← Quay lại trang sách

Chương 5

“Nó thật là đẹp, phải không?”

“Em yêu nó,” cô trả lời. “Em yêu anh.” Maggie không bao giờ chán ngắm nhìn mặt trời mọc trên nền trời. Nó làm những toà nhà lạnh lẽo, xám xịt bừng lên sức sống. Nhưng tại sao cô lại thấy lạnh thế này? Johnny đã bị gọi đi nghĩa vụ quân sự vào tháng Bảy – đó là mùa hè. “Johnny, em lạnh quá.”

Johnny lắc nhẹ cằm cô. “Xin lỗi về chuyện đó, Ann xơ xác,” anh nói, sử dụng cái tên mà anh vẫn trêu cô từ khi họ còn nhỏ. “Đó là bài học của em khi đi loanh quanh ngủ với ma cà rồng xa lạ.”

“Việc đó không bao giờ xảy ra,” cô đảm bảo với anh. “Nếu có, em đã không ngồi đây. Ma cà rồng không chịu được ánh sáng mặt trời.”

“Maggie, cô phải cho tôi máu.” Pauline Manchester đang đứng trước mặt Johnny, bộ váy màu xanh thuỷ quân của cô ta sũng máu.

“Đi đi, Pauline; tôi không thể giúp cô. Simon đã hút cạn máu tôi rồi.”

“Maggie, cô phải giúp tôi. Đó là việc tối thiểu cô có thể làm sau khi đã để Simon giết tôi.”

“Không, tôi đang ngắm mặt trời mọc. Đây là lần cuối tôi gặp Johnny trong suốt ba năm tới. Ở đây lạnh buốt. Maggie bắt đầu run rẩy. Và tại sao đồng phục của Johnny cũng đầy những máu? Anh bị thương chăng?

Bầu trời tối đen. Maggie nhìn lên mặt trời. Nó cũng đã biến thành màu đen. Và mưa máu như trút nước từ trời.

“Bây giờ đó là cuộc sống của em,” Johnny bảo cô.

“Không!” Maggie kêu lên. “Lấy lại đi. Tôi không muốn nó! Tôi không muốn!”

Cô cảm thấy hai bàn tay đang lắc mình. “Meghann, dậy đi.”

Cô ngồi bật dậy.

Simon vuốt tóc cô. “Em đã gặp ác mộng, em yêu ạ.”

Meghann ném chăn lên người cô trong một nỗ lực giữ ấm. “Em vẫn còn thấy,” cô rên. “Chỗ nào cũng đau và em lạnh quá.”

Simon dùng một cái khăn lau vầng trán đẫm mồ hôi của cô. “Em còn cảm thấy gì khác không?”

Cô bắt đầu nhận thức được một cảm xúc khác – gần như cơn thèm. Nó giống như bị đói, nhưng tệ hơn nhiều. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị kéo về một thứ gì đó – thứ gì đó kì diệu có thể làm mọi sự đau khổ biến mất. Nhưng cái cô muốn nhiều đến thế là cái gì?

“Máu,” Simon bảo cô.

Máu! Phải, đó là thứ cô cần; cô sẽ chết nếu không có nó. Meghann nắm lấy Simon. “Anh nói anh là ông chủ của em,” cô nói một cách hoang dại. “Anh phải giúp em; nói cho em biết làm sao để lấy máu! Giúp em đi! Em không biết phải làm gì. Giúp em đi!”

Simon kéo tay cô khỏi vai hắn. “Suỵt, cô bé,” hắn an ủi. Mặc dù trong cơn đau, Meghann cũng có thể nhận ra có gì đó không đúng với sự an ủi của hắn. Nó đang che giấu cái gì khác. Cô nghĩ cô đã nhìn thấy một thoáng háo hức bẩn thỉu trong đôi mắt hổ phách của hắn. “Tôi biết là em không biết phải làm gì. Tất nhiên tôi sẽ giúp em. Với tư cách chủ nhân của em, tôi có nghĩa vụ phải dạy cho em. Tôi sẽ mang tới ai đó để em ăn ngay bây giờ. Em sẵn sàng chưa?”

Cơn đau khiến cô phải gập đôi người lại. “Rồi,” cô hổn hển. “Xin hãy mang máu cho em.” Với nụ cười nhỏ, hắn hôn Meghann và bỏ đi.

“Đừng bỏ em,” cô bắt đầu cầu xin, nhưng rồi cô nghĩ lại. Cứ để hắn đi nếu hắn sắp mang máu về cho cô. Cô sốt ruột nhìn cánh cửa. Hắn cần bao lâu mới trở lại? Cơn khát đang xé đôi người cô. Meghann run rẩy từ đầu tới chân; mọi phần trong cơ thể cô đều gào thét đòi máu.

Cô nghe thấy tiếng động mơ hồ ở bên ngoài, giống như những tiếng thét. Rồi cô nhận ra mình đang nghe thấy một người đàn ông gào thét chửi rủa Simon. Ôi không, cô nghĩ với những nỗi sợ hãi ập đến. Mình biết cái giọng đó. Đó là…

“Johnny!” Meghann thở gấp khi cánh cửa mở toang ra.

Simon đang nắm tóc Johnny; hắn giữ anh cách mặt đất vài phân. So với việc người ta cầm một tờ báo hắn dường như chẳng mất mấy sức để giữ yên một người đàn ông đang vật lộn, vặn vẹo. Khi đã đóng cửa lại, Simon ném Johnny lên sàn. Johnny bắt đầu bò về phía Maggie.

“Maggie, ôi cảm ơn Chúa! Em còn sống,” anh bắt đầu nói, nhưng niềm vui của anh bị thay thế bởi sự kinh hoàng khi anh nhìn kỹ vị hôn thê của mình. Anh gần như không nhận ra người phụ nữ này là Maggie O’Neill. Da cô không có màu. Cô đang mặc một bộ váy màu ngà mà trông gần như màu vàng nếu so với làn da xanh xao, nhợt nhạt như xác chết của cô. Thậm chí cả những nốt tàn nhang của cô cũng đã biến mất và môi cô trắng bệch như phấn. Mái tóc dài ngang vai của cô giờ xoã xuống quá eo. Và những móng tay cô! Chúng quá dài tới mức uốn cong lại. “Cái quái gì xảy ra với em vậy?”

Cô nhìn thấy niềm vui trên mặt anh biến mất như thế nào khi anh nhìn vào cô. Giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại và ghê tởm lẫn lộn. “Có chuyện gì với em?” cô kêu lên.

“Chẳng có chuyện gì với em cả,” Simon bảo cô.

Hắn tóm cánh tay phải của Johnny và vặn nó ra đằng sau lưng anh. Johnny cố thúc cùi chỏ bên kia của anh vào Simon nhưng không thành công. “Ở yên nếu không ta sẽ bẻ gãy sống lưng ngươi,” Simon bảo anh bằng một giọng không có gì đáng nghi ngờ về sự thành thật hay khả năng thực hiện lời đe doạ của hắn.

Hắn nhìn sang phía Meghann, người đang cầu nguyện rằng sự nghi ngờ đang ngày càng tăng lên của cô là sai. Không, cô nghĩ trong sự kinh hoàng khốn khổ, hắn sẽ không bắt mình…

“Tới hút máu hắn đi,” Simon ra lệnh cho Meghann, xác nhận những nỗi sợ hãi ghê gớm nhất của cô.

“Không!” cô hổn hển.

“Em đang bất tuân tôi đấy à?” hắn hỏi cô nhẹ nhàng, quá nhẹ nhàng đến mức cô gần như bỏ qua sự đe doạ trong đó.

Đôi mắt Meghann mở lớn và cô lo lắng lùi lại hai bước. Rồi cơn đau lại tấn công cô, và cô kêu lên.

“Có phải cơn đau đang tệ hơn không?” Simon hỏi bằng vẻ giả vờ lo lắng một cách kệch cỡm.

Meghann không thể không kêu lên. “Vâng!”

“Chết tiệt, chuyện gì thế Maggie?” Johnny hét.

“Ta đã bảo ngươi ở yên đó.” Simon đập vỡ xương bánh chè của anh.

Johnny xanh nhợt gần như Meghann và sụp xuống sàn một cách im ắng.

“Đồ con hoang!” Meghann thét vào mặt Simon. “Đừng có làm hại anh ấy!”

Simon lướt qua căn phòng nhanh tới mức cô thậm chí còn không nhìn thấy hắn di chuyển. Hắn sừng sững trước mặt Meghann, lúc này đang ngồi trên sàn, không tài nào đứng dậy nổi, cơn đau quá kinh khủng. “Em đã rất may mắn bởi vì tôi thấy buồn cười thay vì tức giận.” Simon bình thản cầm tay trái của cô và bẻ gãy ngón trỏ. Cô hét lên khi cơn đau mới dội từ ngón tay bị thương cho đến tận gốc cột sống của cô.

“Em sẽ không bao giờ được nói với tôi như thế nữa,” hắn lại nói bằng cái giọng mềm mỏng nhưng độc ác kinh khủng đó. “Giờ hãy xin lỗi vì sự sỉ nhục ghê gớm em đã dành cho chủ nhân của mình đi, cô bé khốn khổ.”

Sự đau đớn trong cơ thể cô mờ đi một chút bên cạnh nỗi kinh hoàng tuyệt đối mà Meghann cảm nhận khi nhìn lên Simon. Mọi ý nghĩ phản kháng đều biến mất khi cô nhìn thấy đôi mắt hắn loé sáng chiếu xuống cô. “Em rất – rất… Em xin lỗi,” cô cà lăm, sợ tới mức răng va vào nhau lập cập.

Hắn tóm tóc cô. Nó không đau, nhưng làm cô sợ. “Em xin lỗi, gì nữa?”

Cô muộn màng nhận ra. “Em xin lỗi, ông chủ.”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em,” Simon bảo cô, siết chặt nắm tay trên tóc cô. “Giờ hãy uống máu hắn đi.”

Meghann bò trên hai đầu gối. “Cầu xin anh, ông chủ,” cô khóc, không còn chút kiêu hãnh nào. “Em sẽ làm bất kỳ việc gì khác anh bảo. Nhưng xin anh đừng bắt em uống máu anh ấy.”

Simon khẽ cười. “Bất kỳ việc gì khác,” hắn nhại lại một cách ác ý trong khi tát vào mặt cô. “Em có biết đã bao nhiêu lần em dùng cái câu nài xin thảm hại đó với tôi trước đây không? Nó có nghĩa là Em xin lỗi nhưng anh đã bảo em làm một việc em chẳng hề muốn làm. Nhưng cứ tiếp tục đòi hỏi đi và có lẽ em sẽ tìm thấy việc gì đó em không ngại làm.”

Simon kéo cô khỏi mặt đất và dựng cô dậy cho đến khi cô nhìn thẳng vào mắt hắn. “Trong thời đại của tôi,” hắn nói chầm chậm, từng từ được nhấn mạnh như một phát súng, “người ta không coi nhẹ lời nói của mình. Chỉ mới đêm qua em đã thề thốt em sẽ tuân lệnh tôi như là chủ nhân của em. Vậy mà đêm nay em đã chửi rủa tôi, bất tuân tôi. Tôi sẽ vô cùng thất vọng nếu em chỉ là kẻ hời hợt, nếu lời thề của em chẳng có ý nghĩa gì với em.”

Meghann run rẩy từ đầu đến chân vì đau đớn và sợ hãi. “Em nói thật mà,” cô thút thít.

“Vậy thì làm như tôi bảo đi.” Simon thả cô ra. Cô lảo đảo nhưng không ngã bởi vì hắn bắt đầu nắm tóc kéo cô về phía Johnny. Nước mắt giàn giụa trên mặt cô, nhưng cô không dám phản đối.

Johnny đã tỉnh dậy; chốc chốc anh lại rên rỉ.

“Tại sao em lại khóc, hả cưng?” anh lẩm bẩm khi nhìn thấy Maggie ở trên đầu mình.

Anh ấy vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, cô nghĩ.

“Chúng ta không thể chấp nhận chuyện đó,” Simon đặt tay lên Johnny.

Anh trở nên hoàn toàn tỉnh táo, gào thét vì đau đớn. “Maggie, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”

“Em xin lỗi,” cô sắp sửa nói với anh, nhưng cô bị phân tâm vì một mùi vị mới trong không khí. Nó thoảng qua nhưng rất dễ chịu. Mùi đó tới từ Johnny; Meghann nhìn vào anh với mối quan tâm mới.

Johnny gần như lại ngất xỉu khi nhìn thấy cái nhìn trên mặt cô. Nó là sự suy xét căng thẳng kết hợp với một kiểu trạng thái tách rời. Nó khiến cho đôi mắt xanh lục của cô sáng lên trên làn da nhợt nhạt như xác chết. Johnny nghĩ trông cô không giống con người.

Simon để ý thấy sự thay đổi trong hành vi của cô. “Cái em đang ngửi thấy chính là máu hắn. Chỉ mùi máu thôi đã khiến em cảm thấy tốt hơn rồi, đúng không? Uống máu hắn đi, em yêu. Tất cả cơn đau của em sẽ biến mất ngay giây phút em cắm răng vào thịt hắn.”

Nhu cầu có máu trở nên không thể chịu đựng nổi. Meghann bắt đầu vươn người tới. Miệng cô đã gần kề cổ Johnny khi anh thút thít, “Xin em, Maggie.” Cô lùi lại, bị sốc vì chính mình. Cô thực sự sắp sửa hút máu vị hôn phu của mình sao? Cô đã lùi lại, nhưng Simon tóm gáy cô và giữ chặt cô một chỗ.

“Hắn không còn là vị hôn phu của em nữa,” Simon nói bằng giọng trầm, an ủi. “Nhìn vào hắn xem. Hắn nhìn em với sự ghê tởm. Hắn không yêu em, em yêu dấu. Giờ hắn nghĩ em là một con quái vật. Đừng thương hại hắn; hãy sử dụng hắn. Em cần máu của hắn. Em sẽ chết nếu không có nó.”

Meghann không thực sự nghe thấy hắn. Cô nghe thấy một giọng nói mới từ bên trong một ngàn lần thuyết phục hơn Simon Baldevar. Nó gào thét đòi cô chiếm lấy chỗ máu quý giá kia, cầu xin cô không phí thêm một giây nào nữa.

“Đó chính là cơn khát máu. Lắng nghe nó đi, em yêu.”

Cô đặt một bàn tay lên cổ Johnny. Trước cảm giác những mạch máu mạnh mẽ của anh bên dưới tay cô, cô thấy hơi nhói đau khi răng nanh của cô đâm xuyên qua lợi.

Johnny nhìn thấy vị hôn thê của mình đứng trước mặt với cặp răng nanh nhô ra khỏi miệng, anh bất tỉnh lần nữa.

Không còn chỗ cho suy nghĩ nữa. Meghann đang bị cơn khát máu chiếm hữu. Cô không bao giờ nhìn thấy nụ cười độc địa của Simon khi cô cúi xuống và chôn ngập hàm răng mới của mình vào tĩnh mạch của Johnny.

Máu đầy trong miệng cô, và Meghann nuốt xuống một cách thèm thuồng. Cô sẽ không bao giờ quên cảm giác lần đầu tiên nếm máu. Cô hút lấy từng giọt, yêu cái vị đồng đậm đặc.

Nó chữa lành cô; sự ốm yếu mờ dần. Cô cũng có thể cảm nhận được ngón trỏ của mình thẳng trở lại. Lúc này cô không còn thấy đau đớn nữa và cũng đã ấm lại. Thay vì nỗi đau, cô thấy nguồn sức mạnh cô không bao giờ tưởng tượng là có tồn tại chảy tràn qua cô. Máu cho cô sức mạnh, nguồn sinh lực và sự sống của Johnny. Meghann uống mãi, vui sướng trong sự trỗi dậy mà máu mang đến cho cô.

Cô nhìn lên khi nghe tiếng cắn xé. Meghann trông thấy Simon đã cắn đứt cổ tay Johnny. Hắn đang đưa cái cổ tay ấy ra cho cô, mời cô cùng uống với hắn.

Cô háo hức từ bỏ cổ Johnny và vươn tới bên cạnh Simon. Họ cùng nhau hút cạn máu Johnny. Được chia sẻ máu với chủ nhân của cô mới tuyệt làm sao. Tại sao trước đây cô lại chiến đấu với hắn nhỉ? Hắn đã đúng; cô sẽ không bao giờ còn lạnh hay đau nữa. Chừng nào mà vẫn còn con người để hút máu…

Khi Johnny đã chết, Simon quay sang Meghann và bắt đầu liếm chỗ máu thừa khỏi môi và cổ cô. Cô rên rỉ, và cũng bắt đầu liếm máu trên người hắn. Chẳng bao lâu, Simon đẩy váy của cô lên quanh đùi. Hắn gần như chỉ vừa đi vào trong cô thì Meghann đã bắt đầu lên đỉnh, thét lên, “Ông chủ, em yêu anh! Em yêu anh!”

Để đáp lại, Simon xé toang chiếc áo lót bằng ren và lụa trên người cô và ấn miệng mình vào ngực cô, hút và kéo chỗ da thịt mềm mại của cô với cùng một nhu cầu đói khát như hắn đã dành cho cổ tay của Johnny. Mắt mở lớn, Meghann nhìn Simon liếm dòng máu nhỏ đang chảy từ núm vú của cô. Có một cơn đau nhói thoáng qua, nhưng nó biến mất rất nhanh; thay vào đó là một niềm vui sướng ngây ngất đến nỗi nó khiến Meghann bám chặt lấy chủ nhân của cô, cầu xin hắn uống thêm máu cô.

“Em yêu anh, ông chủ,” cô lại kêu. Phải, cô yêu hắn – yêu những cảm xúc đen tối, thích thú sống dậy trong cô trước đụng chạm nhẹ nhất của hắn. Cô yêu cảm giác hắn ở trong cô, cứng như thép nguội đâm vào cô và lấp đầy cô với sức mạnh kinh hoàng của hắn. Cô yêu sự uể oải lan toả trong cô khi Simon uống máu cô, và cô yêu đôi môi cứng rắn trên môi cô đang lấp đi mọi ý nghĩ khác ngoại trừ việc nhận lấy từ hắn mọi sự thoả mãn mà hắn có thể mang lại.

“Cô bé ngoan.” Simon cắn mạnh xuống cổ cô, gửi một luồng ham muốn khác qua cơ thể cô. “Em đang học để trở thành một ma cà rồng – hiến dâng bản thân cho khoái lạc và lấy mọi thứ em muốn từ kẻ khác. Hãy lấy tất cả tình yêu em muốn từ tôi và tất cả máu em cần từ chúng,” Simon nói, và vẫy một bàn tay về phía cái xác bên cạnh họ. “Lấy và lấy và lấy, Meghann – tất cả là của em.”

“Vâng!” cô khàn giọng nói, đôi mắt xanh sáng lấp lánh với cùng một thứ ánh sáng ma quái đã xuất hiện trong chúng khi cô ngửi thấy máu người lần đầu tiên. “Tất cả là của em và anh đã cho em! Em yêu anh, Simon. Em yêu anh rất nhiều!”

“Cho tôi thấy đi,” Simon nói, và Meghann làm theo, bắt nhịp từng cú đâm mạnh bạo của hắn với của chính cô, không để ý gì đến chiếc đèn rơi bên cạnh họ hay tới sàn gỗ cứng khó chịu mà lưng cô đập vào khi cô và Simon lao vào nhau với nhu cầu hoang dại.

Sau đó, với Simon vẫn còn vuốt ve cơ thể trơn trượt, dính dấp của cô, cô nhìn xuống ngực mình, thấy buồn cười khi phát hiện ra dù Simon đã đối xử thô bạo thế nào thì ở đó cũng chẳng có gì nhiều ngoài một vết tím bầm mờ nhạt trên làn da trắng sữa.

Có lẽ không gì còn đe doạ hay làm đau mình được nữa, Meghann nghĩ, và khép hai cổ áo của mình lại với nhau, cố gắng một cách không thành công để tránh nhìn vào cái xác cách cô vài feet. Niềm vui sướng từ sex và việc uống máu phai nhạt đi khi cô nhìn xuống xác Johnny. Mình đã làm gì? Mình đã giết chồng sắp cưới và rồi quan hệ tình dục chỉ cách xác anh ấy vài inch. Mình đã trở thành thứ gì?

Một ma cà rồng, Simon nói với cô mà không hề lên tiếng.

“Em nghe thấy anh,” cô nói to lên với hắn.

“Tất nhiên rồi. Thần giao cách cảm chỉ là một trong những món quà mới của em.”

“Thần giao cách cảm?”

“Khả năng nghe thấy các suy nghĩ,” Simon giải thích.

Meghann cân nhắc chuyện đó khi cô nhìn vào xác Johnny lần nữa. Có phải mình đã giết người đàn ông mình định cưới và uống máu anh ấy chỉ để nghe được các suy nghĩ không? Meghann bị sốc vì cô chẳng cảm thấy gì mấy. Mình bị làm sao thế này?

Simon khẽ kéo cô ra khỏi cái xác. Hắn ngồi xuống giường, đặt cô lên đùi. “Em yêu, tại sao em lại ép mình phải cảm thấy điều gì đó vô dụng? Hắn là con người; chúng ta không nợ chúng gì cả. Con người là nguồn dinh dưỡng nuôi sống chúng ta, không có gì hơn.”

Meghann nhìn chằm chằm vào hắn. “Có phải anh đã nghĩ em chỉ như thế ở bữa tiệc của Pauline không – một nguồn dinh dưỡng?”

Miệng Simon cong lên. “Cô bé ngốc, anh đã không biến đổi em nếu anh nghĩ như thế. Anh yêu em mà.”

Meghann nhìn trở lại Johnny. Mình có thể coi con người chẳng là gì ngoài một phương tiện để đi đến cùng, một cách để thoả mãn nhu cầu không?

“Đừng nghĩ như thế, em yêu. Hãy nhìn lại em và nói cho tôi biết em cảm thấy gì.”

Meghann nhìn xuống chính mình. Da cô đã lại hồng hào – nó giống như kem vậy. Và ngoài sự hoài nghi của mình, cô cảm thấy tuyệt vời. Tất cả yếu đuối đã biết mất; cô cảm thấy sức mạnh và trạng thái phởn phơ.

“Trông em thật ngoạn mục,” Simon bảo cô. “Trước đây em đã đẹp, nhưng giờ em làm tôi ngây ngất.” Hắn gạt tóc ra khỏi mặt cô.

“Giờ chuyện gì sẽ xảy ra với em?” cô hỏi hắn.

“Ý em là gì?”

“À, em không thể về nhà được.”

“Em đang ở nhà, tình yêu của tôi. Nhà em là ở bên tôi.”

“Tại sao anh lại làm việc này?”

“Tôi đã nói với em rồi – tôi yêu em.”

“Nhưng anh gần như không biết em.”

“Tôi đã biết mọi điều cần biết.” Simon đứng dậy và nắm tay Meghann. “Giờ hãy ra ngoài thôi – tôi thấy căn phòng này ngột ngạt quá.”

“Ra ngoài?” cô đờ đẫn nói.

“Em không nghĩ là chúng ta sẽ trải qua thiên thu trong căn phòng này đấy chứ?”

“Không, nhưng…”

“Vậy thì đi thôi.”

“Chờ đã,” cô quát, và lại thấy lo lắng khi hắn nhướng cặp lông mày vào cô. “Làm ơn? Em có nhiều câu hỏi nữa.”

“Rất tốt, em có thể hỏi tôi thêm vài câu.”

“Anh đã từng làm chuyện này chưa?”

“Biến đổi à? Tất nhiên, và tôi buộc những kẻ chấp nhận món quà của tôi phải trả cho nó mọi thứ mà họ yêu quý.”

“Vậy em sẽ trả thế nào đây?” cô hỏi.

“Đó là điều khiến em là duy nhất, em yêu.” Hắn nắm cả hai bàn tay cô trong tay hắn, và chăm chú tìm kiếm mắt cô. “Tất cả những gì tôi muốn từ em là tình yêu. Em có thấy việc đó khó khăn không?”

Mình không biết, cô nghĩ. Mình biết gì về người đàn ông này? Rằng anh ta có thể làm mọi việc vô luân, độc ác nhất. Gây ra đau đớn theo ý muốn. Rằng anh ta đã biến mình thành một thứ mà mình không hiểu nổi. Anh ta đã làm những việc kinh khủng, vậy mà ngay giây phút sau có thể yêu đương. Và mình cảm thấy quá an toàn và hạnh phúc khi nhìn vào đôi mắt nâu-vàng của anh ta.

Điều đó làm Meghann rất băn khoăn. “Simon,” cô dè dặt hỏi, “anh có làm em yêu anh không đấy?”

Hắn hú lên vì cười và sụp xuống sàn. “Cô bé yêu quý ơi, tôi đã từng bị kết tội vô đạo đức, nhưng tôi đảm bảo với em là tôi có những tiêu chuẩn của mình. Tôi không hề ếm một lời nguyền nào lên em cả. Tôi hứa với em những cảm xúc của em là của chính em.” Hắn ôm mặt cô trong tay. “Giờ nói cho tôi biết chúng là gì đi.”

Meghann vuốt tóc hắn và nghĩ rằng sự háo hức nhưng cảnh giác trong đôi mắt ấy gần như khiến hắn có vẻ dễ bị tổn thương. Chính việc nhìn thấy sự mềm yếu thoáng qua đó khiến cô cúi xuống và khẽ hôn hắn.

Hắn hôn lại cô và thì thầm, “Tôi biết em sẽ không làm tôi thất vọng. Giờ hãy rời khỏi căn phòng này. Đi nào, tôi chắc là em muốn tắm.”

Meghann đi theo hắn, bước qua xác Johnny mà không liếc lại đến lần thứ hai. Cô quan tâm đến điều Simon vừa nói hơn. “Tắm à?”

“Em định ra ngoài thế kia à?” Hắn nhìn vào mái tóc rối nùi chưa gội của cô và những giọt máu trên cổ và ngực cô.

“Tất nhiên là không, nhưng em không nghĩ ma cà rồng cũng tắm.”

“Thế em nghĩ họ giữ mình sạch sẽ bằng cách nào?”

“Em chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về chuyện đó.”

“Tôi cũng không tưởng tượng là em có nghĩ.” Hắn dẫn Meghann lên cầu thang vào một căn phòng mà cô cho là phòng khách. Bất kể anh ta xấu xa thế nào, người đàn ông này cũng có một khiếu thẩm mỹ tuyệt vời, Meghann nghĩ thầm.

Căn phòng có trần cao, với những giá nến sáng dịu. Cô ngưỡng mộ tấm thảm phương Đông, những chân đèn, những đồ đạc xa hoa. Meghann bị thu hút tới một tấm thảm thêu hai vị hiệp sĩ đang chiến đấu được treo trên lò sưởi. Cô chỉ vào nó. “Nó là thật à?”

“Tất nhiên. Của Pháp – được làm cuối những năm 1300. Em có thích nhà của tôi không?”

“Nó rất đẹp.” Cô đi qua giá sách khổng lồ cao tới sát trần, đầy chặt những sách. Đây hiển nhiên là một căn phòng được trang điểm bằng sự giàu sang và khiếu thẩm mỹ, thú vị hơn nhiều so với ngôi nhà sang trọng nhưng lạnh lẽo của Pauline.

“Evelyn Manchester không trang trí căn nhà đó. Như hầu hết những kẻ giàu sổi, bà ta đã cho phép một người trang trí nội thất bảo mình phải làm gì. Kết quả là một ngôi nhà chẳng có chút cá tính nào. Tôi mừng vì em đủ sức nhận ra sự khác biệt.” Simon kéo cô đi trước khi cô bắt đầu đọc vài tên sách trên giá. “Em có thể ngưỡng mộ căn nhà mới của mình bao nhiêu tuỳ thích sau. Giờ, tôi muốn em mặc đồ - tôi đã đặt chỗ vào lúc chín giờ ba mươi.”

Meghann liếc vào hắn. “Lúc nào anh cũng cho là mọi thứ sẽ theo ý anh à?”

“Tôi không cho là, tôi biết.” Trevor khom lưng trước mặt Simon, hắn đưa ra vài mệnh lệnh ngắn liên quan đến cái xác của Johnny. Người hầu lập tức đi xuống lầu để làm theo lời hắn.

“Người đàn ông đó là nô lệ à?” cô hỏi Simon.

“Đừng có ngốc. Tôi đã bảo em hắn là người hầu của tôi, và tôi trả cho hắn khoản lương hậu hĩ để phục vụ tôi.” Simon chỉ cho cô lên lầu để tắm và mặc đồ. “Tôi đã bảo Trevor mua mọi thứ em cần.”

Điều đầu tiên Meghann làm là cắt và dũa bộ móng vuốt trên tay cô thành những móng tay chấp nhận được. Rồi cô đánh răng thật mạnh, cố đẩy vị máu ra khỏi miệng. Cô dè dặt chà một bàn tay qua lợi. Cảm thấy hai chỗ hơi lồi lên; cô cho rằng chúng chính là răng nanh mới của cô.

Trong vòi hoa sen bốc hơi, Meghann suy nghĩ về những sự kiện đêm nay. Ý nghĩ trước nhất của cô là người đàn ông mà cô hầu như không biết gì, Simon Baldevar, đang nắm giữ cuộc sống của cô trong tay hắn. Cô không thể đi về nhà với ba cô hay Bridie – điều đó có nghĩa là cô không chỉ phụ thuộc vào Simon để giải thích việc làm một ma cà rồng là thế nào; cô cần hắn vì những nhu cầu cơ bản như thức ăn và chỗ trú. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn thấy chán cô hay nếu cô làm gì xúc phạm đến hắn?

Tại sao lại là mình? Tại sao hắn lại biến mình thành ma cà rồng? Hắn nói hắn yêu mình, nhưng mình không hiểu. Cô biết là cô xinh xắn, nhưng nói thực, còn có những cô gái xinh đẹp hơn nhiều. Có những người mẫu và diễn viên; với vẻ ngoài và sự giàu có rành rành của hắn, chắc chắn hắn muốn bao nhiêu cô cũng được. Vậy tại sao lại là mình?

Cô bước ra khỏi vòi hoa sen và nhìn bồn tắm bằng đá cẩm thạch đen. Hắn có bao nhiêu tiền nhỉ, cô nghĩ khi chải tóc bằng chiếc lược bọc vàng. Cô thoáng thấy hình phản chiếu nửa người của mình trong gương phía trên chiếc bàn đá dài. Trevor quên không mua mỹ phẩm cũng chẳng sao – không đời nào cô có thể trang điểm được.

Căn phòng thay đồ khiến Meghann cảm thấy như cô đã chết và được lên thiên đàng. Một chiếc tủ quần áo cỡ lớn chứa đầy áo váy và áo choàng lông thú. Hắn mua tất cả những thứ này khi nào nhỉ? Một chiếc gương dài tới trần nhà, hai cánh mà khi đóng lại mô tả một màn tình tứ thời trung cổ với một vị tiểu thư tựa vào một hiệp sĩ đang nhìn lên nàng với vẻ ngưỡng mộ, một bàn trang điểm, và tường được phủ vải lụa Đa-mát ánh xanh.

“Em có thích không?” Simon bước vào phòng, đã mặc quần áo đầy đủ. Hắn giơ ra một bộ váy dài màu xanh non với áo choàng đồng bộ. Hắn cũng đưa cho cô một đôi xăng-đan quai lụa đen và tất dài. Hắn tìm thấy những thứ này ở đâu nhỉ? Hằng năm trời nay đã không thể mua được.

“Căn phòng hay bộ váy?”

“Cả hai.”

Meghann ngồi xuống bàn trang điểm, và nhìn chằm chằm vào mái tóc dài của mình bối rối cho đến khi Simon tới bên cô và búi nó lên một cách thành thạo. “Chẳng bao lâu nữa em sẽ học được cách chải chuốt cho bản thân mà không cần gương. Rốt cuộc, những con người mù loà vẫn làm được việc đó dễ dàng. Nào, em có thích phòng mình không?”

“Nó rất đẹp.” Cô mặc chiếc váy vào, chà một bàn tay lên cổ. Vết thương đã biến mất.

Simon ngắm nhìn vẻ ngoài của cô. “Bộ váy rất hợp với mắt em.”

“Trevor đã quên mua đồ trang điểm.”

“Không, hắn không quên. Thật đáng tiếc vì em không thể thấy mặt mình được rõ – em rất ngoạn mục. Em không cần đến mỹ phẩm. Em đã sẵn sàng để đi chưa?”

Cô quay sang hắn. “Tại sao em lại trong suốt ở trong gương?”

Hắn ôm mặt cô trong tay. “Bởi vì em không còn là con người nữa. Ma cà rồng không có hình phản chiếu đầy đủ, chúng ta cũng không thể hiện trên phim.”

“Nhưng tại sao?” Cô do dự rồi ép mình phải hỏi, “Có phải vì chúng ta là ma quỷ không?”

“Ma quỷ chỉ là vấn đề phiên dịch thôi. Chắc chắn trong thế giới phàm tục, em sẽ bị coi là một sinh vật ma quỷ, nếu ai đó có thể buộc mình tin là em tồn tại. Con người từ chối nhận thức sự tồn tại của chúng ta; họ nhét chúng ta vào thế giới những điều bí ẩn.”

“Vậy là em không thể đi dưới ánh mặt trời, em không có hình phản chiếu, và với con người, em là một thứ ghê tởm. Chúng ta có điều gì để xứng với chuyện đó?”

“Sự thống trị không còn gì tranh cãi với màn đêm, thoát khỏi cái chết và bệnh tật. Meghann à, khi chúng ta bước ra ngoài – tôi sẽ cho em bóng đêm mãi mãi. Không kẻ nào có thể làm hại chúng ta trong đêm; chúng ta bất khả chiến bại. Em sẽ có sức mạnh em không bao giờ mơ tới với con người – để săn lùng, để bắt chúng làm theo lời em. Tất cả những gì chúng ta từ bỏ là ánh mặt trời – trong một vài năm nữa, em sẽ hầu như không còn nhớ nó. Còn về hình phản chiếu của em, đừng để nó làm em buồn bực. Nó là một bằng chứng không gì chối cãi nổi về việc em là một sinh vật siêu nhiên.” Simon kéo cô đứng dậy và hôn cô. “Và em, cô bé yêu quý, em có một thứ không ma cà rồng nào khác có được.”

“Đó là gì?”

“Tình yêu của tôi. Giờ hãy rời khỏi chỗ này để em có thể thấy thế giới mới tôi đã mang tới cho em.”

Khi Meghann bước ra ngoài với hắn, ánh đèn và tiếng ồn của thành phố tấn công cô. Điều tệ nhất là cô có thể nghe thấy suy nghĩ của tất cả mọi người đi ngang qua… Cô cảm thấy như mình sắp ngất xỉu.

Meghann, giọng nói của Simon cắt ngang sự hỗn loạn trong đầu cô. Em có nghe thấy tôi không?

Vâng, cô lặng lẽ trả lời.

Hãy tưởng tượng một cái ra đi ô. Giờ nhìn vào cái ra đi ô đó và tìm nút âm lượng. Vặn cái nút ấy xuống hết cỡ.

Cô mất vài phút mới giữ được hình ảnh ra đi ô trong đầu mình đủ lâu để vặn nút âm lượng, nhưng khi làm được, mọi âm thanh bị cắt hết.

“Nó mất rồi,” cô ngạc nhiên nói.

“Rất tốt,” Simon bảo cô. “Rất ít người mới học nhanh như thế. Em sẽ là một ma cà rồng xuất sắc, tình yêu của tôi. Giờ thì, tập trung vào tôi. Sẽ dễ lờ đi tiếng suy nghĩ của con người hơn khi em tập trung vào một thứ gì khác. Nếu nó trở lại, hãy tưởng tượng ra chiếc ra đi ô lần nữa.”

Hắn gọi một chiếc taxi, và dẫn đường tới Waldorf.

Simon gọi rượu vang đỏ, một chai Mouton Rothschid 1924 – gây ấn tượng với người bồi bàn của họ.

“Bela Lugosi không bao giờ uống rượu,” cô nhận xét khi người bồi bàn đã đi.

Môi Simon cong lên. “Tôi đoán giờ là lúc bàn về những bí ẩn của ma cà rồng. Có phải kiến thức về ma cà rồng của em chỉ hạn chế trong những bộ phim Hollywood?”

“Em đã đọc Dracula,” cô trả lời với một tiếng khịt.

“Còn tệ hơn. Nào, hãy hỏi các câu hỏi của em đi, em yêu. Em muốn biết điều gì?”

“Giờ em có phải ngủ trong một chiếc quan tài không?” cô hỏi.

Simon cười lớn tới mức vài người khách quay sang nhìn chằm chằm. “Đêm qua em có ngủ trong một cái không?”

“À,” cô nói, lúng túng, “Lúc đó em không thực sự là một ma cà rồng.”

“Nhưng tôi thì có. Em có thấy tôi biến đi tìm chiếc quan tài đầy đất mộ của mình để giữ năng lượng không? Đúng là một lý thuyết rùng rợn.” Simon lắc đầu ghê tởm. “Không quan tài, em yêu ạ. Điều duy nhất chúng ta phải làm là đảm bảo mình ngủ ở một nơi không có ánh mặt trời. Mặt trời sẽ huỷ diệt ma cà rồng. Tôi còn phải làm sáng tỏ lý thuyết nào khác nữa?”

“À, chuyện về những cây thánh giá không thể là thật được,” cô nói nửa với chính mình. “Anh đã chạm vào cây thánh giá của mẹ em. Thế còn tỏi – cái đó có làm anh đau không? Ma cà rồng có thể biến thành sương khói hay dơi được không?”

“Tại sao tôi lại muốn biến mình thành một thứ bẩn thỉu, điên dại như là con dơi nhỉ?”

Người bồi tới để nhận yêu cầu của họ, tạm thời hoãn cuộc bàn luận về ma cà rồng. Simon khuyên Meghann nên ăn thịt bò, và gọi tôm hùm cho mình.

Khi người bồi bàn ghi món cho họ, cô nghe thấy anh ta nói, “Anh chàng may mắn. Sao mình không được ngồi đây với cô nàng xinh đẹp như thế này nhỉ?”

Cô giật mình, định hỏi anh ta nghĩ cái quái gì đấy thì Simon đặt một bàn tay can ngăn trên cổ tay cô.

Em đang nghe suy nghĩ của cậu ta, Meghann – giống như em đang nghe tôi ngay lúc này. Việc đó có thể xảy ra khi một con người toàn tâm toàn ý nghĩ đến điều gì đó.

Sau khi người bồi đi, cô hỏi, “Vậy là anh không nghe tất cả mọi điều người ta nghĩ?”

“Tôi không hứng thú với những ý nghĩ ảm đạm, vớ vẩn, ngu ngốc của hầu hết con người. Tôi nghe những gì muốn nghe thôi.”

Cô nghĩ về chỗ thức ăn mà hắn vừa mới gọi. “Chúng ta có thể ăn?” cô hỏi.

“Em phải ăn. Quên cái chuyện tiểu thuyết vớ vẩn xin lỗi, tôi đã ăn tối rồi đi.” Simon khẽ cười và quết bơ vào một miếng bánh mì. “Tôi luôn nghĩ rằng đó là một giả định lố bịch. Nếu chúng ta đã chết rồi, tại sao việc ăn uống lại quan trọng? Và nếu thức ăn là một mối nguy, con người chẳng cần đến thánh giá làm gì – họ có thể giết chúng ta bằng cách nhét một thanh sô cô la xuống cổ họng ta. Nghe cho kỹ này, Meghann. Em không phải là cái xác sống, hay bất kỳ một cụm từ quý giá nào khác mà những bộ phim của em đã dạy em về ma cà rồng. Theo cách nào đó, em sẽ thấy cuộc sống không thay đổi. Em ăn, uống, và chải chuốt như mọi khi vẫn làm. Còn về chuyện tỏi, ma cà rồng là những sinh vật nhạy cảm. Chúng ta thính nhạy tới mức con người không thể nào hiểu nổi. Cùng với thời gian, việc đó sẽ cho em khoái cảm rất lớn, nhưng vào lúc này, em còn dễ bị tổn thương. Tỏi áp đảo em… giống như rượu cô nhắc vào đêm hôm nọ vậy. Hãy giữ khẩu vị của mình đơn giản trong lúc này, Meghann.”

Simon lùi lại và hớp ít rượu. “Tuyệt vời. Như tôi đã nói, em không chết. Em là gì, rất đơn giản, một sinh vật siêu nhiên. Em không còn là con người. Khi mặt trời mọc, em sẽ ngủ - đó là việc em không thể kiểm soát được. Em sẽ phát hiện ra rằng khi bình minh lên vào lúc đêm khuya hôm nay, em sẽ bắt đầu cảm thấy rất mệt và yếu. Em bắt buộc phải tìm một nơi nghỉ ngơi trước khi mặt trời lên. Khi mặt trời lặn, em sẽ thức dậy. Thực ra, các ma cà rồng thường thức giấc khoảng một tiếng trước khi mặt trời lặn – trong lúc trời chiều.”

“Ngoài mặt trời, còn gì có thể giết một ma cà rồng nữa?”

“Một câu hỏi không lành mạnh. Những cuốn sách đã nói đúng về chiếc cọc đóng qua tim, nhưng việc đó không giết em ngay lập tức. Nó sẽ mất vài giờ - những giờ khắc đau đớn. Mặt khác, ánh mặt trời sẽ giết em trong vòng vài phút.”

Thức ăn tới, và Meghann cắn miếng thịt bò, khá nhẹ nhõm vì biến thành ma cà rồng không có nghĩa là từ bỏ món ăn yêu thích của cô. Cô nhìn lên, rồi hỏi, “Những món quà mới mà anh nói em có là gì?”

“À, em vừa mới hỏi tôi có thể biến thành một con dơi không. Tôi không thể, nhưng tôi chắc chắn có thể thuyết phục con người tin rằng tôi đã biến thành dơi trước mặt họ. Món quà vĩ đại nhất của một ma cà rồng là khả năng điều khiển trí óc. Em có thể dùng ý chí của mình khiến con người làm hay nghĩ bất kỳ điều gì em muốn.”

“Vậy anh đã dùng ý chí của mình để khiến em quên mất anh đã cắn em?”

“Cho đến khi tôi muốn em nhớ lại – nó hơi giống như thôi miên. Em cũng có thể đọc ý nghĩ của con người; em có sức khoẻ siêu việt và khả năng tự chữa lành tuyệt vời. Nếu tôi vươn qua chiếc bàn này và đấm vỡ chiếc mũi đáng yêu của em, nó sẽ lành trong vòng vài phút. Một phát đạn không thể làm hại em, thuốc độc cũng không –“

“Anh có thể bay không?” cô cắt lời. “Anh có sống mãi mãi không?”

“Tôi sẽ dạy em về ‘bay’ sau. Còn về chuyện bất tử, em sẽ sống tới chừng nào em còn ý chí để sống. Tôi biết có những ma cà rồng đã sống hơn một ngàn năm. Rồi, khi họ mệt mỏi, hay quá cô độc, vài người chết đơn giản vì họ muốn thế. Những người khác chào đón ánh bình minh để kết liễu đời họ, hay ra lệnh cho kẻ hầu cận con người đưa thân xác đang say ngủ của họ ra ánh sáng.”

“Người hầu.” Meghann choáng váng bất động. “Thế còn người đàn ông đó… Trevor? Có khi nào hắn quyết định lôi anh ra ngoài ánh sáng giữa ban ngày không?”

“Căn phòng chúng ta sẽ nghỉ ngơi là không thể xâm phạm. Không ai vào được trong đó một khi tôi đã khoá nó.”

Meghann lặng lẽ ăn, cân nhắc mọi điều Simon kể cho cô. Dường như không có điều nào – hình phản chiếu của cô, giết Johnny Devlin, ngồi trong phòng Cây sồi nói chuyện điên rồ như thế này – là thật cả. Cô cảm thấy như mình bị kẹt bên trong một giấc mộng. Vậy thì khi nào mình mới tỉnh giấc?

Sau lúc tráng miệng, Simon đưa tay vào túi áo và lấy ra một hộp nhỏ màu đen.

“Một món quà khác à?” Meghann hỏi khi cô mở nó.

“Còn hơn cả quà, cưng à,” hắn khẽ bảo cô.

Chiếc hộp có chứa một chiếc nhẫn vàng để triện dấu có một viên ngọc lục bảo ở mỗi bên, với dòng chữ “nul si bien” trên mặt vát. “Không có gì là quá tốt” cô dịch.

“Sao em biết điều đó, Meghann?”

“Lớp lịch sử trung cổ,” cô bảo hắn.

Cô giơ chiếc nhẫn lên ánh sáng, ngưỡng mộ những tia lấp lánh rực rỡ trên nền vàng xỉn. “Đó có phải là phương châm của gia đình anh không?” cô hỏi.

“Phải. Em còn học gì trong lớp đó nữa. Tại sao một người đàn ông lại tặng một người phụ nữ chiếc nhẫn có phù hiệu riêng của gia đình anh ta?”

Meghann nhận ra ý nghĩa của chiếc nhẫn. “Cho đám cưới,” cô khẽ nói. “Đây có phải là nhẫn cưới không?” cô hỏi hắn.

Simon cầm chiếc nhẫn từ tay cô, và cầm tay trái của cô lên. “Đúng vậy,” hắn trả lời. “Với chiếc nhẫn này, tôi dâng cho em tất cả tài sản vật chất, tình yêu và lời hứa trang trọng của tôi là sẽ dạy em mọi điều em cần biết về ma cà rồng. Em có chấp nhận không?”

“Đổi lại em phải dâng hiến điều gì, ông chủ?” cô nói, không hề rời mắt khỏi mắt hắn.

“Tình yêu, sự tuân phục, và lòng trung thành. Em có thể cho tôi những điều đó không?”

“Xin hãy nói cho em biết tại sao anh lại chọn em,” cô van nài. “Em đã từng nghĩ – có quá nhiều cô gái trên đời này, và nhiều người trong số họ xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thông minh hơn em. Tại sao lại là em?”

Simon cầm tay kia của cô. “Phải, có rất nhiều người đàn bà xinh đẹp trên thế giới này. Và tôi đã được hưởng sự quan tâm của hàng ngàn phụ nữ đẹp. Hầu hết đều bị tôi hút máu và giết. Em đang hỏi tôi em khác biệt như thế nào?”

Cô gật đầu.

“Sắc đẹp không đủ để giữ sự quan tâm của tôi. Còn về giàu có, tôi đã quá đủ - tôi không cần biến đổi một người đàn bà để giàu có thêm. Tôi đã yêu em, Meghann. Tôi yêu nguồn năng lượng cuồng nhiệt và sự tự tin tuyệt đối mà tôi cảm nhận được nơi em – và đã chứng kiến khi em mời tôi nhảy. Tôi nghi ngờ rằng một phần nguyên nhân chính là do gốc gác của em – người New York có một cách sống thú vị mà những người khác không có.”

Simon ngừng nói, rồi nhìn ra xa. Meghann để ý thấy hai bàn tay hắn hơi run rẩy một chút. “Tôi chưa từng yêu ai trước đây. Em có biết tôi đã tốn bao nhiêu năm để khao khát một người như em không? Một người với sắc đẹp, trí tuệ và ngọn lửa bên trong sánh được với chính tôi. Tôi chưa từng yêu bất kỳ ai khác – chưa từng mong chia sẻ cuộc đời mình, chưa từng muốn yêu và bảo vệ một người đàn bà nào theo cách tôi mong yêu và bảo vệ em. Em sẽ để tôi làm thế chứ?”

Bất kể những năm sau này cô đã nghĩ gì về Simon Baldevar, trong giây phút đó cô đã yêu hắn. Những lời lẽ của hắn và cái nhìn đơn giản, trung thực trong đôi mắt màu hổ phát đã chạm tới trái tim cô. Cô quên mất những điều kinh khủng đã nhìn thấy hắn làm. Trong giây phút đó thôi, họ chỉ là một người đàn ông và một người đàn bà đang yêu.

“Em dâng cho anh lòng trung thành, tình yêu, và… sự tuân phục của em,” cô nói bằng giọng nhỏ nhưng rõ.

Simon đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. “Tôi đã sai Trevor đi gò lại cho vừa tay em. Trừ khi em đập vỡ chiếc nhẫn hay làm gãy ngón tay mình, nó sẽ không tuột ra.”

Meghann khâm phục chiếc nhẫn. “Em không muốn nó tuột ra. Còn ai đã từng đeo nó nữa?”

Simon nheo mắt lại, và chuyển từ một cậu bé si tình sang một con diều hâu. “Ý em là gì.”

“Không có gì,” cô nói, giật mình bởi sự thay đổi tâm trạng của hắn. “Chỉ là anh đã nói nó thuộc về gia đình. Em nghĩ có lẽ mẹ hay những người thân khác của anh đã đeo nó.”

“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã quát em, cưng à. Tôi tưởng em ám chỉ là tôi đã tặng nó cho người đàn bà khác – mà thực ra là không phải. Còn về lịch sử của chiếc nhẫn này, hãy kiên nhẫn, Meghann. Khi nào đến lúc tôi sẽ chia sẻ lịch sử của tôi với em – và cả lịch sử gia đình tôi nữa.”

Hắn lại mỉm cười, xoá đi cái nhìn gay gắt trên mặt. “Chúng ta đi chứ? Tôi muốn cho em vài bài học nữa trước khi đêm nay kết thúc.”