh đang ở đây.
Nhưng Collins đã lên tiếng:
— Ben, nghe đây! Không ai theo dõi tao cả. Tao luôn để ý đến kiếng chiếu hậu.
— Mày đã gọi Bannister chưa? Khi nào ông ta xì tiền ra?
— Rồi. Mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả, Ben. Ông ta nói với tao như thế.
— Tốt. Như vậy sắp xếp đồ đạc và chuồn khỏi đây lẹ lên. Đừng để quên thứ gì. Coi chừng bọn cớm theo dõi mày kéo tới đây cả đám liền bây giờ!
— Nghe rồi, Ben.
Collins lủi xuống ngả bếp, trong khi Ben đến bên cửa sổ hé cánh cửa.
Cháu bé Joel ấp úng gì đó trong giấc ngủ, hình như sắp tỉnh dậy. Gã tên Ben quan sát đứa nhỏ và Paula, gằn giọng:
— Một giờ sau khi nhận được tiền, cô và đứa nhỏ sẽ trở về nhà.
Paula biết gã nói láo khi cô sực nhớ lại điều Mac Coy đã nói. Joel sẽ thoát bởi cháu còn quá nhỏ để nhớ nổi mặt mũi của những kẻ bắt cóc cháu. Nhưng cô…
Cô không dám nghĩ tiếp vừa lúc giọng Collins cất lên:
— Xong cả rồi, Ben! Chuẩn bị đầy đủ cả.
— Tốt lắm. Ra xe hơi, cho xe nổ máy. Tao sẽ bước ra ngay khi nghe tiếng động cơ.
Paula không biết mình nên làm gì bây giờ. Linh tính, ánh mắt Ben nhìn cô khiến cô đoán gã sẽ giết cô trước khi gã rời ngôi nhà.
Tiếng động cơ đã nổ dòn. Ben rút khẩu súng ngắn dấu trong người ra. Paula lên tiếng, cố giữ vẻ bình thản:
— Đừng làm hại Joel khi giết tôi.
Ben vẫy vẫy khẩu súng, ra lệnh:
— Ẵm thằng bé đi ra, và câm họng! Đi trước tao, nhanh lên!
Gã thổi tắt ngọn đèn dầu lửa. Paula đoán chừng gã không muốn giết cô trong nhà, sẽ gây tiếng động lớn, mà sẽ hạ cô tại một con đường vắng vẻ thuộc miền quê, trên đồi… Và còn Mac Coy? Ngày mai Mac Coy sẽ tìm thấy xác cô, lúc ấy anh ta nghĩ sao?
Cô bước ra khỏi cửa, trong ánh sáng lờ mờ của những vì sao, cô thấy một bóng người giống như Collins đang leo lên bậc tam cấp, súng cầm sẵn. Phải chăng Collins tính giết cô trước khi bọn hắn bỏ đi? Tuy nhiên cô có cảm tưởng người kia không phải Collins. Cô kêu lên:
— Chờ đã! Tôi đang ẵm cháu bé, không thể đi nhanh nổi!
Vừa lúc một tiếng súng vang lên, khô khốc trong màn đêm yên tĩnh. Cô thấy mình không hề hấn gì, Joel vẫn nằm gọn trong vòng tay cô. Phía sau cô, một bóng người sụm xuống. Paula quay lại, thấy Ben ngã khuỵu xuống sàn nhà, khẩu súng rớt ngay sát chân cô. Cô đá mạnh khẩu súng để tên cướp không thể chụp trở lại vừa lúc bóng người lên khỏi tam cấp và cô nhận ra đó chính là Mac Coy.
* * *
Về sau, mãi về sau, khi cô tạm biệt anh tại nhà ông Bannister, Mac Coy mới giải thích mọi chuyện.
Anh cũng lao vào con đường tắt y như Collins, nhưng thay vì cho xe quành lại, anh tránh chiếc xe tải và đống đất, cho xe chạy lên bãi cỏ khoảng vài chục mét, tiếp tục theo đường tắt nên lợi đường hơn tên cướp. Nhờ vậy, khi trở lại bờ sông, xe anh chạy trước xe Collins. Anh kể:
— Cô nói với tôi Collins chạy xe ban đêm chỉ bật một đèn pha nên tôi nhìn qua kiếng chiếu hậu và nhận ra ngay. Vậy là tôi cứ ung dung chạy trước xe hắn. Đến khi mất dạng Collins, tôi vội quay xe lại, đoán chừng hắn chỉ có thể rẽ theo con đường nhỏ bên trái, nhưng tìm mãi vẫn không thấy ngôi nhà. Chỉ tới khi nghe tiếng xe hơi nổ máy tôi mới xác định được địa điểm.
Cũng may đồng bọn của hắn lại cứ tưởng tôi là Collins.
Paula kêu lên:
— Em cũng vậy! – Tự nhiên Paula xưng em với Mac Coy như thể họ đã thân quen tự hồi nào – Ngay từ đầu em đã nói khổ người Collins hao hao giống anh mà! Nhưng rồi em biết là anh vì luôn biết thế nào anh cũng tới cứu em.
(Phóng tác một truyện của Thomas Walsh)