Chương 11
18 tháng Mười hai, 1957
Charles Tarleton mang chiếc hòm qua cánh cửa ghi KHÔNG TIẾP KHÁCH. Khi anh đã hài lòng vì không có ai khác ở đó, anh mở nó ra. “Meghann!”
Cô cố vươn người dậy và ôm anh, nhưng chân cô cứng quá. Anh đỡ cô dậy. “Anh biết – chẳng dễ chịu gì.”
“Chắc phải có cách nào tốt hơn chứ,” cô gắt. Cô cảm thấy như một cái bánh xoắn thừng, và ánh sáng làm mắt cô đau sau khi ở suốt trong cái hòm. Cô chưa từng gặp vấn đề gì trong việc di chuyển vì Simon đã mua một chiếc máy bay riêng vài năm trước. Tuy nhiên, mọi chuyện đã có thể tệ hơn – cô đã có thể phải dùng một chiếc quan tài.
Charles rút ra một chiếc bình bằng bạc từ trong áo choàng và đưa cho Meghann.
“Cái gì đây?”
“Máu – nó sẽ khiến em đỡ hơn.”
Meghann tóm lấy chiếc bình và uống ừng ực. Thật là một ý tưởng tuyệt vời – bạn sẽ không bị lên cơn khát máu và giết người khi uống bằng chai. Sau khi uống cạn chiếc bình, cô đã có thể tự mình bước đi. Nhưng đầu tiên cô vòng hai tay quanh Charles.
“Cảm ơn vì đã giúp em trong việc với Simon.”
“Nhưng anh có làm gì đâu,” Charles phản đối. “Khi anh tới đây và thấy chiếc hòm trống rỗng, anh đã sợ gần chết. Nhưng rồi anh gọi tới Algonquin và họ nói với anh tin nhắn của em – rằng một chiếc hòm khác sẽ tới trong vòng hai ngày. Sao em làm được, Meghann? Làm sao em trốn thoát Simon?”
Meghann thở dài. “Đó không phải là điều em muốn nghĩ lúc này. Anh có phiền lắm không nếu em chờ tới khi gặp Alcuin mới nói chuyện gì đã xảy ra? Em không muốn phải đi hết chỗ này đến chỗ khác kể đi kể lại mãi chuyện này, giống như Thuỷ thủ già vậy.”
“Anh hiểu.” Chắc hẳn chuyện đó không dễ dàng gì – kể cả với máu tươi, trông Meghann cũng quá nhợt nhạt và có những quầng thâm dưới mắt. Nhưng hai hồ nước trong xanh kia dường như cũng tĩnh lặng hơn. Charles khó mà chờ tới khi nghe chuyện làm sao cô trốn thoát khỏi Simon được.
Charles dẫn cô ra chỗ chiếc Aston-Martin của anh; anh ném chỗ đồ đạc nghèo nàn của cô lên ghế sau.
Meghann nhìn vào phong cảnh vùng quê Ai-len. Cuối cùng cô cũng đã thấy Ai-len, nhưng là vào ban đêm. Tại sao cô lại không thể nhìn thấy vẻ đẹp thực sự của Hòn đảo ngọc được?
Họ đi trong im lặng một lúc, Meghann thấy vui vui vì những túp lều tranh và các phế tích lâu đài mà cô nhìn thấy. Cuối cùng, Charles dừng lại trước một kiến trúc khổng lồ làm cho Meghann há hốc miệng kinh ngạc.
“Em nghĩ sao?”
Meghann bàng hoàng nhìn vào kiến trúc bằng gạch đồ sộ với biết bao nhiêu ống khói, bao lơn, và mái nhà có gờ của nó. Đây không phải là một ngôi nhà – nó là một vương quốc thu nhỏ. Cô đã từng nghe người ta nói những vì sao trên trời khiến cho họ cảm thấy bé nhỏ - đó chính là cảm giác của cô khi nhìn vào toà nhà dành cho mục sư to khổng lồ trước mặt cô.
“Từ thời George,” Charles thông báo với cô, “được xây vào cuối thế kỷ mười tám.”
“Anh có bao giờ bị lạc chưa?” Meghann hỏi anh.
Charles cười khúc khích. “Anh cũng nghĩ y như thế khi lần đầu nhìn thấy chỗ này.”
“Con người từ cái làng chúng ta vừa đi qua cũng làm việc ở đây?”
“Tất nhiên.”
“Nhưng,” cô hỏi, “họ không nghi ngờ chúng ta là…”
“Họ biết chúng ta là những sinh vật kỳ lạ,” Charles trả lời. “Nhưng họ không quan tâm – lòng biết ơn dành cho Alcuin lớn hơn nỗi lo ngại về tính lập dị của chúng ta nhiều.”
“Tại sao họ lại biết ơn Alcuin?” cô tò mò hỏi.
“Đó là cả một câu chuyện dài.” Anh mỉm cười. “Anh nên kể cho em nghe bây giờ, hay em muốn vào trong?”
“Em chưa sẵn sàng bước qua ngưỡng cửa vào căn nhà đá đó,” Meghann trả lời. “Kể cho em nghe câu chuyện trước.”
Charles đốt một điếu thuốc và giơ bao thuốc cho Meghann. Rồi họ ngồi trên một chiếc ghế sắt nhìn được Nhà Lớn.
“Em biết gì về các lãnh chúa Ai-len trước cuộc Nổi loạn [9] không, Meghann?”
Meghann nhớ lại vài câu chuyện ba cô đã kể có liên quan đến những người Ai-len gốc Ăng-lo và các toà dinh thự của họ. “Em biết rằng những dinh thự đó được những kẻ không thèm quan tâm chút gì đến sự nghèo khổ của tá điền xây dựng nên bằng khoản chi phí khổng lồ,” cô trả lời với chút cay đắng. “Làm sao Alcuin lại sở hữu chỗ này?”
“Thầy mua lại từ chủ cũ.” Charles ngừng lại một chút đầy kịch tính. “Simon Baldevar.”
Meghann há hốc miệng với anh. “Simon Baldevar sở hữu chỗ này? Khi nào?”
“Hắn không dùng cái tên Baldevar; lúc ấy vẫn còn quá gần với cuộc đời con người của hắn nên hắn không mạo hiểm. Khá thú vị, em gặp hắn ngay đúng thời điểm duy nhất kể từ khi còn làm người hắn dùng đến tên thật. Đức ngài Robert Ashton, Bá tước Wexford, đã xây ngôi nhà này năm 1795. Bá tước Ashton là một gã nghiện rượu và cờ bạc nên đã làm mất ngôi nhà này trong một vụ đánh cược với Simon, lúc ấy mang tên Ngài Edward Pembroke, năm 1826.” Charles quan sát mặt cô. “Em biết năm 1847 là năm nào không, Meghann?”
“Năm 47 đen tối,” cô trả lời ngay lập tức. “Năm tệ nhất trong nạn đói khoai tây của Ai-len.”
“Một thời kỳ đen tối ở đây – mặc dù hầu hết các lãnh chúa đều không bị ảnh hưởng gì cả. Không, bọn họ có những ngôi nhà nguy nga, lối sống xa hoa của họ không hề giảm đi chút xíu nào trong khi các tá điền của họ thì chết đói. Trong một ngôi nhà như thế này thường có những bữa ăn thịnh soạn dành cho các vị khách thưởng thức trong khi ở làng có ít nhất mười người chết – vì đói hay vì bệnh sốt do thể trạng yếu ớt của họ.”
Meghann rùng mình, tưởng tượng những tên khốn vô lương tâm hưởng thụ cuộc sống trong khi những người như bà cố của cô phải ăn cỏ để sống sót.
“Người Ai-len không hiểu tại sao Chúa lại quay lưng lại với họ và cho phép sự đau đớn này kéo dài. Nhưng người dân ở Ballnamore thì tin rằng Chúa không chỉ cử cái đói tới làm khổ họ, mà còn gửi một con quỷ tới để tra tấn họ nữa.”
“Simon,” cô đoán.
Charles u ám gật đầu. “Đúng vậy. Bá tước Baldevar không bằng lòng với việc lờ đi nỗi đau như hầu hết những người Ăng-lô khác. Không đâu – hắn ngụp lặn trong đó. Hắn sẽ cho mang một gia đình đang chết đói tới trước mặt mình. Rồi hắn đung đưa thức ăn trước đôi mắt cầu khẩn của họ. Chỉ sau khi người cha đã bò rạp xuống sàn nhà, hoàn toàn tự hạ nhục bản thân trước mặt các vị khách, Simon mới thí cho cả gia đình một ổ bánh mỳ. Rồi hắn sẽ tăng phần tiêu khiển bằng cách theo dõi gia đình đó hoặc đưa thức ăn cho bọn trẻ hoặc tấn công lẫn nhau để giành được miếng bánh to nhất.”
Charles nhổ lên đất trước khi nói tiếp. “Nhưng Simon của chúng ta là một người thực dụng. Mặc dù hắn luôn thích thú trò tra tấn, hắn đã quyết định bán tài sản của mình ở Ai-len vào năm 1847. Hắn biết rằng đất nước này sẽ không bao giờ hồi phục lại hoàn toàn từ nạn đói ấy, và hắn sẽ mất tiền nếu tiếp tục ở lại. Hơn nữa trò đổi Trinh nữ lấy thức ăn đã bắt đầu làm hắn nhàm chán.”
“Trinh nữ lấy thức ăn?” Meghann cẩn trọng hỏi.
“Mỗi ngày rằm, Simon sẽ cho quản gia của hắn vào làng để thu thập khoảng mười cô gái đồng trinh ở vào độ tuổi từ mười hai đến hai mươi. Các cô gái được bảo là họ sẽ có đủ thức ăn cho cả gia đình trong nửa tháng nếu họ đồng ý mua vui cho Ngài Pembroke trong đêm đó.”
“Ý anh là hắn ngủ với những cô gái trẻ tội nghiệp –“
“Meghann!” Charles mỉa mai quở trách. “Thế quá là nhẹ nhàng. Ôi, không. Đức ngài Baldevar bắt ép họ phải chơi trò quan hệ đồng tính với nhau – hãy tưởng tượng một cô gái chân quê hồn nhiên thì sẽ bị sốc đến thế nào. Hoặc họ sẽ bị các vị khách của hắn cưỡng hiếp tập thể. Hoặc chỉ đơn giản là bị tra tấn cho đến khi mặt trời mọc – bất kể điều gì chợt nảy ra theo sở thích quái đản của hắn đêm hôm đó. Tất nhiên, một vài người được những ông bố bà mẹ đau khổ tìm thấy vào sáng hôm sau… không còn một giọt máu.”
“Nhưng như anh đã nói, Simon đã vui chơi đủ và sẵn sàng bán. Không có nhiều người muốn mua đất đai ở Ai-len vào những năm đói kém. Nhưng dần dần hắn cũng tìm ra một vị bá tước muốn dùng đất ở đây để nuôi cừu – hay ông ta đã bảo Simon như thế. Thực ra, vị bá tước đó mang ơn thầy Alcuin, vì thế ông ta đứng ra mua mảnh đất. Một khi giấy tờ đã được kí, nơi này ngay lập tức rơi vào tay thầy Alcuin.”
“Làm sao vị bá tước đó lừa Simon được?” cô hỏi.
“Toàn bộ giao dịch được thực hiện qua thư tín và người đại diện. Một việc rất bình thường vào thời bấy giờ. Simon đã rất tức giận khi phát hiện ra mảnh đất này về tay kẻ thù của hắn, nhưng hắn không còn làm gì được nữa.”
“Tại sao hắn không hại vị bá tước?”
“Lúc hắn phát hiện ra sự lừa đảo này thì đã ở Úc rồi. Simon sẽ không đi xa như thế chỉ vì một sự bất tiện không đáng kể.”
Charles mỉm cười. “Nhưng người dân Ballnamore thì rất vui sướng khi cuộc mua bán đã xong. Họ cho rằng không ai có thể tệ hơn Simon, và đúng là như vậy. Hãy tưởng tượng niềm vui của họ khi Alcuin gọi họ tới đây để họp mặt vào một đêm.”
Charles chỉ vào lối lái xe dài, uốn lượn và vào chiều rộng của mảnh đất. “Tưởng tượng tất cả chỗ này đều được kê chật những chiếc bàn gỗ. Và mỗi bàn đều nặng trĩu thức ăn – trứng, thịt, rượu và bánh mỳ. Người dân làng chết điếng vì ngạc nhiên – đặc biệt là khi thầy Alcuin thông báo với họ rằng với người dân Ballnamore, nạn đói khoai tây đã chấm dứt. Có đủ thức ăn cho từng gia đình và họ bắt đầu ăn. Rồi thầy chỉ cho họ hàng dãy xe thồ chứa đầy thực phẩm. Thầy nói sẽ không bao giờ còn người bị đói ở làng này nữa – cho đến khi nào nạn đói chấm dứt, thầy sẽ cho từng gia đình thức ăn. Họ cũng không phải trả ơn thầy gì cả. Thầy Alcuin nói rằng sẽ không ai phải bỏ đi khỏi Ballnamore nữa bởi vì ngôi làng này đã chịu đủ dưới thời kỳ Simon rồi.”
Meghann vỗ hai tay vào nhau. “Tuyệt vời quá – em chưa từng nghe thấy điều gì cao quý nhường ấy!”
“Phải, thầy Alcuin khá là tự hào với việc thầy đã làm được ở đây. Đó là một trong số ít lần thầy có thể huỷ hoại ý định của Simon hoàn toàn.”
Meghann bắt đầu hiểu được tại sao người dân Ballnamore không hề phiền luỵ với sự thống trị của ma cà rồng. “Và vì không ai từng bị đói hay mất nhà cửa –“
“Thậm chí còn được hưởng sự chăm sóc y tế tốt nhất,” Charles kết thúc câu nói, “họ không bao giờ hé lộ với người ngoài về bí mật của những người cư ngụ trong ngôi nhà lớn nhưng không bao giờ ra ngoài ánh sáng. Hay thực tế là những người nói trên không bao giờ già đi.”
“Sự chăm sóc y tế tốt nhất?” Meghann hỏi.
“Bọn anh có một bệnh viện nhỏ trong này,” Charles giải thích. “Với đầy đủ những thiết bị tân tiến nhất. Tất nhiên bọn anh chăm sóc người dân, nhưng cũng tiến hành những nghiên cứu chuyên sâu và hé lộ các khám phá của mình cho bác sĩ con người.” Anh cười toe và giơ tay ra cho cô. “Đã đến lúc gặp thầy Alcuin rồi. Đừng xấu hổ, Meghann à. Thầy rất mong được gặp em.”
Bên ngoài phòng khách, Charles do dự. “Meghann à, có một chuyện anh chưa nói với em.” Anh mỉm cười và véo má cô. “Anh không muốn làm em sợ, nhưng em sắp gặp những người có thể hơi lạnh lùng. Không phải là vì em – mà vì họ ghét Simon. Nhưng đừng lo – bất kể họ nói hay làm gì, hãy nhớ rằng anh ở đây vì em.”
Meghann cười đáp lại. “Ừ, chừng nào mà em còn có một người bạn.”
Charles mở cánh cửa đôi vào phòng khách. Nó không được chiếu sáng tốt lắm – Meghann gần như không nhìn thấy người đàn ông mặc áo trùm đầu ngồi trên chiếc ghế giống như ngai vàng ở trung tâm căn phòng. Vây quanh ông ta là bốn vệ sĩ, tất cả đều là đàn ông và đều mang gươm.
“Đây có phải là con điếm của Baldevar không?” một trong số họ lườm Charles.
Meghann định đáp lại, nhưng Charles tóm tay cô thật chặt. “Đây là Meghann O’Neill, được sư phụ mời đến.”
“Cô ta vẫn là đàn bà của tên khốn đó,” một vệ sĩ khác quát. Đi tới bên Meghann, ông ta dùng chiều cao đáng kể của mình để áp đảo cô. “Ta không biết tên yêu quái kia đã dạy mi trò lừa gạt gì,” ông ta rít lên với cô, “nhưng nếu mi làm bất kỳ điều gì hại tới sư phụ ta thì mi sẽ phải trả lời ta, đồ đĩ.”
Meghann ngẩng đầu lên, từ chối bị đe doạ. “Tôi đã sống với Simon Baldevar mười ba năm,” cô bảo ông ta bằng giọng thì thào mà cô đã học được của Simon. “Ông thành thực nghĩ rằng những lời khoác lác của ông sẽ làm tôi sợ sao?”
Người đàn ông đội mũ trùm cười lớn. “Nói hay lắm, banrion.” Cô không thể xác định được âm điệu của ông ta – nó rất lạ lùng. Ông ta đã gọi cô là gì? Nghe như là banreen. Ông ta nhìn thấy cái nhìn bối rối của cô và giải thích. “Đó là tiếng Gaelic gọi một nữ hoàng, hay một người phụ nữ mạnh mẽ, quý phái – một từ rất hợp với con. Cách nói của ta nghe lạ quá hả? Khi ta trở thành ma cà rồng, chúng ta vẫn còn nói cổ ngữ Anh – thứ mà ta không nghĩ là con còn nhận ra nổi là tiếng Anh.” Ông ta đứng dậy và bước tới chỗ Meghann và Charles. Ông ta cầm tay Meghann và lắc một cách quả quyết. “Ta là Alcuin, cựu giám mục ở Kent. Chào mừng tới nhà ta, cô bé.”
“Cảm ơn ngài,” cô e thẹn nói.
Alcuin bảo một trong các vệ sĩ đi lấy ghế cho Meghann và Charles. “Thầy muốn các con đi ra. Chắc các con không nghĩ cô gái này định hại ta chứ?”
Vệ sĩ vừa quát Meghann và Charles bước tới và cúi đầu. “Tôi xin cô thứ lỗi, thưa cô. Nhưng cô phải hiểu rằng sự hiện diện của cô ở đây đe doạ sư phụ chúng tôi. Ai mà biết được Bá tước Baldevar sẽ làm gì khi hắn tìm ra chúng tôi đang chứa chấp tình nhân của hắn?”
“Nhưng tôi đã giết Simon,” cô thông báo với ông ta.
Toàn bộ căn phòng lập tức im lặng, và tất cả họ đều há miệng nhìn Meghann.
“Cô có mang tới đầu của hắn không?” một trong các vệ sĩ háo hức hỏi.
Meghann cảm thấy chút e sợ đầu tiên. “Tại sao tôi lại phải làm thế?” cô hỏi một cách khó chịu.
Alcuin giơ tay lên để làm mọi người im lặng. Ông dẫn Meghann tới ngồi trên một trong hai chiếc ghế mà các vệ sĩ đã đặt trước mặt ông. “Sao con không kể cho ta nghe điều gì đã xảy ra?” ông nhẹ nhàng hỏi cô.
Meghann kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện, từ việc Simon tìm thấy cô ở Rockaway cho đến việc cô bỏ mặc hắn trên mái nhà. “Chẳng lẽ ánh mặt trời không giết hắn?” cô hỏi.
“Sư phụ,” một trong các vệ sĩ nói vẻ khó tin, “làm sao hắn lại không kể cho cô ấy nghe về việc chặt đầu và nghi thức ngắt tim?”
“Các con,” Alcuin nói với vẻ kiên nhẫn, “hãy dùng cái đầu của mình. Có lẽ Simon Baldevar không nói với cô bé việc gì không có lợi cho hắn. Và ta chắc chắn rằng khi biến đổi cô ấy, hắn đã trông thấy khả năng một ngày nào đó cô ấy sẽ mong rời bỏ hắn. Tại sao hắn lại trao cho cô ấy điều bí mật để làm việc đó?”
Alcuin nắm bàn tay Meghann. “Banrion à, đừng lo. Từ những gì con đã kể cho ta, hầu như chắc chắn Simon đã chết. Nhưng các ‘vệ sĩ’ của ta lo lắng bởi vì cách duy nhất để chắc chắn một ma cà rồng đã chết, ngoại trừ việc chính mắt thấy ánh mặt trời kết liễu hắn, là cắt đầu hắn hay moi tim hắn và uống cạn máu của nó.”
“Ý ngài là hắn có thể vẫn còn sống?” cô kêu lên, cảnh giác.
“Đừng buồn,” Alcuin an ủi. “Cứ cho là con đã may hơn khôn trong đêm đó đi. Nhưng đã ai ở đây có được từng ấy khi đối đầu với Simon Baldevar chưa?” Ông liếc quanh phòng, và tất cả đều im lặng. “Ta tin rằng hắn đã chết. Và nếu còn chưa thì con cũng không cần lo. Hắn không thể đặt chân lên vùng đất này – nó là một nơi đã được bảo hộ.”
Meghann nhìn lên Alcuin, định cảm ơn ông. Thay vào đó, cô khóc oà lên.
Alcuin lập tức đưa cho cô một chiếc khăn tay màu trắng. “Trừ Charles, ta sẽ rất biết ơn nếu mọi người đi ra. Nỗi đau khổ của đứa trẻ này là chuyện riêng tư, và ta yêu cầu các con tôn trọng điều đó.”
Bốn vệ sĩ rời đi, thì thầm với nhau trong vẻ khó chịu. Alcuin thì thầm điều gì đó với Charles, rồi cầm hai bàn tay run rẩy của Meghann trong đôi tay ấm áp của mình.
“Tại sao con khóc, cô bé?” ông hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng, an ủi mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.
“Chỉ là ngài đã chấp nhận tôi và tôi –“ cô nghẹn lời, thổn thức. “Tôi không xứng đáng. Thưa ngài, ngài không biết những việc tồi tệ tôi đã làm!”
“Ta không phải là Ngài,” ông nói cũng theo cách nhẹ nhàng như thế. “Ta là Alcuin. Con có phải người Thiên Chúa Giáo không, banrion?”
“Có ạ.” Cô khụt khịt.
“Ta là một cha xứ. Con có muốn làm lễ xưng tội không?”
Meghann không muốn gì hơn là một cơ hội để thổ lộ với ai đó tất cả những việc đã xảy ra kể từ khi gặp Simon. Cô bắt đầu như đã được dạy: “Xin hãy ban phước lành cho con, thưa Cha, vì những tội lỗi con đã phạm phải. Đây là lần xưng tội đầu tiên của con trong suốt mười ba năm.”
Khi cô xưng hết các tội lỗi của mình, những sự trác táng, tất cả những con người vô tội đã chết để cho cô được sống, và việc giết Johnny Devlin, Alcuin không hề ngắt lời. Ông cũng không hề thể hiện sự ghê tởm hay giận dữ nào khi Meghann mô tả những việc khủng khiếp mà cô đã làm.
Khi cuối cùng cô cũng im lặng, Charles tới bên cô và đưa cho cô một ly chất lỏng màu xanh lục. Meghann hớp nó và bắt đầu sặc vì vị đậm đặc của rượu.
“Rượu ngải đắng,” Charles bảo cô, “đồ uống yêu thích của Rimbaud, thi sĩ người Pháp, và là chất cồn duy nhất có thể làm ma cà rồng say.”
“Simon chưa bao giờ nói với em về nó,” cô nói khào khào.
“Bá tước không quan tâm tới những niềm vui đơn giản như cồn – không khi có cả một thế giới trác táng và ma quỷ đang chờ đợi hắn.”
Alcuin đưa cho cô một cục đường. “Hãy ăn nó trong khi con uống,” ông gợi ý. Ông và Charles cũng uống rượu ngải đắng. “Nếu chúng ta bàn về Simon,” Alcuin nói với Meghann, “chúng ta xứng đáng được một ly.”
“Tại sao thầy lại tốt với con như thế?” cô hỏi ông. “Con không đáng được an ủi.”
“Tất nhiên là có – bất kỳ ai trải qua quãng thời gian lâu như thế với Simon Baldevar cũng đều đáng được an ủi.”
“Nhưng con đã chọn hắn,” Meghann phản đối.
Alcuin đặt cốc của mình xuống với tiếng thịch lớn. “Ta không thể tin cái cách tên khốn đó đã điều khiển con. Nếu ta chưa từng ghét hắn trước đó, gần như chắc chắn ta sẽ ghét sau khi nghe câu chuyện của con. Ta không cho phép con tự đổi lỗi cho mình vì một tình huống mà con không hề có lỗi, Meghann à.”
Khi cô bắt đầu trả lời, Alcuin nắm bàn tay cô lần nữa và nói tiếp trước khi cô có thể chen ngang. “Nghĩ lại đi. Simon đề nghị biến đổi con khi nào – khi con khoẻ mạnh và lành lặn, hay khi hắn đã uống gần cạn máu con rồi?”
“Con đã có thể chọn cái chết,” cô khẽ nói.
“Ở vào tuổi mười tám sao? Vào tuổi đó, hầu hết bọn trẻ đều tin rằng chúng bất tử - cái chết là một thứ mà chúng không tưởng tượng nổi. Không, banrion à, đừng tự đổ lỗi cho mình. Con đã sợ hãi và ốm yếu.” Ông dừng lời. “Hơn nữa, điều gì khiến con nghĩ rằng nếu con cầu xin Simon giết con mọi chuyện sẽ khác?”
“Thầy nghĩ hắn sẽ vẫn biến con thành ma cà rồng à?”
“Ta chắc chắn điều đó. Simon chưa bao giờ mủi lòng cân nhắc tới kẻ khác khi chiếm những gì hắn muốn.”
“Nhưng” – cô nhìn xuống sàn – “còn Johnny thì sao?”
Alcuin nâng cằm cô lên – một việc Simon đã làm hàng ngàn lần, nhưng lần này rất khác. Không có chút gì sở hữu trong cử chỉ đó. “Hắn ti tiện biết bao. Không một ai, và ý ta là thực sự không một ai, có thể kiểm soát cơn khát máu khi họ mới bị biến đổi. Điều kỳ lạ là con đã có thể khước từ lâu đến thế - hầu hết ma cà rồng non sẽ tấn công bất kỳ ai, kể cả mẹ đẻ của họ, ngay giây phút bước qua ngưỡng cửa.”
Alcuin nắm chặt bàn tay cô. “Con đã yêu cầu ta nghe con như một linh mục. Là một linh mục, và là người cố vấn của con nếu con chấp nhận ta, đây là sự ăn năn dành cho con. Nó cũng là sự ăn năn ta đã dành cho tất cả những ai gia nhập vào hội của ta. Simon Baldevar đã biến con thành ma cà rồng. Hắn đã cho con sự khát máu mà con không cách nào điều khiển hay hiểu được. Do đó, con không phải chịu trách nhiệm về bất kỳ việc gì đã xảy ra trong quá khứ; con không biết cách nào tốt hơn. Mặc dù vậy, bây giờ con sẽ dâng hiến đời mình để hiểu rõ quyền năng của con. Với sự giúp đỡ của ta, con sẽ học cách kiểm soát bóng tối trong tâm hồn mình và không bao giờ được lấy mạng con người để kéo dài sự sống của chính mình nữa. Hơn thế, đây là Hành động ăn năn của con. Con không bao giờ được tự sát. Thứ nhất, đó là tội lỗi. Thứu hai, nhiệm vụ của ma cà rồng là đem trả lại những gì chúng ta lấy của con người bằng cách làm mọi việc để giúp họ. Chúng ta phải sống lâu chừng nào có thể để giúp được nhiều người nhất. Con đồng ý không?” (Orkid: triết lý cũng hay nhỉ, biến một loài ma quỷ thành giống như tiên vậy, bất tử để giúp đỡ con người)
“Ý thầy là gì?” cô bối rối hỏi. “Tất nhiên là con đồng ý. Tại sao lại không ạ?”
Alcuin gật đầu với Charles. Trước cái gật đầu của ông, Charles bật ngọn đèn trên đầu lên. Khi đèn sáng, Alcuin ném mũ trùm ra và Meghann hổn hển vì sốc.
Alcuin đã bị biến đổi một cách khủng khiếp. Ông không có tóc hay lông mày, và da ông hoàn toàn trong suốt. Meghann có thể nhìn thấy tất cả mạch máu, lợi, và thậm chí cả hộp sọ của ông. Răng nanh của ông là những thứ hình thù ghê gớm cong vòng xuống dưới xương hàm.
“Ta thấy là Simon đã quên không nhắc tới những huyết hệ khác,” ông nói khô khan. “con có còn muốn ta làm thầy cố vấn cho con không?”
Đầu tiên, vẻ ngoài của ông làm cô muốn bệnh. Nhưng rồi cô nhìn vào mắt ông và nhận ra chúng rất giống mắt Simon; cả hai đều có màu hổ phách. Nhưng trong khi mắt Simon lúc nào cũng nhắc cô nhớ tới con diều hâu, người đàn ông này có đôi mắt của một chú bồ câu. Chúng tràn đầy những thứ mà cô không bao giờ trông thấy khi nhìn vào Simon – sự tử tế, một tính khí nhẹ nhàng và một linh hồn hoàn toàn thanh thản.
Meghann không có từ ngữ nào để biểu lộ với người đàn ông này sự chấp thuận của ông có ý nghĩa như thế nào với cô, rằng vẻ ngoài của ông chẳng có nghĩa lý gì. Vì thế cô vươn người tới và hôn vào má ông.
Alcuin đặt tay lên trán cô và làm dấu thánh. “Banrion, Simon đã không để lại bất kỳ một dấu vết nào trên linh hồn con.”
“Tại sao thầy lại có đôi mắt của hắn?” cô hỏi.
“Rất mẫn cảm. Đó là vì ta là bác của hắn.”
Meghann hổn hển.
“Hai người là họ hàng? Nhưng làm thế nào cả hai đều là ma cà rồng… Thầy đã biến hắn thành ma cà rồng ư?”
“Cảm tạ trời đất ta không có cái tội lỗi lớn lao đó trong linh hồn mình. Không, ta được biến đổi trước Simon hai trăm năm – trong thời kỳ Cái chết Đen. Thực tế cả hai ta đều là ma cà rồng chỉ là sự trùng hợp.”
“Cái chết Đen như thế nào ạ?” cô tò mò hỏi.
“Nó gần như không thể nào mô tả lại được – đặc biệt là với những người sống ở thời hiện đại, tương đối an toàn với bệnh tật như hiện nay. Ôi, vẫn còn và luôn còn bệnh tật, nhưng ta chưa từng thấy bệnh dịch nào như thế trong suốt những năm ta bước đi trên mặt đất này.”
Alcuin nhìn vào chiếc ly của mình. “Cụm từ Thời kỳ đen tối là không hề nói quá về giai đoạn đó. Không tri thức, chưa tới năm phần trăm dân số biết chữ, tình trạng sống ghê tởm. Chúa ơi, Meghann, ta tin chỉ cần ngửi mùi xú uế thôi con và Charles cũng sẽ ngất xỉu nếu bằng cách nào đó hai con đi ngược lại thời gian được. Tắm hai lần một năm cũng đã được coi là chuyện lớn. Nếu con có thể thấy được con người ở đó – bẩn thỉu nhem nhuốc, khắp người đầy vết lở loét, mới mười tuổi mà răng đã xỉn đen. Đó là một cuộc sống rất khó khăn và tàn nhẫn. Hầu hết mọi người đều phải làm công việc cực nhọc. Con sống trong những trang viên mà hầu hết mọi người, kể cả giới quý tộc, suốt đời cũng không đi khỏi đó quá năm dặm. Hoặc con sống trong một thị trấn bốn mặt là rác rưởi. Và đó chính là nơi mà Cái chết đen sinh ra – loài sâu bọ.”
Alcuin rùng mình, và quấn chặt áo choàng của ông quanh mình. Cả Meghann và Charles đều hoàn toàn mải miết trong câu chuyện – gần như là họ đã ở đó vậy. “Giờ thì một căn bệnh quái ác xuất hiện ở đó và quét sạch cả thị trấn và làng mạc trong vòng vài ngày. Ta hi vọng Chúa sẽ không bao giờ để ta phải chứng kiến bất kỳ điều gì như thế nữa. Đám người đã biết đến penixilin và nền y học hiện đại như các con có thể nào hình dung ra được không? Hãy thử tưởng tượng. Cả hai con đều sống trong một thị trấn và đột nhiên mọi người đều mắc phải một căn bệnh kinh khủng giết chết họ trong vài ngày sau một cơn sốt và những đau đớn không tưởng tượng nổi. Ta tin rằng cả quá trình biến đổi cũng không là gì nếu so với những gì mà các bệnh nhân của Cái chết đen phải chịu đựng. Giờ con nhìn thấy hết người này đến người khác chết trong vật vã đau đớn. Mẹ con, chị em con, chồng con, bạn bè con – tất cả mọi người đều ốm. Con chờ đợi trong hoảng loạn. Có phải con là người tiếp theo? Liệu lời nguyền khủng khiếp ấy có ám vào con? Cứ cho là nó không ám – nhưng thế giới vẫn sắp đến ngày tận diệt. Mọi người con biết đều đã chết hay đang chết. Con chạy khỏi thị trấn hay trang viên của mình – tới một nơi khác. Và phát hiện ra rằng cái chết đen đã đến đó trước cả con. Mọi nơi con đến đều là những thi thể gớm guốc, đen xì, sưng phồng. Không còn nơi nào để chạy trốn – sự hỗn loạn và sợ hãi thống trị mặt đất.”
Alcuin uống một ngụm lớn; Meghann và Charles cũng làm theo. Charles cầm tay cô trấn an – cô nắm chặt nó trong khi Alcuin nói tiếp. “Là một cha xứ, mọi người đều trông vào ta để tìm câu trả lời mà ta không có. Tất cả những gì ta có thể làm là giống như những linh mục khác – những buổi cầu siêu. Đôi khi ta cử hành những buổi lễ cho ba mươi người một ngày. Sau một thời gian, ta đơn giản là cầu nguyện cho cả một làng hay một nhóm người sắp sửa bị thiêu. Trong vòng một năm, ta cũng ở trong tình trạng tê liệt vì kinh hoàng như tất cả mọi người quanh ta. Ta mù quáng làm nhiệm vụ của mình – ta thậm chí không còn chất vấn Chúa vì đã cho phép chuyện đó xảy ra. Ta thậm chí không biết vì sao mình còn chưa nhiễm bệnh – giống như rất nhiều người khác, ta mong ta sẽ bị bệnh để có thể rời cái địa ngục trần gian mà ta đang bị vướng vào.”
Ông nghẹn lời, và giơ bàn tay đã bị biến đổi của mình lên xem xét. “Con phải hiểu, tất cả mọi người đều phát điên vì hoàn cảnh điên rồ mà chúng ta phải trải qua – kể cả ma cà rồng. Ma cà rồng có trí thông minh siêu việt, nhưng họ bị giới hạn trong những tri thức tồn tại ở thế giới con người. Chẳng hạn như, một ma cà rồng có thể học toàn bộ tiếng Pháp trong ba giờ, nhưng trước hết phải có ngôn ngữ đó cho anh ta học. Vì thế ma cà rồng không hề biết điều gì đã gây ra bệnh dịch - và họ cũng hoang mang và mê tín như bất kỳ con người nào khác. Rất nhiều ma cà rồng chết trong thời kỳ Cái chết đen vì có quá ít con người còn sống để hút máu. Họ không dám tấn công người bệnh vì sợ bị nhiễm. Và vì thế một ngày nọ, một kẻ đã tấn công ta. Con đã thấy sự biến dạng của ta; loại tấn công ta thường khép kín huyết hệ của nó. Nhưng bệnh dịch đã làm nó sợ hãi. Vì thế thay vì giết ta, trong đầu óc cuồng loạn của mình, nó cho rằng có thể Chúa trời sẽ ban phước cho ma cà rồng nếu đồng thời đó là một cha xứ. Nhờ đó, ta sẽ kết thúc toàn bộ sự điên loạn này. Hoặc sinh vật tội nghiệp đã lý luận điều gì tương tự như thế.”
Meghann lại tìm được giọng nói của mình. “Con không hiểu. Thầy đang nói rằng ngoài sự biến dạng về hình thể, thầy còn bị loạn trí trong huyết thống?”
“Ồ, không, banrion. Đầu óc ta vẫn tỉnh táo – sinh vật đã biến đổi ta bị điên vì bệnh dịch. Khi mà ta không có nhiều câu trả lời hơn con người lúc đã là ma cà rồng, nó tuyệt vọng. Nó cầu xin ta chào đón mặt trời với nó, nhưng ta không thể làm thế. Mặc dù trái tim ta tan nát và ta hoảng sợ vì hình hài méo mó của mình, tự tử vẫn là một tội lỗi. Vì thế ta tiếp tục sống – và đã nhìn thấy thời kỳ Cái chết đen kết thúc. Ta thích ứng. Ta học cách không bao giờ để ai thấy mặt – việc đó đã khá dễ dàng trước Ông Edison. Ta tìm thấy các ma cà rồng khác – những sinh vật đau khổ vì ghê tởm cơn khát máu của chính mình. Ta đã cố hết sức để giúp đỡ họ, và ta sẽ tiếp tục làm như thế. Ta tin rằng Chúa muốn ta bị biến đổi để ta có thể hướng dẫn các ma cà rồng. Việc đó nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng ta thực sự tin rằng đó là mục đích sống của ta.”
Meghann và Charles trao đổi những cái nhìn kính trọng, Charles chưa từng nghe câu chuyện đầy đủ về Alcuin. Anh nhìn vào đôi mắt màu xanh lá của người bạn mới và thấy những ý nghĩ của mình trong đó. Họ đều khá đẹp, cả anh và Meghann. Liệu có ai trong hai người chịu tiếp nhận sự biến dạng hoàn toàn với một vẻ bình thản như thế hay không? Hay họ sẽ bị đẩy tới con đường hèn nhát là tự tử?
Meghann nói to suy nghĩ của cả hai. “Thầy không kiêu ngạo, thầy Alcuin. Con… con không biết phải nói gì. Tất cả thời gian này con nhìn vào sự bất tử và điều nó đã gây ra cho con. Con và những vấn đề của con là tất cả những gì con đã nghĩ đến. Thầy khiến con xấu hổ vì con chưa từng nghĩ tới người khác. Nhưng giờ con sẽ nghĩ. Thầy đã đúng… Chúng ta có một trách nhiệm.” Charles gật đầu đồng ý.
“Không cần phải xấu hổ, banrion à. Phải sống với bá tước Baldevar suốt từng ấy năm mà vẫn có thể cảm thấy trách nhiệm với con người, muốn thay đổi, điều ấy khiến ta rất tôn trọng con. Con mang vinh dự tới cho nhà của ta… cũng như con, Charles. Con đã mạo hiểm rất lớn để gặp gỡ Meghann. Ta khen ngợi con… một vì đã nhìn thấu được cô ấy là cô gái trẻ tốt đẹp như thế nào, và một vì đã dũng cảm đương đầu với sự thù địch của Simon.”
“Thầy Alcuin,” cô hỏi, “thầy có biết rõ Simon không?”
“Ta biết hết những điều có thể biết về kẻ đê tiện đó. Tại sao?”
“Có đúng là trước con hắn chưa từng có… một tình nhân không ạ?”
Alcuin gật đầu. “Hắn đã biến đổi rất nhiều người… để chiếm gia sản của họ hay nô lệ hoá họ dưới sự thống trị của hắn. Nhưng con là người duy nhất hắn biến thành bạn đời.”
“Nhưng tại sao?” cô hỏi. “Tại sao lại là con?”
Alcuin thở dài, và uống nốt chỗ rượu. “Hai lý do. Đầu tiên, con nhắc hắn nhớ tới người vợ thứ hai.”
“Vợ!” Meghann kêu lên. “Hắn kết hôn khi nào? Tại sao con lại nhắc Simon nhớ tới cô ấy? Tại sao hắn lại lấy vợ hai lần?”
“Em không biết gì về bá tước Baldevar à?” Charles ngạc nhiên hỏi.
“Hắn chưa bao giờ kể cho em bất kỳ điều gì.” Cô quay sang Alcuin, người đang rót ly ngải đắng đầy tràn thứ hai. “Thầy sẽ kể cho con nghe về Simon chứ? Con nghĩ là con có quyền được biết.”
“Tất nhiên là con có quyền. Nhưng ta cảnh cáo con – đó không phải là một câu chuyện dễ chịu.”
“Một người biết về Simon như con sẽ không mong chờ điều đó.”
Alcuin gật đầu. “Ta sẽ bắt đầu từ nơi khởi đầu, banrion. Simon Baldevar sinh ra trong một lãnh địa gần York năm 1560. Hắn có hai người anh, Roger và Michael. Roger là con cả và được định sẽ kế thừa cha hắn, Payton, để làm nam tước.”
“Nam tước à?” Meghann hỏi. “Simon là một bá tước mà.”
“Đó là tước hiệu được Nữ hoàng Elizabeth I phong cho hắn,” Alcuin trả lời. “Nói một cách giảm nhẹ, Simon thất vọng vì là đứa con nhỏ nhất trong một gia đình đang sa sút. Nhà Baldevar chỉ là một quý tộc nhỏ, và họ sống với kiểu điển hình trong thời đại Elizabeth. Dòng dõi đáng tôn kính, một chút đất đai nhưng không thực sự giàu có. Những thứ ít ỏi còn lại tất nhiên sẽ thuộc về Roger. Simon tức giận trước ý nghĩ phải sống như một đứa con trai thứ ba – cưới một phụ nữ vô danh không đất đai, sống trong một ngôi nhà nhỏ bé do anh trai hắn để lại cho.”
“Vậy hắn đã làm gì?”
“Năm 1578, một nhà thám hiểm trẻ tuổi tới gặp Nam tước Payton với một lời đề nghị. Anh ta muốn thực hiện chuyến đi tới Trung Đông và anh ta cần phải ra khơi dưới sự bảo trợ của một cái tên quý tộc. Nếu Payton chi trả cho chuyến đi, và cung cấp sự bảo trợ mà ông ta có thể có được từ nữ hoàng, nhà thám hiểm sẽ cho ông ta bảy mươi lăm phần trăm lợi nhuận. Nhưng than ôi, nam tước là người thận trọng. Ông ta không sẵn sàng mạo hiểm gia sản đổ nát của mình vào thứ mà với ông ta là một chuyến phiêu lưu mạo hiểm.”
Alcuin dừng để uống rượu. “Simon rất tức giận với cha hắn. Hắn gọi ông ta là đồ ngu ngốc, đần độn. Simon khăng khăng cho rằng gia đình nên tái thiết lại tài sản của họ, giống như các gia đình quý tộc khác đang làm – bằng cách đầu tư vào thương mại, hỗ trợ thương buôn, hàng hải. Simon khá đúng về khả năng thành công, nhưng không may là Payton lại không nhìn ra được chuyện đó. Ông ta ra lệnh cho đứa con út cút đi cho khuất mắt mình.”
“Điều gì xảy ra tiếp theo?”
“Sáng hôm sau, một cô hầu phát hiện ra thi thể nam tước ở trên giường.”
“Simon đã giết ông ta à?” Meghann mải miết hỏi.
“Không ai chứng minh được. Không có dấu hiệu vật lộn hay thuốc độc. Nhưng rất nhiều người – gia nhân, nhà thám hiểm, những cô hầu gái – đều đã nghe thấy Simon cãi nhau với cha vào đêm hôm trước. Lời đồn đại bắt đầu phát tán rằng Simon đã giết cha mình nhờ thuật phù thuỷ - những lời đồn đại này được Simon tích cực khuyến khích.”
“Hắn không sợ bị thiêu trên cột sao?” Meghann hỏi.
“Không hề - vì những lời đồn là đúng sự thực trong vài khía cạnh. Từ khi còn rất trẻ, Simon đã nhúng tay vào tà thuật. Một thực tế mà anh trai Roger của hắn, giờ đã là nam tước, biết rất rõ. Roger là người rất mê tín và sợ rằng Simon cũng sẽ dùng tà thuật của hắn với anh ta. Anh ta hầu như không cần phải thuyết phục chút nào đã đồng ý tài trợ chuyến thám hiểm. Điều kiện duy nhất của anh ta là em trai út của mình phải đi cùng nhà thám hiểm tới Levant.”
“Có lẽ hi vọng chuyến đi sẽ giết chết hắn,” Charles nói chen vào.
“Không ai được đánh giá thấp Simon,” Alcuin nói. “Hắn không chết – chuyến thám hiểm đầu tiên đã thành công vượt trội. Simon, không hề tham vấn với Roger, đã mua thêm thuyền bè – giong buồm tới Tân Thế Giới, Ấn Độ và Algiers. Trong vài năm, hắn đã tăng gấp ba tài sản của nhà Baldevar. Hắn tiếp tục ở lại Constantinople trong mười năm – ta hiểu là vua Ottoman rất thích hắn.”
“Tại sao lại trở về?” Meghann hỏi. “Nếu vị Sultan đã rất thích hắn, thì hắn có thể lập nghiệp riêng bên Thổ Nhĩ Kỳ.”
“Hắn không cần sản nghiệp ở Thổ Nhĩ Kỳ - hắn muốn thứ mà hắn nghĩ là của mình. Theo cách nghĩ của hắn, Roger là một con đỉa ngu xuẩn, kẻ được hưởng lợi công cuộc làm ăn vất vả của Simon chỉ nhờ vào một sự ngẫu nhiên đơn giản của tạo hoá. Trong đầu hắn, hắn muốn mọi thứ mà hắn nghĩ là nên thuộc về mình – tất cả gia sản, tước vị của anh trai, và hôn nhân với một gia đình danh giá.”
“Vậy là hắn trở về và giết Roger để chiếm đoạt tất cả,” Meghann kết luận.
“Đúng vậy,” Alcuin trả lời.
“Simon đã kết hôn lúc ở Thổ Nhĩ Kỳ ạ?” Meghann hỏi. “Thầy nói hắn lấy vợ hai lần, và hắn đã hai mươi tám tuổi khi trở về nước Anh. Con nghĩ người ta kết hôn khá sớm trong thời Phục hưng.”
“Đúng vậy – Simon kết hôn lần đầu tiên khi hắn mười bảy tuổi với Alice Joyes, con gái lớn của một thương nhân giàu có. Hắn bỏ lại cô ta khi tới Thổ Nhĩ Kỳ, và cô ta mắc bệnh bạch hầu một vài năm sau khi hắn rời đi. Hắn chẳng liên quan gì đến cái chết của cô ta, nhưng ta tin chắc hắn coi đó là một vận may. Giờ hắn tự do đeo đuổi những phụ nữ cao quý để tìm mối duyên tốt hơn.”
“Simon có giết Roger khi hắn trở lại không?” Meghann muốn biết. “Và tại sao hắn không giết luôn người anh kia - Michael?”
“Michael chết trong đợt dịch bệnh đã giết Alice – một may mắn nữa cho Simon.” Alcuin dành cho Meghann nụ cười buồn. “Giờ chúng ta sẽ đi tới phần câu chuyện có liên quan tới con, banrion.”
“Con à? Ồ, ý thầy là người vợ thứ hai của Simon.”
Alcuin thở dài nặng nề. “Thực vậy, người vợ thứ hai của Simon – và là vợ đầu của anh trai Roger của hắn, nữ nam tước Isabelle Baldevar.”
“Hắn cưới vợ của anh trai mình sao?” Meghann hỏi vẻ khó tin. “Nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại cưới hắn? Họ yêu nhau ư? Hắn đã giết anh trai vì cô ấy ư? Và tại sao con lại nhắc Simon nhớ tới cô ấy?”
Alcuin đứng dậy và giơ tay ra cho Meghann. “Đi với ta và con sẽ hiểu. Charles, con có muốn đi cùng không?”
Alcuin đưa cô vào thư viện nơi ông dẫn cô tới một bức chân dung đặt trên lò sưởi. Meghann nhìn lên nó và hổn hển.
“Có một sự tương đồng kỳ lạ về hình dáng giữa con và Isabelle,” Alcuin bảo cô. “Sự khác biệt duy nhất là ở mắt con.”
Bức tranh làm Meghann chết điếng. Nó giống như nhìn vào một bức chân dung của chính cô ở thời đại khác vậy – trừ việc người phụ nữ trong tranh có đôi mắt màu tím trong khi mắt Meghann màu xanh nhạt.
Charles thốt lên. “Các nét của Isabelle hơi mỏng manh hơn Meghann một chút.”
“Isabelle là người Pháp,’ Alcuin trả lời, “nhưng sự giống nhau là rất kỳ lạ - cùng màu tóc, thậm chí cả hình dáng đôi mắt cũng giống.”
Meghann không thể thôi nhìn chằm chằm vào bức tranh. Cô đã có thể là chị gái tôi, cô nghĩ khi cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ phía trên mình, hay đã có thể là… tôi. Mái tóc Isabelle được tết thành những bím tóc chặt nằm trên riềm cổ áo. Meghann bối rối nhìn vào chiếc váy của cô ta; cô chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế. Chiếc váy cổ vuông với hai cánh tay phồng được cắt để hé lộ lớp vải màu tím nhạt bên trong. Chúng ngắn tới khuỷu tay cô ta. Những viên thạch anh tím và kim cương lấp lánh khắp trên cổ áo và lớp váy ngoài. Có một chiếc váy trong cùng loại vải với tay áo. Isabelle đang đeo một sợi dây chuyền bằng kim cương và thạch anh. Khuyên tai ngọc trai và kim cương thả xuống từ hai bên hoa tai. Meghann cau mày, cố nhớ lại chiếc váy nhắc cô tới cái gì. Mắt cô mở lớn khi nhận ra bộ váy tím này cùng màu với chiếc váy mà cô đã mặc trong đêm cô gặp Simon Baldevar. Ý nghĩ đó khiến cô cực kỳ khó chịu. Có phải Simon đã nhìn vào cô và thấy người phụ nữ hắn đã kết hôn bốn trăm năm về trước?
Meghann giơ tay lên và chạm vào bức tranh. “Cô ấy đẹp quá. Con ước có được đôi mắt như thế.”
“Con có chắc không?” Alcuin hỏi. “Hãy nhìn lại lần nữa vào đôi mắt cô ấy – nói cho ta biết con thấy gì.”
Meghann nghiên cứu bức tranh kỹ hơn. Đầu tiên, cô đã nghĩ biểu cảm của người phụ nữ là sự thanh thản, nhưng giờ cô thấy môi Isabelle đang mím chặt. Dường như có một sự căng thẳng nào đó trên mặt cô ta – giống như cô ta đang cố để không khóc.
Cô quay sang Alcuin. “Đôi mắt cô ấy rất ấn tượng – con chưa từng nhìn thấy màu mắt như thế. Nhưng dường như chúng chất chứa nỗi buồn – như thể trái tim cô ấy đang tan vỡ.”
“Bức chân dung ấy được vẽ vào ngày cô ấy cưới Simon Baldevar,” Alcuin thông báo với cô.
Meghann giật tay ra như thể cô bị bỏng. “Nhưng trông như là cô ấy đang chết!”
“Anh chắc chắn rằng cô ấy coi việc cưới Simon cũng như bị chôn sống,” Charles khẽ nói.
“Hắn đã làm gì với cô ấy?” Meghann hỏi. Tóc gáy cô dựng đứng. “Hắn không biến cô ấy thành ma cà rồng chứ?”
“Simon vẫn chưa là ma cà rồng khi cưới Isabelle… Không, hắn không bao giờ biến đổi cô ấy. Theo một cách khác, điều hắn đã làm với cô ấy còn tồi tệ hơn. Con có chắc là con sẵn sàng nghe chuyện này chưa?”
Meghann và Charles gật đầu. Charles chỉ biết rất ít về câu chuyện bi kịch của Isabelle Baldevar.
“Isabelle cưới Roger khi cô ấy mười lăm tuổi – hai năm trước ngày Simon trở về. Cuộc hôn nhân được sắp đặt để nối liền đất đai mà hai gia đình sở hữu ở Pháp, nhưng qua một thời gian nó đã trở thành cuộc hôn nhân vì tình yêu – một điều khá hiếm hoi vào thời đó. Một năm trước khi Simon trở về, Isabelle đã sinh được một cậu con trai, đặt tên là Michael theo người chú đã mất.”
Meghann, người đã xem hàng ngàn vở kịch truyền hình, bắt ngay được mạch câu chuyện. “Rồi Simon trở về và phá nát gia cang của họ.”
Alcuin gật đầu. “Sự lựa chọn từ ngữ của con khá chính xác. Tất nhiên, Simon vẫn luôn nghĩ tới việc giết Roger, nhưng ham muốn đó của hắn tăng lên rất nhiều khi hắn trở nên si mê Isabelle.”
“Cô ấy có đáp lại tình cảm của hắn không?” Charles hỏi.
“Không hề. Isabelle trung thành với Roger, và cô ấy có lòng trọng danh dự rất cao. Cô ấy sẽ không bao giờ phản bội những lời thề hôn nhân của mình. Hãy xem, Simon là một người đàn ông rất đẹp trai, và có thể khá quyến rũ khi hắn muốn. Hắn không quen với việc bị từ chối. Sự khước từ của Isabelle khiến hắn tức giận.”
“Hắn đã làm gì?” Meghann thì thầm.
“Hắn không bao giờ để yên cho cô gái tội nghiệp. Cô ấy không biết phải làm gì; cô ấy sợ Roger sẽ đổ lỗi cho cô. Vấn đề trở nên trầm trọng khi vào một đêm nọ Roger trở về nhà sớm từ chuyến đi săn và thấy Simon đang cố hãm hiếp cô vợ trẻ của mình.”
“Và Roger –“
“Roger tấn công hắn. Họ đánh nhau và Simon giết chết anh trai trước đôi mắt sợ hãi của Isabelle.”
Alcuin dừng nói và quan sát bức tranh. Meghann bắt đầu uống ly rượu ngải đắng thứ ba. Cô đang cảm thấy chuếnh choáng một chút.
“Với cái chết của anh trai, Simon đã có mọi thứ mà hắn muốn trong tầm tay. Vấn đề duy nhất là Isabelle – cô ấy là nhân chứng duy nhất của vụ giết người. Simon bảo cô ấy chính xác họ phải làm gì. Họ sẽ tới triều đình nơi Isabelle kể lại cho nữ hoàng rằng một trong những người lính của chồng cô đã tấn công cô. Roger dũng cảm chống cự, nhưng anh ta đã bị giết. Đúng lúc đó, Simon đi vào phòng và giết tên ác tặc. Sau khi Isabelle giải thích tình hình với Elizabeth, Simon sẽ thỉnh cầu nữ hoàng phong hắn làm người giám hộ của Michael để điều hành lãnh địa thay nam tước cho đến khi cậu bé tới tuổi trưởng thành đồng thời ban cho hắn cuộc hôn nhân với Isabelle.”
Meghann nhìn vào người phụ nữ đau buồn. “Đó có phải là việc đã xảy ra không?”
Alcuin dành cho cô nụ cười nửa miệng. “Không hẳn. Isabelle hơi giống con, Meghann à – một phụ nữ trẻ quyết đoán. Cô ấy tháo vát hơn là Simon tưởng. Trong khi Simon nghĩ là cô ấy đang ngủ, Isabelle đã chạy khỏi lãnh địa. Kế hoạch của cô là tới triều đình trước Simon và kể cho nữ hoàng nghe câu chuyện thật sự về vụ sát hại chồng mình. Cô ấy đã cưỡi ngựa hết sức, chỉ mang theo hai người lính trung thành nhất của Roger để bảo vệ mình.”
Tốt cho cô, Meghann lặng lẽ nói với bức tranh.
Rồi cô cau mày. “Nhưng còn đứa bé, Michael thì sao? Cô ấy không sợ để lại nó một mình với Simon à?”
“Không. Isabelle đã đưa đứa trẻ cho đội trưởng cận vệ của Roger. Kế hoạch của cô là cho người cận vệ này mang Michael đến chỗ cha cô ấy ở Nice – cùng với một lá thư nói rõ việc Simon đã làm với Roger.”
Meghann cảm thấy muốn reo vang cổ vũ Isabelle, nhưng rồi đôi mắt bị đày đoạ kia lại thu hút sự chú ý của cô. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bốn ngày sau, Isabelle xuất hiện trước mặt Nữ hoàng Elizabeth và kể với bà ta rằng cô ấy đã trở thành goá bụa khi một tên cướp giết chết chồng mình. Chỉ nhờ hành động nhanh nhẹn của người em chồng mà cô ấy mới toàn mạng.”
Meghann chán nản. “Tại sao cô ấy lại làm thế?”
Khi Alcuin nói tiếp, giọng ông bình tĩnh hơn, nhưng môi ông cũng mím chặt như môi Isabelle trong bức tranh. “Bởi vì khi Isabelle tới triều đình, Simon đã có mặt. Hắn đưa cô ấy vào một trong các căn phòng mà nữ hoàng đã dành cho họ. Một khi đã ở đó, hắn đưa Michael, đứa con trai còn ẵm ngửa của cô ấy ra. Hắn dí dao vào cổ thằng bé và đảm bảo với cô rằng hắn sẽ giết đứa trẻ nếu Isabelle không nói dối theo hắn.”
Charles nói trước cả Meghann. “Nhưng làm sao hắn tìm được đứa bé?”
“Khi Simon phát hiện ra Isabelle đã biến mất, hắn cho mang Alma, hầu gái của cô ấy, tới trước mặt mình. Cô ta từ chối kể cho hắn bất kỳ điều gì, cho đến khi hắn dùng kẹp nóng kéo hết móng tay của cô ta ra. Một khi đã biết được kế hoạch của Isabelle, hắn rất dễ dàng tóm được đội trưởng cận vệ vì người này phải đi với tốc độ chậm do vướng đứa bé. Còn về Isabelle, cô ấy tới từ Pháp, và các cận vệ của Roger thì chưa bao giờ đi khỏi lãnh địa quá mười lăm dặm. Không ai trong số họ biết con đường thẳng tới London, hay biết Elizabeth ngự ở lâu đài nào – Simon thì có.”
“Chà,” Meghann nói một cách thực tế, “tại sao không đồng ý với các điều kiện của Simon nhưng vẫn kể sự thật cho nữ hoàng?”
“Hắn cho người canh gác đứa bé suốt ngày đêm – người của hắn. Người đó đã nhận được chỉ thị rất rõ ràng là sẽ giết đứa bé ngay khi Simon bị bắt.”
Alcuin dành cho Meghann nụ cười méo xẹo. “Con biết gì về Elizabeth?”
Meghann lục tìm trong óc mình về mọi điều cô đã học trong lớp lịch sử. “Bà ấy là Nữ hoàng Đồng trinh, và đã khiến nước Anh trở thành một đế chế hùng mạnh.”
“Có thể là bà ta vẫn còn ‘đồng trinh’, nhưng bà ta yêu thích những người đẹp trai. Xuất hiện ở triều đình là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra cho Simon. Bà nữ hoàng già nua đã si mê vẻ ngoài và sự quyến rũ của hắn. Nhưng điều thực sự mê hoặc được bà ta chính là tài năng phi thường về tiền bạc của hắn. Simon thực sự là một nhà giả kim – mọi thứ hắn chạm tới đều biến thành vàng. Vào năm 1588, Hoàng gia ngập trong nợ nần. Bằng cách nghe theo những lời khuyên của Simon, Elizabeth đã có thể bù lại được một số mất mát. Bà ta đã biến Simon thành một triều thần. Trong vòng vài tháng, bà ta đã tạo ra Đức ngài Simon Baldevar, Bá tước Lecarrow. Simon không thể làm gì sai trong mắt nữ hoàng – kể cả khi hắn bắt đầu đánh đập Isabelle.”
“Tại sao hắn lại đánh cô ấy?”
Alcuin tránh ánh mắt Meghann. “Isabelle là một phụ nữ quý tộc giản dị, theo đạo Thiên Chúa. Con thấy đấy, ở Constantinople, Simon đã phát triển những… sở thích rất phức tạp, và Isabelle không thể… thoả mãn hắn.”
Meghann đỏ bừng mặt. Cô biết những sở thích Alcuin nhắc tới là gì. Người vệ sĩ lúc trước đã đúng… cô đúng là con điếm của Baldevar.
“Không, banrion à.” Alcuin nhìn vào cô lần nữa. “Con không cần phải xấu hổ khi là một phụ nữ trẻ khoẻ mạnh, đầy đam mê. Simon hấp dẫn và… việc đáp ứng hắn là một phản ứng hoàn toàn bình thường. Thực tế, cuộc sống của Isabelle sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô ấy đã có thể làm hắn hài lòng. Nhưng cô ấy thấy sex rất ghê tởm… đặc biệt là cái cách mà Simon muốn nó. Vào đêm tân hôn của họ, hắn đã đánh cô ấy thâm tím mặt mày vì chán ghét. Sau một thời gian, hắn mua vui với những quý bà ở triều đình… ngủ với Isabelle chỉ còn vì mục đích sinh sản.”
“Sinh sản? Simon muốn có con ư?” Meghann chưa bao giờ nghĩ rằng Simon đã có thể có một đứa con là người. “Hắn có con không?”
“Không, ít nhất là theo chỗ ta được biết.”
“Isabelle có sợ cho hắn một đứa con trai không – vì sợ rằng hắn sẽ giết đứa con của cô ấy với Roger?”
“Hoàn toàn ngược lại. Cô ấy sợ chết khiếp điều hắn sẽ làm với Michael nếu cô ấy không thể sinh một người thừa kế. Con thấy đó, nếu Simon có một đứa con trai, đứa trẻ sẽ được thừa kế tước hiệu bá tước của hắn. Roger là nam tước đời trước – tước hiệu bá tước bắt đầu từ đời Simon. Vì thế nếu cô ấy có thể sinh cho hắn một đứa con trai, Michael sẽ tương đối an toàn khỏi sự thù ghét của người cha dượng. Thực ra, Simon đã bảo Isabelle rằng một khi cô đã sinh cho hắn người kế thừa khoẻ mạnh, cô có thể sống phần đời còn lại ở Pháp với đứa con đầu lòng. Simon thậm chí sẽ cho thằng bé vùng đất ở Pháp. Vì thế cô ấy cũng muốn một đứa con trai thứ hai gần như Simon vậy.”
“Nhưng thầy nói hắn chưa bao giờ có con.”
Alcuin cúi đầu. “Ôi, Isabelle – hàng thế kỉ đã trôi qua mà câu chuyện của cô vẫn còn làm ta đau đớn. Sau ba tháng kết hôn, cô ấy phát hiện ra mình đã có thai. Đầu tiên, Simon rất vui mừng hắn đã gần như đối xử thân ái với cô ấy. Hắn không còn ép buộc cô ấy vào giường mình, và các vụ đánh đập cũng ngừng lại – hắn sẽ không làm hại người thừa kế của mình.” Alcuin dừng lời và nhìn vào Charles. “Chàng bác sĩ trẻ của ta, con nghĩ điều kiện y tế vào thế kỷ mười sáu ra sao?”
Charles cân nhắc câu hỏi. “Kinh khủng, thưa thầy. Có chuyện gì với việc sinh nở sao?”
“Không, vào tháng thứ sáu, cô ấy xảy thai. Ta tin là cô ấy đã bị thứ mà bây giờ chúng ta gọi là nhiễm độc máu. Dù sao đi nữa, cô ấy đã mất đứa bé – nó là một bé trai.”
Alcuin rùng mình. “Simon nổi cơn cuồng nộ. Cô ấy đã kể cho ta nghe hắn… tới bên giường cô ấy và bắt đầu bóp cổ cô ấy như thế nào. Trước khi người nữ tỳ kéo được ai đó tới lôi hắn ra, hắn đã gào lên, “Đồ đàn bà thối nát, lười biếng, ngu xuẩn! Làm sao mi dám giết chết người thừa kế của ta! Có chuyện quái quỷ gì với mi? Mi làm ta ghê tởm!” Nhưng sự tức giận đó còn chưa thấm gì so với cơn giận của hắn lúc vị bác sĩ của hoàng gia thông báo với hắn rằng vụ xảy thai đã làm tổn hại Isabelle tới mức cô sẽ không bao giờ thụ thai được nữa.”
Meghann và Charles trao đổi những cái liếc mắt lo lắng. Charles hỏi câu hỏi mà Meghann không thể tự mình nói ra. “Điều gì xảy ra tiếp theo?”
“Đối với Simon mà nói, giờ Isabelle đã vô dụng… và hắn đã đối xử với cô ấy theo cách đó. Hắn trừng phạt cô ấy cả sáng, trưa và tối. Có những trận đánh đập kinh khủng, và hắn buộc cô ấy phải tham dự vào những cuộc chè chén trác táng. Hắn biết cảm giác của cô ấy… và hắn không bao giờ hết sung sướng khi thấy cô ấy khóc lóc và cầu xin hắn tha cho cô ấy khỏi những hành động bệnh hoạn mà hắn bắt cô ấy làm. Đêm đầu tiên, hắn muốn thấy cô ấy giao hợp với hai người đàn bà khác… và một con chó.” Meghann sặc rượu, và Alcuin chờ đến khi cô lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp. “Với chút ý chí cuối cùng, Isabelle nói không. Và rồi cô ấy kể cho ta, hắn đã bắn cho c