← Quay lại trang sách

Chương 19

Những gì tôi nhìn thấy đều nằm ngoài chủ ý của bản thân. Nếu có thể lặng lẽ rời đi thì tôi đã làm, nhưng tôi giờ như cá nằm trên thớt. Dường như chỉ trong một ngày tôi đã chứng kiến quá nhiều chuyện ngẫu nhiên.

Tôi đến một quán rượu trong thị trấn, mong rằng không gặp lại công chúa một lần nào nữa. Một ngày vậy là quá đủ rồi. Quá đủ với mấy trò cợt nhả vô đạo đức của hoàng gia rồi. Tôi đã tự nhủ lòng rằng cô ấy là một nỗi đau lớn. Như vậy sẽ tốt hơn cho tôi. Như vậy sẽ dễ dàng giữ khoảng cách hơn. Nhưng khi tôi uống đến ly rượu táo thứ ba và hầu như không chạm vào thức ăn của mình, tôi thấy mình vẫn đang cố gắng phân tích xem chuyện gì đã xảy ra, một ngụm rượu vào là một lần tôi nguyền rủa cô ấy.

Mới sáng nay khi nhìn thấy cô ấy ở hẻm núi, tôi đã ríu hết cả lưỡi. Trông cô ấy như mọi cô gái khác đang hái mâm xôinthôi. Tóc tết ra sau, những lọn tóc lòa xòa lướt qua cổ, hai má ửng hồng vì nóng. Không giả vờ. Không trịch thượng. Không có bí mật nào mà tôi chưa biết. Tôi cố tìm rất nhiều từ để miêu tả cô ấy nhưng có vẻ không từ nào phù hợp cả. Tôi như tên ngốc ngồi trên lưng ngựa, chỉ biết nhìn chằm chằm. Sau đó, cô ấy mời tôi ở lại. Khi đi bộ, tôi biết con đường tôi đã chọn sẽ nguy hiểm, nhưng điều đó không cản được bước chân tôi. Lúc đầu, tôi cẩn thận trong mọi lời nói của mình, tách bạch cẩn thận, nhưng bằng một cách bí ẩn nào đó, cô ấy đã khiến tôi bộc bạch hết ra. Tất cả dường như rất khờ khạo và ngây thơ. Cho đến khi không còn như thế nữa. Đáng nhẽ tôi nên biết.

Lúc trên vách đá, khi không còn nơi nào để đi, khi lời nói không còn quan trọng bằng sự gần gũi, khi tôi không thể buộc mình rời mắt khỏi cô ấy để tự cứu mình, tâm trí tôi quay cuồng với một khả năng và một khả năng duy nhất. Tôi bước lại gần. Một khoảnh khắc, một giây phút nghẹt thở, nhưng chỉ có vài lời cay độc từ cô ấy - một sai lầm khủng khiếp, vết tích của mấy tên mọi rợ - tôi đã bị sự thật giáng cho một vố đau điếng.

Cô ấy không chỉ là một cô gái mười bảy tuổi bình thường, và tôi cũng không phải là một thanh niên bình thường giúp cô ấy hái quả. Thế giới của chúng tôi không tương đồng. Tôi đã tự lừa mình. Cô ấy có một mục tiêu. Tôi cũng vậy. Cô ấy phun ra những lời chỉ trích của mình, và tôi cảm nhận được nọc độc như dâng trào trong tôi. Tôi nhớ ra cả hai chúng tôi khác nhau như thế nào, và không một cuộc đi bộ nào có thể thay đổi điều đó.

Tôi càng uống nhiều, cơn giận càng trở nên mơ hồ, nhưng sau đó hình ảnh về điểm hẹn dấm dúi của cô ấy trong rừng lại khiến nó trở nên sắc bén hơn. Điều gì đã thôi thúc tôi bám theo Kaden? Khi đang tắm cho ngựa, tôi thấy anh ta đi theo con đường về phía ngôi nhà của cô ấy và ngay sau đó tôi đã theo gót anh ta. Tôi đã mong đợi gì chứ? Tôi thấy những thứ mình không mong muốn. Chỉ thế thôi là tôi đã đủ hiểu. Cô ấy đã có người yêu. Tôi biết mình đã vui đùa với những vọng tưởng nguy hiểm.

Sau bốn cốc rượu táo, tôi thanh toán và trở về nhà trọ. Đã muộn rồi nên tôi không nghĩ rằng mình sẽ đụng độ bất kỳ ai. Sau khi tháo yên cho ngựa, tôi đi vệ sinh rồi quay lại gác xép thì cô ấy xuất hiện, đi phăng phăng trên đường, nắm chặt chiếc mũ trong tay như thể một thứ vũ khí, tóc tung bay sau lưng. Tôi tiến vào góc tối bên chuồng ngựa, đợi cô ấy đi qua, nhưng không. Cô ấy dừng lại, chỉ cách tôi vài bước chân, leo lên thanh ray nơi con lừa đang đứng.

Rõ ràng là cô ấy đang quẫn trí. Thậm chí còn hơn cả quẫn trí. Sợ sệt. Tôi nghĩ rằng cô ấy không sợ bất cứ điều gì. Tôi quan sát, môi cô ấy hé mở, hơi thở không đều, khi cô ấy thì thầm với con lừa, vuốt ve tai nó, đan ngón tay qua bờm của nó, những lời thì thầm nhỏ nhẹ đến mức tôi không thể nghe thấy, mặc dù chỉ cần tiến lại vài bước là tôi có thể đưa tay ra và chạm tới cô ấy.

Khuôn mặt cô ấy được chiếu sáng nhẹ nhàng bởi nguồn sáng xa xăm của quán rượu. Ngay cả khi lông mày nhíu thấp xuống với một nếp nhăn khó chịu ở giữa, cô ấy vẫn xinh đẹp. Lúc đấy nghĩ như thế thật là kỳ lạ. Tôi đã cố chủ động né tránh ý nghĩ này mỗi lần nhìn cô ấy. Những suy nghĩ ấy thật tai hại đối với tôi, nhưng từ ngữ cứ thế tuôn chảy.

Tôi chắc chắn đã thấy nhiều hơn những gì cô ấy muốn bất cứ ai nhìn thấy. Cô ấy khóc. Nước mắt chảy dài trên má, cô ấy giận dữ lau nước mắt đi, nhưng rồi bất cứ điều gì khiến cô đau lòng cũng làm cho nước mắt trở nên không quan trọng nữa, và chúng cứ thế tuôn ra.

Tôi muốn bước ra khỏi bóng tối, hỏi cô ấy có chuyện gì, nhưng nhanh chóng dập tắt cơn bốc đồng đó là lý trí của tôi - hoặc có thể là sự tỉnh táo. Cô ấy không đáng tin, vừa tán tỉnh tôi lúc trước, lúc sau đã đi gặp người tình rồi. Tôi phải tự nhắc mình không tò mò về những rắc rối của cô ấy. Tôi cần phải rời đi. Tôi cố lỉnh đi, nhưng rượu táo ở quán khá mạnh khiến đôi chân tôi chệnh choạng. Ủng của tôi va vào một chiếc xô.

“Ai đó?” Cô ấy hô lên. Tôi chuẩn bị xuất hiện và kết thúc sự lừa dối này thì cô gái còn lại ra mặt, che đậy cho sự hiện diện của tôi.

“Tôi đây,” cô ấy nói. “Chúng ta cần nói chuyện.”

Tôi bị đóng băng trong thế giới của họ, những lo lắng của họ, những từ ngữ của họ. Tôi bị kẹt cứng, và tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe.