NỤ HÔN CUỐI CÙNG
Vào đúng lúc nụ hôn cuối cùng, nụ hôn vĩnh biệt…
Nụ hôn đau khổ của cặp tình nhân trên màn ảnh truyền hình…
Những cây viết feuilleton cho màn ảnh nhỏ sáng tác ra những câu chuyện tình rắc rối, mãi không đi đến đoạn kết, trong đó các nhân vật gặp nhau, yêu nhau, xâu xé nhau, giận nhau, chia tay nhau…
Guillermo, hai mươi ba tuổi, chàng trai trẻ mạnh khoẻ đầy nam tính, với nụ hôn nóng bỏng, vừa bước vào bộ phim.
Anh ta đã vượt qua cả bức tường của sự tưởng tượng.
Giọng điệu của các nhà báo Brazil, nhất là ở Rio de Janeiro, viết gần như vậy. Tin chạy năm cột trên trang nhất về tội ác được giới thông tin đại chúng chú ý nhất tại Nam Mỹ vào tháng 12 năm 1992 đã viết như vậy.
Cần phải hiểu những nhà sản xuất novellas lớn nhất – novellas có nghĩa feuilleton Brazil – theo kiểu Brazil.
La Globo, nhà sản xuất feuilleton khổng lồ, đưa lên phim giống như tiểu thuyết ảnh, được viết như tiểu thuyết ảnh, có những chỗ thắt nút mở nút, và người ta dựng phim ghi cảnh hàng loạt, và trong đó các diễn viên không nhất thiết luôn là những ngôi sao. Nhưng họ có thể trở thành ngôi sao qua các cuộc phiêu lưu trên màn ảnh nhỏ của chính họ.
Và như vậy, Daniela, hai mươi hai tuổi, nguyên là vũ nữ, vợ của một diễn viên kịch và cũng là nhà soạn nhạc kịch, đã trở thành ngôi sao màn ảnh nhỏ nổi tiếng của Brazil vào năm 1992.
Cô đang diễn vai chính trong một bộ phim truyền hình nhiều tập: Daniela trở thành Yasmina, một thiếu nữ xinh tươi, mà ba chàng trai say mê đến điên cuồng. Một trong ba chàng trai đó do là bác sĩ, hôn phu của cô gái. Nhưng than ôi, gia đình đôi bên không đồng ý… Tuy nhiên anh kiên quyết vượt qua mọi trở ngại, đòi cưới cô bằng được.
Trong khi ấy, Yasmina có những cuộc phiêu lưu tình cảm khác, trong đó xuất hiện một tài xế xe buýt đẹp trai, trẻ trung, gợi cảm. Vai này được trao cho Guillermo.
Guillermo, hai mươi ba tuổi, tài diễn xuất chẳng là bao, cặp mắt luôn quá vô hồn mỗi khi cần biểu lộ xúc động, nhưng ngoại hình của anh ta xứng hợp với vai diễn. Guillermo là dân đến từ tỉnh lẻ, bắt đầu kiếm sống bằng nghề múa khoả thân trong một hộp đêm nổi tiếng bất hảo ở Copacabana dành cho những kẻ giả trang và đồng tính luyến ái. Anh ta vẫn tiếp tục “nghề” này, bởi tiền cát-sê feuilleton, 800 USD/tháng, không đủ để anh ta nuôi vợ – con gái của một thương gia giàu có tại Rio. Cô mê Guillermo như điếu đổ, sau khi gặp anh ta trong một hộp đêm, biết anh là một ngôi sao “đang lên”. Nhưng cô không đóng vai nào trong feuilleton. Trong feuilleton chỉ có Daniela là người mà Guillermo yêu đến chết được.
Và Guillermo thể hiện hàng ngày trên màn hình. Anh ta ôm siết cô, hôn cô say đắm… Nhưng anh ta còn muốn vượt lên, từ vai diễn hạng ba trở thành hạng nhất, thành ngôi sao. Có thể Guillermo đã yêu Daniela thật sự – có tin đồn như vậy, nhưng không ai dám chắc.
28 tháng Mười Hai 1992, ngày xảy ra một khúc quanh trên phim truyện truyền hình của Globo. Người ta ghi hình một cảnh hết sức quan trọng, say đắm, đầy kịch tính, cảnh đổ vỡ tình yêu, cảnh cuối cùng của Guillermo.
Mẹ Daniela quyết định ra lệnh cho con gái bà chấm dứt mối tình với người yêu là tài xế xe buýt.
Daniela và Guillermo, tên trong phim là Yasmina và Bira, ôm hôn nhau lần cuối, với những lời thoại cũ rích theo kiểu: “Em không yêu anh nữa, chúng ta phải xa nhau thôi… – Nhưng anh yêu em, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách…”
Cảnh chia ly, theo đạo diễn, cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm, chẳng qua theo nguyên tắc phải có những quãng cách đều đều để mối tình gặp chuyện bi thảm và thêm chút mắm muối vào từng thời kỳ tiến triển của tình yêu. Như vậy, rất có thể, trong cảnh tiếp theo mãi sau đó, anh chàng tài xế xe buýt tình cờ gặp lại người yêu xưa, họ lại rơi vào vòng tay của nhau, với những lời thoại cũng cũ rích theo kiểu: “Anh tưởng rằng có thể quên em… – Em chẳng bao giờ quên anh được…”
Nhưng Guillermo lại không hay biết gì về điều này. Cũng như tất cả các nghệ sĩ, anh ta hoài nghi về những vòng nguyệt quế trong tương lai.
Vậy là, ngày hôm ấy, trong cảnh yêu đương cuối cùng với ngôi sao của mình, Guillermo rất xúc động, căng thẳng. Anh ta nhập vai làm như đó là lần cuối trong cuộc đời. Thậm chí anh ta “bốc” lên, biến cảnh nụ hôn từ biệt này trở thành hơn cả cảnh thật… Và khi đèn chiếu tắt hết, người ta thấy anh ta đứng khóc tại trường quay.
Có nhiều giả thiết được đặt ra. Anh khóc bởi anh lo rằng sẽ không còn có dịp xuất hiện trên màn ảnh nhỏ trong một thời gian dài. Và nếu ống kính truyền hình quên mất anh, cũng có nghĩa chẳng tạp chí nào còn nhớ tới anh. Giả thiết thứ hai: anh khóc bởi anh muốn nhân cảnh này để bộc lộ tình cảm thật, điên rồ của anh, chớ không phải của diễn viên trong phim, đối với Daniela không chấp nhận anh nữa. Hoặc, giả thiết thứ ba: anh khóc do tội ác đã được hoạch định sẵn. Anh biết chắc anh sẽ làm đạo diễn đoạn tiếp theo của vở kịch, và đó là cái chết của Daniela xinh đẹp.
Tối hôm diễn cảnh ấy, Daniela không khóc. Cô là một diễn viên chuyên nghiệp, nhất là những phim feuilleton. Cô gọi điện thoại cho chồng – hai người vốn là một cặp vợ chồng lý tưởng. Họ quen biết nhau cách nay hai năm, khi Daniela vừa được lăng-xê. Anh chính là người đã lăng-xê cô, và cả hai từ nhạc kịch chuyển sang lãnh vực truyền hình.
Daniela nói với chồng: “Đóng xong, em về nhà ngay.” Lúc đó là 21 giờ. Tiếp đó Daniela điện thoại cho một cô bạn, nói về dự tính làm ăn, và rời trường quay.
Một tiếng rưỡi sau cuộc gọi điện thoại cuối cùng này, Daniela vẫn chưa trở về nhà khiến chồng cô lo ngại. Anh đến nhà đạo diễn, ông này cũng không hay biết gì khiến anh càng lo hơn. Rio không phải là một thành phố yên bình vào ban đêm. Ngay ban ngày cũng vậy…
Gọi điện tới người thực hiện feuilleton, ông xác nhận đã thấy Daniela tại bãi đậu xe của trường quay, nói chuyện với hai bạn đồng diễn: một cô gái và Guillermo. Cô gái chưa về nhà, nhưng Guillermo trả lời qua điện thoại. Với giọng bình tĩnh, anh xác nhận đúng là anh có mặt tại bãi đậu xe của trường quay cùng với Daniela và một nữ diễn viên nữa. Anh tạm biệt họ vào lúc nhiều người hâm mộ đến xin ảnh và đòi chụp hình chung.
Chờ đợi bắt đầu. Cảnh sát được thông báo, một nhân chứng kể về chiếc xe hơi chạy ra khỏi bãi đậu của trường quay đúng lúc Daniela rời nơi đây; theo ông ta xe hơi này mang bảng số rất lạ, rõ ràng là bảng số giả.
Cảnh sát chạy vòng quanh bãi đậu, những khoảng đất trống gần đó. Đến khoảng nửa đêm thì họ phát hiện thi thể của Daniela, giấu trong một bụi cây rậm rạp.
Cô đã chết. Mười bảy nhát đâm, bằng lưỡi lê hoặc dao nhọn. Mười bảy… Sau khi khám nghiệm kỹ hơn, các bác sĩ pháp y xác nhận thật ra hung khí là kéo. Bốn mũi đâm ngay cổ, tám mũi cắt đứt cuống họng, năm mũi đâm xuyên qua phổi.
Giả thiết đầu tiên cho đây là một tội ác bạo dâm. Nhưng rồi không hề có dấu hiệu bị hiếp dâm, tuy nhiên cái chết hẳn đến với Daniela một cách khủng khiếp, rất đau đớn và bất ngờ.
Đến ba giờ sáng, tất cả các nhân chứng, bạn bè cùng diễn, mẹ, chồng nạn nhân đều có mặt tại trụ sở cảnh sát. Từng người kể lại để xác định thời gian xảy ra tội ác. Và để biết ai là người cuối cùng thấy cô gái khi cô còn sống.
Guillermo nhanh chóng bị lún vào những chuyện kể rắc rối, mỗi lần mỗi thay đổi. Và anh ta bị các nhân chứng khác vạch rõ những lời dối trá qua mỗi lần kể.
Trưa hôm sau, Guillermo đầu hàng, yêu cầu có luật sư, và đưa ra một lời kể hoàn toàn mới: “Vợ tôi mang thai đã bốn tháng, nói Daniela đã bỏ bùa tôi, khiến tôi mê cô ấy, nên tôi phải khử cô; đó cũng là bằng chứng cho thấy tôi yêu vợ. Đó là thoả thuận giữa hai chúng tôi, tôi xin thề. Và nụ hôn chia tay trong phim là nụ hôn cuối cùng thật sự của tôi với Daniela, nụ hôn vĩnh biệt.”
Tin này được đưa ngay lên các phương tiện truyền thông Brazil, gây cảm xúc mãnh liệt. Một phim feuilleton mới bắt đầu, dựa theo phim feuilleton vừa chiếu trên truyền hình. Và những bình luận, những giả thiết và lời kể của nhân chứng chật kín các trang báo mỗi sáng, hình thành một câu chuyện khác, trong đó người ta nói về tình dục, về phù thuỷ, về thoả hiệp với quỉ sứ, về tội ác do bị ảnh hưởng…
Thêm một phát hiện: Vào buổi xế quay cảnh phim cuối cùng, Guillermo và vợ cùng đi xâm hình giống hệt nhau, tại chỗ kín, với dấu hiệu biểu trưng yêu nhau đến chết.
Nhưng còn Daniela, cô gái xinh đẹp, vui tươi, với bao nhiêu khán giả truyền hình mến mộ, đặt kỳ vọng nơi cô, cô cũng đã chết, bị hy sinh. Liệu feuilleton trên màn ảnh nhỏ Brazil có tiếp tục sống sau khi cô chết?
Vẫn sống. Ngược lại là khác.
Báo chí Brazil nhanh chóng thông báo, kể từ đầu năm 1993, rằng những bộ phim nhiều tập tiếp tục ra mắt để thoả mãn mọi “fan”, rằng cảnh quay được sắp xếp sao đó để người ta có thể thấy lại Daniela, với biệt danh nổi tiếng Yasmina, trong một loạt những cảnh hồi tưởng phức tạp, để đến phút cuối, Yasmina cũng biến mất, nhưng như trong trò phù thuỷ, người ta không bao giờ thực sự chết trong novellas .
Guillermo bị xử tù. Vợ anh ta cũng vậy. Mỗi người tất nhiên đều bị nhốt riêng để tha hồ ngắm hình xăm của mình, một mình.
Người ta chưa bao giờ chứng kiến một tình yêu điên cuồng đến thế. Guillermo yêu vợ bằng xương bằng thịt, hay yêu người yêu trên màn ảnh nhỏ hơn? Hay anh ta chỉ yêu có chính mình…
(Theo “Le dernier baiser” của Bellemare)