← Quay lại trang sách

Chương 12

17 tháng Ba, 1998

Jimmy Delacroix xem bộ sưu tập đĩa nhạc trong phòng khách của Maggie. Anh nghĩ một chút nhạc sẽ làm anh quên đi chuyện đang xảy ra, và anh không thể dùng rượu để giải sầu. Maggie chưa nói gì cả, nhưng anh biết là anh không thể uống vào lúc này. Anh sẽ giúp được gì cho cô nếu lúc nào anh cũng say xỉn?

Dù thế cũng chẳng phải là anh giúp được gì nhiều. Anh đoán Alcuin mới là người có thể giúp cô rũ bỏ Simon Baldevar – tất nhiên là trừ trường hợp họ tìm thấy chỗ hắn ngủ vào ban ngày.

Max, con chó giống Ai-len năm năm tuổi mà họ đã giải thoát khỏi ASPCA, chạy vào trong phòng khách. Mặc dù Maggie đã ghi tấm biển CẨN THẬN CHÓ DỮ bên ngoài, Max chẳng làm hại được ai. Tuy nhiên, tiếng sủa và gầm gừ của nó vẫn làm người lạ bỏ đi. Maggie nói rằng đó là tất cả những gì nó phải làm – nếu ai đó vào nhà lúc ban ngày, cô chỉ muốn họ bỏ đi; cô không cần những con chó dữ tợn sẽ xé xác họ ra.

“Này, cu cậu.” Jimmy gọi con chó sang và bắt đầu vuốt ve nó. “Maggie đang ở dưới lầu, làm việc mà chỉ có Chúa mới biết với cái… bất kể ông ta là gì. Tao đoán là họ đang làm một kiểu phép thuật nào đó – cô ấy nói tao không được xuống đó bởi vì nó nguy hiểm.”

Jimmy thở dài, và ném cục xương cao su cho Max đi nhặt. Anh cảm thấy bị gạt ra ngoài. Hầu hết thời gian anh có thể quên mất Maggie là ma cà rồng. Anh đã quen với việc không bao giờ nhìn thấy cô giữa ban ngày – có rất nhiều cặp đôi sống kiểu một người đi làm ban đêm và ngủ vào ban ngày. Anh không bao giờ trông thấy cô uống máu hay đại loại như vậy.

Max mang cục xương trở lại, và Jimmy ném đồ chơi đi lần nữa. Anh lo lắng về tương lai. Không chỉ về Simon Baldevar, mà còn về việc sẽ xảy ra giữa anh và Maggie. Họ đã ở bên nhau sáu năm. Giờ anh đã ba mươi mốt tuổi còn cô thì không già đi. Điều gì sẽ xảy ra? Cô sẽ chăm sóc tuổi già cho anh và tìm một gã khác khi anh đã nằm dưới mộ ư? Đó là lý do tại sao anh nghĩ cô nên biến đổi anh – theo cách đó, họ sẽ ở bên nhau. Nhưng cô thậm chí còn không chịu nghe.

Cánh cửa xuống tầng hầm mở ra, và Maggie bước vào phòng khách. “Ồ, tốt quá – có âm nhạc.” Cô bắt đầu dợt qua các album và đĩa CD cùng anh. Max đi tới, háo hức được chú ý. Jimmy nghĩ đó chắc chắn là một dấu hiệu cho thấy Maggie không hề là một sinh vật ma quỷ. Con chó không bao giờ gầm gừ với cô; nó yêu cô. Hay có lẽ Max chỉ là một con chó đánh giá nhân cách rất xoàng.

“Bọn chó có thích Simon không?” Jimmy tò mò hỏi cô.

Cô cười lớn khi Max liếm mặt mình. “Ngồi xuống, cậu bé. Em không thể trả lời câu đó, Jimmy. Trong mười ba năm, em chưa từng thấy thú vật xung quanh hắn. Không, chờ đã – hắn đã đưa em đi cưỡi ngựa ở Pháp. Con ngựa dường như chẳng gặp vấn đề gì với hắn. Nhưng còn chó thì… ai mà biết?”

“Em làm gì dưới lầu đấy?”anh hỏi.

“Làm cho căn nhà an toàn,” cô giải thích. “Anh không thể cảm nhận được, nhưng bọn em vừa mới dựng nên một… kiểu lá chắn quanh căn nhà này. Không ai vào được trừ khi được mời.”

“Giống như trong các bộ phim – ma cà rồng phải xin phép mới vào được.”

“Đại loại như thế. Nhưng chỉ có một ma cà rồng em muốn ngăn lại thôi – và hắn thì không hỏi xin.”

Jimmy đưa cho cô một đĩa CD. “Nhớ cái này không?”

Mặt cô sáng lên. “Tất nhiên – Johnny Thunders! Anh đã chạy đĩa này vào đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Meghann mừng vì không phải bàn đến đề tài đáng sợ về Simon. Cô chỉ muốn thư giãn vài phút. Thư giãn hết mức có thể sau khi đã biết con quỷ đó vẫn còn sống.

Cô bật đĩa CD lên. Jimmy ve vãn hỏi, “điều đầu tiên em nghĩ khi gặp anh là gì?”

Meghann lè lưỡi ra với anh. “Em chưa từng trông thấy một gã bết bát như anh trong đời.”

“Và anh chưa từng trông thấy người đàn bà lẳng lơ toàn diện như em trong đời! Lang thang quanh các quán bar nhếch nhác – nhặt nhạnh bọn rác rưởi để quan hệ một đêm…”

“Và hãy xem em tìm được gì!”

Họ hồi tưởng lại cái đêm họ gặp nhau – bất kỳ điều gì để quên đi mối đe doạ lơ lửng trên đầu họ.

20 tháng Hai, 1992

Meghann và bác sĩ Hawlowe đi vào quán Mona, một địa điểm đã mang tới ý nghĩa mới cho từ xập xệ ở East Village. Vì hôm nay là tối thứ Ba và lạnh cóng nên ở đây khá yên tĩnh – không hề đông đúc như mọi lần.

Bác sĩ Harlowe miễn cưỡng ngồi xuống, như thể trông đợi chiếc ghế gỗ sờn rách cắn ông ta vậy. “Meghann à, làm ơn để tôi đưa em đến chỗ khác. Có lẽ chỗ nào cao cấp hơn?”

“Em thích ở đây,” cô dứt khoát nói. Thực ra, sau Simon, bất kỳ cái gì có hơi hướm thượng lưu đều làm cô nhớ lại hắn. Hơn nữa, những quán bar tốt hơn đều treo gương ở khắp nơi.

Nhà tâm lý học nổi tiếng ráng chịu đựng quang cảnh nhếch nhác xung quanh và gọi hai ly whiskey đúp. Lúc đầu ông ta gọi một ly martini, nhưng cái nhìn chằm chằm toé lửa của người pha rượu thông báo cho ông ta biết những thứ như thế vượt quá khả năng của chỗ này.

Meghann theo dõi vị bác sĩ khổ sở với vẻ hài hước. Làm cho người khác khó chịu là không tốt, nhưng chết tiệt, người đàn ông này không chịu để cô yên! Cô biết cô chẳng việc gì phải ngủ với một trong các giáo viên của mình, nhưng đó chỉ là chuyện tình một đêm. Giờ ông ta liên tục bám nhằng nhẵng lấy cô, không chịu hiểu những hành vi né tránh của cô. Cô hi vọng rằng một nơi như thế này sẽ thuyết phục ông ta một lần và mãi mãi rằng lối sống của hai người quá khác biệt để theo đuổi một mối quan hệ. Có thể khi đó ông ta sẽ trở về với vợ mình.

“Bài luận em đang viết rất hay,” ông ta bảo cô – nỗ lực vô ích để nói chuyện. Lời khen đó là thực lòng vì Meghann là một trong những sinh viên sáng láng nhất ông ta từng có. Harlowe chắc chắn rằng nếu không phải vì chứng suy nhược nhãn cầu cô mắc phải sau khi bị viêm màng não lúc còn bé thì cô đã là bác sĩ thực tập rồi. Như cô giải thích trong buổi phỏng vấn xin học, giờ mắt của Meghann quá mẫn cảm với ánh sáng mặt trời tới mức cô không thể ra khỏi nhà vào ban ngày nên chỉ có thể học lớp buổi tối.

“Cảm ơn.” Cô nhìn gã cơ thủ cao ráo đang chơi bi-a. Có lẽ để sau…

“Em mô tả hành vi bạo hành rất giỏi. Meghann à, tôi tự hỏi… Có phải ai đó trong gia đình em từng dính tới một một quan hệ bạo hành không? Những thông tin từ người trong cuộc của em giống như là kinh nghiệm cá nhân vậy.”

Meghann nuốt trôi thứ rượu whiskey rẻ tiền và cân nhắc câu trả lời. Cô có nên kể cho ông ta biết cô chính là người đã thoát khỏi một mối quan hệ như thế bốn mươi năm trước không? “Không có bí mật gia đình nào hết.” Cô mỉm cười. “Em chỉ thấy hứng thú với những kẻ bạo hành.” Cô nghĩ về hồ sơ tâm lý của Simon Baldevar như mọi khi. Có phải hắn là một kẻ bị bệnh tâm thần không? Chắc chắn là hắn thiếu lương tâm và sự đồng cảm với con người. Nhưng cô tưởng tượng rằng hắn sẽ cãi lại bằng cách chỉ ra hắn không phải là người. Tuy nhiên, hãy nhìn vào quan hệ của hắn với Isabelle – một kẻ ác dâm thuần tuý không có khả năng yêu thương.

Những ý nghĩ của cô bị phân tán bởi một cuộc cãi vã ở quầy bar. Người pha rượu đang gầm ghè. “Tao bảo mày rồi – mày không được đón chào ở đây! Mày tưởng đây là cái gì – một hội từ thiện chắc? Hoá đơn ghi nợ hết từ mấy năm rồi, anh bạn. Giờ cút ra!”

Meghann quan sát chủ thể lăng nhục của người pha rượu. Nhìn nghiêng, cô thấy một người đàn ông trẻ với mái tóc nâu sẫm dài, bù xù và chiếc áo khoác da đen. Đôi mắt họ gặp nhau, và cô cảm thấy một nỗi tuyệt vọng mà cô gần như đã quên mất là có tồn tại toát ra từ anh ta. Người đàn ông tội nghiệp, anh ta có cùng một vẻ tuyệt vọng muốn chết kinh khủng như cô đã có vào cái đêm Charles tìm thấy cô…

Anh ta định bỏ đi, và Meghann kêu ngang qua quầy, “Này, chờ đã! Tôi sẽ mua cho anh một ly.”

“Meghann!” vị bác sĩ bị xúc phạm rít lên.

“Anh không muốn kết bạn mới à?” cô hỏi vẻ dí dỏm. Cô phải biết thêm về người đàn ông đó. Anh ta đang mang nỗi đau như thế nào mà có thể xuyên thủng toàn bộ lá chắn của cô?

Người đàn ông trẻ mang vào vẻ mặt kiêu căng và lảo đảo đi qua người pha rượu ghê tởm anh ta. Anh ta quăng mình ngồi xuống cạnh vị bác sĩ buồn bực, và cười ve vãn với Meghann.

“Cảm ơn cưng. Này, trông quầy!” anh ta kêu. “Làm một ly J&B với sô đa… hai ly!”

Người pha rượu đặt thịch hai cốc rượu xuống, và bắn cho Meghann cái nhìn dành cho những kẻ điên hết thuốc chữa.

Meghann quan sát phát hiện mới của mình. Anh ta lôi thôi lếch thếch, với hàm râu rậm và đôi mắt hằn máu. Anh ta quá gầy, và thờ ơ mặc một chiếc quần jean cũ kĩ với một chiếc áo Ramones rách te tua. Nhưng đôi mắt anh ta có màu xanh xám hấp dẫn, và bên dưới vẻ kiêu căng và say xỉn, cô cảm nhận được một trí óc mẫn tiệp. Vì thế cô mỉm cười và giơ cốc lên.

“Tên cô là gì vậy cưng?” gã trai hỏi, hoàn toàn lờ tịt bác sĩ Harlowe.

“Meghann Cameron,” cô trả lời. Cô có thể tiếp tục dùng tên thật của mình – chắc chắn cô sẽ không gặp ai cô từng biết. Nhưng Meghann quyết định rằng cô muốn một khởi đầu mới, một nhân dạng mới.

Bạn rượu của cô nhăn mặt, và nuốt ực ly rượu thứ hai của anh ta. Người pha rượu khó chịu được gọi thêm lần nữa. “Lần này mang ba ly, và bất kể thứ gì cô ấy đang uống,” anh ta bảo người pha rượu một cách hào hiệp, như thể anh ta đang trả tiền. Rồi anh ta quay sự chú ý trở lại cô. “Meghann à… mỏi miệng quá. Cô không có tên tắt à?”

Tim Meghann bắt đầu đập nhanh một chút. “À,” cô cẩn trọng nói, “mọi người từng gọi tôi là Maggie… nhưng đó là từ rất lâu rồi.”

Chàng trai uống cốc rượu thứ ba, và khịt mũi. “Rất lâu rồi với cô là bao lâu, cưng? Khi cô mười hai tuổi chắc? Đừng hiểu sai tôi – tôi cảm ơn vì mấy cốc rượu, nhưng không đời nào cô quá hai mươi tuổi.”

Meghann thấy giật mình. Đôi khi cô quên mất rằng với con người trông cô rất trẻ… Chắc chắn là cô không cảm thấy như trẻ vị thành niên nữa. Và thế quái nào mà gã say này lại tinh tường như thế? “Tôi hai mươi lăm,” cô thông báo với anh ta.

Anh ta rú lên. “Chắc rồi, cưng à – để dành câu đó cho người pha rượu đi.” Nhìn thấy cô cau mày, anh ta vội vã nói thêm, “Không phải việc của tôi. Nhưng tôi thích tên Maggie… Chắc chắn cô giống một Maggie hơn. Meghann quá nghiêm túc và buồn tẻ.”

“Và tên anh là gì?” Cuộc nói chuyện này giống như một phiên bản đảo ngược của cuộc nói chuyện với Simon nhiều năm trước đây – khi hắn quyết định rằng hắn không thích tên Maggie. Cô bị làm sao mà mọi người cứ thích phải dán nhãn cho cô thế nhỉ?

Anh chàng giơ tay ra và làm đổ cốc rượu gần như chưa chạm môi của bác sĩ Harlowe. Anh ta có vẻ không quan tâm. “Jimmy Delacroix.”

Vị bác sĩ nhảy dựng lên. “Đồ ngu ngốc! Nhìn xem anh đã làm gì.”

Jimmy nổi xung lên. “Chỉ là tai nạn thôi.”

Vị bác sĩ cuống cuồng làm hết sức để lau rượu khỏi quần bằng một cái khăn giấy. “Đến lúc chúng ta đi rồi, Meghann.”

Cô biết ông ta không cố ý, nhưng giọng điệu chuyên quyền của ông ta nhắc cô tới Simon. Và sau hắn, không một người đàn ông nào được bảo cô phải làm gì. Hơn nữa, cái tên đó… Delacroix. Cô đã nghe về nó ở đâu nhỉ? Cô muốn biết thêm về Jimmy, tìm xem điều gì đang gặm nhấm anh ta. “Không ai ngăn ông đâu,” cô lạnh lùng nói.

Bác sĩ Harlowe dành cho cô cú lườm khó tin, và ào ào ra khỏi quán. Cô hi vọng ông ta không trẻ con tới mức để việc này can thiệp vào chuyện làm người hướng dẫn bài luận cho cô.

“Lão già đó là ai thế?” Jimmy hỏi.

“Giáo sư môn tâm lý học của tôi.”

Toàn bộ vẻ ngoài của Jimmy thay đổi. Anh ta ngồi thẳng đơ như que thông nòng và bắn cho Meghann cái nhìn lạnh buốt. “Vậy là cô đang học để thành một mụ bác sĩ đáng nguyền rủa? Và tôi đoán là cô thấy tôi lê lết ở đây và nghĩ cô có thể làm một chút tâm lý tâm liếc với tôi – tìm xem tại sao linh hồn tội nghiệp này lại dính vào rượu? Mẹ kiếp cô.”

Meghann cảm thấy cơn giận của anh ta tới từ một cuộc chạm chán khác với một bác sĩ tâm lý. Anh ta đứng lên, chuẩn bị bỏ đi, và cô tóm tay anh ta.

“Ngồi xuống đi và đừng tự làm mình thành tên ngốc nữa,” cô rít lên, cẩn thận không để một mệnh lệnh nào vào trong các suy nghĩ của mình. “Phải, tôi muốn làm bác sĩ tâm lý, nhưng đó không phải là lý do tôi mời anh qua đây.” Cô lấy vẻ châm chọc ra khỏi giọng mình với một nụ cười nửa miệng chậm rãi cô đã trộm từ Simon. “Tôi chỉ muốn được quan hệ.”

Jimmy chết điếng với những lời phát ra khỏi khuôn miệng của cô gái có vẻ ngoài thanh nhã (nhưng hấp dẫn một cách chết tiệt) này. Anh ngồi xuống, vừa nói vừa cười, “Sao em không nói thế ngay từ đầu?” Anh ngả chiếc mũ tưởng tượng trước cô và liếc mắt dâm đãng. “Rất vui được phục vụ bà, thưa quý bà.”

Meghann châm một điếu thuốc, không buồn hỏi anh có phiền không. Anh phản ứng bằng cách rút ra bao thuốc của mình.

“Lúc nào em cũng đi vòng quanh và đưa ra những đề nghị như thế à?” anh hỏi.

“Phần lớn thời gian. Tại sao lại phải chờ cho một gã nào đó chủ động?”

“Nghe này,” anh nói một cách không thoải mái, “anh không muốn dọ thám đâu, nhưng nếu em, ờ, đi ra ngoài nhiều –“

“Đừng lo,” cô nói với anh cộc lốc. “Tôi không mắc AIDS đâu.” Cô nhớ lại lần đầu tiên cô và Charles biết một thứ như thế tồn tại. Họ đang ở Studio 54 cuối năm 1980 và anh gọi cô qua từ chỗ người bạn nhảy. Anh bảo cô gặp một chàng trai trẻ và nói với anh nếu cô cảm nhận được gì. Vì thế cô bắt tay cậu ta và bị choáng váng vì mùi thối rữa, hôi hám trong máu cậu ta. Nó giống như tử thần nằm nghỉ ở đó, chờ đợi một cơ hội để huỷ hoại mầm sống này. Một thời gian sau, cô ngửi thấy nó ở rất nhiều người khác, và rồi các bác sĩ đặt cho bệnh đó một cái tên. Cô không nghĩ ma cà rồng có thể mắc bệnh bằng cách uống máu bị nhiễm độc, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Bạn không thể buộc mình ở gần ai đó với cái mùi như thế; nó xua đuổi ma cà rồng cũng như mùi tỏi vậy.

Cô biết Jimmy sạch sẽ thậm chí trước cả khi anh nói với cô; cô đã biết từ giây phút anh ngồi xuống. Bạn có thể ngửi thấy thứ mùi kia ngay khi bắt tay ai đó hay đứng gần họ.

Jimmy đang nói, chen ngang những suy nghĩ đen tối của cô. “Vậy một tạo vật xinh đẹp như em làm gì ở chỗ này?”

“Tôi cũng có thể hỏi anh cùng một câu.” Cô mỉm cười.

Anh cười lớn. “Cô gái này có cái miệng ghê quá.” Anh gật đầu tán thưởng. “Anh thích thế. Anh ghét những cô nàng ra vẻ nghiêm trang mà chẳng thể nói quá hai từ cho họ. Nhưng anh phải nói với em, Maggie à, em không thể đi loanh quanh gợi ý với đàn ông ở những chỗ như thế này. Ý anh là trên đời có rất nhiều kẻ điên rồ.”

“Anh có phải là một trong số họ không?” Meghann nghĩ lời khuyên đó là thật lòng, và khá hợp lý nếu không biết tới sức mạnh của cô. Vài lần, một trong những đối tượng thoáng qua của cô đã thử làm đau cô và rồi học được bài học đắt giá là chúng đang đối mặt với cái gì. Tất nhiên, cô không giết chúng – dù cô muốn như thế nào. Alcuin đã thấm nhuần vào đầu óc cô rằng cô không có tư cách để đóng vai quan toà hay bồi thẩm đoàn và đưa ra phán quyết trong thế giới con người. Vì thế cô chỉ đơn giản là đá chúng một trận tơi bời và gọi cảnh sát tới lôi chúng đi để họ nhốt chúng vào nơi không thể làm hại ai được nữa.

“Mẹ nó, thưa bà, tôi không phải là một tên sát nhân điên loạn – chỉ là một gã say cô đơn thôi.” Mặt Jimmy tối sầm, và anh diệt nốt chỗ rượu trên bàn.

Meghann đứng dậy bỏ ít tiền xu vào máy phát nhạc và gọi thêm rượu.

Họ ở lại quán bar thêm vài giờ nữa. Jimmy uống rượu như thể ngày mai luật cấm rượu sẽ trở lại và Meghann bắt chước anh ta. Họ không nói nhiều, chỉ ngồi nghe nhạc.

Bài hát cuối cùng Meghann chọn là “Ngôi nhà của bình minh.” Có lẽ sự phiền muộn của Jimmy đã ngấm vào cô – cô thấy mình gần khóc vì lời bài hát. Chúng nhắc cô nhớ rằng ánh bình minh là một thứ cô sẽ không bao giờ thấy lại nữa.

Jimmy để ý sự thay đổi tâm trạng của cô. Anh nghĩ có lẽ đó là một ký ức tồi tệ - bài hát của cô với gã nào đó. Nhưng mặc dù anh hầu như không biết cô, anh vẫn không thích thấy cô buồn. Lảo đảo đứng dậy, anh hỏi, “Muốn nhảy không?”

Meghann thấy cảm động. Có rất ít người trong quán bar vì thế họ có thể đu đưa theo bài hát não nề.

“Chúng ta lê la ở cái chỗ xập xệ này làm gì nhỉ?” Jimmy hỏi khi bài hát kết thúc.

Họ đi vào đêm tĩnh mịch, lạnh cóng. Meghann hi vọng không khí sẽ làm Jimmy tỉnh táo một chút. Anh ta dễ thương, và sẽ thật kinh khủng nếu anh quá say không thể…

Jimmy nguyền rủa trời lạnh. “Anh ghét mùa đông!” anh phàn nàn.

“Em thích nó.” Mùa hè từng là mùa yêu thích của cô, nhưng nó rất kinh khủng với một ma cà rồng. Gần như chẳng còn thời gian nào mà thức trước khi vầng dương chết tiệt ló ra. Vì thế bây giờ cô yêu mùa đông, tất cả khoảng thời gian mà nó cho cô, bóng tối tuyệt vời.

Meghann đủ may mắn để tìm được một chỗ đỗ cho chiếc xe Cadillac mui trần 1958 của cô chỉ cách quán bar vài dãy nhà. Jimmy đáng lẽ đã khen chiếc xe, nhưng cả hai đều bị bất ngờ khi thấy hai thằng nhóc đang tìm cách nạy cửa.

“Tránh xa xe tao ra,” cô ra lệnh trước khi Jimmy có thể ngăn cô.

Thằng bé ở cạnh mui xe đi vòng qua và nhìn đểu vào cô. Nó cao ít nhất sáu feet, và mặc dù nó không thể quá mười lăm tuổi, nó đã có đôi mắt lạnh lùng, độc ác của một tên tội phạm lão làng.

“Ai sẽ bắt tao nào, mụ chó da trắng?” Thằng nhóc đẩy Meghann vào xe trong khi thằng đần kia giữ Jimmy lại bằng một con dao gập.

Meghann nhìn vào nó với sự khinh miệt, không phải sợ hãi. “Tao sẽ bắt mày,” cô nói rõ ràng. “Tao e là mày và thằng bạn nhỏ của mày sắp phải tìm một chiếc xe khác để phá hoại hòng chu cấp cho thói quen hút hít của tụi mày.”

Con chó cái ngu xuẩn này nghĩ nó đang nói chuyện với ai thế? Tên côn đồ sắp sửa rạch khuôn mặt trắng ởn kia thì thế giới bỗng trống trơn. Con phố biến mất, và nó lại trở về trung tâm cải tạo. Nó mới mười ba, và những gã đó đè nó xuống sàn, lột quần nó ra, hiếp nó hết lần này đến lần khác, rồi nói chúng sẽ xỉa dao vào cái đó nếu nó không chịu mút…

Hình ảnh mờ đi, và nó lại trở về con phố lạnh lẽo.

Nó nhìn xuống, và con mụ tóc đỏ mỉm cười độc ác. “Điều tao định làm sẽ khiến việc đó giống như nụ hôn của mẹ vậy, Juan,” mụ ta thì thào để chỉ mình nó nghe thấy.

Nó lùi lại, sợ chết khiếp đôi mắt xanh lấp lánh đang thách nó dám chạm vào mụ ta. Làm thế quái nào mà mụ biết tên nó? Làm sao mụ biết được điều mà nó thậm chí còn không kể cho anh trai mình?

“Bruja,” nó kêu lên với mụ. Bạn nó, đang giữ Jimmy Delacroix, trông có vẻ khó hiểu khi thấy Juan lùi lại và bỏ chạy. Jimmy lợi dụng sự không quyết đoán của nó và thúc cùi chỏ vào giữa bụng thằng nhóc. Nó ngã ra sàn với tiếng gầm gừ.

Thằng nhóc cố đứng dậy, nhưng lại nghĩ khác khi Jimmy lôi ra khẩu Magnum.357. Trước khi Meghann hay thằng đáng-lẽ-là-trộm có thể phản ứng, Jimmy đã đập báng súng vào mũi nó. “Giờ biến khỏi đây,” Jimmy gầm ghè và thằng bé tay ôm mũi chạy vào đêm tối, chắc chắn là đi tìm bạn nó để chúng có thể tìm vài nạn nhân dễ ăn khác trước khi hết đêm. Vậy mà mình mới là người bọn họ gọi là ma, Meghann cay đắng nghĩ.

Meghann nghĩ tới việc gọi cảnh sát để tìm bọn trộm, nhưng cô không muốn Jimmy gặp rắc rối – vì lý do nào đó cô không nghĩ anh có giấy phép mang súng. Điều tốt nhất để làm bây giờ là ra khỏi đây và mang Jimmy theo cùng.

“Có chuyện quái gì với cô thế?” Jimmy hỏi khi họ vào trong xe.

“Ý anh là gì?”

Jimmy nhìn vào cô trong vẻ khó tin tuyệt đối. “Ý anh là gì? Chúng đã có thể giết cả hai ta! Cô quá may mắn vì tôi còn có súng – và còn có cơ hội để rút nó ra. Chuyện quái gì xảy ra giữa cô và thằng bé đó thế?”

“Có lẽ nó đã nhìn thấy ánh sáng.” Meghann không biết liệu Alcuin có chấp thuận không, nhưng cô nghĩ những tên cặn bã như thế cần một bài học. Tại sao ư, nếu cô và Jimmy là một đôi bình thường, cô đã bị cưỡng hiếp và giờ này cả hai đã chết rồi. Chà, có thể là không – Jimmy còn có súng. Rõ ràng Jimmy Delacroix đã quen với rắc rối. Chứ không sao anh ta lại mang súng đi loăng quăng như thế?

Jimmy khụt khịt. “Vậy mà tôi nghĩ tôi mới là người mong chết ở đây. Đó có phải là điều họ đã dạy cô trong lớp tâm lý học không – đi loanh quanh trêu tức những tên cặn bã nguy hiểm, những kẻ có thể giết cô? Dừng xe,” anh đột ngột quát.

Meghann dừng xe và anh bước vào một quầy rượu. Anh trở ra, uống một ngụm dài rượu Thổ Nhĩ Kỳ Hoang Dã và nói một cách hung hăng, “Cô là người cuối cùng có tư cách thuyết giảng tôi.”

“Đồng ý. Anh sống ở đâu, Jimmy?”

“Williamsburg.” Anh cho cô địa chỉ, và hỏi. “Cô sống ở đâu, nhóc hoang dã?”

“Rockaway?”

“Sao xa thế?”

“Tôi thích ở đó.”

Họ lái xe qua cầu Williamsburg, và tâm trạng Jimmy dường như cải thiện một chút khi lượng rượu trong chai giảm đi một cách đáng báo động. Điều gì đó tồi tệ đã xảy ra cho anh ta – giờ thì Meghann chắc chắn điều đó.

Thậm chí khi tên côn đồ kia dí dao vào cổ anh, Jimmy cũng không có vẻ buồn bã. Anh có cùng một ánh mắt như cô – có nghĩa là một khi điều tồi tệ nhất đã xảy ra, chẳng còn gì thực sự làm phiền bạn nữa.

Họ tới trước cửa một khu căn hộ xơ xác trên phố Havemeyer mà Jimmy gọi là nhà, và anh đã uống hết nửa chai Thổ Nhĩ Kỳ Hoang Dã. Tuy nhiên, anh ta chỉ lảo đảo một chút, tửu lượng của người này đến đâu nhỉ?

Họ trèo lên cầu thang tới tầng năm. Meghann nhìn vào quang cảnh chung quanh. Chà, nếu xập xệ và nhớp nhúa là những thứ mà cô theo đuổi thì… Nơi này có rất ít đồ đạc trừ một chiếc ghế sô pha tồi tàn khó tin có thể đã ở trong căn hộ này từ năm 1930 và một chiếc bàn cà phê chịu đựng sức nặng của hàng tá chai lọ rỗng.

“Sao anh lại mang một khẩu.357 đi ra ngoài?” cô hỏi anh.

Jimmy lảo đảo tới chỗ đầu máy CD và đặt đĩa “Quá cô đơn” của Johnny Thunders vào – đó là một trong những bài hát yêu thích của Meghann. “Ban đêm không an toàn,” anh nói với cô một cách khó hiểu.

Tất nhiên rồi – vụ sát hại nhà Delacroix! Giờ thì Meghann đã biết điều gì xảy ra cho chàng trai này. Không có nghĩa là cô sẽ nhắc tới nó. Nếu anh muốn, anh có thể kể với cô. Tội nghiệp, cô nghĩ với chính mình, chẳng trách anh ta uống và sống như thế này. Cô thấy ngạc nhiên vì anh không ở trong một bệnh viện sau tất cả những gì anh trải qua.

Jimmy có vẻ hơi khó chịu, sự can đảm của anh nhất thời rời bỏ anh. Cô mỉm cười với anh. “Sao lại im lặng thế?”

“Em có nói đùa trong quán rượu không?”

“Về cái gì?” cô khẽ hỏi.

Vẻ kiêu ngạo của anh trở lại. “Chuyện quan hệ.”

Meghann từ từ cởi chiếc áo màu da báo bó chặt và quần jean ra. Khi cô đứng trước mặt anh trong bộ đồ lót, cô khàn giọng hỏi, “Trông em có giống đang đùa không?”

Không nói thêm một lời, Jimmy đi tới và mang cô vào giường.

Ba giờ sau đó, Meghann cảm thấy hoàn toàn thoả mãn. Cô đã không có khoảng thời gian vui vẻ trên giường kể từ… chà, kể từ Simon. Nhưng hắn và Jimmy khác nhau như ngày và đêm. Simon cực kỳ uyển chuyển và khéo léo, biết mọi mánh khoé. Trong khi Jimmy… Thứ anh thiếu trong phong cách đã được anh đền bù lại bằng lòng nhiệt tình. Cô chưa từng gặp ai tiếp cận với sex (và cơ thể cô) với niềm vui và sự háo hức giản dị như thế. Nó đủ để cho cô tự hỏi anh sẽ thế nào nếu tỉnh táo. Nếu sau một đêm uống như hũ chìm mà anh còn có thể làm đến bốn lần…

Jimmy vươn tới để hôn cô thật sâu. “Em còn quá trẻ để biết nhiều như thế.” Anh ngáp ngủ, rồi đặt một cái gạt tàn giữa họ để cho nghi thức hút thuốc sau-sex tối quan trọng.

“Muốn bắt tay cái gã đã dạy em mấy món đó.” Jimmy có vẻ hơi cảnh giác. “Hứa với anh là em không phải mồi nhử đi, Maggie.”

Meghann ném một chiếc gối vào anh. “Đã nói với anh là em hai mươi lăm rồi.”

“Và anh đã bảo em là để dành câu đó cho ai thèm tin ấy.” Jimmy đột nhiên trông hơi xanh, và vội vã dụi thuốc. “Cứt thật, anh đoán là rượu bắt đầu ngấm rồi. Nghĩ là anh phải nhắm mắt một lúc…” Trong vài giây, anh ta bất động.

Meghann mặc quần áo, và hôn vào má Jimmy. Đã đến lúc cô phải về nhà – chạy trước mặt trời.

“Khi nào thì con biết con đang yêu, banrion?” Alcuin hỏi. Ông đã ra khỏi tầng hầm, và thấy thích thú câu chuyện Meghann gặp người tình trẻ tuổi của cô. Cô chưa bao giờ kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện trước đó.

Jimmy đã thoả mái hơn nhiều bên cạnh Alcuin. Người đàn ông này khiến bạn thấy an toàn. Hơn nữa, Max thích ông. “Cô ấy chưa bao giờ nói đang yêu – hay cái câu cũ rích em yêu anh với tôi.”

Alcuin nhìn vào bóng tối trong đôi mắt người học trò trẻ. Dù cậu bé là con người, thật tuyệt vời nếu Meghann có thể lành vết thương tới mức độ có thể yêu lại. Những ký ức về Simon vẫn còn cay đắng và đau đớn đến mức ấy ư? Cô không thể cho phép mình tin cậy ai đủ để làm mình yếu đi bằng cách yêu họ.

Meghann cắt ngang. “Con biết Jimmy rất… đặc biệt.” Cô dành cho anh nụ cười ngọt ngào đến mức anh gần như quên mất anh đã buồn thế nào khi cô không bao giờ nói yêu anh.

Alcuin hết sức tò mò. “Và con kể với cậu ấy mình là ma cà rồng khi nào?”

Meghann liếc mắt nhìn Jimmy, và anh nói, “tôi nghĩ tôi nên kể từ đây.”

21 tháng Hai, 1992

Vào khoảng ba giờ, Jimmy Delacroix thức dậy với cơn dư chấn sau cồn khủng khiếp mọi khi. Anh còn làm thế quái nào khác để qua nổi đêm dài được đây?

Anh để ý thấy ga giường nhàu nhò và nhớ lại. Maggie! Chúa ơi, cô ấy thật điên rồ, và lộng lẫy, và tuyệt vời ở trên giường. Không đời nào cô nhóc đó hai mươi lăm được. Vậy thì sao phải nói dối nhỉ?

Anh nghĩ về cô, cảm thấy niềm hạnh phúc và sự tò mò gạt đi những ý nghĩ cay đắng lộn xộn mỗi khi anh thức dậy. Cô ấy đẹp kinh khủng – với mái tóc rực lửa và đôi mắt xanh – nhưng có một cái gì đó rất lạ nơi cô ấy. Jimmy cười lớn? Cái gì ư? Phải là vài thứ mới đúng. Đặc biệt là tình huống với hai thằng trộm xe nọ. Chẳng lẽ cô ấy không biết là mình có thể bị giết? Nhưng mà – có lẽ cô ấy không thể bị giết. Chắc chắn cô ấy đã làm thằng nhãi kia sợ muốn chết. Thằng nhãi đã gọi cô là “bruja.” Jimmy đủ hiểu tiếng Tây Ban Nha để biết rằng từ đó nghĩa là phù thuỷ. Có thể thằng nhãi nói đúng?

Đừng có ngốc, anh tự bảo mình, và ra khỏi giường. Anh lảo đảo đi vào buồng tắm, uống một nắm Excedrin. Rồi anh kéo mình vào nhà bếp để pha ít cà phê. Có thể việc đó sẽ khiến anh bắt đầu cảm thấy như con người. Nhưng ích gì đâu, Jimmy? Một giọng nói hỏi anh. Mày biết rằng đêm nay mày sẽ chỉ ra ngoài và lại uống.

Jimmy nhìn thấy tin nhắn trên bàn bếp. Anh xem nội dung và cười toe. Chữ Maggie rất đẹp – nhưng hơi cổ, kiểu như bà ngoại anh vẫn hay viết.

Jimmy

Muốn gặp lại không? Sao anh không gặp em ở nhà em tối nay,

khoảng bảy giờ? Không thể gặp sớm hơn – em phải viết bài luận.

Chúng ta có thể ăn tối hay cái gì đó.

Maggie

Cô đã viết địa chỉ của mình, nhưng không có số điện thoại. Jimmy gầm gừ vui vẻ - đến đó hoặc là không, hử? Chà, chắc chắn là anh sẽ đến đó. Và còn gì nữa, anh sẽ cho cô xem anh không chỉ là một gã say thấp kém.

Trong khi cà phê đang được pha, Jimmy nhấc điện thoại lên. “Darlene?”

“Anh muốn gì, Jimmy?” em gái sinh đôi của anh hỏi vẻ chán chường.

Jimmy cảm thấy sự oán giận và tức tối thường lệ. Tại sao cô ấy lại đối xử với anh như thế này? Ai tận tuỵ với ai đây?

“Chỉ là vài đồng trong thẻ thôi,” anh nói, ghét phải xin xỏ.

Darlene thở dài nặng nề, và Jimmy gồng mình chờ nghe giảng đạo. “Anh à, chừng nào anh mới chịu ổn định lại cuộc sống? Các bác sĩ nói rằng em đang hại anh bằng cách cho anh tiền uống rượu. Một ngày nào đó anh sẽ phải bỏ lại Amy và Jay để -“

“Đừng nhắc tới tên Jay,” Jimmy nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Và anh không cần tiền để uống rượu.”

“Là cho một cuộc phỏng vấn xin việc à?” Darlene vui lên.

“Không… một cô gái.”

“Một trong những con điếm mà anh dính vào à?”

“Cô ấy không phải là điếm,” Jimmy quát, cảm thấy muốn bảo vệ cô gái mà anh hầu như chưa biết. “Cô ấy là một cô gái tốt, và anh muốn đưa cô ấy đi ăn nhà hàng.”

“Tên cô ấy là gì?” Darlene hỏi một cách nghi ngờ. Trước đây đã có vài lần Jimmy bịa ra những câu chuyện hoang đường để lấy tiền uống rượu.

“Maggie,” anh dằn dỗi kể với cô. “Và cô ấy có mái tóc đỏ đẹp nhất anh từng trông thấy và cô ấy đang đi học để trở thành bác sĩ tâm lý. Em hài lòng vì cô ấy không phải sản phẩm trí tưởng tượng của anh chưa?”

“Một nhà tâm lý – và cô ấy đang đi học? Ôi, Jimmy, có lẽ cô ấy giúp anh được –“

Jimmy cắt ngang những tưởng tượng của Darlene. “Đừng có lao vội về bệ thờ hay đại loại như thế. Anh nghĩ nếu anh muốn giữ cô ấy lại thì ít nhất cũng phải đưa cô ấy đến nơi nào đó tốt hơn McDonald’s.”

“Được rồi, Jimmy, em sẽ đặt ba trăm đô vào thẻ, nhưng em muốn gặp cô ấy… Anh mang cô ấy lên đây ăn bữa tối ngày Chủ nhật được không?”

“Cứ cho là cô ấy sẽ vẫn còn nói chuyện với anh, anh hứa.”

Jimmy nhìn căn nhà Victoria to lớn. Đây là nhà của bố mẹ cô ấy à? Chà, ít nhất thì trông anh cũng không giống kẻ ăn xin. Anh đã mặc chiếc áo choàng đen tử tế (quà Giáng Sinh của Darlene), một áo khoác xanh hải quân, và quần đen. Tóc anh được buộc lại gọn gàng, và anh đang mang hoa tai kim cương. Vì thế anh nhấn chuông cửa, chắc chắn mình sẽ dễ dàng qua được bất kỳ một cuộc gặp gỡ với cha mẹ nào.

Maggie mở cửa; cô đang mặc bộ váy nhung mày xanh lục dài tới đầu gối. Cô quấn tóc lên theo kiểu Pháp với một dải ruy-băng màu xanh lục đậm lộ ra qua bím tóc. Anh gần như nghẹn thở vì ngưỡng mộ. “Trông em tuyệt quá! Làm sao em biết tối nay anh muốn tới một nơi nào đó tử tế?”

“Chỉ là đoán mò thôi… và hôm nay trông anh cũng rất tuyệt.” Cô chỉ vào trong. “Mời vào.”

Anh bước vào, tán thưởng đồ gỗ trang trí, những giá sách xây trong tường và những chụp đèn Tiffany. Anh nghĩ nó cực kỳ hợp với không khí trong căn nhà. “Còn ai sống ở đây?”

“Em sống một mình.”

“Như thế nào?” anh hỏi, thấy khó hiểu. “Sinh viên chưa tốt nghiệp không thể trả nổi một nơi như thế này. Tất nhiên, đó là trường hợp em nói sự thật và bố mẹ em không phải đang đi nghỉ.”

“Bố mẹ em mất rồi; họ để lại cho em ngôi nhà này.” Maggie cầm áo khoác đen của mình.

Jimmy để ý bức tranh treo trên bệ lò sưởi. Đầu tiên, anh tưởng đó là Maggie; rồi anh nhìn thấy đôi mắt tím. “Họ hàng à?”

Maggie nhìn lên. “Thực ra là tổ tiên. Bức chân dung đó được vẽ từ thời Phục Hưng.”

Jimmy huýt sáo tán thưởng, ghi nhận tình trạng hoàn hảo của bức tranh. “Chắc phải đáng giá lắm. Gia đình em giàu không?” Khuôn mặt cô tối lại, và anh vội nói, “Không phải anh là kẻ đào mỏ hay gì đâu.”

“Không phải thế.” Maggie thở dài, và nhìn vào bức tranh với biểu hiện lạ lùng nhất – gần như là thương xót. “Sự giàu có đã không còn trong gia đình em từ năm 1957.”

Jimmy gật đầu. “Em sẵn sàng đi chưa?”

Họ quyết định đến một nhà hàng hải sản nhỏ trong phạm vi đi bộ được. Đúng như Maggie đã hứa, thức ăn rất ngon. Jimmy cư xử đàng hoàng và chỉ gọi soda. Có lẽ Maggie không muốn làm hỏng tâm trạng vì cô cũng chỉ uống sô đa.

Cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, mang tính tìm hiểu lẫn nhau. Họ phát hiện ra cả hai đều thích rock nặng, Good-fellas, và các tác phẩm của Charles Bukowski.

“Vậy tại sao anh lại thích Charles Bukowski?” Maggie hỏi lúc ăn xong.

“Có lẽ anh muốn làm một nhà thơ say xỉn khác. Nghĩ xem. Có ông ấy này, Dylan Thomas này, Rimbaud… Rất nhiều người vĩ đại đều nghiện rượu.”

Maggie giữ ánh mắt anh. “Đó có phải là lý do anh uống nhiều thế không?”

Jimmy đặt chiếc dĩa của mình xuống và nắm tay cô. “Anh rất thích em, Maggie. Và một ngày nào đó anh nghĩ anh sẽ muốn kể cho em nghe tại sao anh… điều gì đã xảy ra. Nhưng không phải tối nay.” Xin hãy để tôi được vui vẻ, anh thầm cầu xin.

Maggie gật đầu và trở lại với món cá lóc xương của mình. Cô dường như không hờn giận gì cả. “Vậy tại sao em lại muốn thành bác sĩ tâm thần?”

“Bởi vì em nghĩ em có thể giúp người ta.” Maggie thở dài và hớp một ngụm sô đa. “Giống như anh – một ngày nào đó em sẽ kể cho anh nhiều hơn. Giờ, ta hãy nói rằng em biết một người… bị dính vào một mối quan hệ rất xấu xa. Vì thế em biết con người ta, đặc biệt là phụ nữ, có thể cảm thấy bị kẹt như thế nào – giống như không còn đường nào thoát ra. Và sau một thời gian, họ bắt đầu nghĩ họ là thứ vô dụng như những gã đó luôn luôn bảo họ. Em muốn giúp những người như thế, khiến họ nhận ra rằng còn có một cách khác, như là ai đó đã giúp đỡ, à… ý em là như bạn em đã nhận ra.”

Bạn cái con khỉ, em thì có. Tuy nhiên, cô đã tôn trọng sự riêng tư của anh, nên Jimmy không định dồn ép cô. Vậy là việc đó đã giải thích cho nỗi buồn của cô, và nhu cầu không để một ai coi cô như cái thảm chùi chân nữa.

Họ chuyển cuộc nói chuyện sang những đề tài nhẹ nhàng hơn, và mọi việc diễn ra rất tốt đẹp cho đến khi một đôi vợ chồng trẻ bước vào với thằng con nhỏ tóc vàng trông chỉ cỡ hai tuổi.

Jay, trái tim Jimmy gào lên. Ôi, Jay…

Cứt thật, anh không thể chịu nổi. Và hãy nhìn vào thứ bóng tối khốn nạn ở bên ngoài. “Này, bồi!” Toàn bộ tư cách của Jimmy thay đổi – anh lại là tên say xỉn kiêu ngạo tối hôm trước.

Maggie không nói gì, nhưng cô giữ ánh mắt xanh lạnh lùng vào anh khi anh đổ hết cốc rượu scotch này đến cốc khác xuống cổ họng. Anh đúng là một thằng đần – cho rằng một cô gái anh không hề biết lại quan tâm. Chẳng còn ai quan tâm nữa…

Anh trở nên hung hăng. Những thực khách khác đã bắt đầu nhìn chằm chằm khi anh nguyền rủa người bồi bàn vì anh ta không chịu mang cho anh cốc rượu thứ bảy. Rồi Maggie đặt tay lên tay anh.

“Jimmy, đã đến lúc về rồi.” Anh định hất tay cô ra và thét lên to hơn khi anh cảm thấy… Làm sao để mô tả nó nhỉ? Giống như là tay cô ấy nặng cả tấn, và một giọng nói mới vang trong đầu anh – Jimmy, đừng trái lời cô ấy.

Vì thế anh ngồi đờ đẫn trong khi Maggie thanh toán. Rồi anh ngoan ngoãn đứng dậy khi cô bảo anh là họ sẽ đi về.

Khi họ đi bộ về nhà cô, anh đi lảo đảo. Chết tiệt, sao anh lại phá hỏng mọi thứ chỉ vì một cậu bé trông giống Jay? Thằng bé của anh, võ sĩ của anh…

Jimmy chuệnh choạng đi ra xe mình, và Maggie tóm tay anh. “Không nhanh thế đâu.”

“Sao em còn muốn dính dáng với anh?”

“Cho dù em có ghét anh, em cũng không để anh lái xe trong tình trạng kia. Anh sẽ đi vào trong nhà và ngủ trên ghế sô pha của em. Rồi anh tỉnh dậy và em sẽ pha ít cà phê. Sau đó, chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài.”

Jimmy nghĩ về việc cãi lại, nhưng nếu cô vẫn còn muốn nói chuyện với anh… Anh vấp té trên bậc cầu thang dẫn đến mái hiên nhà cô, nhưng cô đã đỡ anh lên. Cô khoẻ thế sao?

Anh đổ sập trên chiếc ghế sô pha lộng lẫy, mềm mại và vài phút sau cảm thấy một chiếc chăn nhẹ đặt lên người mình và một cái gối được nhét dưới đầu. Anh chìm vào giấc ngủ khó chịu, nhìn thấy Jay. Jay và Amy, anh mơ màng nghĩ…

“Jay!” anh hét lên, lại thức dậy vì ác mộng.

Anh cảm thấy ai đó đang lay mình. “Jimmy, dậy đi!”

Anh mở mắt và trông thấy Maggie đang cúi xuống anh. Anh vò hai bàn tay run rẩy vào tóc và cố lấy lại hơi thở. “Jay,” anh kêu lên một cách bất lực. Anh ôm chầm lấy Maggie và bắt đầu nức nở.

Cô không cố suỵt anh hay bảo anh rằng mọi chuyện sẽ ổn, giống như cách Darlene vẫn làm khi cô an ủi anh sau một giấc mơ. Cô chỉ ôm anh thật chặt và vuốt tóc anh, giống như anh là một đứa bé.

Khi phần tệ nhất của cơn thổn thức đã dịu đi, anh buộc mình nhìn vào cô. Maggie dường như không buồn hay khó chịu vì việc anh khóc. Cô chỉ có vẻ quan tâm.

“Anh xin lỗi,” anh lẩm bẩm.

“Đừng xin lỗi.”

Jimmy chờ cô hỏi Jay là ai, hay cơn ác mộng là về cái gì, nhưng cô không hỏi. Cô rời khỏi phòng, trở lại với một miếng khăn lạnh và một cốc nước đá.

Trong khi cô đặt miếng khăn lên trán anh, anh kéo cô lại gần và hôn cô. Trong lúc bốc đồng, anh nói, “Anh đang phải lòng em mất rồi.” Đồ ngu! Anh tự mắng mình. Đầu tiên anh khóc như một đứa bé và rồi anh bảo cô là anh đang phải lòng cô sau khi mới quen cô được một ngày. Cô sắp sửa nghĩ anh là loại tâm thần.

Ít nhất cô cũng không chạy tới chỗ điện thoại. Dường như cô cảm động vì những gì anh nói, nhưng vẫn còn cái nhìn xa cách trong mắt cô. “Điều đó rất ngọt ngào, Jimmy à.”

“Nghe này, anh biết nghe có vẻ điên. Nhưng anh cảm thấy rất tốt khi ở cạnh em, và để anh nói cho em nghe, đã quá lâu rồi anh chẳng thấy gì tốt cả. Em nghĩ tại sao anh lại uống như hũ chìm thế? Anh muốn ở cùng em, Maggie. Và ý anh không phải là kiểu một gã mà em uống vài ly và ngủ cùng.”

Maggie bắt đầu nói gì đó, nhưng anh lấn tới. “Đừng lo – em không cần phải cho anh cái câu “hãy chỉ là bạn” nào cả.” Anh hít một hơi dài. Mặc xác nhà nó – anh sẽ nói với cô tất cả. “Nhưng anh không thể nghiêm túc với cô gái nào mà không kể cho cô ấy biết sự thật về anh. Tin anh đi, một khi em nghe xong câu chuyện của anh, em sẽ có một cái cớ vĩ đại để từ bỏ anh. Em sẽ nghĩ anh bị điên.”

“Em không nghĩ thế,” Maggie trả lời. “Em đã nhìn thấy rất nhiều điều điên rồ trong đời mình. Và em không muốn từ bỏ anh. Nhưng, Jimmy à, em không ‘nghiêm túc’ với bất kỳ ai. Em có vài lý do tại sao không thể để ai lại gần.”

“Anh biết. Em cư xử như thể em có một bí mật rất sâu sắc, rất đen tối; có lẽ đó là lý do tại sao anh cảm thấy có thể tin cậy em. Nhưng hãy để anh kể cho em nghe bí mật của anh trước, OK? Rồi, nếu em vẫn còn muốn dính dáng đến anh, em có thể kể cho anh bất kỳ điều gì em muốn.

Maggie gật đầu, và ngồi cạnh anh trên sô pha. Cô lấy một bao thuốc từ cái bát pha lê trên bàn và châm hai điếu, đưa một điếu cho Jimmy.

“Anh muốn kể với em chuyện gì?” Maggie hỏi.

Jimmy nhìn đi chỗ khác, ra ngoài cửa sổ. “Anh đã từng kết hôn,” anh nói bằng giọng khó khăn, cố không khóc nữa. “Và anh đã có một đứa con trai. Tên nó là James, đặt theo tên anh. Bọn anh gọi nó là Jay. Khi chết nó được ba tuổi.”

Maggie giơ tay ra cho anh, và anh nắm thật chặt.

“Anh lấy vợ năm mười bảy tuổi. Amy, vợ anh, mới mười sáu. Câu chuyện cũ rích – sex trên băng ghế sau xe và điều tiếp theo em biết, cô ấy có thai. Amy rất ngoan đạo, cô ấy không tin vào việc phá thai. Vì thế cả hai bỏ học, cô ấy bỏ để chăm sóc đứa bé và anh bỏ để đi làm cho một nhà máy nơi em gái anh làm người giám sát. Anh đã không hạnh phúc. Anh thích trường học và muốn học đại học. Và Amy – cô ấy ngọt ngào nhưng thật sự đần. Anh không thể nói gì với cô ấy về sách vở hay âm nhạc hay tin tức.” Jimmy thở dài. “Anh cho là anh đã làm tốt nhất có thể. Anh có công việc tốt với nhiều phúc lợi, và bố mẹ bọn anh góp tiền để mua cho bọn anh một căn nhà nhỏ. Rồi Jay ra đời.”

Jimmy dụi điếu thuốc và lại bắt đầu khóc – những tiếng thổn thức gay gắt, hào hển. Anh ôm lấy Maggie. “Anh rất yêu nó.” Anh khóc trên ngực cô. “Maggie, lần đầu tiên anh trông thấy nó, anh đã không thể tin nó là của anh. Nó rất đẹp; anh yêu nó. Anh hứa với nó anh sẽ làm một người cha tốt. Anh sẽ trở lại trường để có thể tìm được công việc tốt hơn và cho nó mọi thứ nó cần. Anh đã muốn nó tự hào về anh.”

Jimmy hít một hơi run rẩy. “Vậy là anh lấy bằng GED và đi học trường đại học buổi tối. Và kết quả là anh đã giết Jay khi làm thế.” Anh thích cái cách Maggie không hề chen ngang anh bằng một tràng câu hỏi. Cô có thể thành một bác sĩ tâm lý giỏi. “Anh đã kể với em bố mẹ mua cho bọn anh một căn nhà. Điều anh chưa nói là căn nhà đó thực sự biệt lập. Hàng xóm gần nhất cách đó tới một dặm. Vì thế không có ai ở đó để giúp Amy khi.. khi…” Anh bắt đầu bị chứng thở quá nhanh.

Maggie đặt đầu anh giữa hai đầu gối và đặt bàn tay lên gáy anh. “Bình tĩnh nào cưng.”

Anh có thể thề là anh cảm thấy một sự ấm áp từ bàn tay cô trải rộng ra khắp cơ thể anh và làm anh bình tĩnh lại. Trong vài phút, anh đã lại nói được.

“Anh về nhà vào khoảng nửa đêm. Lớp học cuối của anh kết thúc lúc mười giờ, và anh mất một tiếng rưỡi mới về đến nhà. Anh để ý thấy cửa trước treo lỏng lẻo trên bản lề, giống như vừa có một cơn bão đi qua hay ai đó đã giật nó ra vậy. Điều đầu tiên anh nghĩ tới là bọn trộm. Nhưng sao chúng lại thèm để ý một căn nhà nhỏ rẻ tiền như của anh? Rồi anh thấy sợ thật sự. Anh nghĩ về bọn giết người hàng loạt, bọn điên loạn. Anh có một khẩu súng trong hộp đựng găng. Anh lấy nó ra và đi vào nhà.”

Jimmy lại ngừng nói. “Anh uống một ly được không? Anh biết có thể em sẽ nghĩ anh bị nghiện. Có lẽ là thế, nhưng anh không thể vượt qua chuyện này mà không có nó.”

Maggie mang tới một chai whiskey và hai cái ly. Jimmy uống hai ly đúp trước khi trở lại với câu chuyện của mình. “Ánh sáng trong phòng khách đã tắt. Anh sợ phải bật nó lên, nghĩ rằng chúng sẽ biết anh đang ở trong nhà. Rồi anh nghe thấy… anh không biết làm sao tả lại nó, một tiếng cắn xé. Giống như ai đó đang ăn. Nó tới từ phòng Jay. Vì thế anh chạy thật nhanh vào đó và bật đèn lên.”

Jimmy run rẩy dữ dội. “Maggie, không đời nào anh có thể tả được điều anh đã trông thấy. Jay đang nằm trên sàn, trắng bệch như một con ma với hai vết thương sâu hoắm trên cổ. Anh biết nó đã chết ngay giây phút nhìn vào nó; đôi mắt nó mở lớn. Và cái thứ ấy… đang ở trong phòng.”

Đến lúc này phản ứng của Maggie vẫn không như anh mong đợi. Cô dường như rất cam chịu và cay đắng. “Em không định hỏi anh về thứ đó à?”

“Chỉ cần kể cho em nghe anh nhìn thấy gì,” cô nói bằng giọng đều đều.

Jimmy thấy khó hiểu – ngay cả các bác sĩ cũng không bàng quan như thế khi anh kể chuyện cho họ. “Nó là một con ma cà rồng.” Khuôn mặt cô không hề thay đổi, vì thế anh tả kĩ hơn. “Anh chưa từng trông thấy thứ gì như thế. Hai cái răng nanh lớn, cong vòng lòi ra khỏi miệng; trông nó như quái vật. Nếu em nghĩ ma cà rồng là những gã đẹp trai trong các bộ phim thì hãy nghĩ lại. Thứ này thật gớm guốc. Khắp mình nó là những mạch máu xấu xí, và mắt nó màu hồng, giống như bị bạch tạng. Không có nghĩa là anh có nhiều thời gian để nhìn chằm chằm vào nó. Nó đang cầm Amy.” Môi Jimmy run run, và anh đấm xuống bàn. “Và đó là một chuyện khác… Nó không giống như kiểu cô ấy mặc một bộ váy ngủ xinh đẹp với hai vết cắn nhỏ trên cổ. Maggie, thứ này đã ăn thịt cô ấy. Đầu cô ấy gần như chỉ còn dính một tí vào vai, và cổ tay bị gặm tới tận khuỷu. Cả việc đó cũng chưa là gì. Ngực cô ấy đã bị xé ra, và có những vết cắn trên đùi cô ấy. Khi nó trông thấy anh, nó thả Amy ra và lao vào anh. Anh không có thời gian để nghĩ; anh chỉ bắt đầu bắn. Anh nghĩ anh bắn nó bốn lần vào ngực và nó gục xuống.”

Maggie cau mày. “Anh bắn nó bằng khẩu Magnum à?”

“Ừ.”

Việc đó dường như làm cô hài lòng. “Anh đi đến chỗ Amy và Jay. Họ đều đã chết. Vì thế anh chạy ra khỏi nhà và tới gặp cảnh sát.”

“Và khi anh trở lại, con ma cà rồng đã biến mất.”

“Làm sao em biết được?” Maggie không trả lời, vì thế anh tiếp tục. “Họ nhốt anh lại – nghĩ rằng anh đã làm việc đó. Nhưng rồi báo cáo pháp y chứng minh rằng Jay đã chết trước khi anh có thể về nhà ít nhất là sáu mươi phút; rất nhiều người đã trông thấy anh ở trường đêm đó.”

“Vậy là họ thả anh?” Maggie hỏi.

Jimmy cười gay gắt. “Trời ạ, không. Anh cứ khăng khăng kể sự thật. Vì thế anh bảo họ là một con ma cà rồng đã tàn sát gia đình anh, và trước khi em có thể nói từ tận tâm, anh đã bị vào viện. Các bác sĩ đã thuyết phục Darlene, em gái song sinh của anh ký các giấy tờ.”

“Anh ở đó bao lâu?”

“Hai năm. Nhưng ngoài câu chuyện kia ra, anh chẳng bị làm sao cả. Và trên đời này có rất nhiều kẻ điên rồ hơn anh, với quá ít giường bệnh trong nhà thương điên. Gia đình anh cũng không thể chi trả nổi việc chăm sóc riêng, vì thế họ thả anh. Các bác sĩ thuyết phục gia đình anh rằng toàn bộ vấn đề nằm ở chỗ anh đã thấy việc gì đó rất bi kịch, chẳng hạn như tên giết người thực sự đang hãm hiếp Amy, nên anh đã nén nó lại bằng hình ảnh một con ma cà rồng. Họ đều mong đợi một ngày nào đó anh sẽ tỉnh dậy và kể với họ tên giết người thực sự là ai.”

“Anh đã biết kẻ sát nhân là ai rồi,” Maggie khẽ nói.

Jimmy nhìn và cô; không hề có sự từ chối hay kinh ngạc nào trong biểu hiện của cô. “Vậy em tin anh.”

Cô gật đầu.

“Tại sao? Tại sao em không hề ngạc nhiên hay buồn bã? Không ai tin vào ma cà rồng cả. Nếu anh kể với em là Santa chui vào ống khói nhà anh mỗi lần Giáng Sinh em cũng tin à?”

Maggie đứng dậy, và chạm vào bức chân dung của vị tổ tiên đã chết. Cô quay lại và cười ma quái. “Em nói cho anh biết ngày sinh nhật của em nhé?”

Anh chết điếng.

Cô cười phá lên, gần giống như âm thanh gay gắt anh vừa phát ra vài phút trước. “Đừng lo, Jimmy. Không phải em tin anh vì em bị điên và không hiểu gì đâu.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, và nói với anh giọng sự-thật-là-thế, “em sinh ngày mùng 3 tháng Bảy năm 1925.”

Trong một phút, anh không hiểu cô đang nói với anh điều gì. Rồi anh chợt nhận ra và gào lên. “Không! Cô điên rồi!”

Maggie nhướng một bên chân mày màu đỏ lên. “Em đã chấp nhận điều anh kể cho em. Tại sao anh không thể làm như vậy?”

“Cô không phải là ma cà rồng,” anh nói qua hàm răng nghiến chặt. “Cô quên là tôi đã nhìn thấy một con à? Cô chẳng hề giống thứ đó. Câu chuyện đó đã được lên báo, cô có biết không. Tôi có một tá thư từ những kẻ điên rồ như cô…những đứa trẻ ngu ngốc đó nghĩ rằng ma cà rồng là thứ cổ điển, kì thú. Tôi biết loại như cô.” Jimmy cầm lấy cái ly của mình và đập nó lên chiếc bàn gỗ. Anh dùng một trong những mảnh vỡ cứa vào tay mình. Một dòng máu nhỏ nhanh chóng xuất hiện.

Anh giơ nó ra cho Maggie. Cô là ma cà rồng à? Nào, cho tôi xem răng nanh của cô đi – hút máu đi!”

Trông cô có vẻ đang thoái thác – và lo lắng cho đầu óc anh. “Em không muốn máu của anh!”

Jimmy đến gần hơn. “Chắc chắn là có – nếu cô là một kẻ hút máu. Tại sao cô vẫn còn chưa lao vào tay tôi – chảy nước miếng trước hình ảnh máu tươi?”

Maggie cười. “Jimmy à, em có sức kiềm chế hơn thế một chút. Nhưng nếu anh cần bằng chứng, em có thể cung cấp mà không làm đau anh.”

Maggie di chuyển thật nhanh và nắm lấy cánh tay anh. Cô kéo anh lên lầu trong khi anh la hét, “OK, vậy là cô khoẻ - thì sao nào! Thế không khiến cô…”

Cô ngừng trước tấm gương của tủ thuốc. Anh nhìn thấy hình phản chiếu của chính mình, nhưng Maggie… Anh không thể tin được. Anh cảm thấy gọng kìm thép của cô trên cánh tay mình, đang nhìn thẳng vào cô, nhưng chỉ cô có một đường viền rất mờ nhạt trên gương.

Cô thả tay ra và anh sụm xuống sàn. “Giờ anh tin em chưa?”

“Chỉ là một chiếc gương lừa,” anh nói yếu ớt.

Cô liếc vào nó, và nó nứt ra. “Đó có phải là trò lừa không?”

“Có thể.” Anh từ chối chấp nhận chuyện này.

Cô lại tóm lấy anh và mang anh ra ngoài xe ô tô của anh. Anh cố giật ra nhưng cô giữ chắc anh. Họ đứng trước chiếc gương chiếu hậu trên xe anh. Cô cúi xuống đó, buộc anh phải nhìn vào hình ảnh ma quái giống như lúc trên lầu.

Cô để anh đi và bắt đầu bước trở lại ngôi nhà. “Chờ đã!” anh la lên.

Maggie quay lại, mặt vô cảm. “Vâng.”

“Cô không thể bước đi như thế!” Cơn giận đã làm lu mờ nỗi sợ và lý lẽ thông thường. Anh rút khẩu súng ra, khẩu Magnum mà anh không bao giờ quên mang vào ban đêm. “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá… Cô giống như cái thứ đã giết chết con trai tôi!”

Maggie nhìn khẩu súng và cười cay đắng. “Bỏ đi, Jimmy. Anh không thể giết một ma cà rồng vào buổi đêm.”

“Chúng ta sẽ xem tôi có thể làm gì –“ Anh nghẹn lời khi Maggie đưa tay ra và giật khẩu súng khỏi tay anh. Anh cố bóp cổ cô, nhưng cô đẩy anh ra như một con ruồi đáng ghét. Anh ngã ra đường, và cô đã đứng trước mặt anh chỉ trong vòng một giây.

Anh cố trườn đi, nhưng tất cả những gì cô làm là kéo anh dậy. Rồi cô ngồi lên bậc cấp trước cửa nhà mình. “Con người bất lực trước ma cà rồng vào ban đêm, Jimmy à. Bình tĩnh đi, em sẽ không hại anh. Chỉ cần vào trong xe và quên em đi.”

“Chỉ như thế thôi à?” anh nói vẻ khó tin. “Chỉ cần tiếp tục sống và quên mất tôi đã gặp” – anh nhăn mặt ghê tởm – “và ngủ với một ma cà rồng!”

“Anh đã quên con kia còn gì,” cô chỉ ra.

“Không, tôi không quên!” anh gào lên. “Cô nghĩ tại sao tôi lại uống rượu? Tôi không thể chịu nổi bóng tối nữa… khi biết những thứ quỷ quái như cô đang ở ngoài đó! Cách duy nhất tôi qua nổi ban đêm là uống say tới mức không còn nghĩ được nữa.” Anh dừng lại và lườm vào cô… vào vẻ đẹp của cô. “Nhưng tôi đã tưởng là các người bị biến dạng! Tại sao cô lại đẹp một cách chết tiệt như thế?”

“Có những loại ma cà rồng khác nhau.”

Jimmy đảo mắt lên trời. “Chà, chẳng phải quá tuyệt sao! Tôi không chỉ phải canh chừng loại quái vật đã giết Jay nữa. Ôi, không! Giờ bất kỳ ai tôi gặp vào ban đêm đều có thể là một trong các người.”

“Anh không cần phải lo về kẻ đã giết con anh nữa.”

“Làm thế quái nào cô biết được?”

“Bởi vì em đã giết nó… một tháng sau khi nó tấn công gia đình anh.”

Jimmy nhích lại gần cô. “Cô giết đồng loại của mình à?”

“Thứ đó không phải là đồng loại của em!” Đôi mắt cô ánh lên giận dữ. “Nó là một thứ điên loạn, hạ cấp… Việc đó đôi khi vẫn xảy ra. Quá trình biến đổi không phải lúc nào cũng thành công, và anh phát điên, không còn ý nghĩ nào ngoại trừ tìm máu.”

“Làm sao cô tìm thấy nó?”

“Anh tự nói rồi đấy… Trường hợp của anh nhận được sự quan tâm của truy?