AI THỦ ĐOẠN HƠN
Khi Gilbert Stinson quyết định rời xa bà vợ Gloria của mình, anh ta bỏ ra không tới 10 giây để nghĩ về chuyện ly dị.
Đơn giản anh biết nếu chủ động ly dị anh sẽ chẳng được chia một đồng cắc teng nào trong số tài sản của Gloria theo thoả thuận trước khi kết hôn. Mà tài sản của Gloria lại chính là nguyên nhân khiến anh cưới cô. Ý nghĩ phải mất một số tiền để ra toà xin ly dị càng khiến anh đau lòng.
Vậy là anh không còn lựa chọn nào khác. Đây là một cuộc kết hôn chỉ kết thúc “cho đến khi ít nhất một trong hai người nhắm mắt xuôi tay,” như họ đã từng thề thốt khi còn yêu nhau tha thiết kia mà.
Ý tưởng không hoàn toàn khiến anh hài lòng. Nhưng biết làm sao khi Gilbert ngày càng cảm thấy Gloria lấn lướt anh, muốn “chỉ huy” anh từ những công việc nhỏ nhặt nhất, khiến cuộc chiến trong nhà ngày càng trở nên thường xuyên – cuộc chiến không có ngừng bắn, hoãn binh hay ngơi nghỉ. Cuộc chiến khiến anh trở nên mệt mỏi không thể nào chịu đựng nổi thêm được nữa.
* * *
Trong lúc suy nghĩ và sắp xếp âm mưu để Gloria biến mất khỏi cõi đời này, Gilbert không hề ngờ rằng vợ anh cũng có ý nghĩ giống như anh. Lý do cũng hệt như vậy. Rốt cuộc, cá tính của mỗi người đều hình thành trên cùng nền tảng, trừ trước khi lập gia đình Gloria thuộc dòng dõi danh giá – con gái duy nhất của một đô đốc Hải quân.
Cô cầm ly rượu vang, mơ màng nhìn màu rượu Chardonnay vàng óng, nghĩ cách nào an toàn nhất để kết thúc âm mưu “xài tiền chùa” và cả thân xác cô của chồng cô. Cô quyết định sắp xếp sao cho chỉ một lần là xong hết.
* * *
Gilbert lập tức gạt sang một bên ý định thuê người. Anh không thể nào tưởng tượng nổi mình mà lại nói chuyện trong đêm hôm khuya khoắt dưới chân cây cầu bẩn thỉu với một gã râu ria xồm xoàm, mắt la mày lét. Hơn nữa, những hạng người như vậy đâu chịu nhận thẻ tín dụng hay ngân phiếu. Chúng đòi tiền mặt. Mà tiền mặt thì anh hiếm khi có quá 500 USD trong túi.
Vả thói quen bủn xỉn do xuất thân từ nhà nghèo khiến anh khó bỏ ra cả chục ngàn để trả cho kẻ nào nhận lời giết chết Gloria. Nội ý nghĩ bỏ ra một số tiền lớn đủ khiến anh lạnh người. Rồi chắc gì việc anh thuê kẻ giết mướn chẳng lộ ra. Việc đã đến tai người thứ hai thì rất có thể đến người thứ ba, và cứ thế lan truyền…
Vấn đề là chỉ nên “một mình mình biết, một mình mình hay.” Cho nên tốt nhất là hãy vạch kế hoạch tự mình thực hiện. Cứ thong thả từng bước, vừa khỏi tốn tiền, vừa không sợ lộ bí mật.
Anh cũng lập tức bỏ qua những phương pháp thông dụng như dùng súng, dao hoặc siết cổ. Những cách này đều đòi hỏi chứng cứ ngoại phạm mạnh, hầu như không thể bố trí nổi. Thông thường khi người vợ chết bất đắc kỳ tử, cảnh sát trước hết đặt nghi vấn vào thủ phạm là người chồng. Điều anh cần phải là một cái chết từ từ như ngấm thuốc độc mạn tính chẳng hạn, hoặc có thể là một tai nạn bất ngờ.
Để khử Gloria an toàn cần nghiên cứu và phân tích, thậm chí dùng máy vi tính để lên sơ đồ về tỉ lệ thành công. Phải, với một chuyên gia vi tính như anh tại sao lại không nhờ đến sự hỗ trợ đắc lực của công nghệ tiên tiến này?
* * *
Gloria cũng gạt sang một bên ý định dùng người thứ ba. Không chỉ vì cô trong tình trạng giống Gilbert, nhưng một mệnh phụ phu nhân không lẽ lén lút gặp một tên vô lại giữa đêm khuya?
Cô quyết định phải tự tay mình thực hiện. Cô có đủ sức sáng tạo mà. Bạn bè cô chẳng từng thán phục cô về những ý nghĩ đầy tính sáng tạo đó sao. Cô cân nhắc, gạt phắt chuyện dùng súng hay dao, và vũ khí nói chung. Tất nhiên vũ khí mang lại hiệu quả cao, nhưng thiếu sáng tạo. Vả lại nếu cô có đủ sức mạnh để siết cổ Gilbert – nặng hơn cô đến gần 20 kg – hẳn cô đã siết từ lâu rồi.
Không, cô sẽ thực hiện cách nào không cần đến chứng cứ ngoại phạm, khiến cảnh goá bụa của cô gây cảm tình trước mắt mọi người.
Vấn đề là cần nghiên cứu thật kỹ. Cô tiếc là mình không giỏi vi tính như Gilbert. Và cô tới thư viện, ngay sáng hôm sau. Suốt buổi sáng lướt qua sách hình sự, coi cả vi phim vẫn chưa học hỏi được gì, cô tình cờ lật quyển sách phân tích các cuộc chiến tranh. Và đây rồi, phát biểu của vị tướng lãnh hải quân – chính là ông cố của cô – khiến cô tâm đắc: Không kẻ địch nào mà không có điểm yếu. Hãy tìm ra điểm yếu và khai thác.
Điểm yếu của Gilbert, cô thừa biết, chính là bơi lội rất tồi, nhất là so với cô, vốn quen sóng nước từ thuở thiếu thời với truyền thống gia đình là lính thuỷ. Cần phải khai thác điểm này.
Cô gấp sách để lại trên kệ, bất giác mỉm cười…
* * *
Gilbert ngồi trước máy vi tính trọn buổi. Anh đã tìm ra câu châm ngôn của người xưa có thể ứng dụng vào hoàn cảnh của anh hiện nay: Hãy tập trung sức mạnh của mình vào điểm đối thủ dễ bị tổn thương nhất.
Mà điểm dễ bị tổn thương nhất của Gloria chính là cô thích lái xe chạy rất nhanh. Mỉm cười trên đường lái xe về nhà, anh xem thử nên bố trí tai nạn xảy ra tại đâu. Không thể trong thành phố – việc này rất khó thực hiện – mà sẽ tại một con đường rộng thuộc ngoại thành, nơi vợ anh thường biểu diễn tốc độ. Anh cần một tai nạn mà không thiết bị an toàn nào giữ được mạng sống cho Gloria. Anh cười tươi hơn: Có một khúc quanh mà tỉ lệ tai nạn không cao, nhưng tỉ lệ người sống bằng không, bởi không xe hơi nào được trang bị ghế tự động bắn ra ngoài và có dù giống như máy bay. Đó là khúc quanh của con đường dẫn tới nơi Gloria để chiếc thuyền buồm của cô, khúc quanh vòng theo vách đá dựng đứng, bên cạnh là vực sâu hơn 30 mét, dưới là vũng nước xoáy.
Gilbert bất giác tự khen mình. Anh tính toán tiếp. Với một kỹ sư tin học, nổi tiếng giỏi toán từ khi còn nhỏ như anh, mọi bài toán khó đều có lời giải. Phải rồi, một bộ phận cảm ứng.
Anh sẽ lắp một con chip bên đường, ngay khúc quanh. Một con chip nữa ngay vô-lăng xe hơi của Gloria cùng với lượng chất nổ chỉ cần bằng cục kẹo chewing-gum. Con chip bên đường luôn phát ra làn sóng điện, nhưng tất nhiên mọi xe hơi khác chạy ngang đều không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Chỉ tới khi xe Gloria đi qua, hà hà… cô ta hay lái xe bạt mạng, mất tay lái, xe lao xuống vực, hoạ có trời biết!
* * *
Chờ Gilbert về ăn bữa tối, Gloria đã kết luận xong cách tốt nhất để khiến anh chết đuối ngoài biển khơi.
Thừa hưởng truyền thống gia đình, cô bơi giỏi và thích chơi thuyền buồm. Giờ nếu cô và Gilbert cùng đi thuyền, thuyền bị lật cách bờ biển dăm bảy cây số hầu như chắc chắn Gilbert không thể nào sống nổi, nhưng cô dư sức bơi, và chẳng ai đặt chút nghi vấn nào.
Cô bất giác mỉm cười tự khen mình. Cô sẽ đề nghị một chuyến nghỉ cuối tuần lãng mạn với đi thuyền buồm, ăn tối trong ánh đèn cầy, và uống rượu sâm-banh.
Nhìn Gilbert bước ra khỏi xe, cô tự hỏi sao anh cũng mỉm cười có vẻ vui tươi. Anh vốn thường trở về nhà với vẻ mặt của một người bị đau răng kia mà.
* * *
Đề nghị của vợ khiến Gilbert ngạc nhiên, nhưng anh cố giữ bình tĩnh, mừng thầm vì cô rơi đúng chiếc bẫy của mình, nên anh không hỏi gì thêm. Chỉ có điều anh nói mỗi người tự lái xe của mình.
Gloria đồng ý không chút do dự. Mỗi khi để anh lái xe cô thường bực mình vì anh lái chậm như rùa. Còn khi cô lái, anh ngồi cạnh tay cứ bấu chặt vào thành ghế, nét mặt căng thẳng khiến cô phát cáu, đã vậy mỗi khi cô đạp thắng xe, anh làm như cũng đạp phụ cô vậy!
* * *
Chiếc thuyền buồm bắt gió chạy xuyên ngang vịnh, xa bờ dần. Biển chỉ hơi gợn sóng và mặt trời toả sáng, thật là một ngày lý tưởng để ra khơi. Gloria nhìn chồng, nhớ tiếc những ngày họ cùng chung hưởng hạnh phúc trong những chuyến đi như vầy. Anh luôn sợ biển và cô thường trêu chọc anh về việc này. Hễ xuống đến thuyền là cô phải ra lệnh cho anh: kéo hoặc hạ dây buồm, bẻ lái về phía nào…
Buồm bỗng căng phần phật: gió ngoài khơi lồng lộng khiến thuyền lướt nhanh hơn. Cô liếc qua Gilbert. Anh có vẻ hơi sợ, ngồi ngay giữa lòng thuyền, phía dưới buồm. Cô biết, nếu cô bất ngờ đảo buồm, thuyền sẽ lật úp ngay.
Vừa lúc có chiếc thuyền một buồm chạy rất nhanh từ phía sau tiến đến ngang với thuyền của họ, và thật bất ngờ, chiếc thuyền này quay một vòng rồi lật úp. Đôi thanh niên nam nữ trong thuyền chới với trong làn nước biếc, rồi cả hai trồi lên khỏi mặt nước, sải tay về phía thuyền của Gloria, vừa bơi vừa cười giỡn, có vẻ đều là những tay bơi cự phách.
Gloria quyết định rất nhanh. Gió lật một chiếc thuyền thì cũng sẽ dễ dàng lật thêm chiếc thuyền thứ hai, càng khiến không ai nghi ngờ thủ đoạn của cô. Thế là thuyền của Gloria cũng nghiêng sang một bên, hất văng cả Gilbert lẫn Gloria xuống biển. Gloria lặn một hơi thật sâu trước khi trồi lên khỏi mặt nước, và khi cô trồi lên thì không thấy Gilbert đâu nữa.
Cô làm bộ la lớn, vùng vẫy, lặn thêm nhiều lần để cố tìm Gilbert, nhưng tất cả đều vô ích…
* * *
Đến chiều hôm ấy người ta vẫn chưa tìm thấy xác Gilbert, dù đã huy động cả đội quân cứu hộ bãi biển và nhiều phương tiện hiện đại. Ở gần vùng nước thuyền bị lật có một dòng nước ngầm khá mạnh có lẽ đã mang xác anh đi xa.
Với nét mặt cố làm ra vẻ buồn rầu, Gloria lái xe về trở lại thành phố. Cô không còn việc gì phải làm tại nơi nghỉ mát này. Không một ai tỏ ra nghi ngờ cô, dù chỉ chút xíu. Lời kể của đôi thanh niên nam nữ trên chiếc thuyền một buồm đánh tan tất cả mọi câu hỏi, nếu có.
Con đường rộng ít xe, lại đang trong tâm trạng thoải mái khiến Gloria phóng xe càng lúc càng nhanh. Bình thường cô vẫn chạy với tốc độ hơn 120km/giờ trên quãng đường này. Đã đến khúc quanh bên bờ vực thẳm, nhưng Gloria chỉ giảm xuống còn 100km.
Nhưng vừa lúc xe định ôm cua thì Gloria nghe một tiếng nổ rất nhỏ ngay tay lái xe hơi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì chiếc xe, thay vì tuân lệnh bàn tay cô quẹo phải theo con đường, lại cứ thế chạy thẳng. Cô la lớn, cố bẻ ngoặt vôlăng nhưng vô ích, chiếc xe như con ngựa bất kham lao ra khỏi đường nhựa, lao luôn ra khỏi vách núi, rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm ven biển trong tiếng thét kinh hoàng của Gloria. Cô cố tông cửa xe, nhảy ra ngoài, nhưng mọi việc đều đã quá trễ.
* * *
Người ta tìm thấy xác Gloria kế bên đống sắt vụn của chiếc xe hơi. Lạ lùng thay, cũng lúc đó người ta tìm ra tử thi của Gilbert tại vịnh nước kế ngay vực thẳm nơi xe của Gloria rơi xuống. Hình như dòng nước ngầm đã cuốn xác anh về đây để gặp lại xác người vợ mà định mệnh khiến họ không thể rời xa nhau.
(Phóng tác từ “Marital maneuvers” của Stephen Wasylyk)