Chương 4
Maggie ngửi thấy mùi gì đó rất kinh khủng dưới mũi cô. Cô giật đầu ra và mở mắt. Bác sĩ O’Shea, bác sĩ của gia đình đang đứng trước mặt cô với một cái lọ nhỏ màu nâu.
“Cảm ơn Chúa, cậu đã tỉnh!” Bridie kêu lên.
Bác sĩ O’Shea nhìn Maggie nhìn đăm đăm vào cái lọ. “Muối ngửi, nữ thần báo tử ạ. Cháu đã bất tỉnh.” Bác sĩ O’Shea gọi cô là “nữ thần báo tử” bởi cái cách cô vẫn hay hét lên khi ông phải dùng một mũi tiêm.
“Cháu ngất xỉu khi nào?”
“Một câu hỏi tuyệt vời. Cháu nghĩ cháu có thể cho chúng ta câu trả lời không? Nhưng trước tiên, bác có vài câu hỏi của mình. Bác đang giơ mấy ngón tay đây?”
“Ba.”
“Rất tốt. Giờ là mấy giờ rồi?”
Maggie không muốn trả lời thêm câu hỏi nào nữa. Cô rất mệt. Tất cả những gì cô muốn là được ngủ. Cô liếc về phía cửa sổ, và rồi rên rỉ. Ánh sáng làm đau mắt cô. “Sao bác không bảo cháu?” cô ngái ngủ hỏi Bác sĩ O’Shea.
“Năm giờ chiều.”
“Năm,” Maggie lẩm bẩm bằng giọng ngái ngủ như cũ, “nhưng như thế có nghĩa là cháu đã nằm trên giường cả ngày.”
“Maggie, mìn đã rất sợ khi về nhà và không thể đánh thức cậu,” Bridie nói. “Cậu rất xanh và…”
Bác sĩ O’Shea để ý thấy vẻ lo lắng trên mặt Maggie và nhẹ nhàng nói, “Đừng buồn. Điều quan trọng là giờ bệnh nhân yêu thích của bác đã tỉnh, vì thế cô ấy sẽ giúp bác tìm xem vấn đề là gì. Nào, Ba cháu bảo bác là hôm qua cháu cũng không khoẻ lắm? Cháu bắt đầu thấy ốm từ khi nào?” Maggie trông thấy ba cô ngồi trên mép giường.
“Cháu đoán là từ sáng qua,” cô nói với bác sĩ O’Shea trong lúc ông kiểm tra mắt cô. “Cháu thức dậy thấy ốm… cháu đã bị nôn rất nhiều và thấy rất lạnh.” Cô ngáp; cô thậm chí còn không đủ sức để ngồi dậy.
“Lạnh à? Có bị sốt không?”
“Có ạ, nhưng tối qua thì hết rồi.”
“Cháu còn cảm thấy sao nữa? Có lẽ là hơi mệt?”
“Vâng,” Maggie trả lời, “rất mệt… như là cháu có thể ngủ suốt vậy.”
“Chà, chúng ta không thể chấp nhận được. Tất cả các bạn trai của cháu sẽ làm gì nếu cháu cứ ngủ suốt? Dù sao, con số bây giờ đã là bao nhiêu rồi, cô nhóc… hai mươi, ba mươi anh bạn?”
Maggie cười khúc khích. “Chỉ một thôi ạ.”
“Ý cậu là Simon à?” Bridie hỏi.
Maggie bắt đầu nhỏm dậy; cô cảm thấy hai má mình đỏ lên. Bridie đã vừa nhắc cô nhớ rằng cô đã ngủ với anh ta lần nữa đêm qua. Và cô cảm thấy điều gì đó không lành. Cô nhớ đã làm tình, nhưng cô không thể nhớ nổi anh ta đi thế nào. Chuyện quái gì đã xảy ra? Tại sao trái tim cô lại đập nhanh đến thế? Chờ đã… Simon đã hỏi cô điều gì đó. Phải, điều ngốc nghếch nào đó về thể xác và linh hồn. Có thể là cách tỏ tình lãng mạn của anh ta hoặc cái gì đó. Sự ốm yếu này chính là cách Chúa trừng phạt cô vì đã ngủ với một người không phải là chồng cô. “Anh ta không phải bạn trai mình.”
“Hai con không cãi nhau đó chứ?” ba cô hỏi. Ông đã không buồn đến thế khi họ biết Johnny Devlin bị thương.
“Bình tĩnh nào, Ba. Ý con anh ta chỉ là… người quen.”
“Người quen?” Bác sĩ O’Shea hỏi. “Tất cả đàn ông đều nên làm quen với những cô gái trẻ xinh đẹp như cháu. “Bác làm thế này có đau không?” Ông bắt đầu ấn xuống bụng cô.
“Không nhiều hơn những chỗ khác ạ,” Maggie bảo ông. “Còn một điều nữa… Giống như là xương khớp cháu bị đau vậy.”
Bác sĩ O’Shea nhìn vào cô với mối bận tâm mới. “Đau xương à? Mở miệng ra nào, nữ thần báo tử.”
Maggie mở miệng, và ông ấn trong vài phút. “Okay…giờ nói cho bác. Cháu có để ý thấy vết bầm nào gần đây mà không tan đi không?”
“Không ạ.”
“Và cháu rất mệt? Hãy đo huyết áp của cháu nào.”
Bridie đo huyết áp cho cô. Trong khi cô đang lắp tấm băng vào tay Maggie, Maggie hỏi cô, “Cậu về nhà khi nào?”
“Lúc bốn giờ. Họ bắt mình làm liền hai ca. Khi mình nghĩ cậu phải ở đây một mình, ốm đau…”
“Nghe này Bridie, mình không hấp hối hay gì cả. Đúng không ạ, bác sĩ O’Shea?”
Ông nhướng cặp lông mày trắng rậm rạp lên. “Hấp hối? Làm ơn tha cho bác và để dành những bi kịch cho các bộ phim đi.” Ông nhìn vào cột đo huyết áp và cau mày. “Bridie, làm ơn đo lại.”
Bridie làm theo. Khi cô đã xong, bác sĩ O’Shea nói, “Tám mươi tám trên sáu mươi… Huyết áp thấp quá, cưng ạ.” Ông liếc xéo qua Bridie để cô giữ im lặng. “Kể cho bác nghe cháu bắt đầu thấy ốm từ khi nào.”
Maggie kể cho ông nghe cô đã thức dậy với những cơn rùng mình và nôn mửa ngày hôm trước như thế nào. Và tối qua cô đã thấy khoẻ hơn khi tỉnh dậy, và chỗ thịt bò đã khiến cô thấy rất ổn. Khi cô kể xong, cô lại bắt đầu thấy kiệt sức.
Bác sĩ O’Shea để ý thấy và nói, “Nằm xuống. Bridie, hãy lấy vài cái gối để kê chân cho con bé. Và một cái chăn bông nữa. Bác không thích cặp môi và những đầu ngón tay tím tái này chút nào. Cháu bị sốc nhẹ đấy. Thêm vài câu hỏi nữa và cháu có thể ngủ tiếp. Vậy là thịt bò khiến cháu khoẻ hơn hả? Có lẽ Ba cháu có thể mua thêm một ít cho cháu? Và cả ít gan nữa?”
“Tất nhiên,” Jack nói. “Chừng nào?”
“Càng sớm càng tốt. Cưng à, bác muốn cháu tới bệnh viện vào ngày mai.” Khi Maggie bắt đầu phản đối, ông nói, “Không có ‘lỡ, và’ hay ‘nhưng’ gì về chuyện đó cả. Nếu hôm nay không phải là Chủ nhật thì bác đã nhận cháu vào ngay đêm nay rồi. Bác cần kiểm tra một chút để biết chúng ta đang gặp phải chuyện gì.”
“Bác nghĩ đó là gì?” Maggie hỏi.
“Bác không chắc lắm. Bác sẽ phải chích ít máu.”
Maggie tái nhợt. “Nữ thần báo tử, cháu vẫn còn sợ kim tiêm đấy à? Cháu hiến máu cho mấy anh lính GI đẹp trai thì được còn một giọt cho ông bạn già bác sĩ O’Shea thì không à? Cháu đã kể cho bạn cháu biết ngày xưa chúng ta thường làm gì khi cháu cần tiêm chưa?”
Maggie quay sang Bridie trong khi bác sĩ O’Shea dùng gạc xoa ít cồn lên cánh tay cô. “Mình đúng là trẻ con… Bác sĩ O’Shea tội nghiệp đã phải diễn trò và khiến mình cười nhiều tới mức không để ý tới kim tiêm nữa.”
Bác sĩ O’Shea chuẩn bị kim tiêm. “Cháu có nhớ câu chuyện yêu thích của mình không?” Ông tóm lấy tấm vải trải giường và vắt nó ngang vai như một cái áo choàng. Trong một sự mô phỏng thảm hại Bela Lugosi, ông kêu lên, “Ta tới để hút máu ngươi!” Maggie và Bridie bắt đầu cười lớn. Trong khi Maggie vẫn còn cười, bác sĩ O’Shea nhanh chóng đâm kim vào cánh tay cô và bắt đầu hút máu ra. “Y như những ngày xưa, hử?”
Maggie chưa từng thích kim tiêm, nhưng cô bắt đầu run rẩy. Cô có thể cảm nhận máu bị lấy ra khỏi người cô và cô muốn hét lên, Ngừng lại! Để tôi yên! Cô cảm thấy mình bị xâm phạm. Maggie bắt đầu giật cây kim ra bằng tay kia, nhưng Bridie đã nắm tay cô. “Cậu làm sao thế, Maggie?”
Maggie đang vã mồ hôi và run rẩy. “Mình không biết… Mình chỉ cảm thấy như… Mình không biết. Không phải tại cây kim… nó giống như là mình đã có một ký ức về việc ai đó làm việc gì rất tồi tệ với mình hay đại loại vậy. Cháu xin lỗi, bác sĩ O’Shea.”
“Không hề hấn gì,” ông trả lời. Ông lấy kim tiêm ra khỏi cánh tay cô và đặt mẫu máu trở vào túi khám bệnh màu đen của mình. “Sao cháu không cố nghỉ đi nhỉ, Maggie? Ba cháu và bác sẽ nói chuyện một chút ngoài kia.”
“Cháu là người lớn rồi,” Maggie phản đối.
“Tất nhiên là thế - nhưng lúc này cháu là một người lớn bị ốm. Giờ hãy thư giãn một chút… Mai bác sẽ quay lại và chúng ta sẽ buôn chuyện bao nhiêu tuỳ thích.”
Maggie cuộn tròn trên giường trong khi Bridie, Jack và bác sĩ O’Shea ra ngoài phòng khách.
“Có chuyện gì với nó thế, Bác sĩ?” cô nghe ba cô đang hỏi. Ba đang hét đấy à? Maggie nghĩ. Cô có thể nghe thấy ông rõ ràng như là ông vẫn ở trong cùng một căn phòng với cô vậy.
“Tôi sẽ nói thật với ông, Jack. Tôi rất lo. Nhưng chúng ta có một y tá ở đây. Cháu nghĩ có chuyện gì với bạn cháu?”
“Cháu đoán là bệnh thiếu máu, bác sĩ ạ.” Sao họ lại ra ngoài để nói về mình nếu họ cứ hét toáng lên thế nhỉ? Rồi Maggie nhận ra rằng mặc dù cô có thể nghe thấy họ rất rõ, vẫn có một chút tiếng xầm xì trong giọng nói của họ - như là họ đang thì thầm. Vậy thì làm sao mình lại nghe thấy họ? Mọi thứ khác về mình đều lệch lạc cả, nhưng đột nhiên mình lại có thính giác không thể tin nổi.
“Con bé có mọi biểu hiện của bệnh thiếu máu,” bác sĩ O’Shea trả lời. “Da nhợt, sự bơ phờ, áp huyết thấp. Nhưng biểu hiện bệnh hơi đột ngột – đặc biệt là cơn sốc. Bridie, lần cuối cô bé cho máu là khi nào?”
“Hai tháng trước, thưa bác sĩ.”
“Hai tháng à? Chà, tôi không nghĩ con bé bị chảy máu trong. Tất nhiên, chúng ta cần chụp X quang để nắm rõ hoàn toàn. Nhưng gần như chắc chắn con bé bị mất máu trầm trọng. Và nó cũng có những triệu chứng khác khiến tôi lo lắng – cơn sốt và chứng đau xương.”
“Cái đó có thể là triệu chứng của bệnh gì?” Jack lo lắng hỏi.
Bác sĩ O’Shea thở dài. “Nào, Jack, tôi không muốn ông quá kích động. Rất có thể là con bé chỉ bị thiếu máu hoặc một loại vi-rút nào đấy…”
“Nói ra đi, bác sĩ. Ông nghĩ nó bị làm sao?”
“Jack, có một khả năng rất nhỏ là nó bị bệnh bạch cầu.”
Bạch cầu! trái tim Maggie bắt đầu đập nhanh. Lạy Đức Chúa Jesus! Người ta chết vì bệnh đó. Mình không thể chết, Maggie tuyệt vọng nghĩ. Mình sắp sửa lấy chồng trong vòng một tháng; mình chỉ mới mười tám tuổi đầu.
“Nhưng con bé thiếu rất nhiều biểu hiện chính,” bác sĩ O’Shea đang nói. “Không vết đau ở miệng, không bị thâm tím, và gan và thận dường như không bị phồng to. Nhưng chúng ta cần phải cảnh giác với những triệu chứng như thế. Giờ tôi sẽ lấy mẫu máu, để trong vài ngày tới chúng ta biết chúng ta phải đương đầu với cái gì. Ngày mai tôi muốn Bridie mang cô bé tới bệnh viện – chúng ta sẽ phải kiểm tra toàn bộ. Trong lúc đó, chúng ta tiếp tục theo giả thuyết thiếu máu. Jack, hãy cho con bé ăn thịt tối nay nếu có thể. Tôi muốn cô bé ăn thịt bò và gan vào bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Bridie, bác muốn cháu ra ngoài mua ít dầu hải ly. Bác cũng sẽ viết cho cháu một đơn thuốc viên sắt và vài loại thuốc an thần trong trường hợp Maggie hơi khó ngủ đêm nay. Bác muốn con bé được ngủ càng nhiều càng tốt. Cháu có thể đến bệnh viện lấy thuốc.”
Bridie và Jack trở lại phòng ngủ. Jack hôn lên má cô và đi về. Bridie kê chân cô lên vài chiếc gối, đặt một cái chăn nữa lên giường, và hỏi, “Cậu còn muốn gì trước khi mình đi không?”
“Có lẽ là cái gì đó để đọc. Mình không ngủ nổi.” Cô không thấy buồn ngủ bởi vì cô thấy nóng ruột kể từ lúc Bridie nhắc tới tên Simon. Thế là sao nhỉ?
Bridie mang cho cô ít tạp chí điện ảnh. Khi Maggie cau mày, Bridie bảo cô, “Không dính tới tiểu thuyết và quên mất chuyện đi ngủ đâu. Những tạp chí này chính là liều thuốc cậu cần.” Bridie bật đèn cạnh giường và chuẩn bị đi ra.
“Bridie, nói với mình sự thật đi. Mình có thực sự bị bệnh không?”
“Cưng à, bác sĩ phải kiểm tra trước khi biết được chuyện gì sai.” Bridie nhồi gối cho cô. “Nào, cậu đã nghe bác sĩ O’Shea rồi đấy – cố nghỉ chút đi.”
Maggie để ý thấy Bridie đã không trả lời câu hỏi của cô. Chờ đã, Maggie tuyệt vọng nghĩ. Đừng bỏ mình một mình; mình sợ lắm. Rồi lý lẽ thông thường bắt bẻ cô. Cô sợ cái gì mới được? Và cô có thể kể gì với Bridie? Đừng đi; mình sợ. Mình sợ Simon sẽ bắt mất mình. Chờ một phút – cái ý nghĩ đó từ đâu ra vậy? Mình bị ốm, cô cứng rắn nói với mình, đầu óc mình đang lừa lọc mình. Tiếp theo mình sẽ thấy đàn voi hồng trên trần nhà.
Maggie cố đọc tạp chí nhưng không thể tập trung được. Cô rất sợ khi bác sĩ O’Shea đưa cô vào viện ngày mai, cô sẽ không bao giờ rời khỏi được. Lỡ như cô bị bệnh máu trắng thật thì sao? Và cô không thể rũ bỏ được cảm giác nhấp nhổm không tên khiến cho tay cô run rẩy. Có vẻ như mặt trời càng lặn xuống thấp trên nền trời thì nó càng tệ hơn.
Mình sợ cái gì chứ? Mình đã hơi quá già để phải sợ bóng tối.
Chân trái của Maggie, vẫn còn bị đau, đã bắt đầu ngứa kinh khủng. Chết tiệt, cô thầm nghĩ, mình quên báo bác sĩ O’Shea về vết đau trên chân mình. Maggie bắt đầu gãi nhưng cảm thấy cái gì đó rất lạ. Nó gần giống như là hai cái lỗ trên da cô. Có khi nào cô cắt phải mình không nhỉ? Có lẽ tất cả những gì cô bị là do nhiễm trùng.
Maggie quăng tấm ga giường ra và kéo váy ngủ lên. Hai vết cắt nằm bên trong đùi trái của cô, và rất khó nhìn. Maggie cúi xuống và chĩa đèn vào để chiếu sáng chân mình.
Thật là lạ, cô nghĩ, khi nhìn rõ hơn hai dấu vết. Đó là từ duy nhất cô có thể nghĩ về chúng… “dấu vết.” Chúng là hai cái lỗ nham nhở, hơi tròn với vệt máu khô. Cô đặt đèn trở lại bàn. Làm thế nào cô lại bị thế? Maggie nghĩ. Cái gì đã cắn cô chăng?
Giây phút từ “cắn” chạy qua tâm trí cô mọi thứ ăn khớp vào nhau. Maggie dựa lại xuống gối, tim đập thình thịch và cơ thể run rẩy. Kể cả môi cô cũng run. Giờ Maggie đã nhớ lại. Cô nhớ hai đêm với Simon Baldevar đã kết thúc như thế nào. Hắn đã làm tình với cô, và rồi cắn vào đùi cô và hút máu của cô bằng cặp nanh dài, độc ác. Và cô đã cho phép hắn làm điều đó.
“Không!” cô thét lớn. KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! Không thể là thật được, cô tự bảo mình, và chỉ nghĩ thế thôi đã thật điên rồ. Mày đang nói Simon là ma cà rồng ư? Thật là lố bịch. Ma cà rồng không tồn tại.
Nhưng cô nhìn vào hai bàn tay run rẩy của mình, và một phần trong cô biết đó là sự thật. Nhìn vào những dấu vết đó đi, một giọng nói bảo cô. Còn cái gì khác có thể gây ra chúng?
Chờ đã, cô quả quyết với mình. Mình không nhìn thấy anh ta vào ban ngày chẳng chứng tỏ điều gì cả. Mình chỉ mới quen anh ta có hai ngày; có lẽ ban ngày anh ta rất bận. Nhưng cô biết ai đó phải trông thấy anh ta vào ban ngày.
Cô đặt chân xuống một bên giường và cảm thấy chóng mặt. Cần đến cả phút cô mới vượt qua cảm giác đó. Cô tới được nhà bếp bằng cách lê chân theo tường và bước rất chậm.
Cô chộp lấy điện thoại, nhưng tay cô run mạnh tới nỗi phải mất mấy phút cô mới bấm được số đúng. “Pauline?”
“Tôi không nói chuyện với cậu,” cô gái hờn dỗi nói. “Sau khi cậu đã cố cướp Simon của tôi…”
“Nghe này,” Maggie kêu lên, “Mình không hứng thú với anh ta. Nếu cậu muốn anh ta thì cứ lấy. Mình cần biết –“
“Tôi đã có anh ấy,” Pauline thoả mãn nói. “Chúng tôi có hẹn ăn tối trong nửa giờ nữa ở Plaza.”
Maggie liếc ra ngoài cửa sổ. Chết tiệt! Trời sẽ hoàn toàn tối trong nửa giờ nữa; cuộc hẹn của Pauline chẳng chứng minh được gì cả. Maggie đổ hết mọi sự quyến rũ và thuyết phục vào trong giọng nói của cô, “Pauline à, cậu bực là đúng.”
“Tôi biết là tôi đúng. Và tôi gác máy đây.”
“Không!” Maggie hét lên. “Xin cậu, đừng. Pauline à, mình đang bị ốm. Xin cậu đấy, mình cần cậu giúp.”
“Chúa ơi, Maggie. Cậu làm tôi sợ đến chết… la hét như thế.” Pauline đã bớt gay gắt. “Dẫu sao, giờ tôi đã biết là Simon thích tôi, nên không tức nữa. Chuyện gì thế?”
“Mình chỉ muốn biết một việc. Cậu đã bao giờ gặp Simon vào ban ngày chưa? Hay có thể mẹ cậu đã gặp anh ta trong bữa trưa?”
“Câu hỏi chẳng đâu vào đâu kiểu gì thế?”
“Chỉ cần nói cho mình thôi mà,” Maggie cầu xin.
Giọng nói của Pauline trở nên hả hê. “Anh ấy đang lảng tránh cậu hả? Quá bận để gặp Maggie O”Neill vĩ đại vào ban ngày chứ gì? Tôi biết là cậu không quen bị các chàng trai bỏ rơi.”
“Phải, tốt thôi, bất kể điều gì cậu muốn,” Maggie tuyệt vọng nói. “Chỉ cần nói cho mình biết cậu hay mẹ cậu đã bao giờ thấy anh ta khi vẫn còn mặt trời không thôi.”
“Maggie à, bất kể cậu bị bệnh gì, tôi nghĩ nó đã thấm vào đầu cậu rồi. Cậu phải hiểu là một người như Simon rất bận rộn vào ban ngày với các công việc kinh doanh…”
“Mẹ cậu cùng làm ăn với anh ta mà. Bà ấy đã bao giờ gặp anh ta ban ngày chưa?”
“Chuyện nhìn thấy anh ấy vào ban ngày thì quan trọng gì?”
“Pauline!”
“Thôi được rồi. Bất kỳ cái gì để cậu cúp máy.” Pauline ngầm nghĩ. “Họ ăn tối vào hôm qua… và anh ấy tới bữa tiệc… một vài ngày trước họ gặp nhau để uống rượu. Hừm, đoán xem, Maggie? Chúng tôi chỉ gặp anh ta vào buổi tối thôi. Hài lòng chưa?”
Đó không phải là điều Maggie muốn nghe. Cô muốn Pauline kể với cô rằng họ vẫn gặp hắn ăn trưa suốt để cô có thể gạt những ý nghĩ điên rồ này đi. Nhưng dấu vết ấy và giờ thì không ai gặp hắn vào ban ngày…
“Pauline?”
“Gì nữa?”
“Có lẽ cậu nên huỷ cuộc hẹn.”
“Tôi biết ngay mà! Tôi biết là cậu ghen tị mà! Lâm vào hoàn cảnh của người khác một lần thì cậu thấy thế nào hả? Làm quen với nó đi, Maggie. Simon thích tôi hơn cậu và địa ngục phải đóng băng toàn bộ thì tôi mới huỷ cuộc hẹn với anh ấy.” Pauline gác máy.
Miệng Maggie khô khốc vì hoảng loạn. Cô quyết định đi vào bếp và lấy một cốc nước. Simon sẽ tới đây tìm mày sớm thôi, khi trời đã tối, cùng một giọng nói đó bảo với cô.
“Im đi.” Maggie quát lên. Ít nhất bệnh bạch cầu còn có lý. Người ta vẫn chết trẻ; cô sẽ học cách chấp nhận nó nếu cô phải làm. Nhưng cô sẽ không phải chạy loanh quanh với những giả tưởng méo mó về một người đàn ông cô hầu như không quen là một con ma cà rồng hút máu người.
Khi Maggie lấy đầy cốc nước, một ý nghĩ mới đến với cô, và cô lả đi vì vui mừng. Có thể tất cả chuyện này chỉ là bệnh căng thẳng thần kinh! Phải, hoàn toàn hợp lý. Cô đã học về tất cả những chứng bệnh thần kinh trong lớp tâm lý học hồi kỳ trước. Cô kiểm tra lại các sự kiện. Mỗi lần ngủ với Simon cô thức dậy trong tình trạng ốm yếu kinh khủng ngày hôm sau. Tất nhiên! Cô cảm thấy tội lỗi và chính mặc cảm tội lỗi đã biến thành những triệu chứng thể trạng. Rốt cuộc, điều cô đã làm hoàn toàn đi ngược lại những gì cô được dạy. Và cô đã phản bội vị hôn phu của mình. Giờ cô đang tự trừng phạt mình với cơn sốt và những ảo tưởng. Có lẽ cô cần phải gặp một bác sĩ tâm lý.
Maggie mang nước trở lại phòng ngủ, đầu cô đau nhức kinh khủng. Cô thấy son môi của Bridie rơi khỏi bàn phấn. Maggie với tay xuống nhặt nó và đặt trở lại mặt bàn. Cô di chuyển quá nhanh đến nỗi khi cô đứng dậy; một cơn chóng mặt khác tấn công cô. Cô tóm mặt bàn để trợ lực, và hít vài hơi thật sâu. Khi cô nhìn lên, cô nhìn chằm chằm vào tấm gương trên mặt bàn. Điều cô nhìn thấy khiến cô thở gấp.
Maggie có thể tìm ra lý do hợp lý giải thích cho dấu vết trên chân cô và ký ức của cô. Nhưng chẳng có gì hợp lý cho thứ khủng khiếp đang nhìn đăm đăm lại cô trong gương.
Maggie không được phản chiếu đầy đủ. Hình ảnh của cô trong gương nhìn xuyên qua được. Qua cơ thể cô, cô có thể nhìn thấy chiếc giường đằng sau lưng.
“Không,” Maggie thút thít. Cô giơ bàn tay run rẩy lên và thấy nó đi xuyên qua mặt mình.
Hình ảnh nửa vời ấy khiến cho cô không thể chối việc đang xảy ra. Maggie tiếp tục nhìn chằm chằm, rồi tìm lại giọng mình để hét lên và hét và hét. Cô tiếp tục gào thét cho đến khi bóng tối khoan dung đổ ập xuống và cô ngã lăn ra sàn.
Maggie tỉnh dậy, và cảm thấy tấm thảm dày trên má mình. Cô mở mắt và thấy một đôi giày đen bóng lộn trước mặt. Maggie đẩy mình ngồi dậy và trông thấy Simon Baldevar trước mặt cô. Hắn đưa tay ra cho cô, và Maggie nhìn thấy hai chiếc răng nanh chòi ra khỏi miệng hắn. Cô bắt đầu gào thét…
Vẫn còn gào thét từ trong giấc mơ (hay trong ký ức?), cô thấy mình trên một chiếc giường lạ. Cô cố nhảy khỏi giường và phát hiện là mình không thể. Hai cổ tay cô đã bị trói vào cột giường.
“Ôi, Chúa ơi,” cô thút thít. Maggie nhìn vào cánh tay mình. Mỗi bên cổ tay có một cái khoá vàng đính vào hai sợi xích vàng nặng trịch, móc vào cột giường. Cánh tay cô đau; chắc cô đã bị trói rất lâu rồi.
Maggie bắt đầu vật lộn dữ dội, kéo giật sợi xích. Cô kéo và kéo nhưng không được. Và nỗ lực đó khiến cô thấy chóng mặt.
Ôi, Chúa ơi, con đang ở đâu thế này? Tại sao con lại không ở nhà? Ai đó đã bắt cóc con? Có phải con sắp bị cưỡng đoạt? Bị giết?
Nước mắt bắt đầu chảy xuống má cô, và Maggie thổn thức một cách kích động. Chuyện gì đang xảy ra với mình thế này? Mình không còn hình trong gương nữa và giờ thì bị bắt cóc. Còn gì có thể xảy ra nữa?
Như thể một thế lực hiểm độc nào đó mong cho Maggie thấy chính xác điều gì có thể xảy ra, Simon Baldevar xuất hiện trước giường cô. Còn cách nào khác để mô tả về nó nữa? Phút trước hắn không ở đó và phút sau hắn đã có mặt – như ma thuật. Cô nghĩ đã có một cái bóng ở chỗ đó một giây trước khi hắn xuất hiện.
Maggie há hốc miệng nhìn hình ảnh trước mặt cô, cơn sốc làm ngưng dòng nước mắt của cô. Vì Chúa Simon là cái thứ gì?
“Chúa chẳng liên quan gì đến việc tôi là gì, cô bé ngọt ngào ạ,” Simon nói, và vươn tay tới vuốt ve má cô.
Maggie tránh mặt đi, và Simon giật tóc cô, rất mạnh. Hắn vẫn để tay kia trên má cô. “Đừng bao giờ cố tránh khỏi tôi nữa, Meghann.”
Bị trói chặt, đầu vẫn còn đau nhức, Maggie nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Đây không phải là người đàn ông đã đưa cô lên phà và ngồi nói chuyện với ba cô. Đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Giờ cô đang ở cùng một cái gì đó khác, một sinh vật ma quỷ với đôi mắt sáng rực một thứ ánh sáng gay gắt, xấu xa. Chúng khiến cho Maggie cảm thấy hoàn toàn bất lực. Không ích gì cho cô khi cầu xin cái… thứ này.
“Đừng nghĩ về tôi như một thứ.” Mặc dù giọng điệu của Simon vẫn lịch sự, dường như có một mối đe doạ ẩn trong nó. Hắn thả tóc cô ra. “Tôi được biết đến như là một ma cà rồng.”
Maggie lại tìm thấy giọng mình. “Anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi.”
“Tôi có thể đọc được bất kỳ con người nào.”
Điều đó có nghĩa là từng phút cô ở cùng hắn, những ý nghĩ của cô cũng rõ ràng như là cô đã gào lên vậy. Giận dữ trước ý nghĩ bị xâm phạm như thế, Maggie nhổ vào mặt hắn.
Simon thô bạo nắm tóc Maggie mạnh tới mức đầu cô bị giật ra sau. Hai chiếc răng nanh thò ra khỏi miệng Simon. Trong lúc Maggie kinh hãi nhìn, hắn cúi xuống cần cổ cô và cắn mạnh vào tĩnh mạch cô.
Cơ thể Maggie co giật, và cô nghe thấy mình hét lên. Ôi, nó mới đau làm sao! Cô chưa từng đau đớn như thế - một cảm giác bị đâm, nóng rát nhanh chóng thay thế bởi cơn đau tê buốt khi Simon tiếp tục hút máu ở chỗ vết thương. Tiếng hút nghe ghê tởm và cơn đau chỉ là điều ít tồi tệ nhất. Maggie chưa bao giờ lạnh đến thế, và cô có thể cảm thấy sức mạnh rời bỏ cơ thể mình khi Simon uống máu cô.
Đột nhiên Simon ngẩng đầu lên. Buồn nôn và chóng mặt, Maggie rơi lại lên gối, run rẩy và rên rỉ. Nếu cái lạnh không dừng lại, cô sẽ chết.
“Nó không nhất thiết phải là một trải nghiệm khó chịu, Meghann à,” Simon bảo cô. “Nhìn vào tôi. Em có muốn tôi làm đau em không?”
Maggie mở mắt, và cảm thấy còn tệ hơn trước hình ảnh máu cô trên cặp răng nanh kinh khủng kia. “Không,” cô thút thít.
“Không, cái gì?” Simon khẽ hỏi.
Giờ Maggie đã nhớ cô gọi hắn là gì khi hắn uống máu cô đêm qua. Nếu cô không quá yếu, cô sẽ ghê tởm chính mình. Với nỗ lực ghê gớm, cô ngăn mình không nói điều hắn muốn.
“Không cái gì, Meghann?” hắn lại hỏi khi cúi đầu về phía cổ cô.
Maggie không thể nếm lại cơn đau đó. Khi cặp răng nanh của hắn bắt đầu cắm vào thịt cô, cô hét lên, “Không, ông chủ! Ông chủ, xin đừng làm đau em!”
Simon đặt một chiếc khăn tay màu đỏ vào tay Maggie. Hắn chỉ vào vết nước bọt trên mặt hắn và nói, “Lau đi.”
Maggie làm như được bảo. Giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Simon định làm gì cô?
Khi cô làm xong, Simon đặt một bàn tay lên vết thương trên cổ cô. “Giờ em sẽ thấy khá hơn.”
Trong một thoáng, Maggie thấy khá hơn thật. Giờ khi không còn sợ nữa, cô có thể suy nghĩ mạch lạc.
Bỏ tay ra, Simon ngồi xuống giường. Hắn không nói gì, mà nhìn cô chăm chú.
Maggie buộc mình phải hỏi điều cô lo sợ nhất. “Anh sẽ giết tôi à?”
Simon cười lớn. “Hoàn toàn ngược lại, em yêu à.”
“Tại sao anh lại làm việc này với tôi?” cô đòi được biết.
“Vì chúng ta thuộc về nhau,” Simon bảo cô khi hắn cúi xuống và hôn cô.
Tại sao mình lại thấy nó tuyệt thế này? Maggie tự hỏi khi thấy mình đang hôn trả lại hắn. Đáng lẽ mình phải ghét hắn, nhưng mình lại thèm khát sự đụng chạm của hắn. Cô không thể tin được mình đã cảm thấy như thế, ấm áp và háo hức. Làm sao cô có thể khao khát tên ma quỷ này? Cô bị làm sao thế?
Simon khẽ hôn vết thương trên cổ cô. “Đừng sợ, tình yêu của tôi.”
Maggie không cảm thấy sợ khi hắn lại bắt đầu uống máu cô. Lần này nó rất khác – gần giống như làm tình vậy. Cô cảm thấy từng đợt sóng dục vọng thuần tuý và nắm tóc hắn, đẩy hắn vào sát cổ mình. Hắn đáp ứng bằng cách ôm ghì lấy cô. Cảm giác không thể tin nổi. Maggie quấn hai chân quanh hắn; cô không bao giờ muốn hắn dừng lại. Không có nỗi đau, không lạnh giá…
“Không,” Maggie thút thít phản đối khi Simon ngẩng đầu lên. Tại sao hắn phải dừng lại? Và tại sao mình lại nghĩ như thế? Phần vẫn còn tỉnh táo trong cô hỏi.
Simon tách mình ra khỏi Maggie. Khẽ mỉm cười, hắn xếp lại tóc cô để che dấu vết trên cổ cô. “Sẽ là bất lịch sự khi tiếp tục trước mặt khách khứa, em yêu.” Hắn nhặt cái khăn từ trên bàn cạnh giường lên, và dùng nó lau máu của Maggie khỏi miệng và cằm mình.
“Khách khứa?” là tất cả những gì Maggie có thời gian để nói trước khi cánh cửa gỗ dẫn vào phòng mở toang.
Pauline Manchester đứng trên ngưỡng cửa. Tóc cô ta, vốn được búi trong tấm lưới màu xanh, đã bị lệch. Bộ váy màu xanh hải quân cô ta đang mặc càng nhấn mạnh cơ thể gầy gò, mỏng dẹt của cô ta. Thậm chí từ trên giường, Maggie cũng có thể ngửi thấy mùi rượu gin toát ra từ cô ta.
“Cô thực sự làm ta ngạc nhiên đấy,” Simon lạnh lùng bảo cô ta. “Ta đã tưởng cô không thể nào kém hấp dẫn hơn được nữa – nhưng đó là vì ta chưa bao giờ trông thấy cô tóc tai xoã xượi và say xỉn.”
Pauline lảo đảo tới chỗ hắn. “Nghe này, đồ con hoang,” cô ta líu lưỡi. “Tôi đã chờ anh ở Plaza suốt ba giờ đồng hồ và anh lại đang chơi trò đồi bại với một con điếm nào đó.” Pauline nhón cổ lên nhìn qua Simon, và đôi mắt cô ta mở lớn khi nhận ra ai đang ở trên giường. “Maggie! Sao cô có thể làm chuyện này với tôi? Đồ dối trá! Cô đã nói cô bị ốm!”
“Pauline, Simon là một con quái vật!” Maggie hét lên. “Ra khỏi đây ngay!” Từng làn sóng choáng váng trào qua cô, và cô đổ sập lên gối.
“Đừng làm mệt mình,” Simon gay gắt ra lệnh. Hắn cúi xuống và thì thầm vào tai cô, “Em không có vẻ thấy tôi là quái vật chỉ một vài phút trước, em yêu.” Khi hắn quay lại, hắn hỏi Pauline, “Có chuyện gì thế, cô bé? Cô buồn vì ta đã không chọn chơi với cô à? Cô quá xấu xí và nhạt nhẽo so với khẩu vị của ta.” Simon cười toe với Pauline theo cái kiểu khiến máu Maggie đông cứng. Tại sao Pauline không cố chạy thoát? Mình vừa mới cảnh cáo cô ta. Rồi Maggie nhìn thấy ánh mắt hơi đờ đẫn của Pauline, và nhận ra Simon đang điều khiển cô ta theo cách nào đó. Lạy Chúa, Maggie nghĩ. Hắn có thể điều khiển bọn mình như những con rối – giống như cách hắn đã điều khiển Bridie, Ba, và mình đêm qua.
“Anh không thể nói với tôi cái kiểu đó!” Pauline khóc. Simon nắm cổ tay cô ta và cô ta hét lên. “Thả tôi ra, đồ khốn! Mẹ tôi sẽ giết anh!”
Tiếng cười ma quái, quỷ quyệt của Simon là cả hai cô gái nhăn mặt. “Tại sao cô lại đến đây, con điếm nhỏ? Có phải cô muốn thay thế vị trí của Meghann trên giường ta không?”
Maggie, người mà Simon dường như đã lãng quên trong lúc này, thở hổn hển khi hắn buộc Pauline quỳ gối.
“Đứa con gái nhỏ giàu có tội nghiệp,” Simon khẽ nói. “Từng đó tiền, mà cô vẫn còn xấu xí. Chẳng trách mẹ cô vẫn không thể mua nổi cho cô một đức lang quân.”
“Xin ngừng lại,” Pauline thút thít, vặn vẹo và cố thoát khỏi gọng kiềm trên cổ tay cô ta.
“Ta chẳng hề muốn làm vui lòng cô chút nào. Và ta thấy thật buồn cười khi cô ghen tị với Meghann của ta.”
“Tôi không ghen tị với cô ta,” Pauline chối, nước mắt xuất hiện trong mắt cô ta khi Simon gia tăng áp lực trên cổ tay.
“Đừng nói dối ta,” Simon nói bằng giọng thì thào hăm doạ. “Cô ghen tị với cô ấy và mọi cô gái xinh đẹp khác cô từng biết. Cô không thể làm hại những cô gái mới ra mắt, nhưng sao cô không kể với Meghann về Sara?”
“Không ai biết về Sara cả.”
“Ta biết. Cô không kể với Meghann hả? Tốt thôi, ta sẽ kể. Sara là cô đầu bếp. Một nghề chẳng đáng mơ ước, nhưng cô mới ghen tị với mái tóc vàng óc và đôi mắt xanh sáng của cô ta làm sao. Khi nó quá sức chịu đựng vì biết rằng bao nhiêu tiền của mẹ cô cũng không cho cô nổi thứ đó, cô đã tới chỗ Mẹ thân yêu và kể rằng Sara ăn cắp hoa tai ngọc lục bảo của cô. Tất nhiên Sara đã bị đuổi việc, và cô, con vịt con xấu xí của ta, cô đã có một cái trâm cài đầu ngọc bích mới để an ủi.” Maggie nghe thấy tiếng cách, và Pauline hét lên. Bàn tay cô ta ở một vị trí không bình thường – chắc chẳn Simon đã đánh gãy cổ tay cô ta. Hắn vẫn còn chưa thả ra, cho dù Pauline khóc lóc đau đớn.
Simon siết chặt bàn tay bị thương của cô ta, và Pauline thét lên. “Thả cô ấy ra!” Maggie thét.
“Im lặng. Cô ta sẽ không bao giờ nói thay cho em. Phải không nào?” hắn hỏi Pauline.
“Không,” Pauline nghẹn ngào.
“Tại sao không?”
“Tôi ghét cô ta!” Pauline gào lên.
“Tất nhiên là thế rồi,” Simon xoa dịu. “Cô có muốn đổi chỗ với cô ấy không?”
Pauline không trả lời, và Simon gia tăng thêm áp lực trên cổ tay cô ta. “Trả lời ta.”
“Có, có!” Pauline rú lên. “Cô ta không xứng để lên giường với anh – tôi mới xứng!”
Nếu Maggie không tận mắt chứng kiến chuyện này, cô sẽ không bao giờ tin. Simon vừa mới bẻ gãy cổ tay cô ta, chưa nói đến tinh thần của cô ta, vậy mà Pauline vẫn nhìn lên hắn với biểu hiện gần như là cực khoái khi hắn cúi xuống cô ta. Niềm hạnh phúc của cô ta biến thành sự khó chịu khi hắn nâng cô ta lên khỏi sàn nhà chỉ bằng một bàn tay đặt dưới cằm.
Khi cổ của Pauline đã ngang bằng với miệng hắn, cặp răng nanh của Simon ló ra khỏi miệng. Pauline há hốc mồm kinh hoàng khi răng hắn cắm phập vào cổ cô ta. Cô ta cố đẩy hắn đi, nhưng nỗ lực yếu ớt ấy ngừng lại khi tiếng hút máu to lên. Chỉ khi cơ thể cô ta đã hoàn toàn bất động và đôi mắt lộn vào trong đầu thì Simon mới vứt cô ta xuống sàn như vứt rác.
Bước qua cái xác bất động đã từng là Pauline Manchester, Simon đứng trên ngưỡng cửa mở rộng và kêu, “Trevor!”
Trong vòng vài giây, một gã đàn ông trung niên xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Thưa ngài?”
“Cắt đầu cô ta rồi ném vào lò sưởi,” Simon ra lệnh. “Ném cơ thể cô ta qua cầu tàu. Nếu nó dạt vào bờ, cảnh sát sẽ nghĩ là một tên điên nào đó đã giết cô ta.”
Không nói một lời hay liếc nhìn vào Maggie đang bị trói chặt trên giường, Trevor nhặt xác Pauline lên và rời khỏi phòng.
Simon đóng cửa, rồi trở lại với Maggie.
Trước khi Simon có thể làm bất kỳ việc gì, Maggie đã nói.
“Pauline sẽ không qua được người đàn ông kia trừ khi anh muốn cô ta qua.”
“Chính xác.”
“Ông ta cũng là ma cà rồng à?”
“Trevor á?” Simon cười lớn. “Không, chỉ là một tên đầy tớ trung thành thôi. Trong thế kỷ của em có quá ít những kẻ như thế.”
“Tại sao anh lại giết Pauline?” Maggie hỏi.
“Một vấn đề kinh doanh buồn tẻ thôi.”
“Kinh doanh?”
“Mẹ của Pauline sở hữu vài mảnh đất ở Anh mà tôi muốn,” Simon giải thích khi hắn dùng chiếc khăn đỏ thẫm lau máu của Pauline. “Bà ta đặt ra một cái giá lố bịch. Tôi đoán bà ta tiếp tục mặc cả với tôi với hi vọng rằng tôi sẽ bị đứa con gái xấu xí nhưng thân thương của bà ta thu hút. Khi bà ta phát hiện ra Pauline đã bị giết, bà ta sẽ suy sụp. Chỉ còn là trò trẻ con trong việc tận dụng nỗi đau của bà ta để thu hồi mảnh đất.”
“Anh giết Pauline để kết thúc một phi vụ làm ăn?”
“Đừng bận tâm,” Simon nói ngắn gọn. “Tôi thà bàn về lạc thú còn hơn là chuyện kinh doanh.” Hắn vuốt mái tóc rực rỡ của Maggie.
Maggie run rẩy. “Ý anh có phải là anh tìm thấy lạc thú khi giết Pauline?”
“Giết chóc luôn đem lại lạc thú cho tôi, nhưng tôi đang nói đến em, em yêu à. Em là lạc thú của tôi. Nếu em chọn đồng ý, Meghann.”
Meghann lại sợ hãi. “Anh đã nói anh sẽ không giết tôi.”
“Trừ khi em bảo tôi làm. Em có ở lại bên tôi không, Meghann? Hay em muốn rời khỏi căn phòng này giống như Pauline?”
“Ở lại với anh?” Maggie hỏi. “Ý anh là anh sẽ biến tôi thành ma cà rồng?”
“Nó đã bắt đầu rồi. Hôm nay em đã để ý thấy em không có hình phản chiếu.”
“Anh không thể để tôi về nhà sao?” Maggie cầu xin. “Tôi biết anh có thể làm tôi quên mất đêm nay – giống như anh đã làm tôi quên anh từng cắn tôi trước đó. Xin anh hãy để tôi về nhà.”
“Nhà ư?” Simon hỏi. Trái tim Maggie ngừng đập trước cái nhìn đen tối trên mặt hắn. “Tôi dâng tặng em cuộc sống bất tử…và em cầu xin được trả về một cuộc đời trần tục. Có lẽ tôi nên giết em.”
Maggie bắt đầu khóc. “Vậy thì giết ta đi, đồ quái vật độc ác! Ta không phải là Pauline… ta sẽ không van xin ngươi. Nếu ngươi muốn giết ta, thì hãy làm đi! Ta muốn về nhà. Ta muốn ba. Ta ước gì chưa từng gặp ngươi, bất kể ngươi là thứ quỷ quái gì!”
Simon tháo khoá cổ tay cho cô. “Em tự do ra đi.”
Maggie ngồi dậy, và gần như ngất vì mất máu và sốc. Mình sẽ không để hắn nhìn thấy mình ngất xỉu, cô u ám nghĩ, và vật lộn để đặt chân trên mặt đất. Cô phải dựa vào chiếc bàn cạnh giường để đứng dậy. Một khi đã đứng lên, một cơn choáng váng khác tấn công cô, nhưng cô vẫn đứng vững. Giờ tất cả những gì mình phải làm là bước đi. Maggie bước từng bước khỏi chiếc bàn, và ngã sấp mặt xuống.
Simon bế cô lên và đặt cô lên giường. Hắn nằm xuống và ôm Maggie thật gần. “Tôi ngưỡng mộ ý chí của em, Meghann.”
Maggie cố đẩy mình khỏi hắn, nhưng cô quá yếu. “Nếu ngươi có thể đọc được ý nghĩ của ta, ngươi sẽ biết là ta ghét ngươi.”
“Em không ghét tôi. Em đang bối rối và tôi làm em sợ. Tôi xin lỗi. Tôi quên mất em còn trẻ thế nào và chuyện này lạ lùng với em ra sao.”
“Anh không thể để cho tôi đi sao?” Maggie lại cầu xin.
“Em đã thấy em yếu thế nào rồi. Meghann, nếu tôi không hoàn tất quá trình biến đổi, em sẽ chết trong vòng vài ngày. Cuộc sống của em sẽ không bao giờ như trước được nữa.”
Maggie biết hắn không nói dối. Cô có thể cảm nhận mình yếu thế nào; cô biết mình đang chết. “Tôi không muốn chết.”
“Nhìn vào tôi,” Simon ra lệnh. Maggie ngẩng đầu lên, nhăn mặt trước cơn đau nơi cổ. “Quyết định của em là gì?” hắn hỏi.
Mình muốn ở bên anh ấy, Maggie đột ngột nghĩ. Chẳng còn gì quan trọng nữa. Cô giơ được một tay lên và khẽ vuốt ve mặt hắn.
Simon quàng tay quanh cô, rồi hôn cô mãnh liệt. Sự ốm yếu mờ đi bên cạnh niềm đam mê mà Maggie đang cảm thấy. Mình chưa từng muốn bất kỳ điều gì nhiều như muốn anh ấy, cô mơ màng nghĩ.
“Em rất đẹp,” hắn thì thầm. Hắn đưa khẽ hai bàn tay khắp người cô, đầu ngón tay gần như không chạm. Maggie rên lên, nhức nhối vì ham muốn. Pauline đã bị lãng quên.
“Nói cho tôi biết tôi là ai,” hắn ra lệnh trong khi thúc vào cô.
“Chủ nhân của em.” Cô không hề cảm thấy hối hận hay xấu hổ vì đã gọi hắn là “chủ nhân của em.” Mình muốn thuộc về anh ấy, cô nghĩ trong khi rít lên bên dưới hắn.
“Và em sẽ là của tôi mãi mãi chứ?”
“Mãi mãi.”
Simon cắn ngập răng vào vết thương có sẵn trên cổ cô. Maggie rên rỉ, cắm móng tay vào lưng hắn. Cực khoái cô cảm thấy trước đó không là gì so với cảm giác sung sướng bây giờ. Cô cảm thấy những đợt sóng khoái cảm mãnh liệt, không chịu đựng nổi hết lần này đến lần khác khi hắn hút cạn máu ra khỏi cô. Maggie cảm thấy hắn trở nên cứng hơn bên trong cô khi uống máu cô. Dường như việc đó kéo dài bất tận, làm tình trong khi hắn hút máu cô. Cô không bao giờ muốn nó ngừng lại.
Họ lên đỉnh cùng nhau và Simon rút ra khỏi cô. Hắn giơ cổ tay lên miệng và cắn xuống. Khi máu xuất hiện, hắn giơ cổ tay lên môi Maggie và bảo cô uống.
Maggie uống, rồi nôn mửa. Nó có vị thật kinh khủng, chua như giấm và một thứ chua không thể định nghĩa nữa. Khi Simon kéo tay ra, cô cảm thấy cơn bệnh quay lại - mạnh hơn trước mười lần.
Simon đặt hai chiếc khoá trở lại cổ tay cô. “Tôi xin lỗi, em yêu, nhưng biến đổi là một quá trình đau đớn và kinh hoàng. Tôi phải trói em lại, nếu không em sẽ làm đau mình.”
Maggie gần như không nghe thấy hắn. Điều duy nhất cô có thể tập trung vào là cơn đau. Nó thật khủng khiếp, và ở khắp toàn thân cô. Cô cảm thấy như xương cốt mình đang chảy ra, như da cô bị lột khỏi cơ thể. Cô mơ hồ nghe thấy mình gào thét, và cảm thấy cơ thể mình co thắt. Giờ thì cô đau tới mức không thét nổi; cô đang thở từng chặng ngắn, gấp gáp. Giống như có một thanh sắt kẹp vào xương cô, và ai đó cứ siết nó lại mãi. Ngay khi Maggie tưởng cơn đau sẽ không thể tệ hơn được, thì cô bị tấn công bởi một làn sóng mới. Đó là cái lạnh! Ước gì ai đó có thể ngừng cái lạnh được. Lạnh và đau, lạnh và đau – nó là một nhịp điệu lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Maggie không thể suy nghĩ; cô biến thành một thứ chỉ biết gào thét, khóc lóc, run rẩy mà không thể tập trung vào bất kỳ điều gì ngoại trừ đau đớn và cái lạnh.
Ở thời điểm nào đó, cô nghĩ mình đã nhìn thấy mặt ba. “Ôi, Ba ơi, làm ơn ngăn nó lại,” cô cố gắng nói. Rồi cô nhìn thấy những khuôn mặt thân thương khác, nhưng cơn đau làm họ bỏ đi. Quay lại đi, cô nghĩ rời rạc. Tại sao mọi người lại bỏ tôi? Trở lại và làm nó dừng lại. Khi cơn đau tệ hơn, Maggie cuộn tròn thành một quả bóng hết tầm dây xích cho phép. Trong cơn mê sảng, cô nghĩ, Chẳng lẽ không ai lấy nó đi được ư? Cứu tôi với, cứu tôi với.
Rồi một giọng nói trả lời cô. Giọng nói bảo rằng đó là chủ nhân của cô, và ngài có thể làm cơn đau dừng lại. “Tập trung vào giọng tôi,” chủ nhân của cô bảo.
“Tôi không thể,” cô nghe thấy mình đang nói.
“Có, em có thể. Đau đớn không phải là chủ nhân của em… Tôi mới là chủ nhân. Nghe tôi, và cơn đau sẽ ngừng.”
Phải, Maggie nghĩ, gần như phát điên vì đau đớn. Chủ nhân của tôi có thể làm cơn đau ngừng lại; tôi phải nghe lời chủ nhân. Dần dần, qua một đêm dài khủng khiếp, Maggie đã có thể lắng nghe chủ nhân của cô. Khi đau đớn gần như khiến cô phát điên, chủ nhân của cô đã buộc nó phải lùi bước.
Khi chủ nhân của cô làm nỗi đau biến mất, ngài nói với Maggie vài điều cụ thể bằng một giọng khe khẽ, mê hoặc. Cô phải luôn luôn vâng lời ông ta, nếu không cơn đau sẽ trở lại.
“Tôi sẽ luôn tuân lệnh ngài, ông chủ.” Phải, nếu cô tuân lệnh chủ nhân, cơn đau sẽ không thể chạm tới cô – ngài sẽ buộc nó tránh xa.
Cuối cùng cơn đau cũng ngừng nghỉ. Maggie – không, chủ nhân của cô thích cái tên Meghann hơn – mở mắt. Simon đang ở bên cạnh cô, và hắn đã gỡ bỏ xiềng xích.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi, em yêu. Mặt trời sắp mọc.” Hắn vươn vai trên giường bên cạnh cô.
“Giờ em đã là ma cà rồng chưa?” Maggie hỏi giọng ngái ngủ.
“Gần như,” Simon trả lời, và ôm cô vào lòng. “Đầu tiên em phải ăn đã. Nhưng giờ cả hai ta đều cần nghỉ ngơi. Ngủ đi, tình yêu của tôi.”
Với câu đó, Meghann rơi vào giấc ngủ trong vòng tay chủ nhân của cô, không hề biết điều kinh hoàng hắn dự định cho đêm tiếp theo.