Chương 20
Anh ấy đột nhiên từ đâu chạy ra. Một giây trước không ai thấy anh ấy đâu mà giây sau anh ấy đã ở đó, ôm Pauline vào vòng tay của mình. “Tôi sẽ đưa cô ấy về phòng,” anh nói, gần như đang hỏi. Tôi gật đầu, và anh rời đi, tôi theo sát phía sau. Pauline mềm nhũn trong vòng tay anh, rên rỉ, không thể xoa dịu được.
Ngay trước khi đến ngôi nhà tranh, tôi chạy lên phía trước, mở tung cánh cửa, thắp đèn lên, và anh ấy bế Pauline vào.
Tôi chỉ vào giường, anh nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống nệm. Cô ấy cuộn tròn lại, úp mặt vào tường. Tôi gạt mớ tóc rối trên mặt cô ấy và chạm vào má cô ấy.
“Pauline, tôi có thể giúp gì?” Tôi đã làm gì thế này?
Cô ấy rên rỉ những tiếng nức nở, và những từ duy nhất có thể hiểu được là biến đi, làm ơn đi đi.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, không thể cử động. Tôi không thể bỏ cô ấy được. Tôi nhìn cô ấy run rẩy với lấy tấm chăn, rón rén quấn quanh người, xoa trán, mong nỗi đau được vơi đi. Tôi ghé sát vào và thì thầm, “Tôi sẽ ở lại với cậu, Pauline. Vượt qua mọi chuyện. Tôi hứa.”
Một lần nữa, lời nói duy nhất tôi nghe được là biến đi, để tôi yên. Mỗi câu mỗi chữ như con dao sắc cắm thẳng vào ngực tôi. Tôi nghe thấy tiếng bốt của Rafe trên sàn và nhận ra anh ấy vẫn ở trong phòng. Anh hất đầu về phía cửa, đề nghị chúng tôi bước ra ngoài. Tôi chỉnh chiếc đèn xuống và đi theo anh, tê dại, lặng lẽ đóng cánh cửa lại. Tôi áp lưng vào nó để làm điểm tựa. Tôi đã nói gì nhỉ? Tôi đã truyền đạt ra sao? Liệu những gì tôi nói có quá tàn nhẫn? Nhưng liệu tôi có thể làm khác đi không? Sớm muộn gì tôi cũng phải nói với cô ấy thôi. Tôi cố gắng hồi tưởng lại từng câu từng chữ.
“Lia,” Rafe thì thầm, nâng cằm tôi lên, nhắc nhở tôi về sự hiện diện của anh ấy, “Cô ổn chứ?”
Tôi lắc đầu. “Tôi không muốn kể cho cô ấy.” Tôi nhìn anh ấy, không chắc anh đã nghe được gì. “Anh có ở đó không? Anh đã nghe thấy gì chưa?”
Anh ấy gật đầu. “Nói với cô ấy sự thật là lựa chọn duy nhất.”
Sự thật.
Tôi đã nói với cô ấy rằng Mikael đã chết. Nhưng không phải đó là lựa chọn đỡ sai trái hơn sao? Anh ta sẽ không đến tìm cô ấy. Chưa bao giờ anh ta có ý định đó cả. Nếu tôi nói với cô ấy sự thật, tất cả những giấc mơ cô ấy trân quý sẽ đều vụn vỡ. Tất cả chỉ là ảo tưởng, là sai lầm ngay từ đầu. Cô ấy sẽ chỉ biết rằng mình bị chơi một vố, không còn gì để níu kéo, những cay đắng sẽ làm chai sạn trái tim cô ấy. Ít nhất bằng cách này cô ấy vẫn sẽ có những kỷ niệm đẹp ấm áp. Sự thật nào tàn nhẫn hơn? Sự lừa dối và phản bội của anh ta, hay cái chết?
“Tôi phải đi rồi,” Rafe thì thầm. Tôi liếc nhìn anh. Anh ấy ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận mùi rượu táo trong hơi thở, tiếng đập trong mạch, từng nhịp suy nghĩ của anh ấy, từng dây thần kinh trong tôi đều kêu gào, màn đêm dần khép lại trong tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy. “Không,” tôi nói. “Xin anh đừng đi vội.”
Anh ấy nhìn vào nơi tay tôi nắm, rồi quay lại nhìn tôi. Môi anh hé mở, ánh nhìn ấm áp, nhưng rồi dần dần, một thứ gì đó khác lấp đầy chúng, một thứ gì đó lạnh lẽo và cứng nhắc, và anh ấy rụt tay lại. “Trễ rồi.”
“Tất nhiên,” tôi nói, thả tay xuống bên cạnh, lúng túng giữ nó ở đó như thể nó không thuộc về mình. “Tôi chỉ muốn nói cảm ơn trước khi anh rời đi. Nếu không có anh, tôi không biết phải làm gì.”
Anh ấy gật đầu đáp lại rồi biến mất trên con đường mòn.
Tôi dành cả đêm ngồi trên chiếc ghế trong góc phòng, chăm chú nhìn Pauline. Tôi cố không làm phiền cô ấy. Cô ấy quay mặt vào tường suốt một tiếng đồng hồ, những cơn nức nở quặn lên từ ngực cô ấy, sau đó cô ấy rên rỉ như tiếng mèo con bị thương, và cuối cùng, những tiếng rên nhẹ nhàng gọi Mikael, Mikael, Mikael tràn ngập căn phòng, như thể anh ta ở đó và cô ấy đang trò chuyện với anh ta. Tôi dỗ dành thì cô ấy đẩy tôi ra, nên tôi chỉ đưa nước khi cô ấy khát, cầu nguyện và mang những gì cô ấy cần nhưng có vẻ như không gì có thể làm nguôi ngoai nỗi buồn đó cả.
Mới sáng nay, tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp được người thanh niên yêu cô ấy đắm say. Hiện tại, tôi sợ nếu gặp hắn tôi sẽ moi tim hắn bằng một con dao cùn và vứt cho hải âu ăn.
Cuối cùng, mãi gần sáng cô ấy thiếp đi, nhưng tôi vẫn không rời mắt. Tôi nhớ chuyến đi qua nghĩa địa cùng với Pauline hồi sáng. Tôi đã có dự cảm. Nỗi sợ hãi đã chiếm lấy tôi. Có điều gì đó không ổn. Có điều gì đó sai lầm, vô vọng và vô phương cứu chữa. Tôi sởn gai ốc. Những làn gió cảnh báo. Một ngọn nến. Một lời cầu nguyện. Một niềm hy vọng.
Một lời thì thầm băng giá.
Một bàn tay lạnh ngắt trên cổ tôi.
Lúc ấy tôi không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng tôi biết.